Chương 73
Nhật Tâm (Kili)
24/07/2024
Ở nơi này yên tĩnh hơn chỗ cũ. Không có không khí tấp nập, ồn ào của dòng người. Yên bình đến lạ. Ở đây Kai cũng có thế được tiếp xúc với biến nhiều hơn. Người cá ở trên mặt nước quá lâu sẽ bị hao tốn sức khỏe không ít.
Nhìn Kai ở phía đằng xa tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lấy lại ký ức của hắn.
Không biết nếu Kai lấy lại ký ức sẽ có biểu cảm như nào nhỉ? Liệu Kai có rời bỏ tôi mà đi không. Người cá và con người luôn có thâm thù đại hận với nhau.
Từ xa xưa con người đã coi người cá là một sinh vật yếu ớt, thú vui đùa của họ. Tất nhiên khi đã phát triển hơn con người cũng dần ý thức được tác hại việc săn bắn người cá nhưng không có nghĩa là chuyện này kết thúc. Một số ít người dân vẫn luôn làm trái với pháp luật săn bắn người cá trái phép.
Lần đầu tiên tôi gặp Kai chính là trong trường hợp như vậy. Thế nên việc Kai cảm thấy có hận ý với tôi cũng là điều dễ hiểu. Đến lúc Kai lấy lại ký ức có phải thái độ của cậu ấy sẽ quay lại giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Cứ mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi lại ẩn ẩn nhói nhói. Lạ nhỉ rõ ràng đó là chuyện hiển nhiên. Sao tôi lại thấy mất mát thế này?
"Nhìn kìa là người cá?!!"
Quá mải mê suy nghĩ mà tôi hoàn toàn Không để ý tới có người đến. Đó là những ngư dân đánh cá ở ven biển.
Không đúng chỗ này xung quanh đâu có người ở tại sao họ lại xuất hiện ở đây.
"Tao đã nói rồi chúng mày không tin. Nhanh lên đồ đã chuẩn bị xong hết chưa."
"Ha ha, xong hết rồi đây."
Thấy đám ngư dân có ý định tiến lại gần chỗ Kai tôi không kịp nghĩ nhiều liều mạng chạy như điên đến gần hắn.
"Kai mau tranh ra."
Kai như không nghe thấy những gì tôi nói cứ đứng im mãi một chỗ. Tôi tiến lại gần xoay người Kai lại về phía đối mặt với mình.
"Kai cậu làm sao vậy? Kai, Kai mau nhìn tôi đi."
Đám ngư dân phía sau thấy tôi chạy lại gần Kai liền không dám tiến tới, chúng tức giận hò hét.
"Này anh bạn mau tránh ra, người cá đó là của chúng tôi."
Nhìn cái lưới đánh cá to đùng, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn từ trước .
Là thất trách của tôi khi không chú ý tới xung quanh khiến Kai bị phát hiện. Tôi vỗ vỗ mặt Kai, nhưng cậu ta lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Kai!! Kai!!! Cậu mau tỉnh táo lại rồi chạy đi!! Mau lên!!
Nhìn thấy một Tên ngư dân đang nạp đạn mà không xuống chuẩn bị bắn về phía này tôi ngay lập tức đẩy Kai về phía biển.
Chiếc đuôi cá màu bạc bỗng quậy mạnh đánh bay tôi ra phía xa đám ngư dân cũng bị ảnh hưởng không ít. Đôi mắt Kai sắc lạnh sâu không đáy nhìn tôi.
Gì vậy? Ánh mặt quen thuộc này.
"Kai..."
Tôi khẽ gọi hắn, Kai không nói gì chỉ nhìn tôi với một ánh mắt xa lạ như thể chưa từng quen nhau. Rất giống với lúc lần đầu chúng tôi gặp nhau.
"Kai, cậu lấy lại được... ký ức rôi..."
Sự im lặng chính là câu trả lời, Kai đã thực sự lấy lại ký ức.
Giọng nói trẩm đục, uy nghiêm vang lên.
"Loài người, nể tình người chăm sóc ta bấy lâu nay. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng nhưng ta không thể để cho người mang trong mình giống loài của ta."
Kai không còn dùng ngữ điệu ngây thơ như hồi trước để nói với tôi nữa. Thái độ lạnh lùng này thật khác xa so với trước đây.
Những ngón tay thon thả, cùng bộ móng sắc nhọn của Kai lướt nhẹ trên bụng tôi. Rồi sau đó Kai bỗng ấn mạnh vào bụng khiến cả cơ thể tôi như bị điện giật đau đớn ôm lấy bụng.
"Aaa... cậu làm gì vậy..."
Mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra trên chán, tôi co quắp ôm lấy bụng mình. Kai chỉ mới nhấn một cái thôi mà sao lại đau thế này. Cảm giác như sắp chết vậy. Không chịu được cơn đau tay tôi bất giác siết lại thành nấm đấm, tôi cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Còn Kai thì ngỡ ngàng, dường như là hắn có vẻ không được vui lắm.
Hắn ta kéo mạnh tay tôi, ép tôi phải đối mặt với hắn. Gương mặt tức giận đến đáng sợ của Kai gần ngay trước mặt. Cả sống lưng tôi lạnh toát, cơ thể cũng không khống chế được mà run rẩy.
"Hay lắm, thứ lẳng lơ. Ngươi dám cặp kè với người khác ngay cả khi ở bên cạnh ta. Lại còn mang thai một đứa con hoang."
(16)
"Cậu nói linh tinh cái gì thế. Mau buông tôi ra... hức."
Đau quá, cánh tay như sắp gãy đến nơi vậy. Cơn đau ở bụng khiến sức lực của tôi bị giảm đi. Tôi không thể nào chống cự lại Kai.
Ở phía đằng xa, mấy tên ngư dân sau khi bị đánh bay liền tức giận hùng hổ lao đến. Cầm một khẩu súng to nhắm về phía chúng tôi.
Mấy tên này vẫn không định từ bỏ ý định??
Thấy gã cầm súng chuẩn bị bóp còi tôi gào thét muốn đẩy Kai ra. Nhưng cậu ta nhất quyết không nghe lại còn truy vấn tôi vì sao phản bội hắn.
Đến khi viên đạn bay ra, đầu óc tôi như hỗn loạn, chỉ có duy nhất một điều là không thể để Kai bị thương. Không nghĩ nhiều tôi liền ôm chầm lấy Kai.
Đoàng.
Máu tươi từ phía sau lưng đổ ra, tôi không thấy rõ vẻ mặt của Kai. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận được hắn đang sợ hãi và tức giận...? (1)
"Kai à, chạy đi..."
Đôi tay Kai nhuốm đầy máu, hắn hoảng loạn đỡ lấy tôi.
Đám ngư dân thấy bắn nhầm người rất hoảng hốt đã có mấy tên sợ hãi bỏ chạy. Còn có mấy tên lì lợm vẫn muốn tiến tới nhưng lại bị Kai dùng sức đánh bay.
Mất máu quá nhiều dẫn đến ý thức của tôi dần mơ hồ. Nhìn về phía bờ biển xa xăm kia, tôi cảm thấy dường như mọi chuyện trước mặt thật mơ hồ. Liệu sau khi tỉnh lại có phải tôi sẽ không còn được gặp Kai nữa không. Liệu Kai có giận tôi vì không nói sớm cho cậu ấy biết về nguồn gốc của bản thân hắn không. Hay là trong mắt Kai tôi chỉ đơn giản là một loài người yếu ớt như bao người khác.
Nhìn Kai ở phía đằng xa tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lấy lại ký ức của hắn.
Không biết nếu Kai lấy lại ký ức sẽ có biểu cảm như nào nhỉ? Liệu Kai có rời bỏ tôi mà đi không. Người cá và con người luôn có thâm thù đại hận với nhau.
Từ xa xưa con người đã coi người cá là một sinh vật yếu ớt, thú vui đùa của họ. Tất nhiên khi đã phát triển hơn con người cũng dần ý thức được tác hại việc săn bắn người cá nhưng không có nghĩa là chuyện này kết thúc. Một số ít người dân vẫn luôn làm trái với pháp luật săn bắn người cá trái phép.
Lần đầu tiên tôi gặp Kai chính là trong trường hợp như vậy. Thế nên việc Kai cảm thấy có hận ý với tôi cũng là điều dễ hiểu. Đến lúc Kai lấy lại ký ức có phải thái độ của cậu ấy sẽ quay lại giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Cứ mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi lại ẩn ẩn nhói nhói. Lạ nhỉ rõ ràng đó là chuyện hiển nhiên. Sao tôi lại thấy mất mát thế này?
"Nhìn kìa là người cá?!!"
Quá mải mê suy nghĩ mà tôi hoàn toàn Không để ý tới có người đến. Đó là những ngư dân đánh cá ở ven biển.
Không đúng chỗ này xung quanh đâu có người ở tại sao họ lại xuất hiện ở đây.
"Tao đã nói rồi chúng mày không tin. Nhanh lên đồ đã chuẩn bị xong hết chưa."
"Ha ha, xong hết rồi đây."
Thấy đám ngư dân có ý định tiến lại gần chỗ Kai tôi không kịp nghĩ nhiều liều mạng chạy như điên đến gần hắn.
"Kai mau tranh ra."
Kai như không nghe thấy những gì tôi nói cứ đứng im mãi một chỗ. Tôi tiến lại gần xoay người Kai lại về phía đối mặt với mình.
"Kai cậu làm sao vậy? Kai, Kai mau nhìn tôi đi."
Đám ngư dân phía sau thấy tôi chạy lại gần Kai liền không dám tiến tới, chúng tức giận hò hét.
"Này anh bạn mau tránh ra, người cá đó là của chúng tôi."
