Chương 67: Xấu hổ (1)
Dan Lee Gun
30/11/2021
Phương Du Kỳ thật sự không biết là mình đã trở về nhà như thế nào, lúc bước đến cửa, hai tay run run, chìa khóa trên tay cô rơi xuống. Chợt một bàn tay ấm áp to lớn mở cửa nhà cô ra rất nhanh.
Phương Du Kỳ quay đầu lại nhìn
Là hắn!
Doãn Thiên Duật mà lúc nãy cô thấy vui vẻ nói chuyện với một cô gái khác bây giờ lại đứng trước mặt cô.
Phương Du Kỳ nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt
Doãn Thiên Duật nhìn bộ dạng như ma nước của cô, mặt mũi tái mét, cả người run lên vì lạnh. Hắn thật sự rất khó chịu và xót xa
Cô gái ngốc này!, Lại tự dưng đi dầm mưa!
Hắn không do dự gì, cũng không quan tâm biểu cảm của cô mà cởi aó khoác ra đưa tới định đắp lên người cô
- Sẽ bị cảm đấy!
Phương Du Kỳ như tránh tà, cô hất tung chiếc aó xuống vụn nước dưới bậc thang, trừng mắt nhìn Doãn Thiên Duật rồi xoay người định bước vào
Doãn Thiên Duật tưởng rằng cô giận chuyện hắn bỏ mặc cô suốt một tuần qua nên không hề nỗi giận với cô, hắn cười ngọt ngào
- Giận?
Hắn đứng chắn trước mặt cô, nụ cười vẫn tươi tắn như vậy
Phương Du Kỳ ngước mắt lên nhìn hắn, căm phẫn mở miệng
- Tránh ra!
Doãn Thiên Duật lại không hiểu ra điều gì, hắn xem đó như là hành động hờn dỗi trẻ con của cô ,tiến lại gần cô hơn, vừa nắm tay cô.
Phương Du Kỳ lập tức vung tay, hất bàn tay hắn ra giữa không trung
- Cút đi cho tôi!
Doãn Thiên Duật kinh ngạc nhìn cô, hắn bắt đầu nhận ra điểm khác lạ của cô.....
Đây là biểu hiện lúc cô bị tổn thương nhất....
Nó rất giống với ba năm trước.....
Hắn rất sợ.
Sợ cô một lần nữa sẽ rời khỏi hắn...
Sợ rằng sẽ phải nghe Mẫn Quan tuyên bố cô mắc chứng thần phân biệt.
Hai tay hắn nắm chặt, không thể tiến lên thêm nữa, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Nhìn Phương Du Kỳ từng bước đi vào trong nhà, vô lực, yếu ớt.... bóng lưng cô khuất dần.
Hắn biết. Hắn đã sai rồi!
Cô đã phải chịu đựng một mình như thế nào?
Cô đã tưởng mình yêu đơn phương nhưng vẫn cố chấp để yêu.
Cô đã tổn thương một lần, thật sự sâu sắc....
Nhưng hắn lại khiến cô phải đau thêm lần nữa!
Doãn Thiên Duật! Mày thật vô dụng.
Choang!
Một âm thanh lớn vang lên trong nhà. Doãn Thiên Duật hốt hoảng đập cửa liên tục
- Kỳ Kỳ!, Kỳ Kỳ à, em sao vậy? Mau trả lời anh đi. Đừng làm anh sợ! Kỳ Kỳ! Anh sai rồi! Xin em đấy!
Kêu rất lâu vẫn không thấy cô trả lời, hắn quyết định đạp cửa xông vào.....
Rầm
- Kỳ Kỳ!
Hắn hốt hoảng gọi, vừa lo vừa run......
Phương Du Kỳ nằm trên sàn nhà, chiếc lọ hoa vỡ ra bên cạnh......
Doãn Thiên Duật sợ hãi đến cuống cuồng, hắn tới bế cô lên,vừa muốn đưa cô đến bệnh viện thì chợt nhớ đến lời Mia nói
- Chị ấy bây giờ đã trở nên ám ảnh nặng nề với bệnh viện. Vì nơi đó là nơi đã chôn đi đứa con còn chưa hình thành hình hài của mình. Cũng là nơi mà người đàn ông chị ấy yêu nhất đã bỏ rơi chị ấy. Chị sợ rằng sau khi mở mắt ra ở bệnh viện, người đó sẽ không bao giờ trở về nữa!
