Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám
Đánh giá: 7.7/10 từ 83 lượt
Năm xuân thứ hai mươi tám – đang tiến hành – Nhĩ Đông Thố Tử
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Lục Hoài Chinh cùng Vu Hảo biết nhau từ khi còn học cấp ba, khi ấy anh là học sinh lớp tám, còn cô là lớp năm.
Anh học chỉ ở mức trung bình, nhưng lại giỏi môn Lịch sử và biết vẽ bản đồ thế giới. Chơi môn bóng rổ rất xuất sắc, luôn đem nhiều cúp về cho trường.
Tính cách anh vô cùng phóng khoáng, hài hước. Khuôn mặt đường nét góc cạnh, đôi lông mày rậm đen. Khi cười lên như vầng ánh dương.
Không hiểu sao, Lục Hoài Chinh rất thích lại lớp năm tìm kiếm Vu Hảo. Thậm chí người lớp năm còn nói rằng “sống là người lớp năm, chết cũng là người lớp năm” dành cho anh.
Quan hệ hai người cứ mập mờ, cả trường ai cũng biết đội trưởng đội bóng rổ thích Vu Hảo học lớp năm, rất sủng cô, nhường nhịn cô.
Những tưởng hai người sẽ đến với nhau, thế nhưng Vu Hảo bỗng chuyển trường. Từ đó họ cắt đứt liên lạc.
Khi anh lên đại học năm hai thì nhập ngũ, về sau thi trường quân đội. Hiện tại là Thượng úy không quân hai mươi tám tuổi, tương lai sáng lạng nhưng vẫn chưa có bạn gái.
Anh gặp cô sau nhiều năm là vào lễ cưới của người bạn, khi ấy cả hai đều tỏ vẻ như không quen biết, thậm chí đến cái liếc mắt cũng không nhìn nhau.
Lần gặp tiếp theo là trong đơn vị đồn trú, Vu Hảo trở thành nhà nghiên cứu tâm lý của họ.
Chuyện năm xưa, chỉ có hai người mới biết. Nhưng cho dù có che giấu như thế nào thì tình cảm vẫn rung động khi gặp nhau.
Vậy, cuối cùng sẽ như thế nào ?
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Lục Hoài Chinh cùng Vu Hảo biết nhau từ khi còn học cấp ba, khi ấy anh là học sinh lớp tám, còn cô là lớp năm.
Anh học chỉ ở mức trung bình, nhưng lại giỏi môn Lịch sử và biết vẽ bản đồ thế giới. Chơi môn bóng rổ rất xuất sắc, luôn đem nhiều cúp về cho trường.
Tính cách anh vô cùng phóng khoáng, hài hước. Khuôn mặt đường nét góc cạnh, đôi lông mày rậm đen. Khi cười lên như vầng ánh dương.
Không hiểu sao, Lục Hoài Chinh rất thích lại lớp năm tìm kiếm Vu Hảo. Thậm chí người lớp năm còn nói rằng “sống là người lớp năm, chết cũng là người lớp năm” dành cho anh.
Quan hệ hai người cứ mập mờ, cả trường ai cũng biết đội trưởng đội bóng rổ thích Vu Hảo học lớp năm, rất sủng cô, nhường nhịn cô.
Những tưởng hai người sẽ đến với nhau, thế nhưng Vu Hảo bỗng chuyển trường. Từ đó họ cắt đứt liên lạc.
Khi anh lên đại học năm hai thì nhập ngũ, về sau thi trường quân đội. Hiện tại là Thượng úy không quân hai mươi tám tuổi, tương lai sáng lạng nhưng vẫn chưa có bạn gái.
Anh gặp cô sau nhiều năm là vào lễ cưới của người bạn, khi ấy cả hai đều tỏ vẻ như không quen biết, thậm chí đến cái liếc mắt cũng không nhìn nhau.
Lần gặp tiếp theo là trong đơn vị đồn trú, Vu Hảo trở thành nhà nghiên cứu tâm lý của họ.
Chuyện năm xưa, chỉ có hai người mới biết. Nhưng cho dù có che giấu như thế nào thì tình cảm vẫn rung động khi gặp nhau.
Vậy, cuối cùng sẽ như thế nào ?