Chương 3
Gia Diệp Mạn
20/07/2013
Trọng Viêm canh ngoài động liên tục bảy ngày cũng
không thấy Tống Anh đi ra. Mấy lần muốn đi vào nhìn đều bị đào tinh cản lại:
“Mi có mạng đế vương, lại là nam nhân, dương khí quá mạnh, đi vào sẽ ảnh hưởng
việc hồi phục của cô, vẫn nên thành thật ở chỗ này đi!”
Trọng Viêm có phần ủ rũ: “Sư phụ Đào, người nói A Anh có bằng lòng ở cùng ta không?”
“Ồ… A Anh!” Hàm râu vểnh lên trên miệng đào tinh rung rung, vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, “Tiểu Trọng Trọng, cuối cùng mi cũng ra tay rồi!”
Mặt Trọng Viêm đỏ rực, vừa định nói chuyện, một con quạ tinh hớt ha hớt hải bay tới: “Không xong rồi, có một toán người lên núi chúng ta, mọi người trốn trước đi.”
Cây đào tinh không đồng ý: “Con người thấy chúng ta đều sợ chết khiếp, làm gì có đạo lý bọn ta phải trốn!”
Quạ tinh vung vẩy cánh, mấy cọng lông chim bị đốt cháy rơi lả tả xuống đất: “Không chỉ có người thôi đâu, còn một đạo sĩ nữa. Hắn lợi hại lắm, đốt cháy cả cánh tao luôn. Bọn mày không tin thì thôi, tao trốn trước đây.” Nói xong vội vã giang cánh trốn mất.
“Ông trời, đạo sĩ!” Cây đào tinh cuống quít xoay vòng vòng, nghĩ nghĩ liền chui vào trong cây đào, từ trong cây đào to lớn truyền ra tiếng nói run rẩy của y, “Tiểu Trọng Trọng, bảo vệ cô cho tốt vào, bị đạo sĩ tóm được là rắc rối lắm.”
Sao mờ trăng lặn, bốn bề gió nổi, một hàng người giơ đuốc lên cao lượn lờ nhằm chỗ Tống Anh và Trọng Viêm ở đi tới, gió rít gào cuốn theo tiếng nức nở sợ hãi của cô gái.
Trọng Viêm làm một phép thuật đơn giản che giấu mộ Tống Anh và cửa động kỹ càng, lại niệm chú ẩn thân nấp kỹ, hạ quyết tâm không cho đám người này quấy nhiễu nàng.
Sáu tên lính trói giật cánh khuỷu hai cha con, xô xô đẩy đẩy thúc bọn họ lên núi. Một đạo sĩ mặc áo vàng tay giơ kiếm trừ ma, mũi kiếm xỏ một lá bùa đang bốc cháy, đi đàng trước mở đường. Bị lá bùa đe dọa, bầy yêu ma núi Trường An đều không dám làm bừa, chỉ sợ sau tối hôm nay, núi này lại có thêm hai oan hồn.
Mắt thấy bọn chúng càng lúc càng gần, Trọng Viêm đang định ra tay, tên lính đẹp trai nhất trong đám đột nhiên gào lên: “Ở đây đi, làm sớm cho xong, lão đây còn phải chạy về nhà nữa.” Cả đám người đẩy hai cha con cô gái ngã dúi dụi xuống đất.
Một tên lính mặt mày gian xảo hèn hạ nói: “Thủ lĩnh, không phải ngài vẫn nhớ cô nương ở Xuân Hương lâu sao?” Ánh mắt gã rơi trên người cô gái đang run lẩy bẩy, sửa sang lại thắt lưng, “Thủ lĩnh, đằng nào bọn nó cũng sống không bao nhiêu nữa. Đại tiểu thư của nguyên soái Tư Mã nổi tiếng là mỹ nhân, không bằng để anh em chúng ta vui vẻ vui vẻ trước?” Nói xong kéo mắt cá chân cô gái, xé rách quần nàng ta.
“Á!” Cô gái vừa xấu hổ vừa sợ thét lên, cha nàng trợn trừng mắt rống to: “Súc sinh! Chúng mày không được động vào con gái tao!” Song ông ta bị đá ngã xuống đất, tức giận đến nỗi ói ra một ngụm máu đen.
Trọng Viêm vừa định cứu người, đột nhiên nghe Tống Anh lạnh lùng quát: “Giao bọn chúng cho ta!” Dứt lời, cuồng phong nổi dậy, mây đen dày đặc tụ lại trên đỉnh đầu bọn lính, mây đen xoay tròn, giống như một cái chậu máu há to miệng, cấp bách muốn nuốt tất cả mọi thứ bị nó bao phủ.
Hiện tượng lạ lùng đột nhiên xuất hiện khiến đạo sĩ áo vàng hoảng sợ vô cùng: “Có yêu ma!”
