Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Chương 25

Thiên Hạ Vô Bệnh

20/07/2013

Ánh trăng màu bạc chậm rãi đổ xuống sàn nhà, rải một lớp mỏng lên thân hình thon dài của nam tử tạo nên cảnh xuân tươi đẹp. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mỏng hơi hơi mở, con ngươi dài nhỏ ánh lên vẻ lạnh lùng.

Ta xốc chăn đứng dậy xuống giường, chân trần đạp lên phiến đá cẩm thạch. Hơi lạnh buốt từ chân truyền đến khắp thân thể, nhưng nam tử tuấn mỹ bên giường kia càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh nhiều hơn. Ta cứ như vậy im lặng nhìn hắn ngồi bên cửa sổ cho đến khi hắn thấp giọng gọi tên ta.

“A Lam.” lông mi Vũ Văn Duệ run rẩy, lời ra khỏi miệng nhẹ nhàng giống như đám mây lơ lửng giữa không trung.

Ta vẫn không mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn hắn. Hàng năm ngày này hắn luôn đi vào phòng ta như vậy, lẳng lặng nhìn cây hoa quế sắp héo rũ ngoài cửa sổ kia cho đến bình minh.

Hắn khe khẽ thở dài, rồi nói: “Lại đây.”

Ta giống như ngày này hàng năm đi đến bên người hắn, tùy ý để hắn đem ta ôm vào trong lòng im lặng ngồi, không nói một lời. Ta nghĩ, hắn cũng sẽ giống mọi năm ngồi như vậy trầm mặc cả buổi tối, nhưng không ngờ hắn lại mở miệng.

“A Lam, hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta.” Vũ Văn Duệ mở miệng nói, con ngươi buông xuống có chút trống rỗng.

Ta đột nhiên có một loại dự cảm không lành, trăm ngàn đừng nói là hắn muốn nói cho ta cái bí mật gì......

Hắn dùng hai má ấm áp cọ cọ cái trán của ta, cúi đầu nở nụ cười cười vài tiếng, mang theo một chút châm chọc, “A Lam, muội biết không, ta thích mẹ của muội, còn hơn mẹ của ta.”

Cái này ta biết, hoàng hậu, mẫu thân đã chết của ta nghe nói khi còn sống cực kỳ yêu thương đứa cháu xinh đẹp lại thông minh hiểu biết này.

“A Lam......” hơi thở ấm áp của hắn phun lên cổ ta, có chút ngứa, có chút ẩm ướt, “Thật ra, muội biết tất cả, đúng không?”

Thần kinh của ta lập tức căng thẳng, biết? Biết cái gì? Không, ta không biết, ta thật không biết thật ra ngươi không phải là con của mẹ ngươi cùng đại cữu cữu.

“Ha ha......” Hắn trầm thấp cười vài tiếng làm lồng ngực nhẹ nhàng chấn động, “Xem muội sợ kìa, sao vậy, sợ ta sẽ diệt khẩu?”

Ta từ chối cho ý kiến, ai biết được, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi muốn diệt ta.

“A Lam, tin ta, sau này ta sẽ không bao giờ làm muội bị thương nữa, tuyệt đối không.” Giọng nói hắn kiên định hữu lực như vậy, làm cho ta có chút cảm giác thê lương.

Vũ Văn Duệ, vì sao lại cam đoan với ta, cam đoan này rất hư vô...

Hắn nâng cằm của ta lên khiến cho ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ôn nhu, “Cho nên, đừng sợ ta nữa.”

Trong bầu không khí hài hòa yên tĩnh này, ta rất muốn nói một câu: A, tối rồi, nên về nhà ngủ đi thôi. -_-|||

“A Duệ.” Ta nghe được chính mình mở miệng, “Nếu có một ngày, nó không sợ huynh nữa, vậy, muội cũng sẽ không sợ huynh.”

“Nó”, là chỉ trái tim ta.

Tay Vũ Văn Duệ phủ lên lồng ngực ta, con ngươi màu rám nắng lóe tia cười, “A Lam, nhớ kỹ, nơi này, chỉ có thể để ta đi vào.”

Ta chỉ tựa đầu vào ngực hắn, không nói lời nào. Nơi này, có lẽ ngay cả ta cũng chưa từng đi vào.

Vũ Văn Duệ thấy vậy không nói gì nữa, thời gian yên tĩnh trôi qua, không có ai mở miệng, sợ sẽ đánh vỡ cục diện im lặng này.

Ta đột nhiên nhận ra lời nói vừa rồi của ta không phải một đứa ngốc có thể nói, một câu ngắn ngủn nhưng rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Ta thản nhiên cười, thử nhớ xem vì sao mình lại trở thành một đứa ngốc.

Ta giống như đại đa số nhân vật nữ xuyên qua khác, mở to mắt liền ở một cái thời không khác, hoàn cảnh lạ lẫm, đám người xa lạ, bản thân cũng xa lạ. Suy nghĩ của ta sau khi sinh bị từng đợt trí nhớ lúc trước cùng với chuyện hồi sinh hoang đường này vây quanh, khó có thể kềm chế bản thân sinh ra mê mang. Một lần nữa thân thể ta lại từ từ lớn lên, việc này cần một khoảng thời gian rất dài nên ta chưa sử dụng thân thể mình được ngay. Vì thế ta thành một người suy tư, một người mơ mộng.

Ta bắt đầu cả ngày cả đêm suy nghĩ, suy nghĩ vì sao ta lại xuyên qua. Nhưng vấn đề này thật sự là vấn đề quá khó. Ta dùng vô số ngày đêm cũng không thể tìm ra đáp án. Sau đó ta bắt đầu nhớ lại, nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, thứ ta từng có được, từng mất đi, không còn tồn tại như trước cũng không thể tiêu tan hết thảy. Chẳng qua là nhớ lại mấy chuyện đó làm cho ta cảm thấy rất tiêu cực, vì thế ta lựa chọn bắt đầu ảo tưởng, ảo tưởng mình là một thiên mệnh nữ tử, kết thúc cuộc sống nhẹ nhàng lúc trước sau đó đến dị giới trở thành chúa cứu thế, sau đó OOXX, trở về OOXX, hoàn thành sứ mệnh, ôm N mĩ nam Happy Ending.

Chờ lúc ta từ mấy bộ tiểu thuyết xuyên không kinh điển kia tỉnh lại, ta rất kinh ngạc phát hiện bản thân đã được ba tuổi. Cung nữ bên cạnh đều dùng một loại ánh mắt kỳ dị hèn mọn hoặc đáng tiếc nhìn ta. Ta nghĩ ta biết vì sao, bởi vì từ lúc sinh ra đến giờ ta vốn không có mở miệng nói lấy một câu, mà lúc đó hoàng tỷ song sinh đáng yêu của ta đã dùng giọng nói nhuyễn ngọt nũng nịu nhìn phụ thân của chúng ta kêu “Phụ hoàng”.

Thời gian dài lặng lẽ làm ta mất đi hứng thú với việc nói chuyện, ta lười nói chuyện lười lên tiếng lười có cảm xúc. Ta lười như vậy, đến nỗi khi ta ở trong dòng thời gian dài giằng dặc đợi chờ trưởng thành này biết được mấy cái bí mật hoặc lớn hoặc nhỏ trong cung lại càng trở nên lười.



Hoàng cung giống như một xã hội cao cấp thu nhỏ, tụ tập những thứ xa hoa lộng lẫy xa xỉ nhất cũng như những âm mưu ám toán hư thối nhất. Ta yên lặng nhìn mọi chuyện xung quanh, đem tất cả cảm xúc cùng cảm xúc đặt ở trong lòng, một mình nhấm nuốt.

Làm một người trầm mặc và vô hại duy nhất ở trong cung, tới mức độ nào đó điều đó trở thành ưu thế của ta, sự cảnh giác của mọi người đối với ta xuống đến mức thấp nhất trong lịch sử, hơn nữa vui buồn gì đều nói hết với ta. Vũ Văn Duệ, Vũ Văn Tu cùng hoàng tỷ là ba người thân mật nhất với ta.

Rất nhiều lúc nghe chuyện, ta bỗng dưng thình lình nói ra suy nghĩ của mình, sau đó lại tiếp tục trầm mặc, không nhìn biểu tình cùng phản ứng của đối phương.

Ta là đứa ngốc, ta không phải đứa ngốc.

Bọn họ biết ta là đứa ngốc, bọn họ biết ta không phải đứa ngốc.

Vậy thì sao......?

Ai quan tâm.

