Chương 32: Chương 32
Born
08/12/2016
Nếu Như Yêu - Chương 32
Chỉ mong được nắm chặt tay em lần nữa
Đập vào mắt Cảnh Phong là gương mặt của kẻ bỏ trốn trước đây - Hưng đại bàng. Hưng đại bàng cũng nhìn Cảnh Phong với ánh mắt thù địch. Cả hai trừng mắt nhìn nhau vài giây rồi Cảnh Phong lớn giọng:
- Buông tay ra khỏi người cô ấy.
Hưng đại bàng thấy vậy càng cười lớn, giơ tay tóm lấy cằm Kiều Chinh nở một nụ cười đầy hứng thú:
- Haiz, đàn bà con gái đúng là thứ ngu ngốc nhất trên đời này, luôn bị tình yêu che mờ lí trí. Đến giờ phút này, cô vẫn để cho hắn ta lợi dụng mình. Đúng là đê tiện quá mức.
Nói xong, hắn hất tay thật mạnh, đẩy Kiều Chinh ngã phịch xuống sàn nhà.
- Mày...
Cảnh Phong thấy thế không khỏi tức giận lao vào muốn đánh Hưng đại bàng nhưng Cẩm Tú đã níu anh lại:
- Cảnh Phong đừng mà... bọn chúng đông lắm.
- Em bỏ tay anh ra - Cảnh Phong quát lớn.
- Em không buông - Cẩm Tú càng siết tay anh chặt hơn.
- Hai người không cần vì tôi mà cãi nhau - Kiều Chinh lồm cồm ngồi dậy.
Cảnh Phong khựng người. Anh nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt vọng lẫn bi thương nhưng cô không nhìn anh, trong đôi mắt cô giờ đây không có hình bóng anh nữa.
Cô quay sang nói với Hưng đại bàng:
- Tôi và họ không có liên quan đến nhau.
- Ha ha, là cô đã tỉnh ngộ hay bị bỏ rơi vậy hả? - Hưng đại bàng cười lớn chế nhạo cô.
Kiều Chinh uất nghẹn trước sự cười nhạo của Hưng đại bàng, cô nén lòng nhìn hắn gằn từng tiếng:
- Cảm phiền tôi muốn về nhà.
Thế nhưng Hưng đại bàng nào để cô dễ dàng bỏ đi như thế. Cô vừa mới bước lên một bước thì đàn em của hắn đã ngăn cô lại. Kiều Chinh tức giận trừng mắt hỏi:
- Các người muốn gì đây?
- Không muốn gì cả - Hưng đại bàng cười ha ha - Dù sao cô cũng là con gái ông chủ, tôi từng được ông chủ chiếu cố nhiều nên tôi cũng muốn chiếu cố lại cô để đền đáp ơn nghĩa cho ông chủ.
- Tôi không cần anh chiếu cố, chỉ mong anh đừng đến làm phiền tôi nữa thôi - Kiều Chinh mở miệng đáp.
- Cô nói cũng đúng. Tôi không cần phải chiếu cố cô vì ông chủ, bởi vì thực chất cô không xứng đáng. Là vì cô ông chủ mới chết.
Hưng đại bàng bỗng trở nên giận dữ quát mắng cô. Kiều Chinh như chết sững khi nghe Hưng đại bàng nhắc đến cái chết của ba cô. Nước mắt không chờ đợi mà cứ thế rơi xuống.
- Thật không hiểu đàn bà các cô tại sao khi yêu đều trở nên mù quáng như thế cơ chứ - Hưng đại bàng nheo mắt nhìn cô nghiến răng nói - Ông chủ chết, đều là lỗi của cô hết.
- Tôi không... - Kiều Chinh muốn nói nhưng lắp bắp không thành lời.
- Tuấn... Mày nói đi - Hưng đại bàng gằn giọng.
Tuấn cao kều bước lên phía trước, bất đắc dĩ phải lên tiếng:
- Năm đó, nếu như cô ấy chịu thông báo sớm cho ông chủ, ông ấy đã có thể đem hết giấy tờ đi tiêu hủy và không chết thảm như vậy.
- Nghe rõ rồi chứ. Ba cô là chính một tay cô hại chết.
Cảnh Phong gằn từng chữ:
- Hưng đại bàng! Tao cảnh cáo mày, mày mà còn kích động cô ấy một lần nữa tao sẽ không để yên đâu.
- Mày làm gì được tao? Muốn đánh nhau, tao chấp mày đó - Hưng đại bàng thách thức- Mày đừng quên, mày đang mặc một bộ đồ sang trọng. Mày đã không còn là thằng giang hồ vặt vãnh ngày xưa nữa rồi.
Cảnh Phong bị Hưng đại bàng nói trúng thóp chỉ có thể im lặng nén giận.
Đúng lúc đó, Kiều Chinh đã bước tới nắm lấy áo của Hưng đại bàng kéo mạnh:
- Nghe cho rõ đây. Bây giờ tôi muốn về nhà, nếu ai dám ngăn cản tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
Ánh mắt cô lạnh băng đáng sợ. Hưng đại bàng có chút sững người khi nhìn vào ánh mắt cô. Cô liền đẩy mạnh hắn về phía mấy tên đàn em khiến hắn ngã ngửa. Một tên đàn em tức giận định giữ cô lại, cô trừng mắt nhìn tên đó, môi mím chặt. Đúng lúc đó, Tuấn phất tay ra hiệu để cô đi. Ánh mắt của Kiều Chinh dịu lại, cô liền bước thẳng đi không chút e sợ. Hưng đại bàng nhìn theo dáng Kiều Chinh, khoái chí cười:
- Cô em, được lắm.
Giọng nói đầy hứng thú cộng với ánh mắt lộ rõ sự thèm khát của hắn khiến Cảnh Phong có chút sợ hãi, anh rũ mạnh tay Cẩm Tú ra khỏi tay mình vội vàng đuổi theo Kiều Chinh. Cẩm Tú cũng chạy theo anh.
- Anh Hưng, để chúng đi vậy sao?
Một tên đàn em nhìn Hưng đại bàng lên tiếng hỏi. Hưng đại bàng nhìn theo hướng ba người vừa rời đi, ánh mắt nham hiểm:
- Kịch vui còn ở phía sau kia mà. Cứ từ từ thưởng thức.
Rồi hắn phá lên cười.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa thế nhưng cô không hề dừng chân lấy một lần. Cảnh Phong nắm tay giữ cô lại:
- Em chờ một chút, anh đi lấy xe.
Kiều Chinh chợt dừng bước chân, tiếp sau đó là một tiếng bốp vang lên. Trên má Cảnh Phong xuất hiện năm dấu tay rõ rệt. Cẩm Tú giật mình. Ngay sau đó, cô phẫn nộ chỉ tay vào mặt Kiều Chinh kêu lên:
- Cô...
Kiều Chinh mặc kệ Cẩm Tú, cô cao giọng nói với Cảnh Phong:
- Sỉ nhục và đau đớn ngày hôm nay của tôi là do anh gây ra, cái tát này coi như tôi đòi lại. Từ nay chúng ta chỉ là cấp trên và cấp dưới, một chút cũng không quan hệ, xin anh đừng có đến phiền tôi nữa. Hãy để tôi sống yên đi.
Cô nói xong lao người vào trong màn mưa. Anh ném mạnh chùm chìa khóa trong tay cho Cẩm Tú và bảo:
- Em tự lái xe về đi.
Rồi anh đuổi theo Kiều Chinh.
Mưa thật lớn, chẳng mấy chốc quần áo hai người đã ướt hết cả. Cảnh Phong cởi áo khoác của mình ra giơ rộng trên cao che cho cô. Nhưng cô vẫn bước tiếp mà không hề có một phản ứng nào nữa. Trời vẫn mưa như trút, cái lạnh ùa đến, môi cô run cầm cập. Cô khẽ liếc mắt nhìn Cảnh Phong dưới tấm áo khoác, môi anh đã tái nhợt.
Lòng cô bỗng rối loạn. Vì cái gì mà anh phải làm như thế?
Vì yêu ư? Vì ân hận ư?
Hay vì tiền?
Cô không biết, cô thật sự không biết. Trong tích tắc cô bỗng thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả: Quá khứ, thù hận, tình yêu.
Cô đứng khựng lại. Cảnh Phong lo lắng hỏi:
- Em mỏi chân rồi sao? Để anh...
Anh chưa nói hết câu, Kiều Chinh đã kéo chiếc áo che đầu xuống rồi bảo:
- Không cần phải làm khổ mình như thế.
- Anh không cho đây là sự khổ sở - Anh chân thành đáp - Dù em tin cũng được, không tin cũng được, anh chỉ mong được nắm chặt tay em một lần nữa mà thôi. Em bắt anh làm gì anh cũng chấp nhận.
Cô nhìn anh im lặng, đôi mắt đầy xúc động. Cô để nước mắt rơi tự do trong màn mưa, cô không muốn anh biết mình đang khóc nên kìm nén tiếng nức nở. Cảnh Phong thấy cô im lặng, anh nhẹ bước tới nắm lấy bàn tay cô:
- Tha thứ cho anh có được không?
- Đừng cầu xin em, em không làm được - Cô muốn rút tay về.
- Em có thể làm được. Vì tình yêu của chúng ta, anh xin em - Cảnh Phong thành khẩn, giọng anh run lên, không rõ vì xúc động hay là vì lạnh.
Khi anh nhắc đến tình yêu của họ, cô không nén nổi bi thương, run run khóe môi, nghẹn ngào lên tiếng:
- Nếu vì tình yêu, vì sao năm xưa anh không tha thứ cho ba em?
- Bởi vì anh cố chấp - Cảnh Phong đau khổ né tránh.
- Chẳng lẽ em không cố chấp sao?
- Em không cố chấp như anh.
Cô bật cười lớn, rụt tay khỏi tay Cảnh Phong, lùi người ra xa mấy bước.
- Anh sai rồi. So với anh, em còn cố chấp nhiều hơn. Thật đáng tiếc, anh không hiểu em gì hết.
- Anh hiểu. Anh hiểu em mà.
Chính vì anh hiểu cô, cho nên mới yêu cô nhiều như thế.
- Không, Cảnh Phong. Anh không hiểu. Bởi vì so với sự cố chấp của anh, em còn cố chấp nhiều hơn. Nếu em không cố chấp thì sẽ không yêu anh đến thế này. Nếu em không cố chấp thì sẽ không theo đuổi tình yêu dành cho anh để rồi bị anh làm tổn thương sâu sắc như thế. Đáng lẽ em không nên gặp anh, không nên yêu anh, càng không nên yêu anh quá thật lòng.
Cô đã nói ra những lời tận đáy lòng mình, Cảnh Phong đưa tay ôm lấy cô, giữ chặt cô trong vòng tay, nghẹn ngào nói:
- Anh biết, anh đã làm tổn thương em nhiều như thế nào. Anh nguyện bù đắp cho em suốt quãng đường còn lại của mình. Chỉ cần em cho anh cơ hội.
Cô im lặng không đáp, tựa đầu vào lồng ngực anh, nước mắt lăn dài.
Mưa vẫn cứ rơi mãi như thể muốn rửa trôi hết mọi đau khổ, hận thù giữa hai người. Họ ôm chặt nhau dưới làn mưa lạnh. Mưa lạnh nhưng lòng người không lạnh. Mưa lạnh đóng băng nỗi đau của con người, cho lòng người dịu lại, cho nỗi bi thương chìm sâu.
Bóng hai người in dưới lòng đường hòa vào trong màn mưa buồn. Xa xa có một bóng người khác cũng trải dài trong màn mưa dưới tán dù nhìn về phía họ. Là đau là xót, là buồn, là tuyệt vọng...
- Kiều Chinh.
Bỗng một âm thanh vang vọng giữa làn mưa cùng tiếng gió gào thét khiến cả hai đều giật mình.
Long Sơn trên người mặc áo mưa, cầm dù chạy tới, anh không nhìn Cảnh Phong, đưa tay ôm eo Kiều Chinh che dù cho cô tránh khỏi những hạt mưa lạnh lẽo nặng nề phủ xuống người.
- Em ướt hết rồi, mau vào nhà thôi.
Long Sơn! Kiều Chinh hơi nghiêng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, cơn hoảng loạn trong lòng bỗng dịu lại. Long Sơn vỗ về cô rồi kéo cô đi về hướng nhà cô. Kiều Chinh lúc này mới nhận ra, họ đã đi một đoạn đường dài trong im lặng, cứ đi cứ đi theo tri giác mơ hồ mà không hề biết đã gần đến nơi cần đến.
- Đừng đi - Cảnh Phong khẽ gọi, giọng anh run rẩy.
Kiều Chinh hơi khựng lại, nhưng sau đó cô đưa tay siết chặt vạt áo mưa giống như bám víu để bản thân không yếu đuối mà gục ngã trước giọng nói của anh.
Long Sơn nhìn Cảnh Phong, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng Cảnh Phong như thế. Lúc trước anh cam chịu, chấp nhận chôn vùi mối tình đơn phương của mình vào trong đáy lòng nhưng bây giờ là Cảnh Phong đã làm tổn thương Kiều Chinh nên bất luận thế nào, anh cũng không nhường cô lại cho Cảnh Phong nữa. Anh cứ thế ôm Kiều Chinh rời đi.
