Chương 239: Tồi khô lạp hủ (6)
Ninh Viễn
21/11/2020
Tiểu
Kiêu cùng a mẫu a bà của nàng đoàn tụ, đặc biệt cao hứng, lấy ra vò rượu đã cất giấu nhiều năm, còn tự mình đi lên núi bắt thú rừng làm thức ăn
nhắm rượu, bày ra tiệc rượu thịnh soạn, đi tới đâu cũng có người tiếp
ứng, nghiễm nhiên ra dáng của một địa chủ. Quan Huấn cùng Khương Vọng
cũng đến tụ họp một chút, Chân Văn Quân thấy hai người ngoại trừ nếp
nhăn ở khóe mắt sâu hơn một ít, trên cơ bản không có quá nhiều thay đổi, ngược lại còn có một loại sắc sảo càng mài càng bén.
Chu Mao Tam cầm đao quay lại với sở trường cũ, đích thân giết mấy con lợn, bữa tối tưng bừng náo nhiệt ăn một lần liền ăn đến tận khuya.
Tiểu Kiêu tuổi không lớn lắm nhưng tửu lượng lại kinh người, hai vò rượu vào bụng mà sắc mặt chỉ hơi ửng đỏ, phát âm rõ ràng hai mắt sáng ngời, không thấy chút dị trạng nào. Ngày hôm sau thức dậy sớm hơn ai hết, chạy lên trên núi chạy suốt mười dặm mấy trăm bậc thang, cả người đầy mồ hôi trở về ở trong bể tắm bơi mấy vòng, nhẹ nhàng khoan khoái.
Chân Văn Quân có chút hâm mộ Tiểu Kiêu, suy cho cùng là người trẻ tuổi, mọi phương diện đều đạt đỉnh cao. Mà nàng bởi vì hàng năm đánh giặc vết thương cũ triền thân, tình trạng thân thể đã không còn khỏe như lúc trước. Trước kia chịu bao nhiêu trọng thương chảy bao nhiêu máu, an ổn ngủ một giấc lại ăn một bữa no nê cơ bản là không ngại. Hiện tại tĩnh dưỡng nhiều ngày cũng chỉ là thư giãn gân cốt mà thôi.
"A mẫu, đừng lo lắng, ngươi còn trẻ lắm." Tiểu Kiêu nói, "Hơn nữa ngươi còn có ta!"
Chân Văn Quân đích thực cần nàng.
Canh Bái đã chết, nhưng thế lực còn sót lại của Canh thị vẫn như trước chiếm cứ ở đất phong, mà các Vương gia của Lý thị cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Mấy thế lực lớn như Diêm thị và Bàng thị cùng với Tri Thu phái của những năm đầu thời kỳ Thuận Đức đã biến mất tăm hơi, nhưng trong thời kỳ rối ren hỗn loạn vĩnh viễn cũng không thiếu các gia tộc dã tâm.
Trinh sát các quận truyền đến mật báo, Lâm An Vương Lý Mẫn cùng với Hành Thủy Vương Lý Ngạn đã bắt đầu bí mật chiêu binh mãi mã, đám Vương gia này bị mật thám do Hoàng thượng phái đi ngày đêm giám thị chỉ sợ có khả năng mưu phản, cho nên binh mã của bọn họ cũng không thể đưa ra ngoài sáng. Chuyện mà các mật thám tra được đều là một ít biến động nhỏ gió thổi cỏ lay, cũng không có chứng cứ xác thực, nếu hiện tại động thủ chỉ sợ đả thảo kinh xà. Đại chiến vừa qua đi triều đình lại bất ổn, cũng không phải là thời cơ tốt để động thủ.
Nhưng nội chiến đã không còn xa nữa.
Chân Văn Quân vui mừng vì năm đó đã mạo hiểm để cho Tiểu Kiêu đi tới Hoài Dương rèn luyện, sự trưởng thành của nàng trong mấy năm nay vượt quá dự liệu, mặc dù nội chiến đã đến, nhưng Chân Văn Quân cũng sẽ không có chút nào sợ hãi.
Hoàng Bộ và Lâm Mộc đi theo Chân Văn Quân cùng nhau đến Hoài Dương, trong thời gian chờ đợi a mẫu, ba người các nàng từng cải trang tiến vào Nam Nhai, thám thính tin tức của Diêu gia, phân tích tình hình của Vạn Hướng Chi Lộ. Thám thính nhiều ngày, tra được Nam Nhai có mười lăm vạn binh mã, còn cùng bọn đạo tặc ở vùng duyên hải phía đông cấu kết lẫn nhau, chặt đứt thông đạo trên biển của Vạn Hướng Chi Lộ, chỉ cho phép một mình Diêu gia thông hành. Tiểu Kiêu giết chết một trong những đích tử của Diêu Lâm, Diêu gia hận không thể rút gân lột da nàng, một lòng muốn nắm lấy cơ hội công chiếm Hoài Dương.
Còn có một tin tức trọng yếu hơn —— Diêu gia đang đi tìm Diêu Mậu Lâm, ai cũng không biết nàng đã đi đâu. Diêu Lâm lòng nóng như lửa đốt, sợ nàng chịu khổ gặp phải độc thủ.
Chân Văn Quân gửi một bức thư khẩn trở về Nhữ Trữ, báo cho biết động tĩnh ở Nam Nhai cùng thực lực của Diêu gia, lúc này đã là Thuận Đức năm thứ chín.
