Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 50: Thần Sơ năm thứ chín

Ninh Viễn

14/11/2020

Túc Độ thu lương (2)

"Văn Quân! Ngươi định làm thế nào để giáo huấn lão tặc vô sỉ kia?"

Linh Bích xắn tay áo cũng dự định cho lão tiểu nhân họ Vương này biết tay một chút, nàng ở bên cạnh Vệ Đình Húc nhiều năm như thế chưa từng gặp phải loại tà khí này. Thấy Chân Văn Quân tỏ vẻ đã có tính toán trong lòng, cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao.

Chân Văn Quân đem phù bài mà Vệ Đình Húc đưa cho nàng ném lên giữa không trung, vững vững vàng vàng rơi xuống trở lại trong tay, phù bài xoay chuyển giữa những đầu ngón tay, nàng hỏi Linh Bích: "Thân tín Vệ gia mà tỷ tỷ nói cũng đang ở Hợp Thương?"

Linh Bích khinh thường "Xì" một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi có diệu chiêu gì chứ, hóa ra vẫn là muốn mượn tay nữ lang." Nàng nhảy lên xe ngựa gọi Chân Văn Quân lên theo, "Giám quân của binh đội Đại Duật đóng ở nơi này chính là cựu bộ của Vệ minh công phụ thân của nữ lang, người này tính tình chính trực nhiệt tình, cũng được xem là một quân tử thiện ác phân minh, thỉnh hắn đến chủ trì công đạo thật ra cũng thích hợp. Chính vì người này là cựu bộ của Vệ công, cho nên phù bài của Vệ gia chúng ta ở Hợp Thương mới có thể hữu dụng."

Chân Văn Quân gật gật đầu tùy ý lên tiếng, tỏ vẻ không có hứng thú cho lắm, thoáng chốc lại hỏi: "Vậy tướng soái của binh đội kia thì sao? Tính tình như thế nào?"

Linh Bích lập tức nhăn nhó mặt mày, tựa hồ chỉ vừa nghĩ đến người này thì đã rất không thoải mái: "Hắn? Hắn cũng không phải là thân tín của Vệ công, chính là một kẻ tiểu nhân chỉ biết mưu cầu lợi ích, lòng dạ hẹp hòi hết sức tồi tệ. Ta khuyên ngươi tốt nhất chớ tiếp xúc với hắn."

Chân Văn Quân truy vấn: "Nhưng người này có phải là một người thông minh không?"

Linh Bích vẻ mặt khinh thường: "Tên đồ tể giết lợn bán thịt, có thể có bao nhiêu phân lượng."

Chân Văn Quân hai mắt sáng như tuyết nhưng lại thập phần vui vẻ: "Được được được, chính là người này, nhờ tỷ tỷ dẫn ta đi gặp hắn."

Linh Bích cảm thấy khó hiểu: "Ngươi muốn gặp hắn? Quân tử tốt đẹp không gặp ngươi lại muốn đi gặp một tên mãng phu? Nếu ngươi muốn cùng hắn hợp mưu chỉ sợ là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo."

Chân Văn Quân nhìn chữ "Vệ" trên phù bài trong tay mình, vẻ mặt suy tính thâm sâu khó lường tiếp tục thuyết phục Linh Bích: "Hảo tỷ tỷ ngươi tin ta chứ? Tin ta thì dẫn ta đi gặp hắn, việc này nhất định sẽ thành công."

Doanh địa của quân đội Đại Duật trú đóng ở vùng tây bắc Hợp Thương. Vừa đến gần doanh địa đã nghe được một trận âm thanh ồn ào, rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt không có thao luyện mà ngược lại là đánh bạc uống rượu chơi đùa kỹ nữ đủ thể loại. Một đoàn xe treo cờ của Vệ gia lần lượt tiến đến phía trước doanh trại, gã binh sĩ mới vừa đi vào trong rừng tiểu tiện xong mang vẻ mặt đầy men say lắc lư lảo đảo đi trở về, hai mắt lờ đờ mơ màng vừa nắm kéo thắt lưng quần vừa hô: "Ai, ai con mẹ nó dám chắn trước đại môn a? Không muốn sống nữa đúng không!" Đợi khi tới gần mới nhìn rõ chữ "Vệ" trên lá cờ, người mới vừa bước xuống xe chắc chắn đã nghe được lời nói của hắn, hắn giật mình vội vàng thay đổi sắc mặt tươi cười nói: "Ôi, xem ta xem ta, uống nhiều rồi, chư vị quý nhân tới đây có việc gì không a?"

