Chương 11: Hợp đồng hôn nhân
Nguyên Hi Nguyệt
04/09/2023
Sáng hôm sau khi Thẩm Tinh xuống dưới nhà Mặc Quân Đình đã ăn mặc chỉnh tề đang nhàn nhã vừa uống cà phê vừa đọc báo.
Thẩm Tinh có chút ngại ngùng lại không quen a: "Xin chào"
Mặc Quân Đình nhìn lướt qua cô gật đầu. Bây giờ cô đã trang điểm nhìn cô có tới chín phần giống với Lạc Dư điều này khiến anh có chút không thoải mái.
"Cô hay trang điểm lắm sao".
Thẩm Tinh ngồi đợi Thím Lưu dọn đồ ăn sáng lên thì bất thình lình nghe thấy giọng nói của anh. Cô quay sang thì thấy ánh mắt của anh đã rời khỏi tờ báo từ khi nào đang nhìn cô .
Đối diện với ánh mắt của anh trái tim cô bỗng dưng đập thình thịch. Tâm trạng có chút căng thẳng cô cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường.
"Cũng bình thường thôi"
Câu trả lời có chút không liên quan nhưng Mặc Quân Đình hình như cũng chẳng có ý định bắt bẻ , anh nhìn cô sau đó quay mặt đi.
"Từ hôm nay cô không cần phải trang điểm nữa"
Nghe thấy lời anh nói, cô bỗng nhíu mày có phải anh đã phát hiện ra gì rồi không.
"Anh không biết phụ nữ ai cũng thích đẹp sao"
Mặc Quân Đình nhàn nhã nâng ly cà phê lên :" Cô không cần thiết ".
Cắt câu lấy nghĩa Thẩm Tinh biết anh đã biết mình không phải là Lạc Dư thì cũng không giả bộ nữa. Cô nghiêm túc đánh giá anh .
Không thể không nói ông trời quả nhiên ưu đãi đối với anh. Khuôn mặt như ngọc lộ ra góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ như được thượng đế tỉ mỉ khắc thành, đôi mắt như hai viên hắc ngọc sâu thẳm như hàn đàm, trong ánh mắt không có nửa phần dao động.
Đối với ánh mắt đánh giá của cô anh lại làm như không thấy chỉ bình tĩnh, thong dong lại lộ ra mấy phần khí chất vương giả.
Bấy giờ Thẩm Tinh mới ngộ ra rằng cô chưa từng qua mắt được anh ta. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp cô anh ta đã biết cô không phải Lạc Dư chỉ là anh ta không muốn xé rách mặt mà thôi. Bởi vì đối với anh cô là ai cũng không quan trọng. Anh ta chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa cho nên cô hay Lạc Dư đều không có gì khác nhau cả.
Nghĩ đến đây Thẩm Tinh bất giác rùng mình, kiên định với ý nghĩ người này tuyệt đối không thể trêu vào.
Hai người im lặng không ai nói gì, không khí có chút đè nén .Thím Lưu đứng ở ngoài cũng có cảm giác không thích hợp nhưng bà cũng không dám tự tiện mở lời đành im lặng theo dõi kì biến.
Ăn sáng cong Thẩm Tinh đến phòng của Mặc Quân Đình cô gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời có lẽ anh đang ở thư phòng .
Thẩm Tinh lại đến thư phòng, lúc đang định gõ cửa thì cửa bên trong được mở ra.
Thẩm Tinh thấy anh thì nhỏ giọng : " Tôi muốn cùng anh nói chuyện ".
Mặc Quân Đình gật đầu tránh sang một bên cho cô vào.
Thẩm Tinh nhìn sơ qua thư phòng theo phong cách tối giản nhưng đầy đủ. Bên cạnh tường là những giá sách lớn. Cô cảm thấy nó lại mang chút lạnh lùng giống với chủ nhân của nó vậy. Ừm yên tĩnh y chang nhau à.
Mặc Quân Đình :" Có chuyện gì sao".
Thẩm Tinh cũng không vòng vo hỏi thẳng:" Anh biết rồi sao".
Mặc Quân Đình khóe môi có chút cong lên nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:" Biết cái gì".
Đột nhiên anh cúi đầu áp sát mặt của cô :" Là biết cô không phải Lạc đại tiểu thư chân chính sao"
Quả nhiên anh ta đã biết Thẩm Tinh cắn môi: " Anh có ý gì "
Mặc Quân Đình bật cười cô quả thực là người thông minh, biết mình đã bại lộ cho nên trực tiếp lật bài ngửa với anh.
