Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1031: Xuyên qua thú thế 16
Tg Tần Nguyên
15/09/2020
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Diều hâu đứng ở trên nhánh cây, từ xa nhìn cảnh tượng như vậy.
Sau đó đôi mắt sắc bén nheo lại.
Ngửi được một mùi hương thơm ngọt tinh tế trong không khí.
Nhìn khắp nơi, không thấy thú nhân giống đực nào.
Tuy rằng trên người cô như có như không mang hơi thở của giống đực khác.
Nhưng vậy thì thế nào?
Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội tốt như vậy...
Ưng Nam hạ quyết định, đó là phải làm.
Hắn nhảy từ trên cao xuống.
Đại khái là quên mất trên người đang bị thương, cho nên cơ thể nhanh chóng mất đi thăng bằng ngã về phía mặt đất.
Cũng may, thời điểm rơi xuống đất, cánh mở ra, không đến mức ngã quá thảm.
Hắn biến thành hình người.
Nam nhân mặc một cái áo đen, sắc mặt lạnh băng như được điêu khắc có tính công kích rất mạnh.
Áo đen che giấu tốt vết thương trên người hắn.
Hắn đi về phía Tô Yên.
Tô Yên nghe được tiếng bước chân.
Ngẩng đầu, nhìn về phía người đi tới.
Tiểu Hoa lên tiếng.
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, vị này là nam chủ thứ hai của nguyên thân, Ưng Nam. Trước kia ký chủ có gặp qua, hắn còn đùa giỡn nam nhân của chị."
Tiểu Hoa giải thích đơn giản lại thô bạo.
Tô Yên lại cúi đầu nhìn băng gạc trên đầu Tiểu Hồng.
Cô hỏi.
"Em bại bởi nó?"
Tiểu Hồng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thua.
Nó ra sức lắc đầu.
"Không có, em cũng làm hắn bị thương."
Cẩn thận mà nói, hai người là ngang tay.
Nhưng dù sao diều hâu cũng là thiên địch của rắn.
Từ lúc bắt đầu, Tiểu Hồng đã ở thế hạ phong, điểm này không thể tránh khỏi.
Tô Yên đứng dậy.
Tiểu Hồng rất nhanh trốn sau lưng Tô Yên.
Hừ.
Tên chim ưng này có gì đặc biệt hơn người.
Yên Yên sẽ đánh chết ngươi.
Trong lòng Tiểu Hồng nghĩ thầm.
Trên thế giới này, hai người lợi hại nhất là Tô Yên và Cổ Vương.
Hai người bọn họ xếp ở hàng lợi hại đệ nhất.
Cho nên Tiểu Hồng hoàn toàn không cảm thấy bản thân đứng sau Tô Yên là một chuyện mất mặt.
Ưng Nam đi đến trước mặt Tô Yên.
Nhìn từ trên xuống dưới.
"Tiểu giống cái, em tên là gì?"
Tô Yên trả lời.
"Tô Yên."
Tầm mắt hắn đánh giá khắp nơi.
"Thú nhân giống đực bên cạnh em đâu? Để em một mình ở nơi này, quả thực không an toàn."
Tô Yên nhìn hắn.
"Hắn rất nhanh sẽ về."
Ưng Nam nghe xong gật đầu.
Hắn từng bước tới gần Tô Yên.
"Tô Yên, em muốn thử cảm giác bay trên bầu trời không?"
"Không."
"Sao? A, đừng sợ, thú nhân giống đực của em cũng không ở đây."
Ở một nơi lạc hậu như vậy.
Có thể bay lượn thoả thích mới thoải mái.
Đây là bản lĩnh của hắn.
Tô Yên lắc đầu.
"Tôi không muốn."
Ưng Nam từng bước áp sát.
Ánh mắt Tô Yên không hề giao động.
Cô duỗi tay, đẩy ngực hắn ta.
Cô nhẹ nhàng nói
"Không được vượt qua."
Hai mắt Ưng Nam loé sáng.
Dù cho bất kỳ giống cái nào, chỉ cần hắn bày ra mị lực của bản thân, tất cả đều ngoan ngoãn thuần phục, thậm chí mê luyến.
Ưng Nam đã duyệt vô số giống cái, dễ dàng nhìn ra Tô Yên thế mà lại không có nửa điểm rung động với mình.
Nhiều năm như vậy, trừ giống đực xinh đẹp kia, không còn ai khác có thể như thế.
Hắn duỗi tay, nhanh chóng nắm lấy tay Tô Yên.
"Tô Yên, em sẽ yêu ta."