Doãn Thiên Duật bế cô đi vào phòng ngủ, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường.
Hắn đi lấy hộp cứu thương đến, đo nhiệt độ cho cô
39° !
Cô sốt rồi!
Hắn cẩn thận từng việc nhỏ, hạ sốt cho cô, lau người cho cô, thay quần aó cho cô, ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, cứ cách vài tiếng là bắt đầu kiểm tra nhiệt độ cho cô ,hắn còn nấu cháo để đúc cho cô ăn nhưng đều bị tràn ra môi hết......
Đã hai ngày trôi qua......
Phương Du Kỳ đã tỉnh dậy. Cô từ từ ngồi dậy, nhìn một vòng quanh phòng mình rồi lại nhìn xuống quần aó trên người mình.....
Ai đã đến sao?
Cô bước xuống giường, cẩn thận bước từng bước nhỏ, tay vẫn xoa xoa vùng trán đau nhức
Ra đến phòng bếp, cô nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang bận rộn làm từng món ăn, cô đứng bất động một lúc, khoé mắt cay cay, cô không kìm lòng được mà bước tới
- Anh vẫn chưa đi sao?
Doãn Thiên Duật xoay người lại, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, sắc mặt cũng tốt lên nhiều, hắn nhìn cô và cười
- Có đói không?
Phương Du Kỳ thật sự rất muốn gật đầu, cô muốn chạy ngay đến ôm chặt lấy hắn.
Nhưng.....
Hắn đâu còn là của cô.!
Cô định xoay người đi vào thì vừa đúng lúc Doãn Thiên Duật đã dọn xong đồ ăn lên bàn, hắn tháo tạp dề, cúi đầu nhịn cười
- Em đang ghen với Tử Ân?
Thấy Phương Du Kỳ như chưa hiểu ra mọi chuyện. Hắn lại tiếp tục bày dụng cụ ăn ra, khuôn mặt nhịn cười hết sức có thể
- Con bé là em gái của Kỳ Vũ. Anh xem nó như con của mình nên ôm nó an ủi cũng là chuyện đương nhiên.
Phương Du Kỳ sửng sốt xoay người lại, không thể tin vào tai mình nữa
Doãn Thiên Duật bước tới bên cạnh cô, hai tay đặt lên vai cô
- Bây giờ có thể nghe anh nói được chưa?
Doãn Thiên Duật thật sự rất muốn cười vang lên
Ở đâu ra một cô bé ngang ngạnh mà ghen tuông như vậy?
- Tổ chức đã xảy ra chuyện!, rất nhiều lượng vũ khí đang vận chuyển đã bị nổ tung. Các anh em cũng đã hy sinh rất nhiều......
Nói đến đây, cổ họng hắn như bị nghẹn lại, không thể tiếp tục được nữa
- Kỳ Vũ.... hiện đang cấp cứu. Tử Ân là em gái của cậu ấy. Trước đây hai người họ đều do anh cứu. Bây giờ Kỳ Vũ như vậy, Tử Ân cũng đang gặp nguy hiểm, anh không thể để nó ở Úc một mình được. Nhưng nếu phái người đến đó bảo vệ con bé thì sẽ gây ra cuộc chiến hắc bang rất đậm máu. Còn để nó ở chỗ Kỳ Vũ, chỉ sợ nó sẽ không thể vượt qua khỏi cú sốc này.
Phương Du Kỳ thật muốn cắn lưỡi mà chết đi.
Xấu hổ chết mất!,
Cô phải đối mặt với hắn thế nào bây giờ.
Thật khó khăn lắm cô mới tìm được câu để mở miệng
- Vậy tại sao anh lại không nghe máy của em?
Doãn Thiên Duật cố ý lảng tránh câu hỏi này của cô, hắn chỉ nói đơn giản
- Sau này anh sẽ nói em biết!
Phương Du Kỳ không hỏi nữa
Cô tin hắn!
Không biết tại sao nhưng cô tin hắn.
Doãn Thiên Duật nhìn cô đầy âu yếm, hắn nắm tay cô rồi cùng ngồi vào bàn ăn......
Hắn đặt bát cháo còn đang nóng đến trước mặt cô. Còn mình thì cầm dao nĩa lên, ăn món bò bít tết trước mặt
Vì hắn còn nhớ rất rõ, cô không muốn ngồi ăn một mình.
Phương Du Kỳ nhìn hắn ăn, cô bĩu môi
- Cho em cái đó!
Doãn Thiên Duật đặt dao nĩa xuống, lấy giấy ăn lau miệng
- Em vừa mới khoẻ lại, ăn cháo đi! Khi nào em có thể ăn được, anh sẽ làm cho em ăn!
Không ngờ Phương Du Kỳ lại không đòi hỏi tiếp nữa mà cô cầm một cái bát bên cạnh, chia một phần cháo của mình qua đẩy một bát đến trước mặt Doãn Thiên Duật
- Vậy anh phải ăn cùng em!
Doãn Thiên Duật buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô, hắn vui vẻ cùng cô ăn cháo,chưa đến muỗng thứ hai thì hắn chợt dừng lại, cười mờ ám nhìn cô
- Em muốn lúc ăn chúng ta cũng phải ăn giống nhau. Hay là.... chúng ta mua nội y đôi mà mặc đi!
Phụt!
Câu nói quá sức lộ liễu của hắn khiến Phương Du Kỳ suýt chút nữa bị sặc, cô đỏ mặt cúi đầu
- Anh biến thái đẳng cấp sao?
Doãn Thiên Duật cười càng tươi hơn, hắn lại tiếp tục trêu cô
- Vậy sao....? Đến mức em cho rằng anh lại đi tìm nữ sinh?
Phương Du Kỳ càng xấu hổ hơn
Con trâu già biến thái này.
Sao vẫn cứ chọc cô chứ?
Doãn Thiên Duật ăn xong một muỗng cháo rồi nói
- Chỉ có Từ Lâm điên đó mới đi thích nữ sinh mà thôi!
-.....
Phương Du Kỳ suốt cả bữa ăn đều không dám ngẩng đầu nhìn hắn
Cô nhục quá rồi mà!!!!
Trong phòng ngủ
Phương Du Kỳ đã trốn trong phòng vệ sinh rất lâu, cô không dám ra ngoài đối diện với hắn vì da mặt quá mỏng
Doãn Thiên Duật vẫn đứng bên ngoài gõ cửa, cứ cách vài lần lại nhịn cười không được.
Phương Du Kỳ quay đầu lại nhìn
Là hắn!
Doãn Thiên Duật mà lúc nãy cô thấy vui vẻ nói chuyện với một cô gái khác bây giờ lại đứng trước mặt cô.
Phương Du Kỳ nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt
Doãn Thiên Duật nhìn bộ dạng như ma nước của cô, mặt mũi tái mét, cả người run lên vì lạnh. Hắn thật sự rất khó chịu và xót xa
Cô gái ngốc này!, Lại tự dưng đi dầm mưa!
Hắn không do dự gì, cũng không quan tâm biểu cảm của cô mà cởi aó khoác ra đưa tới định đắp lên người cô
- Sẽ bị cảm đấy!
Phương Du Kỳ như tránh tà, cô hất tung chiếc aó xuống vụn nước dưới bậc thang, trừng mắt nhìn Doãn Thiên Duật rồi xoay người định bước vào
Doãn Thiên Duật tưởng rằng cô giận chuyện hắn bỏ mặc cô suốt một tuần qua nên không hề nỗi giận với cô, hắn cười ngọt ngào
- Giận?
Hắn đứng chắn trước mặt cô, nụ cười vẫn tươi tắn như vậy
Phương Du Kỳ ngước mắt lên nhìn hắn, căm phẫn mở miệng
- Tránh ra!
Doãn Thiên Duật lại không hiểu ra điều gì, hắn xem đó như là hành động hờn dỗi trẻ con của cô ,tiến lại gần cô hơn, vừa nắm tay cô.
Phương Du Kỳ lập tức vung tay, hất bàn tay hắn ra giữa không trung
- Cút đi cho tôi!
Doãn Thiên Duật kinh ngạc nhìn cô, hắn bắt đầu nhận ra điểm khác lạ của cô.....
Đây là biểu hiện lúc cô bị tổn thương nhất....
Nó rất giống với ba năm trước.....
Hắn rất sợ.
Sợ cô một lần nữa sẽ rời khỏi hắn...
Sợ rằng sẽ phải nghe Mẫn Quan tuyên bố cô mắc chứng thần phân biệt.
Hai tay hắn nắm chặt, không thể tiến lên thêm nữa, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Nhìn Phương Du Kỳ từng bước đi vào trong nhà, vô lực, yếu ớt.... bóng lưng cô khuất dần.
Hắn biết. Hắn đã sai rồi!
Cô đã phải chịu đựng một mình như thế nào?
Cô đã tưởng mình yêu đơn phương nhưng vẫn cố chấp để yêu.
Cô đã tổn thương một lần, thật sự sâu sắc....
Nhưng hắn lại khiến cô phải đau thêm lần nữa!
Doãn Thiên Duật! Mày thật vô dụng.
Choang!
Một âm thanh lớn vang lên trong nhà. Doãn Thiên Duật hốt hoảng đập cửa liên tục
- Kỳ Kỳ!, Kỳ Kỳ à, em sao vậy? Mau trả lời anh đi. Đừng làm anh sợ! Kỳ Kỳ! Anh sai rồi! Xin em đấy!
Kêu rất lâu vẫn không thấy cô trả lời, hắn quyết định đạp cửa xông vào.....
Rầm
- Kỳ Kỳ!
Hắn hốt hoảng gọi, vừa lo vừa run......
Phương Du Kỳ nằm trên sàn nhà, chiếc lọ hoa vỡ ra bên cạnh......
Doãn Thiên Duật sợ hãi đến cuống cuồng, hắn tới bế cô lên,vừa muốn đưa cô đến bệnh viện thì chợt nhớ đến lời Mia nói
- Chị ấy bây giờ đã trở nên ám ảnh nặng nề với bệnh viện. Vì nơi đó là nơi đã chôn đi đứa con còn chưa hình thành hình hài của mình. Cũng là nơi mà người đàn ông chị ấy yêu nhất đã bỏ rơi chị ấy. Chị sợ rằng sau khi mở mắt ra ở bệnh viện, người đó sẽ không bao giờ trở về nữa!
Doãn Thiên Duật bế cô đi vào phòng ngủ, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường.
Hắn đi lấy hộp cứu thương đến, đo nhiệt độ cho cô
39° !
Cô sốt rồi!
Hắn cẩn thận từng việc nhỏ, hạ sốt cho cô, lau người cho cô, thay quần aó cho cô, ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, cứ cách vài tiếng là bắt đầu kiểm tra nhiệt độ cho cô ,hắn còn nấu cháo để đúc cho cô ăn nhưng đều bị tràn ra môi hết......
Đã hai ngày trôi qua......
Phương Du Kỳ đã tỉnh dậy. Cô từ từ ngồi dậy, nhìn một vòng quanh phòng mình rồi lại nhìn xuống quần aó trên người mình.....
Ai đã đến sao?
Cô bước xuống giường, cẩn thận bước từng bước nhỏ, tay vẫn xoa xoa vùng trán đau nhức
Ra đến phòng bếp, cô nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang bận rộn làm từng món ăn, cô đứng bất động một lúc, khoé mắt cay cay, cô không kìm lòng được mà bước tới
- Anh vẫn chưa đi sao?
Doãn Thiên Duật xoay người lại, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, sắc mặt cũng tốt lên nhiều, hắn nhìn cô và cười
- Có đói không?
Phương Du Kỳ thật sự rất muốn gật đầu, cô muốn chạy ngay đến ôm chặt lấy hắn.
Nhưng.....
Hắn đâu còn là của cô.!
Cô định xoay người đi vào thì vừa đúng lúc Doãn Thiên Duật đã dọn xong đồ ăn lên bàn, hắn tháo tạp dề, cúi đầu nhịn cười
- Em đang ghen với Tử Ân?
Thấy Phương Du Kỳ như chưa hiểu ra mọi chuyện. Hắn lại tiếp tục bày dụng cụ ăn ra, khuôn mặt nhịn cười hết sức có thể
- Con bé là em gái của Kỳ Vũ. Anh xem nó như con của mình nên ôm nó an ủi cũng là chuyện đương nhiên.
Phương Du Kỳ sửng sốt xoay người lại, không thể tin vào tai mình nữa
Doãn Thiên Duật bước tới bên cạnh cô, hai tay đặt lên vai cô
- Bây giờ có thể nghe anh nói được chưa?
Doãn Thiên Duật thật sự rất muốn cười vang lên
Ở đâu ra một cô bé ngang ngạnh mà ghen tuông như vậy?
- Tổ chức đã xảy ra chuyện!, rất nhiều lượng vũ khí đang vận chuyển đã bị nổ tung. Các anh em cũng đã hy sinh rất nhiều......
Nói đến đây, cổ họng hắn như bị nghẹn lại, không thể tiếp tục được nữa
- Kỳ Vũ.... hiện đang cấp cứu. Tử Ân là em gái của cậu ấy. Trước đây hai người họ đều do anh cứu. Bây giờ Kỳ Vũ như vậy, Tử Ân cũng đang gặp nguy hiểm, anh không thể để nó ở Úc một mình được. Nhưng nếu phái người đến đó bảo vệ con bé thì sẽ gây ra cuộc chiến hắc bang rất đậm máu. Còn để nó ở chỗ Kỳ Vũ, chỉ sợ nó sẽ không thể vượt qua khỏi cú sốc này.
Phương Du Kỳ thật muốn cắn lưỡi mà chết đi.
Xấu hổ chết mất!,
Cô phải đối mặt với hắn thế nào bây giờ.
Thật khó khăn lắm cô mới tìm được câu để mở miệng
- Vậy tại sao anh lại không nghe máy của em?
Doãn Thiên Duật cố ý lảng tránh câu hỏi này của cô, hắn chỉ nói đơn giản
- Sau này anh sẽ nói em biết!
Phương Du Kỳ không hỏi nữa
Cô tin hắn!
Không biết tại sao nhưng cô tin hắn.
Doãn Thiên Duật nhìn cô đầy âu yếm, hắn nắm tay cô rồi cùng ngồi vào bàn ăn......
Hắn đặt bát cháo còn đang nóng đến trước mặt cô. Còn mình thì cầm dao nĩa lên, ăn món bò bít tết trước mặt
Vì hắn còn nhớ rất rõ, cô không muốn ngồi ăn một mình.
Phương Du Kỳ nhìn hắn ăn, cô bĩu môi
- Cho em cái đó!
Doãn Thiên Duật đặt dao nĩa xuống, lấy giấy ăn lau miệng
- Em vừa mới khoẻ lại, ăn cháo đi! Khi nào em có thể ăn được, anh sẽ làm cho em ăn!
Không ngờ Phương Du Kỳ lại không đòi hỏi tiếp nữa mà cô cầm một cái bát bên cạnh, chia một phần cháo của mình qua đẩy một bát đến trước mặt Doãn Thiên Duật
- Vậy anh phải ăn cùng em!
Doãn Thiên Duật buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô, hắn vui vẻ cùng cô ăn cháo,chưa đến muỗng thứ hai thì hắn chợt dừng lại, cười mờ ám nhìn cô
- Em muốn lúc ăn chúng ta cũng phải ăn giống nhau. Hay là.... chúng ta mua nội y đôi mà mặc đi!
Phụt!
Câu nói quá sức lộ liễu của hắn khiến Phương Du Kỳ suýt chút nữa bị sặc, cô đỏ mặt cúi đầu
- Anh biến thái đẳng cấp sao?
Doãn Thiên Duật cười càng tươi hơn, hắn lại tiếp tục trêu cô
- Vậy sao....? Đến mức em cho rằng anh lại đi tìm nữ sinh?
Phương Du Kỳ càng xấu hổ hơn
Con trâu già biến thái này.
Sao vẫn cứ chọc cô chứ?
Doãn Thiên Duật ăn xong một muỗng cháo rồi nói
- Chỉ có Từ Lâm điên đó mới đi thích nữ sinh mà thôi!
-.....
Phương Du Kỳ suốt cả bữa ăn đều không dám ngẩng đầu nhìn hắn
Cô nhục quá rồi mà!!!!
Trong phòng ngủ
Phương Du Kỳ đã trốn trong phòng vệ sinh rất lâu, cô không dám ra ngoài đối diện với hắn vì da mặt quá mỏng
Doãn Thiên Duật vẫn đứng bên ngoài gõ cửa, cứ cách vài lần lại nhịn cười không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.