Nàng Công Chúa Băng Giá

Chương 32: chương 32

Người vô danh

21/07/2014

Hôm sau, không khí trong phòng khách vô cùng căng thẳng, mọi người đều nhăn nhó, ai cũng thương tích đầy mặt. Bạch Điệp và Hắc Điệp sắc mặt lại càng khó coi

_Tiểu thư Sakura, chủ nhân, chủ nhân lại yếu hơn nữa rồi. Hình như việc hắn tỉnh lại đã thúc đẩy quá trình tái sinh diễn ra nhanh hơn- Hắc Điệp lo lắng nói

Anh nhăn mày thật chặt, không nói gì

_Không phải Anh đã sử dụng máu của mẹ cậu ấy tưới lên lăng mộ của hắn rồi sao? Sao Hắn có thể dễ dàng tỉnh lại?- Lan nhíu mày

_Điều đó chỉ có thể nói lên hai nguyên nhân. Một là có người giúp hắn . Hai là sức mạnh của hắn đã tăng thêm sau một thời gian ngủ say mà phong ấn của vị trưởng tộc năm đó lại ngày càng yếu nên không thể giữ nổi hắn- Huy nói, bộ mặt hay cười nói chẳng ra sao mọi hôm đã biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng một trí suy luận tuyệt vời

Điều mà Huy nói cũng chính là điều mà mọi người nghĩ trong đầu. Họ suy đi nghĩ lại cũng chỉ có hai khả năng này

_Về chuyện có người giúp hắn tôi có thể bảo đảm là không có việc đó xảy ra. Đội lính canh luôn túc trực 24/24, không thể nào có chuyện đó được- Bạch Điệp nói

_Vậy chỉ còn nguyên do thứ hai- Kiên nói

Sau một lúc thảo luận mọi người đưa ra kết luận là hắn tự thoát ra , không có bất kì một sự trợ giúp nào. Nhưng sự thật có phải vậy không ? Điều đó vẫn là một bí ẩn

_Ba ngày nữa chúng ta đi đảo Thiên Đường- Anh trầm giọng nói, ánh mắt vụt qua tia hàm ý khó đoán. Không ai biết trong đầu cô nghĩ gì

_Nhanh như vậy?Liệu có cần thiết không?- Huy hỏi. Mọi người ai cũng biết đi đảo thiên đường tuy muôn trùng nguy hiểm nhưng cũng không mất nhiều thời gian, cùng lắm là nửa tháng, mà ngày mặt trăng đỏ phải một tháng nữa mới đến, Anh đi như vậy có quá sớm không? Gương Băng Ti vô cũng khó giữ vì nó có cả chính khí và tà khí, nếu pháp sư giữ nó có một chút tà niệm hoặc một chút khát vọng về một thứ gì đó thì tà khí đó sẽ ngày càng lan rộng và có thể nuốt chửng tâm hồn, chi phối hành vi của người giữ nó. Tuy ý chí của Anh vô cùng kiên định nhưng cô cũng là người sẽ không có lúc yếu lòng sao? Cô sẽ không có lúc mơ ước thứ gì đó xa vời sao? Với lại tuổi thơ Anh trải qua những gì họ phần nào biết được , liệu cô sẽ không bị gương Băng Ti khống chế sao? Đó là điều mọi người lo sợ khi Anh muốn đi đảo Thiên Đường trước dự tính. Họ đã bàn với nhau đến nửa tháng sau mới đi đảo Thiên Đường, nhưng bây giờ Anh nói vậy , không lẽ sự hồi sinh của ma ảnh đã làm kế hoạch của Anh thay đổi?

_Cần, từ khi hắn tỉnh lại trước dự định em đã hiểu , một số việc trên đời này có lẽ không phải lúc nào cũng như ta suy tính, không phải lúc nào cũng nằm trong tay ta. Có lẽ những thử thách ở đảo thiên đường sẽ làm ta mất thời gian nhiều hơn ta dự định. Với lại em có tự tin sẽ giữ được gương Băng Ti- Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt lóe lên tia kiên định

_Em quyết định là được rồi- Quân nói, ánh mắt cậu ngời sáng, đời này cậu đã quyết định: chỉ cần nơi nào có cô , cậu cũng sẽ ở nơi đó để bảo vệ cô. Mọi người bất chợt cười cười, họ tin vào Anh . Anh có khả năng và đủ bản lĩnh để làm họ tin cô