Hóa ra cảm giác là như vậy.
Hóa ra cảm giác nhìn người mình yêu tay trong tay với người khác, lại đau đớn đến thế.
Hóa ra cảm giác đứng dưới mưa lạnh trước cửa nhà chờ đợi lại đáng sợ như thế. Cô đã chờ anh, chờ đến khi cái lạnh làm cô ngất đi. Và giờ anh lại thế, đứng dưới mưa chờ cô. Đau đớn hơn, người bên trong mãi không ra.
Là anh đáng phải chịu như thế.
Long Sơn mở cửa, đưa Kiều Chinh vào nhà rồi vội giục cô đi tắm:
- Em mau tắm nước nóng đi. Anh hâm nóng đồ ăn lại cho em.
Thấy cô im lặng không trả lời, anh nói tiếp:
- Anh về đây. Yên tâm ngủ đi.
- Long Sơn.
Cô thốt thoảng gọi:
- Anh đừng đi.
Anh như là liều thuốc an thần của cô, ở bên anh cô thấy bình an vô cùng. Cô đã rung động trước Cảnh Phong, cũng may Long Sơn đến và thức tỉnh cô nên cô rất sợ, sợ anh rời đi cô lại yếu lòng lần nữa. Cảnh Phong vẫn đang đứng bên ngoài giữa trời mưa tầm tã kia. Nếu như cô mở cửa cho anh vào nhà thì thành vách trong cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Long Sơn hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Kiều Chinh nhưng anh cũng hiểu, thời khắc này, cô cần anh hơn bao giờ hết. Anh khẽ gật đầu bước đến, vỗ về:
- Anh ở đây, em ngủ đi.
Kiều Chinh khẽ cười yếu ớt, cô nhắm mắt lại chìm trong giấc ngủ.
Cả thân người ướt sũng, Cảnh Phong mệt mỏi lê người bước vào trong nhà, tận sâu trong lòng là một nỗi đau khổ khốn cùng.
Có lẽ cô nói đúng, anh nên rời khỏi cô, để cô yên ổn sống những ngày bình an. Anh không có tư cách được ở bên cạnh cô. Anh ở bên cô chỉ càng khiến cô đau đớn nhiều hơn. Cô đã tìm ình được một người đàn ông tốt, biết yêu thương, biết chăm sóc như Long Sơn. Anh chỉ cần như vậy, chỉ cần cô hạnh phúc. Ý nghĩ là như vậy vì sao trái tim vẫn thấy nhói đau?
Ánh đèn nhà sáng rực, Cẩm Tú nhìn Cảnh Phong hốt hoảng:
- Anh ướt hết rồi. Mau lên tắm nước nóng đi.
Cô chạy đến đỡ Cảnh Phong nhưng Cảnh Phong gạt tay cô ra. Anh đi thẳng lên lầu, từng bước chân có chút xiêu vẹo. Cẩm Tú rất đau lòng. Cô đã ngồi chờ anh cả một đêm như thế vậy mà một chút ân cần anh cũng không bố thí cho cô. Vì sao cô đối với anh một lòng một dạ mà anh lại đối xử với cô như thế? Kiều Chinh có gì hơn cô chứ? Đẹp không bằng cô cũng không thông minh bằng cô, lại không hi sinh cho anh nhiều như cô, vì sao người anh yêu lại không phải là cô mà là cô ấy???
Tắm nước nóng, quấn một chiếc khăn tắm, Cảnh Phong từ buồng tắm bước ra đã thấy Cẩm Tú xuất hiện trong phòng với một cái cốc bốc khói nghi ngút, ngào ngạt mùi gừng. Anh đưa tay day day trán rồi bảo:
- Cám ơn em.
Anh đón lấy cái cốc uống một ngụm thật lớn rồi bảo:
- Em sang phòng khách ngủ đi. Anh cũng mệt, muốn ngủ một chút.
Cảnh Phong nói xong, định vén tấm chăn lên chui vào thì Cẩm Tú đã ôm chặt anh từ phía sau, miệng cô khẽ khàng gọi:
- Cản...h P...hon...g
Cô dụi dụi má mình lên làn da trần mát lạnh của anh. Cánh tay anh khựng lại. Anh thở dài định nắm tay Cẩm Tú ngăn cô lại thế nhưng Cẩm Tú đã ôm rất chặt.
- Em chỉ muốn một lần ở bên anh, chẳng lẽ bao nhiêu chuyện em làm cho anh vẫn không thể đánh đổi một lần hay sao? Bao lâu nay em chỉ chờ đợi chứ không bắt ép anh vì em tin có một ngày anh sẽ quay lại nhìn em. Bây giờ em không muốn chờ nữa. Coi như anh trả nợ em một lần đi được không?
Cảnh Phong bất chấp cái ôm chặt của cô, xoay mạnh người lại nhìn cô phức tạp:
- Vì sao cứ phải để bản thân mình thiệt thòi như thế chứ? Em xinh đẹp và thông minh, em xứng đáng có một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em. Anh thì...
- Em mặc kệ.
Cảnh Phong vừa hé môi định nói tiếp thì Cẩm Tú đã ngăn lại. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cương quyết:
- Dù tương lai có ra sao em không cần biết nhưng hiện tại em biết em yêu anh, em cần anh, em muốn được bên cạnh anh dù chỉ một lần.
- Đáng để làm vậy sao?
- Em yêu anh.
Một câu thay cho tất cả lí do.
Cô nhanh chóng choàng tay quanh cổ Cảnh Phong, môi dán chặt lên môi anh. Cảnh Phong đứng bất động, mặc kệ cô ôm hôn mình, chẳng có lấy một chút cảm xúc nào đáp trả. Anh như một pho tượng vô tri vô giác, lạnh nhạt đáng sợ.
Cẩm Tú đưa ánh mắt đau khổ nhìn anh nhưng sau đó là một sự tức giận không kìm nén nổi, cô đẩy mạnh anh lên giường. Áp thân thể vào thân thể anh, cuồng nhiệt hôn, không ngừng kích thích ham muốn trong anh.
Chỉ đáng tiếc, Cảnh Phong để mặc cho cô làm loạn, anh muốn cho cô biết, dù có như thế nào trái tim của anh mãi mãi không thể dung nạp cô, mãi mãi không thể dung nạp ai khác ngoài Kiều Chinh.
- Bốp...
Cẩm Tú đột ngột ngồi dậy tát vào mặt Cảnh Phong rồi gào lên khóc trong tủi nhục:
- Tại sao? Tại sao chứ?
