Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Chương 88: Hiện trường án mạng
Mộc Dật
27/08/2013
Đầu óc Mạnh Thiên Sở nhanh chóng vận chuyện, sự tình phát sinh tối qua nhanh chóng lóe lên trong não hắn. Nếu như đây là một vụ mưu sát, chẳng lẽ tên thư lại Trác Tân đó trong cơn tức giận đã giết người? Hay là tân lang quan mập kia tức giết người cho hả giận? Lại còn có tên Trương huyện thừa mượn rượu cố ý tranh hơn thua nữa. Mạnh Thiên Sở vừa được Phi Yến giúp mặc áo, vừa nhanh chóng suy nghĩ các tình huống khác nhau, sau đó vội vàng rửa ráy sạch sẽ bước ra ngoài.
Hạ Phượng Nghi xách rương pháp y của Mạnh Thiên Sở, thần tình khẩn trương đứng ở phòng khách. Thấy Mạnh Thiên Sở bước ra, nàng đưa cho hắn, bảo: "Phu quan, chàng còn chưa ăn sáng, hay là mang hai cái bánh bao vừa đi vừa nhấp nháp, được không?"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy rương, lắc đầu nói: "Thôi khỏi, ăn không nổi đâu." Hắn nói xong nhanh chân bước ra phòng khách, thấy ngoài vườn có Mộ Dung Huýnh Thuyết mặc đồ thư lại đang đứng, hai má ửng hồng, rõ ràng là đang thẹn thùng vì chuyện tối qua, bèn cố ý chọc nàng: "Cô định đi khám nghiệm hiện trường với ta hả?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết thoáng qua nét kinh khủng trên mặt, vội vã lắc đầu. Con gái tuy có lòng hiếu kỳ, nhưng đối với hiện trường sát nhân hay kiểm nghiệm thi thể này tránh được thì tránh, sao có thể đi theo hắn được chứ?
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Vậy thì tốt, cô ở phòng thư lại xử lý công vụ đi."
"Dạ!" Mộ Dung Huýnh Tuyết khẽ thở phào, khom người đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở rời khỏi nội nha, huyện thái lão gia Thái Chiêu đã chờ ở cửa nội nha môn, thấy hắn bước ra liên cung tay nói: "Tiên sinh, con dâu của Viên chủ bộ bị giết, Lâm chưởng quỹ kiên trì nói Viên Thiết Hà giết con gái ông ta, phái người đến nha môn báo án. Án kiện này muốn phá ắt phải nhờ đến tiên sinh rồi."
Mạnh Thiên Sở ôm quyền đáp: "Ông chủ khách khí rồi, đây là phận sự của bỉ nhân mà."
Hai người chia nhau lên kiệu, dẫn theo bộ đầu Vương Dịch và hơn mười bộ khoái cùng các ngỗ tác trong nha môn vội đến chỗ của Viên chủ bộ.
Viên chủ bộ và Lâm chưởng quỹ được tin đã ra cửa đón tiếp, phía sau hai người họ là huyện thừa Trương Thỉ. Thì ra Trương Thỉ nhận được tin, ngay cả mặt cũng không kịp rửa chạy tới xem náo nhiệt ngay.
Lâm chưởng quỹ vừa nhìn thấy Thái tri huyện, quỳ sụp xuống khóc ròng: "Đại lão gia! Ngài hãy làm chủ cho tiểu nhân, sự tình tối qua ngài thấy rồi đó. Đây là do Viên Thiết Hà hiểu lầm con gái tôi không thủ đạo vợ chồng, tàn nhẫn giết chết con gái của tôi. Con gái của tôi chết thảm quá, ngài nhân định phải giải oan khiên cho con gái tôi a."
Viên chủ bộ hoảng loạn chấp tay: "Thái đại nhân, đừng nghe ông ta hồ ngôn loạn ngữ. Tuy tối qua phát sinh chuyện đó, nhưng con trai tôi không thể vì thế mà giết người loạn..."
Trương huyện thừa đứng phía ra hiện vẻ mặt vui sướng vì cái đau của kẻ khác, lạnh lùng nói: "Cái đó thì không nhất định, con trai của ngươi ngay cả bổn quan mà cũng dám nhục mạ trước mặt mọi người, thì còn có sự tình gì mà không dám làm nữa? Hắc hắc hắc...."
Con dâu của Viên chủ bộ chết li kỳ ở trong động phòng, hỉ sự biến thành tang sự, vốn đã gây buồn bã u sầu cho ông ta, hiện giờ lại nghe Trương huyện thừa trào phúng, cộng thêm vụ làm nhục tối qua, không khỏi đột ngột nổi khùng, chuyển thân chỉ thẳng mặt Trương huyện thừa: "Họ Trương kia, ngươi ba phen năm lượt làm nhục ta, ta đã nhịn nhục ngươi nhiều lần rồi, bây giờ ngươi còn té giếng ném đá, nói những lời không căn cứ, đó là đạo lý gì?"
Trương huyện thừa không ngờ Viên chủ bộ nhỏ chức hơn mình hai cấp mà lại dám chỉ mắng mắng nhiếc, không còn kể gì đến tôn nghiêm trên dưới của bậc làm quan, hiển nhiên tức giận đến cực điểm. Nhưng ông ta cũng biết chó cùng được sẽ cắn bậy, thỏ bị đuổi quá cũng dám quay lại cắn người, cho nên chỉ cười cười: "Bổn quan chỉ lấy việc luận việc, Viên đại nhân hà tất phải tức khí a..."
Thái tri huyện quát: "Được rồi! Sự tình còn chưa làm cho ra lẽ, các ngươi cãi cãi cái gì!"
Trương huyện thừa và Viên chủ bộ vội cung thân thi lễ, không dám nói gì nữa, chỉ còn có ông chủ Lâm là khóc hu hu.
Thái tri huyện nói: "Viên đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi kể lại coi."
"Dạ, sáng hôm nay ti chức còn chưa dậy, thì khuyển tử đã hoảng loạn chạy vào, nói hắn phát hiện vợ chết rồi. Phu thê của ti chức vội chạy tới phòng tra xét, thì con dâu nằm trên giường, quả nhiên đã tắt thổ, đoán là bị bệnh nặng mà chết. Ti chức vội phái người đi thông tri hai vợ chồng thông gia. Họ cũng vội đến, thấy con gái tử vong, liền một mực cho rằng bị khuyển tử giết chết. Như vậy rồi đến nha môn báo quan luôn."
Lâm chưởng quỹ khóc ồ ồ: "Hu hu... con gái ta không bệnh không tật, đến nhà ngươi còn chưa đến một ngày là đã chết rồi. Tối hôm qua con trai ngươi còn xô con gái ta té, nhiều người đều thấy hết. Con trai ngươi đối với con gái ta ngoan độc như vậy, không phải hắn giết thì còn ai?"
Viên chủ bộ cười khổ: "Ta tin con trai ta không giết người, khẳng định là không phải nó giết. Có thể là con gái ngươi thân thể có bệnh, vừa khéo phát tác vào lúc này chết đi, cái đó cũng không ai biết được a."
"Con gái ta không có bệnh..."
Mạnh Thiên Sở xua tay: "Được rồi, dù sao thì chết thế nào để ta kiểm tra xong là rõ chứ gì, hai người không cần phải tranh cãi nữa."
Thái tri huyện nói: "Tiên sinh nói đúng lắm. Viên đại nhân, Lâm chưởng quỹ, hai ngươi không được nói gì nữa, hãy để tiên sinh kiểm tra thi thể trước đi."
Viên chủ bộ và Lâm chưởng quỹ cùng gật đầu.
Mạnh Thiên Sở mang rương pháp y nói với Viên chủ bộ: "Dẫn chúng ta đến hiện trường án mạng."
Viên chủ bộ đáp ứng đi trước dẫn đầu, Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở cùng mọi người theo sau.
Họ đến phòng cười, tân lang quan Viên Thiết Hà ngồi trên bậc thêm ở ngoài vườn, tay vò đầu, mặt mày ũ rũ. Sau lưng của y có Viên phu nhân và Lâm phu nhân không ngừng khóc lóc, sau nữa là mấy tiểu nha hoàn.
Viên chủ bộ khẽ nói: "Thi thể của vợ Thiết Hà... ở trên giường trong tân phòng ấy..."
Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở bước lên bậc tam cấp. Mạnh Thiên Sở đột nhiên liếc mắt nhìn thấy ở một góc trên bậc thềm có dấu nôn mửa, lòng chợt động. Tối hôm qua khi hắn đến tân phòng, lúc đó Trác Tân đang nằm ngay chổ này. Khi hắn cứ Trác Tân, nhớ rất rõ rằng ở cạnh bậc tam cấp không có vết ói mửa gì. Nhân vì mùi vị của chất ói mửa đó rất mạnh, nếu như có thì hắn sẽ phát hiện ra ngay.
Hai người đến trước cửa, thấy cửa phòng khép hờ, lộ ra khoảng trống khoảng nửa xích, liền nhìn vào trong, thấy trong phòng rất loạn, thi thể của Lâm Tư được đắp bằng một cái mền mỏng màu đỏ, một cái chân nhỏ trắng thò ra ngoài, đầu tóc tán loạn, thần tình trên mặt nhìn không rõ, mấy quần áo nữ tử bị quẳng ở mặt đất, dường như bị xé nát.
Thái tri huyện làm quan nhiều năm, cũng đã gặp không biết bao nhiêu là án mạng, đương nhiên biết bảo hộ hiện trường án mạng là trọng yếu vô cùng, liền quay đầu chấp tay nói với Mạnh Thiên Sở: "Án mạng này giao phó cho tiên sinh phụ trách, vãn sinh ở ngoài vườn chờ." Tiếp theo đó Thái tri huyện chuyển thân bước xuống bậc thềm, gọi Viên phu nhân, Lâm phu nhân cùng các nha hoàn đều ra ngoài chờ.
Viên chủ bộ đã gọi người hầu bày mấy cái bàn ở ngoài vườn, dọn trà thơm lên, tiếp theo đó cùng Lâm chưởng quỹ đứng hầu hai bên Thái tri huyện. Hai phụ nhân thì mang nha hoàn tránh vào gian phòng ở một bên.
Mạnh Thiên Sở hỏi Viên Thiết Hà đang ngồi một bên: "Chuyện là thế nào?"
Viên Thiết Hà từ từ ngẫn đầu, nghẹn ngào đáp: "Tôi cũng không biết, thật đó, sư gia. Sáng nay tôi tỉnh dậy, trời còn chưa sáng. Tôi xuống giường đi nhà vệ sinh, khi trở về giường ôm nương tử của tôi đi nồng nhiệt, nhưng một chút sau tôi phát giác không ổn, vì nàng ta không hề động đậy, tay chân lạnh ngắt, cũng không cong lại. Tôi giật nãy mình, dùng sức lay gọi tên nàng, nhưng nàng vẫn bất động. Tôi vội đốt đèn lên, thì phát hiện là nàng ấy đã chết rồi..."
Mạnh Thiên Sở trầm giọng hỏi: "Tối qua các ngươi ngủ từ khi nào?"
"Đại khái... đại khái vào khoảng canh ba..."
"Ngươi phát hiện nàng ta chết vào lúc nào?"
"Đại khái vào giờ mão (chú: 5-7 giờ sáng)."
"Các ngươi có đóng cửa sổ kỹ khi đi ngủ không?"
"Đóng... đóng kỹ ạ..."
"Các ngươi có xảy ra tranh cãi hay đánh đấu gì không?"
"Không... không có... sao có thể như vậy được, nàng ta là nương tử của tôi, chúng tôi mới thành thân hôm qua mà."
Mạnh Thiên Sở trừng mắt nhìn Viên Thiết Hà một lúc lâu, rồi vỗ vỗ lên vai y: "Hi vọng là ngươi không nói dối, mà cho dù ngươi có nói dối, ta cũng có thể tra ra."
Viên Thiết Hà cả kinh, không tự chủ hỏi một câu: "Tra làm sao?"
"Hà ha, ngươi không biết người chết biết nói à? Chỉ cần ngươi học được tiếng nói của người chết, ngươi sẽ biết cách nói chuyện với họ."
Viên Thiết Hà như hiểu như không, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt ớn lạnh.
Mạnh Thiên Sở cho gã ra ngoài chờ, nói rằng có thể gọi bất cứ lúc nào, sau đó mở rương pháp y lấy đôi bao tay đeo vào, rồi cẩn thận tránh những chỗ có thể để lại dấu tay, đẩy cửa phòng bước vào.
Căn phòng được bao trì giống như hình dạng động phòng hoa chúc hôm qua, ở giữa có một cái bàn tròn có một hồ rượu lớn và hai chung rượu. Mạnh Thiên Sở cầm vò rượu lên xem, phát hiện nó rất lớn, ít nhất cũng đựng được ba cân rượu, và đã uống gần sạch rồi. Có hai cái ghế, một cái còn đứng và một cái ngã chỏn chơ dưới đất. Nhìn đến hương án, hắn thấy có đôi nến đại hồng chỉ mới đốt được một phần nhỏ lặng lẽ đứng ở đó làm kẻ làm chứng cho hung án này, chỉ có điều là im lìm không biết nói.
Cái giường hoa trong phòng rất lớn, treo màn trướng, chỉ có điều là một bên màn trướng đã bị vạch ra vắt lên trên thành giường. Cái giường này rất lớn, nằm ngang nằm dọc mấy người cũng chẳng chật gì. Thi thể của tân nương tử Lâm Tư nằm ở sát bên giường, ngữa người lên trời, cái vai trần trắng nõn lộ ra ngoài, mền được đắp rất thẳng, xem ra là sau khi phát hiện tử thi rồi mới đắp sửa lại.
Trên giường không có dấu máu, cũng không có dấu vật lộn. Nhưng mà khi Mạnh Thiên Sở cẩn thận kiểm tra mấy mảnh quần áo của tân nương, phát hiện đều bị xé rách, trên đó còn có một số chất dơ dính vào.
Hiện giờ cần phải tra rõ nguyên nhân tử vong của Lâm Tư là do người ta giết hay tự bản thân có bệnh. Sau khi phát hiện nguyên nhân tử vong chính xác rồi, mới quyết định xem có cần tổ chức phá án hình sự hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.