Chương 2
Lâm Mĩ Thi
17/01/2017
Tôi rốt cuộc lại im lặng một hồi lâu. Cuối cùng cái miệng tôi không chịu được nữa lại lên tiếng:
- Chúng ta làm quen nhé. Tôi tên là Triệu Hiểu Linh, còn anh?
Lúc này thì anh mới thật sự nhìn thẳng vào tôi, giọng nói đầy sự xa cách:
- Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ cũng chỉ là những người chạm mặt nhau một lần thôi. Tôi với cô cũng không quen biết gì, chuyện hỏi tên tôi nghĩ là không quan trọng đâu. Thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên nếu có gì thất lễ thì cô cũng đừng trách. Tôi đi trước.
- Ấy…
Lý Gia Vỹ khi ấy đứng lên đi thanh toán tiền rồi rời đi luôn. Anh nói cũng phải, chúng tôi chẳng thân quen gì cả. May mắn gặp được nhau ngày hôm nay nhưng ngày mai thì chắc gì.
Đến lúc tôi đi thanh toán tiền thì mới biết được hóa ra Lý Gia Vỹ đã thay tôi trả tiền pizza rồi.
………………………………..
Hai ngày đầu tôi còn nhớ đến và băn khoăn về Lý Gia Vỹ. Nhưng những ngày sau đó thì tôi cũng dần quên anh luôn, coi như anh chỉ như những người bình thường gặp ngoài đường hàng ngày mà thôi. Nếu như có may mắn gặp lại anh một lần nữa thì tôi sẽ trả anh tiền pizza.
Và rồi, tôi cuối cùng cũng gặp lại được anh sau đó 1 tháng. Thật không ngờ hơn nữa, anh học cùng trường với tôi bao lâu nay mà tôi còn chẳng biết nữa. Ôi, cái duyên gì thế này không biết.
Gặp lại Lý Gia Vỹ lần nữa thật sự không giống như lần đầu tiên tôi gặp anh. Trông anh bây giờ cười nói vui vẻ thân thiện hòa đồng. Lần này và lần trước cứ như tôi gặp phải hai người khác nhau vậy.
- Lại gặp anh nữa rồi.
- Phải.
Tôi mò mẫm trong túi quần lấy ra được mấy đồng tiền lẻ, cũng may là vừa đủ rồi đưa ngay cho anh:
- Lần trước tôi còn nợ anh tiền pizza, lúc ấy vì chúng ta không quen nhau nên tôi chẳng biết cách liên hệ trả tiền cho anh. Bây giờ thì may quá rồi, tôi đã gặp được anh và trả tiền cho anh.
Anh mỉm cười nhìn tôi, hỏi:
- Cô nhất thiết muốn trả tiền cho tôi?
- Phải, anh mà không nhận thì tôi cứ cảm thấy khó chịu.
- Được rồi, tôi nhận.
Anh nhận tiền của tôi rồi nói:
- Chúng ta làm quen lại nhé. Tôi là Lý Gia Vỹ, đang học năm cuối ngành Ngôn ngữ học. Còn cô?
- Tôi là Triệu Hiểu Linh, năm thứ 2 ngành Quản trị kinh doanh.
Chúng tôi quen nhau từ đấy, thật sự làm quen một cách rất đơn giản.
Và sau đấy chúng tôi thường xuyên chạm mặt nhau, không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng thân thiết. Sánh bước cùng anh ở trong trường, bị các bạn nói là có gian tình nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích như vậy.
Sau nửa năm quen nhau, anh ngỏ lời muốn cùng tôi hẹn hò. Tôi còn nhớ khi ấy anh lắp bắp nói: “Em có thể hẹn hò với anh không?”
- Anh tỏ tình chỉ đơn giản như vậy sao?
- Anh biết cái cách anh tỏ tình chẳng giống mấy quyển truyện ngôn tình mà em hay đọc cũng như mấy bộ phim tình cảm gì đó trên TV. Anh chỉ muốn nói với em một câu đơn giản thôi, đó là anh yêu em.
Vâng, cái lời tỏ tình đơn giản đến mức ấy cũng đủ để khiến cho tôi cảm động. Chẳng cần anh phải nói thêm câu gì nữa, tôi lập tức đồng ý.
Những ngày hẹn hò cùng với Lý Gia Vỹ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi.
Hai năm trôi qua, tôi vẫn hạnh phúc như ngày đầu. Sắp tốt nghiệp đại học rồi, có nghĩa là tôi có thể kết hôn với Lý Gia Vỹ. Hai năm trước anh tốt nghiệp đại học đã được trường giữ lại làm giảng viên, đến bây giờ được trường hết sức ưu ái. Tôi nghĩ, tôi cũng nên mau chóng tìm cho mình một công việc, ổn định cuộc sống và tính đến chuyện kết hôn. Cứ nghĩ đến chuyện làm đám cưới cùng anh là tôi lại sướng phát điên. Nhưng có một sự thật, đó là Lý Gia Vỹ trong 2 năm qua chưa từng nhắc đến với tôi chuyện hôn nhân. Tôi khi ấy có nghĩ, chắc anh cho rằng tôi chưa tốt nghiệp đại học nên chưa muốn nói, sợ vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi.
Một hôm tôi trở về nhà thì gặp mẹ. Mẹ nói với tôi chuyện muốn đưa tôi sang Nhật Bản du học. Bà bảo với tôi rằng, hiện nay kinh tế khó khăn, sinh viên tốt nghiệp đại học thất nghiệp nhiều. Trong cái thời đại coi trọng mấy bằng ở nước ngoài như Mỹ, Nhật rồi Châu Âu.
Lúc ấy tôi mới khai nhận với mẹ tôi và Lý Gia Vỹ đang hẹn hò, tôi muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đi xin việc, ổn định rồi sẽ cùng anh làm đám cưới. Mẹ tôi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng rồi mẹ cũng bảo với tôi hãy đưa Lý Gia Vỹ về cho bà xem mặt. Tôi cực kỳ hứng khởi, cứ nghĩ rằng mẹ không bắt tôi đi du học nữa. Lý Gia Vỹ có thể nói là ưu tú, tôi không tin là mẹ tôi lại phản đối chuyện của tôi và anh.
Hai ngày sau, tôi đưa Lý Gia Vỹ về nhà ra mắt mẹ tôi.
Cả buổi tôi thấy mẹ và anh nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng mẹ lại không đề cập đến chuyện kết hôn rồi đám cưới.
Nhưng không sao, tình hình này trông rất ổn, tôi nghĩ là mẹ rất vừa mắt với Lý Gia Vỹ.
………………………………….
Nhưng 2 ngày sau đó, tôi đã phải trải qua biến cố lớn nhất trong cuộc đời tôi, đó là chia tay với Lý Gia Vỹ.
Hôm ấy tôi rất hào hứng muốn cùng Lý Gia Vỹ đi ăn pizza, nhưng nào ngờ anh không muốn, hẹn tôi ra ngoài công viên nói chuyện.
Tôi nhìn Lý Gia Vỹ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ nghiêm túc này của anh. Có chuyện gì sao?
- Chúng ta chia tay đi.
- Cái gì?
- Anh nghĩ chúng ta nên chia tay thì hơn.
Tôi bật cười, cứ nghĩ là mình nghe nhầm. Nhưng anh nói đến 2 lần, thì nhầm cái gì?
- Chúng ta bên nhau 2 năm, hiểu quá rõ về nhau, chính vì thế nên anh cảm thấy tình cảm của chúng ta đã dần nhạt nhòa đi rồi.
- Chỉ thế thôi?
- Ừ.
Một lý do vô cùng đơn giản khiến tôi chẳng thể nào tin được. Những ngày sau tôi bám theo Lý Gia Vỹ, quyết bắt anh phải cho tôi lý do thật sự mà anh muốn cùng tôi chia tay. Nhưng anh vẫn chọn im lặng.
Sau mấy ngày ấy, tôi mệt mỏi quá đà, cũng chẳng muốn tìm đến anh nữa. Tôi đau lòng, đau đến mức trầm cảm luôn, lúc nào cũng ngồi ngơ ngác chẳng còn muốn để ý đến điều gì nữa.
Tôi khi ấy chẳng ra cái gì nữa, vì một người đàn ông bỏ rơi mình mà tự hành hạ bản thân. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy không đáng.
Nhưng chính vì chuyện ấy đã khiến tôi có thêm động lực bắt đầu lại từ đầu. Tôi chấp nhận yêu cầu của mẹ, đi sang Nhật Bản du học. Tôi vùi đầu vào học rồi đi làm thêm những 3 năm liền, những tưởng là chuyện xưa đã hoàn toàn tan theo mây khói. Nhưng thật không ngờ khi gặp lại Lý Gia Vỹ, nỗi đau lại dâng lên khiến tôi không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ, tôi đang cố tự nhắn nhủ bản thân cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Với tôi thì Triệu Hiểu Linh của 3 năm trước đã chết sau khi chia tay với Lý Gia Vỹ rồi. Hồi sinh lại một lần nữa, tôi quyết không để bản thân mắc sai lầm.
- Chúng ta làm quen nhé. Tôi tên là Triệu Hiểu Linh, còn anh?
Lúc này thì anh mới thật sự nhìn thẳng vào tôi, giọng nói đầy sự xa cách:
- Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ cũng chỉ là những người chạm mặt nhau một lần thôi. Tôi với cô cũng không quen biết gì, chuyện hỏi tên tôi nghĩ là không quan trọng đâu. Thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên nếu có gì thất lễ thì cô cũng đừng trách. Tôi đi trước.
- Ấy…
Lý Gia Vỹ khi ấy đứng lên đi thanh toán tiền rồi rời đi luôn. Anh nói cũng phải, chúng tôi chẳng thân quen gì cả. May mắn gặp được nhau ngày hôm nay nhưng ngày mai thì chắc gì.
Đến lúc tôi đi thanh toán tiền thì mới biết được hóa ra Lý Gia Vỹ đã thay tôi trả tiền pizza rồi.
………………………………..
Hai ngày đầu tôi còn nhớ đến và băn khoăn về Lý Gia Vỹ. Nhưng những ngày sau đó thì tôi cũng dần quên anh luôn, coi như anh chỉ như những người bình thường gặp ngoài đường hàng ngày mà thôi. Nếu như có may mắn gặp lại anh một lần nữa thì tôi sẽ trả anh tiền pizza.
Và rồi, tôi cuối cùng cũng gặp lại được anh sau đó 1 tháng. Thật không ngờ hơn nữa, anh học cùng trường với tôi bao lâu nay mà tôi còn chẳng biết nữa. Ôi, cái duyên gì thế này không biết.
Gặp lại Lý Gia Vỹ lần nữa thật sự không giống như lần đầu tiên tôi gặp anh. Trông anh bây giờ cười nói vui vẻ thân thiện hòa đồng. Lần này và lần trước cứ như tôi gặp phải hai người khác nhau vậy.
- Lại gặp anh nữa rồi.
- Phải.
Tôi mò mẫm trong túi quần lấy ra được mấy đồng tiền lẻ, cũng may là vừa đủ rồi đưa ngay cho anh:
- Lần trước tôi còn nợ anh tiền pizza, lúc ấy vì chúng ta không quen nhau nên tôi chẳng biết cách liên hệ trả tiền cho anh. Bây giờ thì may quá rồi, tôi đã gặp được anh và trả tiền cho anh.
Anh mỉm cười nhìn tôi, hỏi:
- Cô nhất thiết muốn trả tiền cho tôi?
- Phải, anh mà không nhận thì tôi cứ cảm thấy khó chịu.
- Được rồi, tôi nhận.
Anh nhận tiền của tôi rồi nói:
- Chúng ta làm quen lại nhé. Tôi là Lý Gia Vỹ, đang học năm cuối ngành Ngôn ngữ học. Còn cô?
- Tôi là Triệu Hiểu Linh, năm thứ 2 ngành Quản trị kinh doanh.
Chúng tôi quen nhau từ đấy, thật sự làm quen một cách rất đơn giản.
Và sau đấy chúng tôi thường xuyên chạm mặt nhau, không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng thân thiết. Sánh bước cùng anh ở trong trường, bị các bạn nói là có gian tình nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích như vậy.
Sau nửa năm quen nhau, anh ngỏ lời muốn cùng tôi hẹn hò. Tôi còn nhớ khi ấy anh lắp bắp nói: “Em có thể hẹn hò với anh không?”
- Anh tỏ tình chỉ đơn giản như vậy sao?
- Anh biết cái cách anh tỏ tình chẳng giống mấy quyển truyện ngôn tình mà em hay đọc cũng như mấy bộ phim tình cảm gì đó trên TV. Anh chỉ muốn nói với em một câu đơn giản thôi, đó là anh yêu em.
Vâng, cái lời tỏ tình đơn giản đến mức ấy cũng đủ để khiến cho tôi cảm động. Chẳng cần anh phải nói thêm câu gì nữa, tôi lập tức đồng ý.
Những ngày hẹn hò cùng với Lý Gia Vỹ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi.