_Cảm ơn mọi người đã tin tưởng em- Anh mỉm cười nhìn mọi người một lượt, ánh mắt nhìn Quân lâu hơn một chút, trong mắt cô có cái gì đó khó hiểu, cái gì đó ấm áp, cái gì đó ngọt ngào. Nhưng rồi chỉ lướt qua đôi mắt cô lại trở về vẻ tĩnh lặng, lãnh đạm như lúc bình thường, không ai có thể nhận ra trừ Quân, tuy cậu không nhìn thấy bất cứ gì kì lạ trong mắt Anh nhưng cậu có thể cảm nhận thấy cái gì đó trong đôi mắt tĩnh lặng của cô

_Có gì mà phải cảm ơn- Lan cười cười

_Hắn không thể phá rối chúng ta được rồi, mình có cảm giác hắn bị thương rất nặng- Mai nói, mọi người đều hiểu “hắn” mà Mai nói là ai

_Với lại hắn không có ai giúp sức, chắc trong một thời gian ngắn không thể hại người- Kiên nói

_Không dễ dàng như vậy đâu, hắn sẽ tìm mọi cách để phá rối, không cách này thì cách khác thôi- Thiên Minh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng

_Với lại mọi việc đều có mặt trái của nó, các em có chắc rằng hắn không có thuộc hạ để giúp hắn- Ngọc nghiêm mặt nói

_Chuyện này……….- mọi người á khẩu, họ làm sao biết hắn có người giúp đỡ hay không

Anh không nói gì , ánh mắt thoáng chốc lóe lên tia phức tạp, im lặng suy nghĩ lại cô vẫn thấy sự việc này có điểm bất thường. Lúc cô trên đường đến lăng mộ hắn, cô có cảm giác hắn không phải một mình, khi cô đến nơi hắn đã thoát ra, người giúp hắn cũng đã đi khỏi nhưng trong không khí vẫn còn vương vấn đâu đó một mùi hương rất nhạt, và điều làm cô bất ngờ hơn nữa đó là người giúp hắn có lẽ không phải ác quỷ hay bất cứ thứ gì mà chính là một con người nhưng cô vẫn có cảm giác người đó không hoàn toàn là người mà hình như là nửa người nửa quỷ. Bây giờ mọi việc vẫn không chắc chắn nên cô không vội nói cho mọi người

Lúc này, ở một nơi tối tăm, âm khí dày đặc, giọng nói khàn đục của một sinh vật vang lên như phá tan cái không khí quỷ dị này nhưng cũng như làm không khí quỷ dị hơn

_Mau…..ta cần thêm máu- giọng nói Ma Ảnh đầu gấp gáp, dù thế nào hắn vẫn thấy không bao giờ đủ, nếu không phải nguyên thần của con bé đó thiêu đốt cơ thể hắn thì hắn làm sao cần nhiều máu như vậy để phục hồi. Mỗi lần hắn ngừng uống máu là cở thể lại thiêu đốt, đôi mắt đỏ của hắn nhuộm thêm một phần hận ý. Con bé chết tiệt và cả bạn của mày, ta sẽ không để bọn mày chết một cách an ổn. Ma Ảnh nhấc thêm một cơ thể còn dãy dụa lên và ” phập” cắn lên cổ cơ thể đó, máu tươi lập tức trào ra phun vào cả mặt hắn. Trong màn đêm không rõ cơ thể đó là gì, không rõ máu đó có màu gì cho đến khi Ma Ảnh bỏ cơ thể xụi lơ xuống khi nó đã không còn một giọt máu, hắn tức giận gầm lên:



_Đây là cái quái gì ? sao lại khó uống như vậy ( Tg: Hết ham hông uống máu mà làm như là uống cái gì vậy lại kêu là khó uống)

Một thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào, vừa nhìn là đã biết là một cô gái. Trong bóng đêm, cô gái từ từ đi vào không có vẻ gì là sợ sệt mà hình như còn có một chút kính nể cùng yêu thương. Trong không gian u tối đó lọt qua một khe nhỏ, ánh trăng sợ sệt chiếu vào.Khi cô gái đi qua người ta chỉ kịp thấy tai của cô gái dài và hơi nhọn, điều đó chắc chắn cô không phải người bình thường. Nhưng nếu có ai nhìn thấy gương mặt của cô gái đó thì chắc phải sững người rất lâu vì gương mặt đó đến tám phần là giống một người

_Chủ nhân, xin tha thứ, đó là máu của lũ thuộc hạ mà thần đã đưa về cho chủ nhân giải tỏa cơn khác- Hắc Dạ cúi người

_Vậy ngươi có hay không biết , chỉ khi ta uống máu người thì mới khôi phục được hình dáng?- Ma Ảnh vẻ mặc không tức giận , hắn nhếch miệng cười, máu còn vương trên khóe miệng. Tuy hắn chẳng làm gì nhưng lại làm cô gái tên Hắc Dạ sợ đến mức quỳ xuống

_Thần biết nhưng chủ nhân đang bị thương nếu chúng ta bắt người sẽ kinh động đến chúng, thần…….- Hắc Dạ sợ đến mức mặt trắng bệch. Bao năm sống bên hắn ả biết khi hắn mỉm cười chính là khi hắn tức giận

_Không cần nói, người của ta khi nào thì vô dụng như vậy, có vài người cũng không bắt được. Ngươi biết tại sao ta đặt tên ngươi là Hắc Dạ hay không?- hắn vẫn bảo trì gương mặt cười

Không đợi Hắc Dạ trả lời, hắn đã nói

_Hắc Dạ có nghĩa là đêm đen, trong bóng tối mọi việc đều có thể xảy ra, bóng tối nuốt chửng mọi vật vào cái miệng rộng lớn vô tận của nó và bóng tối có thể thao túng tất cả. Ngươi hiểu chưa- hắn cười nhưng gương mặt lại phủ thêm vài phần lạnh giá

_Thân đã hiểu, thần đi ngay- Hắc Dạ nói rồi xoay người biến mất để lại trong bóng tối một con ác quỷ

Hắc Dạ nhanh chóng nhảy qua những cành cây, trong bóng đêm bóng dáng nhỏ nhắn có một ít ưu thương. Kí ức 1500 năm trước lại trở về. Lúc đó, ả là một cô gái sắp chết ả nhớ lúc đó mình mới 16 tuổi. Không biết vì sao khi ả sắp chết hắn bỗng đến bên ả truyền cho ả sức mạnh mà ả chưa bao giờ biết tới, sức mạnh không hoàn toàn biến ả thành một con quỷ nhưng cũng là nửa người nửa quỷ. Hắn nói muốn ả làm thuộc hạ cho hắn, ả đồng ý. Vì ngay từ đầu khi nhìn thấy nam nhân đó ả đã trao trái tim mình cho hắn. Bao năm trôi qua ả vì hắn làm biết bao nhiêu việc xấu xa trời đất không vung nhưng ả không bận tâm, chỉ cần nam nhân ả yêu có thể vui vẻ, muốn ả chết ả cũng cam lòng, Nhưng sự việc đâu chỉ như vậy, thời gian ở chung khiến ả ngày càng không khống chế được mình mà yêu hắn sâu đậm. Ả không dám nói cho hắn biết , ả chỉ cần ở bên hắn như thế là đủ. Cho đến khi hắn bị tộc trưởng tộc ASAKI phong ấn suốt 1000 năm, thời gian dài đằng đẳng, những thuộc hạ trung thành với hắn đã bị lũ pháp sư tiêu diệt hết chỉ có nàng, sống chui sống nhủi mong một ngày có thể gặp lại hắn, nhưng thời gian đó là bao lâu? Ả không thể chờ được, ả dùng mọi cách để cứu hắn bất chấp cả nguy hiểm lẻn vào lăng mộ để rót lên đó máu tươi, để phong ấn suy yếu, để hắn có thể mạnh hơn và trở về bên nàng thì có xá chi việc bắt về cho hắn vài con người. Thời gian sống dài dai dẳng đã làm ả quên đi ả là một con người, linh hồn ả giờ chỉ còn lại sự nhẫn tâm , tàn ác của loài quỷ, con quỷ trong ả đã gậm nhắm phần linh hồn và cả lòng trắc ẩn còn lại trong ả , giờ trong ả chỉ còn lại tình yêu dành cho hắn, trăm năm, ngàn năm sau đi nữa cũng sẽ không thay đổi, cho dù hắn luôn lạnh lùng với ả nhưng ả cảm nhận được trong đôi mắt khát máu của hắn có một sự dịu dàng cũng đau xót khi nhìn ả vì thế ả cam nguyện chờ đợi hắn, chờ đợi hắn quay lại nhìn nàng( Tg: dẫn chứng cho một tình yêu mù hoán!)

Nhưng có lẽ một điều mà Hắc Dạ không thể nào ngờ tới , ả rất giống với một người và cũng chính vì lí do đó mà Ma Ảnh mới giữ nàng ở bên cạnh mình cho đến tận hôm nay

———————————-

Đến khi Ma Ảnh gần như không thể chờ nổi nữa, sự kiên nhẫn trong hắn gần như biến mất thì ” bịch” một tiếng, bốn con người sợ hãi quỳ trước mặt hắn, hắn nhận ra trong đó còn có hai đứa trẻ chưa tròn năm tuổi

_Thật không ngờ, lâu như vậy ngươi vẫn còn nhớ món ta thích: máu trẻ con- hắn lạnh lùng nói nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút tán thưởng dành cho Hắc Dạ ( Tg: cái tên này không những ác mà còn biến thái nữa!)

Hai đứa trẻ nghe vậy dại ra, rồi khóc toán lên khi hắn di chuyển lại gần. Bọn nó thấy rõ ràng, trước mặt bọn nó là một con ma gầy gò, hai mắt đỏ ngầu lồi ra, khóe miệng còn dính máu. Có phải con ma này sắp ăn thịt tụi nó hay không? Tụi nó không muốn đâu

_Xin tha cho con chúng tôi, chúng còn nhỏ không hiểu chuyện….xin hãy tha cho chúng……ông muốn chúng tôi làm gì cũng được….van xin ông- người đàn ông và người phụ nữ trung niên nghe vậy tuy không hiểu chuyện gì cũng liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu đến chảy máu nhưng hắn vẫn không mảy may lay động

Hắn lạnh lùng nhìn hai người đang dập đầu cầu xin hắn. Từ từ đi đến xách cổ hai người lên và cắn ngấu nghiếng vào cổ người đàn ông làm ông ta run rẩy phản kháng kịch liệt rồi dần lịm đi, cả người khô cạn máu chỉ còn đôi mắt trừng to, người phụ nữ thấy chồng mình như vậy, dãy dụa rồi xụi lơ mặc cho số phận, chỉ mong hắn có thể tha cho hai đứa con nhỏ của họ. Khi hắn hút máu của người đàn ông từng từng tấc da thịt khô cháy của hắn như được bơm hơi, chúng từ từ phình ra nhưng máu của một người làm sao đủ cho hắn.

Bỏ cái xác khô xuống hắn chuyển mục tiêu đến người phụ nữ, lần này nhanh gọn hơn nhiều vì người phụ nữ không dãy dụa, không phản khán…..

Khi hắn hút khô máu của người phụ nữ cũng là lúc hình dạng của hắn khôi phục gần như hoàn toàn lộ ra một nam nhân tuấn mĩ cùng mị hoặc vô ngàn, đôi mắt phượng tà mị kết hợp với gương mặt trắng như sứ không một tì vết, mũi cao, tóc đen nhánh, cơ thể rắn chắc cường tráng làm Hắc Dạ nhìn đến ngẩn ngơ một lúc mới định thần lại, gương mặt đó, ả đã nhung nhớ không biết bao lâu, gương mặt đó luôn luôn ở trong giấc mơ của ả

_Đến lượt hai ngươi- hắn tiến lại gần hai đứa bé nhấc chúng lên và cúi xuống, từ từ cắn nuốt những giọt máu thanh ngọt, tinh khiết. Hắn rất thích máu trẻ con vì chúng không lẫn tạp chất.

Đau đớn làm hai đứa bé không ngừng dãy dụa nhưng sức của chúng nào so kịp với vua ma cà rồng

————————-

Anh mơ màng nhìn thấy, mọi cảnh vật mờ ảo như có như không. Cô đang ở đâu? Đây là đâu?

Rồi cô lại mơ màng thấy xa xa, khung cảnh rất mờ như không thấy rõ. Một thân ảnh quen thuộc đứng trên một ngọn tháp, kế bên thân ảnh ấy lại là một thân ảnh khác đang nằm, vóc người cả hai đều nhỏ nhắn chứng tỏ là hai cô gái, bên cạnh hai cô gái là một thân ảnh cao lớn hơn, có lẽ đó là nam nhân. Phía trên là hai thân ảnh khác đang đánh nhau trên bầu trời lúc xa, lúc gần.Xa hơn một chút nữa là những thân ảnh đứng thành hình ngôi sao năm cánh đang đánh nhau với cái gì đó không ngừng trồi lên dưới đất, chúng như đánh mãi không chết. Rồi……không gian bỗng chuyển thành một màu đỏ thị huyết vô cùng đáng sợ. Một luồng sáng màu vàng cam hình cầu quét qua tất cả những thứ không rõ lai lịch chui từ dưới đất lên biến mất và cũng không thấy trồi lên nữa.Một tiếng gầm lớn trong không gian……hai thân ảnh đang đánh nhau trên bầu trời có một thân ảnh bị đánh bay, thân ảnh còn lại bay về phía cô gái đang đứng, bất ngờ đánh bay nam nhân ra một khoảng khá xa rồi xoay người nhanh chóng đâm cái gì đó về phía cô gái đang đứng và………..



_Aaaaaaaaaaaaaaa….không…- Anh bật dậy, bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ánh mắt trừng lớn nhìn trần nhà gỗ, không biết từ khi nào , sau lưng mồ hôi lạnh vã ra như tắm

_” Giấc mơ đó là sao? Nó nói lên cái gì? Những người trong đó là ai sao mình có cảm giác quen thuộc nhất là cô gái đó? Sao mình lại thấy bất an?”- Anh đặt tay nơi trái tim đang đập không bình ổn của mình

——————————————

Quân không ngủ được định ra ngoài tản bộ , khi đi qua phòng Anh bỗng nghe tiếng thét nhỏ của cô:

_”Cô ấy mơ thấy ác mộng sao? Mình lo quá không biết cô ấy có sao không?”- Quân định gõ cửa phòng Anh nhưng bàn tay giơ lên giữ không trung thì dừng lại

_”Nhưng mình lấy tư cách gì để hỏi cô ấy có chuyện gì không? Mình đâu là gì của cô ấy mà chắc gì cô ấy cần mình”- Quân cười khổ , định bước đi thì tiếng nước chảy trong phòng lọt vào tai, nhíu mày kiếm

_” Giờ này cô ấy còn tắm sao? Khuya lắm rồi, cô ấy sẽ bị cảm mất”- Quân lo lắng nghĩ, không tự chủ được đưa tay lên gõ cửa

“Cốc…cốc….cốc” ba tiếng gõ khô khốc vang lên

_Ai đó- tiếng Anh vọng ra nhỏ nhẹ

_Là anh- Quân lên tiếng

_A, xin chờ một chút- Anh nói

10 phút sau…..

“Cạch” tiếng mở cửa vang lên. Thân ảnh Anh rơi vào mắt Quân, quần áo chỉnh tề nhưng mái tóc ướt sũng, có vài giọt nước nhiễu xuống chứng tỏ cô mới vừa tắm ra. Hương hoa anh đào của sữa tắm hoà với một ít hương oải hương của dầu gội làm Quân có cảm giác thư thái khó tả nhưng cũng có cảm giác say, say vì hương hay say vì người?…..

_Xin lỗi đã bắt anh chờ lâu, mời vào- Anh nói , gương mặt không biểu cảm nhưng đáy mắt xẹt qua tia ngạc nhiên.

_Không có gì- Quân nói rồi vào phòng, ngồi lên một cái ghế gỗ đặt phía trái phòng, gần cửa sổ, ánh trăng hắt vào làm không khí nhu hòa hơn

_Anh tìm em có chuyện gì không?- Anh để một cốc nước trước mặt Quân

_Cũng không có gì, lúc nảy đi qua nghe tiếng em hét nhỏ nên vào hỏi thử xem có chuyện gì không- Quân nói, mày hơi nhíu lại

_À không có gì- Anh lảng tránh, trả lời qua loa

_Vậy thôi anh về phòng đây, nhớ đừng tắm quá khuya- Quân dặn dò rồi đứng lên, xoay người rời đi

_Cảm ơn- Anh nhẹ nói, bóng lưng Quân dừng lại một chút rồi bước tiếp , cũng không có quay đầu lại

Đợi đến khi thân ảnh Quân không còn nữa, Anh mới đóng cửa, trong tim lại có cảm giác ấm áp , ngọt ngào

_Mày lại sao nữa, sao ta lại có cảm giác này mỗi khi gặp anh ấy- Anh đặt tay nơi ngực trái , thì thào

Đêm nay lại có vài người không ngủ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Công Chúa Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook