Chương 148: Triều như thanh vân (12)
Ninh Viễn
16/11/2020
Vệ Đình Húc trong lúc đang đứng ở Hậu Quân đình chờ đợi vào triều dòng suy nghĩ trong đầu hiếm thấy có chút phiêu dạt.
Mấy ngày nay đang sửa chữa tân trạch, vốn là một việc rất hao phí tâm tư nhưng nàng ngược lại có chút thanh nhàn. Nhà cũ mặc dù nơi nơi đều có tình cảm, nhưng dù sao cũng có một khoảng thời gian không ở đó, lại thêm đồ vật tùy thân của Vệ Đình Húc rất nhiều, muốn thu xếp thật tốt hết thảy cũng cần có chút thời gian.
Lý Duyên Ý bởi vì chuyện muốn đưa A Hâm trở về Nhữ Trữ mà đang dây dưa cùng chúng thần, cần sự giúp đỡ của Vệ Đình Húc.
Loan Cương chính là một cây châm mà Canh Bái đâm vào dưới mí mắt của Lý Duyên Ý, hắn mặc dù là quan viên địa phương được điều nhiệm vào kinh, nhưng lại có thể được Canh Bái âm thầm làm chỗ dựa cho hắn, bản thân Loan Cương lại mang theo một cỗ sức mạnh kiên cường bất khuất, khiến cho Lý Duyên Ý có chút bực dọc.
Vì Hoàng thượng phân ưu chính là nghĩa vụ cần có của thần tử, huống chi nỗi ưu phiền này của Hoàng thượng còn là chuyện có quan hệ mật thiết với Vệ gia, vả lại thân là người khởi xướng "Hải Nạp biến pháp", Vệ Đình Húc tất nhiên bụng làm dạ chịu.
Cho nên tất cả mọi chuyện lớn nhỏ bên trong phủ trạch đều rơi vào trên người Chân Văn Quân.
Tuy rằng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Vệ Đình Húc đàn tấu, nhưng nhìn thấy trong phòng nàng cất chứa rất nhiều nhạc khí cũng biết ngay là nàng yêu thích âm luật, mỗi một nhạc khí Chân Văn Quân đều phải tự mình vận chuyển, vô cùng cẩn thận, lại càng không nói đến các loại bảo bối như sách cổ và tranh chữ mà Tử Trác bảo bối của nàng rất trân quý.
Ngoại trừ những vật phẩm quý giá này thì son phấn, trang sức cùng y phục của Vệ Đình Húc cũng thực sự khiến Chân Văn Quân đau đầu.
Chỉ riêng son môi thôi đã chất đầy ba chiếc rương gỗ lớn, loại rương gỗ này được thiết kế cực kỳ xảo diệu, vừa mở rương gỗ ra khung giá sáu tầng ở bên trong sẽ tự động nâng lên dàn trải ra trước mắt, nhẹ nhàng ấn xuống vòng tròn được sơn màu đỏ ở chính giữa là có thể lập tức vững vàng thu về. Loại kỹ xảo đặc sắc như thế này không giống như là những món đồ có thể lưu thông trên thị trường, Chân Văn Quân đối với đồ vật trang sức muôn hồng nghìn tía của Vệ Đình Húc không có quá nhiều hứng thú, nhưng đối với chiếc rương chứa đựng chúng thì lại tràn đầy thích thú.
Chân Văn Quân ngồi dưới đất ôm chiếc rương, đem tất cả son môi của Vệ Đình Húc đều lấy ra để qua một bên rồi bắt đầu nghiên cứu chiếc rương gỗ, tới tới lui lui chốt mở mấy lần mới hiểu được cơ chế vận hành của rương gỗ, chính là được dựng lên từ mấy cành cây đục rỗng ruột cùng khung dây thép, không hề phức tạp mà lại cực kỳ tinh diệu. Một vật thần kỳ như thế này mà Tử Trác lại dùng để đựng son. . . . . . Rõ thật là phung phí của trời!
Chân Văn Quân nhớ tới Bao la vạn tượng.
Bao la vạn tượng cũng là một vật thần kỳ khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, lại càng không nói đến viện tử ở bên trong Đào Quân thành kia có thể làm cho Vệ Đình Húc an tâm cư trú. Đó chắc hẳn cũng không phải là xuất phát từ tay Vệ Đình Húc, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nàng đề cập đến chuyện mấy thứ này đều là do ai tặng cho. Chân Văn Quân trí nhớ rất tốt, nàng còn nhớ Vệ Đình Húc đã từng đề cập qua Bao la vạn tượng chính là do một vị chí hữu chế tạo ra, lâu như vậy rồi, vị chí hữu này lại chưa từng lộ mặt, thậm chí không còn nghe Vệ Đình Húc nhắc tới nữa lại càng không nói đến chuyện đi bái phỏng.
Chân Văn Quân vừa đem từng hộp son đặt trở vào vừa tự nhắc nhở chính mình, chờ sau khi Vệ Đình Húc từ Cấm uyển trở về nhất định phải hỏi nàng một chút.
Nhưng mỗi lần Vệ Đình Húc hồi phủ đều là chống đỡ thắt lưng, nhìn qua có chút mệt nhọc.
Chân Văn Quân đau lòng chỉ lo xoa bóp giúp nàng giảm bớt đau nhức, vị "chí hữu" thần bí kia tạm thời bị vứt ra sau đầu.
Chỉ mỗi chuyện phân loại sắp xếp đồ đạc cũng đã hao phí thời gian suốt năm ngày trời của Chân Văn Quân, nàng cùng A Trúc và hai nô tỳ tay chân nhanh nhẹn khác cùng nhau bận rộn, lúc này mới phân loại sắp xếp tốt hết thảy. Tiểu Kiêu mấy lần muốn đến "hỗ trợ", đều bị Chân Văn Quân đuổi trở về.
"Ngươi không phải đến hỗ trợ a, mà là không để cho ta dọn nhà đi." Chân Văn Quân nhét cho nàng vài miếng bánh hạt đào bảo nàng đi tìm những người khác mà chơi.
Sau khi đến Nhữ Trữ Tiểu Kiêu có chút sợ người lạ, nhìn mọi người đi loanh quanh, trái lại là ngoan ngoãn không ít, càng dính chặt lấy Chân Văn Quân. Chân Văn Quân bảo nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó, không hề nhiều lời, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh "A mẫu" là tốt rồi.
Tiểu Kiêu cắn bánh hạt đào học theo tư thế của người Đại Duật quỳ ngồi ở trong góc im lặng mà ăn, không quấy rầy nàng.
Chân Văn Quân biết nàng là sợ hãi người của Vệ gia.
Người của Vệ gia mặc dù ngoài miệng không nói cũng không có biểu hiện gì, nhưng thực chất bên trong chính là không thích tiểu hài tử dị tộc này. Tiểu Kiêu còn chưa nói được tiếng Đại Duật trôi chảy, nhưng có thể nhạy bén từ trong ánh mắt của người khác phát giác ra được chút tâm tư. Một tiểu hài nhi vốn rất vui tươi lại trở nên ngày càng trầm mặc ít nói. Ngoại trừ mấy ngày nay phải thu thập đồ đạc thật sự không rảnh, thời gian còn lại Chân Văn Quân đều sẽ mang nàng theo bên người, dạy nàng một ít phép tắc lễ nghi ở Đại Duật, cũng mua cho nàng vài bộ y phục.
Hai chữ "A mẫu" của Tiểu Kiêu nàng là không chấp nhận, nhưng những chuyện nàng làm ngược lại có chút dáng vẻ của a mẫu.
Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.
A mẫu của Vệ Đình Húc tuy rằng không muốn nữ nhi dọn ra khỏi Vệ phủ, nhưng một khi Vệ Đình Húc đã quyết định làm như vậy, a mẫu nàng ngay cả một câu phê bình kín đáo cũng không có, thậm chí chủ động đi đến Vạn Tuyền phường xem qua chỗ ở, phân phó mười gia nô đến đây hầu hạ, bao gồm cả A Trúc, tư binh của Vệ quý phủ cũng rút đi một nửa đến giữ nhà hộ viện. Nếu không phải nhờ có a mẫu nàng hỗ trợ, muốn thuận lợi dọn vào nhà mới ở Vạn Tuyền phường chỉ sợ phải mất hơn một tháng.
A Nhiễm cũng giúp đỡ không ít, việc quét dọn nhà mới đều là do nàng mang theo một đám gia nô tỳ nữ tự lực tự làm. Không muốn mấy thứ dơ bẩn do người trước để lại làm cho muội muội thể nhược của nàng sinh bệnh.
Chân Văn Quân vốn rất sợ A Nhiễm lại dong dài chuyện hôn sự, nhưng mà phát hiện bất luận là A Nhiễm hay a mẫu cũng chưa từng nhắc lại.
Từ sau khi Vệ Đình Húc nhập sĩ, chính thức bước vào trung tâm vòng xoáy chính trị, a mẫu cùng tỷ tỷ trong lòng hẳn là đã hiểu rõ.
Đem từng bộ y phục của Vệ Đình Húc thu thập thật tốt giao cho Chân Văn Quân, lúc Chân Văn Quân phóng lên xe ngựa, A Nhiễm đột nhiên hỏi nàng:
"Tử Trác thật sự sẽ nghe lời ngươi nói?"
Chân Văn Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nàng có chủ kiến của chính mình."
A Nhiễm gật gật đầu: "A mẫu mấy đêm nay cứ liên tục khóc, nhưng không phải bởi vì nàng hiện tại nhập sĩ, trở thành Đại Duật đệ nhất nữ quan, lại càng không phải bởi vì nàng trì trệ chưa thành thân, mà là sợ Tử Trác bởi vì Hải Nạp biến pháp mà dẫn tới điềm xấu, dẫn tới vô số người giống như hổ rình mồi muốn gây bất lợi cho nàng. Nàng đã từng chịu quá nhiều đau khổ, suy cho cùng vẫn là một nữ tử, a mẫu đau lòng nàng."
Chân Văn Quân yên lặng nhìn A Nhiễm một lúc, sau đó giẫm bước leo lên xe ngựa.
"Tử Trác cũng không phải là một người yếu đuối."
Chân Văn Quân hoàn toàn có thể tưởng tượng được Vệ Đình Húc hiện giờ có thể nhìn thẳng vào vết thương cũng đã từng bao nhiêu lần tự tay xé mở miệng vết thương ra, ép buộc chính mình đối mặt, ép buộc chính mình phải quen với nó, hết lần này đến lần khác chảy bao nhiêu máu chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Sự lo lắng của a mẫu và a tỷ nàng đương nhiên là lẽ thường tình, nhưng Chân Văn Quân hiểu được Vệ Đình Húc hiện tại đang toàn lực thúc đẩy Hải Nạp biến pháp thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người, thậm chí có thể dẫn dắt cả Đại Duật tiến đến một phương hướng hoàn toàn khác. Vệ Đình Húc là người mang thiên hạ trong lòng đã định trước là không tầm thường, nàng không thích người khác nhược hóa Vệ Đình Húc.
Chân Văn Quân nguyện ý vì Vệ Đình Húc trả giá sinh mệnh đến bảo hộ nàng chu toàn, cũng không muốn để cho người khác cảm thấy Vệ Đình Húc chính là một "nữ nhân" yếu đuối.
A Nhiễm tựa hồ đã sớm hiểu được chút gì đó, ánh mắt nhìn Chân Văn Quân cũng dần dần hiện rõ sự đề phòng.
Chân Văn Quân cũng không quan tâm, nàng lập tức sẽ dọn ra khỏi nơi này, về sau cơ hội để người của Vệ gia nhìn thấy nàng đã ít lại càng ít. Cho dù vẫn còn ở chung dưới một mái nhà Chân Văn Quân cũng sẽ không có nửa phần khó chịu. Nàng đã sớm hạ quyết tâm, bất luận người của Vệ gia đối đãi nàng như thế nào, sau này lại đối đãi nàng như thế nào, nàng đều phải dốc hết toàn lực bảo hộ từng người của Vệ gia thật chu toàn.
Đối với nàng tốt xấu cũng chẳng sao, chỉ cần các nàng thật lòng thật dạ đối tốt với Tử Trác, thì chính là những người đáng giá để Chân Văn Quân dùng sinh mệnh bảo hộ.
Đoạn thời gian trước Vệ Đình Húc bôn ba chạy tới chạy lui giữa Cấm uyển và Vạn Tuyền phường, Chân Văn Quân không cho nàng nhúng tay vào bất cứ việc gì, chỉ bảo nàng nếu có thời gian rảnh, rút ra chút tâm tư suy nghĩ một cái tên để đặt cho phủ trạch này.
Vệ Đình Húc lại nói: "Văn Quân đọc qua nhiều sách như vậy, đặt một cái tên thì có gì khó chứ?"
"Không giống." Chân Văn Quân nói, "Tên ngươi đặt ta ở mới thoải mái."
Đêm qua cuối cùng cũng thu dọn sắp xếp thỏa đáng mọi thứ ở phủ trạch, đại công thần quấn quít lấy Vệ Đình Húc suốt cả đêm, sau khi xác định Tiểu Kiêu đã ngủ lại còn khóa chặt cửa phòng của nàng, Chân Văn Quân đẩy vào hai viên cực lạc đan mới điều chế, vậy mà lại rất có hiệu quả. Vệ Đình Húc mẫn cảm mà Chân Văn Quân cũng hừng hực khí thế, mãi cho đến gần hừng đông Tiểu Kiêu lôi kéo cánh cửa muốn đi nhà xí, Chân Văn Quân mới mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên cánh môi đã sưng phù của Vệ Đình Húc, mặc y phục vào đi mở cửa cho Tiểu Kiêu.
Một canh giờ nữa là tới giờ tảo triều, Vệ Đình Húc đơn giản không ngủ, mặc triều phục dự tính trực tiếp đi đến Cấm uyển.
Hiện giờ Vệ Đình Húc đứng ở bên trong Hậu Quân đình chính là đang nghĩ đến Chân Văn Quân, lẳng lặng hồi tưởng thưởng thức từng chút từng chút chuyện nhỏ nhất khi chung sống cùng nàng.
Lại nói tiếp, lúc vừa mới gặp nhau vẫn là một tiểu hài nhi thân hình đơn bạc trong ánh mắt thời thời khắc khắc đều cất giấu sự cảnh giác, hiện giờ đã trưởng thành trở thành một người đủ để nắm cục diện trong tay.
"Vệ đại nhân."
Bên cạnh có người gọi nàng, nàng khép lại dòng suy nghĩ, quay lại nhìn một cái, cười thi lễ nói: "Bạc đại nhân, đã lâu không gặp."
Người này chính là Bạc Lan, hảo hữu của Trưởng Tôn Ngộ.
Bạc Lan thân hình rất cao, Vệ Đình Húc sau khi thi lễ phải ngửa đầu lên nhìn hắn mới có thể cùng hắn đối thoại. Bạc Lan trời sinh dung mạo tựa như tranh vẽ đôi môi mỏng màu sắc tươi đẹp, chính là mỹ nam tử hiếm có. Vẻ đẹp của hắn so với Trưởng Tôn Ngộ cao thấp khó phân không quá giống nhau, có chút khí thế dương cương, nhưng khí thế này chỉ nổi lơ lửng ở ngoài da. Ngẫu nhiên phóng ra ánh mắt kiều mỵ hoặc cười duyên một cái ngược lại còn muốn âm nhu hơn cả Trưởng Tôn Ngộ.
"Đúng vậy a quả thật là đã lâu không gặp. Lần trước gặp mặt Vệ đại nhân vẫn là thê tử chưa qua cửa của Chiêm Dĩnh, hiện giờ lại trở thành hạ quan đồng bào. Vạn Hướng Chi Lộ gian nguy như vậy cũng bị Vệ đại nhân đi qua rồi, loại kỳ công có một không hai này dù thế nào cũng nên phong một chức quan tam phẩm trở lên mới phải."
Bạc Lan khom lưng dán sát bên tai Vệ Đình Húc nói chuyện, giống như tỷ muội, hắn tựa hồ hoàn toàn chẳng có ý niệm nam nữ khác biệt, những lời ngông cuồng này được nói ra tất nhiên cũng chỉ có mỗi Vệ Đình Húc nghe được. Nhưng dáng vẻ thân mật của hai người vẫn khiến cho các cựu thần chung quanh liên tiếp ghé mắt nhìn sang.
Bạc Lan nói: "Ngươi đoán mấy lão già kia đang suy nghĩ cái gì?"
"Bạc đại nhân chỉ giáo."
"Vệ đại nhân còn giả vờ hồ đồ, mấy lão gia hỏa này ngoài miệng không động nhưng trong lòng lại hận không thể leo lên trên đỉnh Thái Cực điện chỉ thẳng vào chúng ta hai tên yêu nghiệt đồi phong bại tục này mắng chửi như tát nước. Hì hì." Bạc Lan che miệng đắc ý cười, "Ta thấy a Vệ đại nhân nên làm cho đám người ăn bổng lộc của bệ hạ nhưng sau lưng lại bôi nhọ nữ đế cùng Vệ đại nhân này đây đi cùng với Tạ Phù Thần đi. Để tránh cho cảnh thái bình thịnh thế này làm chướng mắt bọn họ, bị chọc tức chết. Vệ đại nhân coi như là làm một việc tốt, có đúng không?"
Trong lúc Bạc Lan đang nói chuyện thì Truy Nguyệt binh lính mở rộng đại môn của Thái Cực điện, truyền bá quan vào điện.
Vệ Đình Húc cái gì cũng chưa nói, hướng đến Bạc Lan mỉm cười, đi vào.
Khi Vệ Đình Húc đi vào Thái Cực điện, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lý Duyên Ý hôm nay không quá thích hợp.
Lý Duyên Ý ngồi ở chính giữa đại điện, mão đội lại có tí xíu nghiêng lệch. Khoảng cách giữa quần thần và Hoàng thượng ít nhất cũng có hai mươi bước, chút chi tiết nho nhỏ đó người khác có thể nhìn không ra, nhưng Vệ Đình Húc ánh mắt cực tốt, nàng cũng biết Lý Duyên Ý tuy rằng giản dị, nhưng cũng sẽ không để cho chính mình nhếch nhác. Huống chi sắc mặt của nàng cũng cực kỳ không tốt, khóe miệng hạ xuống, các thớ cơ trên mặt cũng đều siết chặt, bên trong thân thể tựa hồ bị đổ đầy nước.
Trên đại điện cực kỳ tĩnh lặng.
"Có việc mau nói." Lý Duyên Ý mở miệng, thanh âm vang dội bên trong điện.
Nàng đang kiềm nén cái gì đó, nàng muốn nhanh chóng kết thúc toàn bộ.
Vệ Đình Húc cũng cúi đầu giống như mọi người, nhưng nàng đã bắt được cảm xúc của Hoàng thượng.
"Bệ hạ." Loan Cương vẫn như trước là người đầu tiên mở miệng. Khi thanh âm của hắn vang lên, Vệ Đình Húc cơ hồ có thể tưởng tượng ra được biểu tình của Lý Duyên Ý lúc này.
Trọng điểm của Loan Cương hôm nay vẫn như trước đặt ở trên người A Hâm nữ nhi của tội thần.
Loan Cương nói, thánh chỉ của Hoàng thượng đã sớm được đưa tới bắc cương, nhưng Tạ thị A Hâm lại kháng chỉ bất tuân, quả thực trong mắt không có Hoàng thượng, đây chính là tử tội đại bất kính. Tạ thị ở biên quan mặc dù không có danh nhưng cũng có thực, hiện giờ đối với chiếu lệnh của bệ hạ để ngoài tai rõ ràng là đã có ý nghĩ phản loạn, bệ hạ không thể mặc kệ tiếp tục nhân nhượng, nếu không xuất binh thảo phạt đem Tạ thị áp giải trở về thẩm tra, há chẳng phải sẽ càng có nhiều người noi theo làm loạn? Cứ mãi như vậy thì đế vương tôn nghiêm ở đâu? Đại Duật kỷ cương ở chỗ nào?
Lý Duyên Ý thản nhiên nói chính mình trong lòng đã có dự tính, vô cùng bực dọc, tâm tình lơ đãng bất an.
Loan Cương bị gạt qua một bên, quần thần vài lần khuyên can Hoàng thượng, nói cần phải phái người lãnh binh tiến đến Bạch Dục thành, nếu Tạ thị A Hâm bằng lòng giao binh trong tay ra ngoan ngoãn trở về, bệ hạ có thể niệm tình nàng có công hộ giá mà cho nàng một con đường sống, nếu như thực sự có ý tạo phản liền trực tiếp công thành bắt giữ Tạ thị.
Lý Duyên Ý ôm lấy cánh tay phải không nói lời nào.
Loan Cương thấy Lý Duyên Ý không nói gì, tưởng là đề cập tới binh quyền nàng tựa hồ đã có chút dao động, dù sao cũng liên quan đến đại sự của giang sơn, liền tính toán rèn sắt khi còn nóng, ném ra một ánh mắt, lập tức có hai vị cựu thần tiến lên, nguyện ý lấy cái chết để can gián bệ hạ, hi vọng bệ hạ bắt giữ phản tặc Tạ thị, không thể hồ đồ thêm nữa. Từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy hãm hại bao nhiêu đế vương, mong rằng bệ hạ lấy sử sách làm gương.
Im lặng sau một lúc lâu, Lý Duyên Ý chợt di chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nói: "Nhị vị ái khanh cũng là cựu thần tam triều, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thần năm mươi sáu."
"Thần sang năm là sáu mươi."
Lý Duyên Ý: "Xem ra là thật sự sống đủ rồi."
Lời này vừa nói ra cả triều đều kinh hãi.
"Lấy cái chết để can gián, quả nhân thành toàn cho các ngươi. Đến a, lôi xuống dưới chém."
"Dạ!" Truy Nguyệt binh lính bảo hộ ở hai bên tiến lên trực tiếp đè ấn hai người bọn họ xuống, hai người bọn họ giống như còn đang ở trong mộng hoảng sợ không thôi, trong nháy mắt bên trong điện trở nên tán loạn, đám người Loan Cương vội quỳ xuống đất cầu tình, nói hai người này chính là cựu thần tam triều, trung thành tận tâm một lòng hộ chủ, Hoàng thượng không thể giết a không thể giết.
Lý Duyên Ý vỗ mạnh long ỷ, nổi giận đứng lên nói: "Các ngươi không thể giết! Ân nhân cứu mạng của quả nhân thì có thể giết?!"
Vệ Đình Húc ngẩng đầu.
"Từ khi quả nhân đăng cơ tới nay, đám cựu thần các ngươi liền khắp nơi đối nghịch với quả nhân, mọi chuyện đều đối địch với quả nhân! Mỗi một chiếu lệnh quả nhân ban ra các ngươi đều phải phản đối! Tất cả những người thân cận của quả nhân các ngươi đều phải nghĩ biện pháp chụp lên đủ loại tội danh! Tạ thị A Hâm phải giết! Vệ Tử Trác cũng phải giết! Các ngươi muốn giết sạch những người có công ở bên cạnh quả nhân, giết sạch tất cả những người không cùng chính kiến với các ngươi thì mới dừng tay hay sao? Đại Duật này rốt cuộc là giang sơn của Lý gia ta hay là của các ngươi?! Đến tột cùng là ai muốn mưu đồ giang sơn Đại Duật ta! Các ngươi trong lòng hiểu rõ!"
Lý Duyên Ý nói ra những lời này, làm cho quần thần sợ tới mức đều quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: "Vi thần không dám! Bệ hạ bớt giận!"
Lý Duyên Ý đứng ở phía trên Thái Cực điện, thở hổn hển nhìn một đám lão gia hỏa đang quỳ kia, tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng.
"Lôi xuống dưới."
"Dạ!"
"Bệ hạ không thể." Vệ Đình Húc đứng dậy thay nhóm cựu thần nói chuyện, "Nhị vị chính là công thần đã đi theo Minh Đế cùng Hoài Đế, vì sự hưng thịnh của Đại Duật đã cống hiến rất nhiều, không thể bởi vì tuổi già hồ đồ mà bị giáng tử tội."
Loan Cương cùng quần thần nghe xong lời này của Vệ Đình Húc suýt nữa thì tức chết.
Tuổi già hồ đồ đây là đang nói ai?
"Hừ." Lý Duyên Ý vững vàng ngồi trở lại trên long ỷ, giống như người vừa rồi nổi cơn thịnh nộ không phải là nàng, "Vậy theo ý của ái khanh, hai người này nên xử trí như thế nào?"
"Nhị lão tuổi tác đã cao, là lúc nên tận hưởng thanh nhàn hạnh phúc."
Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc dưới tình huống không hề câu thông với nhau trước mà kẻ xướng người họa, Lý Duyên Ý khăng khăng muốn trị tội, đều bị Vệ Đình Húc khuyên can. Đến cuối cùng thì không còn ai dám nhiều lời nữa.
"Nhìn xem Vệ ái khanh, tấm lòng rộng lớn, lấy ơn báo oán. Các ngươi nên hướng nàng học tập nhiều hơn." Lúc bãi triều Lý Duyên Ý còn không quên mỉa mai một phen.
Mấy ngày nay đang sửa chữa tân trạch, vốn là một việc rất hao phí tâm tư nhưng nàng ngược lại có chút thanh nhàn. Nhà cũ mặc dù nơi nơi đều có tình cảm, nhưng dù sao cũng có một khoảng thời gian không ở đó, lại thêm đồ vật tùy thân của Vệ Đình Húc rất nhiều, muốn thu xếp thật tốt hết thảy cũng cần có chút thời gian.
Lý Duyên Ý bởi vì chuyện muốn đưa A Hâm trở về Nhữ Trữ mà đang dây dưa cùng chúng thần, cần sự giúp đỡ của Vệ Đình Húc.
Loan Cương chính là một cây châm mà Canh Bái đâm vào dưới mí mắt của Lý Duyên Ý, hắn mặc dù là quan viên địa phương được điều nhiệm vào kinh, nhưng lại có thể được Canh Bái âm thầm làm chỗ dựa cho hắn, bản thân Loan Cương lại mang theo một cỗ sức mạnh kiên cường bất khuất, khiến cho Lý Duyên Ý có chút bực dọc.
Vì Hoàng thượng phân ưu chính là nghĩa vụ cần có của thần tử, huống chi nỗi ưu phiền này của Hoàng thượng còn là chuyện có quan hệ mật thiết với Vệ gia, vả lại thân là người khởi xướng "Hải Nạp biến pháp", Vệ Đình Húc tất nhiên bụng làm dạ chịu.
Cho nên tất cả mọi chuyện lớn nhỏ bên trong phủ trạch đều rơi vào trên người Chân Văn Quân.
Tuy rằng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Vệ Đình Húc đàn tấu, nhưng nhìn thấy trong phòng nàng cất chứa rất nhiều nhạc khí cũng biết ngay là nàng yêu thích âm luật, mỗi một nhạc khí Chân Văn Quân đều phải tự mình vận chuyển, vô cùng cẩn thận, lại càng không nói đến các loại bảo bối như sách cổ và tranh chữ mà Tử Trác bảo bối của nàng rất trân quý.
Ngoại trừ những vật phẩm quý giá này thì son phấn, trang sức cùng y phục của Vệ Đình Húc cũng thực sự khiến Chân Văn Quân đau đầu.
Chỉ riêng son môi thôi đã chất đầy ba chiếc rương gỗ lớn, loại rương gỗ này được thiết kế cực kỳ xảo diệu, vừa mở rương gỗ ra khung giá sáu tầng ở bên trong sẽ tự động nâng lên dàn trải ra trước mắt, nhẹ nhàng ấn xuống vòng tròn được sơn màu đỏ ở chính giữa là có thể lập tức vững vàng thu về. Loại kỹ xảo đặc sắc như thế này không giống như là những món đồ có thể lưu thông trên thị trường, Chân Văn Quân đối với đồ vật trang sức muôn hồng nghìn tía của Vệ Đình Húc không có quá nhiều hứng thú, nhưng đối với chiếc rương chứa đựng chúng thì lại tràn đầy thích thú.
Chân Văn Quân ngồi dưới đất ôm chiếc rương, đem tất cả son môi của Vệ Đình Húc đều lấy ra để qua một bên rồi bắt đầu nghiên cứu chiếc rương gỗ, tới tới lui lui chốt mở mấy lần mới hiểu được cơ chế vận hành của rương gỗ, chính là được dựng lên từ mấy cành cây đục rỗng ruột cùng khung dây thép, không hề phức tạp mà lại cực kỳ tinh diệu. Một vật thần kỳ như thế này mà Tử Trác lại dùng để đựng son. . . . . . Rõ thật là phung phí của trời!
Chân Văn Quân nhớ tới Bao la vạn tượng.
Bao la vạn tượng cũng là một vật thần kỳ khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, lại càng không nói đến viện tử ở bên trong Đào Quân thành kia có thể làm cho Vệ Đình Húc an tâm cư trú. Đó chắc hẳn cũng không phải là xuất phát từ tay Vệ Đình Húc, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nàng đề cập đến chuyện mấy thứ này đều là do ai tặng cho. Chân Văn Quân trí nhớ rất tốt, nàng còn nhớ Vệ Đình Húc đã từng đề cập qua Bao la vạn tượng chính là do một vị chí hữu chế tạo ra, lâu như vậy rồi, vị chí hữu này lại chưa từng lộ mặt, thậm chí không còn nghe Vệ Đình Húc nhắc tới nữa lại càng không nói đến chuyện đi bái phỏng.
Chân Văn Quân vừa đem từng hộp son đặt trở vào vừa tự nhắc nhở chính mình, chờ sau khi Vệ Đình Húc từ Cấm uyển trở về nhất định phải hỏi nàng một chút.
Nhưng mỗi lần Vệ Đình Húc hồi phủ đều là chống đỡ thắt lưng, nhìn qua có chút mệt nhọc.
Chân Văn Quân đau lòng chỉ lo xoa bóp giúp nàng giảm bớt đau nhức, vị "chí hữu" thần bí kia tạm thời bị vứt ra sau đầu.
Chỉ mỗi chuyện phân loại sắp xếp đồ đạc cũng đã hao phí thời gian suốt năm ngày trời của Chân Văn Quân, nàng cùng A Trúc và hai nô tỳ tay chân nhanh nhẹn khác cùng nhau bận rộn, lúc này mới phân loại sắp xếp tốt hết thảy. Tiểu Kiêu mấy lần muốn đến "hỗ trợ", đều bị Chân Văn Quân đuổi trở về.
"Ngươi không phải đến hỗ trợ a, mà là không để cho ta dọn nhà đi." Chân Văn Quân nhét cho nàng vài miếng bánh hạt đào bảo nàng đi tìm những người khác mà chơi.
Sau khi đến Nhữ Trữ Tiểu Kiêu có chút sợ người lạ, nhìn mọi người đi loanh quanh, trái lại là ngoan ngoãn không ít, càng dính chặt lấy Chân Văn Quân. Chân Văn Quân bảo nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó, không hề nhiều lời, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh "A mẫu" là tốt rồi.
Tiểu Kiêu cắn bánh hạt đào học theo tư thế của người Đại Duật quỳ ngồi ở trong góc im lặng mà ăn, không quấy rầy nàng.
Chân Văn Quân biết nàng là sợ hãi người của Vệ gia.
Người của Vệ gia mặc dù ngoài miệng không nói cũng không có biểu hiện gì, nhưng thực chất bên trong chính là không thích tiểu hài tử dị tộc này. Tiểu Kiêu còn chưa nói được tiếng Đại Duật trôi chảy, nhưng có thể nhạy bén từ trong ánh mắt của người khác phát giác ra được chút tâm tư. Một tiểu hài nhi vốn rất vui tươi lại trở nên ngày càng trầm mặc ít nói. Ngoại trừ mấy ngày nay phải thu thập đồ đạc thật sự không rảnh, thời gian còn lại Chân Văn Quân đều sẽ mang nàng theo bên người, dạy nàng một ít phép tắc lễ nghi ở Đại Duật, cũng mua cho nàng vài bộ y phục.
Hai chữ "A mẫu" của Tiểu Kiêu nàng là không chấp nhận, nhưng những chuyện nàng làm ngược lại có chút dáng vẻ của a mẫu.
Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.
A mẫu của Vệ Đình Húc tuy rằng không muốn nữ nhi dọn ra khỏi Vệ phủ, nhưng một khi Vệ Đình Húc đã quyết định làm như vậy, a mẫu nàng ngay cả một câu phê bình kín đáo cũng không có, thậm chí chủ động đi đến Vạn Tuyền phường xem qua chỗ ở, phân phó mười gia nô đến đây hầu hạ, bao gồm cả A Trúc, tư binh của Vệ quý phủ cũng rút đi một nửa đến giữ nhà hộ viện. Nếu không phải nhờ có a mẫu nàng hỗ trợ, muốn thuận lợi dọn vào nhà mới ở Vạn Tuyền phường chỉ sợ phải mất hơn một tháng.
A Nhiễm cũng giúp đỡ không ít, việc quét dọn nhà mới đều là do nàng mang theo một đám gia nô tỳ nữ tự lực tự làm. Không muốn mấy thứ dơ bẩn do người trước để lại làm cho muội muội thể nhược của nàng sinh bệnh.
Chân Văn Quân vốn rất sợ A Nhiễm lại dong dài chuyện hôn sự, nhưng mà phát hiện bất luận là A Nhiễm hay a mẫu cũng chưa từng nhắc lại.
Từ sau khi Vệ Đình Húc nhập sĩ, chính thức bước vào trung tâm vòng xoáy chính trị, a mẫu cùng tỷ tỷ trong lòng hẳn là đã hiểu rõ.
Đem từng bộ y phục của Vệ Đình Húc thu thập thật tốt giao cho Chân Văn Quân, lúc Chân Văn Quân phóng lên xe ngựa, A Nhiễm đột nhiên hỏi nàng:
"Tử Trác thật sự sẽ nghe lời ngươi nói?"
Chân Văn Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nàng có chủ kiến của chính mình."
A Nhiễm gật gật đầu: "A mẫu mấy đêm nay cứ liên tục khóc, nhưng không phải bởi vì nàng hiện tại nhập sĩ, trở thành Đại Duật đệ nhất nữ quan, lại càng không phải bởi vì nàng trì trệ chưa thành thân, mà là sợ Tử Trác bởi vì Hải Nạp biến pháp mà dẫn tới điềm xấu, dẫn tới vô số người giống như hổ rình mồi muốn gây bất lợi cho nàng. Nàng đã từng chịu quá nhiều đau khổ, suy cho cùng vẫn là một nữ tử, a mẫu đau lòng nàng."
Chân Văn Quân yên lặng nhìn A Nhiễm một lúc, sau đó giẫm bước leo lên xe ngựa.
"Tử Trác cũng không phải là một người yếu đuối."
Chân Văn Quân hoàn toàn có thể tưởng tượng được Vệ Đình Húc hiện giờ có thể nhìn thẳng vào vết thương cũng đã từng bao nhiêu lần tự tay xé mở miệng vết thương ra, ép buộc chính mình đối mặt, ép buộc chính mình phải quen với nó, hết lần này đến lần khác chảy bao nhiêu máu chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Sự lo lắng của a mẫu và a tỷ nàng đương nhiên là lẽ thường tình, nhưng Chân Văn Quân hiểu được Vệ Đình Húc hiện tại đang toàn lực thúc đẩy Hải Nạp biến pháp thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người, thậm chí có thể dẫn dắt cả Đại Duật tiến đến một phương hướng hoàn toàn khác. Vệ Đình Húc là người mang thiên hạ trong lòng đã định trước là không tầm thường, nàng không thích người khác nhược hóa Vệ Đình Húc.
Chân Văn Quân nguyện ý vì Vệ Đình Húc trả giá sinh mệnh đến bảo hộ nàng chu toàn, cũng không muốn để cho người khác cảm thấy Vệ Đình Húc chính là một "nữ nhân" yếu đuối.
A Nhiễm tựa hồ đã sớm hiểu được chút gì đó, ánh mắt nhìn Chân Văn Quân cũng dần dần hiện rõ sự đề phòng.
Chân Văn Quân cũng không quan tâm, nàng lập tức sẽ dọn ra khỏi nơi này, về sau cơ hội để người của Vệ gia nhìn thấy nàng đã ít lại càng ít. Cho dù vẫn còn ở chung dưới một mái nhà Chân Văn Quân cũng sẽ không có nửa phần khó chịu. Nàng đã sớm hạ quyết tâm, bất luận người của Vệ gia đối đãi nàng như thế nào, sau này lại đối đãi nàng như thế nào, nàng đều phải dốc hết toàn lực bảo hộ từng người của Vệ gia thật chu toàn.
Đối với nàng tốt xấu cũng chẳng sao, chỉ cần các nàng thật lòng thật dạ đối tốt với Tử Trác, thì chính là những người đáng giá để Chân Văn Quân dùng sinh mệnh bảo hộ.
Đoạn thời gian trước Vệ Đình Húc bôn ba chạy tới chạy lui giữa Cấm uyển và Vạn Tuyền phường, Chân Văn Quân không cho nàng nhúng tay vào bất cứ việc gì, chỉ bảo nàng nếu có thời gian rảnh, rút ra chút tâm tư suy nghĩ một cái tên để đặt cho phủ trạch này.
Vệ Đình Húc lại nói: "Văn Quân đọc qua nhiều sách như vậy, đặt một cái tên thì có gì khó chứ?"
"Không giống." Chân Văn Quân nói, "Tên ngươi đặt ta ở mới thoải mái."
Đêm qua cuối cùng cũng thu dọn sắp xếp thỏa đáng mọi thứ ở phủ trạch, đại công thần quấn quít lấy Vệ Đình Húc suốt cả đêm, sau khi xác định Tiểu Kiêu đã ngủ lại còn khóa chặt cửa phòng của nàng, Chân Văn Quân đẩy vào hai viên cực lạc đan mới điều chế, vậy mà lại rất có hiệu quả. Vệ Đình Húc mẫn cảm mà Chân Văn Quân cũng hừng hực khí thế, mãi cho đến gần hừng đông Tiểu Kiêu lôi kéo cánh cửa muốn đi nhà xí, Chân Văn Quân mới mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên cánh môi đã sưng phù của Vệ Đình Húc, mặc y phục vào đi mở cửa cho Tiểu Kiêu.
Một canh giờ nữa là tới giờ tảo triều, Vệ Đình Húc đơn giản không ngủ, mặc triều phục dự tính trực tiếp đi đến Cấm uyển.
Hiện giờ Vệ Đình Húc đứng ở bên trong Hậu Quân đình chính là đang nghĩ đến Chân Văn Quân, lẳng lặng hồi tưởng thưởng thức từng chút từng chút chuyện nhỏ nhất khi chung sống cùng nàng.
Lại nói tiếp, lúc vừa mới gặp nhau vẫn là một tiểu hài nhi thân hình đơn bạc trong ánh mắt thời thời khắc khắc đều cất giấu sự cảnh giác, hiện giờ đã trưởng thành trở thành một người đủ để nắm cục diện trong tay.
"Vệ đại nhân."
Bên cạnh có người gọi nàng, nàng khép lại dòng suy nghĩ, quay lại nhìn một cái, cười thi lễ nói: "Bạc đại nhân, đã lâu không gặp."
Người này chính là Bạc Lan, hảo hữu của Trưởng Tôn Ngộ.
Bạc Lan thân hình rất cao, Vệ Đình Húc sau khi thi lễ phải ngửa đầu lên nhìn hắn mới có thể cùng hắn đối thoại. Bạc Lan trời sinh dung mạo tựa như tranh vẽ đôi môi mỏng màu sắc tươi đẹp, chính là mỹ nam tử hiếm có. Vẻ đẹp của hắn so với Trưởng Tôn Ngộ cao thấp khó phân không quá giống nhau, có chút khí thế dương cương, nhưng khí thế này chỉ nổi lơ lửng ở ngoài da. Ngẫu nhiên phóng ra ánh mắt kiều mỵ hoặc cười duyên một cái ngược lại còn muốn âm nhu hơn cả Trưởng Tôn Ngộ.
"Đúng vậy a quả thật là đã lâu không gặp. Lần trước gặp mặt Vệ đại nhân vẫn là thê tử chưa qua cửa của Chiêm Dĩnh, hiện giờ lại trở thành hạ quan đồng bào. Vạn Hướng Chi Lộ gian nguy như vậy cũng bị Vệ đại nhân đi qua rồi, loại kỳ công có một không hai này dù thế nào cũng nên phong một chức quan tam phẩm trở lên mới phải."
Bạc Lan khom lưng dán sát bên tai Vệ Đình Húc nói chuyện, giống như tỷ muội, hắn tựa hồ hoàn toàn chẳng có ý niệm nam nữ khác biệt, những lời ngông cuồng này được nói ra tất nhiên cũng chỉ có mỗi Vệ Đình Húc nghe được. Nhưng dáng vẻ thân mật của hai người vẫn khiến cho các cựu thần chung quanh liên tiếp ghé mắt nhìn sang.
Bạc Lan nói: "Ngươi đoán mấy lão già kia đang suy nghĩ cái gì?"
"Bạc đại nhân chỉ giáo."
"Vệ đại nhân còn giả vờ hồ đồ, mấy lão gia hỏa này ngoài miệng không động nhưng trong lòng lại hận không thể leo lên trên đỉnh Thái Cực điện chỉ thẳng vào chúng ta hai tên yêu nghiệt đồi phong bại tục này mắng chửi như tát nước. Hì hì." Bạc Lan che miệng đắc ý cười, "Ta thấy a Vệ đại nhân nên làm cho đám người ăn bổng lộc của bệ hạ nhưng sau lưng lại bôi nhọ nữ đế cùng Vệ đại nhân này đây đi cùng với Tạ Phù Thần đi. Để tránh cho cảnh thái bình thịnh thế này làm chướng mắt bọn họ, bị chọc tức chết. Vệ đại nhân coi như là làm một việc tốt, có đúng không?"
Trong lúc Bạc Lan đang nói chuyện thì Truy Nguyệt binh lính mở rộng đại môn của Thái Cực điện, truyền bá quan vào điện.
Vệ Đình Húc cái gì cũng chưa nói, hướng đến Bạc Lan mỉm cười, đi vào.
Khi Vệ Đình Húc đi vào Thái Cực điện, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lý Duyên Ý hôm nay không quá thích hợp.
Lý Duyên Ý ngồi ở chính giữa đại điện, mão đội lại có tí xíu nghiêng lệch. Khoảng cách giữa quần thần và Hoàng thượng ít nhất cũng có hai mươi bước, chút chi tiết nho nhỏ đó người khác có thể nhìn không ra, nhưng Vệ Đình Húc ánh mắt cực tốt, nàng cũng biết Lý Duyên Ý tuy rằng giản dị, nhưng cũng sẽ không để cho chính mình nhếch nhác. Huống chi sắc mặt của nàng cũng cực kỳ không tốt, khóe miệng hạ xuống, các thớ cơ trên mặt cũng đều siết chặt, bên trong thân thể tựa hồ bị đổ đầy nước.
Trên đại điện cực kỳ tĩnh lặng.
"Có việc mau nói." Lý Duyên Ý mở miệng, thanh âm vang dội bên trong điện.
Nàng đang kiềm nén cái gì đó, nàng muốn nhanh chóng kết thúc toàn bộ.
Vệ Đình Húc cũng cúi đầu giống như mọi người, nhưng nàng đã bắt được cảm xúc của Hoàng thượng.
"Bệ hạ." Loan Cương vẫn như trước là người đầu tiên mở miệng. Khi thanh âm của hắn vang lên, Vệ Đình Húc cơ hồ có thể tưởng tượng ra được biểu tình của Lý Duyên Ý lúc này.
Trọng điểm của Loan Cương hôm nay vẫn như trước đặt ở trên người A Hâm nữ nhi của tội thần.
Loan Cương nói, thánh chỉ của Hoàng thượng đã sớm được đưa tới bắc cương, nhưng Tạ thị A Hâm lại kháng chỉ bất tuân, quả thực trong mắt không có Hoàng thượng, đây chính là tử tội đại bất kính. Tạ thị ở biên quan mặc dù không có danh nhưng cũng có thực, hiện giờ đối với chiếu lệnh của bệ hạ để ngoài tai rõ ràng là đã có ý nghĩ phản loạn, bệ hạ không thể mặc kệ tiếp tục nhân nhượng, nếu không xuất binh thảo phạt đem Tạ thị áp giải trở về thẩm tra, há chẳng phải sẽ càng có nhiều người noi theo làm loạn? Cứ mãi như vậy thì đế vương tôn nghiêm ở đâu? Đại Duật kỷ cương ở chỗ nào?
Lý Duyên Ý thản nhiên nói chính mình trong lòng đã có dự tính, vô cùng bực dọc, tâm tình lơ đãng bất an.
Loan Cương bị gạt qua một bên, quần thần vài lần khuyên can Hoàng thượng, nói cần phải phái người lãnh binh tiến đến Bạch Dục thành, nếu Tạ thị A Hâm bằng lòng giao binh trong tay ra ngoan ngoãn trở về, bệ hạ có thể niệm tình nàng có công hộ giá mà cho nàng một con đường sống, nếu như thực sự có ý tạo phản liền trực tiếp công thành bắt giữ Tạ thị.
Lý Duyên Ý ôm lấy cánh tay phải không nói lời nào.
Loan Cương thấy Lý Duyên Ý không nói gì, tưởng là đề cập tới binh quyền nàng tựa hồ đã có chút dao động, dù sao cũng liên quan đến đại sự của giang sơn, liền tính toán rèn sắt khi còn nóng, ném ra một ánh mắt, lập tức có hai vị cựu thần tiến lên, nguyện ý lấy cái chết để can gián bệ hạ, hi vọng bệ hạ bắt giữ phản tặc Tạ thị, không thể hồ đồ thêm nữa. Từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy hãm hại bao nhiêu đế vương, mong rằng bệ hạ lấy sử sách làm gương.
Im lặng sau một lúc lâu, Lý Duyên Ý chợt di chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nói: "Nhị vị ái khanh cũng là cựu thần tam triều, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thần năm mươi sáu."
"Thần sang năm là sáu mươi."
Lý Duyên Ý: "Xem ra là thật sự sống đủ rồi."
Lời này vừa nói ra cả triều đều kinh hãi.
"Lấy cái chết để can gián, quả nhân thành toàn cho các ngươi. Đến a, lôi xuống dưới chém."
"Dạ!" Truy Nguyệt binh lính bảo hộ ở hai bên tiến lên trực tiếp đè ấn hai người bọn họ xuống, hai người bọn họ giống như còn đang ở trong mộng hoảng sợ không thôi, trong nháy mắt bên trong điện trở nên tán loạn, đám người Loan Cương vội quỳ xuống đất cầu tình, nói hai người này chính là cựu thần tam triều, trung thành tận tâm một lòng hộ chủ, Hoàng thượng không thể giết a không thể giết.
Lý Duyên Ý vỗ mạnh long ỷ, nổi giận đứng lên nói: "Các ngươi không thể giết! Ân nhân cứu mạng của quả nhân thì có thể giết?!"
Vệ Đình Húc ngẩng đầu.
"Từ khi quả nhân đăng cơ tới nay, đám cựu thần các ngươi liền khắp nơi đối nghịch với quả nhân, mọi chuyện đều đối địch với quả nhân! Mỗi một chiếu lệnh quả nhân ban ra các ngươi đều phải phản đối! Tất cả những người thân cận của quả nhân các ngươi đều phải nghĩ biện pháp chụp lên đủ loại tội danh! Tạ thị A Hâm phải giết! Vệ Tử Trác cũng phải giết! Các ngươi muốn giết sạch những người có công ở bên cạnh quả nhân, giết sạch tất cả những người không cùng chính kiến với các ngươi thì mới dừng tay hay sao? Đại Duật này rốt cuộc là giang sơn của Lý gia ta hay là của các ngươi?! Đến tột cùng là ai muốn mưu đồ giang sơn Đại Duật ta! Các ngươi trong lòng hiểu rõ!"
Lý Duyên Ý nói ra những lời này, làm cho quần thần sợ tới mức đều quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: "Vi thần không dám! Bệ hạ bớt giận!"
Lý Duyên Ý đứng ở phía trên Thái Cực điện, thở hổn hển nhìn một đám lão gia hỏa đang quỳ kia, tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng.
"Lôi xuống dưới."
"Dạ!"
"Bệ hạ không thể." Vệ Đình Húc đứng dậy thay nhóm cựu thần nói chuyện, "Nhị vị chính là công thần đã đi theo Minh Đế cùng Hoài Đế, vì sự hưng thịnh của Đại Duật đã cống hiến rất nhiều, không thể bởi vì tuổi già hồ đồ mà bị giáng tử tội."
Loan Cương cùng quần thần nghe xong lời này của Vệ Đình Húc suýt nữa thì tức chết.
Tuổi già hồ đồ đây là đang nói ai?
"Hừ." Lý Duyên Ý vững vàng ngồi trở lại trên long ỷ, giống như người vừa rồi nổi cơn thịnh nộ không phải là nàng, "Vậy theo ý của ái khanh, hai người này nên xử trí như thế nào?"
"Nhị lão tuổi tác đã cao, là lúc nên tận hưởng thanh nhàn hạnh phúc."
Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc dưới tình huống không hề câu thông với nhau trước mà kẻ xướng người họa, Lý Duyên Ý khăng khăng muốn trị tội, đều bị Vệ Đình Húc khuyên can. Đến cuối cùng thì không còn ai dám nhiều lời nữa.
"Nhìn xem Vệ ái khanh, tấm lòng rộng lớn, lấy ơn báo oán. Các ngươi nên hướng nàng học tập nhiều hơn." Lúc bãi triều Lý Duyên Ý còn không quên mỉa mai một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.