"Chắc hẳn vô cũng biết tôi đối với cuộc hôn nhân này không có hứng thú cho nên ai làm Mặc phu nhân cũng như nhau"
Thẩm Tinh không nói gì anh cũng không vội.
"Tôi không biết tại sao cô lại thay thế Lạc Dư gả cho tôi nhưng nếu đã vậy chúng ta cũng nên có một bản hợp đồng đi.
Mặc Quân Đình khóe môi nhếch lên, anh vẫn bình tĩnh giống như một thợ săn đang chờ đợi con mồi sa vào lưới vây.
Thẩm Tinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu dù sao chuyện cũng đã vậy rồi, thêm một bản hợp đồng đối với cô cũng không sao cả.:" Được".
Lúc này Mặc Quân Đình khẽ mỉm cười dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ khiến Thẩm Tinh ngẩn người.
"Mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song"(*). Bộ dáng này đúng là phong hoa tuyệt đại mà. Thẩm Tinh tai bỗng đỏ lên đúng là sắc đẹp hại người mà.
Ngơ ngẩn một chút cô thấy Mặc Quân Đình từ trong ngăn kéo lấy ra một chồng văn kiện để lên bàn.
Anh dựa lưng vào ghế , đôi tay đan chéo vào nhau, từng ngón tay thon dài, trắng nõn giống như dương chi bạch ngọc vậy, các khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sạch sẽ,Thẩm Tinh không thể tưởng tượng nổi là tay một người đàn ông làm sao mà so với phụ nữ càng đẹp hơn.
Mặc Quân Đình thanh âm nhàn nhạt mà trầm thấp vang lên, không mang theo bất cứ một cảm xúc nào, ngữ khí lạnh lùng như băng tuyết nhưng trong đó lại có một tia nhàn nhạt nhu hòa, lại giống như ra một mệnh lệnh, không chấp nhận bất kì một sự phản kháng nào.
“Đây là trong hợp đồng hôn nhân hai năm thời gian, trong hai năm này cô sẽ là Mặc phu nhân, hai năm sau tôi sẽ cho cô tự do.
(*) Đây vốn là một câu trong bài “Khởi đầu uyên ương” (岂料 鸳鸯 棒), là một bài thơ cổ khuyết danh, ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên khó gặp người thứ hai.
Thẩm Tinh có chút ngại ngùng lại không quen a: "Xin chào"
Mặc Quân Đình nhìn lướt qua cô gật đầu. Bây giờ cô đã trang điểm nhìn cô có tới chín phần giống với Lạc Dư điều này khiến anh có chút không thoải mái.
"Cô hay trang điểm lắm sao".
Thẩm Tinh ngồi đợi Thím Lưu dọn đồ ăn sáng lên thì bất thình lình nghe thấy giọng nói của anh. Cô quay sang thì thấy ánh mắt của anh đã rời khỏi tờ báo từ khi nào đang nhìn cô .
Đối diện với ánh mắt của anh trái tim cô bỗng dưng đập thình thịch. Tâm trạng có chút căng thẳng cô cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường.
"Cũng bình thường thôi"
Câu trả lời có chút không liên quan nhưng Mặc Quân Đình hình như cũng chẳng có ý định bắt bẻ , anh nhìn cô sau đó quay mặt đi.
"Từ hôm nay cô không cần phải trang điểm nữa"
Nghe thấy lời anh nói, cô bỗng nhíu mày có phải anh đã phát hiện ra gì rồi không.
"Anh không biết phụ nữ ai cũng thích đẹp sao"
Mặc Quân Đình nhàn nhã nâng ly cà phê lên :" Cô không cần thiết ".
Cắt câu lấy nghĩa Thẩm Tinh biết anh đã biết mình không phải là Lạc Dư thì cũng không giả bộ nữa. Cô nghiêm túc đánh giá anh .
Không thể không nói ông trời quả nhiên ưu đãi đối với anh. Khuôn mặt như ngọc lộ ra góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ như được thượng đế tỉ mỉ khắc thành, đôi mắt như hai viên hắc ngọc sâu thẳm như hàn đàm, trong ánh mắt không có nửa phần dao động.
Đối với ánh mắt đánh giá của cô anh lại làm như không thấy chỉ bình tĩnh, thong dong lại lộ ra mấy phần khí chất vương giả.
