Chương 18: Chúng ta…
Cốc Dủy Tử
21/03/2013
Ta là Trần Hải Nguyệt: Con đàn bà họ An kia, tao mà là bút thần Mã Lương, tao sẽ vẽ cái giếng, sau đó đá mày vô đó.
An phù sinh:….
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: ?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Sau đó thì sao?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Sau đó nháy mắt vẽ thêm tảng đá chận lên!
An phù sinh: Eo, kinh chưa, chồng mau ra đây mà xem ~ có người thẹn quá hóa giận đòi giết người diệt khẩu ~.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ha ha ha ~
Ta là Trần Hải Nguyệt: An thị kia, ta hận ngươi….
An phù sinh: Hắc, tao đang thấy lạ, chung quy cũng có phải tao hại mày đâu *Che miệng cười*.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Nói đúng lắm, ai hại thì tìm kẻ đó mà diệt đi. Nếu cần giúp đỡ cứ hú một tiếng, chị em tao nghĩa bạc vân thiên. *Cười gian-ing*
Ta là Trần Hải Nguyệt: Được rồi, bọn mày thắng.
An phù sinh: Thế mà xong à, đến lúc nói chuyện nghiêm túc đi.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Được mấy cái nghiêm túc?
An phù sinh: Trần Hải Nguyệt, bây giờ mày tính thế nào?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tính cái gì?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Thôi đê, đừng có mà giả vờ.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Aizzz, bọn mày bỏ đá xuống giếng như vậy có gì vui hở? Chưa nghe câu “giặc cùng đường chớ đuổi” sao?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tao nói mày, mày với con nhà người ta đã đến mức này, đã rõ ràng ra thế kia rồi. Mày còn định rối rắm xoắn xít đến lúc nào?
An phù sinh: Quên đi, không rối rắm không phải Trần Hải Nguyệt. Mày còn không biết nó chắc, chuyện gì mà nó chưa tự thông được thì có trời đánh cũng toi công, kiểu gì nó chẳng né.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tao thèm vào mà né…. Tao chỉ là đang thu xếp lại tâm tình, sửa sang lại suy nghĩ thôi! Sửa sang lại, you know?
An phù sinh: Rồi, mày cứ từ từ mà sửa sang lại, đừng sửa sang đến lúc cùng đường là được.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ha ha, An An, tuyệt đối là mày đang nguyền rủa.
An phù sinh: Nhung Nhung, tối mày có tiện không? Không thì đến nhà mày tụ tập.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tiện, xã nhà tối nay tăng ca, bọn mày cứ việc đến, thích làm gì thì làm.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tao không đến được rồi, buổi tối phải mời Trịnh Phi đi ăn cơm cảm ơn.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Chẹp chẹp, nói như thế nào nhỉ, JQ vừa thâm như hải, giờ đã hờ hững như kẻ qua đường. *Mắt nhìn xa xăm*….
An phù sinh: Ái khanh, cớ sao xuất tường?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Hai con chết tiệt nhà mày.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tránh xa tao ra!
Trần Hải Nguyệt lặng lẽ tắt máy tính, thở dài thườn thượt.
Tính cái gì mà tính?
Anh ta với cô…. Lúc đó… Không hề báo trước, cũng không có hứa hẹn… Cũng chẳng xác nhận gì… Cái gì cũng không có.
Chuyện như vậy, bảo cô phải tính như thế nào? Hay nói cách khác, có thể tính như thế nào đây?
Từ hồ Lô Cô trở về cũng đã 3 ngày rồi, thân thể mỏi mệt cũng đã khôi phục, duy chỉ có tâm trạng là vẫn như vậy.
Vừa về đến nơi Lương Đông Vân đã bị triệu đi công tác, hai người cả thời gian nói chuyện cũng không có.
Tuy rằng 3 ngày nay, mỗi tối Lương Đông Vân đều gọi điện cho cô, nhưng là giọng nói mỏi mệt của anh ở trong điện thoại khiến cho người ta không đành lòng, hơn nữa, suy nghĩ của Trần Hải Nguyệt cũng đang hỗn loạn, vì thế nội dung mấy cú điện đều ngắn gọn, tựa như Lương Đông Vân gọi điện cầm canh, hai người đều không nhắc tới chuyện này. Tất cả đều dậm chân tại chỗ.
Không tính nữa, không nghĩ nữa. Còn thiếu Trịnh Phi một cái nợ nhân tình. Hơn nữa, cũng nợ người ta một lời giải thích.
Chuyện này đơn giản, chuyện phức tạp dẹp ra sau vậy.
Trần Hải Nguyệt ra sức lắc lắc đầu, sửa sang quần áo đi ra ngoài.
“Chuyện này, Trịnh Phi, thật sự rất xin lỗi,” Trần Hải Nguyệt trong mắt đầy ăn năn, thành khẩn xin lỗi, “Thực có lỗi quá, em đã suy nghĩ rồi, vẫn là quyết định không đến “Nhất chi vân” nữa.”
Trịnh Phi đang thích thú nhìn ngó cách bài trí của “Phi Điểu Ngư”, nghe vậy kinh ngạc quay đầu nhìn cô: “Sao vậy? Bọn họ làm khó dễ em à? Hay là…. Có điều kiện gì em cứ nêu ra đi, anh đi nói với bọn họ.”
Trần Hải Nguyệt vội vàng khoát tay: “Không phải, không phải, điều kiện tốt lắm, bên kia cũng không làm khó em, chỉ là vấn đề bản thân em thôi.”
“Làm sao vậy? Có chuyện gì khó xử à?”
“Thực ra cũng không có gì,” Trần Hải Nguyệt hơi bối rối, “Chỉ là, anh cũng biết đấy, em lười thôi, làm việc ở công ty nhỏ quen rồi, chuyển sang hoàn cảnh mới… Aizza, tóm lại là tâm lý các loại không thích ứng lắm.”
Thấy Trịnh Phi im lặng, lương tâm Trần Hải Nguyệt bất an, vội vàng nói: “Bất kể như thế nào, thực sự vẫn rất cảm ơn anh. Lấy tư cách là bạn học cũ, em nhất định phải nói, anh thực sự rất trượng nghĩa! Có điều, chuyện đã thành như vậy, thực sự là do em thôi. Anh cũng biết em mà, siêu lười biếng, em, em lòng lang dạ sói, tâm địa như lòng lang dạ thú, lương tâm đem cho chó ăn, em….”
“Dừng dừng dừng,” Trịnh Phi cười, “Nếu đã không muốn đi thì cũng không ép. Em thoải mái cũng quen rồi, là anh nghĩ không cẩn thận. Em không cần phải….”
Chuyện này xem như viên mãn ~
Trần Hải Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thân thiện ngoắc nhân viên phục vụ một cái: “Bữa cơm này nhất định em phải mời. Gọi món ăn đi, gọi món ăn đi…. Đồ ăn ở đây đảm bảo ngon.”
Trịnh Phi lắc đầu, lật thực đơn chọn vài món.
Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp hỏi: “Chỉ bấy nhiêu thôi ạ?”
Trần Hải Nguyệt chăm chú rót trà vào chén, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Thêm món gan xào với canh tim phổi đi.”
“Trần Hải Nguyệt, em cố ý đấy à?” Trịnh Phi diễn cảm vặn vẹo.
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu, sửng sốt, nhất thời nhớ tới chính mình vừa mới “lòng lang dạ sói” với cả “lòng lang dạ thú”. Không khỏi phì cười.
Ăn cơm vui vẻ xong, Trần Hải Nguyệt anh dũng giành tờ hóa đơn: “Để em mời, không được tranh.”
Trịnh Phi cười: “Anh cũng không tính tranh với em. Đi thôi, em tính tiền trước nhé, anh vào toilet chút.”
Trần Hải Nguyệt vừa mới móc ví ra, di động đã kêu lên.
Vừa đếm tiền, vừa tiện tay kẹp điện thoại lên vai, ngữ điệu lễ phép: “Alo, xin chào, tôi là Trần Hải Nguyệt.”
“A, thật vui quá, anh không gọi nhầm số,” giọng nói Lương Đông Vân mang theo ý cười, “Đang làm gì?”
Trần Hải Nguyệt nhận lại tiền thừa: “Đang ra ngoài ăn cơm, Phi Điểu Ngư, anh đã tới rồi đó.”
“Ừm, ra là chỗ bí mật của mấy chị em, hôm nay lại tụ tập sao?” gíọng điệu chua chua, “Mấy người ngày nào cũng ở chung một chỗ, sao mà lắm chuyện để nói vậy.”
“Không, không phải, hôm nay em đi với một người bạn khác.” Trần Hải Nguyệt bỗng dưng chột dạ.
“Hả, là ai?” Giọng nói của Lương Đông Vân không tự chủ được bộc lộ nghi ngờ.
Lúc này Trịnh Phi đã đi tới, nói với Trần Hải Nguyệt: “Đi thôi.”
Trần Hải Nguyệt xách balo đứng dậy, nói vào điện thoại: “Bây giờ bọn em phải đi rồi, về tới nhà em gọi lại cho anh.”
Sự im lặng của đầu dây bên kia khiến trong lòng Trần Hải Nguyệt tự dưng hốt hoảng, thật lâu sau, giọngcó phần gắt gỏng mới truyền tới: “Ngày mai anh mới về.”
Về, về thì về đi, hay lắm à? Cái giọng điệu kiểu gì đấy? Làm bộ nghiêm túc kiêu căng cứ như là vương là tướng ý. Vào địa ngục đi!
“Vâng.” Trần Hải Nguyệt đáp cho có, tâm trạng bỗng dưng cũng không thoải mái.
“Ngày mai, CHÚNG TA cùng nhau ăn cơm nhé.” Lương Đông Vân cơ hồ muốn cắn nát hai chữ “Chúng ta”.
“Vâng, em cúp máy đây, mai gặp.” Ngữ khí Trần Hải Nguyệt thập phần không tốt, cố gắng nén nỗi tức giận cúp điện thoại. Cái gì chứ? Cứ như là đánh dấu chủ quyền ấy?
Hiếm khi nhìn thấy Trần Hải Nguyệt tức giận, Trịnh Phi lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Hải Nguyệt quay lại nhìn anh ta, mỉm cười trở lại, làm ra vẻ bình thường: “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Lương Đông Vân đứng trước cửa sổ trong phòng khách sạn, niết mạnh di động trong tay, hoa văn trên thân máy đã hằn sâu vào tay, anh vẫn không hề phát hiện.
Thực sự rất muốn không có khí phách mà gọi điện lại hỏi cô, người kia là ai? Quan hệ như thế nào, sao lại có thể để cho người ta vào chỗ tụ tập bí mật “Không tiếp đãi người ngoài” của bọn họ?
Anh tựa trán lên mặt kính thủy tinh lạnh như băng, tim đập hỗn loạn, kinh hoảng, sợ hãi, ấm ức, nhất thời đồng loạt nảy lên, nhồi vào lồng ngực.
Bất kể như thế nào, bất kể ra làm sao, ngày mai nhất định phải trở về nhanh hết sức có thể. Nhất định.
Trần Hải Nguyệt, về sau, khi em nói “Chúng ta”, nhất định chỉ có thể là, em và anh.
Được không?
An phù sinh:….
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: ?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Sau đó thì sao?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Sau đó nháy mắt vẽ thêm tảng đá chận lên!
An phù sinh: Eo, kinh chưa, chồng mau ra đây mà xem ~ có người thẹn quá hóa giận đòi giết người diệt khẩu ~.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ha ha ha ~
Ta là Trần Hải Nguyệt: An thị kia, ta hận ngươi….
An phù sinh: Hắc, tao đang thấy lạ, chung quy cũng có phải tao hại mày đâu *Che miệng cười*.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Nói đúng lắm, ai hại thì tìm kẻ đó mà diệt đi. Nếu cần giúp đỡ cứ hú một tiếng, chị em tao nghĩa bạc vân thiên. *Cười gian-ing*
Ta là Trần Hải Nguyệt: Được rồi, bọn mày thắng.
An phù sinh: Thế mà xong à, đến lúc nói chuyện nghiêm túc đi.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Được mấy cái nghiêm túc?
An phù sinh: Trần Hải Nguyệt, bây giờ mày tính thế nào?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tính cái gì?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Thôi đê, đừng có mà giả vờ.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Aizzz, bọn mày bỏ đá xuống giếng như vậy có gì vui hở? Chưa nghe câu “giặc cùng đường chớ đuổi” sao?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tao nói mày, mày với con nhà người ta đã đến mức này, đã rõ ràng ra thế kia rồi. Mày còn định rối rắm xoắn xít đến lúc nào?
An phù sinh: Quên đi, không rối rắm không phải Trần Hải Nguyệt. Mày còn không biết nó chắc, chuyện gì mà nó chưa tự thông được thì có trời đánh cũng toi công, kiểu gì nó chẳng né.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tao thèm vào mà né…. Tao chỉ là đang thu xếp lại tâm tình, sửa sang lại suy nghĩ thôi! Sửa sang lại, you know?
An phù sinh: Rồi, mày cứ từ từ mà sửa sang lại, đừng sửa sang đến lúc cùng đường là được.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ha ha, An An, tuyệt đối là mày đang nguyền rủa.
An phù sinh: Nhung Nhung, tối mày có tiện không? Không thì đến nhà mày tụ tập.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tiện, xã nhà tối nay tăng ca, bọn mày cứ việc đến, thích làm gì thì làm.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tao không đến được rồi, buổi tối phải mời Trịnh Phi đi ăn cơm cảm ơn.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Chẹp chẹp, nói như thế nào nhỉ, JQ vừa thâm như hải, giờ đã hờ hững như kẻ qua đường. *Mắt nhìn xa xăm*….
An phù sinh: Ái khanh, cớ sao xuất tường?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Hai con chết tiệt nhà mày.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tránh xa tao ra!
Trần Hải Nguyệt lặng lẽ tắt máy tính, thở dài thườn thượt.
Tính cái gì mà tính?
Anh ta với cô…. Lúc đó… Không hề báo trước, cũng không có hứa hẹn… Cũng chẳng xác nhận gì… Cái gì cũng không có.
Chuyện như vậy, bảo cô phải tính như thế nào? Hay nói cách khác, có thể tính như thế nào đây?
Từ hồ Lô Cô trở về cũng đã 3 ngày rồi, thân thể mỏi mệt cũng đã khôi phục, duy chỉ có tâm trạng là vẫn như vậy.
Vừa về đến nơi Lương Đông Vân đã bị triệu đi công tác, hai người cả thời gian nói chuyện cũng không có.
Tuy rằng 3 ngày nay, mỗi tối Lương Đông Vân đều gọi điện cho cô, nhưng là giọng nói mỏi mệt của anh ở trong điện thoại khiến cho người ta không đành lòng, hơn nữa, suy nghĩ của Trần Hải Nguyệt cũng đang hỗn loạn, vì thế nội dung mấy cú điện đều ngắn gọn, tựa như Lương Đông Vân gọi điện cầm canh, hai người đều không nhắc tới chuyện này. Tất cả đều dậm chân tại chỗ.
Không tính nữa, không nghĩ nữa. Còn thiếu Trịnh Phi một cái nợ nhân tình. Hơn nữa, cũng nợ người ta một lời giải thích.
Chuyện này đơn giản, chuyện phức tạp dẹp ra sau vậy.
Trần Hải Nguyệt ra sức lắc lắc đầu, sửa sang quần áo đi ra ngoài.
“Chuyện này, Trịnh Phi, thật sự rất xin lỗi,” Trần Hải Nguyệt trong mắt đầy ăn năn, thành khẩn xin lỗi, “Thực có lỗi quá, em đã suy nghĩ rồi, vẫn là quyết định không đến “Nhất chi vân” nữa.”
Trịnh Phi đang thích thú nhìn ngó cách bài trí của “Phi Điểu Ngư”, nghe vậy kinh ngạc quay đầu nhìn cô: “Sao vậy? Bọn họ làm khó dễ em à? Hay là…. Có điều kiện gì em cứ nêu ra đi, anh đi nói với bọn họ.”
Trần Hải Nguyệt vội vàng khoát tay: “Không phải, không phải, điều kiện tốt lắm, bên kia cũng không làm khó em, chỉ là vấn đề bản thân em thôi.”
“Làm sao vậy? Có chuyện gì khó xử à?”
“Thực ra cũng không có gì,” Trần Hải Nguyệt hơi bối rối, “Chỉ là, anh cũng biết đấy, em lười thôi, làm việc ở công ty nhỏ quen rồi, chuyển sang hoàn cảnh mới… Aizza, tóm lại là tâm lý các loại không thích ứng lắm.”
Thấy Trịnh Phi im lặng, lương tâm Trần Hải Nguyệt bất an, vội vàng nói: “Bất kể như thế nào, thực sự vẫn rất cảm ơn anh. Lấy tư cách là bạn học cũ, em nhất định phải nói, anh thực sự rất trượng nghĩa! Có điều, chuyện đã thành như vậy, thực sự là do em thôi. Anh cũng biết em mà, siêu lười biếng, em, em lòng lang dạ sói, tâm địa như lòng lang dạ thú, lương tâm đem cho chó ăn, em….”
“Dừng dừng dừng,” Trịnh Phi cười, “Nếu đã không muốn đi thì cũng không ép. Em thoải mái cũng quen rồi, là anh nghĩ không cẩn thận. Em không cần phải….”
Chuyện này xem như viên mãn ~
Trần Hải Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thân thiện ngoắc nhân viên phục vụ một cái: “Bữa cơm này nhất định em phải mời. Gọi món ăn đi, gọi món ăn đi…. Đồ ăn ở đây đảm bảo ngon.”
