Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 155: Hoàng tử phi mạnh nhất
Đường Bất Lận
09/01/2022
Khuôn mặt những người ở đây đều biến sắc.
Từ thị kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, nàng luôn là người bốc đồng nhất, Tô thị kéo nàng chính là vì sợ nàng sẽ bị kích thích lại làm ra những việc không thể vãn hồi.
Kết quả, nàng không nhanh không chậm nói ra lời này.
Trực tiếp biến Liễu gia trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Nơi này là biệt viện Hoàng cung.
Mỗi một lời nói đều có thể truyền đến tai Hoàng Thượng.
Liễu Như Yên cắn môi: "Tô Yên, ngươi đừng có mà nói bậy!"
"Ồ? Nhưng những gì Liễu gia ngươi biểu hiện, không phải là vậy sao?" Tô Yên khinh thường cười nhạo.
Ánh mắt lạnh lùng, giống như chiếc đao thép nhiễm máu, dừng trên người Lưu công công.
Ý cười không chạm đến đáy mắt: "Lưu công công, làm phiền ngài có thể nhặt lại chùy thủ giúp ta được không?"
Tô gia sắp không trụ được, Lưu công công cũng không thèm để Tô gia vào mắt. Hơn nữa Lưu công công còn là người của Dung phi, đương nhiên sẽ không vừa mắt Tô gia.
Hôm nay, hắn ta cố tình nhân cơ hội này để bọn họ xấu mặt.
Nhưng rốt cuộc nữ nhân này của Tô gia là như thế nào? Cả người toát ra thần sắc quỷ dị, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn hắn ta, làm hắn ta cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp lấy yết hầu của mình.
Ngay cả bầu không khí cũng có chút khó thở.
Ông ta vội khom lưng, cung kính đi qua, rút chùy thủ ra.
Nhìn viên gạch xanh bị chùy thủ của Tô Yên găm một lỗ.
Ngón tay run lên, ông ta cong thắt lưng, tư thế thế càng thêm kính cẩn: "Tô, Tô tiểu thư, đao của ngài đây, đừng làm rơi nữa."
Tô Yên khẽ cười một tiếng "Đa tạ, công công ——"
Giọng điệu nàng có chút lười biếng, trong nháy mắt giống như một chú mèo nhỏ đang ngủ say, lướt nhẹ qua trái tim người ta.
Nhưng lại không chút kiều diễm, ngược lại càng trở nên quỷ dị.
"Không, không, Tô tiểu thư khách khí rồi, đây đều là việc nô tài nên làm."
Thấy Lưu công công cung kính khác thường với Tô Yên như thế, Liễu Chính bị mất thể diện trước mặt mọi người, ông ta vung tay áo, lạnh lùng mắng: "Làm càn!"
Nhưng trong lòng cũng không dám đối nghịch cùng Tô Yên nữa.
Ở Kinh Đô, mọi người đều nói Tô Yên là một kẻ hỗn đản ngang ngược, ai biết khi nàng nóng nảy, còn có thể nói ra những lời gì.
Khiến cho vua Nhân Cảnh nghi kỵ, chậm trễ đại sự của muội muội và cháu trai ngoại là không xong rồi!
"Có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên.
Mọi người quay lại nhìn phía sau, lập tức cúi người hành lễ: "Tham kiến Thất điện hạ!"
Yến Nam Triều khẽ gật đầu, cách xa cũng có thể nhìn thấy không khí căng thẳng bên này, hắn khom lưng, nghiêng đầu nhìn sang: "Nhị ca."
Trong lòng mọi người run lên.
Lập tức nhìn sang theo tiếng nói, thấy một nam nhân ngồi trên xe lăn, gương mặt thanh thoát, khí chất ôn hòa.
Khuôn mặt tựa như quan ngọc (*), phiêu dật thanh tao
(*) Quan ngọc: Viên đá quý gắn vào mũ của các quan thần. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.
Có rất nhiều thiếu nữ lén nâng mắt đánh giá Yến Phong Miên, song lại không nhịn được mà cùng đỏ mặt.
Ngay cả khi Yến Phong Miên mất đi khả năng đi lại vì ngoài ý muốn, nhưng trong lòng tất cả thiếu nữ ở Đại Yến, hắn là một người không thể thay thế.
"Nhị điện hạ, ngài cũng tới sao?"
Thân thể Yến Phong Miên không tốt, thường xuyên ru rú trong phòng.
Hẳn là hắn sẽ không thích bầu không khí như yến hội hôm nay. Không ai nghĩ rằng Yến Phong Miên sẽ tới đây!
Khi các triều thần hành lễ, eo lưng căng chặt, ngữ khí càng thêm mấy phần cung kính hơn so với Yến Nam Triều.
"Ừ."
Yến Phong Miên nhẹ gật đầu.
Tô Yên vốn đang yên vị ngồi trên xe ngựa, nghe thấy tiếng Yến Phong Miên thì lập tức nhảy từ trên xe xuống.
"Cha, nương, con đi qua đó một chút, lát nữa sẽ tới sau."
"Yên Nhi!"
Trong lòng Từ thị hồi hộp, sợ Tô Yên lại đi tìm Yến Nam Triều.
Tất cả mọi người đều đang đợi để chê cười Tô Yên.
Ngay cả trong mắt Liễu Như Yên cũng toát ra sự khinh thường.
Từ thị kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, nàng luôn là người bốc đồng nhất, Tô thị kéo nàng chính là vì sợ nàng sẽ bị kích thích lại làm ra những việc không thể vãn hồi.
Kết quả, nàng không nhanh không chậm nói ra lời này.
Trực tiếp biến Liễu gia trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Nơi này là biệt viện Hoàng cung.
Mỗi một lời nói đều có thể truyền đến tai Hoàng Thượng.
Liễu Như Yên cắn môi: "Tô Yên, ngươi đừng có mà nói bậy!"
"Ồ? Nhưng những gì Liễu gia ngươi biểu hiện, không phải là vậy sao?" Tô Yên khinh thường cười nhạo.
Ánh mắt lạnh lùng, giống như chiếc đao thép nhiễm máu, dừng trên người Lưu công công.
Ý cười không chạm đến đáy mắt: "Lưu công công, làm phiền ngài có thể nhặt lại chùy thủ giúp ta được không?"
Tô gia sắp không trụ được, Lưu công công cũng không thèm để Tô gia vào mắt. Hơn nữa Lưu công công còn là người của Dung phi, đương nhiên sẽ không vừa mắt Tô gia.
Hôm nay, hắn ta cố tình nhân cơ hội này để bọn họ xấu mặt.
Nhưng rốt cuộc nữ nhân này của Tô gia là như thế nào? Cả người toát ra thần sắc quỷ dị, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn hắn ta, làm hắn ta cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp lấy yết hầu của mình.
Ngay cả bầu không khí cũng có chút khó thở.
Ông ta vội khom lưng, cung kính đi qua, rút chùy thủ ra.
Nhìn viên gạch xanh bị chùy thủ của Tô Yên găm một lỗ.
Ngón tay run lên, ông ta cong thắt lưng, tư thế thế càng thêm kính cẩn: "Tô, Tô tiểu thư, đao của ngài đây, đừng làm rơi nữa."
Tô Yên khẽ cười một tiếng "Đa tạ, công công ——"
Giọng điệu nàng có chút lười biếng, trong nháy mắt giống như một chú mèo nhỏ đang ngủ say, lướt nhẹ qua trái tim người ta.
Nhưng lại không chút kiều diễm, ngược lại càng trở nên quỷ dị.
"Không, không, Tô tiểu thư khách khí rồi, đây đều là việc nô tài nên làm."
Thấy Lưu công công cung kính khác thường với Tô Yên như thế, Liễu Chính bị mất thể diện trước mặt mọi người, ông ta vung tay áo, lạnh lùng mắng: "Làm càn!"
Nhưng trong lòng cũng không dám đối nghịch cùng Tô Yên nữa.
Ở Kinh Đô, mọi người đều nói Tô Yên là một kẻ hỗn đản ngang ngược, ai biết khi nàng nóng nảy, còn có thể nói ra những lời gì.
Khiến cho vua Nhân Cảnh nghi kỵ, chậm trễ đại sự của muội muội và cháu trai ngoại là không xong rồi!
"Có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên.
Mọi người quay lại nhìn phía sau, lập tức cúi người hành lễ: "Tham kiến Thất điện hạ!"
Yến Nam Triều khẽ gật đầu, cách xa cũng có thể nhìn thấy không khí căng thẳng bên này, hắn khom lưng, nghiêng đầu nhìn sang: "Nhị ca."
Trong lòng mọi người run lên.
Lập tức nhìn sang theo tiếng nói, thấy một nam nhân ngồi trên xe lăn, gương mặt thanh thoát, khí chất ôn hòa.
Khuôn mặt tựa như quan ngọc (*), phiêu dật thanh tao
(*) Quan ngọc: Viên đá quý gắn vào mũ của các quan thần. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.
Có rất nhiều thiếu nữ lén nâng mắt đánh giá Yến Phong Miên, song lại không nhịn được mà cùng đỏ mặt.
Ngay cả khi Yến Phong Miên mất đi khả năng đi lại vì ngoài ý muốn, nhưng trong lòng tất cả thiếu nữ ở Đại Yến, hắn là một người không thể thay thế.
"Nhị điện hạ, ngài cũng tới sao?"
Thân thể Yến Phong Miên không tốt, thường xuyên ru rú trong phòng.
Hẳn là hắn sẽ không thích bầu không khí như yến hội hôm nay. Không ai nghĩ rằng Yến Phong Miên sẽ tới đây!
Khi các triều thần hành lễ, eo lưng căng chặt, ngữ khí càng thêm mấy phần cung kính hơn so với Yến Nam Triều.
"Ừ."
Yến Phong Miên nhẹ gật đầu.
Tô Yên vốn đang yên vị ngồi trên xe ngựa, nghe thấy tiếng Yến Phong Miên thì lập tức nhảy từ trên xe xuống.
"Cha, nương, con đi qua đó một chút, lát nữa sẽ tới sau."
"Yên Nhi!"
Trong lòng Từ thị hồi hộp, sợ Tô Yên lại đi tìm Yến Nam Triều.
Tất cả mọi người đều đang đợi để chê cười Tô Yên.
Ngay cả trong mắt Liễu Như Yên cũng toát ra sự khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.