Bấy giờ Thẩm Tinh mới ngộ ra rằng cô chưa từng qua mắt được anh ta. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp cô anh ta đã biết cô không phải Lạc Dư chỉ là anh ta không muốn xé rách mặt mà thôi. Bởi vì đối với anh cô là ai cũng không quan trọng. Anh ta chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa cho nên cô hay Lạc Dư đều không có gì khác nhau cả.
Nghĩ đến đây Thẩm Tinh bất giác rùng mình, kiên định với ý nghĩ người này tuyệt đối không thể trêu vào.
Hai người im lặng không ai nói gì, không khí có chút đè nén .Thím Lưu đứng ở ngoài cũng có cảm giác không thích hợp nhưng bà cũng không dám tự tiện mở lời đành im lặng theo dõi kì biến.
Ăn sáng cong Thẩm Tinh đến phòng của Mặc Quân Đình cô gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời có lẽ anh đang ở thư phòng .
Thẩm Tinh lại đến thư phòng, lúc đang định gõ cửa thì cửa bên trong được mở ra.
Thẩm Tinh thấy anh thì nhỏ giọng : " Tôi muốn cùng anh nói chuyện ".
Mặc Quân Đình gật đầu tránh sang một bên cho cô vào.
Thẩm Tinh nhìn sơ qua thư phòng theo phong cách tối giản nhưng đầy đủ. Bên cạnh tường là những giá sách lớn. Cô cảm thấy nó lại mang chút lạnh lùng giống với chủ nhân của nó vậy. Ừm yên tĩnh y chang nhau à.
Mặc Quân Đình :" Có chuyện gì sao".
Thẩm Tinh cũng không vòng vo hỏi thẳng:" Anh biết rồi sao".
Mặc Quân Đình khóe môi có chút cong lên nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:" Biết cái gì".
Đột nhiên anh cúi đầu áp sát mặt của cô :" Là biết cô không phải Lạc đại tiểu thư chân chính sao"
Quả nhiên anh ta đã biết Thẩm Tinh cắn môi: " Anh có ý gì "
Mặc Quân Đình bật cười cô quả thực là người thông minh, biết mình đã bại lộ cho nên trực tiếp lật bài ngửa với anh.
"Chắc hẳn vô cũng biết tôi đối với cuộc hôn nhân này không có hứng thú cho nên ai làm Mặc phu nhân cũng như nhau"
Thẩm Tinh không nói gì anh cũng không vội.
"Tôi không biết tại sao cô lại thay thế Lạc Dư gả cho tôi nhưng nếu đã vậy chúng ta cũng nên có một bản hợp đồng đi.
Mặc Quân Đình khóe môi nhếch lên, anh vẫn bình tĩnh giống như một thợ săn đang chờ đợi con mồi sa vào lưới vây.
Thẩm Tinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu dù sao chuyện cũng đã vậy rồi, thêm một bản hợp đồng đối với cô cũng không sao cả.:" Được".
Lúc này Mặc Quân Đình khẽ mỉm cười dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ khiến Thẩm Tinh ngẩn người.
"Mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song"(*). Bộ dáng này đúng là phong hoa tuyệt đại mà. Thẩm Tinh tai bỗng đỏ lên đúng là sắc đẹp hại người mà.
Ngơ ngẩn một chút cô thấy Mặc Quân Đình từ trong ngăn kéo lấy ra một chồng văn kiện để lên bàn.
Anh dựa lưng vào ghế , đôi tay đan chéo vào nhau, từng ngón tay thon dài, trắng nõn giống như dương chi bạch ngọc vậy, các khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sạch sẽ,Thẩm Tinh không thể tưởng tượng nổi là tay một người đàn ông làm sao mà so với phụ nữ càng đẹp hơn.
Mặc Quân Đình thanh âm nhàn nhạt mà trầm thấp vang lên, không mang theo bất cứ một cảm xúc nào, ngữ khí lạnh lùng như băng tuyết nhưng trong đó lại có một tia nhàn nhạt nhu hòa, lại giống như ra một mệnh lệnh, không chấp nhận bất kì một sự phản kháng nào.
“Đây là trong hợp đồng hôn nhân hai năm thời gian, trong hai năm này cô sẽ là Mặc phu nhân, hai năm sau tôi sẽ cho cô tự do.
(*) Đây vốn là một câu trong bài “Khởi đầu uyên ương” (岂料 鸳鸯 棒), là một bài thơ cổ khuyết danh, ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên khó gặp người thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.