Nhìn cái lưới đánh cá to đùng, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn từ trước .
Là thất trách của tôi khi không chú ý tới xung quanh khiến Kai bị phát hiện. Tôi vỗ vỗ mặt Kai, nhưng cậu ta lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Kai!! Kai!!! Cậu mau tỉnh táo lại rồi chạy đi!! Mau lên!!
Nhìn thấy một Tên ngư dân đang nạp đạn mà không xuống chuẩn bị bắn về phía này tôi ngay lập tức đẩy Kai về phía biển.
Chiếc đuôi cá màu bạc bỗng quậy mạnh đánh bay tôi ra phía xa đám ngư dân cũng bị ảnh hưởng không ít. Đôi mắt Kai sắc lạnh sâu không đáy nhìn tôi.
Gì vậy? Ánh mặt quen thuộc này.
"Kai..."
Tôi khẽ gọi hắn, Kai không nói gì chỉ nhìn tôi với một ánh mắt xa lạ như thể chưa từng quen nhau. Rất giống với lúc lần đầu chúng tôi gặp nhau.
"Kai, cậu lấy lại được... ký ức rôi..."
Sự im lặng chính là câu trả lời, Kai đã thực sự lấy lại ký ức.
Giọng nói trẩm đục, uy nghiêm vang lên.
"Loài người, nể tình người chăm sóc ta bấy lâu nay. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng nhưng ta không thể để cho người mang trong mình giống loài của ta."
Kai không còn dùng ngữ điệu ngây thơ như hồi trước để nói với tôi nữa. Thái độ lạnh lùng này thật khác xa so với trước đây.
Những ngón tay thon thả, cùng bộ móng sắc nhọn của Kai lướt nhẹ trên bụng tôi. Rồi sau đó Kai bỗng ấn mạnh vào bụng khiến cả cơ thể tôi như bị điện giật đau đớn ôm lấy bụng.
"Aaa... cậu làm gì vậy..."
Mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra trên chán, tôi co quắp ôm lấy bụng mình. Kai chỉ mới nhấn một cái thôi mà sao lại đau thế này. Cảm giác như sắp chết vậy. Không chịu được cơn đau tay tôi bất giác siết lại thành nấm đấm, tôi cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Còn Kai thì ngỡ ngàng, dường như là hắn có vẻ không được vui lắm.
Hắn ta kéo mạnh tay tôi, ép tôi phải đối mặt với hắn. Gương mặt tức giận đến đáng sợ của Kai gần ngay trước mặt. Cả sống lưng tôi lạnh toát, cơ thể cũng không khống chế được mà run rẩy.
"Hay lắm, thứ lẳng lơ. Ngươi dám cặp kè với người khác ngay cả khi ở bên cạnh ta. Lại còn mang thai một đứa con hoang."
(16)
"Cậu nói linh tinh cái gì thế. Mau buông tôi ra... hức."
Đau quá, cánh tay như sắp gãy đến nơi vậy. Cơn đau ở bụng khiến sức lực của tôi bị giảm đi. Tôi không thể nào chống cự lại Kai.
Ở phía đằng xa, mấy tên ngư dân sau khi bị đánh bay liền tức giận hùng hổ lao đến. Cầm một khẩu súng to nhắm về phía chúng tôi.
Mấy tên này vẫn không định từ bỏ ý định??
Thấy gã cầm súng chuẩn bị bóp còi tôi gào thét muốn đẩy Kai ra. Nhưng cậu ta nhất quyết không nghe lại còn truy vấn tôi vì sao phản bội hắn.
Đến khi viên đạn bay ra, đầu óc tôi như hỗn loạn, chỉ có duy nhất một điều là không thể để Kai bị thương. Không nghĩ nhiều tôi liền ôm chầm lấy Kai.
Đoàng.
Máu tươi từ phía sau lưng đổ ra, tôi không thấy rõ vẻ mặt của Kai. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận được hắn đang sợ hãi và tức giận...? (1)
"Kai à, chạy đi..."
Đôi tay Kai nhuốm đầy máu, hắn hoảng loạn đỡ lấy tôi.
Đám ngư dân thấy bắn nhầm người rất hoảng hốt đã có mấy tên sợ hãi bỏ chạy. Còn có mấy tên lì lợm vẫn muốn tiến tới nhưng lại bị Kai dùng sức đánh bay.
Mất máu quá nhiều dẫn đến ý thức của tôi dần mơ hồ. Nhìn về phía bờ biển xa xăm kia, tôi cảm thấy dường như mọi chuyện trước mặt thật mơ hồ. Liệu sau khi tỉnh lại có phải tôi sẽ không còn được gặp Kai nữa không. Liệu Kai có giận tôi vì không nói sớm cho cậu ấy biết về nguồn gốc của bản thân hắn không. Hay là trong mắt Kai tôi chỉ đơn giản là một loài người yếu ớt như bao người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.