Chương 41: Ngoại truyện: Vĩ Thanh
Born
19/12/2016
Bệnh viện buổi tối vẫn đông người ra kẻ vào, tiếng ồn ào từ xa vang
đến nhưng Hải cảm thấy dường như tất cả đều chẳng thể xen vào tâm trí
Cảnh Phong. Cảnh Phong ngồi bất động trên ghế chờ, ánh mắt nhìn về phía
phòng cấp cứu không rời. Cả người Cảnh Phong đều xơ xác thảm hại do
những cú va chạm, đôi mắt đau đớn sợ hãi càng khiến anh thảm hại hơn.
Hải có thể thấy cả người Cảnh Phong run lên. Anh chưa bao giờ nhìn thấy
một Cảnh Phong như thế.
Cẩm Tú đứng bên cạnh cắn chặt môi, hai khóe mắt cũng đỏ hoe, cô thật sự không thể tin được việc Kiều Chinh sẽ chạy ra đỡ cho Cảnh Phong phát súng đó. Tình yêu chân thật chính là thế này sao? Nếu vậy thì cô thua thật rồi. Cô từng oán hận Cảnh Phong rất nhiều, oán hận anh vì sao lại chọn yêu Kiều Chinh chứ không phải cô. Cô cho rằng mình yêu Cảnh Phong nhiều hơn Kiều Chinh, hi sinh cho anh nhiều hơn. Nhưng giờ cô đã hiểu vì sao Cảnh Phong lại yêu Kiều Chinh, cô đúng là không thể so sánh với Kiều Chinh về mọi mặt, nhất là trong tình yêu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô mong Kiều Chinh sẽ bình an, cô chấp nhận đánh đổi tất cả. Cô muốn đến an ủi Cảnh Phong nhưng Hải đã ngăn cô lại:
– Cứ để anh ấy một mình đi.
– Nói với Cảnh Phong, em cầu chúc Kiều Chinh có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Rồi cô nhìn Hải cười nói:
– Anh cũng phải bảo trọng nhé.
– Em định đi đâu?
– Cũng không biết nữa. Có lẽ là đến nơi nào đó có người cần em.
Cẩm Tú nói xong thì bước đi, cô cũng chưa biết mình sẽ đi đâu, chỉ là muốn rời khỏi nơi đau lòng này, bắt đầu lại từ đầu. Cô đến gần thang máy thì cửa thang máy mở, một người phụ nữ sắc mặt trắng nhợt được người khác dìu ra khiến cô giật mình đứng yên. Người phụ nữ cũng nhìn thấy Cẩm Tú, hai người họ quả thật đã lâu không gặp mặt, trong ấn tượng của cả hai, người kia chẳng qua là một người xa lạ. Cả hai người nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng bà ta chọn cách lướt qua cô đi về phía phòng cấp cứu.
Bà Kim Xuân đi thẳng đến phòng cấp cứu, là Tố Quyên dìu bà đi, cả người bà run lên. Bà như muốn xông vào trong xem Kiều Chinh hiện giờ ra sao, thế nhưng cửa phòng đã đóng chặt. Bà Kim Xuân đập tay bất lực kêu gào:
– Kiều Chinh, Kiều Chinh, con đừng bỏ mẹ. Cho dù con oán con trách mẹ thế nào, mẹ cũng bằng lòng. Xin con đừng bỏ mẹ. Mẹ chỉ còn lại có mình con, con mà có mệnh hệ gì, mẹ làm sao mà sống tiếp đây.
Tố Quyên thấy bà Kim Xuân đã quá kích động liền vội vàng ngăn cản bà:
– Chị à, đừng làm như vậy mà, chị như thế, bác sĩ không thể tập trung cứu Kiều Chinh được đâu.
Bà Kim Xuân đau khổ im lặng dần đi nhưng rồi bà lập tức quay sang Cảnh Phong lao đến nắm lấy cổ áo anh mắng chửi:
– Cậu là đồ khốn, mau trả con lại cho tôi. Tại sao cậu lại hại chết hết người thân của tôi như vậy chứ. Cậu hãy giết tôi đi, giết tôi đi, hãy buông tha cho con gái tôi.
Cảnh Phong vẫn ngồi yên bất động, để mặc bà Kim Xuân đánh mắng chửi rủa.
– Chị, chị đừng như vậy – Tố Quyên vội vàng giữ bà Kim Xuân lại.
– Người hại Kiều Chinh đâu phải là anh Phong – Hải bất ngờ lên tiếng.
Lời của Hải như giáng một đòn mạnh vào bà Kim Xuân, bà buông hai tay ra khỏi cổ áo Cảnh Phong, cả người như đổ gục xuống, Tố Quyên và Hải phải đỡ lấy bà ngồi lên ghế chờ. Bà Kim Xuân lấy hai tay bưng lấy mặt khóc nức nở:
– Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Là tôi hại con gái mình, là tôi đẩy con gái vào con đường bất hạnh đầy đau khổ này. Là lỗi của tôi. Nếu tôi không quá đặt nặng mối thù này thì Kiều Chinh sẽ không khốn khổ như thế.
– Phải, tất cả chúng ta đều sai. Chỉ vì chúng ta mà Kiều Chinh mới ra nông nỗi này – Cảnh Phong giờ mới lên tiếng, nước mắt anh rơi xuống trên gương mặt dường như đã mất đi sự sống.
Cảnh Phong nắm chặt tay Kiều Chinh áp lên mặt mình, tay kia nhẹ nhàng vén mái tóc của cô, khẽ nói:
– Em còn giận anh đúng không? Nếu không vì sao em vẫn chưa chịu tỉnh lại?
Một lát, anh đứng lên lấy một chiếc khăn sạch tỉ mỉ lau nhẹ gương mặt cô, từng chút từng chút một thật cẩn thận. Vừa lau, Cảnh Phong vừa kể chuyện cho cô nghe.
– Chú em đã trở về Hồng Kông rồi, Tố Quyên không đi theo chú ấy, cô ấy lựa chọn ở lại đây. Cô ấy bảo không muốn xen vào phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác. Tuấn và Hưng đại bàng đã bị bắt, Tuấn đã nhận tôi thay chú em…
…
– Hoa sưa đã nở rồi, hoe trắng cả một vùng, cánh hoa rơi xuống rất đẹp. Em mau tỉnh lại để nhìn xem, nếu không hoa sưa sẽ tàn hết đó.
…
– Em đoán xem, con của chúng ta là gái hay trai. Anh hi vọng con của chúng ta sẽ giống em…
…
Bà Kim Xuân muốn bước vào thăm con gái nhưng nhìn thấy Cảnh Phong đang giúp Kiều Chinh lau mặt, bà bèn dừng lại. Trong lòng bà bỗng xót xa cho anh, xót xa cho kẻ mà bà từng căm ghét. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi vậy mà Cảnh Phong lại tiều tụy đến thế. Thân người gầy rạc, mái tóc rối bời, râu mọc rậm cả quai hàm. Bà khẽ đóng cửa lại, tất cả đều do oán hận mà ra. Giờ trong lòng bà chỉ cầu mong cho Kiều Chinh tỉnh dậy, hận thù đã đến lúc xóa bỏ rồi.
Bà đang đi thì gặp bác sĩ điều trị cho Kiều Chinh, ông thở dài rồi nói:
– Nếu ba ngày nữa mà cô ấy vẫn chưa tỉnh, tôi khuyên mọi người hãy chuẩn bị tâm lí đi.
– Không đâu bác sĩ, xin ông hãy cứu con gái tôi – Bà Kim Xuân nghe những lời bác sĩ nói, bật khóc níu tay ông cầu xin.
– Cái khó là cô ấy còn mang thai nữa, nếu cô ấy không tỉnh lại thì với tình trạng sức khỏe như vậy, cái thai sẽ khiến cô ấy càng yếu hơn. Chỉ e là cái thai sẽ chết trong bụng mẹ. Đây chỉ là chuyện sớm muộn, cách tốt nhất là nên tiến hành phá bỏ. Hi vọng khi phá bỏ cái thai, cô ấy có thể tỉnh lại – Bác sĩ ân cần giải thích.
Bà Kim Xuân như chết đứng tại chỗ.
– Bà suy nghĩ cho kĩ đi, đây là cách tốt nhất.
– Không được. Cô ấy nhất định tỉnh lại, các người không được phá bỏ cái thai – Cảnh Phong đã nghe thấy cuộc đối thoại, anh bước nhanh ra ngoài lên tiếng phản đối.
– Tùy các vị suy nghĩ, chúng tôi chờ ý kiến của các vị – Vị bác sĩ lại thở dài nói thêm rồi nhanh chóng bỏ đi.
Bà Kim Xuân cố gắng bước đến bên ghế chờ rồi ngồi sụp xuống, nét mặt bà tái nhợt. Cảnh Phong nhìn bà Kim Xuân rồi nhanh chóng đi vào bên trong ngồi xuống nắm lấy tay Kiều Chinh nói khẽ:
– Em có nghe bác sĩ nói hay không? Ông ấy muốn bắt con của chúng ta đi. Con của chúng ta chắc chắn là một đứa bé rất xinh đẹp nên ông trời mới không lấy lại nó. Con của chúng ta rất ngoan, con đang ở đây chờ ngày ra đời – Cảnh Phong vuốt ve cái bụng chưa nhô cao của cô – Em có nhớ không, em từng nói với anh về cuộc sống sau này của chúng ta, anh sẽ đi làm còn em ở nhà chăm con. Em nói em sẽ là một người mẹ tốt, luôn yêu thương và chăm sóc con hết mình. Em phải mau chóng tỉnh lại, nếu không…
Cảnh Phong nghẹn lời, đôi mắt anh khẽ cụp xuống, giọng anh như khàn đi rất nhiều:
– Em biết không? Anh đã nói sẽ không để mất em lần nữa. Cho nên, nếu em vẫn chưa tỉnh lại, anh sẽ…
Bác sĩ đến khám cho Kiều Chinh, ông ghi chú một lát rồi nhìn Cảnh Phong nói:
– Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải phá cái thai đi rồi.
Cảnh Phong im lặng, nắm chặt tay cô, cả người anh run lên. Anh đã khiến cô mất ba, anh đã khiến cô mất đi một đứa em, giờ anh lại khiến cô mất đi thêm đứa con nữa sao? Nếu cô biết mình mất đứa con này, cô sẽ thế nào?
Bác sĩ thở dài đi ra, nhìn thấy Long Sơn và bà Kim Xuân, ông lần nữa nhắc:
– Các người hãy vào khuyên anh ta đi. Cái thai không thể lưu lại thêm nữa, nếu không nhanh chóng phá đi chỉ e là cô ấy cũng sẽ…
Long Sơn nghe vậy, tức giận đi vào trong phòng, anh kéo Cảnh Phong đứng lên, rồi đấm mạnh vào mặt Cảnh Phong.
– Anh đúng là thằng khốn, đến giờ phút này rồi mà anh vẫn còn ích kỉ đến như thế sao? Anh có biết làm như vậy là đẩy cô ấy vào con đường chết hay không?
Cảnh Phong lảo đảo đứng lên, lại bị Long Sơn sấn tới đấm thêm một cú nữa. Bà Kim Xuân ở bên ngoài hốt hoảng kêu lên cùng bác sĩ chạy vào ngăn cản Long Sơn lại.
– Cho dù thế nào, hôm nay tôi cũng nhất định phải để cô ấy phá cái thai đi. Nếu anh dám ngăn cản, tôi sẽ đánh chết anh – Long Sơn giận dữ chỉ tay vào mặt Cảnh Phong đang không còn sức lực nằm dưới sàn.
Nước mắt Cảnh Phong rơi xuống, anh khẽ nhắm mắt, nỗi đau xé ruột xé gan này ai có thể hiểu được đây?
Bác sĩ gọi các y tá vào, chuẩn bị đẩy Kiều Chinh vào phòng mổ, Cảnh Phong lao đến nắm chặt tay cô, anh gào lên thảm thiết:
– Em mau tỉnh dậy đi, anh cầu xin em.
Long Sơn lao đến kéo anh ra, Cảnh Phong vẫn luôn miệng gọi:
– Kiều Chinh, em mau tỉnh lại đi.
Chiếc giường chuẩn bị rời đi. Cảnh Phong vẫn gào trong nước mắt:
– Em từng nói: “Những đứa bé đều có quyền được sống, dù cho có là ba là mẹ cũng không có quyền quyết định chuyện sống chết của nó mà. Em có hỏi con chúng ta là nó muốn sống hay chết chưa?”.
Cảnh Phong nói xong, anh gục xuống đất nước mắt rơi xuống nền gạch lạnh băng. Những ngón tay của Kiều Chinh bỗng nhục nhích, miệng cô khe khẽ gọi:
– Cảnh Phong…
~ END ~
Cẩm Tú đứng bên cạnh cắn chặt môi, hai khóe mắt cũng đỏ hoe, cô thật sự không thể tin được việc Kiều Chinh sẽ chạy ra đỡ cho Cảnh Phong phát súng đó. Tình yêu chân thật chính là thế này sao? Nếu vậy thì cô thua thật rồi. Cô từng oán hận Cảnh Phong rất nhiều, oán hận anh vì sao lại chọn yêu Kiều Chinh chứ không phải cô. Cô cho rằng mình yêu Cảnh Phong nhiều hơn Kiều Chinh, hi sinh cho anh nhiều hơn. Nhưng giờ cô đã hiểu vì sao Cảnh Phong lại yêu Kiều Chinh, cô đúng là không thể so sánh với Kiều Chinh về mọi mặt, nhất là trong tình yêu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô mong Kiều Chinh sẽ bình an, cô chấp nhận đánh đổi tất cả. Cô muốn đến an ủi Cảnh Phong nhưng Hải đã ngăn cô lại:
– Cứ để anh ấy một mình đi.
– Nói với Cảnh Phong, em cầu chúc Kiều Chinh có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Rồi cô nhìn Hải cười nói:
– Anh cũng phải bảo trọng nhé.
– Em định đi đâu?
– Cũng không biết nữa. Có lẽ là đến nơi nào đó có người cần em.
Cẩm Tú nói xong thì bước đi, cô cũng chưa biết mình sẽ đi đâu, chỉ là muốn rời khỏi nơi đau lòng này, bắt đầu lại từ đầu. Cô đến gần thang máy thì cửa thang máy mở, một người phụ nữ sắc mặt trắng nhợt được người khác dìu ra khiến cô giật mình đứng yên. Người phụ nữ cũng nhìn thấy Cẩm Tú, hai người họ quả thật đã lâu không gặp mặt, trong ấn tượng của cả hai, người kia chẳng qua là một người xa lạ. Cả hai người nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng bà ta chọn cách lướt qua cô đi về phía phòng cấp cứu.
Bà Kim Xuân đi thẳng đến phòng cấp cứu, là Tố Quyên dìu bà đi, cả người bà run lên. Bà như muốn xông vào trong xem Kiều Chinh hiện giờ ra sao, thế nhưng cửa phòng đã đóng chặt. Bà Kim Xuân đập tay bất lực kêu gào:
– Kiều Chinh, Kiều Chinh, con đừng bỏ mẹ. Cho dù con oán con trách mẹ thế nào, mẹ cũng bằng lòng. Xin con đừng bỏ mẹ. Mẹ chỉ còn lại có mình con, con mà có mệnh hệ gì, mẹ làm sao mà sống tiếp đây.
Tố Quyên thấy bà Kim Xuân đã quá kích động liền vội vàng ngăn cản bà:
– Chị à, đừng làm như vậy mà, chị như thế, bác sĩ không thể tập trung cứu Kiều Chinh được đâu.
Bà Kim Xuân đau khổ im lặng dần đi nhưng rồi bà lập tức quay sang Cảnh Phong lao đến nắm lấy cổ áo anh mắng chửi:
– Cậu là đồ khốn, mau trả con lại cho tôi. Tại sao cậu lại hại chết hết người thân của tôi như vậy chứ. Cậu hãy giết tôi đi, giết tôi đi, hãy buông tha cho con gái tôi.
Cảnh Phong vẫn ngồi yên bất động, để mặc bà Kim Xuân đánh mắng chửi rủa.
– Chị, chị đừng như vậy – Tố Quyên vội vàng giữ bà Kim Xuân lại.
– Người hại Kiều Chinh đâu phải là anh Phong – Hải bất ngờ lên tiếng.
Lời của Hải như giáng một đòn mạnh vào bà Kim Xuân, bà buông hai tay ra khỏi cổ áo Cảnh Phong, cả người như đổ gục xuống, Tố Quyên và Hải phải đỡ lấy bà ngồi lên ghế chờ. Bà Kim Xuân lấy hai tay bưng lấy mặt khóc nức nở:
– Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Là tôi hại con gái mình, là tôi đẩy con gái vào con đường bất hạnh đầy đau khổ này. Là lỗi của tôi. Nếu tôi không quá đặt nặng mối thù này thì Kiều Chinh sẽ không khốn khổ như thế.
– Phải, tất cả chúng ta đều sai. Chỉ vì chúng ta mà Kiều Chinh mới ra nông nỗi này – Cảnh Phong giờ mới lên tiếng, nước mắt anh rơi xuống trên gương mặt dường như đã mất đi sự sống.
Cảnh Phong nắm chặt tay Kiều Chinh áp lên mặt mình, tay kia nhẹ nhàng vén mái tóc của cô, khẽ nói:
– Em còn giận anh đúng không? Nếu không vì sao em vẫn chưa chịu tỉnh lại?
Một lát, anh đứng lên lấy một chiếc khăn sạch tỉ mỉ lau nhẹ gương mặt cô, từng chút từng chút một thật cẩn thận. Vừa lau, Cảnh Phong vừa kể chuyện cho cô nghe.
– Chú em đã trở về Hồng Kông rồi, Tố Quyên không đi theo chú ấy, cô ấy lựa chọn ở lại đây. Cô ấy bảo không muốn xen vào phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác. Tuấn và Hưng đại bàng đã bị bắt, Tuấn đã nhận tôi thay chú em…
…
– Hoa sưa đã nở rồi, hoe trắng cả một vùng, cánh hoa rơi xuống rất đẹp. Em mau tỉnh lại để nhìn xem, nếu không hoa sưa sẽ tàn hết đó.
…
– Em đoán xem, con của chúng ta là gái hay trai. Anh hi vọng con của chúng ta sẽ giống em…
…
Bà Kim Xuân muốn bước vào thăm con gái nhưng nhìn thấy Cảnh Phong đang giúp Kiều Chinh lau mặt, bà bèn dừng lại. Trong lòng bà bỗng xót xa cho anh, xót xa cho kẻ mà bà từng căm ghét. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi vậy mà Cảnh Phong lại tiều tụy đến thế. Thân người gầy rạc, mái tóc rối bời, râu mọc rậm cả quai hàm. Bà khẽ đóng cửa lại, tất cả đều do oán hận mà ra. Giờ trong lòng bà chỉ cầu mong cho Kiều Chinh tỉnh dậy, hận thù đã đến lúc xóa bỏ rồi.
Bà đang đi thì gặp bác sĩ điều trị cho Kiều Chinh, ông thở dài rồi nói:
– Nếu ba ngày nữa mà cô ấy vẫn chưa tỉnh, tôi khuyên mọi người hãy chuẩn bị tâm lí đi.
– Không đâu bác sĩ, xin ông hãy cứu con gái tôi – Bà Kim Xuân nghe những lời bác sĩ nói, bật khóc níu tay ông cầu xin.
– Cái khó là cô ấy còn mang thai nữa, nếu cô ấy không tỉnh lại thì với tình trạng sức khỏe như vậy, cái thai sẽ khiến cô ấy càng yếu hơn. Chỉ e là cái thai sẽ chết trong bụng mẹ. Đây chỉ là chuyện sớm muộn, cách tốt nhất là nên tiến hành phá bỏ. Hi vọng khi phá bỏ cái thai, cô ấy có thể tỉnh lại – Bác sĩ ân cần giải thích.
Bà Kim Xuân như chết đứng tại chỗ.
– Bà suy nghĩ cho kĩ đi, đây là cách tốt nhất.
– Không được. Cô ấy nhất định tỉnh lại, các người không được phá bỏ cái thai – Cảnh Phong đã nghe thấy cuộc đối thoại, anh bước nhanh ra ngoài lên tiếng phản đối.
– Tùy các vị suy nghĩ, chúng tôi chờ ý kiến của các vị – Vị bác sĩ lại thở dài nói thêm rồi nhanh chóng bỏ đi.
Bà Kim Xuân cố gắng bước đến bên ghế chờ rồi ngồi sụp xuống, nét mặt bà tái nhợt. Cảnh Phong nhìn bà Kim Xuân rồi nhanh chóng đi vào bên trong ngồi xuống nắm lấy tay Kiều Chinh nói khẽ:
– Em có nghe bác sĩ nói hay không? Ông ấy muốn bắt con của chúng ta đi. Con của chúng ta chắc chắn là một đứa bé rất xinh đẹp nên ông trời mới không lấy lại nó. Con của chúng ta rất ngoan, con đang ở đây chờ ngày ra đời – Cảnh Phong vuốt ve cái bụng chưa nhô cao của cô – Em có nhớ không, em từng nói với anh về cuộc sống sau này của chúng ta, anh sẽ đi làm còn em ở nhà chăm con. Em nói em sẽ là một người mẹ tốt, luôn yêu thương và chăm sóc con hết mình. Em phải mau chóng tỉnh lại, nếu không…
Cảnh Phong nghẹn lời, đôi mắt anh khẽ cụp xuống, giọng anh như khàn đi rất nhiều:
– Em biết không? Anh đã nói sẽ không để mất em lần nữa. Cho nên, nếu em vẫn chưa tỉnh lại, anh sẽ…
Bác sĩ đến khám cho Kiều Chinh, ông ghi chú một lát rồi nhìn Cảnh Phong nói:
– Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải phá cái thai đi rồi.
Cảnh Phong im lặng, nắm chặt tay cô, cả người anh run lên. Anh đã khiến cô mất ba, anh đã khiến cô mất đi một đứa em, giờ anh lại khiến cô mất đi thêm đứa con nữa sao? Nếu cô biết mình mất đứa con này, cô sẽ thế nào?
Bác sĩ thở dài đi ra, nhìn thấy Long Sơn và bà Kim Xuân, ông lần nữa nhắc:
– Các người hãy vào khuyên anh ta đi. Cái thai không thể lưu lại thêm nữa, nếu không nhanh chóng phá đi chỉ e là cô ấy cũng sẽ…
Long Sơn nghe vậy, tức giận đi vào trong phòng, anh kéo Cảnh Phong đứng lên, rồi đấm mạnh vào mặt Cảnh Phong.
– Anh đúng là thằng khốn, đến giờ phút này rồi mà anh vẫn còn ích kỉ đến như thế sao? Anh có biết làm như vậy là đẩy cô ấy vào con đường chết hay không?
Cảnh Phong lảo đảo đứng lên, lại bị Long Sơn sấn tới đấm thêm một cú nữa. Bà Kim Xuân ở bên ngoài hốt hoảng kêu lên cùng bác sĩ chạy vào ngăn cản Long Sơn lại.
– Cho dù thế nào, hôm nay tôi cũng nhất định phải để cô ấy phá cái thai đi. Nếu anh dám ngăn cản, tôi sẽ đánh chết anh – Long Sơn giận dữ chỉ tay vào mặt Cảnh Phong đang không còn sức lực nằm dưới sàn.
Nước mắt Cảnh Phong rơi xuống, anh khẽ nhắm mắt, nỗi đau xé ruột xé gan này ai có thể hiểu được đây?
Bác sĩ gọi các y tá vào, chuẩn bị đẩy Kiều Chinh vào phòng mổ, Cảnh Phong lao đến nắm chặt tay cô, anh gào lên thảm thiết:
– Em mau tỉnh dậy đi, anh cầu xin em.
Long Sơn lao đến kéo anh ra, Cảnh Phong vẫn luôn miệng gọi:
– Kiều Chinh, em mau tỉnh lại đi.
Chiếc giường chuẩn bị rời đi. Cảnh Phong vẫn gào trong nước mắt:
– Em từng nói: “Những đứa bé đều có quyền được sống, dù cho có là ba là mẹ cũng không có quyền quyết định chuyện sống chết của nó mà. Em có hỏi con chúng ta là nó muốn sống hay chết chưa?”.
Cảnh Phong nói xong, anh gục xuống đất nước mắt rơi xuống nền gạch lạnh băng. Những ngón tay của Kiều Chinh bỗng nhục nhích, miệng cô khe khẽ gọi:
– Cảnh Phong…
~ END ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.