Chương 18
Hoa Nhật Phi
24/09/2020
Mai Mặc từng câu từng chữ lên án làm cho mọi người ở đây đều sợ hãi than
thở không thôi, Chu thị sắc mặt xanh mét, nhíu mày tức giận nói:
"Đồ hỗn trướng, ai cho phép ngươi cắn lấy ta không tha? Trong nhà này có còn vương pháp hay không? Những lời này là ai dạy ngươi nói? Có phải là nàng ta hay không, có phải nàng ta bảo ngươi nói như vậy không?"
Mai Mặc hiên ngang lẫm liệt hừ lạnh một tiếng, nàng từ đầu tới cuối đều không phải là người của Tam phu nhân, nàng ban đầu là cố ý cùng Tứ cô nương ở trước mặt Tam phu nhân diễn một tuồng kịch, khiến Tam phu nhân cho rằng nàng cùng Tứ cô nương kết thù oán, sau đó Tứ cô nương lại lợi dụng sự giám thị của Tam phu nhân, để đưa Hương Cẩm, nha hoàn không thành thật kia đi khỏi, đưa một người đi thì đương nhiên là phải bổ khuyết một người đến, mà nàng lại là người phù hợp lúc đó, cứ như vậy, nàng được đưa đến bên người Tứ cô nương, làm “tai mắt” cho Tam phu nhân, thỉnh thoảng báo lại những chuyện nhỏ vụn vặn không đáng kể cho Tam phu nhân, lấy được tín nhiệm của Tam phu nhân. Tam phu nhân cố ý muốn vào ngày hôm nay lúc tân khách tụ tập đông đủ, hoàn toàn diệt trừ Tứ cô nương, vì vậy ngày hôm qua Tam phu nhân để Tam cô nương khiêu khích Tứ cô nương ở trước mặt mọi người, để làm bước đệm cho sự tình ngày hôm nay, khiến mọi người tin tưởng, Tứ cô nương là vì giận chó đánh mèo, động sát tâm với thân nương, chỉ cần tội danh này được chứng thực, thì Tứ cô nương sẽ mất mạng.
Kỳ thật vào buổi trưa lúc Tam phu nhân sai người đưa điểm tâm có tẩm độc đến, Đại phu nhân đã được Tứ cô nương cho người đón khỏi Tây Thiên Viện giấu ở gần đó. Lúc Liễu Bình và nàng đi phóng hỏa, kỳ thật Đại phu nhân đã sớm không còn ở trong sân, nếu không hôm nay không chỉ là ngày chết của Tứ cô nương, mà còn là ngày chết của Đại phu nhân.
Lão thái quân lạnh lùng liếc về phía Chu thị, Chu thị bị hù dọa sắc mặt đại biến, lập tức liền quỳ xuống, run rẩy nói ra:
"Lão thái quân, người phải tin tưởng ta, nha đầu kia nhất định là bị người sai sử mới dám lung tung cắn chặt ta không buông, trước đây ta cũng không biểt rõ, nha đầu này là người ăn gan hùm mật gấu, là nô tài xảo quyệt, thỉnh lão thái quân đánh chết nàng ta, thay ta làm chủ!"
Mai Mặc hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Tam phu nhân nói ta cắn chặt ngươi không buông, vậy ngươi phải mau rửa sạch hiềm nghi cho tốt, tại sao lại vội vã muốn đánh chết ta đây? Dù sao hôm nay ta làm ra chuyện như vậy, mệnh này cũng khó bảo toàn, lão thái quân chắc chắn sẽ nhốt ta với Liễu Bình để thẩm vấn, cứ cho là bây giờ ta đang nói dối, vậy đến khi thẩm vấn, chẳng lẽ ta còn có thể nói dối được sao? Liễu Bình là thị tỳ bên người Tam phu nhân, chẳng lẽ lão thái quân không muốn biết, từ trong miệng của nàng ta sẽ nghe ra bao nhiêu chuyện của Tam phu nhân sao? Trừ chúng ta, còn có nô bộc trong nội viện của Tam phu nhân, không người nào là không thể thẩm vấn? Tam phu nhân những năm này làm những chuyện gì, trong lòng chính nàng ta là rõ ràng nhất, lão thái quân chỉ hạ lệnh nhốt Đại phu nhân, mà Tam phu nhân lại phái người rót thuốc Đại phu nhân, việc này là do Trương ma ma bên cạnh Tam phu nhân tự mình ra tay, các nàng dùng dược làm cho Đại phu nhân thần trí bị tổn thương, trở thành dáng vẻ như bây giờ, chẳng lẽ đây cũng là do ta oan uổng? Chuyện này thực hư thế nào, lão thái quân tự chỉ cần thẩm vấn Trương ma ma, lúc ấy còn có hai chất nhi nhà mẹ đẻ Trương ma ma làm cùng, bọn họ sau đó nhận được chỗ tốt từ Tam phu nhân, hiện giờ một người đang mở tửu lâu trong thành, một người quản lý điền trang, những người này, lão thái quân cũng có thể thẩm vấn, xem xem rốt cuộc có phải là ta nói hươu nói vượn hay không."