______
Cesar: "Còn lâu."
Beta: Tinh Niệm
Diều hâu đứng ở trên nhánh cây, từ xa nhìn cảnh tượng như vậy.
Sau đó đôi mắt sắc bén nheo lại.
Ngửi được một mùi hương thơm ngọt tinh tế trong không khí.
Nhìn khắp nơi, không thấy thú nhân giống đực nào.
Tuy rằng trên người cô như có như không mang hơi thở của giống đực khác.
Nhưng vậy thì thế nào?
Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội tốt như vậy...
Ưng Nam hạ quyết định, đó là phải làm.
Hắn nhảy từ trên cao xuống.
Đại khái là quên mất trên người đang bị thương, cho nên cơ thể nhanh chóng mất đi thăng bằng ngã về phía mặt đất.
Cũng may, thời điểm rơi xuống đất, cánh mở ra, không đến mức ngã quá thảm.
Hắn biến thành hình người.
Nam nhân mặc một cái áo đen, sắc mặt lạnh băng như được điêu khắc có tính công kích rất mạnh.
Áo đen che giấu tốt vết thương trên người hắn.
Hắn đi về phía Tô Yên.
Tô Yên nghe được tiếng bước chân.
Ngẩng đầu, nhìn về phía người đi tới.
Tiểu Hoa lên tiếng.
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, vị này là nam chủ thứ hai của nguyên thân, Ưng Nam. Trước kia ký chủ có gặp qua, hắn còn đùa giỡn nam nhân của chị."
Tiểu Hoa giải thích đơn giản lại thô bạo.
Tô Yên lại cúi đầu nhìn băng gạc trên đầu Tiểu Hồng.
Cô hỏi.
"Em bại bởi nó?"
Tiểu Hồng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thua.
Nó ra sức lắc đầu.
"Không có, em cũng làm hắn bị thương."
Cẩn thận mà nói, hai người là ngang tay.
Nhưng dù sao diều hâu cũng là thiên địch của rắn.
Từ lúc bắt đầu, Tiểu Hồng đã ở thế hạ phong, điểm này không thể tránh khỏi.
Tô Yên đứng dậy.
Tiểu Hồng rất nhanh trốn sau lưng Tô Yên.
Hừ.
Tên chim ưng này có gì đặc biệt hơn người.
Yên Yên sẽ đánh chết ngươi.
Trong lòng Tiểu Hồng nghĩ thầm.
Trên thế giới này, hai người lợi hại nhất là Tô Yên và Cổ Vương.
Hai người bọn họ xếp ở hàng lợi hại đệ nhất.
Cho nên Tiểu Hồng hoàn toàn không cảm thấy bản thân đứng sau Tô Yên là một chuyện mất mặt.
Ưng Nam đi đến trước mặt Tô Yên.
Nhìn từ trên xuống dưới.
"Tiểu giống cái, em tên là gì?"
Tô Yên trả lời.
"Tô Yên."
Tầm mắt hắn đánh giá khắp nơi.
"Thú nhân giống đực bên cạnh em đâu? Để em một mình ở nơi này, quả thực không an toàn."
Tô Yên nhìn hắn.
"Hắn rất nhanh sẽ về."
Ưng Nam nghe xong gật đầu.
Hắn từng bước tới gần Tô Yên.
"Tô Yên, em muốn thử cảm giác bay trên bầu trời không?"
"Không."
"Sao? A, đừng sợ, thú nhân giống đực của em cũng không ở đây."
Ở một nơi lạc hậu như vậy.
Có thể bay lượn thoả thích mới thoải mái.
Đây là bản lĩnh của hắn.
Tô Yên lắc đầu.
"Tôi không muốn."
Ưng Nam từng bước áp sát.
Ánh mắt Tô Yên không hề giao động.
Cô duỗi tay, đẩy ngực hắn ta.
Cô nhẹ nhàng nói
"Không được vượt qua."
Hai mắt Ưng Nam loé sáng.
Dù cho bất kỳ giống cái nào, chỉ cần hắn bày ra mị lực của bản thân, tất cả đều ngoan ngoãn thuần phục, thậm chí mê luyến.
Ưng Nam đã duyệt vô số giống cái, dễ dàng nhìn ra Tô Yên thế mà lại không có nửa điểm rung động với mình.
Nhiều năm như vậy, trừ giống đực xinh đẹp kia, không còn ai khác có thể như thế.
Hắn duỗi tay, nhanh chóng nắm lấy tay Tô Yên.
"Tô Yên, em sẽ yêu ta."
______
Cesar: "Còn lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.