Đợt thuyên tuyển đã kết thúc, vào tháng cuối xuân kết quả thuyên tuyển sẽ được công bố, kể cả các quan đại thần mới nhập sĩ, tất cả quan viên Đại Duật từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ đến tham dự Quế Lan yến.
Trong lúc Diêu Mậu Lâm ở Đắc Vọng lâu cả đêm mất ngủ, lo lắng chờ đợi kết quả thuyên tuyển, Vệ Đình Húc đã lấy được bản danh sách.
Vệ Đình Húc đầu đội giản quan trên người khoác quan phục màu đỏ, ngồi ở trong Tham sự viện.
Mấy cây triều hốt* bạc màu được dựng thẳng ở bên trong khuông gỗ trên góc bàn bên phải, ghi chép chi chít rất nhiều hạng mục công việc để tránh quên do Vệ Tư đồ tự tay viết xuống. Trong lúc Vệ Đình Húc đang lật xem danh sách thuyên tuyển, nghe được một tràng tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, Trưởng Tôn Ngộ cùng tam ca của nàng Vệ Cảnh Thái đang sóng vai tiến đến.
(*) Triều hốt (朝笏): cái hốt dùng khi chầu triều, quan lại cầm cái hốt muốn tâu điều gì với vua thì viết lên đó
"Ồ." Trưởng Tôn Ngộ nhìn ra được trong tay Vệ Đình Húc đang cầm chính là cái gì, "Vệ Tư đồ thật sự là đi trước người ta một bước."
Vệ Đình Húc nói: "Nghe nói trước ta cũng đã có người ra sức bảo vệ đích nữ của Diêu gia nhập sĩ, các ngươi có biết người này là ai không?"
Vệ Cảnh Thái lắc lắc đầu, Trưởng Tôn Ngộ lại cười mà không nói.
"Chiêm Dĩnh đúng là biết được nội tình?" Vệ Đình Húc hỏi hắn.
"Vệ Tư đồ cũng không biết, hạ quan lại từ nơi nào mà biết được? Bất quá đoán một chút thì vẫn có thể đoán được. Người này chắc hẳn là có cùng suy nghĩ với Vệ Tư đồ rồi."
Vệ Đình Húc suy nghĩ một lúc sau đó cười nói: "Tuy rằng cống phẩm tế thiên được tuyển chọn là cùng một loại, nhưng mục đích vẫn là có chút bất đồng."
Trưởng Tôn Ngộ nói: "Đáng tiếc tiểu cô nương Diêu gia này, tuổi còn trẻ. . . . . ." Bất quá chỉ là nói đùa mà thôi, Trưởng Tôn Ngộ luôn luôn nói năng không giữ mồm, Vệ Đình Húc chưa bao giờ phát cáu với hắn, nhưng hôm nay ở phía trước người của Diêu gia lại đặt vào hai chữ "Đáng tiếc", ánh mắt cay độc của Vệ Đình Húc liền đâm về phía hắn, suýt chút nữa chọc mù hai mắt hắn. Trưởng Tôn Ngộ dùng quạt gõ một cái vào đầu mình, vô cùng chân thành hướng Vệ Đình Húc xin lỗi:
"Tử Trác, là ta lỡ lời, ta hướng ngươi nhận lỗi."
Trưởng Tôn Ngộ đương nhiên biết thất bại ở Yên Hàng năm đó đối với Vệ Đình Húc mà nói có bao nhiêu tổn thương, nỗi hận đối với Diêu gia bất luận có qua bao nhiêu năm cũng không thể thay đổi, hắn không nên đem chuyện này ra nói đùa.
Sau khi xin lỗi Vệ Đình Húc cũng không nói thêm gì nữa, khi Trưởng Tôn Ngộ đi ra khỏi Tham sự viện mới xem như là thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại ánh mắt đáng sợ vừa rồi của Vệ Đình Húc, Trưởng Tôn Ngộ cười khổ nói: "May mà ta và Tử Trác có chí thú trái ngược nhau, nếu không phải như thế hai người chúng ta mà thật sự kết thành phu thê, chỉ sợ ta phải chịu đựng rồi. Tử Tập, ngươi cùng với vị muội muội này của ngươi sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, làm thế nào mà sống sót được vậy?"
Vệ Cảnh Thái hỏi: "Vậy rốt cuộc là người nào cũng đã khoanh chọn Diêu Mậu Lâm?"
Trưởng Tôn Ngộ: ". . . . . ."
Vệ Cảnh Thái: "Hả?"
Trưởng Tôn Ngộ dùng chiếc quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, nghĩ đến trước đó lúc Vệ Cảnh An đại hôn bằng hữu đã an ủi hắn, cho dù Tử Luyện thành hôn, hắn không phải còn có một đệ đệ sao? Bộ dạng cũng giống hắn, không bằng cứ truy một chút chọc một chút, nói không chừng cũng có thể thành công thì sao? Vốn đang thực sự nổi lên tâm tư này, hiện giờ đối diện với khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại mờ mịt của Vệ Cảnh Thái, Trưởng Tôn Ngộ không biết nên khóc hay nên cười.
"Chuyện này sao, có chút phức tạp." Trưởng Tôn Ngộ nói, "Đêm nay Trung lang tướng có thời gian chứ? Không bằng đến quý phủ của hạ quan đàm luận một chút?"
Trước khi Quế Lan yến được tổ chức Chân Văn Quân mang theo a mẫu chạy về Nhữ Trữ, ở ngay trước Dịch Tĩnh viên gặp được Diêu Mậu Lâm.