Mỗi một câu nói của Mai Mặc đều gây chấn động người nghe, không người nào có thể phản bác, hơn nữa liệt kê rất rõ ràng từng việc đã xảy ra, đưa ra từng người bị hiềm nghi.
Tam phu nhân không nghĩ tới người mà bà ta cho rằng chỉ là một nữ tiện tỳ phòng thô sử, sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa đối với việc xảy ra vào sáu năm trước, nàng ta cư nhiên lại biết rõ ràng như vậy, Tam phu nhân nhất thời không nhịn được, liền nhào tới, tê tâm liệt phế mà gào thét:
"Tiện tỳ, ta giết ngươi - - "
Lão thái quân đương nhiên sẽ không để cho Tam phu nhân ở trước mặt mọi người nháo loạn với nô tì, đã sớm phái La ma ma đi ngăn cản, lão thái quân nhìn về phía Kỷ Uyển Diễm đang vững vàng đứng đó, trong lòng cười lạnh một tiếng, bà ta ngược lại đã đánh giá thấp bản lãnh của tiểu cô nương này, ở ngay dưới mí mắt của bà ta, mà nàng có thể thần không biết quỷ không hay làm ra nhiều chuyện như vậy.
Nữ tử tên Mai Mặc kia là thị tỳ bên cạnh Lâm thị trước đây, tại sao năm đó lại không bị xử lý? Bây giờ nàng ta cắn chặt không tha Tam phu nhân, có thể thấy nàng ta sớm đã coi nhẹ sinh tử, điều gì đã khiến nàng ta coi nhẹ sinh tử?
"Lão thái quân, chuyện hôm nay mặc dù cũng có lỗi của con, nhưng Tam phu nhân một lòng muốn giết hại hai mẹ con chúng con, con cũng không có biện pháp, nếu hôm nay Tam phu nhân thực sự hãm hại thành công thì cháu gái cùng mẫu thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cháu gái được lão thái quân bảo vệ, vẫn luôn kính trọng lão thái quân, cháu gái cũng muốn làm vẻ vang Kỷ gia, nên mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ, nghiên cứu cầm kỹ, bởi vì cháu gái biết rõ, không thể cô phụ ưu ái của lão thái quân, mẫu thân nghiệp chướng nặng nề, nhưng phụ thân cũng đã dùng mệnh để bảo vệ mẫu thân, Kỷ gia mặc dù sẽ không coi bà là Đại phu nhân, thế nhưng cũng không nên đối xử với bà như hiện nay, mẫu thân bây giờ đã điên khùng, cháu gái thực không đành lòng để cho bà sống tiếp những ngày đau khổ như vậy, van cầu lão thái quân đại phát từ bi, để cháu gái tự mình phụng dưỡng mẫu thân cho đến khi bà mất."
Kỷ Uyển Diễm một phen khóc lóc than thở, những người có chút mềm lòng đều rơm rớm nước mắt, cho dù là người vô tâm lòng dạ cứng rắn, cũng biết bây giờ không phải lúc giễu cợt. Lâm thị gặp nạn nay lại còn điên khùng, tuy nói bà có lỗi, nhưng đúng là Kỷ gia không nên đối xử với bà như vậy.
Lão thái quân hết niết lại bóp bàn tay đang để trong tay áo, bà ta đương nhiên hiểu rõ Kỷ Uyển Diễm trước mặt mọi người nói những lời này là vì cái gì, bà ta vẫn cho rằng cô nương này là con dê đầu đàn, chỉ cần cho ăn cho uống đầy đủ, thì tự khắc nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại không nghĩ đến nàng là một loại người với Lâm thị, bướng bỉnh bất tuân, sói đội lốt cừu, đợi lúc ngươi không chú ý đến nàng, nàng liền hóa thành mãnh hổ bổ nhào lên, cắn đứt cổ họng của ngươi, khiến ngươi không kịp thốt nên lời.