Hai năm trôi qua, tôi vẫn hạnh phúc như ngày đầu. Sắp tốt nghiệp đại học rồi, có nghĩa là tôi có thể kết hôn với Lý Gia Vỹ. Hai năm trước anh tốt nghiệp đại học đã được trường giữ lại làm giảng viên, đến bây giờ được trường hết sức ưu ái. Tôi nghĩ, tôi cũng nên mau chóng tìm cho mình một công việc, ổn định cuộc sống và tính đến chuyện kết hôn. Cứ nghĩ đến chuyện làm đám cưới cùng anh là tôi lại sướng phát điên. Nhưng có một sự thật, đó là Lý Gia Vỹ trong 2 năm qua chưa từng nhắc đến với tôi chuyện hôn nhân. Tôi khi ấy có nghĩ, chắc anh cho rằng tôi chưa tốt nghiệp đại học nên chưa muốn nói, sợ vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi.
Một hôm tôi trở về nhà thì gặp mẹ. Mẹ nói với tôi chuyện muốn đưa tôi sang Nhật Bản du học. Bà bảo với tôi rằng, hiện nay kinh tế khó khăn, sinh viên tốt nghiệp đại học thất nghiệp nhiều. Trong cái thời đại coi trọng mấy bằng ở nước ngoài như Mỹ, Nhật rồi Châu Âu.
Lúc ấy tôi mới khai nhận với mẹ tôi và Lý Gia Vỹ đang hẹn hò, tôi muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đi xin việc, ổn định rồi sẽ cùng anh làm đám cưới. Mẹ tôi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng rồi mẹ cũng bảo với tôi hãy đưa Lý Gia Vỹ về cho bà xem mặt. Tôi cực kỳ hứng khởi, cứ nghĩ rằng mẹ không bắt tôi đi du học nữa. Lý Gia Vỹ có thể nói là ưu tú, tôi không tin là mẹ tôi lại phản đối chuyện của tôi và anh.
Hai ngày sau, tôi đưa Lý Gia Vỹ về nhà ra mắt mẹ tôi.
Cả buổi tôi thấy mẹ và anh nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng mẹ lại không đề cập đến chuyện kết hôn rồi đám cưới.
Nhưng không sao, tình hình này trông rất ổn, tôi nghĩ là mẹ rất vừa mắt với Lý Gia Vỹ.
………………………………….
Nhưng 2 ngày sau đó, tôi đã phải trải qua biến cố lớn nhất trong cuộc đời tôi, đó là chia tay với Lý Gia Vỹ.
Hôm ấy tôi rất hào hứng muốn cùng Lý Gia Vỹ đi ăn pizza, nhưng nào ngờ anh không muốn, hẹn tôi ra ngoài công viên nói chuyện.
Tôi nhìn Lý Gia Vỹ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ nghiêm túc này của anh. Có chuyện gì sao?
- Chúng ta chia tay đi.
- Cái gì?
- Anh nghĩ chúng ta nên chia tay thì hơn.
Tôi bật cười, cứ nghĩ là mình nghe nhầm. Nhưng anh nói đến 2 lần, thì nhầm cái gì?
- Chúng ta bên nhau 2 năm, hiểu quá rõ về nhau, chính vì thế nên anh cảm thấy tình cảm của chúng ta đã dần nhạt nhòa đi rồi.
- Chỉ thế thôi?
- Ừ.
Một lý do vô cùng đơn giản khiến tôi chẳng thể nào tin được. Những ngày sau tôi bám theo Lý Gia Vỹ, quyết bắt anh phải cho tôi lý do thật sự mà anh muốn cùng tôi chia tay. Nhưng anh vẫn chọn im lặng.
Sau mấy ngày ấy, tôi mệt mỏi quá đà, cũng chẳng muốn tìm đến anh nữa. Tôi đau lòng, đau đến mức trầm cảm luôn, lúc nào cũng ngồi ngơ ngác chẳng còn muốn để ý đến điều gì nữa.
Tôi khi ấy chẳng ra cái gì nữa, vì một người đàn ông bỏ rơi mình mà tự hành hạ bản thân. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy không đáng.
Nhưng chính vì chuyện ấy đã khiến tôi có thêm động lực bắt đầu lại từ đầu. Tôi chấp nhận yêu cầu của mẹ, đi sang Nhật Bản du học. Tôi vùi đầu vào học rồi đi làm thêm những 3 năm liền, những tưởng là chuyện xưa đã hoàn toàn tan theo mây khói. Nhưng thật không ngờ khi gặp lại Lý Gia Vỹ, nỗi đau lại dâng lên khiến tôi không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ, tôi đang cố tự nhắn nhủ bản thân cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Với tôi thì Triệu Hiểu Linh của 3 năm trước đã chết sau khi chia tay với Lý Gia Vỹ rồi. Hồi sinh lại một lần nữa, tôi quyết không để bản thân mắc sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.