Bất luận là lời nói hay phản ứng đều có thể thấy được Diêu Mậu Lâm không phải là một người đặc biệt cơ trí, Vệ Đình Húc từ sớm cũng đã phái một cô nương bằng tuổi Diêu Mậu Lâm ở Đắc Vọng lâu kết giao cùng nàng, hiểu được rõ ràng sự ái mộ của nàng đối với Chân Văn Quân.
Trên Quế Lan yến Diêu Mậu Lâm đã chính mắt nhìn thấy Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc thân mật, khổ sở không thôi cướp đường mà chạy, sau đó liên tiếp hơn mười ngày đều mất hồn mất vía, thống khổ muôn kiểu. Hình ảnh Chân Tướng quân trong lòng nàng không ngừng quanh quẩn, càng khổ sở thương tâm thì lại càng nhớ tới, vốn đối với Chân Tướng quân chỉ là tình cảm ngưỡng mộ đối với bậc anh hùng, nhưng sau khi bị Vệ Đình Húc kích thích một phát như vậy, mới càng lưu tâm hơn, dần dần phần tình cảm này trong quá trình đẽo gọt của bản thân cũng đã thay đổi ý vị.
Diêu Mậu Lâm thân là quan đại thần thượng phẩm mới tuyển phải vào triều, mỗi ba ngày tảo triều nàng đều sẽ nhìn thấy Chân Văn Quân. Bên trong Hậu Quân đình, Chân Tướng quân bất luận đứng ở nơi nào Diêu Mậu Lâm cũng có thể tìm được thân ảnh của nàng, dần dà lâu ngày thậm chí chỉ dựa vào tiếng bước chân là có thể ở bên trong chúng thần nhận ra được Chân Tướng quân.
Chân Tướng quân ngược lại cũng từng lưu ý đến nàng, ngoại trừ lần trước tại Quế Lan yến trở về vươn tay giúp nàng tránh khỏi một tràng bi kịch, lúc lâm triều còn cùng nàng nói chuyện vài lần. Mỗi một lần đều mang theo ý cười, khiến cho Diêu Mậu Lâm tâm thần nhộn nhạo tình cảm khó kiềm nén.
Biết Chân Tướng quân phải tham gia nhã tụ mùa hạ của hoàng thất, Diêu Mậu Lâm từ rất sớm đã đi khắp các cửa hiệu lớn ở kinh thành tìm kiếm y phục vừa vặn, dốc lòng trang hoàng cho chính mình chỉ vì để có thể ở trong buổi nhã tụ khiến cho Chân Tướng quân liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút.
Tốn một khoản tiền lớn mua một bộ váy lụa bách điểu như ý, Diêu Mậu Lâm hưng trí bừng bừng muốn xuất môn, lại bị người gọi lại.
"Mậu Lâm."
Diêu Mậu Lâm xoay người lại nhìn, vẻ mặt vui sướng cùng hăm hở lập tức biến mất không còn một mảnh, chột dạ nói: "Tỷ tỷ. . . . . ."
Diêu Chiếu Nghi dưới sự hộ tống của hai hộ vệ Diêu gia chậm rãi tiến đến gần Diêu Mậu Lâm, nàng hiện giờ vẫn đang ngồi trên xe lăn bốn bánh, nửa người trên vô lực chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào, cần dùng hai khúc gỗ cố định ở dưới nách để ổn định tư thế. Diêu Chiếu Nghi chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng cũng đã bạc trắng đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía Diêu Mậu Lâm cũng phi thường sắc bén.
"Tỷ tỷ đừng mắng ta." Diêu Mậu Lâm ngồi xổm xuống trước mặt nàng, có chút ủy khuất nói, "Trước đó vài ngày a phụ và nhị ca đều đã tới, đã mắng ta một trận dữ dội rồi. Tỷ tỷ tiết kiệm khí lực đi, đừng tức giận hại thân."
Diêu Mậu Lâm ngọt ngào cười, chỉ mong có thể tránh được một kiếp này.
Diêu Chiếu Nghi tuy rằng sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không thật sự có ý định muốn mắng nàng.
"Ngươi mặc thành như vậy dự định đi đâu?"
"Hôm nay Dịch Tĩnh viên có nhã tụ, tất cả đều là quan đại thần thượng phẩm, ta muốn đi đến đó lộ mặt ra một chút, kết giao thêm một vài người hữu dụng!"
"Người hữu dụng? Lẽ nào không phải là đi tìm Chân Văn Quân sao?"
Diêu Mậu Lâm không dám hé răng.
Diêu Chiếu Nghi hồi tưởng lại chuyện năm đó, oán hận đến khớp hàm vang lên "răng rắc": "Ta vốn cũng không muốn nói với ngươi quá nhiều, chỉ muốn ngươi có thể bình an vui vẻ lớn lên, không muốn ngươi cũng bị cuốn vào bên trong trận chiến giữa các đảng phái vừa phức tạp lại vừa nguy hiểm. Không nghĩ tới. . . . . . Qua nhiều năm như vậy im lặng không đề cập tới chính là muốn ngươi thật vui vẻ mà lớn lên, thế nhưng ngươi lại không nói tiếng nào một mình chạy đến Nhữ Trữ tham gia thuyên tuyển gì đó? Ngươi có biết Nhữ Trữ là loại địa phương gì không?! Đây là địa bàn của Vệ thị, nàng chỉ cần động đậy ngón tay là có thể nghiền chết ngươi!"