Tam phu nhân muốn giết Lâm thị bằng thuốc độc, phóng hỏa đốt Tây Thiên Viện tất cả đều chỉ là thuốc dẫn, việc Lâm thị xuất hiện ngày hôm nay mới đẩy sự việc lên cao trào, Kỷ Uyển Diễm than thở khóc lóc diễn kịch một phen, nói ra những lời chết tâm, ở trong mắt mọi người, Kỷ gia bạc đãi Lâm thị là sự thật, Lâm thị điên khùng cũng là sự thật, nên việc Kỷ Uyển Diễm vì mẫu thân khóc lóc kể lể, càng thêm hợp tình hợp lý.
Không thể không nói, nha đầu kia giấu cũng quá sâu, vốn lúc Liễu Bình áp giải Mai Mặc đi vào, bà ta cho là Tam phu nhân muốn mượn cơ hội trừng trị Kỷ Uyển Diễm, lúc sau Mai Mặc lật lọng, cắn Tam phu nhân trở tay không kịp, bà ta lại cho rằng là Kỷ Uyển Diễm tương kế tựu kế phản kích Tam phu nhân, cho đến bây giờ bà ta mới hoàn toàn hiểu được, mục đích thật sự của nha đầu kia là gì.
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ muốn đưa Lâm thị đến trước mặt mọi người, để cho mọi người nhìn thấy những năm này Lâm thị ở Kỷ gia trải qua những ngày tháng không bằng heo chó, thoáng cái đã đẩy Kỷ gia lão thái quân là bà ta đây tới nơi đầu sóng ngọn gió, làm cho bà ta không thể không đáp ứng yêu cầu của nàng.
Lão thái quân cắn chặt hàm dưới, trên mặt lập tức liền trở nên hiền hòa thương xót, đứng lên, bước xuống khỏi noãn tháp, tự mình đi qua đỡ Kỷ Uyển Diễm đứng lên, rồi nói:
"Hài tử mau mau đứng lên. Chuyện của mẫu thân ngươi cũng là do ta đáng trách, nàng tuy có sai, nhưng cũng không nên bị đối xử như vậy."
Kỷ Uyển Diễm vừa mới đứng lên, liền lập tức lại phịch một tiếng quỳ xuống, giọng nói vang dội chấn động màng nhĩ lão thái quân, Kỷ Uyển Diễm nói:
"Lão thái quân, những chuyện này như thế nào có thể trách người đây? Mẫu thân phạm sai lầm, là nên chịu trừng phạt, nhưng hiện giờ bà đã điên khùng, chỉ cầu lão thái quân để cho cháu gái ở bên cạnh chăm sóc cho bà, cũng coi như trọn vẹn tình nghĩa mẹ con, thỉnh lão thái quân thành toàn cho một mảnh hiếu tâm này của cháu gái."
Lão thái quân nhìn Kỷ Uyển Diễm khóc nước mắt như mưa mà trầm ngâm một lúc, rồi mới lên tiếng nói:
"Diễm nha đầu, con cần phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu con khăng khăng muốn ở bên cạnh chăm sóc mẫu thân, vậy sau này những người khác sẽ nói con như thế nào, nhìn con ra sao, con đã nghĩ qua chưa? Đến lúc đó con lại hối hận, thì đã quá muộn rồi!"
Những lời này hết sức uyển chuyển nhắc nhở Kỷ Uyển Diễm, nếu nàng vẫn khăng khăng muốn sống cùng Lâm thị, như vậy chờ đợi nàng chính là tiền đồ bị hủy.
Đối với lời nói của lão thái quân, Kỷ Uyển Diễm kiên quyết trả lời:
“Tuyệt không hối hận! Cho dù sau này tiền đồ có bị chôn vùi, cháu gái cũng không hối hận. Thân thể là do cha mẹ ban tặng, thân thể này cùng tính mạng của con đều do cha sinh nương cho, nếu con không thể phụng dưỡng bọn họ đến già, thì có khác gì với heo chó đâu, mặc dù sau này có thể có tiền đồ tốt hơn, nhưng cũng không thể bù lại sự khiếm khuyết của nhân phẩm. Lão thái quân cũng không muốn cháu gái biến thành một người lục thân không nhận, là một cầm thú ngay cả mẹ đẻ cũng không quan tâm?"
Lão thái quân cắn chặt hàm dưới, cúi đầu nhìn chằm chằm Kỷ Uyển Diễm, ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì, Kỷ Uyển Diễm không sợ hãi mà ngẩng đầu đón lấy.
Nghiêm thị cùng Dư thị hai vị lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau, Dư thị mở miệng khuyên nhủ:
"Mẫn quân, ta thấy đứa nhỏ này nói tình chân ý thiết[1], cũng không giống như là làm bộ, nàng nói cũng không phải không có đạo lý, rốt cuộc vẫn là thân nương của nàng, nếu như nàng biết rõ mà không quan tâm ngó ngàng thì đúng thật có khác gì cầm thú đâu? Chi bằng, bà thành toàn cho nàng đi."
[1] tình chân ý thiết: chân thành tha thiết
Nghiêm thị cũng khuyên nhủ thêm:
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này là người có tình có nghĩn, bà thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng đi. Về phần mẹ của nàng, năm đó làm sai, cũng đã chịu trừng phạt, huống chi còn có chuyện Đại gia nhà ngươi đè nặng, cũng không thể thật sự làm quá đáng quá.
Lời của Nghiêm thị nói cũng coi như là nghiêm trọng, sự tình Lâm thị năm đó, vốn là ở trong lòng các bậc trưởng bối vẫn tồn tại nghi vấn, chỉ là không nói ra mà thôi, cũng bởi vì các nàng không có tận mắt nhìn thấy, nên cũng không tiện bình luận, thế nhưng tình huống hôm nay của Lâm thị, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nếu như ngại mà không bày tỏ thì liền thể hiện là người quá không có đạo nghĩa, cho nên, Nghiêm thị mới khuyên Trữ thị như vậy.
Trữ thị hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén như muốn khoét một miếng thịt trên người Kỷ Uyển Diễm, một lát sau mới ôn hòa nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Được rồi." Xoay người, Kỷ lão thái quân Trữ thị ngồi trở lại chỗ ngồi ấm áp của mình ở phía trên, nghiêm nghị nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Ngươi đã có phần hiếu tâm này, vậy ta cũng không ngại thành toàn cho ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền cùng mẹ của ngươi quay trở lại Nguyệt Ngọc Uyển, từ đó viện nào biết việc của viện đấy, ngươi.. phụng dưỡng mẫu thân cho tốt.”
Viện nào biết việc của viện đấy, ý tứ chính là từ nay về sau, ngươi rốt cuộc đừng muốn được ta trông nom, đừng nghĩ hưởng thụ ban thưởng từ ta, ta đã giúp ngươi được như nguyện, vậy ngươi hãy mang theo mẹ của ngươi, đơn độc mà sống qua ngày đi.
Kỷ Uyển Diễm phúc thân bái tạ, thành kính dập đầu lạy ba cái với lão thái quân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng tràn đầy kiên định, ánh mắt như đá thạch kiên cường, nàng hắng giọng nói:
"Cháu gái tạ lão thái quân thành toàn."
Sau khi nói xong, lại xoay người, đối với mỗi người Nghiêm thị và Dư thị dập đầu lạy ba cái, nói:
"Đa tạ hai vị lão phu nhân thành toàn."
Kỷ Uyển Diễm chân tâm thực lòng dập đầu với Nghiêm thị cùng Dư thị, bởi vì nếu như hôm nay không có hai lão phụ nhân đức cao vọng trọng này ở đây, Trữ lão thái quân cũng sẽ không sảng khoái mà thỏa hiệp như vậy, cho nên, Kỷ Uyển Diễm hết sức thành tâm dập đầu bái tạ các bà.
Nhìn thấy thế Nghiêm thị cùng Dư thị đều cảm thấy có chút không đành lòng .
Cũng không nhịn được tiếc hận thay cho tiểu cô nương khuynh thành trước mắt này, tuy nói là thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng, thế nhưng nói cho cùng, tiền đồ của nàng đã bị đánh gãy, một cô nương như vậy nếu lớn lên ở bên cạnh lão thái quân, tương lai nhất định có thể gả cho một gia đình tốt, thế nhưng nếu như nàng lớn lên bên cạnh thân nương có ô danh là thất thân kia, thì tương lai liền....
"Đồ hỗn trướng, ai cho phép ngươi cắn lấy ta không tha? Trong nhà này có còn vương pháp hay không? Những lời này là ai dạy ngươi nói? Có phải là nàng ta hay không, có phải nàng ta bảo ngươi nói như vậy không?"
Mai Mặc hiên ngang lẫm liệt hừ lạnh một tiếng, nàng từ đầu tới cuối đều không phải là người của Tam phu nhân, nàng ban đầu là cố ý cùng Tứ cô nương ở trước mặt Tam phu nhân diễn một tuồng kịch, khiến Tam phu nhân cho rằng nàng cùng Tứ cô nương kết thù oán, sau đó Tứ cô nương lại lợi dụng sự giám thị của Tam phu nhân, để đưa Hương Cẩm, nha hoàn không thành thật kia đi khỏi, đưa một người đi thì đương nhiên là phải bổ khuyết một người đến, mà nàng lại là người phù hợp lúc đó, cứ như vậy, nàng được đưa đến bên người Tứ cô nương, làm “tai mắt” cho Tam phu nhân, thỉnh thoảng báo lại những chuyện nhỏ vụn vặn không đáng kể cho Tam phu nhân, lấy được tín nhiệm của Tam phu nhân. Tam phu nhân cố ý muốn vào ngày hôm nay lúc tân khách tụ tập đông đủ, hoàn toàn diệt trừ Tứ cô nương, vì vậy ngày hôm qua Tam phu nhân để Tam cô nương khiêu khích Tứ cô nương ở trước mặt mọi người, để làm bước đệm cho sự tình ngày hôm nay, khiến mọi người tin tưởng, Tứ cô nương là vì giận chó đánh mèo, động sát tâm với thân nương, chỉ cần tội danh này được chứng thực, thì Tứ cô nương sẽ mất mạng.
Kỳ thật vào buổi trưa lúc Tam phu nhân sai người đưa điểm tâm có tẩm độc đến, Đại phu nhân đã được Tứ cô nương cho người đón khỏi Tây Thiên Viện giấu ở gần đó. Lúc Liễu Bình và nàng đi phóng hỏa, kỳ thật Đại phu nhân đã sớm không còn ở trong sân, nếu không hôm nay không chỉ là ngày chết của Tứ cô nương, mà còn là ngày chết của Đại phu nhân.
Lão thái quân lạnh lùng liếc về phía Chu thị, Chu thị bị hù dọa sắc mặt đại biến, lập tức liền quỳ xuống, run rẩy nói ra:
"Lão thái quân, người phải tin tưởng ta, nha đầu kia nhất định là bị người sai sử mới dám lung tung cắn chặt ta không buông, trước đây ta cũng không biểt rõ, nha đầu này là người ăn gan hùm mật gấu, là nô tài xảo quyệt, thỉnh lão thái quân đánh chết nàng ta, thay ta làm chủ!"
Mai Mặc hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Tam phu nhân nói ta cắn chặt ngươi không buông, vậy ngươi phải mau rửa sạch hiềm nghi cho tốt, tại sao lại vội vã muốn đánh chết ta đây? Dù sao hôm nay ta làm ra chuyện như vậy, mệnh này cũng khó bảo toàn, lão thái quân chắc chắn sẽ nhốt ta với Liễu Bình để thẩm vấn, cứ cho là bây giờ ta đang nói dối, vậy đến khi thẩm vấn, chẳng lẽ ta còn có thể nói dối được sao? Liễu Bình là thị tỳ bên người Tam phu nhân, chẳng lẽ lão thái quân không muốn biết, từ trong miệng của nàng ta sẽ nghe ra bao nhiêu chuyện của Tam phu nhân sao? Trừ chúng ta, còn có nô bộc trong nội viện của Tam phu nhân, không người nào là không thể thẩm vấn? Tam phu nhân những năm này làm những chuyện gì, trong lòng chính nàng ta là rõ ràng nhất, lão thái quân chỉ hạ lệnh nhốt Đại phu nhân, mà Tam phu nhân lại phái người rót thuốc Đại phu nhân, việc này là do Trương ma ma bên cạnh Tam phu nhân tự mình ra tay, các nàng dùng dược làm cho Đại phu nhân thần trí bị tổn thương, trở thành dáng vẻ như bây giờ, chẳng lẽ đây cũng là do ta oan uổng? Chuyện này thực hư thế nào, lão thái quân tự chỉ cần thẩm vấn Trương ma ma, lúc ấy còn có hai chất nhi nhà mẹ đẻ Trương ma ma làm cùng, bọn họ sau đó nhận được chỗ tốt từ Tam phu nhân, hiện giờ một người đang mở tửu lâu trong thành, một người quản lý điền trang, những người này, lão thái quân cũng có thể thẩm vấn, xem xem rốt cuộc có phải là ta nói hươu nói vượn hay không."
Mỗi một câu nói của Mai Mặc đều gây chấn động người nghe, không người nào có thể phản bác, hơn nữa liệt kê rất rõ ràng từng việc đã xảy ra, đưa ra từng người bị hiềm nghi.
Tam phu nhân không nghĩ tới người mà bà ta cho rằng chỉ là một nữ tiện tỳ phòng thô sử, sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa đối với việc xảy ra vào sáu năm trước, nàng ta cư nhiên lại biết rõ ràng như vậy, Tam phu nhân nhất thời không nhịn được, liền nhào tới, tê tâm liệt phế mà gào thét:
"Tiện tỳ, ta giết ngươi - - "
Lão thái quân đương nhiên sẽ không để cho Tam phu nhân ở trước mặt mọi người nháo loạn với nô tì, đã sớm phái La ma ma đi ngăn cản, lão thái quân nhìn về phía Kỷ Uyển Diễm đang vững vàng đứng đó, trong lòng cười lạnh một tiếng, bà ta ngược lại đã đánh giá thấp bản lãnh của tiểu cô nương này, ở ngay dưới mí mắt của bà ta, mà nàng có thể thần không biết quỷ không hay làm ra nhiều chuyện như vậy.
Nữ tử tên Mai Mặc kia là thị tỳ bên cạnh Lâm thị trước đây, tại sao năm đó lại không bị xử lý? Bây giờ nàng ta cắn chặt không tha Tam phu nhân, có thể thấy nàng ta sớm đã coi nhẹ sinh tử, điều gì đã khiến nàng ta coi nhẹ sinh tử?
"Lão thái quân, chuyện hôm nay mặc dù cũng có lỗi của con, nhưng Tam phu nhân một lòng muốn giết hại hai mẹ con chúng con, con cũng không có biện pháp, nếu hôm nay Tam phu nhân thực sự hãm hại thành công thì cháu gái cùng mẫu thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cháu gái được lão thái quân bảo vệ, vẫn luôn kính trọng lão thái quân, cháu gái cũng muốn làm vẻ vang Kỷ gia, nên mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ, nghiên cứu cầm kỹ, bởi vì cháu gái biết rõ, không thể cô phụ ưu ái của lão thái quân, mẫu thân nghiệp chướng nặng nề, nhưng phụ thân cũng đã dùng mệnh để bảo vệ mẫu thân, Kỷ gia mặc dù sẽ không coi bà là Đại phu nhân, thế nhưng cũng không nên đối xử với bà như hiện nay, mẫu thân bây giờ đã điên khùng, cháu gái thực không đành lòng để cho bà sống tiếp những ngày đau khổ như vậy, van cầu lão thái quân đại phát từ bi, để cháu gái tự mình phụng dưỡng mẫu thân cho đến khi bà mất."
Kỷ Uyển Diễm một phen khóc lóc than thở, những người có chút mềm lòng đều rơm rớm nước mắt, cho dù là người vô tâm lòng dạ cứng rắn, cũng biết bây giờ không phải lúc giễu cợt. Lâm thị gặp nạn nay lại còn điên khùng, tuy nói bà có lỗi, nhưng đúng là Kỷ gia không nên đối xử với bà như vậy.
Lão thái quân hết niết lại bóp bàn tay đang để trong tay áo, bà ta đương nhiên hiểu rõ Kỷ Uyển Diễm trước mặt mọi người nói những lời này là vì cái gì, bà ta vẫn cho rằng cô nương này là con dê đầu đàn, chỉ cần cho ăn cho uống đầy đủ, thì tự khắc nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại không nghĩ đến nàng là một loại người với Lâm thị, bướng bỉnh bất tuân, sói đội lốt cừu, đợi lúc ngươi không chú ý đến nàng, nàng liền hóa thành mãnh hổ bổ nhào lên, cắn đứt cổ họng của ngươi, khiến ngươi không kịp thốt nên lời.
Tam phu nhân muốn giết Lâm thị bằng thuốc độc, phóng hỏa đốt Tây Thiên Viện tất cả đều chỉ là thuốc dẫn, việc Lâm thị xuất hiện ngày hôm nay mới đẩy sự việc lên cao trào, Kỷ Uyển Diễm than thở khóc lóc diễn kịch một phen, nói ra những lời chết tâm, ở trong mắt mọi người, Kỷ gia bạc đãi Lâm thị là sự thật, Lâm thị điên khùng cũng là sự thật, nên việc Kỷ Uyển Diễm vì mẫu thân khóc lóc kể lể, càng thêm hợp tình hợp lý.
Không thể không nói, nha đầu kia giấu cũng quá sâu, vốn lúc Liễu Bình áp giải Mai Mặc đi vào, bà ta cho là Tam phu nhân muốn mượn cơ hội trừng trị Kỷ Uyển Diễm, lúc sau Mai Mặc lật lọng, cắn Tam phu nhân trở tay không kịp, bà ta lại cho rằng là Kỷ Uyển Diễm tương kế tựu kế phản kích Tam phu nhân, cho đến bây giờ bà ta mới hoàn toàn hiểu được, mục đích thật sự của nha đầu kia là gì.
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ muốn đưa Lâm thị đến trước mặt mọi người, để cho mọi người nhìn thấy những năm này Lâm thị ở Kỷ gia trải qua những ngày tháng không bằng heo chó, thoáng cái đã đẩy Kỷ gia lão thái quân là bà ta đây tới nơi đầu sóng ngọn gió, làm cho bà ta không thể không đáp ứng yêu cầu của nàng.
Lão thái quân cắn chặt hàm dưới, trên mặt lập tức liền trở nên hiền hòa thương xót, đứng lên, bước xuống khỏi noãn tháp, tự mình đi qua đỡ Kỷ Uyển Diễm đứng lên, rồi nói:
"Hài tử mau mau đứng lên. Chuyện của mẫu thân ngươi cũng là do ta đáng trách, nàng tuy có sai, nhưng cũng không nên bị đối xử như vậy."
Kỷ Uyển Diễm vừa mới đứng lên, liền lập tức lại phịch một tiếng quỳ xuống, giọng nói vang dội chấn động màng nhĩ lão thái quân, Kỷ Uyển Diễm nói:
"Lão thái quân, những chuyện này như thế nào có thể trách người đây? Mẫu thân phạm sai lầm, là nên chịu trừng phạt, nhưng hiện giờ bà đã điên khùng, chỉ cầu lão thái quân để cho cháu gái ở bên cạnh chăm sóc cho bà, cũng coi như trọn vẹn tình nghĩa mẹ con, thỉnh lão thái quân thành toàn cho một mảnh hiếu tâm này của cháu gái."
Lão thái quân nhìn Kỷ Uyển Diễm khóc nước mắt như mưa mà trầm ngâm một lúc, rồi mới lên tiếng nói:
"Diễm nha đầu, con cần phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu con khăng khăng muốn ở bên cạnh chăm sóc mẫu thân, vậy sau này những người khác sẽ nói con như thế nào, nhìn con ra sao, con đã nghĩ qua chưa? Đến lúc đó con lại hối hận, thì đã quá muộn rồi!"
Những lời này hết sức uyển chuyển nhắc nhở Kỷ Uyển Diễm, nếu nàng vẫn khăng khăng muốn sống cùng Lâm thị, như vậy chờ đợi nàng chính là tiền đồ bị hủy.
Đối với lời nói của lão thái quân, Kỷ Uyển Diễm kiên quyết trả lời:
“Tuyệt không hối hận! Cho dù sau này tiền đồ có bị chôn vùi, cháu gái cũng không hối hận. Thân thể là do cha mẹ ban tặng, thân thể này cùng tính mạng của con đều do cha sinh nương cho, nếu con không thể phụng dưỡng bọn họ đến già, thì có khác gì với heo chó đâu, mặc dù sau này có thể có tiền đồ tốt hơn, nhưng cũng không thể bù lại sự khiếm khuyết của nhân phẩm. Lão thái quân cũng không muốn cháu gái biến thành một người lục thân không nhận, là một cầm thú ngay cả mẹ đẻ cũng không quan tâm?"
Lão thái quân cắn chặt hàm dưới, cúi đầu nhìn chằm chằm Kỷ Uyển Diễm, ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì, Kỷ Uyển Diễm không sợ hãi mà ngẩng đầu đón lấy.
Nghiêm thị cùng Dư thị hai vị lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau, Dư thị mở miệng khuyên nhủ:
"Mẫn quân, ta thấy đứa nhỏ này nói tình chân ý thiết[1], cũng không giống như là làm bộ, nàng nói cũng không phải không có đạo lý, rốt cuộc vẫn là thân nương của nàng, nếu như nàng biết rõ mà không quan tâm ngó ngàng thì đúng thật có khác gì cầm thú đâu? Chi bằng, bà thành toàn cho nàng đi."
[1] tình chân ý thiết: chân thành tha thiết
Nghiêm thị cũng khuyên nhủ thêm:
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này là người có tình có nghĩn, bà thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng đi. Về phần mẹ của nàng, năm đó làm sai, cũng đã chịu trừng phạt, huống chi còn có chuyện Đại gia nhà ngươi đè nặng, cũng không thể thật sự làm quá đáng quá.
Lời của Nghiêm thị nói cũng coi như là nghiêm trọng, sự tình Lâm thị năm đó, vốn là ở trong lòng các bậc trưởng bối vẫn tồn tại nghi vấn, chỉ là không nói ra mà thôi, cũng bởi vì các nàng không có tận mắt nhìn thấy, nên cũng không tiện bình luận, thế nhưng tình huống hôm nay của Lâm thị, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nếu như ngại mà không bày tỏ thì liền thể hiện là người quá không có đạo nghĩa, cho nên, Nghiêm thị mới khuyên Trữ thị như vậy.
Trữ thị hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén như muốn khoét một miếng thịt trên người Kỷ Uyển Diễm, một lát sau mới ôn hòa nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Được rồi." Xoay người, Kỷ lão thái quân Trữ thị ngồi trở lại chỗ ngồi ấm áp của mình ở phía trên, nghiêm nghị nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Ngươi đã có phần hiếu tâm này, vậy ta cũng không ngại thành toàn cho ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền cùng mẹ của ngươi quay trở lại Nguyệt Ngọc Uyển, từ đó viện nào biết việc của viện đấy, ngươi.. phụng dưỡng mẫu thân cho tốt.”
Viện nào biết việc của viện đấy, ý tứ chính là từ nay về sau, ngươi rốt cuộc đừng muốn được ta trông nom, đừng nghĩ hưởng thụ ban thưởng từ ta, ta đã giúp ngươi được như nguyện, vậy ngươi hãy mang theo mẹ của ngươi, đơn độc mà sống qua ngày đi.
Kỷ Uyển Diễm phúc thân bái tạ, thành kính dập đầu lạy ba cái với lão thái quân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng tràn đầy kiên định, ánh mắt như đá thạch kiên cường, nàng hắng giọng nói:
"Cháu gái tạ lão thái quân thành toàn."
Sau khi nói xong, lại xoay người, đối với mỗi người Nghiêm thị và Dư thị dập đầu lạy ba cái, nói:
"Đa tạ hai vị lão phu nhân thành toàn."
Kỷ Uyển Diễm chân tâm thực lòng dập đầu với Nghiêm thị cùng Dư thị, bởi vì nếu như hôm nay không có hai lão phụ nhân đức cao vọng trọng này ở đây, Trữ lão thái quân cũng sẽ không sảng khoái mà thỏa hiệp như vậy, cho nên, Kỷ Uyển Diễm hết sức thành tâm dập đầu bái tạ các bà.
Nhìn thấy thế Nghiêm thị cùng Dư thị đều cảm thấy có chút không đành lòng .
Cũng không nhịn được tiếc hận thay cho tiểu cô nương khuynh thành trước mắt này, tuy nói là thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng, thế nhưng nói cho cùng, tiền đồ của nàng đã bị đánh gãy, một cô nương như vậy nếu lớn lên ở bên cạnh lão thái quân, tương lai nhất định có thể gả cho một gia đình tốt, thế nhưng nếu như nàng lớn lên bên cạnh thân nương có ô danh là thất thân kia, thì tương lai liền....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.