- Em về đi - Cảnh Phong cũng biết, mình làm tổn thương cô quá sâu sắc.
Cẩm Tú bật dậy, cô nhìn Cảnh Phong đầy thù hận rồi cười lớn:
- Anh đúng là đồ không có tim mà. Anh tưởng làm như vậy, em sẽ từ bỏ sao. Em nói cho anh biết, em sẽ không từ bỏ đâu. Nếu như cô ta chính là vật cản giữa chúng ta, em sẽ loại bỏ cô ta. Anh hãy chờ xem đi.
Cẩm Tú nói xong, cô quay lưng bỏ đi nhưng Cảnh Phong đã bật dậy túm lấy tay cô:
- Anh cấm em làm hại cô ấy.
- Anh ngăn cản được em nhưng không ngăn cản được ông chủ Thạch - Cẩm Tú đắc ý nói.
- Rốt cuộc em muốn thế nào mới bỏ qua cho cô ấy.
- Thỏa mãn yêu cầu của em.
- Được...
Cảnh Phong kéo mạnh cô quăng xuống giường, anh chồm lên người cô, ngấu nghiến hôn. Tay anh thô bạo trên thân thể cô, xé rách cả chiếc váy cô đang mặc. Anh chẳng còn giống một Cảnh Phong ân cần và lạnh lùng như trước, mà giờ đây trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Dù đôi môi tê tái, Cẩm Tú vẫn cuồng nhiệt hôn lại anh. Đây là ước mơ của cô, là hạnh phúc của cô. Cô chìm ngập trong đam mê, thỏa mãn và sung sướng. Cô ôm chặt lấy anh, trong khi anh tiến vào bên trong cô, lấp đầy cô. Anh không chút dịu dàng khiến cô đau đớn thế nhưng cô không phản đối, ánh mắt lộ rõ sự đắc ý, đầu hơi quay về một hướng. Nơi đó có ánh đèn nhỏ màu đỏ chớp tắt.
Khi Kiều Chinh giật mình thức giấc, trời vừa hửng sáng, thế nhưng cô lại có cảm giác mình vừa ngủ một giấc rất dài, dài đến mức tâm trạng hỗn loạn đêm hôm qua cũng theo giấc ngủ đó rời đi. Bên ngoài khí lạnh vẫn thổi ào ạt.
Trong căn nhà, trên chiếc giường vốn lạnh lẽo của cô lại không có chút lạnh lẽo nào mà trái lại rất ấm áp, Kiều Chinh thích cảm giác ấm áp này vô cùng. Cô biết lí do vì sao nó lại ấm áp như thế, cô định quay đầu nhìn thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.
Cô giật mình quay sang nhìn Long Sơn, anh nằm nghiêng người nhìn về phía cô, ánh mắt của anh trong ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ lại rạng rỡ vô cùng. Ánh mắt giống như chưa từng chợp mắt:
- Sao anh lại nhìn em như thế? Anh không ngủ sao?
- Có.
Long Sơn khẽ đáp, nhưng trước ánh mắt nghi ngờ của Kiều Chinh, anh cười nhẹ:
- Em nói mớ rất nhiều.
Kiều Chinh có chút hoảng hốt, cô tự mình đưa tay tém lại tóc, một hành động che giấu suy nghĩ bối rối trong lòng. Cô không biết đã nói mớ cái gì nhưng dù cô nói gì, cô cũng không muốn người nghe thấy lại là Long Sơn. Cô mím môi, quyết định hỏi:
- Em nói mớ điều gì?
- Không nhiều lắm - Long Sơn khẽ xoay người lại, anh nằm ngửa, đưa mắt nhìn lên trần nhà, hai tay đan vào nhau để trước ngực.
Kiều Chinh vẫn nhìn anh không rời mắt, Long Sơn bèn nói tiếp.
- Em khóc.
Kiều Chinh giật mình, cô đưa tay lên chạm vào mắt mình, tìm kiếm những giọt nước mắt còn vương trên đó.
- Anh đã giúp em lau chúng đi.
Long Sơn bị hành động của cô mà xoay người nhìn lại cô lần nữa, ánh mắt có chút buồn đau:
- Em gọi tên anh ta.
Kiều Chinh thinh lặng.
- Anh đọc được một câu nói thế này khá là hay. Anh kể cho em nghe nhé.
Kiều Chinh không ủng hộ, cũng không từ chối. Long Sơn bắt đầu kể:
- Đang cầm một hòn đá nặng một ký trên tay, nếu hỏi: "Hòn đá đó nặng cỡ nào?". Câu trả lời chắc chắn là: "Hòn đá nặng một ký". Nhưng thật ra, hòn đá nặng bao nhiêu còn tùy thuộc vào việc người ta cầm nó trong bao lâu. Nếu chỉ cầm lên rồi bỏ xuống, sẽ chẳng thể thấy nó nặng thế nào. Nếu ta cầm trong một tiếng, sẽ thấy nó nặng thêm. Nếu ta cầm nó một ngày, ta sẽ thấy tay của ta mỏi nhừ. Cho nên giá trị, sức nặng của nhiều thứ đôi khi không phụ thuộc vào bản chất của nó mà tùy thuộc vào thời gian ta nắm giữ nó trong tay. Chúng ta cần phải chấp nhận bỏ đi vài thứ, chỉ để cảm thấy rằng, đáng lí phải bỏ đi sớm hơn.
Long Sơn nói rất chậm giống như anh muốn những lời của mình có thể thấm sâu vào trong suy nghĩ của cô. Không gian giữa hai người bỗng dưng chìm xuống.
Kiều Chinh hít một hơi thật sâu. Long Sơn vẫn nói:
- Nếu như em yêu cậu ta thì hãy bỏ hết những đau khổ ngăn cách giữa hai người đi và đến với cậu ấy. Hãy nhìn về tương lai của bản thân mình, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ. Hãy để cho bản thân được sống hạnh phúc, bởi vì em là một cô gái tốt, em xứng đáng với điều đó. Còn nếu em đã hết yêu cậu ta rồi, vậy thì càng phải bỏ đi quá khứ, bởi vì nó chính là hòn đá trong lòng em, càng để lâu càng thấy nặng. Để rồi một lúc nào đó, em sẽ bị nó đè đến ngạt thở mà chết. Vì sao phải chọn cho bản thân con đường vất vả như thế? Cứ đơn giản quẳng nó đi là xong.
- Có thể quẳng xuống sao?
- Phải - Long Sơn đáp một cái chắc nịch khẳng định mọi thứ.
- Liệu em có hạnh phúc hay không?
- Sẽ có. Em luôn có anh ở bên cạnh, anh sẽ khiến em hạnh phúc.
Chỉ mong được nắm chặt tay em lần nữa
Đập vào mắt Cảnh Phong là gương mặt của kẻ bỏ trốn trước đây - Hưng đại bàng. Hưng đại bàng cũng nhìn Cảnh Phong với ánh mắt thù địch. Cả hai trừng mắt nhìn nhau vài giây rồi Cảnh Phong lớn giọng:
- Buông tay ra khỏi người cô ấy.
Hưng đại bàng thấy vậy càng cười lớn, giơ tay tóm lấy cằm Kiều Chinh nở một nụ cười đầy hứng thú:
- Haiz, đàn bà con gái đúng là thứ ngu ngốc nhất trên đời này, luôn bị tình yêu che mờ lí trí. Đến giờ phút này, cô vẫn để cho hắn ta lợi dụng mình. Đúng là đê tiện quá mức.
Nói xong, hắn hất tay thật mạnh, đẩy Kiều Chinh ngã phịch xuống sàn nhà.
- Mày...
Cảnh Phong thấy thế không khỏi tức giận lao vào muốn đánh Hưng đại bàng nhưng Cẩm Tú đã níu anh lại:
- Cảnh Phong đừng mà... bọn chúng đông lắm.
- Em bỏ tay anh ra - Cảnh Phong quát lớn.
- Em không buông - Cẩm Tú càng siết tay anh chặt hơn.
- Hai người không cần vì tôi mà cãi nhau - Kiều Chinh lồm cồm ngồi dậy.
Cảnh Phong khựng người. Anh nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt vọng lẫn bi thương nhưng cô không nhìn anh, trong đôi mắt cô giờ đây không có hình bóng anh nữa.
Cô quay sang nói với Hưng đại bàng:
- Tôi và họ không có liên quan đến nhau.
- Ha ha, là cô đã tỉnh ngộ hay bị bỏ rơi vậy hả? - Hưng đại bàng cười lớn chế nhạo cô.
Kiều Chinh uất nghẹn trước sự cười nhạo của Hưng đại bàng, cô nén lòng nhìn hắn gằn từng tiếng:
- Cảm phiền tôi muốn về nhà.
Thế nhưng Hưng đại bàng nào để cô dễ dàng bỏ đi như thế. Cô vừa mới bước lên một bước thì đàn em của hắn đã ngăn cô lại. Kiều Chinh tức giận trừng mắt hỏi:
- Các người muốn gì đây?
- Không muốn gì cả - Hưng đại bàng cười ha ha - Dù sao cô cũng là con gái ông chủ, tôi từng được ông chủ chiếu cố nhiều nên tôi cũng muốn chiếu cố lại cô để đền đáp ơn nghĩa cho ông chủ.
- Tôi không cần anh chiếu cố, chỉ mong anh đừng đến làm phiền tôi nữa thôi - Kiều Chinh mở miệng đáp.
- Cô nói cũng đúng. Tôi không cần phải chiếu cố cô vì ông chủ, bởi vì thực chất cô không xứng đáng. Là vì cô ông chủ mới chết.
Hưng đại bàng bỗng trở nên giận dữ quát mắng cô. Kiều Chinh như chết sững khi nghe Hưng đại bàng nhắc đến cái chết của ba cô. Nước mắt không chờ đợi mà cứ thế rơi xuống.
- Thật không hiểu đàn bà các cô tại sao khi yêu đều trở nên mù quáng như thế cơ chứ - Hưng đại bàng nheo mắt nhìn cô nghiến răng nói - Ông chủ chết, đều là lỗi của cô hết.
- Tôi không... - Kiều Chinh muốn nói nhưng lắp bắp không thành lời.
- Tuấn... Mày nói đi - Hưng đại bàng gằn giọng.
Tuấn cao kều bước lên phía trước, bất đắc dĩ phải lên tiếng:
- Năm đó, nếu như cô ấy chịu thông báo sớm cho ông chủ, ông ấy đã có thể đem hết giấy tờ đi tiêu hủy và không chết thảm như vậy.
- Nghe rõ rồi chứ. Ba cô là chính một tay cô hại chết.
Cảnh Phong gằn từng chữ:
- Hưng đại bàng! Tao cảnh cáo mày, mày mà còn kích động cô ấy một lần nữa tao sẽ không để yên đâu.
- Mày làm gì được tao? Muốn đánh nhau, tao chấp mày đó - Hưng đại bàng thách thức- Mày đừng quên, mày đang mặc một bộ đồ sang trọng. Mày đã không còn là thằng giang hồ vặt vãnh ngày xưa nữa rồi.
Cảnh Phong bị Hưng đại bàng nói trúng thóp chỉ có thể im lặng nén giận.
Đúng lúc đó, Kiều Chinh đã bước tới nắm lấy áo của Hưng đại bàng kéo mạnh:
- Nghe cho rõ đây. Bây giờ tôi muốn về nhà, nếu ai dám ngăn cản tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
Ánh mắt cô lạnh băng đáng sợ. Hưng đại bàng có chút sững người khi nhìn vào ánh mắt cô. Cô liền đẩy mạnh hắn về phía mấy tên đàn em khiến hắn ngã ngửa. Một tên đàn em tức giận định giữ cô lại, cô trừng mắt nhìn tên đó, môi mím chặt. Đúng lúc đó, Tuấn phất tay ra hiệu để cô đi. Ánh mắt của Kiều Chinh dịu lại, cô liền bước thẳng đi không chút e sợ. Hưng đại bàng nhìn theo dáng Kiều Chinh, khoái chí cười:
- Cô em, được lắm.
Giọng nói đầy hứng thú cộng với ánh mắt lộ rõ sự thèm khát của hắn khiến Cảnh Phong có chút sợ hãi, anh rũ mạnh tay Cẩm Tú ra khỏi tay mình vội vàng đuổi theo Kiều Chinh. Cẩm Tú cũng chạy theo anh.
- Anh Hưng, để chúng đi vậy sao?
Một tên đàn em nhìn Hưng đại bàng lên tiếng hỏi. Hưng đại bàng nhìn theo hướng ba người vừa rời đi, ánh mắt nham hiểm:
- Kịch vui còn ở phía sau kia mà. Cứ từ từ thưởng thức.
Rồi hắn phá lên cười.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa thế nhưng cô không hề dừng chân lấy một lần. Cảnh Phong nắm tay giữ cô lại:
- Em chờ một chút, anh đi lấy xe.
Kiều Chinh chợt dừng bước chân, tiếp sau đó là một tiếng bốp vang lên. Trên má Cảnh Phong xuất hiện năm dấu tay rõ rệt. Cẩm Tú giật mình. Ngay sau đó, cô phẫn nộ chỉ tay vào mặt Kiều Chinh kêu lên:
- Cô...
Kiều Chinh mặc kệ Cẩm Tú, cô cao giọng nói với Cảnh Phong:
- Sỉ nhục và đau đớn ngày hôm nay của tôi là do anh gây ra, cái tát này coi như tôi đòi lại. Từ nay chúng ta chỉ là cấp trên và cấp dưới, một chút cũng không quan hệ, xin anh đừng có đến phiền tôi nữa. Hãy để tôi sống yên đi.
Cô nói xong lao người vào trong màn mưa. Anh ném mạnh chùm chìa khóa trong tay cho Cẩm Tú và bảo:
- Em tự lái xe về đi.
Rồi anh đuổi theo Kiều Chinh.
Mưa thật lớn, chẳng mấy chốc quần áo hai người đã ướt hết cả. Cảnh Phong cởi áo khoác của mình ra giơ rộng trên cao che cho cô. Nhưng cô vẫn bước tiếp mà không hề có một phản ứng nào nữa. Trời vẫn mưa như trút, cái lạnh ùa đến, môi cô run cầm cập. Cô khẽ liếc mắt nhìn Cảnh Phong dưới tấm áo khoác, môi anh đã tái nhợt.
Lòng cô bỗng rối loạn. Vì cái gì mà anh phải làm như thế?
Vì yêu ư? Vì ân hận ư?
Hay vì tiền?
Cô không biết, cô thật sự không biết. Trong tích tắc cô bỗng thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả: Quá khứ, thù hận, tình yêu.
Cô đứng khựng lại. Cảnh Phong lo lắng hỏi:
- Em mỏi chân rồi sao? Để anh...
Anh chưa nói hết câu, Kiều Chinh đã kéo chiếc áo che đầu xuống rồi bảo:
- Không cần phải làm khổ mình như thế.
- Anh không cho đây là sự khổ sở - Anh chân thành đáp - Dù em tin cũng được, không tin cũng được, anh chỉ mong được nắm chặt tay em một lần nữa mà thôi. Em bắt anh làm gì anh cũng chấp nhận.
Cô nhìn anh im lặng, đôi mắt đầy xúc động. Cô để nước mắt rơi tự do trong màn mưa, cô không muốn anh biết mình đang khóc nên kìm nén tiếng nức nở. Cảnh Phong thấy cô im lặng, anh nhẹ bước tới nắm lấy bàn tay cô:
- Tha thứ cho anh có được không?
- Đừng cầu xin em, em không làm được - Cô muốn rút tay về.
- Em có thể làm được. Vì tình yêu của chúng ta, anh xin em - Cảnh Phong thành khẩn, giọng anh run lên, không rõ vì xúc động hay là vì lạnh.
Khi anh nhắc đến tình yêu của họ, cô không nén nổi bi thương, run run khóe môi, nghẹn ngào lên tiếng:
- Nếu vì tình yêu, vì sao năm xưa anh không tha thứ cho ba em?
- Bởi vì anh cố chấp - Cảnh Phong đau khổ né tránh.
- Chẳng lẽ em không cố chấp sao?
- Em không cố chấp như anh.
Cô bật cười lớn, rụt tay khỏi tay Cảnh Phong, lùi người ra xa mấy bước.
- Anh sai rồi. So với anh, em còn cố chấp nhiều hơn. Thật đáng tiếc, anh không hiểu em gì hết.
- Anh hiểu. Anh hiểu em mà.
Chính vì anh hiểu cô, cho nên mới yêu cô nhiều như thế.
- Không, Cảnh Phong. Anh không hiểu. Bởi vì so với sự cố chấp của anh, em còn cố chấp nhiều hơn. Nếu em không cố chấp thì sẽ không yêu anh đến thế này. Nếu em không cố chấp thì sẽ không theo đuổi tình yêu dành cho anh để rồi bị anh làm tổn thương sâu sắc như thế. Đáng lẽ em không nên gặp anh, không nên yêu anh, càng không nên yêu anh quá thật lòng.
Cô đã nói ra những lời tận đáy lòng mình, Cảnh Phong đưa tay ôm lấy cô, giữ chặt cô trong vòng tay, nghẹn ngào nói:
- Anh biết, anh đã làm tổn thương em nhiều như thế nào. Anh nguyện bù đắp cho em suốt quãng đường còn lại của mình. Chỉ cần em cho anh cơ hội.
Cô im lặng không đáp, tựa đầu vào lồng ngực anh, nước mắt lăn dài.
Mưa vẫn cứ rơi mãi như thể muốn rửa trôi hết mọi đau khổ, hận thù giữa hai người. Họ ôm chặt nhau dưới làn mưa lạnh. Mưa lạnh nhưng lòng người không lạnh. Mưa lạnh đóng băng nỗi đau của con người, cho lòng người dịu lại, cho nỗi bi thương chìm sâu.
Bóng hai người in dưới lòng đường hòa vào trong màn mưa buồn. Xa xa có một bóng người khác cũng trải dài trong màn mưa dưới tán dù nhìn về phía họ. Là đau là xót, là buồn, là tuyệt vọng...
- Kiều Chinh.
Bỗng một âm thanh vang vọng giữa làn mưa cùng tiếng gió gào thét khiến cả hai đều giật mình.
Long Sơn trên người mặc áo mưa, cầm dù chạy tới, anh không nhìn Cảnh Phong, đưa tay ôm eo Kiều Chinh che dù cho cô tránh khỏi những hạt mưa lạnh lẽo nặng nề phủ xuống người.
- Em ướt hết rồi, mau vào nhà thôi.
Long Sơn! Kiều Chinh hơi nghiêng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, cơn hoảng loạn trong lòng bỗng dịu lại. Long Sơn vỗ về cô rồi kéo cô đi về hướng nhà cô. Kiều Chinh lúc này mới nhận ra, họ đã đi một đoạn đường dài trong im lặng, cứ đi cứ đi theo tri giác mơ hồ mà không hề biết đã gần đến nơi cần đến.
- Đừng đi - Cảnh Phong khẽ gọi, giọng anh run rẩy.
Kiều Chinh hơi khựng lại, nhưng sau đó cô đưa tay siết chặt vạt áo mưa giống như bám víu để bản thân không yếu đuối mà gục ngã trước giọng nói của anh.
Long Sơn nhìn Cảnh Phong, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng Cảnh Phong như thế. Lúc trước anh cam chịu, chấp nhận chôn vùi mối tình đơn phương của mình vào trong đáy lòng nhưng bây giờ là Cảnh Phong đã làm tổn thương Kiều Chinh nên bất luận thế nào, anh cũng không nhường cô lại cho Cảnh Phong nữa. Anh cứ thế ôm Kiều Chinh rời đi.
Hóa ra cảm giác là như vậy.
Hóa ra cảm giác nhìn người mình yêu tay trong tay với người khác, lại đau đớn đến thế.
Hóa ra cảm giác đứng dưới mưa lạnh trước cửa nhà chờ đợi lại đáng sợ như thế. Cô đã chờ anh, chờ đến khi cái lạnh làm cô ngất đi. Và giờ anh lại thế, đứng dưới mưa chờ cô. Đau đớn hơn, người bên trong mãi không ra.
Là anh đáng phải chịu như thế.
Long Sơn mở cửa, đưa Kiều Chinh vào nhà rồi vội giục cô đi tắm:
- Em mau tắm nước nóng đi. Anh hâm nóng đồ ăn lại cho em.
Thấy cô im lặng không trả lời, anh nói tiếp:
- Anh về đây. Yên tâm ngủ đi.
- Long Sơn.
Cô thốt thoảng gọi:
- Anh đừng đi.
Anh như là liều thuốc an thần của cô, ở bên anh cô thấy bình an vô cùng. Cô đã rung động trước Cảnh Phong, cũng may Long Sơn đến và thức tỉnh cô nên cô rất sợ, sợ anh rời đi cô lại yếu lòng lần nữa. Cảnh Phong vẫn đang đứng bên ngoài giữa trời mưa tầm tã kia. Nếu như cô mở cửa cho anh vào nhà thì thành vách trong cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Long Sơn hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Kiều Chinh nhưng anh cũng hiểu, thời khắc này, cô cần anh hơn bao giờ hết. Anh khẽ gật đầu bước đến, vỗ về:
- Anh ở đây, em ngủ đi.
Kiều Chinh khẽ cười yếu ớt, cô nhắm mắt lại chìm trong giấc ngủ.
Cả thân người ướt sũng, Cảnh Phong mệt mỏi lê người bước vào trong nhà, tận sâu trong lòng là một nỗi đau khổ khốn cùng.
Có lẽ cô nói đúng, anh nên rời khỏi cô, để cô yên ổn sống những ngày bình an. Anh không có tư cách được ở bên cạnh cô. Anh ở bên cô chỉ càng khiến cô đau đớn nhiều hơn. Cô đã tìm ình được một người đàn ông tốt, biết yêu thương, biết chăm sóc như Long Sơn. Anh chỉ cần như vậy, chỉ cần cô hạnh phúc. Ý nghĩ là như vậy vì sao trái tim vẫn thấy nhói đau?
Ánh đèn nhà sáng rực, Cẩm Tú nhìn Cảnh Phong hốt hoảng:
- Anh ướt hết rồi. Mau lên tắm nước nóng đi.
Cô chạy đến đỡ Cảnh Phong nhưng Cảnh Phong gạt tay cô ra. Anh đi thẳng lên lầu, từng bước chân có chút xiêu vẹo. Cẩm Tú rất đau lòng. Cô đã ngồi chờ anh cả một đêm như thế vậy mà một chút ân cần anh cũng không bố thí cho cô. Vì sao cô đối với anh một lòng một dạ mà anh lại đối xử với cô như thế? Kiều Chinh có gì hơn cô chứ? Đẹp không bằng cô cũng không thông minh bằng cô, lại không hi sinh cho anh nhiều như cô, vì sao người anh yêu lại không phải là cô mà là cô ấy???
Tắm nước nóng, quấn một chiếc khăn tắm, Cảnh Phong từ buồng tắm bước ra đã thấy Cẩm Tú xuất hiện trong phòng với một cái cốc bốc khói nghi ngút, ngào ngạt mùi gừng. Anh đưa tay day day trán rồi bảo:
- Cám ơn em.
Anh đón lấy cái cốc uống một ngụm thật lớn rồi bảo:
- Em sang phòng khách ngủ đi. Anh cũng mệt, muốn ngủ một chút.
Cảnh Phong nói xong, định vén tấm chăn lên chui vào thì Cẩm Tú đã ôm chặt anh từ phía sau, miệng cô khẽ khàng gọi:
- Cản...h P...hon...g
Cô dụi dụi má mình lên làn da trần mát lạnh của anh. Cánh tay anh khựng lại. Anh thở dài định nắm tay Cẩm Tú ngăn cô lại thế nhưng Cẩm Tú đã ôm rất chặt.
- Em chỉ muốn một lần ở bên anh, chẳng lẽ bao nhiêu chuyện em làm cho anh vẫn không thể đánh đổi một lần hay sao? Bao lâu nay em chỉ chờ đợi chứ không bắt ép anh vì em tin có một ngày anh sẽ quay lại nhìn em. Bây giờ em không muốn chờ nữa. Coi như anh trả nợ em một lần đi được không?
Cảnh Phong bất chấp cái ôm chặt của cô, xoay mạnh người lại nhìn cô phức tạp:
- Vì sao cứ phải để bản thân mình thiệt thòi như thế chứ? Em xinh đẹp và thông minh, em xứng đáng có một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em. Anh thì...
- Em mặc kệ.
Cảnh Phong vừa hé môi định nói tiếp thì Cẩm Tú đã ngăn lại. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cương quyết:
- Dù tương lai có ra sao em không cần biết nhưng hiện tại em biết em yêu anh, em cần anh, em muốn được bên cạnh anh dù chỉ một lần.
- Đáng để làm vậy sao?
- Em yêu anh.
Một câu thay cho tất cả lí do.
Cô nhanh chóng choàng tay quanh cổ Cảnh Phong, môi dán chặt lên môi anh. Cảnh Phong đứng bất động, mặc kệ cô ôm hôn mình, chẳng có lấy một chút cảm xúc nào đáp trả. Anh như một pho tượng vô tri vô giác, lạnh nhạt đáng sợ.
Cẩm Tú đưa ánh mắt đau khổ nhìn anh nhưng sau đó là một sự tức giận không kìm nén nổi, cô đẩy mạnh anh lên giường. Áp thân thể vào thân thể anh, cuồng nhiệt hôn, không ngừng kích thích ham muốn trong anh.
Chỉ đáng tiếc, Cảnh Phong để mặc cho cô làm loạn, anh muốn cho cô biết, dù có như thế nào trái tim của anh mãi mãi không thể dung nạp cô, mãi mãi không thể dung nạp ai khác ngoài Kiều Chinh.
- Bốp...
Cẩm Tú đột ngột ngồi dậy tát vào mặt Cảnh Phong rồi gào lên khóc trong tủi nhục:
- Tại sao? Tại sao chứ?
- Em về đi - Cảnh Phong cũng biết, mình làm tổn thương cô quá sâu sắc.
Cẩm Tú bật dậy, cô nhìn Cảnh Phong đầy thù hận rồi cười lớn:
- Anh đúng là đồ không có tim mà. Anh tưởng làm như vậy, em sẽ từ bỏ sao. Em nói cho anh biết, em sẽ không từ bỏ đâu. Nếu như cô ta chính là vật cản giữa chúng ta, em sẽ loại bỏ cô ta. Anh hãy chờ xem đi.
Cẩm Tú nói xong, cô quay lưng bỏ đi nhưng Cảnh Phong đã bật dậy túm lấy tay cô:
- Anh cấm em làm hại cô ấy.
- Anh ngăn cản được em nhưng không ngăn cản được ông chủ Thạch - Cẩm Tú đắc ý nói.
- Rốt cuộc em muốn thế nào mới bỏ qua cho cô ấy.
- Thỏa mãn yêu cầu của em.
- Được...
Cảnh Phong kéo mạnh cô quăng xuống giường, anh chồm lên người cô, ngấu nghiến hôn. Tay anh thô bạo trên thân thể cô, xé rách cả chiếc váy cô đang mặc. Anh chẳng còn giống một Cảnh Phong ân cần và lạnh lùng như trước, mà giờ đây trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Dù đôi môi tê tái, Cẩm Tú vẫn cuồng nhiệt hôn lại anh. Đây là ước mơ của cô, là hạnh phúc của cô. Cô chìm ngập trong đam mê, thỏa mãn và sung sướng. Cô ôm chặt lấy anh, trong khi anh tiến vào bên trong cô, lấp đầy cô. Anh không chút dịu dàng khiến cô đau đớn thế nhưng cô không phản đối, ánh mắt lộ rõ sự đắc ý, đầu hơi quay về một hướng. Nơi đó có ánh đèn nhỏ màu đỏ chớp tắt.
Khi Kiều Chinh giật mình thức giấc, trời vừa hửng sáng, thế nhưng cô lại có cảm giác mình vừa ngủ một giấc rất dài, dài đến mức tâm trạng hỗn loạn đêm hôm qua cũng theo giấc ngủ đó rời đi. Bên ngoài khí lạnh vẫn thổi ào ạt.
Trong căn nhà, trên chiếc giường vốn lạnh lẽo của cô lại không có chút lạnh lẽo nào mà trái lại rất ấm áp, Kiều Chinh thích cảm giác ấm áp này vô cùng. Cô biết lí do vì sao nó lại ấm áp như thế, cô định quay đầu nhìn thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.
Cô giật mình quay sang nhìn Long Sơn, anh nằm nghiêng người nhìn về phía cô, ánh mắt của anh trong ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ lại rạng rỡ vô cùng. Ánh mắt giống như chưa từng chợp mắt:
- Sao anh lại nhìn em như thế? Anh không ngủ sao?
- Có.
Long Sơn khẽ đáp, nhưng trước ánh mắt nghi ngờ của Kiều Chinh, anh cười nhẹ:
- Em nói mớ rất nhiều.
Kiều Chinh có chút hoảng hốt, cô tự mình đưa tay tém lại tóc, một hành động che giấu suy nghĩ bối rối trong lòng. Cô không biết đã nói mớ cái gì nhưng dù cô nói gì, cô cũng không muốn người nghe thấy lại là Long Sơn. Cô mím môi, quyết định hỏi:
- Em nói mớ điều gì?
- Không nhiều lắm - Long Sơn khẽ xoay người lại, anh nằm ngửa, đưa mắt nhìn lên trần nhà, hai tay đan vào nhau để trước ngực.
Kiều Chinh vẫn nhìn anh không rời mắt, Long Sơn bèn nói tiếp.
- Em khóc.
Kiều Chinh giật mình, cô đưa tay lên chạm vào mắt mình, tìm kiếm những giọt nước mắt còn vương trên đó.
- Anh đã giúp em lau chúng đi.
Long Sơn bị hành động của cô mà xoay người nhìn lại cô lần nữa, ánh mắt có chút buồn đau:
- Em gọi tên anh ta.
Kiều Chinh thinh lặng.
- Anh đọc được một câu nói thế này khá là hay. Anh kể cho em nghe nhé.
Kiều Chinh không ủng hộ, cũng không từ chối. Long Sơn bắt đầu kể:
- Đang cầm một hòn đá nặng một ký trên tay, nếu hỏi: "Hòn đá đó nặng cỡ nào?". Câu trả lời chắc chắn là: "Hòn đá nặng một ký". Nhưng thật ra, hòn đá nặng bao nhiêu còn tùy thuộc vào việc người ta cầm nó trong bao lâu. Nếu chỉ cầm lên rồi bỏ xuống, sẽ chẳng thể thấy nó nặng thế nào. Nếu ta cầm trong một tiếng, sẽ thấy nó nặng thêm. Nếu ta cầm nó một ngày, ta sẽ thấy tay của ta mỏi nhừ. Cho nên giá trị, sức nặng của nhiều thứ đôi khi không phụ thuộc vào bản chất của nó mà tùy thuộc vào thời gian ta nắm giữ nó trong tay. Chúng ta cần phải chấp nhận bỏ đi vài thứ, chỉ để cảm thấy rằng, đáng lí phải bỏ đi sớm hơn.
Long Sơn nói rất chậm giống như anh muốn những lời của mình có thể thấm sâu vào trong suy nghĩ của cô. Không gian giữa hai người bỗng dưng chìm xuống.
Kiều Chinh hít một hơi thật sâu. Long Sơn vẫn nói:
- Nếu như em yêu cậu ta thì hãy bỏ hết những đau khổ ngăn cách giữa hai người đi và đến với cậu ấy. Hãy nhìn về tương lai của bản thân mình, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ. Hãy để cho bản thân được sống hạnh phúc, bởi vì em là một cô gái tốt, em xứng đáng với điều đó. Còn nếu em đã hết yêu cậu ta rồi, vậy thì càng phải bỏ đi quá khứ, bởi vì nó chính là hòn đá trong lòng em, càng để lâu càng thấy nặng. Để rồi một lúc nào đó, em sẽ bị nó đè đến ngạt thở mà chết. Vì sao phải chọn cho bản thân con đường vất vả như thế? Cứ đơn giản quẳng nó đi là xong.
- Có thể quẳng xuống sao?
- Phải - Long Sơn đáp một cái chắc nịch khẳng định mọi thứ.
- Liệu em có hạnh phúc hay không?
- Sẽ có. Em luôn có anh ở bên cạnh, anh sẽ khiến em hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.