Diêu Mậu Lâm bị nói đến mồ hôi lạnh ứa ra, tâm tính tuổi trẻ cũng không muốn dễ dàng nhận thua: "Nhưng mà Nhữ Trữ cũng không chỉ là gian nhân kia nói gì được nấy, nếu không ta thân là đích nữ Diêu gia, làm thế nào lại được tuyển vào thượng phẩm? Hiện tại triều đình đói khát cầu hiền, dĩ nhiên là cần nhân tài! Hoàng thượng cũng chưa chắc vui vẻ khi bị Vệ thị áp chế! Ta cũng biết ngươi và a phụ a mẫu sẽ không đồng ý ta nhập sĩ cho nên mới không nói, nhưng ta trơ mắt nhìn Diêu gia hàng năm bị bọn ác tặc ngầm chiếm, như thế nào có thể vàng thật không sợ lửa mà trốn ở trong nhà? Ta cũng muốn vì Diêu gia cống hiến một phần sức lực a!"
Diêu Chiếu Nghi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, ho khan liên tục. Diêu Mậu Lâm vội vàng đi rót nước đưa cho tỷ tỷ uống.
Diêu Chiếu Nghi hòa hoãn lại nói: "Ngươi căn bản không hiểu được sự lợi hại và giảo hoạt của Chân Vệ hai người!"
Diêu Mậu Lâm nắm tay Diêu Chiếu Nghi, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
Diêu Chiếu Nghi chờ đợi nàng mở miệng.
"Ngươi không hiểu Chân Tướng quân, Chân Tướng quân có thể vì bách tính Đại Duật không màng sinh tử ở bắc cương chiến đấu nhiều năm, nàng là một vị quan tốt."
Diêu Chiếu Nghi thật sự cũng sắp bị nàng làm tức chết, vung tay lên không muốn cùng nàng nhiều lời nữa.
"Thật mà tỷ tỷ!" Diêu Mậu Lâm kéo nàng lại, "Thử hỏi hiện thời còn ai có đủ khả năng đối chọi cùng gian tặc Vệ thị? Chỉ có Chân Tướng quân! Chân Tướng quân vì để có thể kiềm chế Vệ tặc hi sinh thân mình cùng nàng diễn trò, Chân Tướng quân nàng. . . . . ."
"Ngươi có biết ta vì sao lại ngồi ở chỗ này, cả quãng đời còn lại chỉ có thể làm bạn cùng xe lăn hay không?" Diêu Chiếu Nghi cắt đứt lời phát biểu hùng hồn của muội muội.
Diêu Mậu Lâm sửng sốt.
"Chính là bởi vì Chân Văn Quân. Là Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc thiết đặt cạm bẫy, đánh gãy cột sống của ta cũng chặt đứt cả quãng đời còn lại của ta."
Diêu Mậu Lâm giống như bị sét đánh xuống đầu, suýt nữa là ngã bệt trên đất.
"Không. . . . . . Làm sao lại. . . . . ."
"Cho dù Chân Văn Quân đã đánh đuổi hồ tặc, cho dù mối quan hệ giữa nàng và Vệ Đình Húc khó bề phân biệt, nhưng hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu cũng là sự thật. Nếu như trước đây biết ngươi muốn lên kinh tham gia thuyên tuyển, ta đã sớm đem chuyện này nói với ngươi rồi, để cho ngươi biết Chân Tướng quân mà ngươi ngưỡng mộ cùng Vệ tặc kia không có gì khác nhau, thứ các nàng mơ ước đều là giang sơn Đại Duật!"
Diêu Mậu Lâm đứng lên, lui về phía sau, nhìn tỷ tỷ giống như đang nhìn một người xa lạ.
Sau một lúc lâu, Diêu Chiếu Nghi rốt cục cũng thuận khí, lại nghe Diêu Mậu Lâm nói:
"Chẳng lẽ Diêu gia chúng ta không phải sao?"
Diêu Chiếu Nghi: "Ngươi nói cái gì?"
"Tỷ tỷ rõ ràng nghe được, lại còn muốn ta lặp lại lần nữa. Diêu gia chúng ta cũng mơ ước giang sơn Duật thất, thì có tư cách gì phê phán người khác?"
Diêu Chiếu Nghi khó có thể tin mà nhìn muội muội, nhìn thấy ánh mắt đã hoàn toàn thâm trầm, muội muội giống như đã thay đổi thành một khác.
Diêu Chiếu Nghi chống thân mình đột ngột vọt người lên, một cái tát đánh vào mặt Diêu Mậu Lâm, một tiếng "chát" cực vang. Diêu Mậu Lâm từ nhỏ đã được sủng ái yêu thương, chưa bao giờ bị đối đãi như thế, nàng ôm lấy gương mặt rất nhanh đã sưng phù, ủy khuất cuộn trào bắt đầu dâng lên, thấm ướt hai mắt của nàng.
"Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cả Diêu gia!"
Diêu Mậu Lâm cắn môi đến rướm máu đỏ tươi, không hề phản ứng nàng, từ bên người nàng đi vòng qua, tông cửa xông ra ngoài.
Diêu Chiếu Nghi bị tức giận đến ho khan liên tục, suýt nữa thì nôn ra hai ngụm máu tươi.
Chân Văn Quân a Chân Văn Quân, gian kế giống nhau cách nhiều năm như vậy rồi lại còn muốn dùng lần thứ ba!
Vệ Đình Húc buông bút xuống, đứng dậy thư giãn một chút, đem cửa sổ chống mở ra, nhìn về phía tịch dương sáng rực xa xa, đầu ngón tay xoay chuyển một mảnh gỗ mỏng. Trên mảnh gỗ có đốt sáu điểm, thoạt đầu nhìn sáu điểm này tựa hồ là tùy ý đốt nên, kỳ thật nó là một bức mật thư, ý là Diêu Chiếu Nghi đã bí mật vào kinh.