Chân Văn Quân hướng tới gã binh sĩ nói: "Vệ công bảo ta đến khao đãi các vị tướng sĩ, Nam An Tướng quân của các ngươi đâu? Gọi hắn ra gặp ta."

Binh sĩ cúi đầu khom lưng vội vàng đáp lại: "Ai ai, ta lập tức đi gọi cho ngài!"

Không đến thời gian một chung trà, Nam An Tướng quân Chu Mao Tam xách bộ mặt dữ tợn từ trong doanh trại bước nhanh đi ra. Hắn thân cao hơn bảy thước, vai rộng bụng phệ, gương mặt lởm chởm râu toàn thân đầy mùi rượu. Nhìn thấy người đến là một tiểu cô nương xinh xắn, lập tức chậm bước lại, khinh thường nàng mấy phần —— xem ra chỉ là tỳ nữ chạy việc.

Hắn nhìn lại đoàn xe xếp hàng dài bất tận ở phía sau, trong lòng hừ một tiếng. Tên Giám quân xúi quẩy kia ỷ mình xuất thân là môn hạ của Bình Thương Vệ gia, ngày thường cũng không ít lần xem thường chính mình. Mấy tiểu cô nương này nói là đến khao đãi Nam An quân doanh, đến khi quay đầu đi mỗi một xe đồ tốt này còn không phải sẽ bị tên Giám quân kia nắm giữ ở trong tay sao? Gương mặt ban đầu vốn nồng nhiệt lập tức lạnh đi mấy phần, trong giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn: "Không biết cô nương có gì chỉ giáo a?"

Chu Mao Tam này vốn là một tiểu thương bán thịt ở trên phố, bởi vì phạm vào chút tội nhỏ nên bị sung quân, vừa đúng vào năm đó Đại Duật chinh phạt Cô Thương tộc, Chu Mao Tam cũng tòng quân ra chiến trường. Cũng là gặp vận may, rốt cuộc lại để cho hắn đánh bậy đánh bạ chém chết được quỷ lang mãnh tướng lợi hại nhất của Cô Thương tộc lập được chiến công cao nhất. Thế nhưng khi đại quân khải hoàn trở về triều thì Hoàng thượng lại hạ chiếu lệnh cho hắn tiếp tục lưu lại ở vùng biên thùy, nói hắn là đại tài định quốc an bang, công trạng to lớn, phong làm Nam An Tướng quân, về sau liền trấn thủ vùng đông nam, bảo vệ Đại Duật quốc thái dân an.

Chuyện này vẫn khiến cho Chu Mao Tam vô cùng bất mãn, cho rằng bởi vì bản thân mình xuất thân không tốt mới phải bị ở lại Túc Độ, cả ngày ngoại trừ uống rượu thì chính là bài bạc, phóng tầm mắt nhìn ra khắp Túc Độ ngoại trừ Giám quân thì không có một người nào dám làm cho hắn khó chịu. Cô Thương tộc năm đó bị Vệ gia quân đánh cho sợ hãi, từ thiên tử cho đến thần dân tất cả đều thành thành thật thật không dám tác loạn, hắn Nam An Tướng quân cả ngày không có chính sự gì để làm, ngược lại cũng có được vài phần an nhàn tự tại giống như vua một cõi.

Chân Văn Quân tiến lên lễ phép chắp tay hành lễ: "Chỉ giáo thì không dám, Tướng quân trấn thủ vùng đông nam gánh vác trọng trách vất vả, tiểu nữ phụng mệnh Vệ công đặc biệt đến đây chọn mua năm vạn xe lương thực cùng ba xe lớn rượu thịt dâng tặng Tướng quân, thăm hỏi chư vị tướng sĩ." Nàng bước tới trước hai bước, thấp giọng nói với Chu Mao Tam, "Vệ công rất thông cảm với Tướng quân đóng giữ ở xứ người chịu đựng gian khổ, Vệ công yêu quý nhân tài, tướng lĩnh Đại Duật giống như Tướng quân đây anh minh thần võ đã không còn nhiều nữa, cho nên mới ra lệnh cho tiểu nữ bất chấp đường xa ngàn dặm tới đây thăm hỏi Tướng quân. Tướng quân cũng không nên cô phụ tấm lòng của Vệ công a."

Chu Mao Tam nghe xong trong lòng âm thầm vui vẻ, chấn chỉnh lại sắc mặt, ho khan một tiếng nói: "Vệ minh công quả thật muốn đem năm vạn xe lương thực này đều cho ta?"



Nghe thấy Chu Mao Tam từ "Vệ công" chuyển thành "Vệ minh công", Chân Văn Quân trong lòng cười thầm đắc ý, biết sự tình đã thành công một nửa, liền kính cẩn trả lời:

"Thiên chân vạn xác, Vệ công nói nếu không có Tướng quân năm đó chém chết quỷ lang, thì há có thể xoay chuyển được chiến cuộc giúp cho Đại Duật chuyển bại thành thắng? Tướng quân những năm gần đây cố thủ nơi này, Vệ công lòng đau như cắt!" Chân Văn Quân khẽ cong ngón tay ra hiệu cho Chu Mao Tam đưa lỗ tai đến gần, nhỏ giọng nói, "Vệ công nói Tướng quân cứ yên tâm, chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ hướng Hoàng thượng xin hạ chỉ, để cho Tướng quân có thể oai phong lẫm liệt thu quân quay về kinh thành, không bao giờ phải ở lại nơi địa phương quỷ quái chết tiệt này nữa!"

Chu Mao Tam vừa nghe nói có cơ hội quay về Đại Duật, gương mặt vốn bóng nhoáng nhất thời kích động mà co giật vài cái, thái độ đối với Chân Văn Quân cũng chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, thậm chí nịnh nọt nói: "Tiểu cô nương thay lão Chu ta hảo hảo đa tạ Minh công, đợi sau khi trở về nhất định sẽ tự mình tới cửa dập đầu ba cái tạ lễ hắn. Sau này, Chu Mao Tam ta chính là tôi tớ của Vệ minh công! Trung thành phụng chủ! Báo đáp ân điển!"

Chân Văn Quân che miệng cười khẽ, dùng tay hướng về phía năm vạn xe lương thực ở sau lưng: "Không dám không dám, Tướng quân thỉnh!"

Linh Bích ở trong xe nghe Chân Văn Quân liên tục nói hươu nói vượn lại còn dám giả danh Vệ công tùy tiện hứa hẹn, chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Tiểu hầu tử ngang tàng này ngay cả Vệ công cao thấp mập ốm ra sao cũng không biết mà dám cáo mượn oai hùm tranh luận cùng Chu Mao Tam, quả thật là to gan lớn mật. Tuy rằng trước đây nàng đã biết tiểu nha đầu này rất giỏi nói hươu nói vượn, cho rằng nàng nói mười câu thì chỉ có thể tin nửa câu, không nghĩ tới ngay cả nửa câu cũng không thể tin được.

Nghĩ đến nồi canh gà không cánh mà bay kia Linh Bích cuối cùng cũng hiểu thông suốt. Cái gì mà con khỉ hoang ở trên núi chứ, trước mắt nàng chính là con khỉ hoang đó.

Linh Bích hận đến cả hàm răng đều ngứa, sau khi trở về nhất định phải cáo trạng một trận với nữ lang!

Chờ Chu Mao Tam đem toàn bộ năm vạn xe lương thực kéo vào trong doanh trại, Chân Văn Quân cùng hắn nói lời cáo từ sau đó lên xe ngựa trở về.

Linh Bích nhìn thấy Chân Văn Quân bộ dáng khí định thần nhàn mà cảm thấy khó hiểu: "Ngươi đem năm vạn xe lương thực này cho hắn, sau đó thì sao? Nếu bị hắn phát hiện bên trong là gạo hỏng mốc meo, chỉ sợ không đợi được đến lúc ngươi đi tìm lão tiểu nhân kia tính sổ thì trước tiên đã bị tên Chu Mao Tam này vặn gãy cổ rồi."

Chân Văn Quân nháy mắt cười xấu xa nói: "Nếu hắn muốn tới vặn gãy cổ ta thì tỷ tỷ ngươi nhớ chạy thật nhanh, đừng để cho gã thôn phu đó làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp như hoa của tỷ tỷ nha."

Linh Bích đá nàng: "Ngươi còn có tâm tư nói giỡn!"

Chân Văn Quân đột nhiên đưa tay ra hiệu bảo Linh Bích chớ lên tiếng, nghiêng tai lắng nghe quả nhiên phía sau có tiếng vó ngựa rất mạnh đang đuổi theo, nàng vội phân phó xa phu đánh xe chậm lại một chút chờ người ở phía sau.

Linh Bích vẻ mặt tỏ ý "Ngươi xem ta nói cái gì thì tới cái đó mà".

Không bao lâu, Chu Mao Tam mặt đầy mồ hôi dẫn dắt một nhóm kỵ binh vượt qua xe ngựa của Chân Văn Quân, chặn trước đầu xe ngăn cản các nàng lại, chỉ vào trong xe mắng to: "Đi xuống cho ta!"

Chân Văn Quân vén màn xe lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi han: "Tướng quân còn có điều gì phân phó sao?"

Chu Mao Tam hiển nhiên là cực kỳ tức giận, khuôn mặt dữ tợn đều đang run rẩy, dùng sức "Phi" một tiếng, tay cầm roi ngựa nâng lên hướng về mấy thân binh phía sau ra hiệu, nhóm thân binh lập tức đem một bao gạo ném tới trước xe ngựa. Gạo từ trong bao tuôn ra, tất cả đều bị mốc meo đổ lông, cho ngựa ngựa cũng không ăn, càng không nói tới cho người ăn.

Chu Mao Tam quát: "Tiện phụ vô sỉ! Lại dám sỉ nhục ta như thế! Ngươi nói đây là vật khao thưởng, nhưng tất cả đều là đồ bỏ đi như vậy! Còn có rượu thịt kia cũng đều hư thối! Hôm nay ngươi không cùng ta nói cho rõ ràng, thì đừng hòng rời đi!"

Chân Văn Quân kinh hô một tiếng lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, vội vàng hướng tới Chu Mao Tam khom lưng hành lễ: "Này. . . . . . Này. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Tướng quân bớt giận, tiểu nô thật sự không biết gia chủ Vương gia kia vậy mà lại đem số lương thực nổi mốc này bán cho ta! Dù có cho tiểu nô ba lá gan tiểu nô cũng không dám sỉ nhục Tướng quân a!"

Nghe được danh hào của "gia chủ Vương gia" Chu Mao Tam liền hỏi: "Ngươi nói chính là Vương Tiến ở Hợp Thương?"

Chân Văn Quân vội vàng gật đầu: "Đúng là người này! Không ngờ lão tặc kia lại đê tiện vô sỉ như thế! Hai mươi vạn lượng bạc của ta rốt cuộc lại mua phải năm vạn xe lương thực mốc meo bốc mùi! Tướng quân. . . . . . Tướng quân không nên tức giận, ta đây đi tìm hắn phân xử!"



Chu Mao Tam ở nơi này nhiều năm, đã sớm nghe đến Vương Tiến kia nổi danh gian trá xảo quyệt, tiểu cô nương bộ dáng đơn thuần thế này sao có thể là đối thủ của Vương Tiến? Chân Văn Quân hai mắt đỏ hồng hiển nhiên là vừa ủy khuất vừa tức giận, Chu Mao Tam sau khi nghe nói rõ ngọn nguồn lại trộm nhìn gương mặt nàng lê hoa đái vũ, làm cho người ta sinh lòng thương yêu còn không kịp làm sao có thể trách tội, huống chi kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này chính là Vương Tiến.

Chu Mao Tam vội giữ chặt Chân Văn Quân lại, khuyên nhủ: "Tiểu cô nương chậm đã, Vương Tiến kia là kẻ lưu manh vô lại, tiểu cô nương bộ dáng yếu đuối một mình đến đó không phải là để cho người ta khi dễ sao? Có lão Chu ta đây mà! Huống hồ, đây là một phen tâm ý của Vệ minh công, há có thể để cho lão nô kia chà đạp, ta dẫn người đi tìm hắn tính sổ!"

Chân Văn Quân vẻ mặt cảm kích nói: "Vậy tiểu nữ liền nhờ cậy Tướng quân!"

Chu Mao Tam quả thật ra lệnh cho binh sĩ thuộc hạ lôi kéo xe ngựa chở đầy lương thực chậm rãi đi đến Vương phủ tìm Vương Tiến tính sổ. Linh Bích vẻ mặt khó tin nhìn Chân Văn Quân giơ ra ngón tay cái:

"Bội phục. Nói đến vô sỉ xảo quyệt, Vương Tiến thật sự thua ngươi ba phần."

Lúc Linh Bích mới vừa dựng thẳng ngón cái hướng về phía mình Chân Văn Quân còn tưởng rằng nàng thật sự muốn khen ngợi mình, đều đã nghĩ sẵn trong đầu lời thoái thác nói đều là nhờ Đình Húc tỷ tỷ dạy bảo, không nghĩ tới Linh Bích lại nói nàng vô sỉ. . . . . . Lời này thực không có cách nào để tiếp nhận.

Tùy tùng và mã phu đều hưng trí bừng bừng quay đầu ngựa lại đi theo Chu Mao Tam chạy về hướng Hợp Thương thành, vội vã muốn đi xem náo nhiệt.

Tới đại môn Hợp Thương Vương phủ, Chu Mao Tam cho người đem mấy ngàn xe lương mốc meo vây xung quanh toàn bộ Vương phủ, trong đêm đen chất củi thành đống châm lửa đốt, không bao lâu khói đặc đã bốc lên cuồn cuộn.

Vương Tiến tưởng rằng trong nhà bị cháy, vội vã dẫn theo gia quyến muốn chạy trốn ra ngoài, bị đám người Chu Mao Tam vừa vặn tóm cổ.

Chu Mao Tam người cao ngựa lớn, xách cổ Vương Tiến giống như xách một con gà, ném hắn đến trước đống gạo mốc, phẫn nộ quát: "Cẩu nô chết tiệt, lại dám ức hiếp thân muội của ta! Bàn tay nào điểm chỉ khế ước gạt người, lôi ra ngoài chặt bỏ!"

Chu Mao Tam nói lời này không đầu không đuôi, Vương Tiến nghe xong chẳng hiểu gì cả. Đám binh lính lớn giọng hô lên một tiếng đáp lại, mang hắn đặt ở trước đầu xe ngựa, kéo rộng hai tay của hắn ra, đại đao sáng loáng giơ lên cao, Chu Mao Tam hỏi Chân Văn Quân:

"Thật sự chỉ có bàn tay này?"

Nhìn thấy Chân Văn Quân, Vương Tiến xem như hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chân Văn Quân cẩn thận suy tư sau đó nói: "Hình như cả hai tay đều dùng tới, chặt bỏ hết đi."

Chu Mao Tam bên này gật đầu đáp ứng Vương Tiến bên kia kêu gào thảm thiết như lợn sắp bị giết cầu xin tha thứ: "Nãi nãi tha mạng! Nãi nãi tha mạng a! Lão nô mắt chó không nhìn thấy thái sơn, đắc tội nãi nãi, cầu xin nãi nãi đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho lão nô một lần này đi!"

Chân Văn Quân xoay người nhìn thấy Vương Tiến sợ tới mức mặt mày trắng bệch, hỏi: "Hai mươi vạn lượng có mua được gạo tốt hay không?"

"Mua được! Mua được! Không, không. . . . . . Bạc ta cũng không cần! Cầu xin nãi nãi khai ân buông tha cho lão nô đi!"

Chân Văn Quân cười tủm tỉm nói với Chu Mao Tam đao hạ lưu nhân, đem Vương Tiến cứu trở về. Vương Tiến hai chân mềm nhũn, cả một đám thê thiếp gia nô của hắn không một ai dám tiến lên dìu hắn.

"Lương thực ở nơi nào? Ta tối nay sẽ lấy luôn." Chân Văn Quân nói.

Vương Tiến bụm cổ hai mắt xoay chuyển thật nhanh, tựa hồ lại có tâm tư khác. Chân Văn Quân rút chủy thủ ra chỉ vào hắn: "Nếu còn muốn sống thì cũng đừng lại giở trò bịp bợm!"

Vương Tiến mặt buồn rười rượi, thành thật nói: "Cô nương có điều không biết a, không phải ta không muốn giao lương thực loại tốt, mà là tất cả lương thực loại tốt của ta thật sự đều đã bị yêu quái cướp đi rồi, ta đang phát sầu đây!"

Chân Văn Quân nhíu mày: "Yêu quái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Ngư Nhục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook