Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Chương 87: Cái chết của tân nương
Mộc Dật
27/08/2013
Mộ Dung Huýnh Tuyết đương nhiên biết Mạnh Thiên Sở địnhlàm cái gì, thân hình hơi run, thần tình có phần hoảng loạn, nhưng ánh mắt lại sung mãn sự chờ đợi, môi hồng khẽ hé, ánh mắt sáng ngời nhìn sâu vào đáy mắt Mạnh Thiên Sở, sau đó từ từ nhắm lại, đôi mi dài vừa khẩn trương vừa hưng phấn khẽ giật giật liên hồi. Truyện "Nạp Thiếp Ký III: Hình Danh Sư Gia " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thần tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết không ngờ lại khiến cho Mạnh Thiên Sở bình tĩnh trở lại. Một ý nghĩ chợt vùng dậy trong lòng - bản thân có muốn cưới Mộ Dung Huýnh Tuyết không? Nếu như còn chưa chuẩn bị kỹ, như vậy chẳng phải là quá đường đột cẩu thả hay sao?
Phần lớn tiền tài của hắn đều đã dùng để giúp trả nợ cho Mộ Dung Huýnh Tuyết rồi, hiện giờ đừng nói thành gia, ngay cả tiền nhờ bà mối đến dạm hỏi nàng cũng không tìm đâu ra được. Đó là vấn đề ngoài mặt, vấn đề sâu hơn bên trong đó là, hắn có thật sự yêu thương sâu sắc Mộ Dung Húynh Tuyết hay không? Đương nhiên không, chỉ vì dưới tác dụng của rượu, được sự mỹ lệ của nàng cổ động, hắn nhất thời xung động mà thôi. Bản thân hắn và Mộ Dung Huýnh Tuyết hoàn toàn không có sự hiểu biết gì. Nàng rốt cuộc là có thích hợp làm vợ hắn hay không hắn còn chưa dám chắc. Nếu như đã chưa hề yêu nàng, sao có thể hôn nàng được chứ? Chuyện giữa hắn và Hạ Phượng Nghi còn giải quyết chưa xong, hắn còn chưa dám nghĩ tới chuyện hôn nhân cưới hỏi thật sự gì.
Đây chỉ là một ý niệm tức thời, Mạnh Thiên Sở nghĩ thoáng qua rồi đưa ra quyết định ngay: Hiện giờ vẫn còn chưa thế hôn nàng! Chỉ có điều, nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Huýnh Tuyết nhắm mắt chờ hắn hôn như vậy, nếu như hắn tự rời bỏ nàng, nhất định sẽ làm nàng thương tâm. Hắn tự trách mình vừa rồi quá xung động, không khỏi tự mắng thầm.
Chính đang lúc không biết làm như thế nào cho phải, chợt nghe xa xa có tiếng người gọi: "Thiếu gia...! Sư gia...! Mạnh sư gia...!" Tiếng gọi có nam có nữ.
Thân hình của Mộ Dung Huýnh Tuyết chợt run bắn, mở bừng mắt hoảng loạn tránh khỏi vòng tay của Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở khẽ thở phào, vội chuyển thân nhìn về phía có thanh âm vọng tới, lắng nghe cảm thấy thanh âm đó rất quen tai, nghe thêm vài lần nữa thì ra người gọi thiếu gia đó là Phi Yến, còn có lão người hầu Hà đầu, và các bộ khoái trong nha môn.
"Ta đang ở đây!" Mạnh Thiên Sở lớn tiếng đáp, rồi nhìn lại Mộ Dung Huýnh Tuyết, thấy nàng cũng đang nhìn lén hắn, ánh mắt và nét mặt đầy vẻ thẹn thùng. Nàng không hề biết sự biến hóa trong tâm tư của Mạnh Thiên Sở, còn cho rằng đó là vì chuyện bất ngờ xảy ra nên đảo loạn chuyện của hai người. Mạnh Thiên Sở cũng vì thế mà cảm thấy áy náy vạn phần.
Nghe được tiếng trả lời của Mạnh Thiên Sở, mấy người kia lần theo hướng đáp chạy tới, người chạy trước hết đó là bộ đầu Vương Dịch, kế theo là tiểu bộ khoái Tống Tường Vũ, người chạy sau nữa là lão Hà đầu và tiểu nha hoàn Phi Yến.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Các người đến đây làm gì?"
Phi Yến nhìn về phía Mộ Dung Huýnh Tuyết bên cạnh hắn, cười cười, đáp lại câu hỏi của Mạnh Thiên Sở: "Thiếu phu nhân thấy thiếu gia lâu quá còn chưa về, nên sốt ruột bảo nô tì và lão Hà đâu tìm Vương bộ đầu giúp đi tìm thiếu gia người. Đến nhà của Viên chủ bộ, được biết thiếu gia đã sớm rời khỏi đó, hơn nữa lại tản bộ đi về. Chúng tôi dọc đường hỏi tới, có người nói thiếu gia đi về phía Tây hồ, cho nên chúng tôi mới tới đây tìm."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, nói với Vương bộ đầu và Tống Tường Vũ: "Hai người hộ tống Mộ Dung... Mộ Dung Phi Vũ về nhà dùm."
Vương bộ đầu đáp ứng. Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn sâu vào mắt Mạnh Thiên Sở, trong ánh mắt hiện rõ vẻ thẹn thùng và ngọt ngào, tiếp theo đó cúi đầu theo Vương bộ đầu hai người bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở nhìn thấy họ đi xa rồi, bấy giờ mới nói với Phi Yến và lão Hà đầu: "Được rồi, chúng ta về thôi."
Phi Yến cười hi hi, hạ giọng thì thào: "Thiếu gia, sao thiếu gia không tự thân đưa người ta về, làm hộ hoa sứ giả một lần, cơ hội tốt như vậy mà..."
"Nhiều chuyện!" Mạnh Thiên Sở trừng mắt với cô bé, chậm bước quay về.
Ba người trở về nội nha, Hạ Phượng Nhi thấy Mạnh Thiên Sở trở về, cao hứng vô cùng, nhưng rồi oán trách ngay: "Chàng sao mà trễ như vậy mới về?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trễ? Trễ bao nhiêu rồi?"
"Đã sắp canh ba rồi! Như vậy mà còn không trễ nữa."
A? Thì ra là hắn và Mộ Dung Huýnh Tuyết nói chuyện bên hồ lâu như vậy, hơn cả một thời thần? Hắn liền nheo mắt hỏi Hạ Phượng Nghi: "Sao hả, lo cho ta à?"
"Nghĩ cái gì vậy chứ! Ta chỉ lo cho ta mà thôi. Huynh mà có mệnh hệ nào, cha của ta không tính sổ lên đầu ta không được. Như vậy ta không thoát khỏi can hệ rồi."
"À, thì ra là thuận thủy nhân tình." Mạnh Thiên Sở nói.
Phi Yến ở bên cạnh hừ một tiếng: "Đúng a, nếu sớm biết thiếu gia bồi Mộ Dung cô nương người ta ra Tây hồ xem hoa ngắm trăng, chúng ta cũng không cần phải chạy có cờ đi tìm khắp nơi, nói không chừng là phá hỏng chuyện tốt của người ta, trong lòng người ta còn oán trách chúng ta nhiều chuyện đây này."
Hạ Phượng Nghi à một tiếng, nhìn lên nhìn xuống khắp người Mạnh Thiên Sở, thần tình lạnh nhạt, nói: "Thì ra là như vậy, như vậy là đáng trách ta quá nhiều chuyện rồi, sau này loại sự tình này phu quân chàng cứ nói một tiếng, để khỏi cho mọi người đều không thoái mái."
"Phu nhân uống dấm chua rồi? Khà khà, hay là nàng và ta làm phu thê chân chính đi, có nàng rồi ta không còn cần phải suy nghĩ cái chuyện sau này phải thành gia như thế nào nữa."
Hạ Phượng Nghi cười điềm đạm: "Miễn đi, ước định của chúng ta đã qua nửa năm rồi, đã qua những ngày tháng chạy đông chạy tây rồi, huynh tìm Mộ Dung cô nương cũng được, thanh lâu cô nương cũng được, ta không ngăn trở đâu. Huynh nếu thật muốn thành thân với Mộ Dung cô nương, thì đó cũng là chuyện tốt." Nói xong chuyển thân về phòng.
Mạnh Thiên Sở cười móc một mình, nhìn theo bóng dáng thướt tha của Hạ Phượng Nghi, tự so sánh cảm thấy nàng hơn Mộ Dung Huýnh Tuyết một chút. Nhưng mà, Mộ Dung Huýnh Tuyết có tính cách ôn nhu và cương nghị, lại đánh động tấm lòng của Mạnh Thiên Sở hơn.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Mạnh Thiên Sở đang nằm thẳng chân trên giường ngáy khò khò, Phi Yến đã hoảng loạn chạy vào, vén màn lên gọi: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Mạnh Thiên Sở giật mình tỉnh giấc từ cơn mộng, mở con mắt mông lung nhìn nha đầu xinh Phi Yến. Hiện giờ khí trời nóng bức, phải nằm chiếu ngủ, chỉ đắp một cái mềm mỏng không ngờ bị hắn gạt sang một bên, cho nên là người trần như nhộng. Hắn hoảng loạn đưa tay che hạ bộ, nhưng lại đụng tới nội khố của mình, mới nhớ là lúc đầu không quen ở trần ở truồng ngủ, cho nên hắn cho Phi Yến giúp khâu mấy cái khố lót để ngủ, để đêm về mặc vào tránh trần trụi rất khó chịu.
Biết là bản thân không bị phô hàng cho cô bé nhìn, Mạnh Thiên Sở an tâm, nhớ lại nha đầu này trước giờ khi tiến vào giúp mình mặc y phục, đều trước hết ở ngoài rèm gọi rồi khi nghe tiếng đáp đồng ý mới vào, hôm nay sao lại nhào đại vào vén rèm lên như vậy chứ? Hắn bèn hỏi: "Làm cái gì thế? Hoảng hoảng loạn loạn thế à, xảy ra chuyện gì rồi hay sao?"
"Thiếu gia, không xong rồi! Con dâu mới của Viên chủ bộ đã chết rồi!"
"Cái gì? Côn dâu mới của Viên chủ bộ chết rồi?" Mạnh Thiên Sở nhỏm ngay người dậy, "Làm sao mà chết?"
"Không biết được, tri huyện lão gia bảo thiếu gia đi theo tra án. Mau dậy đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.