Nàng nhất định cho rằng lần này chính là giở lại trò cũ đi.
Vệ Đình Húc mỉm cười, chỉ sợ phải khiến nàng thất vọng rồi. Ly gián các loại tiểu kỹ xảo đó đã chơi chán rồi.
Lần này, liền thanh toán hết thảy cho xong đi.
Chu Mao Tam cầm đao quay lại với sở trường cũ, đích thân giết mấy con lợn, bữa tối tưng bừng náo nhiệt ăn một lần liền ăn đến tận khuya.
Tiểu Kiêu tuổi không lớn lắm nhưng tửu lượng lại kinh người, hai vò rượu vào bụng mà sắc mặt chỉ hơi ửng đỏ, phát âm rõ ràng hai mắt sáng ngời, không thấy chút dị trạng nào. Ngày hôm sau thức dậy sớm hơn ai hết, chạy lên trên núi chạy suốt mười dặm mấy trăm bậc thang, cả người đầy mồ hôi trở về ở trong bể tắm bơi mấy vòng, nhẹ nhàng khoan khoái.
Chân Văn Quân có chút hâm mộ Tiểu Kiêu, suy cho cùng là người trẻ tuổi, mọi phương diện đều đạt đỉnh cao. Mà nàng bởi vì hàng năm đánh giặc vết thương cũ triền thân, tình trạng thân thể đã không còn khỏe như lúc trước. Trước kia chịu bao nhiêu trọng thương chảy bao nhiêu máu, an ổn ngủ một giấc lại ăn một bữa no nê cơ bản là không ngại. Hiện tại tĩnh dưỡng nhiều ngày cũng chỉ là thư giãn gân cốt mà thôi.
"A mẫu, đừng lo lắng, ngươi còn trẻ lắm." Tiểu Kiêu nói, "Hơn nữa ngươi còn có ta!"
Chân Văn Quân đích thực cần nàng.
Canh Bái đã chết, nhưng thế lực còn sót lại của Canh thị vẫn như trước chiếm cứ ở đất phong, mà các Vương gia của Lý thị cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Mấy thế lực lớn như Diêm thị và Bàng thị cùng với Tri Thu phái của những năm đầu thời kỳ Thuận Đức đã biến mất tăm hơi, nhưng trong thời kỳ rối ren hỗn loạn vĩnh viễn cũng không thiếu các gia tộc dã tâm.
Trinh sát các quận truyền đến mật báo, Lâm An Vương Lý Mẫn cùng với Hành Thủy Vương Lý Ngạn đã bắt đầu bí mật chiêu binh mãi mã, đám Vương gia này bị mật thám do Hoàng thượng phái đi ngày đêm giám thị chỉ sợ có khả năng mưu phản, cho nên binh mã của bọn họ cũng không thể đưa ra ngoài sáng. Chuyện mà các mật thám tra được đều là một ít biến động nhỏ gió thổi cỏ lay, cũng không có chứng cứ xác thực, nếu hiện tại động thủ chỉ sợ đả thảo kinh xà. Đại chiến vừa qua đi triều đình lại bất ổn, cũng không phải là thời cơ tốt để động thủ.
Nhưng nội chiến đã không còn xa nữa.
Chân Văn Quân vui mừng vì năm đó đã mạo hiểm để cho Tiểu Kiêu đi tới Hoài Dương rèn luyện, sự trưởng thành của nàng trong mấy năm nay vượt quá dự liệu, mặc dù nội chiến đã đến, nhưng Chân Văn Quân cũng sẽ không có chút nào sợ hãi.
Hoàng Bộ và Lâm Mộc đi theo Chân Văn Quân cùng nhau đến Hoài Dương, trong thời gian chờ đợi a mẫu, ba người các nàng từng cải trang tiến vào Nam Nhai, thám thính tin tức của Diêu gia, phân tích tình hình của Vạn Hướng Chi Lộ. Thám thính nhiều ngày, tra được Nam Nhai có mười lăm vạn binh mã, còn cùng bọn đạo tặc ở vùng duyên hải phía đông cấu kết lẫn nhau, chặt đứt thông đạo trên biển của Vạn Hướng Chi Lộ, chỉ cho phép một mình Diêu gia thông hành. Tiểu Kiêu giết chết một trong những đích tử của Diêu Lâm, Diêu gia hận không thể rút gân lột da nàng, một lòng muốn nắm lấy cơ hội công chiếm Hoài Dương.
Còn có một tin tức trọng yếu hơn —— Diêu gia đang đi tìm Diêu Mậu Lâm, ai cũng không biết nàng đã đi đâu. Diêu Lâm lòng nóng như lửa đốt, sợ nàng chịu khổ gặp phải độc thủ.
Chân Văn Quân gửi một bức thư khẩn trở về Nhữ Trữ, báo cho biết động tĩnh ở Nam Nhai cùng thực lực của Diêu gia, lúc này đã là Thuận Đức năm thứ chín.
Đợt thuyên tuyển đã kết thúc, vào tháng cuối xuân kết quả thuyên tuyển sẽ được công bố, kể cả các quan đại thần mới nhập sĩ, tất cả quan viên Đại Duật từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ đến tham dự Quế Lan yến.
Trong lúc Diêu Mậu Lâm ở Đắc Vọng lâu cả đêm mất ngủ, lo lắng chờ đợi kết quả thuyên tuyển, Vệ Đình Húc đã lấy được bản danh sách.