Trịnh Phi lắc đầu, lật thực đơn chọn vài món.
Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp hỏi: “Chỉ bấy nhiêu thôi ạ?”
Trần Hải Nguyệt chăm chú rót trà vào chén, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Thêm món gan xào với canh tim phổi đi.”
“Trần Hải Nguyệt, em cố ý đấy à?” Trịnh Phi diễn cảm vặn vẹo.
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu, sửng sốt, nhất thời nhớ tới chính mình vừa mới “lòng lang dạ sói” với cả “lòng lang dạ thú”. Không khỏi phì cười.
Ăn cơm vui vẻ xong, Trần Hải Nguyệt anh dũng giành tờ hóa đơn: “Để em mời, không được tranh.”
Trịnh Phi cười: “Anh cũng không tính tranh với em. Đi thôi, em tính tiền trước nhé, anh vào toilet chút.”
Trần Hải Nguyệt vừa mới móc ví ra, di động đã kêu lên.
Vừa đếm tiền, vừa tiện tay kẹp điện thoại lên vai, ngữ điệu lễ phép: “Alo, xin chào, tôi là Trần Hải Nguyệt.”
“A, thật vui quá, anh không gọi nhầm số,” giọng nói Lương Đông Vân mang theo ý cười, “Đang làm gì?”
Trần Hải Nguyệt nhận lại tiền thừa: “Đang ra ngoài ăn cơm, Phi Điểu Ngư, anh đã tới rồi đó.”
“Ừm, ra là chỗ bí mật của mấy chị em, hôm nay lại tụ tập sao?” gíọng điệu chua chua, “Mấy người ngày nào cũng ở chung một chỗ, sao mà lắm chuyện để nói vậy.”
“Không, không phải, hôm nay em đi với một người bạn khác.” Trần Hải Nguyệt bỗng dưng chột dạ.
“Hả, là ai?” Giọng nói của Lương Đông Vân không tự chủ được bộc lộ nghi ngờ.
Lúc này Trịnh Phi đã đi tới, nói với Trần Hải Nguyệt: “Đi thôi.”
Trần Hải Nguyệt xách balo đứng dậy, nói vào điện thoại: “Bây giờ bọn em phải đi rồi, về tới nhà em gọi lại cho anh.”
Sự im lặng của đầu dây bên kia khiến trong lòng Trần Hải Nguyệt tự dưng hốt hoảng, thật lâu sau, giọngcó phần gắt gỏng mới truyền tới: “Ngày mai anh mới về.”
Về, về thì về đi, hay lắm à? Cái giọng điệu kiểu gì đấy? Làm bộ nghiêm túc kiêu căng cứ như là vương là tướng ý. Vào địa ngục đi!
“Vâng.” Trần Hải Nguyệt đáp cho có, tâm trạng bỗng dưng cũng không thoải mái.
“Ngày mai, CHÚNG TA cùng nhau ăn cơm nhé.” Lương Đông Vân cơ hồ muốn cắn nát hai chữ “Chúng ta”.
“Vâng, em cúp máy đây, mai gặp.” Ngữ khí Trần Hải Nguyệt thập phần không tốt, cố gắng nén nỗi tức giận cúp điện thoại. Cái gì chứ? Cứ như là đánh dấu chủ quyền ấy?
Hiếm khi nhìn thấy Trần Hải Nguyệt tức giận, Trịnh Phi lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Hải Nguyệt quay lại nhìn anh ta, mỉm cười trở lại, làm ra vẻ bình thường: “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Lương Đông Vân đứng trước cửa sổ trong phòng khách sạn, niết mạnh di động trong tay, hoa văn trên thân máy đã hằn sâu vào tay, anh vẫn không hề phát hiện.
Thực sự rất muốn không có khí phách mà gọi điện lại hỏi cô, người kia là ai? Quan hệ như thế nào, sao lại có thể để cho người ta vào chỗ tụ tập bí mật “Không tiếp đãi người ngoài” của bọn họ?
Anh tựa trán lên mặt kính thủy tinh lạnh như băng, tim đập hỗn loạn, kinh hoảng, sợ hãi, ấm ức, nhất thời đồng loạt nảy lên, nhồi vào lồng ngực.
Bất kể như thế nào, bất kể ra làm sao, ngày mai nhất định phải trở về nhanh hết sức có thể. Nhất định.
Trần Hải Nguyệt, về sau, khi em nói “Chúng ta”, nhất định chỉ có thể là, em và anh.
Được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.