Ta nhắm mắt lại nhẹ cười nghĩ, ít nhất, ta không quan tâm.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại ta đã thấy mình an ổn ngủ ở trên giường, bên tai là giọng nói của Tế Tế theo thói quen đánh thức ta. Cái bàn trước cửa sổ sạch sẽ, trên ghế cũng không có thân ảnh người kia, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, chuyện tối hôm qua dường như chỉ là giấc mộng. Ta dụi dụi mắt đứng dậy để Tế Tế thay quần áo cho mình, tâm tình bình thản, không hề gợn sóng.

Đây là cuộc sống của ta, mặt nước sau cơn chấn động cuối cùng vẫn yên ả lại như cũ. Mà ta, chỉ sống trong cuộc sống của chính mình. Tất cả, không có quan hệ gì với ta.

Ngày trôi qua trong nháy, nháy mắt vài cái ngày hội thuyền rồng mà Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác đã hẹn cũng tới. Sáng sớm Vũ Văn Duệ liền tiến cung lôi ta từ trong ổ chăn thoải mái ra, một hồi “Bình dân hóa” ăn mặc liền xuất cung. Trên đường lại đụng phải hoàng tỷ đang tới tìm ta. Hoàng tỷ vốn tìm không thấy thất ca nên tâm tình ủ rũ, lúc biết chúng ta định đi đâu liền cười cười, sau đó, số người xuất cung liền gia tăng một cái.

Chúng ta theo đúng hẹn đến nơi đã thấy Mạnh Thiểu Giác cùng Oánh Lộ đã đứng đợi ở đó. Mạnh Thiểu Giác thấy hoàng tỷ, ánh mắt liền trở nên thâm thúy, tươi cười tuấn mỹ phong độ nhanh nhẹn, ngay cả người đã gặp đủ loại nam tử mê người như hoàng tỷ ta cũng nhịn không được hai má ửng đỏ rũ mắt xuống. Oánh Lộ vụng trộm nắm lấy tay ta, không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói: “Đệ nhất mỹ nhân công chúa?”

Ta trừng hai mắt tỏ vẻ nàng nói chính xác. Vẻ mặt nàng như đã hiểu được, ánh mắt mang theo bỡn cợt cùng hết cách. Ta nghĩ nàng đang cảm thán ca ca của mình vì sao lại bắn điện một cách mạnh mẽ như vậy.

Lúc đi, Mạnh Thiểu Giác và hoàng tỷ cùng sóng vai đi phía trước, Oánh Lộ và ta nắm tay nhau đi phía sau, còn lại Vũ Văn Duệ đứng bên cạnh đi song song cùng chúng ta. Lực chú ý của ta từ từ bị lời kể sống động của Oánh Lộ hấp dẫn, Vũ Văn Duệ bên trái ta đi lên phía trước, từ từ kéo dài khoảng cách với chúng. Ta nghĩ, bước chân dài ngắn của nam và nữ quả nhiên không giống nhau, không phải người thích hợp thì không thể nói đến cái gọi là sóng vai.

Ta nghiêng đầu tiếp tục nghe câu chuyện thú vị của Oánh Lộ, đột nhiên tay trái bị nắm chặt, bàn tay to lớn mang theo vết chai sần nắm lấy tay ta. Ta nhìn khuôn mặt hờ hững tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ, mắt hồ ly vẫn nhìn thẳng phía trước, lông mày không nhúc nhích, không chút để ý, dường như chuyện gì cũng không xảy ra.

Ta xúc động, có chút muốn cười. Vũ Văn Duệ là một người thất thường như thế, mà ta đã sớm quen với sự thất thường này của hắn.

Hội thuyền rồng là một kiểu tranh tài mà dân gian lưu hành, vốn chỉ đơn thuần là mọi người tụ tập lại đấu một trận náo nhiệt, phát triển đến ngày nay thì lại mang theo sắc thái của đồng tiền. Mỗi đội đều đại biểu cho một nhà buôn tham gia trận đấu, vô số người âm thầm mở sòng đổ bạc cá xem ai thắng ai thua. Hội thuyền rồng tổ chức trên con sông dài nhất trong kinh thành, bên bờ sông dân chúng tụ hập hàng loạt phất cờ hò reo, trên mặt sông cũng có không ít thuyền chở người tham quan xem hội ở khoảng cách gần.

Thuyền của Mạnh Thiểu Giác không giống bản nhân hắn khổng tước lòe loẹt, không nhỏ nhưng cũng không lớn, thực dụng nhưng không hoa lệ. Theo như lời hắn nói thì đó là “Đi ra ngoài chơi, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn”. Ta và Oánh Lộ nghe vậy ăn ý nhìn nhau liếc mắt một cái, nhất trí quyết định bỏ qua những lời này.

Chúng ta ngồi trên thuyền nhìn đội ngũ dự thi ra sức giao tranh, trong lúc vô ý ta nhìn thấy ở xa xa có một con thuyền rất lớn rất nổi bật, nghĩ rằng, không biết nhà ai lại đi khoe khoang như vậy.

Hai bên bờ sông, tiếng người hò hét đinh tai nhức óc, ở đó cũng vài người xem đến nhập thần. Cái ly trong tay Oánh Lộ vung vãi ra một chút nước trà. Ta có chút mất hứng, đối với mấy thứ này thật sự là không có nhiều hứng thú. Đương nhiên, nếu bây giờ là trận đấu giữa đội Trung Quốc và đội Nhật Bản, ta sẽ không ngại dùng cổ họng của ta vì đồng bào mà gào thét, lại càng không để ý giơ ngón giữa nhiều lần với đội Nhật Bản.

Ta là một người lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, nên nhớ kỹ tuyệt đối không được quên.

Đại khái là sau hai giờ, cuối cùng cũng có người thắng trận, nhóm hán tử trên đầu mang ruy băng đỏ kích động đứng dậy hô to, giọng nói của mọi người bên bờ râm rang vang lên, có tiếng mắng cũng có lời khen. Vài người chúng ta xoay người vào phòng nhỏ trên thuyền, đóng cửa lại, tiểng ồn ào bên ngoài liền nhỏ đi một nửa. Vũ Văn Duệ cầm chén trà tao nhã uống một ngụm, nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Mạnh công tử hôm nay đặt cho đội nào?”

Mắt phượng của Mạnh Thiểu Giác hơi đổi, “Thậy không may, hôm nay ta đặt cho đội đen.”

“Lần này thật là không thể ngờ.” Vũ Văn Duệ thản nhiên nói: “Khéo là, ta lại đặt cho đội đỏ.”

“Vũ Văn công tử luôn thắng trò này, đúng không.” Mạnh Thiểu Giác cúi đầu nở nụ cười cười vài tiếng, câu khẳng định này có vẻ có chút kỳ quái. “Nghe nói công tử đánh cờ rất hay, không biết hôm nay có thể cùng ta làm một ván?”

Vũ Văn Duệ khẽ nheo mắt hồ ly, “Sao lại không thể.”

Bàn cờ rất nhanh được đưa lên, Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác rất nhanh bắt đầu ván cờ, hoàng tỷ ngồi bên cạnh Vũ Văn Duệ xem đến nhập thần. Nhìn nàng thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng sợ hãi cùng vẻ mặt khẩn trương thì biết hai người bọn họ dường như đấu rất kịch kiệt, nhưng mà nhìn hai nam tử phong thái như hoa kia vẫn như trước chuyện trò vui vẻ, nhìn không ra một tia kỳ quái.

Chậc chậc, quả nhiên là cao nhân.



Oánh Lộ cùng ta ngồi cạnh bàn cách đó không xa, nàng thưởng thức một quả nho nói: “A Lam, chơi cờ có gì thú vị?”

Ta lắc đầu, “Không biết.”

“Vậy vì sao bọn họ lại mê mẩn như thế?” Oánh Lộ thực nghi hoặc.

“Ai biết.” Ta nhìn khay nho mọng nước chói mắt trước mặt nàng đột nhiên đưa ra chủ ý, “Oánh Lộ.”

“Hả?”

“Chúng ta thi đi.”

“Thi cái gì?” Oánh Lộ lập tức hứng khởi mở to hai mắt.

Ta chậm rãi phun ra vài chữ, “Ăn nho.”

Oánh Lộ gật đầu thật mạnh,“Được.”

......

Khi ta cùng Oánh Lộ từ cái bàn trống trơn ngẩng đầu lên liền đối diện với ba ánh mắt của Vũ Văn Duệ Mạnh Thiểu Giác cùng hoàng tỷ đang nhìn không chớp mắt. Oánh Lộ búng tay cái tách, có chút ngượng ngùng nói: “Sao vậy, mọi người đánh xong rồi?”

Hoàng tỷ lắc lắc đầu.

“Ách, vậy các người cứ tiếp tục a.” Oánh Lộ khoát tay nói.

