Chương 58
Yokai Princess
06/04/2024
Trời lại tối dần, một ngày mới lại sắp kết thúc.
Viễn Phong vẫn mải ngồi yên một chỗ, những người khác sợ rằng họ sẽ không thể đứng vững nổi khi nghe được kết quả cuối cùng, mỗi người đều tản ra một nơi để ổn định lại tâm trạng.
Anh nhìn bầu trời bên ngoài, lại chợt thấy một ánh sao lấp lánh đang cố gắng tỏa sáng giữa một mảng tối.
Thật giống, hình ngôi sao cậu tự mình thêu cho anh năm đó……
“Trời đẹp, nhưng người buồn, có lẽ là mình….”
Anh nhớ mãi tên của cậu năm đó, nhớ mãi nụ cười non nớt ấy dưới cái nắng đầu hè….
Nếu như không có cậu, không có hình thêu ấy làm chứng, có lẽ bây giờ anh vẫn không bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm một người bạn đời để sẵn sàng sải bước cùng nhau.
Nhưng kết cục lại nhận được, là một vở kịch bất ngờ, đầy bi hạnh giữa cuộc đời vốn không ổn định này.
Anh hận bản thân ngày đó không đưa cậu về chiến đội vô danh, hận bản thân không thể chịu đựng nỗi đau ấy thay cho cậu…
Giả sử, anh chỉ giả sử một điều thôi….
Cậu đã đi rồi, ai nào sẽ tới đây để lắp đầy con tim đang rỉ máu không ngừng này…
Có lẽ sẽ không còn ai làm được điều này ngoài cậu…
*Píp*
Đúng 10 giờ tối, đèn “Đang phẫu thuật” đã ngừng sáng, anh nghe thở tiếng động ấy liền khẽ ngẩng đầu về phía cửa.
Một bác sĩ bước ra hỏi còn người ở đây không, anh cũng yên lặng đứng dậy đi tới trước mặt bác sĩ, chờ đợi kết quả của cuộc phẫu thuật này.
“Cậu là người nhà?”
“Tôi là ch….là người nhà của em ấy…”
Suýt lỡ miệng tự nhận mình là chồng luôn rồi, hiện tại chỉ mới yêu đương thôi mà….
Nhưng vấn đề này không hề đáng nhắc đến, cái anh muốn biết là hiện tại cậu đã thế nào….
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức……để có thể cắt bỏ thành công khối u ác tính này hoàn toàn.”
Anh mở to mắt, tai lại nghe rõ những gì bác sĩ nói.
Nó giống như một liều thuốc cứu mạng của anh, làm anh lại càng có hi vọng thêm về kết quả….
“Vậy, em ấy đã thế nào rồi, thưa bác sĩ?”
Ông ấy chỉ gật đầu cảm thán: “Hơn 8 năm sống cùng với căn bệnh này, chưa thấy ai vẫn còn có thể sống sót, chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng….”
Còn bồi thêm một lời: “Ca này là một trong những ca mạo hiểm nhất, bệnh nhân hiện tại vẫn chưa tỉnh ngay được, có lẽ phải chờ hơn một tuần để bồi máu.”
Anh suýt không kiềm lại được nước mắt tuôn rơi, biết được cậu vẫn còn có thể sống tiếp, mọi áp lực về tính mạng đang trên sợi tóc đều đã tan biến.
Cậu không tỉnh lại bây giờ cũng không sao, chỉ cần nghe được chuyện này anh cũng vui lắm rồi.
Lát nữa sau khi bác sĩ kiểm tra lại cho cậu thêm một làn nữa trước khi đưa vào phòng bệnh, anh mới có thể vào thăm cậu.
Anh vội gọi điện cho Zino, muốn báo tin vui này với mọi người.
*Tút……*
Zino đang ngồi ở hồ, một tay định châm điếu thuốc hút một cái, tiếng chuông ở điện thoại đã khiến anh chú ý tới, liền để qua một bên thuốc lá và cấm điểm thoại bắt máy.
“Kết quả phẫu thuật, có rồi hả Viễn Phong?”
“Có rồi anh, đã th….”
Zino buồn lòng: “Thất bại hả? Anh xin lỗi, muốn trách gì thì cứ trách anh đi, dẫu sao cũng đều do…”
Viễn Phong nghe giọng đầu bên kia máy, một chút nào đó trong lối suy nghĩ của anh cảm thấy chuyện này có hơi buồn cười một chút.
Tạm thời anh vẫn là nên che giấu tin này, để dành vào lúc chiến thắng Chung Kết anh mới nói cho họ biết, lúc đó họ sẽ như được thưởng kẹo ngọt lẫn quà lớn vào dịp đặc biệt nhất của năm.
Anh cố hạ giọng đáp: “…Chuyện này cũng không trách được, dẫu sao cũng xảy ra đột ngột, oán than mãi cũng chẳng được gì cả.”
“……Anh biết, và cảm ơn.”
“Em cúp máy trước, tạm thời muốn được ở một mình.”
Anh khẽ cúp máy đi, vừa hay những bác sĩ phụ trách mảng chăm sóc bệnh nhân đã tới phòng phẫu thuật, chuẩn bị chuyển người vào phòng bệnh.
“Người nhà của bệnh nhân, mời theo tôi đến phòng bệnh.”
“Được, tôi tới ngay.”
…----------------…
Anh tuy có thể thăm bệnh, nhưng vẫn chưa thể trực tiếp vào bên trong căn phòng vì cần phải tịnh dưỡng trong phòng sát khuẩn.
Nhìn cậu đang yên lặng nằm trên giường bệnh qua tấm kính một chiều, bộ dạng của cậu bây giờ thực sự khác hẳn.
Vì phẫu thuật trên đầu nên buộc phải cạo hết tóc, giờ đang được quấn lại bằng những sợi băng y tế…
Cả cánh tay trái đều găm từng kim dẫn truyền nước, kim truyền máu, ngón tay trỏ còn phải kẹp đầu mối của máy đo nhịp tim….
Tuy đã thành công, nhưng vẫn không chắc chắn rằng có thể an toàn….
Nhưng cậu đang chiến đấu theo cách của mình, chiến đấu để có thể sống tiếp, không có lí nào lại buông bỏ đi mạng sống đã cố gắng níu giữ lại….
Y tá vội chạy tới hỏi anh: “Người nhà, cho phép tôi lấy số điện thoại, có tình hình gì chúng tôi sẽ báo lại ngay…”
“Tôi đang giữ điện thoại của bệnh nhân, liên lạc ở đấy đi.”
Cô chỉ yên lặng gật đầu và định rời đi, chợt anh nhận ra điều gì đó liền gọi cô quay lại, nhờ cô ấy thực hiện một điều trước khi trở về gaming house.
Anh đưa chiếc áo có hình thêu ngôi sao cho cô: “Lúc nào em ấy chuyển qua phòng bệnh riêng, hãy để chiếc áo này bên cạnh giường bệnh.”
Y tá hoài nghi về cách làm này: “….Đây là một món đồ đặc biệt?”
Anh gật đầu thừa nhận: “Là món đồ độc nhất vô nhị, mà em ấy dùng sự ấm áp và chân thành từ tận đáy lòng của mình……”
Viễn Phong vẫn mải ngồi yên một chỗ, những người khác sợ rằng họ sẽ không thể đứng vững nổi khi nghe được kết quả cuối cùng, mỗi người đều tản ra một nơi để ổn định lại tâm trạng.
Anh nhìn bầu trời bên ngoài, lại chợt thấy một ánh sao lấp lánh đang cố gắng tỏa sáng giữa một mảng tối.
Thật giống, hình ngôi sao cậu tự mình thêu cho anh năm đó……
“Trời đẹp, nhưng người buồn, có lẽ là mình….”
Anh nhớ mãi tên của cậu năm đó, nhớ mãi nụ cười non nớt ấy dưới cái nắng đầu hè….
Nếu như không có cậu, không có hình thêu ấy làm chứng, có lẽ bây giờ anh vẫn không bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm một người bạn đời để sẵn sàng sải bước cùng nhau.
Nhưng kết cục lại nhận được, là một vở kịch bất ngờ, đầy bi hạnh giữa cuộc đời vốn không ổn định này.
Anh hận bản thân ngày đó không đưa cậu về chiến đội vô danh, hận bản thân không thể chịu đựng nỗi đau ấy thay cho cậu…
Giả sử, anh chỉ giả sử một điều thôi….
Cậu đã đi rồi, ai nào sẽ tới đây để lắp đầy con tim đang rỉ máu không ngừng này…
Có lẽ sẽ không còn ai làm được điều này ngoài cậu…
*Píp*
Đúng 10 giờ tối, đèn “Đang phẫu thuật” đã ngừng sáng, anh nghe thở tiếng động ấy liền khẽ ngẩng đầu về phía cửa.
Một bác sĩ bước ra hỏi còn người ở đây không, anh cũng yên lặng đứng dậy đi tới trước mặt bác sĩ, chờ đợi kết quả của cuộc phẫu thuật này.
“Cậu là người nhà?”
“Tôi là ch….là người nhà của em ấy…”
Suýt lỡ miệng tự nhận mình là chồng luôn rồi, hiện tại chỉ mới yêu đương thôi mà….
Nhưng vấn đề này không hề đáng nhắc đến, cái anh muốn biết là hiện tại cậu đã thế nào….
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức……để có thể cắt bỏ thành công khối u ác tính này hoàn toàn.”
Anh mở to mắt, tai lại nghe rõ những gì bác sĩ nói.
Nó giống như một liều thuốc cứu mạng của anh, làm anh lại càng có hi vọng thêm về kết quả….
“Vậy, em ấy đã thế nào rồi, thưa bác sĩ?”
Ông ấy chỉ gật đầu cảm thán: “Hơn 8 năm sống cùng với căn bệnh này, chưa thấy ai vẫn còn có thể sống sót, chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng….”
Còn bồi thêm một lời: “Ca này là một trong những ca mạo hiểm nhất, bệnh nhân hiện tại vẫn chưa tỉnh ngay được, có lẽ phải chờ hơn một tuần để bồi máu.”
Anh suýt không kiềm lại được nước mắt tuôn rơi, biết được cậu vẫn còn có thể sống tiếp, mọi áp lực về tính mạng đang trên sợi tóc đều đã tan biến.
Cậu không tỉnh lại bây giờ cũng không sao, chỉ cần nghe được chuyện này anh cũng vui lắm rồi.
Lát nữa sau khi bác sĩ kiểm tra lại cho cậu thêm một làn nữa trước khi đưa vào phòng bệnh, anh mới có thể vào thăm cậu.
Anh vội gọi điện cho Zino, muốn báo tin vui này với mọi người.
*Tút……*
Zino đang ngồi ở hồ, một tay định châm điếu thuốc hút một cái, tiếng chuông ở điện thoại đã khiến anh chú ý tới, liền để qua một bên thuốc lá và cấm điểm thoại bắt máy.
“Kết quả phẫu thuật, có rồi hả Viễn Phong?”
“Có rồi anh, đã th….”
Zino buồn lòng: “Thất bại hả? Anh xin lỗi, muốn trách gì thì cứ trách anh đi, dẫu sao cũng đều do…”
Viễn Phong nghe giọng đầu bên kia máy, một chút nào đó trong lối suy nghĩ của anh cảm thấy chuyện này có hơi buồn cười một chút.
Tạm thời anh vẫn là nên che giấu tin này, để dành vào lúc chiến thắng Chung Kết anh mới nói cho họ biết, lúc đó họ sẽ như được thưởng kẹo ngọt lẫn quà lớn vào dịp đặc biệt nhất của năm.
Anh cố hạ giọng đáp: “…Chuyện này cũng không trách được, dẫu sao cũng xảy ra đột ngột, oán than mãi cũng chẳng được gì cả.”
“……Anh biết, và cảm ơn.”
“Em cúp máy trước, tạm thời muốn được ở một mình.”
Anh khẽ cúp máy đi, vừa hay những bác sĩ phụ trách mảng chăm sóc bệnh nhân đã tới phòng phẫu thuật, chuẩn bị chuyển người vào phòng bệnh.
“Người nhà của bệnh nhân, mời theo tôi đến phòng bệnh.”
“Được, tôi tới ngay.”
…----------------…
Anh tuy có thể thăm bệnh, nhưng vẫn chưa thể trực tiếp vào bên trong căn phòng vì cần phải tịnh dưỡng trong phòng sát khuẩn.
Nhìn cậu đang yên lặng nằm trên giường bệnh qua tấm kính một chiều, bộ dạng của cậu bây giờ thực sự khác hẳn.
Vì phẫu thuật trên đầu nên buộc phải cạo hết tóc, giờ đang được quấn lại bằng những sợi băng y tế…
Cả cánh tay trái đều găm từng kim dẫn truyền nước, kim truyền máu, ngón tay trỏ còn phải kẹp đầu mối của máy đo nhịp tim….
Tuy đã thành công, nhưng vẫn không chắc chắn rằng có thể an toàn….
Nhưng cậu đang chiến đấu theo cách của mình, chiến đấu để có thể sống tiếp, không có lí nào lại buông bỏ đi mạng sống đã cố gắng níu giữ lại….
Y tá vội chạy tới hỏi anh: “Người nhà, cho phép tôi lấy số điện thoại, có tình hình gì chúng tôi sẽ báo lại ngay…”
“Tôi đang giữ điện thoại của bệnh nhân, liên lạc ở đấy đi.”
Cô chỉ yên lặng gật đầu và định rời đi, chợt anh nhận ra điều gì đó liền gọi cô quay lại, nhờ cô ấy thực hiện một điều trước khi trở về gaming house.
Anh đưa chiếc áo có hình thêu ngôi sao cho cô: “Lúc nào em ấy chuyển qua phòng bệnh riêng, hãy để chiếc áo này bên cạnh giường bệnh.”
Y tá hoài nghi về cách làm này: “….Đây là một món đồ đặc biệt?”
Anh gật đầu thừa nhận: “Là món đồ độc nhất vô nhị, mà em ấy dùng sự ấm áp và chân thành từ tận đáy lòng của mình……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.