Mấy tên lính chỉ cảm thấy sau lưng phát rét, nhìn tới chỗ âm u lạnh lẽo đó, tên nào tên nấy kinh hoàng trợn to mắt. Một con ma nữ áo trắng phất phới, tóc dài, nhe nanh đang nhào tới chỗ bọn chúng. Thân hình ma nữ không ngừng túa ra oán khí màu đen, ánh mắt lạnh buốt thấu xương, bắt hồn người. Nhất thời nửa khắc không tên nào dám rục rịch.
Tống Anh cười lạnh lùng: “Trời xanh thương ta. Những kẻ ngày xưa hại mạng ta đều tề tựu tại đây. Tống Anh ta rốt cuộc có thể báo thù rửa hận! Đi!” Cùng với tiếng quát của nàng, đám mây đen lượn vòng biến thành hình chiếc lá sen che nắng nàng thường dụng, vả lại còn biến lớn trong nháy mắt, ùn ùn kéo lại tóm chặt lấy mấy kẻ ác ôn kia, sau đó tự động trói nghiến lại…
Tiếng la thảm thiết vang lên liên tục, bọn chúng giãy giụa kịch liệt trong lá sen. Mà oan hồn tích tụ trong lá sen nhìn thấy kẻ thù, bất chấp tất cả đổ xô tới, biến oán hận ngàn năm nay thành răng nhọn cắn xé máu thịt kẻ thù. Dần dần, lá sen căng tròn mỏng đi, tiếng la hét cũng mất dần. Cuối cùng nó trải ra trong không trung, một luồng khí đen phun ra, nhanh chóng bị gió núi thổi tan.
Mấy làn khói trắng mỏng manh từ từ bay lên, hóa thành những bóng người mơ hồ. Bọn họ quay quanh người Tống Anh, “Anh tử, cám ơn cô.” “Cám ơn cô báo thù cho chúng ta, chúng ta có thể đi đầu thai rồi.” “Anh tử, tạm biệt.”
Thôn dân cùng bị hại với Tống Anh ngày xưa đã báo được thù, cám ơn nàng xong liền rời đi. Thân hình Tống Anh lung lay, hình dáng ác quỷ đáng sợ biến mất, lại trở về dáng vẻ Trọng Viêm quen thuộc ngày thường.
“A Anh, nàng cũng muốn đi sao?” Trọng Viêm chạy tới đỡ nàng. Người nàng bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, lệ khí trên người biến mất không thấy đâu.
Tống Anh gật đầu, có vẻ mệt mỏi, “Bao nhiêu năm nay, ta luôn chịu khổ nơi này. Hôm nay cũng tới lúc đi rồi.”
“Ta không cho phép!” Trọng Viêm lớn tiếng.
Tống Anh cười an ủi hắn: “Đợi ta đầu thai thành người lại đi tìm chàng, không tốt sao?”
“Không tốt!” Mắt Trọng Viêm đỏ hoe, “Nàng sẽ uống canh Mạnh Bà, sẽ quên mất ta!”
“Chàng…!” Tống Anh đang định nói, lại đột nhiên chú ý tới một mũi kiếm đâm xuyên qua ngực, bùa lửa nhập vào thân, thân ma lạnh giá của nàng không chịu nổi, nháy mắt hồn phi phách tán!
Trọng Viêm thấy Tống Anh đột ngột tiêu tan, kinh hoảng giận dữ quay đầu mới phát hiện hóa ra là đạo sĩ áo vàng vừa trốn đi lúc nãy.
“Mi giết chết A Anh rồi!” Trọng Viêm tóm cổ áo lão nhấc lên.
Đạo sĩ áo vàng bị chàng trai tuấn tú trước mắt hù dọa, hai chân đạp lung tung trong không khí, “Ả chỉ là ác ma, nhiệm vụ của bản tôn xưa nay là trừ ma vệ đạo.”
Người đàn ông khó khăn lắm mới thoát khỏi dây thừng trói buộc, tức tốc nhặt kiếm lên, một kiếm xuyên qua ngực đạo sĩ, chửi: “Tên gian tặc mày, chết đi!”
Trọng Viêm thả tay, đạo sĩ áo vàng rớt xuống đất, co giật đau đớn.
“Chúng ta lên, tên đạo sĩ này hại chết cô rồi!” Bầy yêu ma núi Trường An xông lên, lôi đạo sĩ áo vàng đi. Đạo sĩ kêu la thảm thiết một hồi thì không nghe thấy tiếng đâu nữa.
Trọng Viêm ngơ ngác nhìn lá sen khô héo thui chột trên đất, sải chân chạy tới định nhặt lên, ai ngờ một trận cuồng phong rên rỉ cuốn qua, xé lá sen khô kia thành mảnh vụn, trở về cát bụi.
“A Anh…!” Trên núi Trường An, tiếng chàng trai trẻ đau khổ gào lên, vang vọng hồi lâu.
Trọng Viêm có phần ủ rũ: “Sư phụ Đào, người nói A Anh có bằng lòng ở cùng ta không?”
“Ồ… A Anh!” Hàm râu vểnh lên trên miệng đào tinh rung rung, vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, “Tiểu Trọng Trọng, cuối cùng mi cũng ra tay rồi!”
Mặt Trọng Viêm đỏ rực, vừa định nói chuyện, một con quạ tinh hớt ha hớt hải bay tới: “Không xong rồi, có một toán người lên núi chúng ta, mọi người trốn trước đi.”
Cây đào tinh không đồng ý: “Con người thấy chúng ta đều sợ chết khiếp, làm gì có đạo lý bọn ta phải trốn!”
Quạ tinh vung vẩy cánh, mấy cọng lông chim bị đốt cháy rơi lả tả xuống đất: “Không chỉ có người thôi đâu, còn một đạo sĩ nữa. Hắn lợi hại lắm, đốt cháy cả cánh tao luôn. Bọn mày không tin thì thôi, tao trốn trước đây.” Nói xong vội vã giang cánh trốn mất.
“Ông trời, đạo sĩ!” Cây đào tinh cuống quít xoay vòng vòng, nghĩ nghĩ liền chui vào trong cây đào, từ trong cây đào to lớn truyền ra tiếng nói run rẩy của y, “Tiểu Trọng Trọng, bảo vệ cô cho tốt vào, bị đạo sĩ tóm được là rắc rối lắm.”
Sao mờ trăng lặn, bốn bề gió nổi, một hàng người giơ đuốc lên cao lượn lờ nhằm chỗ Tống Anh và Trọng Viêm ở đi tới, gió rít gào cuốn theo tiếng nức nở sợ hãi của cô gái.
Trọng Viêm làm một phép thuật đơn giản che giấu mộ Tống Anh và cửa động kỹ càng, lại niệm chú ẩn thân nấp kỹ, hạ quyết tâm không cho đám người này quấy nhiễu nàng.
Sáu tên lính trói giật cánh khuỷu hai cha con, xô xô đẩy đẩy thúc bọn họ lên núi. Một đạo sĩ mặc áo vàng tay giơ kiếm trừ ma, mũi kiếm xỏ một lá bùa đang bốc cháy, đi đàng trước mở đường. Bị lá bùa đe dọa, bầy yêu ma núi Trường An đều không dám làm bừa, chỉ sợ sau tối hôm nay, núi này lại có thêm hai oan hồn.
Mắt thấy bọn chúng càng lúc càng gần, Trọng Viêm đang định ra tay, tên lính đẹp trai nhất trong đám đột nhiên gào lên: “Ở đây đi, làm sớm cho xong, lão đây còn phải chạy về nhà nữa.” Cả đám người đẩy hai cha con cô gái ngã dúi dụi xuống đất.
Một tên lính mặt mày gian xảo hèn hạ nói: “Thủ lĩnh, không phải ngài vẫn nhớ cô nương ở Xuân Hương lâu sao?” Ánh mắt gã rơi trên người cô gái đang run lẩy bẩy, sửa sang lại thắt lưng, “Thủ lĩnh, đằng nào bọn nó cũng sống không bao nhiêu nữa. Đại tiểu thư của nguyên soái Tư Mã nổi tiếng là mỹ nhân, không bằng để anh em chúng ta vui vẻ vui vẻ trước?” Nói xong kéo mắt cá chân cô gái, xé rách quần nàng ta.
“Á!” Cô gái vừa xấu hổ vừa sợ thét lên, cha nàng trợn trừng mắt rống to: “Súc sinh! Chúng mày không được động vào con gái tao!” Song ông ta bị đá ngã xuống đất, tức giận đến nỗi ói ra một ngụm máu đen.
Trọng Viêm vừa định cứu người, đột nhiên nghe Tống Anh lạnh lùng quát: “Giao bọn chúng cho ta!” Dứt lời, cuồng phong nổi dậy, mây đen dày đặc tụ lại trên đỉnh đầu bọn lính, mây đen xoay tròn, giống như một cái chậu máu há to miệng, cấp bách muốn nuốt tất cả mọi thứ bị nó bao phủ.
Hiện tượng lạ lùng đột nhiên xuất hiện khiến đạo sĩ áo vàng hoảng sợ vô cùng: “Có yêu ma!”
Mấy tên lính chỉ cảm thấy sau lưng phát rét, nhìn tới chỗ âm u lạnh lẽo đó, tên nào tên nấy kinh hoàng trợn to mắt. Một con ma nữ áo trắng phất phới, tóc dài, nhe nanh đang nhào tới chỗ bọn chúng. Thân hình ma nữ không ngừng túa ra oán khí màu đen, ánh mắt lạnh buốt thấu xương, bắt hồn người. Nhất thời nửa khắc không tên nào dám rục rịch.
Tống Anh cười lạnh lùng: “Trời xanh thương ta. Những kẻ ngày xưa hại mạng ta đều tề tựu tại đây. Tống Anh ta rốt cuộc có thể báo thù rửa hận! Đi!” Cùng với tiếng quát của nàng, đám mây đen lượn vòng biến thành hình chiếc lá sen che nắng nàng thường dụng, vả lại còn biến lớn trong nháy mắt, ùn ùn kéo lại tóm chặt lấy mấy kẻ ác ôn kia, sau đó tự động trói nghiến lại…
Tiếng la thảm thiết vang lên liên tục, bọn chúng giãy giụa kịch liệt trong lá sen. Mà oan hồn tích tụ trong lá sen nhìn thấy kẻ thù, bất chấp tất cả đổ xô tới, biến oán hận ngàn năm nay thành răng nhọn cắn xé máu thịt kẻ thù. Dần dần, lá sen căng tròn mỏng đi, tiếng la hét cũng mất dần. Cuối cùng nó trải ra trong không trung, một luồng khí đen phun ra, nhanh chóng bị gió núi thổi tan.
Mấy làn khói trắng mỏng manh từ từ bay lên, hóa thành những bóng người mơ hồ. Bọn họ quay quanh người Tống Anh, “Anh tử, cám ơn cô.” “Cám ơn cô báo thù cho chúng ta, chúng ta có thể đi đầu thai rồi.” “Anh tử, tạm biệt.”
Thôn dân cùng bị hại với Tống Anh ngày xưa đã báo được thù, cám ơn nàng xong liền rời đi. Thân hình Tống Anh lung lay, hình dáng ác quỷ đáng sợ biến mất, lại trở về dáng vẻ Trọng Viêm quen thuộc ngày thường.
“A Anh, nàng cũng muốn đi sao?” Trọng Viêm chạy tới đỡ nàng. Người nàng bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, lệ khí trên người biến mất không thấy đâu.
Tống Anh gật đầu, có vẻ mệt mỏi, “Bao nhiêu năm nay, ta luôn chịu khổ nơi này. Hôm nay cũng tới lúc đi rồi.”
“Ta không cho phép!” Trọng Viêm lớn tiếng.
Tống Anh cười an ủi hắn: “Đợi ta đầu thai thành người lại đi tìm chàng, không tốt sao?”
“Không tốt!” Mắt Trọng Viêm đỏ hoe, “Nàng sẽ uống canh Mạnh Bà, sẽ quên mất ta!”
“Chàng…!” Tống Anh đang định nói, lại đột nhiên chú ý tới một mũi kiếm đâm xuyên qua ngực, bùa lửa nhập vào thân, thân ma lạnh giá của nàng không chịu nổi, nháy mắt hồn phi phách tán!
Trọng Viêm thấy Tống Anh đột ngột tiêu tan, kinh hoảng giận dữ quay đầu mới phát hiện hóa ra là đạo sĩ áo vàng vừa trốn đi lúc nãy.
“Mi giết chết A Anh rồi!” Trọng Viêm tóm cổ áo lão nhấc lên.
Đạo sĩ áo vàng bị chàng trai tuấn tú trước mắt hù dọa, hai chân đạp lung tung trong không khí, “Ả chỉ là ác ma, nhiệm vụ của bản tôn xưa nay là trừ ma vệ đạo.”
Người đàn ông khó khăn lắm mới thoát khỏi dây thừng trói buộc, tức tốc nhặt kiếm lên, một kiếm xuyên qua ngực đạo sĩ, chửi: “Tên gian tặc mày, chết đi!”
Trọng Viêm thả tay, đạo sĩ áo vàng rớt xuống đất, co giật đau đớn.
“Chúng ta lên, tên đạo sĩ này hại chết cô rồi!” Bầy yêu ma núi Trường An xông lên, lôi đạo sĩ áo vàng đi. Đạo sĩ kêu la thảm thiết một hồi thì không nghe thấy tiếng đâu nữa.
Trọng Viêm ngơ ngác nhìn lá sen khô héo thui chột trên đất, sải chân chạy tới định nhặt lên, ai ngờ một trận cuồng phong rên rỉ cuốn qua, xé lá sen khô kia thành mảnh vụn, trở về cát bụi.
“A Anh…!” Trên núi Trường An, tiếng chàng trai trẻ đau khổ gào lên, vang vọng hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.