Tầm mắt Mạnh Thiểu Giác không ngừng dao động giữa hai chúng ta hai, cuối cùng dừng lại trên mặt ta, đôi mắt hẹp dài tràn đầy buồn cười, “Ta đột nhiên cảm thấy chơi cờ không thú vị lắm.”

Vũ Văn Duệ lúc này cũng đứng dậy đi đến cạnh ta, ngón tay thon dài lau cánh môi mọng nước của ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vẻ đè nén ý cười, “Dính rồi.”

Ta đem quả nho cuối cùng dúi vào bàn tay trống không của hắn, “Này.”

Vũ Văn Duệ nhìn chằm chằm quả nho trong tay vài giây, cuối cùng môi mỏng nhướng lên, “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”

Thích, tận thế cũng không có thể giết chết được nhiệt tình của ta đối với nho.

Ta quay mặt đi chỗ khác, trong lúc vô ý bắt gặp ánh mắt của Mạnh Thiểu Giác có chút đăm chiêu, vẻ mặt hắn cười như không cười, làm cho người ta căn bản không thể nào nắm bắt.

Đột nhiên bên ngoài ồn ào rộn ràng hẳn lên, dường như còn có thể mơ hồ nghe thấy vật gì đó rơi xuống nước “Bùm” một tiếng kèm với tiếng kêu cứu. Vũ Văn Duệ hơi nhíu mày tuấn, cùng với Mạnh Thiểu Giác mở cửa rồi đi ra ngoài. Vài người chúng ta cũng ăn hôi chạy theo ra.

Chỉ thấy khoảng sông vốn đang vui vẻ chúc mừng bây giờ là một mảnh hỗn loạn, nhóm nam tử khăn hồng mới vừa rồi khí thế vang dội giờ phút này tất cả đều đang ở dưới sông, chiếc thuyền bị lật ngửa trên mặt nước, đám người vùng vẫy làm nước sông văng tung tóe đục ngầu. Mà dừng lại bên cạnh thuyền bọn họ là chiếc thuyền lớn vừa rồi ta trông thấy. Trên boong thuyền có hai thân ảnh quen thuộc, nhàn hạ nhìn đám người đang vùng vẫy trong nước.

“Ai bảo các ngươi dám cản đường chúng ta, thật sự là không biết tốt xấu!” Nam tử trẻ tuổi trong đó cười nói, khẩu khí rất ác liệt, “Các ngươi không phải rất lợi hại sao, bây giờ ta cho các ngươi cơ hội thể hiện, tất cả các ngươi tự bơi lên bờ đi. Nếu ai dám xen vào việc của người khác, hừ, liền theo chân bọn họ xuống đó!”

Nam tử trung niên đứng cạnh nam tử trẻ tuổi trẻ nghe vậy vừa lòng gật gật đầu nhìn mấy con thuyền xung quanh lùi lại, nam tử trẻ tuổi thấy vậy càng thêm kiêu căng phách lối ngẩng đầu lên.

Vũ Văn Duệ đột nhiên cười khẽ một tiếng, con ngươi dài nhỏ con nhìn không ra vui hay giận, “Xen vào việc của người khác liền cùng nhau xuống...... Sao?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạnh Thiểu Giác xuất hiện một nụ cười sang sảng, quạt ngọc nhẹ nhàng mở ra, “Vũ Văn công tử, dân không áp quan, quan không áp ác quan, quả thật là chân lý.”

Vũ Văn Duệ lạnh nhạt ngồi xuống ghế bên cạnh, nheo mắt lại nói: “Mục Nhất, dẫn người đi xuống cứu người. Mục Nhị, đi thông tri một tiếng với Ân đại nhân, bản quan muốn gặp hắn.”

Vừa dứt lời Mục Nhất Mục Nhị liền không thấy bóng dáng. Mạnh Thiểu Giác cũng ngồi xuống ghế, vẻ mặt giống như đang chờ xem kịch vui. Hoàng tỷ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng theo ngồi xuống, còn lại ta cùng Oánh Lộ âm thầm liếc nhau một cái, đều thấy trong mắt nhau vẻ hưng phấn: Lần này, có trò hay để xem rồi a.

Hai người kiêu ngạo trên chiếc thuyền kia không phải ai khác, chính là người đứng đầu hình bộ - Ân đại nhân cùng với Quản Việt Quản công tử đã lâu không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook