Này! Chân Dài Của Em

Chương 44: Có Nên Mặc Áo Ngực Không Đây?

Lão Tích

08/10/2021

Cố Tử Húc giật giật môi, không biết làm sao với Lục Du Y.

Hắn quay lại, lảng sang chuyện khác: “Em đói chưa?”

“Hả?” Lục Du Y chưa kịp phản ứng, rồi sờ sờ bụng của mình, gật đầu, “Em hơi đói bụng.”

“Em muốn ra ngoài ăn, hay là đặt đồ ăn đây?”

“Ra ngoài đi ra ngoài đi!” Lục Du Y lập tức hăng hái lên, “Mấy hôm trước em có tìm hiểu rồi, gần đây có một nhà ăn ăn phải gọi là vip pro luôn!”

“Ừ, ô kê.”

Cố Tử Húc đồng ý, Lục Du Y lại bắt đầu dở chứng, cô quấn chăn chặt hơn nữa, lầm bầm: “Nếu bây giờ em không muốn ra đường thì làm sao đây?”

“Muốn anh kéo em đi à?”

“Anh muốn ôm em thì em cho.”

Cố Tử Húc cười khẽ, kéo Lục Du Y trên giường lên, Lục Du Y chải tóc lại sơ sơ, rồi mới ra ngoài.

Tháng năm, ngày dài đằng đẵng, lúc Lục Du Y và Cố Tử Húc đi ra trời còn chưa tối, ánh chiều chênh chếch chiếu xuống, ánh mặt đất vàng óng.

Khách sạn Cố Tử Húc và Lục Du Y ở ở nơi đường phố sầm uất, xung quanh có rất nhiều chợ và nhiều cửa hàng lạ, lượng người du lịch rất lớn.

Ra khỏi khách sạn, Lục Du Y đã không nhận biết được phương hướng, cô muốn sài bản đồ Baidu tìm nhà hàng mình muốn đi, nhưng lại không biết hướng trên bản đồ chỉ là hướng nào.

Cuối cùng, vẫn là theo đường của Cố Tử Húc mới tìm được tới nhà hàng.

Lục Du Y khen hắn từ tận đáy lòng: “Chân dài, thông qua chuyện này có thể thấy được, anh là một người có năng lực lãnh đạo, độc lập nữa.”

Cố Tử Húc giương môi, không tỏ ý kiến, “Là do em mù đường.”

“Đã không quen thì sao rành đường được? Em là một người du khách bình thường thôi mà, anh mới là người khác người.”

“Ừ, anh thông minh hơn em.”

“…… Được rồi, coi như anh nói đúng.”

Hai người gọi thật nhiều đồ ăn, Cố Tử Húc không ăn cay được, mà Lục Du Y lại cực kỳ thích ăn cay, Cố Tử Húc nhìn Lục Du Y bỏ đồ ăn vào nồi lẩu cay toàn dầu ớt đang sôi sùng sục để luộc, lúc lấy ra lại vào một chén dầu ớt, rồi nhét vào trong cái miệng nhỏ, một bên “hít hà” mà thở, một bên không biết trời đâu đất đâu, miệng ăn cay bị sưng lên đỏ chót, giống như vừa được ai hôn mạnh.

“Em muốn uống chút nước không?” Thấy Lục Du Y cay thành như vậy, Cố Tử Húc có chút đau lòng.

“Vâng vâng vâng.” Lục Du Y gật đầu lia lịa.



Cố Tử Húc đưa tới một ly nước lạnh, Lục Du Y ngửa đầu uống ừng ực.

“Em uống chậm chút, sặc bây giờ, đừng ăn cay như thế nữa, buổi tối đau dạ dày.!”

“Dạ.” Lục Du Y ngoan ngoãn đồng ý, “Để em gọi thêm một chén không cay.”

“…… Thích ăn cay tới thế à?”

“Dạ dạ.” Nói là gọi thêm một chén tương nữa, nhưng Lục Du Y lại không nỡ.

Cố Tử Húc nhìn đồ ăn trong chén cô một chút, cầm đũa gắp một miếng, “Để anh nếm thử xem.”

“A a a!” Không ngăn kịp, Cố Tử Húc đã nhét miếng cá đầy dầu ớt vào trong miệng.

Lục Du Y sốt sắng mà nhìn chằm chằm Cố Tử Húc, một tay cầm ly nước, chờ Cố Tử Húc nói cay sẽ đưa cho hắn.

Cố Tử Húc nhai kĩ mấy lần, nuốt xuống, nhàn nhạt nói: “Hơi cay, đừng ăn nữa.”

“Không phải anh không ăn cay được à?” Lục Du Y nghi ngờ, cay vậy cũng không có chuyện gì à? Bình thản như thế.

Cố Tử Húc lấy giấy ăn chùi miệng, nói: “Anh không thích ăn cay, chứ không phải không ăn cay được.”

Lục Du Y bĩu môi, “Công bằng quá, anh không thích ăn cay còn đỡ sợ cay hơn người thích ăn cay là em.”

Cố Tử Húc không nói gì, lấy cái chén trước mặt Lục Du Y, rồi lại gọi cho cô một chén không cay.

Ăn lẩu xong, hai người lại tới siêu thị gần đó đi dạo một chút.

Đẩy xe đẩy, hai người sóng vai nhau đi, dạo qua hàng đồ dùng hàng ngày.

Lục Du Y khoát lấy tay Cố Tử Húc, cứ như là đôi vợ chồng mới cưới đi siêu thị mua đồ trang trí cho phòng tân hôn của mình.

Hai người chọn một chút đồ rửa mặt cần thiết, lại theo Lục Du Y đi dạo khu ăn vặt.

Hai người đẹp, lại là một cặp tình nhân có chênh lệch chiều cao đáng yêu nên thu hút không ít người, dọc đường, Lục Du Y không thấy nữ sinh nào không nhìn lén Cố Tử Húc, còn chụp trộm hắn nữa.

Lục Du Y thấy vui, nhưng lại không muốn để ảnh Cố Tử Húc lưu trong máy người con gái khác, cho nên cô tiến tới chặn trước mặt Cố Tử Húc, che ống kính của nữ sinh kia, chỉ tiếc lấy chiều cao của cô, căn bản không che được mặt Cố Tử Húc.

Hai người mua rất nhiều thứ, bao lớn bao nhỏ mà xách về khách sạn.

Trời đã tối đen, nhưng thành phố C vẫn đèn đuốc sáng rõ.

Hôm nay đi nhiều quá, Lục Du Y thấy chân mình cứ như không phải của mình nữa, dù đồ mua ở siêu thị đều do Cố Tử Húc xách, cô thì hai tay trống trơn.



Nhưng cô vẫn rất mệt!

Mặc kệ kế bên còn có đám người, Lục Du Y ngồi chồm hổm xuống đất, ngẩng khuôn mặt nho nhỏ vô cùng đáng thương kéo ống quần Cố Tử Húc, “Em đi không được.”

Cố Tử Húc cúi mặt nhìn nàng, mặt dịu dàng.

Lục Du Y thấy coi như Cố Tử Húc không nói câu kiểu “Anh cõng em đi” thì cũng có thể nói mấy câu ngọt ngào kiểu “Anh lôi em đi” đi.

Ai biết được, Cố Tử Húc nhìn xuống bao lớn bao nhỏ trong tay mình, nói với Lục Du Y: “Vậy em ngồi xổm nghỉ một lúc đi, anh chờ em.”

Excuse me?

Lục Du Y không thể tin được mà nhìn Cố Tử Húc, đây là câu nói mà một người bạn trai nên nói hả?!

Thấy biểu cảm của cô, Cố Tử Húc cười cười, lôi Lục Du Y ngồi dưới đất dậy, “Tựa trên người anh rồi đi thôi.”

Đúng thế, đây mới là chuyện một người bạn trai nên làm.

Lần đầu tiên ở khách sạn chung với con trai, nói không hồi hộp, tuyệt đối là giả.

Lúc hai người đi vào khách sạn, như là đã hẹn trước, tự nhiên không ai nói chuyện.

Im lặng đi lên phòng, im lặng sắp xếp đồ vật.

Lục Du Y ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Anh đi tắm trước hay em đi tắm trước?”

Hỏi xong lại thấy hơi ngại, anh đi tắm trước hay em đi tắm trước? Lời này nghe như muốn làm mấy chuyện không tả được vậy á?

Tay Cố Tử Húc cầm điện thoại ngừng lại một chút, “Em đi tắm trước đi.”

“À, ô kê.”

Lục Du Y chạy tới chỗ vali lấy đồ để tắm.

Cô vốn không muốn phát sinh cái gì với Cố Tử Húc, cho nên mang đồ ngủ rất bảo thủ, hai bộ pyjamas, lấy ra rồi, Lục Du Y lại do dự, có nên mặc áo lót không đây? Buổi tối mặc áo lót không tốt, nhưng mà nếu như không mặc, có phải Cố Tử Húc sẽ nhìn ra không? Bị nhìn như vậy không ổn đúng không nhỉ? Không lẽ lại mặc? Nhưng cô không muốn mặc thật, khó chịu lắm! Thất sách thất sách, biết vậy đem theo áo lót thể thao cho rồi, ít nhất mặc còn dễ chịu hơn cái quỷ này!

Suy nghĩ một lát, Lục Du Y vẫn quyết định không mặc áo lót, cô lấy một cái quần đùi nhét vào áo ngủ ôm chạy vào nhà vệ sinh.

Cố Tử Húc nhìn cửa nhà vệ sinh một hồi, cho đến khi bên trong vang lên tiếng nước “ào ào”, hầu kết lăn lộn một hồi, nhìn sang chỗ khác.

Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối đột nhiên bị cúp điện.

Con trai ký túc xá đứng hát quốc ca, đôi uyên ương hát đối tình ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Này! Chân Dài Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook