Năm Năm Ngứa Ngáy

Chương 18: Rung động

Trà Trà Đáng Yêu

07/12/2018

Nhạc Dư muốn ở nhà hết ngày, mà ở nhà thì có thể làm gì, không cần nói đáp án cũng biết. Lạ lùng thay, Hoắc Tuân lại buông lời từ chối, anh nói: "Em còn đang ốm mà, không nên vận động mạnh làm gì."

Lại còn giả vờ đứng đắn.

Nhạc Dư bĩu môi, "Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, xem như hẹn hò luôn. Lâu lắm rồi chúng ta chưa hẹn hò đấy."

Cô chẳng hề phóng đại.

Bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, về cơ bản, chỉ cần cô và Hoắc Tuân có cơ hội ở bên nhau, hai người sẽ dành 80% thời gian để làm tình, 20% còn lại để dùng bữa. Với những hoạt động bình thường của các cặp các đôi như đi dạo phố, xem phim, vui chơi, chỉ có Nhạc Dư và Hoắc Tuân của ba năm trước mới có thời gian để làm.

Hoắc Tuân đồng ý, vỗ vào mông Nhạc Dư một cái, ý bảo cô đứng lên.

Kết quả, cô ngồi bất động, còn nũng nịu nói: "Em đang bị ốm, anh ôm em đi thay quần áo đi."

"Lại mang thù rồi." Sợ cô uốn éo, khiến chính mình phản ứng, Hoắc Tuân dứt khoát bế ngang cô vào phòng để thay đồ. Sau khi xong xuôi, quai hàm đã căng cứng thật lâu của anh mới thả lỏng, vừa tê vừa xót.

Anh cảm thấy bất đắc dĩ, Nhạc Dư quả là biết cách trừng phạt anh, nhưng thật oan uổng quá! Rõ ràng anh cự tuyệt vì muốn tốt cho cô, tại sao cô còn phải giày vò anh một trận thì mới chịu bỏ qua?

Lòng dạ Nhạc Dư tựa như kim dưới đáy biển.

Nhưng, Hoắc Tuân không thể không thừa nhận, anh nguyện ý xuống đáy biển mò kim.

Vào thu tháng mười, gió se se lạnh, ánh mắt dịu nhẹ. Nhạc Dư muốn tới Điệp Sơn ngắm lá phong, nơi này có chút xa, phải lái xe khoảng một tiếng rưỡi.

Khi cô đang rối rắm, Hoắc Tuân giúp cô quyết định: "Nếu muốn đi thì cứ đi thôi, có mấy khi chúng ta rảnh rang thế này đâu."

Khi hai người có mặt tại Điệp Sơn cũng là thời điểm nắng nóng nhất, nhưng vì có gió nên không quá khó chịu.

Sau khi mua vé vào cửa, Nhạc Dư và Hoắc Tuân theo chân dòng người một đoạn đường. Phát hiện người đông thế ồn, thực sự không mang lại bầu không khí ngắm cảnh tốt đẹp, họ bèn rẽ vào một lối khác. May mắn thay, con đường vừa chọn không có bất kỳ bóng người nào.



Ở Điệp Sơn, lá phong nhuộm đỏ nửa bầu trời, chẳng hề mang dáng vẻ hoang vu vì ít người, ngược lại, nơi đâu cũng là cảnh đẹp.

Trước mắt là ánh sáng rực rỡ, làn gió khô ráo mát mẻ luồn qua tóc Nhạc Dư, cô hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái, vỗ vỗ bàn tay tay đang ôm eo mình của Hoắc Tuân, "Chúng ta từng tới Điệp Sơn một lần rồi đấy, anh còn nhớ không?"

Hoắc Tuân gật đầu: "Đương nhiên rồi, đó cũng là lúc em bắt đầu thích anh."

Nhạc Dư trừng anh: "Sao anh có thể tự luyến đến mức ấy nhỉ? Rõ ràng là anh mặt dày chạy đến mà?"

Hoắc Tuân không công nhận mà cũng chẳng bác bỏ, chỉ cười cười.

Nhạc Dư nhìn đến xuất thần, ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng lại thỏa hiệp. Hoắc Tuân nói không sai, cô quả thực rung động vì anh chính vào lúc đó.

Thời còn là sinh viên, Nhạc Dư học khoa tiếng Trung.

Sau nửa kỳ đầu của năm ba, vài người bạn trong lớp hẹn nhau đi Điệp Sơn hai ngày một đêm để sưu tầm dân ca[1], trọ tại khách sạn duy nhất trên núi.

[1] Bên Trung Quốc, sau khi giải phóng, khi mọi người nói đến sưu tầm dân ca thì chỉ giới hạn trong sưu tầm những bài dân ca truyền miệng, thần thoại, truyền thuyết, ca dao, truyện cổ, ngạn ngữ, hí kịch và câu đố.

Có người hỏi Nhạc Dư có tham gia hay không, cô đồng ý chẳng chút do dự.

Nhạc Dư là một kẻ lười biếng, cô sảng khoái chấp nhận lời mời leo núi cũng là có nguyên nhân.

Khi ấy, Hoắc Tuân đã theo đuổi cô được nửa năm, cô bị anh quấy nhiễu đến phiền lòng, dứt khoát mượn cơ hội này để trốn hai ngày, sắp xếp chút vật dụng hàng ngày một cách qua loa rồi khởi hành cùng đoàn tới Điệp Sơn.

Kết quả, ban đêm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vì thức ăn của khách sạn có phần tàn tệ nên cả đoàn quyết định giải quyết cơm tối tại quán đồ nướng dưới chân núi.



Tuy Nhạc Dư có một tình yêu mãnh liệt đối với đồ nướng, nhưng lại không có một cái dạ dày tiêu hóa được đồ nướng. Vừa ăn mấy xiên thịt, bệnh đau dạ dày liền kéo đến, đau đớn như bị người ta véo cả trăm cái.

Khi thực sự không chịu nổi nữa, Nhạc Dư mới nói muốn về khách sạn trước. Có người định đưa cô về, nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến niềm vui của mọi người nên cô mạnh miệng nói: "Mình biết đường về, trên đường đèn đóm lại sáng choang, không cần phải lo cho mình đâu."

Đa số người đi chuyến này là nữ sinh, Phan Bối lại không ở đây, thấy Nhạc Dư nói có thể tự về, bảy, tám nữ sinh kéo hai nam sinh đang rục rịch xuống, chẳng hề khách sáo giữ lại cô nữa.

Trên đường về, Nhạc Dư hối hận.

Tuy ven đường có đèn, nhưng xung quanh không có lấy một bóng người, đi đêm một mình vừa lẻ loi vừa khủng khiếp.

Nhiệt độ trên núi về đêm rất khác với ban ngày, những cơn gió nhẹ nhàng, ấm áp vào ban ngày đều trở nên dữ dội và khốc liệt vào ban đêm, khiến Nhạc Dư run rẩy, cộng thêm bệnh đau dạ dày đang hoành hành, cô còn tưởng là mình sẽ chết ở trên đường.

Đúng lúc này, Nhạc Dư chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi điện thoại, đang vô thức muốn gọi người, khi sắp hô thành tiếng thì lý trí lập tức trở về, trực tiếp yên lặng. Đối phương là một người đàn ông xa lạ, trong hoàn cảnh này, dường như không quá an toàn.

Khi Nhạc Dư lâm vào tình thế bế tắc, một trận quặn thắt truyền đến không đúng lúc. Cô đau tới mức ôm bụng ngồi xuống, gắng sức chịu đựng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Không biết bao lâu sau, Nhạc Dư choáng váng, dưới chân mềm nhũn, mắt nổ đom đóm, mà ánh sao soi sáng mặt đất cũng khắc họa rõ nét bóng người màu đen --

"Tôi tìm thấy cô ấy rồi."

Giọng nói này thật quen thuộc.

Nhạc Dư nhăn mặt ngẩng đầu, suýt chút nữa không nhìn rõ bộ dạng của đối phương, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cái cằm với đường cong xinh đẹp kia, cô lập tức nhận ra người đến là ai, nước mắt mất khống chế mà rơi xuống.

"Hoắc Tuân..."

Đêm hôm ấy, vào thời khắc Nhạc Dư được Hoắc Tuân ôm ngang vào lòng, cô nghĩ --

Lá phong mùa thu thật là đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Năm Ngứa Ngáy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook