Chương 22
Ta Là Tiểu Lí Ta Sợ Ai
15/09/2018
Rất lâu trước kia, trong lâu đài xung quanh là bụi gai, có một vị công chúa ngủ say ngàn năm. Công chúa bị phù thủy ác độc nguyền rủa, nàng chờ đợi ngàn năm, chờ một chàng hoàng tử, đến trao cho nàng nụ hôn, đánh thức
nàng dậy...
Từ trán truyền đến cảm giác ấm áp, hàng lông mi cong cong của công chúa rung rung vài cái, sau đó đôi mắt khép chặt chậm rãi mở ra, nhìn về phía hoàng tử mà nàng đã chờ đợi lâu. Hoàng tử như có chút kinh ngạc khi thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt đen láy có phần hoảng loạn, không biết làm gì. Công chúa nở một nụ cười, vươn hai tay, ôm chặt hoàng tử.
"A ~~~" Khăn lông vừa đổi từ trên trán rơi xuống, cả người Chiyo đầy bong bóng màu hồng, trong lòng là con thú lông mượt, ánh mắt chớp chớp, không ngừng giãy dụa, chính là người mình yêu nhất. "Cún con ~~"
"Buông, buông ta ra!" Nó không ngừng giãy dụa.
"Oa, cún con biết nói!!" Chiyo trừng lớn mắt.
Cơ thể không ngừng vặn vẹo, sau đó từ trong lòng Chiyo tránh thoát, nhanh chóng trốn sau từng, bất đắc dĩ bị lộ mông, nó tức giận phản bác. "Ta có sừng. Ta là tuần lộc, không phải cún con gì đâu!!" Nó cảnh giác nhìn Chiyo, sợ cô làm chuyện gì.
Cứ tưởng rằng...
...
...
"Wow, thật đáng yêu ~~~" Chiyo ôm mặt. Dáng người nhỏ nhắn, mũ màu hồng, sừng hươu, mắt đen, mũi nhỏ màu xanh, bụng tròn vo. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu ~~
"..." Trong mắt dấy lên ánh sáng. "Dù ngươi nói như vậy ta cũng không vui vẻ đâu ~~ ư haha~~" Còn nói không vui. Tuần lộc nhỏ cười khiến mắt híp lại thành một đường.
"Đáng yêu ~~" Hai mắt Chiyo tỏa sáng.
"Đáng ghét ~~" [Giãy dụa]
"Đáng yêu ~~" [Háo sắc]
"Ai nha đáng ghét ~~" [Không ngừng giãy dụa]
"Đáng yêu ~~" [Tiếp tục háo sắc]
"Khụ khụ." Này này đủ rồi đấy. Sanji nằm như xác chết ngay bên cạnh, nhìn không được, giữ chặt người bên cạnh muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
"Ơ, lông mày xoắn, anh ở đó à?" Chiyo tạm thời từ trong vòng tuần hoàn vô hạn tỉnh táo lại, phát hiện Sanji nằm bên cạnh.
"..." Thật ra tôi nằm ở đây lâu lắm rồi, đừng nói lời làm tổn thương lòng người như vậy mà Chiyo, huhu...
Sanji khóc không ra nước mắt muốn cử động cơ thể lại phát hiện cả người vô lực. "?"
"Bây giờ anh chưa thể cử động, gãy xương sườn, lưng cũng bị thương, còn nhiều chỗ thương tích, cần tĩnh dưỡng." Bạn tuần lộc nhỏ nghiêm túc nói.
"Được rồi... Sao thế?" Chiyo quay đầu nhìn Sanji, nhận thấy băng vải trước ngực anh, sắc mặt anh cũng rất tái nhợt. "Này này, lông mày xoắn anh không sao chứ?" Lo lắng nhìn anh.
"Tôi.. Khụ khụ, không... khụ khụ khụ, không sao." Cảm động quá, quả nhiên Chiyo vẫn quan tâm mình ~~ Tôi lại thấy yếu rồi, mau nhìn tôi đi. Tôi bị thương nhiều chỗ lắm, sờ xem, sờ xuống dưới nữa thì càng tốt ~ "Haha, hahaha ~" [Đang yy]
"..." Chiyo nhìn sanji cười ngây ngô, yên lặng thu tay. Không đành lòng nhìn thẳng, rất ngu ngốc...
"Hahaha, ơ?" Đang cười ngốc, Sanji yên lặng thu lại da gà không an phận trên ngươi nổi lên, vụng trộm nhìn Chiyo. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi mình không cẩn thận cười ra thành tiếng? Được rồi, nhìn ánh mắt không hiểu gì của tuần lộc nhỏ, thật sự mình đã cười...
"Ai ui đau đầu quá!" Sanji lấy tay vỗ trán. "Ai ui tay cũng đau!"
Tuần lộc nhỏ tin là thật, chạy lại, cầm ống nghe để nghe tiếng tim Sanji. "Còn hơi sốt, đừng làm loạn, tay lạnh đến phát đau cũng sao."
Chiyo nhìn móng vuốt nhỏ trong ngực Sanji, nháy mắt mấy cái. "Ai ui, tôi cũng đau đầu!" Giọng nói tha thiết nhìn nó, mở ra hai tay.
"Ơ?" Tuần lộc nhỏ từ chỗ Sanji định chạy đi, móng vuốt lại bị bắt lấy.
"Thịt tuần lộc để trên chảo ba giờ sẽ đạt được vị ngon nhất..." Giọng nói truyền đến.
"Ha ha ha..." [Cương trực quay đầu]
Vì tóc mái che mặt nên nhìn qua có chút âm u, Sanji nở nụ cười, khiến nó dựng hết lông.
"Chiyo, chờ tôi nướng thịt tuần lộc bổ dưỡng cho em." Bánh bao của Chiyo, mình còn chưa chạm qua, làm sao có thể để một con tuần lộc, còn là tuần lộc đực chạm vào!!
"Thịt?" Luffy đang nằm bất tỉnh cũng đột nhiên ngồi dậy, hai mắt tự động nhìn con tuần lộc.
"A!!!!!" Sợ hãi cũng tích thành chịu không nổi, tuần lộc nhỏ chạy như điên, sau lưng là hai bóng dáng theo sát, cả ba người chạy đi.
"..." Chiyo trợn mắt há miệng. Đây là cái loại phát triển gì...
"Ư." Tỉnh táo lại liền muốn đuổi theo họ, khi chân chạm đất lại truyền đến cảm giác nhoi nhói khiến cô hít một ngụm khí lạnh, có như thế mới nhớ ra mình cũng bị thương, bất đắc dĩ bĩu môi, bước chân có chút bất ổn đi ra ngoài.
"Này, cậu tỉnh rồi." Chiyo nhìn bóng lưng ngồi trên giường cách đó không xa, có chút vui sướng, nhưng rất nhanh đã thu lại.
"Ừ." Nami nghe được giọng nói, quay đầu nở nụ cười. "Lần này đều nhờ mọi người cả."
"Hừ, phiền phức." Chiyo dời tầm mắt, tai lặng lẽ đỏ lên.
"A, cô gái nhỏ này cũng tỉnh rồi."
Chiyo nghe vậy nhìn lại, đột nhiên mở to mắt. "Oa, bà lão! Làm gì mà đánh tôi!!" Chiyo ôm cái trán, bất mãn nhìn đầu sỏ.
"Không biết lớn nhỏ." Bà ngồi lên ghế tựa, bắt chéo chân. "Bây giờ người trẻ tuổi đều ỷ vào mình còn trẻ mà làm xằng bậy, một đứa thị bị Kestia cắn, một đứa thì bị thương ở chân còn thích nhảy nhót ngoài đường, thật không biết lấy tự tin ở đâu ra.
"..."
"A!!!" Tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến, ba bóng người vội vàng chạy đến đâu là khói bụi mù mịt đến đấy. [Tiểu Lí: Thật sự nhịn không được châm chọc, ở đâu đã bao lâu rồi không quét dọn mới có thể như vậy? Dr: Im lặng đi!]
"Thật là có sức sống, nhanh như vậy đã có thể xuống đất." Dr. Kureha nói. [Tiểu Lí: Một bà lão có cơ thể nóng bỏng! Dr: Im lặng đi!] "Xem ra đã đỡ nhiều rồi."
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tuần lộc biết nói?" Nami không hiểu.
"Cũng không có gì lạ, nó tên Chopper, là một tuần lộc bình thưởng, chỉ có một điểm đặc biệt."
"Hóa ra tên là Chopper à ~" Chiyo. "Đặc biệt?" Nami bất đắc dĩ, này này, cậu chú ý nhầm trọng điểm rồi.
"Nó ăn trái ác quỷ."
"Trái ác quỷ..."
"Ừ, nó là một tuần lộc có được nặng lực của con người, nó là học trò kế thừa toàn bộ y thuật của ta."
"Thật là lợi hại."
"Nó..." Dr. Kurehai tiếp tục nói về Chopper.
Trước đây mũi lam từng ăn trái ác quỷ nên bị tộc vứt bỏ, sau đó muốn sống cuộc sống của con người lại bị coi là yêu quái, cuối cùng cũng có một người chấp nhận nó thì người kia lại bị bệnh nan y, thiên tân vạn khổ tìm thuốc kết quả cũng là độc dược cái gì, nói ra thật sự là rất giống truyện ngược nữ chủ tiểu bạch...
"Bị ghét bỏ..." Chiyo rủ mắt thì thào, đứng lên.
"Đi đâu vậy?"
"Mệt rồi, về ngủ." Miễn cưỡng vẫy vẫy tay.
"Này!"
"Này!"
"Này! Gọi mày đấy, con nhỏ bị bỏ rơi!"
Cô bé bị gọi quay đầu trừng bọn nhỏ phía sau, đứa cầm đầu nao núng một chút, sau đó thẳng lưng. Mắt nhìn đến cái chai trong tay cô bé, ''[Ha], để tao bắt tên trộm mày, mau đưa cái chai trên tay cho tao."
Bé gái cau mày, không nói gì.
"Để tao xem mày che cái gì." Bé trai tiến lên vài bước lướt qua bé gái, cô bé muốn ngăn lại thì bị những người khác giữ lấy. "A, nhìn tao thấy gì này, một thứ bẩn thỉu." Cậu bé quơ quơ chó nhỏ dưới đất, sau đó ghét bỏ để xuống. "Quả nhiên người bị bỏ rơi và thứ không ai cần tụ tập với nhau càng khiến người ta cảm thấy ghê tởm."
"Câm miệng!" Cô bé lớn tiếng, xông lên tát cậu bé.
"Mày!" Cậu bé sờ mặt mình. "Mày dám đánh tao!" Hai người xông vào đánh nhau.
Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, bé gái đánh vài cái liền mất sức, bé trai ngăn bé gái, định trả lại cái tát kia, đột nhiên bị đau hét một tiếng, hóa ra là chú chó nhỏ cắn cổ chân, không chút lưu tình đá sang một bên, cảm thấy có chút mất mặt, quát mấy đứa khác còn đang đứng ngốc. "Thất thần cái gì, đánh cho tao!"
Bọn nhỏ ùa lên, cô bé che chở chú chó nhỏ trong lòng, một bên phản kháng.
"Cái kia, Tiểu Hùng" Một bé trai tóc vàng lộ ra vẻ mặt không đành lòng, lôi kéo bé trai kia. "Quên đi, chúng ta về thôi."
"Nói gì vậy, tiểu quỷ kia không chỉ trộm sữa còn đánh tao một cái, tao đánh nó vài cái cũng xứng đáng, ai bảo nó là đứa bị bỏ rơi chứ?!"
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Bé trai trừng mắt. "Nói nhiều quá cẩn thận tao đánh mày luôn đấy."
"..." Tay nắm áo yên lặng buông xuống, bé trai tóc vàng không muốn xem tiếp.
Bé gái bị ném vào nước.
"Hừ." Bé trai vênh váo tự đắc nói với bé gái chật vật trước mặt. "Xem mày còn dám đánh tao nữa không, gặp một lần tao đánh một lần! Đồ không giáo dưỡng!"
"Này này này, có chuyện từ từ nói, đừng cãi nhau, cãi nhau sẽ mất hòa khí ~" Bờ sông đột nhiên xuất hiện một người đàn ông ăn mặc quái dị đứng trước mặt bé gái. "Đúng không ~"
"Hừ." Thấy có người đến, bé trai xoay người rời đi. "Lần này tha cho mày đấy, chúng ta đi!"
Bé gái đứng trong nước oán hận nhìn bóng lưng rời đi, vài lọn tóc ướt dính trước mắt, tức giận lấy tay lau đi.
"Này" Bé trai tóc vàng ở một bên do dự hồi lâu rồi đưa cho bé gái một cái khăn tay. "Lau đi."
"Hừ." Bé gái hất tay bé trai. "Không cần cậu giả mù sa mưa!" Nói xong ôm chó nhỏ đi theo hướng ngược lại.
"Đúng, xin lỗi cậu." Bé trai cô đơn thu tay. Nếu không phải mình nói rằng bình sữa bị mất nhà hắn giống cái ở trong tay cậu ấy thì cậu ấy đã không bị đánh, đều là do mình gan nhỏ.
"Này, Sam Trợ, ma cằn nhằn làm gì đấy, còn không đi mau!" Đứa nhỏ ở phía xa gọi.
"Đến đây, đến đây." Bước nhanh đuổi theo.
"Lần này là cậu lập công lớn." Đứa cầm đầu họ Hùng ôm lấy vai bạn. "Mời cậu tới nhà tôi ăn ơm."
"Ừ..."
"Này, bé gái."
Bước chân của bé gái không dừng lại.
"Ôi, bé gái." Người đàn ông ở bờ sông ngăn bé lại. "Muốn trở nên mạnh mẽ không?"
"Có bệnh."
"Nhưng ta nhìn ra, cơ thể con linh hoạt, khí thế cũng rất được, làm học trò của ta đi, ta sẽ dạy cho con để con có thể đập mấy đứa bắt nạt con, được không?" Người đàn ông xoa xoa tay, mặt tha thiết.
"Không cần." Bé gái nhìn hắn một cái. "Tôi không biết ông."
"Ơ? Ơ?" Rõ ràng trong mắt có dao động, làm sao có thể. "Chờ, để sau vậy." Nhìn bé gái đã đi xa, người đàn ông hô to. "Ta sẽ ở lại thôn ba ngày, sau đó phải đi, suy nghĩ cho kĩ rồi đến tìm ta, nhất định phải tới tìm ta!!"
Bé gái đi đến cánh rừng lấy tấm ván gỗ xếp thành một chỗ giản dị, lau khô người cho chó nhỏ, nhìn nó ngoan ngoãn ở trong ngực mình không nhúc nhích, ánh mắt ướt át nhìn mình, không khỏi vỗ đầu nó. "Xin lỗi đã liên lụy mày, cảm ơn đã giúp tao, mày cũng bị vứt bỏ sao? Tao là Chiyo, tên mày là gì? Nhìn mày lông xoắn như thế, gọi là lông xoắn được không? Từ nay về sau hai chúng ta làm bạn, không cần người khác thương hại. Mày nói đúng không?" Chó nhỏ như nghe hiểu, kêu hai tiếng, cọ vào lòng bàn tay bé gái, cực kì ngoan ngoãn.
"Ngoan ghê."
Hạnh phúc tựa như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, sáng lạn mà ngắn ngủi.
Chỉ được hai ngày, bé gái lại chỉ còn một mình. Chú chó kia dù sao vẫn còn nhỏ, vốn đã không thể khỏe mạnh, ngày đó lại bị đá rơi xuống nước, tuy rằng sau đó bé gái đã trộm sữa đút cho nó uống, có thể chống đỡ lại nhưng sáng hôm sau liền đi.
"Lại, một mình..." Bé gái chôn chú chó ở nơi mới đến, mang cả một đóa hoa cúc ven đường.
"Aha, nhìn tao vừa gặp ai này? Không phải con bé dã man sao?"
"Mày phiền thật." Bé gái không quay đầu lại.
"Mày nói cái gì?" Bé trai nổi giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. "Hừ, không ngờ mày đi trộm sữa là vì cái thứ bẩn thỉu ấy, lần này đầu độc mày không chết, nhưng lần sau dám trộm cũng không tốt như vậy đâu."
"Mày nói lại xem." Bé gái ngẩng đầu, hai mắt đầy hận ý.
"Nhìn, nhìn cái gì!" Bé trai có chút sợ.
"Mày đáng chết!" Bé gái cầm tảng đá xông lên đập vào đầu bé trai.
"Ư..." Vẫn còn là một đứa trẻ, bé trai chỉ cảm thấy đầu đau nhói, sau đó có một dòng chất lỏng từ trên thái dương chảy xuống, sợ tới mức khóc thét, nhanh chóng chạy về nhà, bé gái đuổi ngay sau đó.
"Sao vậy?" Ba Hùng và mẹ Hùng nghe thấy tiếng khóc của con liền chạy ra, ngăn lại bé gái đang điên cuồng.
Mẹ Hùng nhìn bộ dáng đáng thương của con, cực kì đau lòng, nhìn về phía bé gái ở một bên. "A, đây không phải Chiyo sao? Hai đứa cãi nhau, ba mẹ không dạy cháu con gái không được dã man như vậy ư? A a cô quên mất, Chiyo cháu không có ba mẹ dạy dỗ, xem trí nhớ của cô này."
"Mẹ Hùng!" Ba Hùng quát lớn, con của mình đương nhiên phải biết, nhất định lại đi bắt nạt người ta. "Dẫn con vào trong."
Ba Hùng ngồi xổm xuống. "Xin lỗi Chiyo, chú xin lỗi cháu."
Chiyo đẩy ba Hùng ra. "Nó hại chết lông xoắn của tôi, còn muốn hại chết tôi, tôi không cần lòng tốt giả tạo của chú, chú và bọn họ cũng giống nhau, đều khinh thường, chán ghét tôi, một ngày nào đó tôi sẽ tìm các người báo thù, các người chờ đó cho tôi." Nói xong chạy đi.
"Ôi." Ba Hùng nhìn bóng lưng đi xa của bé gái, thở dài. "Đứa nhỏ này."
Chiyo chạy về nhà, căn nhà đơn sơ nhưng lại che chở bé suốt sáu năm, hơi mở miệng, sau đó chạy đi.
Đá văng cửa gỗ, người bên trọng còn đang ngủ, Chiyo chạy tới gần, lấy tay dùng ván gỗ đập hắn hai phát, không có phản ứng. "Này ông già, biến tôi trở nên mạnh mẽ đi!"
Người đàn ông trừng mắt, đứng dậy, bắt lấy tấm ván gỗ của mình, hổn hển. "Ông già nào, rõ ràng ta là một thanh niên trẻ trung, mắt con làm sao vậy!!"
Chiyo bị hét sửng sốt. "Hừ, ai bảo ông nhuộm tóc bạc, còn ăn mặc kỳ quái như thế..."
"Cái gì mà nhuộm, đây là trời sinh. Hơn nữa màu tóc bạc như này, mềm mại tự nhiên như này, sao có thể giống người già? Còn có cái gì gọi là ăn mặc kỳ quái, nhìn quần áo của ta này, không ít không nhiều lộ ra ngực, nửa che nửa hở, có bao nhiêu thiếu nữ điên đảo vì ta, sao đến mắt con lại thành kỳ quái, mắt kiểu gì vậy!! A không được..." Thanh niên vô lực nằm xuống, nghiêng người nói với Chiyo. "Muốn trở nên mạnh mẽ, nấu cơm được không? Giặt quần áo được không? Quét dọn vệ sinh được không?"
"Tôi sẽ nấu cơm."
"A, nhìn qua thôi là biết con không làm được... Con vừa nói cái gì?"
"Tôi sẽ nấu cơm. Nếu không sao tôi sống được." Chiyo nhìn anh. "Những cái khác tôi sẽ học, cho nên, xin hãy dạy tôi trở nên mạnh mẽ."
"..." Đột nhiên nghiêm túc như vậy thật không quen, thanh niên nở nụ cười. "Trước tiên để ta thử tài nấu ăn của con, ta đang đói... Không phải, để ta kiểm tra xem con có đủ tư cách không."
Lại một lần bị nước bắn vào, Chiyo lườm người bên cạnh một cái, thanh niên cả người ướt đẫm xấu hổ giật khóe miệng. "Aha [ha], ta lỡ tay."
Rốt cuộc là lỡ thế nào mới có thể mỗi một lần rửa rau đều nửa người ướt đẫm vậy...
"Người có thể đi ra ngoài."
"..." Thanh niên cắn khăn tay, đồ đệ vừa thu về chưa kịp phô bày phong thái sư phụ đã bị ghét bỏ, làm sao bây giờ...
Sau khi bày đồ ăn.
Thanh niên rưng rưng tiêu diệt đồ ăn trên bàn, đã bao lâu không có ăn đồ ăn nóng hầm hập như này, cảm động quá ~~
"Đúng rồi" Tranh thủ mở miệng. "Ta còn chưa biết tên con là gì."
"Chiyo."
"Ta tên [Tất], sau này gọi sư phụ nha ~"
"Không!"
"Ôi, vì, vì sao?"
"[Tất --] cái gì, nghe qua thật đáng ghét, tôi không gọi đâu."
"Độc miệng ~~"
"Hắt xì!" Không biết gió lạnh từ đâu, Chiyo hắt xì một cái, ngồi dậy kéo chăn. "Cảm giác như vừa mơ thấy cái gì ghê tởm lắm, giống như vị sư phụ vô lương kia vậy..." Không khỏi run người. Cũng không biết tên sư phụ ngu ngốc kia bây giờ sao rồi, nhưng mà tai họa sẽ lưu đến ngàn năm, chắc cũng đang vui vẻ ở đâu rồi...
"Hắt xì!" Cách đó xa ngàn dặm, người nào đó cũng hắt xì một cái, nhìn bầu trời trên cao, xoa xoa cái mũi. "Bị cảm rồi?"
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: [Lông mày xoắn] Vì sao tui chỉ xuất hiện có 500 chữ, không khoa học, không phải tui là nam chính sao??!!
A: [Tiểu Lí] Chuyện này hả, bây giờ đổi nam chính cũng không phải là không thể ~
[Lông mày xoắn] Đừng mà ~~
Từ trán truyền đến cảm giác ấm áp, hàng lông mi cong cong của công chúa rung rung vài cái, sau đó đôi mắt khép chặt chậm rãi mở ra, nhìn về phía hoàng tử mà nàng đã chờ đợi lâu. Hoàng tử như có chút kinh ngạc khi thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt đen láy có phần hoảng loạn, không biết làm gì. Công chúa nở một nụ cười, vươn hai tay, ôm chặt hoàng tử.
"A ~~~" Khăn lông vừa đổi từ trên trán rơi xuống, cả người Chiyo đầy bong bóng màu hồng, trong lòng là con thú lông mượt, ánh mắt chớp chớp, không ngừng giãy dụa, chính là người mình yêu nhất. "Cún con ~~"
"Buông, buông ta ra!" Nó không ngừng giãy dụa.
"Oa, cún con biết nói!!" Chiyo trừng lớn mắt.
Cơ thể không ngừng vặn vẹo, sau đó từ trong lòng Chiyo tránh thoát, nhanh chóng trốn sau từng, bất đắc dĩ bị lộ mông, nó tức giận phản bác. "Ta có sừng. Ta là tuần lộc, không phải cún con gì đâu!!" Nó cảnh giác nhìn Chiyo, sợ cô làm chuyện gì.
Cứ tưởng rằng...
...
...
"Wow, thật đáng yêu ~~~" Chiyo ôm mặt. Dáng người nhỏ nhắn, mũ màu hồng, sừng hươu, mắt đen, mũi nhỏ màu xanh, bụng tròn vo. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu ~~
"..." Trong mắt dấy lên ánh sáng. "Dù ngươi nói như vậy ta cũng không vui vẻ đâu ~~ ư haha~~" Còn nói không vui. Tuần lộc nhỏ cười khiến mắt híp lại thành một đường.
"Đáng yêu ~~" Hai mắt Chiyo tỏa sáng.
"Đáng ghét ~~" [Giãy dụa]
"Đáng yêu ~~" [Háo sắc]
"Ai nha đáng ghét ~~" [Không ngừng giãy dụa]
"Đáng yêu ~~" [Tiếp tục háo sắc]
"Khụ khụ." Này này đủ rồi đấy. Sanji nằm như xác chết ngay bên cạnh, nhìn không được, giữ chặt người bên cạnh muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
"Ơ, lông mày xoắn, anh ở đó à?" Chiyo tạm thời từ trong vòng tuần hoàn vô hạn tỉnh táo lại, phát hiện Sanji nằm bên cạnh.
"..." Thật ra tôi nằm ở đây lâu lắm rồi, đừng nói lời làm tổn thương lòng người như vậy mà Chiyo, huhu...
Sanji khóc không ra nước mắt muốn cử động cơ thể lại phát hiện cả người vô lực. "?"
"Bây giờ anh chưa thể cử động, gãy xương sườn, lưng cũng bị thương, còn nhiều chỗ thương tích, cần tĩnh dưỡng." Bạn tuần lộc nhỏ nghiêm túc nói.
"Được rồi... Sao thế?" Chiyo quay đầu nhìn Sanji, nhận thấy băng vải trước ngực anh, sắc mặt anh cũng rất tái nhợt. "Này này, lông mày xoắn anh không sao chứ?" Lo lắng nhìn anh.
"Tôi.. Khụ khụ, không... khụ khụ khụ, không sao." Cảm động quá, quả nhiên Chiyo vẫn quan tâm mình ~~ Tôi lại thấy yếu rồi, mau nhìn tôi đi. Tôi bị thương nhiều chỗ lắm, sờ xem, sờ xuống dưới nữa thì càng tốt ~ "Haha, hahaha ~" [Đang yy]
"..." Chiyo nhìn sanji cười ngây ngô, yên lặng thu tay. Không đành lòng nhìn thẳng, rất ngu ngốc...
"Hahaha, ơ?" Đang cười ngốc, Sanji yên lặng thu lại da gà không an phận trên ngươi nổi lên, vụng trộm nhìn Chiyo. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi mình không cẩn thận cười ra thành tiếng? Được rồi, nhìn ánh mắt không hiểu gì của tuần lộc nhỏ, thật sự mình đã cười...
"Ai ui đau đầu quá!" Sanji lấy tay vỗ trán. "Ai ui tay cũng đau!"
Tuần lộc nhỏ tin là thật, chạy lại, cầm ống nghe để nghe tiếng tim Sanji. "Còn hơi sốt, đừng làm loạn, tay lạnh đến phát đau cũng sao."
Chiyo nhìn móng vuốt nhỏ trong ngực Sanji, nháy mắt mấy cái. "Ai ui, tôi cũng đau đầu!" Giọng nói tha thiết nhìn nó, mở ra hai tay.
"Ơ?" Tuần lộc nhỏ từ chỗ Sanji định chạy đi, móng vuốt lại bị bắt lấy.
"Thịt tuần lộc để trên chảo ba giờ sẽ đạt được vị ngon nhất..." Giọng nói truyền đến.
"Ha ha ha..." [Cương trực quay đầu]
Vì tóc mái che mặt nên nhìn qua có chút âm u, Sanji nở nụ cười, khiến nó dựng hết lông.
"Chiyo, chờ tôi nướng thịt tuần lộc bổ dưỡng cho em." Bánh bao của Chiyo, mình còn chưa chạm qua, làm sao có thể để một con tuần lộc, còn là tuần lộc đực chạm vào!!
"Thịt?" Luffy đang nằm bất tỉnh cũng đột nhiên ngồi dậy, hai mắt tự động nhìn con tuần lộc.
"A!!!!!" Sợ hãi cũng tích thành chịu không nổi, tuần lộc nhỏ chạy như điên, sau lưng là hai bóng dáng theo sát, cả ba người chạy đi.
"..." Chiyo trợn mắt há miệng. Đây là cái loại phát triển gì...
"Ư." Tỉnh táo lại liền muốn đuổi theo họ, khi chân chạm đất lại truyền đến cảm giác nhoi nhói khiến cô hít một ngụm khí lạnh, có như thế mới nhớ ra mình cũng bị thương, bất đắc dĩ bĩu môi, bước chân có chút bất ổn đi ra ngoài.
"Này, cậu tỉnh rồi." Chiyo nhìn bóng lưng ngồi trên giường cách đó không xa, có chút vui sướng, nhưng rất nhanh đã thu lại.
"Ừ." Nami nghe được giọng nói, quay đầu nở nụ cười. "Lần này đều nhờ mọi người cả."
"Hừ, phiền phức." Chiyo dời tầm mắt, tai lặng lẽ đỏ lên.
"A, cô gái nhỏ này cũng tỉnh rồi."
Chiyo nghe vậy nhìn lại, đột nhiên mở to mắt. "Oa, bà lão! Làm gì mà đánh tôi!!" Chiyo ôm cái trán, bất mãn nhìn đầu sỏ.
"Không biết lớn nhỏ." Bà ngồi lên ghế tựa, bắt chéo chân. "Bây giờ người trẻ tuổi đều ỷ vào mình còn trẻ mà làm xằng bậy, một đứa thị bị Kestia cắn, một đứa thì bị thương ở chân còn thích nhảy nhót ngoài đường, thật không biết lấy tự tin ở đâu ra.
"..."
"A!!!" Tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến, ba bóng người vội vàng chạy đến đâu là khói bụi mù mịt đến đấy. [Tiểu Lí: Thật sự nhịn không được châm chọc, ở đâu đã bao lâu rồi không quét dọn mới có thể như vậy? Dr: Im lặng đi!]
"Thật là có sức sống, nhanh như vậy đã có thể xuống đất." Dr. Kureha nói. [Tiểu Lí: Một bà lão có cơ thể nóng bỏng! Dr: Im lặng đi!] "Xem ra đã đỡ nhiều rồi."
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tuần lộc biết nói?" Nami không hiểu.
"Cũng không có gì lạ, nó tên Chopper, là một tuần lộc bình thưởng, chỉ có một điểm đặc biệt."
"Hóa ra tên là Chopper à ~" Chiyo. "Đặc biệt?" Nami bất đắc dĩ, này này, cậu chú ý nhầm trọng điểm rồi.
"Nó ăn trái ác quỷ."
"Trái ác quỷ..."
"Ừ, nó là một tuần lộc có được nặng lực của con người, nó là học trò kế thừa toàn bộ y thuật của ta."
"Thật là lợi hại."
"Nó..." Dr. Kurehai tiếp tục nói về Chopper.
Trước đây mũi lam từng ăn trái ác quỷ nên bị tộc vứt bỏ, sau đó muốn sống cuộc sống của con người lại bị coi là yêu quái, cuối cùng cũng có một người chấp nhận nó thì người kia lại bị bệnh nan y, thiên tân vạn khổ tìm thuốc kết quả cũng là độc dược cái gì, nói ra thật sự là rất giống truyện ngược nữ chủ tiểu bạch...
"Bị ghét bỏ..." Chiyo rủ mắt thì thào, đứng lên.
"Đi đâu vậy?"
"Mệt rồi, về ngủ." Miễn cưỡng vẫy vẫy tay.
"Này!"
"Này!"
"Này! Gọi mày đấy, con nhỏ bị bỏ rơi!"
Cô bé bị gọi quay đầu trừng bọn nhỏ phía sau, đứa cầm đầu nao núng một chút, sau đó thẳng lưng. Mắt nhìn đến cái chai trong tay cô bé, ''[Ha], để tao bắt tên trộm mày, mau đưa cái chai trên tay cho tao."
Bé gái cau mày, không nói gì.
"Để tao xem mày che cái gì." Bé trai tiến lên vài bước lướt qua bé gái, cô bé muốn ngăn lại thì bị những người khác giữ lấy. "A, nhìn tao thấy gì này, một thứ bẩn thỉu." Cậu bé quơ quơ chó nhỏ dưới đất, sau đó ghét bỏ để xuống. "Quả nhiên người bị bỏ rơi và thứ không ai cần tụ tập với nhau càng khiến người ta cảm thấy ghê tởm."
"Câm miệng!" Cô bé lớn tiếng, xông lên tát cậu bé.
"Mày!" Cậu bé sờ mặt mình. "Mày dám đánh tao!" Hai người xông vào đánh nhau.
Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, bé gái đánh vài cái liền mất sức, bé trai ngăn bé gái, định trả lại cái tát kia, đột nhiên bị đau hét một tiếng, hóa ra là chú chó nhỏ cắn cổ chân, không chút lưu tình đá sang một bên, cảm thấy có chút mất mặt, quát mấy đứa khác còn đang đứng ngốc. "Thất thần cái gì, đánh cho tao!"
Bọn nhỏ ùa lên, cô bé che chở chú chó nhỏ trong lòng, một bên phản kháng.
"Cái kia, Tiểu Hùng" Một bé trai tóc vàng lộ ra vẻ mặt không đành lòng, lôi kéo bé trai kia. "Quên đi, chúng ta về thôi."
"Nói gì vậy, tiểu quỷ kia không chỉ trộm sữa còn đánh tao một cái, tao đánh nó vài cái cũng xứng đáng, ai bảo nó là đứa bị bỏ rơi chứ?!"
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Bé trai trừng mắt. "Nói nhiều quá cẩn thận tao đánh mày luôn đấy."
"..." Tay nắm áo yên lặng buông xuống, bé trai tóc vàng không muốn xem tiếp.
Bé gái bị ném vào nước.
"Hừ." Bé trai vênh váo tự đắc nói với bé gái chật vật trước mặt. "Xem mày còn dám đánh tao nữa không, gặp một lần tao đánh một lần! Đồ không giáo dưỡng!"
"Này này này, có chuyện từ từ nói, đừng cãi nhau, cãi nhau sẽ mất hòa khí ~" Bờ sông đột nhiên xuất hiện một người đàn ông ăn mặc quái dị đứng trước mặt bé gái. "Đúng không ~"
"Hừ." Thấy có người đến, bé trai xoay người rời đi. "Lần này tha cho mày đấy, chúng ta đi!"
Bé gái đứng trong nước oán hận nhìn bóng lưng rời đi, vài lọn tóc ướt dính trước mắt, tức giận lấy tay lau đi.
"Này" Bé trai tóc vàng ở một bên do dự hồi lâu rồi đưa cho bé gái một cái khăn tay. "Lau đi."
"Hừ." Bé gái hất tay bé trai. "Không cần cậu giả mù sa mưa!" Nói xong ôm chó nhỏ đi theo hướng ngược lại.
"Đúng, xin lỗi cậu." Bé trai cô đơn thu tay. Nếu không phải mình nói rằng bình sữa bị mất nhà hắn giống cái ở trong tay cậu ấy thì cậu ấy đã không bị đánh, đều là do mình gan nhỏ.
"Này, Sam Trợ, ma cằn nhằn làm gì đấy, còn không đi mau!" Đứa nhỏ ở phía xa gọi.
"Đến đây, đến đây." Bước nhanh đuổi theo.
"Lần này là cậu lập công lớn." Đứa cầm đầu họ Hùng ôm lấy vai bạn. "Mời cậu tới nhà tôi ăn ơm."
"Ừ..."
"Này, bé gái."
Bước chân của bé gái không dừng lại.
"Ôi, bé gái." Người đàn ông ở bờ sông ngăn bé lại. "Muốn trở nên mạnh mẽ không?"
"Có bệnh."
"Nhưng ta nhìn ra, cơ thể con linh hoạt, khí thế cũng rất được, làm học trò của ta đi, ta sẽ dạy cho con để con có thể đập mấy đứa bắt nạt con, được không?" Người đàn ông xoa xoa tay, mặt tha thiết.
"Không cần." Bé gái nhìn hắn một cái. "Tôi không biết ông."
"Ơ? Ơ?" Rõ ràng trong mắt có dao động, làm sao có thể. "Chờ, để sau vậy." Nhìn bé gái đã đi xa, người đàn ông hô to. "Ta sẽ ở lại thôn ba ngày, sau đó phải đi, suy nghĩ cho kĩ rồi đến tìm ta, nhất định phải tới tìm ta!!"
Bé gái đi đến cánh rừng lấy tấm ván gỗ xếp thành một chỗ giản dị, lau khô người cho chó nhỏ, nhìn nó ngoan ngoãn ở trong ngực mình không nhúc nhích, ánh mắt ướt át nhìn mình, không khỏi vỗ đầu nó. "Xin lỗi đã liên lụy mày, cảm ơn đã giúp tao, mày cũng bị vứt bỏ sao? Tao là Chiyo, tên mày là gì? Nhìn mày lông xoắn như thế, gọi là lông xoắn được không? Từ nay về sau hai chúng ta làm bạn, không cần người khác thương hại. Mày nói đúng không?" Chó nhỏ như nghe hiểu, kêu hai tiếng, cọ vào lòng bàn tay bé gái, cực kì ngoan ngoãn.
"Ngoan ghê."
Hạnh phúc tựa như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, sáng lạn mà ngắn ngủi.
Chỉ được hai ngày, bé gái lại chỉ còn một mình. Chú chó kia dù sao vẫn còn nhỏ, vốn đã không thể khỏe mạnh, ngày đó lại bị đá rơi xuống nước, tuy rằng sau đó bé gái đã trộm sữa đút cho nó uống, có thể chống đỡ lại nhưng sáng hôm sau liền đi.
"Lại, một mình..." Bé gái chôn chú chó ở nơi mới đến, mang cả một đóa hoa cúc ven đường.
"Aha, nhìn tao vừa gặp ai này? Không phải con bé dã man sao?"
"Mày phiền thật." Bé gái không quay đầu lại.
"Mày nói cái gì?" Bé trai nổi giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. "Hừ, không ngờ mày đi trộm sữa là vì cái thứ bẩn thỉu ấy, lần này đầu độc mày không chết, nhưng lần sau dám trộm cũng không tốt như vậy đâu."
"Mày nói lại xem." Bé gái ngẩng đầu, hai mắt đầy hận ý.
"Nhìn, nhìn cái gì!" Bé trai có chút sợ.
"Mày đáng chết!" Bé gái cầm tảng đá xông lên đập vào đầu bé trai.
"Ư..." Vẫn còn là một đứa trẻ, bé trai chỉ cảm thấy đầu đau nhói, sau đó có một dòng chất lỏng từ trên thái dương chảy xuống, sợ tới mức khóc thét, nhanh chóng chạy về nhà, bé gái đuổi ngay sau đó.
"Sao vậy?" Ba Hùng và mẹ Hùng nghe thấy tiếng khóc của con liền chạy ra, ngăn lại bé gái đang điên cuồng.
Mẹ Hùng nhìn bộ dáng đáng thương của con, cực kì đau lòng, nhìn về phía bé gái ở một bên. "A, đây không phải Chiyo sao? Hai đứa cãi nhau, ba mẹ không dạy cháu con gái không được dã man như vậy ư? A a cô quên mất, Chiyo cháu không có ba mẹ dạy dỗ, xem trí nhớ của cô này."
"Mẹ Hùng!" Ba Hùng quát lớn, con của mình đương nhiên phải biết, nhất định lại đi bắt nạt người ta. "Dẫn con vào trong."
Ba Hùng ngồi xổm xuống. "Xin lỗi Chiyo, chú xin lỗi cháu."
Chiyo đẩy ba Hùng ra. "Nó hại chết lông xoắn của tôi, còn muốn hại chết tôi, tôi không cần lòng tốt giả tạo của chú, chú và bọn họ cũng giống nhau, đều khinh thường, chán ghét tôi, một ngày nào đó tôi sẽ tìm các người báo thù, các người chờ đó cho tôi." Nói xong chạy đi.
"Ôi." Ba Hùng nhìn bóng lưng đi xa của bé gái, thở dài. "Đứa nhỏ này."
Chiyo chạy về nhà, căn nhà đơn sơ nhưng lại che chở bé suốt sáu năm, hơi mở miệng, sau đó chạy đi.
Đá văng cửa gỗ, người bên trọng còn đang ngủ, Chiyo chạy tới gần, lấy tay dùng ván gỗ đập hắn hai phát, không có phản ứng. "Này ông già, biến tôi trở nên mạnh mẽ đi!"
Người đàn ông trừng mắt, đứng dậy, bắt lấy tấm ván gỗ của mình, hổn hển. "Ông già nào, rõ ràng ta là một thanh niên trẻ trung, mắt con làm sao vậy!!"
Chiyo bị hét sửng sốt. "Hừ, ai bảo ông nhuộm tóc bạc, còn ăn mặc kỳ quái như thế..."
"Cái gì mà nhuộm, đây là trời sinh. Hơn nữa màu tóc bạc như này, mềm mại tự nhiên như này, sao có thể giống người già? Còn có cái gì gọi là ăn mặc kỳ quái, nhìn quần áo của ta này, không ít không nhiều lộ ra ngực, nửa che nửa hở, có bao nhiêu thiếu nữ điên đảo vì ta, sao đến mắt con lại thành kỳ quái, mắt kiểu gì vậy!! A không được..." Thanh niên vô lực nằm xuống, nghiêng người nói với Chiyo. "Muốn trở nên mạnh mẽ, nấu cơm được không? Giặt quần áo được không? Quét dọn vệ sinh được không?"
"Tôi sẽ nấu cơm."
"A, nhìn qua thôi là biết con không làm được... Con vừa nói cái gì?"
"Tôi sẽ nấu cơm. Nếu không sao tôi sống được." Chiyo nhìn anh. "Những cái khác tôi sẽ học, cho nên, xin hãy dạy tôi trở nên mạnh mẽ."
"..." Đột nhiên nghiêm túc như vậy thật không quen, thanh niên nở nụ cười. "Trước tiên để ta thử tài nấu ăn của con, ta đang đói... Không phải, để ta kiểm tra xem con có đủ tư cách không."
Lại một lần bị nước bắn vào, Chiyo lườm người bên cạnh một cái, thanh niên cả người ướt đẫm xấu hổ giật khóe miệng. "Aha [ha], ta lỡ tay."
Rốt cuộc là lỡ thế nào mới có thể mỗi một lần rửa rau đều nửa người ướt đẫm vậy...
"Người có thể đi ra ngoài."
"..." Thanh niên cắn khăn tay, đồ đệ vừa thu về chưa kịp phô bày phong thái sư phụ đã bị ghét bỏ, làm sao bây giờ...
Sau khi bày đồ ăn.
Thanh niên rưng rưng tiêu diệt đồ ăn trên bàn, đã bao lâu không có ăn đồ ăn nóng hầm hập như này, cảm động quá ~~
"Đúng rồi" Tranh thủ mở miệng. "Ta còn chưa biết tên con là gì."
"Chiyo."
"Ta tên [Tất], sau này gọi sư phụ nha ~"
"Không!"
"Ôi, vì, vì sao?"
"[Tất --] cái gì, nghe qua thật đáng ghét, tôi không gọi đâu."
"Độc miệng ~~"
"Hắt xì!" Không biết gió lạnh từ đâu, Chiyo hắt xì một cái, ngồi dậy kéo chăn. "Cảm giác như vừa mơ thấy cái gì ghê tởm lắm, giống như vị sư phụ vô lương kia vậy..." Không khỏi run người. Cũng không biết tên sư phụ ngu ngốc kia bây giờ sao rồi, nhưng mà tai họa sẽ lưu đến ngàn năm, chắc cũng đang vui vẻ ở đâu rồi...
"Hắt xì!" Cách đó xa ngàn dặm, người nào đó cũng hắt xì một cái, nhìn bầu trời trên cao, xoa xoa cái mũi. "Bị cảm rồi?"
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: [Lông mày xoắn] Vì sao tui chỉ xuất hiện có 500 chữ, không khoa học, không phải tui là nam chính sao??!!
A: [Tiểu Lí] Chuyện này hả, bây giờ đổi nam chính cũng không phải là không thể ~
[Lông mày xoắn] Đừng mà ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.