Vệ Đình Húc đầu đội giản quan trên người khoác quan phục màu đỏ, ngồi ở trong Tham sự viện.
Mấy cây triều hốt* bạc màu được dựng thẳng ở bên trong khuông gỗ trên góc bàn bên phải, ghi chép chi chít rất nhiều hạng mục công việc để tránh quên do Vệ Tư đồ tự tay viết xuống. Trong lúc Vệ Đình Húc đang lật xem danh sách thuyên tuyển, nghe được một tràng tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, Trưởng Tôn Ngộ cùng tam ca của nàng Vệ Cảnh Thái đang sóng vai tiến đến.
(*) Triều hốt (朝笏): cái hốt dùng khi chầu triều, quan lại cầm cái hốt muốn tâu điều gì với vua thì viết lên đó
"Ồ." Trưởng Tôn Ngộ nhìn ra được trong tay Vệ Đình Húc đang cầm chính là cái gì, "Vệ Tư đồ thật sự là đi trước người ta một bước."
Vệ Đình Húc nói: "Nghe nói trước ta cũng đã có người ra sức bảo vệ đích nữ của Diêu gia nhập sĩ, các ngươi có biết người này là ai không?"
Vệ Cảnh Thái lắc lắc đầu, Trưởng Tôn Ngộ lại cười mà không nói.
"Chiêm Dĩnh đúng là biết được nội tình?" Vệ Đình Húc hỏi hắn.
"Vệ Tư đồ cũng không biết, hạ quan lại từ nơi nào mà biết được? Bất quá đoán một chút thì vẫn có thể đoán được. Người này chắc hẳn là có cùng suy nghĩ với Vệ Tư đồ rồi."
Vệ Đình Húc suy nghĩ một lúc sau đó cười nói: "Tuy rằng cống phẩm tế thiên được tuyển chọn là cùng một loại, nhưng mục đích vẫn là có chút bất đồng."
Trưởng Tôn Ngộ nói: "Đáng tiếc tiểu cô nương Diêu gia này, tuổi còn trẻ. . . . . ." Bất quá chỉ là nói đùa mà thôi, Trưởng Tôn Ngộ luôn luôn nói năng không giữ mồm, Vệ Đình Húc chưa bao giờ phát cáu với hắn, nhưng hôm nay ở phía trước người của Diêu gia lại đặt vào hai chữ "Đáng tiếc", ánh mắt cay độc của Vệ Đình Húc liền đâm về phía hắn, suýt chút nữa chọc mù hai mắt hắn. Trưởng Tôn Ngộ dùng quạt gõ một cái vào đầu mình, vô cùng chân thành hướng Vệ Đình Húc xin lỗi:
"Tử Trác, là ta lỡ lời, ta hướng ngươi nhận lỗi."
Trưởng Tôn Ngộ đương nhiên biết thất bại ở Yên Hàng năm đó đối với Vệ Đình Húc mà nói có bao nhiêu tổn thương, nỗi hận đối với Diêu gia bất luận có qua bao nhiêu năm cũng không thể thay đổi, hắn không nên đem chuyện này ra nói đùa.
Sau khi xin lỗi Vệ Đình Húc cũng không nói thêm gì nữa, khi Trưởng Tôn Ngộ đi ra khỏi Tham sự viện mới xem như là thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại ánh mắt đáng sợ vừa rồi của Vệ Đình Húc, Trưởng Tôn Ngộ cười khổ nói: "May mà ta và Tử Trác có chí thú trái ngược nhau, nếu không phải như thế hai người chúng ta mà thật sự kết thành phu thê, chỉ sợ ta phải chịu đựng rồi. Tử Tập, ngươi cùng với vị muội muội này của ngươi sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, làm thế nào mà sống sót được vậy?"
Vệ Cảnh Thái hỏi: "Vậy rốt cuộc là người nào cũng đã khoanh chọn Diêu Mậu Lâm?"
Trưởng Tôn Ngộ: ". . . . . ."
Vệ Cảnh Thái: "Hả?"
Trưởng Tôn Ngộ dùng chiếc quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, nghĩ đến trước đó lúc Vệ Cảnh An đại hôn bằng hữu đã an ủi hắn, cho dù Tử Luyện thành hôn, hắn không phải còn có một đệ đệ sao? Bộ dạng cũng giống hắn, không bằng cứ truy một chút chọc một chút, nói không chừng cũng có thể thành công thì sao? Vốn đang thực sự nổi lên tâm tư này, hiện giờ đối diện với khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại mờ mịt của Vệ Cảnh Thái, Trưởng Tôn Ngộ không biết nên khóc hay nên cười.
"Chuyện này sao, có chút phức tạp." Trưởng Tôn Ngộ nói, "Đêm nay Trung lang tướng có thời gian chứ? Không bằng đến quý phủ của hạ quan đàm luận một chút?"
Trước khi Quế Lan yến được tổ chức Chân Văn Quân mang theo a mẫu chạy về Nhữ Trữ, ở ngay trước Dịch Tĩnh viên gặp được Diêu Mậu Lâm.
Bất luận là lời nói hay phản ứng đều có thể thấy được Diêu Mậu Lâm không phải là một người đặc biệt cơ trí, Vệ Đình Húc từ sớm cũng đã phái một cô nương bằng tuổi Diêu Mậu Lâm ở Đắc Vọng lâu kết giao cùng nàng, hiểu được rõ ràng sự ái mộ của nàng đối với Chân Văn Quân.
Trên Quế Lan yến Diêu Mậu Lâm đã chính mắt nhìn thấy Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc thân mật, khổ sở không thôi cướp đường mà chạy, sau đó liên tiếp hơn mười ngày đều mất hồn mất vía, thống khổ muôn kiểu. Hình ảnh Chân Tướng quân trong lòng nàng không ngừng quanh quẩn, càng khổ sở thương tâm thì lại càng nhớ tới, vốn đối với Chân Tướng quân chỉ là tình cảm ngưỡng mộ đối với bậc anh hùng, nhưng sau khi bị Vệ Đình Húc kích thích một phát như vậy, mới càng lưu tâm hơn, dần dần phần tình cảm này trong quá trình đẽo gọt của bản thân cũng đã thay đổi ý vị.
Diêu Mậu Lâm thân là quan đại thần thượng phẩm mới tuyển phải vào triều, mỗi ba ngày tảo triều nàng đều sẽ nhìn thấy Chân Văn Quân. Bên trong Hậu Quân đình, Chân Tướng quân bất luận đứng ở nơi nào Diêu Mậu Lâm cũng có thể tìm được thân ảnh của nàng, dần dà lâu ngày thậm chí chỉ dựa vào tiếng bước chân là có thể ở bên trong chúng thần nhận ra được Chân Tướng quân.
Chân Tướng quân ngược lại cũng từng lưu ý đến nàng, ngoại trừ lần trước tại Quế Lan yến trở về vươn tay giúp nàng tránh khỏi một tràng bi kịch, lúc lâm triều còn cùng nàng nói chuyện vài lần. Mỗi một lần đều mang theo ý cười, khiến cho Diêu Mậu Lâm tâm thần nhộn nhạo tình cảm khó kiềm nén.
Biết Chân Tướng quân phải tham gia nhã tụ mùa hạ của hoàng thất, Diêu Mậu Lâm từ rất sớm đã đi khắp các cửa hiệu lớn ở kinh thành tìm kiếm y phục vừa vặn, dốc lòng trang hoàng cho chính mình chỉ vì để có thể ở trong buổi nhã tụ khiến cho Chân Tướng quân liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút.
Tốn một khoản tiền lớn mua một bộ váy lụa bách điểu như ý, Diêu Mậu Lâm hưng trí bừng bừng muốn xuất môn, lại bị người gọi lại.
"Mậu Lâm."
Diêu Mậu Lâm xoay người lại nhìn, vẻ mặt vui sướng cùng hăm hở lập tức biến mất không còn một mảnh, chột dạ nói: "Tỷ tỷ. . . . . ."
Diêu Chiếu Nghi dưới sự hộ tống của hai hộ vệ Diêu gia chậm rãi tiến đến gần Diêu Mậu Lâm, nàng hiện giờ vẫn đang ngồi trên xe lăn bốn bánh, nửa người trên vô lực chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào, cần dùng hai khúc gỗ cố định ở dưới nách để ổn định tư thế. Diêu Chiếu Nghi chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng cũng đã bạc trắng đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía Diêu Mậu Lâm cũng phi thường sắc bén.
"Tỷ tỷ đừng mắng ta." Diêu Mậu Lâm ngồi xổm xuống trước mặt nàng, có chút ủy khuất nói, "Trước đó vài ngày a phụ và nhị ca đều đã tới, đã mắng ta một trận dữ dội rồi. Tỷ tỷ tiết kiệm khí lực đi, đừng tức giận hại thân."
Diêu Mậu Lâm ngọt ngào cười, chỉ mong có thể tránh được một kiếp này.
Diêu Chiếu Nghi tuy rằng sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không thật sự có ý định muốn mắng nàng.
"Ngươi mặc thành như vậy dự định đi đâu?"
"Hôm nay Dịch Tĩnh viên có nhã tụ, tất cả đều là quan đại thần thượng phẩm, ta muốn đi đến đó lộ mặt ra một chút, kết giao thêm một vài người hữu dụng!"
"Người hữu dụng? Lẽ nào không phải là đi tìm Chân Văn Quân sao?"
Diêu Mậu Lâm không dám hé răng.
Diêu Chiếu Nghi hồi tưởng lại chuyện năm đó, oán hận đến khớp hàm vang lên "răng rắc": "Ta vốn cũng không muốn nói với ngươi quá nhiều, chỉ muốn ngươi có thể bình an vui vẻ lớn lên, không muốn ngươi cũng bị cuốn vào bên trong trận chiến giữa các đảng phái vừa phức tạp lại vừa nguy hiểm. Không nghĩ tới. . . . . . Qua nhiều năm như vậy im lặng không đề cập tới chính là muốn ngươi thật vui vẻ mà lớn lên, thế nhưng ngươi lại không nói tiếng nào một mình chạy đến Nhữ Trữ tham gia thuyên tuyển gì đó? Ngươi có biết Nhữ Trữ là loại địa phương gì không?! Đây là địa bàn của Vệ thị, nàng chỉ cần động đậy ngón tay là có thể nghiền chết ngươi!"
Diêu Mậu Lâm bị nói đến mồ hôi lạnh ứa ra, tâm tính tuổi trẻ cũng không muốn dễ dàng nhận thua: "Nhưng mà Nhữ Trữ cũng không chỉ là gian nhân kia nói gì được nấy, nếu không ta thân là đích nữ Diêu gia, làm thế nào lại được tuyển vào thượng phẩm? Hiện tại triều đình đói khát cầu hiền, dĩ nhiên là cần nhân tài! Hoàng thượng cũng chưa chắc vui vẻ khi bị Vệ thị áp chế! Ta cũng biết ngươi và a phụ a mẫu sẽ không đồng ý ta nhập sĩ cho nên mới không nói, nhưng ta trơ mắt nhìn Diêu gia hàng năm bị bọn ác tặc ngầm chiếm, như thế nào có thể vàng thật không sợ lửa mà trốn ở trong nhà? Ta cũng muốn vì Diêu gia cống hiến một phần sức lực a!"
Diêu Chiếu Nghi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, ho khan liên tục. Diêu Mậu Lâm vội vàng đi rót nước đưa cho tỷ tỷ uống.
Diêu Chiếu Nghi hòa hoãn lại nói: "Ngươi căn bản không hiểu được sự lợi hại và giảo hoạt của Chân Vệ hai người!"
Diêu Mậu Lâm nắm tay Diêu Chiếu Nghi, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
Diêu Chiếu Nghi chờ đợi nàng mở miệng.
"Ngươi không hiểu Chân Tướng quân, Chân Tướng quân có thể vì bách tính Đại Duật không màng sinh tử ở bắc cương chiến đấu nhiều năm, nàng là một vị quan tốt."
Diêu Chiếu Nghi thật sự cũng sắp bị nàng làm tức chết, vung tay lên không muốn cùng nàng nhiều lời nữa.
"Thật mà tỷ tỷ!" Diêu Mậu Lâm kéo nàng lại, "Thử hỏi hiện thời còn ai có đủ khả năng đối chọi cùng gian tặc Vệ thị? Chỉ có Chân Tướng quân! Chân Tướng quân vì để có thể kiềm chế Vệ tặc hi sinh thân mình cùng nàng diễn trò, Chân Tướng quân nàng. . . . . ."
"Ngươi có biết ta vì sao lại ngồi ở chỗ này, cả quãng đời còn lại chỉ có thể làm bạn cùng xe lăn hay không?" Diêu Chiếu Nghi cắt đứt lời phát biểu hùng hồn của muội muội.
Diêu Mậu Lâm sửng sốt.
"Chính là bởi vì Chân Văn Quân. Là Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc thiết đặt cạm bẫy, đánh gãy cột sống của ta cũng chặt đứt cả quãng đời còn lại của ta."
Diêu Mậu Lâm giống như bị sét đánh xuống đầu, suýt nữa là ngã bệt trên đất.
"Không. . . . . . Làm sao lại. . . . . ."
"Cho dù Chân Văn Quân đã đánh đuổi hồ tặc, cho dù mối quan hệ giữa nàng và Vệ Đình Húc khó bề phân biệt, nhưng hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu cũng là sự thật. Nếu như trước đây biết ngươi muốn lên kinh tham gia thuyên tuyển, ta đã sớm đem chuyện này nói với ngươi rồi, để cho ngươi biết Chân Tướng quân mà ngươi ngưỡng mộ cùng Vệ tặc kia không có gì khác nhau, thứ các nàng mơ ước đều là giang sơn Đại Duật!"
Diêu Mậu Lâm đứng lên, lui về phía sau, nhìn tỷ tỷ giống như đang nhìn một người xa lạ.
Sau một lúc lâu, Diêu Chiếu Nghi rốt cục cũng thuận khí, lại nghe Diêu Mậu Lâm nói:
"Chẳng lẽ Diêu gia chúng ta không phải sao?"
Diêu Chiếu Nghi: "Ngươi nói cái gì?"
"Tỷ tỷ rõ ràng nghe được, lại còn muốn ta lặp lại lần nữa. Diêu gia chúng ta cũng mơ ước giang sơn Duật thất, thì có tư cách gì phê phán người khác?"
Diêu Chiếu Nghi khó có thể tin mà nhìn muội muội, nhìn thấy ánh mắt đã hoàn toàn thâm trầm, muội muội giống như đã thay đổi thành một khác.
Diêu Chiếu Nghi chống thân mình đột ngột vọt người lên, một cái tát đánh vào mặt Diêu Mậu Lâm, một tiếng "chát" cực vang. Diêu Mậu Lâm từ nhỏ đã được sủng ái yêu thương, chưa bao giờ bị đối đãi như thế, nàng ôm lấy gương mặt rất nhanh đã sưng phù, ủy khuất cuộn trào bắt đầu dâng lên, thấm ướt hai mắt của nàng.
"Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cả Diêu gia!"
Diêu Mậu Lâm cắn môi đến rướm máu đỏ tươi, không hề phản ứng nàng, từ bên người nàng đi vòng qua, tông cửa xông ra ngoài.
Diêu Chiếu Nghi bị tức giận đến ho khan liên tục, suýt nữa thì nôn ra hai ngụm máu tươi.
Chân Văn Quân a Chân Văn Quân, gian kế giống nhau cách nhiều năm như vậy rồi lại còn muốn dùng lần thứ ba!
Vệ Đình Húc buông bút xuống, đứng dậy thư giãn một chút, đem cửa sổ chống mở ra, nhìn về phía tịch dương sáng rực xa xa, đầu ngón tay xoay chuyển một mảnh gỗ mỏng. Trên mảnh gỗ có đốt sáu điểm, thoạt đầu nhìn sáu điểm này tựa hồ là tùy ý đốt nên, kỳ thật nó là một bức mật thư, ý là Diêu Chiếu Nghi đã bí mật vào kinh.
Nàng nhất định cho rằng lần này chính là giở lại trò cũ đi.
Vệ Đình Húc mỉm cười, chỉ sợ phải khiến nàng thất vọng rồi. Ly gián các loại tiểu kỹ xảo đó đã chơi chán rồi.
Lần này, liền thanh toán hết thảy cho xong đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.