Chương 25: Trường Học
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
22/07/2024
Đối diện là một hàng tòa nhà có kiến trúc cao 2, 3 tầng.
Tương tự như vùng phụ cận của các trường học bình thường, có đầy đủ các quán ăn, quán cà phê Internet, cửa hàng văn phòng phẩm, v.v.
Quán cà phê Internet kinh doanh rất tốt, nhưng bà chủ đứng trước cửa hàng văn phòng phẩm sắc mặt lại khó coi giống như là sắp chết đến nơi.
Giang Thành đi tới trước cửa một quán cà phê dừng lại vài giây tiếp đó liền đẩy cửa bước vào trong.
Hầu như ở tầng một không có ai, vì vậy hắn tìm cầu thang để đi lên tầng hai, rồi đi thẳng lên tầng ba.
Vừa bước lên đã nhìn thấy dãy ghế bên cửa sổ đã chật kín người.
Đại khái có khoảng 7, 8 người mà tại lúc này tầm mắt của họ đều tập trung vào khuôn mặt của Giang Thành.
“Huynh đệ!” Bàng Tử bị chen trong góc tường rưng rưng nước mắt nhìn qua Giang Thành, “Thật là tốt quá, lại gặp được ngươi ở chỗ này.”
Giang Thành thật sự không ngờ tới sẽ gặp Bàng Tử ở đây, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn Bàng Tử một cái rồi quay đi.
Những người trước mặt này dường như sẽ là đồng đội của hắn trong nhiệm vụ lần này.
So với lần trước thì có nhiều người hơn.
Tính cả Giang Thành thì lần này có tất cả 9 người.
“Xin chào,” một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đứng dậy đi về phía Giang Thành mỉm cười chào hỏi, “Người thật lợi hại, một mình người liền có thể tự mình tìm được đến nơi này.”
Quả thật, Giang Thành cũng không phải là ngẫu nhiên lựa chọn quán cà phê này.
Hầu hết các tòa nhà xung quanh đây đều có kiến trúc thấp bé cho nên chỉ có nơi này là có tầm nhìn tốt nhất, chưa kể tầng ba có cửa sổ kính lớn nên có thể nhìn rõ tình hình của trường học ở phía đối diện.
Giang Thành nhìn về phía trường học thông qua cửa sổ thủy tinh, chậm rãi quay đầu lại, "Địa điểm của nhiệm vụ này là trường học đó phải không?"
“Chắc là vậy.” Người đàn ông mặc âu phục nhún vai, “Tôi đã hỏi qua người phục vụ ở đây rồi, đây không phải trường học bình thường mà là một Học Viện Nghệ Thuật.”
Ngay khi người đàn ông mặc âu phục còn muốn nói thêm cái gì nữa thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ: "Đây là đâu? Anh là ai? Tôi muốn báo cảnh sát!!"
Giang Thành quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng phía sau người đàn ông mặc âu phục lớn tiếng chất vấn, tâm trạng thập phần kích động, xem ra đây lần đầu tiên hắn bước vào Mộng Giới.
"Chúng tôi đã nói với ông những gì chúng tôi phải nói rồi, ông có thể chấp nhận hay không là vấn đề của ông." Một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai đang dựa vào ghế sô pha, nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên bất ngờ nhoẻn miệng cười. Hắn cười và nói: "Chúng tôi không phải ba ba của ông, vì vậy chúng tôi không có nghĩa vụ quản đến việc sống chết của ông."
"Ta muốn báo cảnh sát! Báo cảnh sát!" Người đàn ông trung niên kia thần sắc hung ác, nhưng Giang Thành vừa liếc liền biết, hắn chỉ đơn giản là bị hoảng sợ cực độ mà thôi.
Người đàn ông trung niên có lẽ đã nhận ra rằng thế giới này khác hoàn toàn với thế giới thực, nhưng từ tận đáy lòng ông ta chỉ là đang cố gắng kháng cự lại sự thật này.
Giống như loài chim đà điểu thực hiện hành vi cắm đầu mình vào trong cát khi gặp nguy hiểm.
Nếu không phải là như vậy thì hiện tại ông ta đại khái có thể chọn rời đi mà không phải lưu lại nơi đây.
Lần này làm nhiệm vụ có ba người mới hoàn toàn, ngoại trừ người đàn ông trung niên khoác áo chẽn, còn có một nam một nữ.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ ngủ hình khủng long dễ thương với chiếc đuôi ngắn kéo dài ở đằng sau, khuôn mặt tái nhợt trông có vẻ như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Người đàn ông so với người phụ nữ tốt hơn một chút, nhưng sau này theo lời Bàng Tử, người đàn ông khi mới vừa ra sân biểu hiện còn tệ hơn cả người đàn ông trung niên, không chỉ cảm xúc kích động đi chất vấn tất cả những người có mặt mà còn lật tung cái bàn trong quán cà phê trước mặt mọi người.
“Tốt rồi.” Nam tử âu phục tiến lên, rất tự nhiên nói: “Nếu mọi người đã tập hợp đông đủ thì chúng ta cùng nhau đi tới trường học xem một chút đi.”
“Trường học này nhất định là địa điểm của nhiệm vụ sao?” Người lên tiếng lần này là một nữ tử mặc sườn xám, trang điểm màu khói nhạt, tràn đầy phong vị của thế kỷ trước, dáng người vô cùng tốt, chỉ là dung mạo lại bình thường không có đặc biệt.
“Không nhất định.” Nam tử âu phục nhìn nàng cười nói: “Nhưng thử một lần cũng không có gì nguy hiểm, chúng ta đều biết rằng chỉ khi đến được địa điểm chân chính của nhiệm vụ thì mới có thể gặp phải những thứ kia.”
Nghe được người đàn ông nhắc tới những thứ kia, ánh mắt mọi người đều trở nên nghiêm túc, cũng không ai lên tiếng nữa.
Một nhóm người bước ra khỏi quán cà phê, ngay cả người đàn ông trung niên vừa mới cuồng loạn kia cũng lặng lẽ đi theo ở cuối nhóm.
Bàng Tử nhân cơ hội này chen tới nói, "Bác sĩ," hắn trầm giọng nói, "Ta ở lúc vừa mới tới đây không có thấy ngươi liền xém tý nữa bị hù chết."
Giang Thành lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Làm sao ngươi tìm đến được quán cà phê?"
Ai ngờ Bàng Tử liếm môi, có chút ngượng ngùng nói: “Ta không có tìm được, xuất phát điểm của ta liền là ở ngay tại đây, thời điểm ta đẩy cửa bước ra thì trực tiếp đứng trên mặt bàn ở tầng ba của quán cà phê, đối diện với trường học.”
Giang Thành nghiêng đầu liếc nhìn Bàng Tử, nửa ngày không nói chuyện, sau đó mới tiếp tục hỏi: "Những người khác thì sao?"
"Tất cả bọn họ đều sau khi ta tới đây thì mới xuất hiện."
"Điểm sinh ra của bọn họ cũng là ở trong quán cà phê?"
“Cũng không phải là toàn bộ mọi người,” Bàng Tử lắc đầu, sau đó hếch cằm, ra hiệu cho Giang Thành nhìn về đội ngũ ở phía trước, người đàn ông mặc âu phục đang nghiêng đầu an ủi cô gái mặc đồ ngủ khủng long, “Cái người mặc đồ âu phục trắng kia cũng giống như ngươi, là tự mình tìm đến."
Giang Thành hít vào một hơi, "Nói cách khác, ngoại trừ ta cùng hắn, bảy người còn lại đều là sinh ra ở quán cà phê, đặc biệt là ngươi, trực tiếp đứng trên mặt bàn ở lầu ba."
"Bác sĩ, nếu như nhất định phải nói như vậy, ta cũng không cùng ngươi tranh luận." Bàng Tử xem ra so với lần đầu tiên tiến vào Mộng Giới đã mạnh hơn rất nhiều, ít nhất hắn còn có thể nói chuyện lưu loát, hắn tiếp tục nói: "Nhưng xin ngươi đừng dùng từ sinh ra như vậy, ta nghĩ dùng từ giáng lâm thì có vẻ thần thánh hơn nhiều.”
Giang Thành “chậc” một tiếng, đang định giáo huấn Bàng Tử thì trong vô thức bọn họ đã đi tới trước cửa trường học rồi.
Cửa lớn không hề có động tĩnh gì nhưng cánh cửa nhỏ bên cạnh lại phát ra một tiếng “kéttttt” thật dài.
Tiếp đến có một người phụ nữ trung niên bước ra, tự xưng là giáo viên tiếp tân ở đây, tới để đón tiếp bọn họ.
Bởi vì không rõ ràng nội dung nhiệm vụ lần này cùng vai trò thân phận của bọn họ, mọi người sáng suốt lựa chọn chỉ đi theo sau lưng người phụ nữ trung niên, tức là NPC đầu tiên, không ai nói một lời nào nữa.
Nói chung, vai trò của NPC đầu tiên sẽ là giải thích danh tính của những người chơi trong nhiệm vụ này và bối cảnh của nhiệm vụ mà họ sắp phải đối mặt.
Sau khi giao tiếp với người phụ nữ, họ đã biết được danh tính của nhân vật mà họ đóng vai.
Họ là đội chụp ảnh của một công ty văn hóa truyền thông nào đó, lần này là bọn họ đáp ứng lời mời đặc biệt đến để chụp ảnh nhân ngày kỷ niệm thành lập của ngôi trường này.
Quả thực đúng như lời người đàn ông mặc âu phục nói, đây chính là một học viện nghệ thuật chủ yếu tuyển sinh viên ngành thanh nhạc và các chuyên ngành liên quan, quy mô trường tuy nhỏ nhưng theo lời người phụ nữ thì rất nổi tiếng và đã đào tạo ra được không ít minh tinh.
“Người của công ty các anh đã giao thiết bị đến đây một ngày trước rồi.” Người phụ nữ trung niên nói: “Hiện tại nó đã được đặt an toàn ở bên trong phòng thiết bị của chúng tôi nên bây giờ mọi người không cần lo lắng.”
“Chúng tôi có thể đi đến phòng thiết bị không?” Thanh niên đội mũ lưỡi trai trong đội ngũ đột nhiên mở miệng hỏi.
Lúc này, hắn đang đội mũ ngược, chiếc khuyên tai ở một bên tai dường như được khảm từ thứ gì đó, viên đá ở dưới ánh tà dương phản xạ ra những tia sáng lấp lánh.
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn về phía nam thanh niên, "Không thể, tuyệt đối không thể!"
ps: Tiếp tục đặt tên tạm thời các nhân vật cho dễ nhận dạng và đỡ dài dòng nhé
-Thanh niên đội mũ lưỡi trai: Mão Tử
-Nam nhân âu phục trắng: Bạch Tử
-Người đàn ông trung niên mặc áo chẽn: Sinh Thúc
-Cô gái mặc áo ngủ khỏng long: Long Nữ
-Cô gái mặc sườn xám: Thanh Nhi
-Người nam nhân mới xuất hiện: Tân Tử
Tương tự như vùng phụ cận của các trường học bình thường, có đầy đủ các quán ăn, quán cà phê Internet, cửa hàng văn phòng phẩm, v.v.
Quán cà phê Internet kinh doanh rất tốt, nhưng bà chủ đứng trước cửa hàng văn phòng phẩm sắc mặt lại khó coi giống như là sắp chết đến nơi.
Giang Thành đi tới trước cửa một quán cà phê dừng lại vài giây tiếp đó liền đẩy cửa bước vào trong.
Hầu như ở tầng một không có ai, vì vậy hắn tìm cầu thang để đi lên tầng hai, rồi đi thẳng lên tầng ba.
Vừa bước lên đã nhìn thấy dãy ghế bên cửa sổ đã chật kín người.
Đại khái có khoảng 7, 8 người mà tại lúc này tầm mắt của họ đều tập trung vào khuôn mặt của Giang Thành.
“Huynh đệ!” Bàng Tử bị chen trong góc tường rưng rưng nước mắt nhìn qua Giang Thành, “Thật là tốt quá, lại gặp được ngươi ở chỗ này.”
Giang Thành thật sự không ngờ tới sẽ gặp Bàng Tử ở đây, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn Bàng Tử một cái rồi quay đi.
Những người trước mặt này dường như sẽ là đồng đội của hắn trong nhiệm vụ lần này.
So với lần trước thì có nhiều người hơn.
Tính cả Giang Thành thì lần này có tất cả 9 người.
“Xin chào,” một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đứng dậy đi về phía Giang Thành mỉm cười chào hỏi, “Người thật lợi hại, một mình người liền có thể tự mình tìm được đến nơi này.”
Quả thật, Giang Thành cũng không phải là ngẫu nhiên lựa chọn quán cà phê này.
Hầu hết các tòa nhà xung quanh đây đều có kiến trúc thấp bé cho nên chỉ có nơi này là có tầm nhìn tốt nhất, chưa kể tầng ba có cửa sổ kính lớn nên có thể nhìn rõ tình hình của trường học ở phía đối diện.
Giang Thành nhìn về phía trường học thông qua cửa sổ thủy tinh, chậm rãi quay đầu lại, "Địa điểm của nhiệm vụ này là trường học đó phải không?"
“Chắc là vậy.” Người đàn ông mặc âu phục nhún vai, “Tôi đã hỏi qua người phục vụ ở đây rồi, đây không phải trường học bình thường mà là một Học Viện Nghệ Thuật.”
Ngay khi người đàn ông mặc âu phục còn muốn nói thêm cái gì nữa thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ: "Đây là đâu? Anh là ai? Tôi muốn báo cảnh sát!!"
Giang Thành quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng phía sau người đàn ông mặc âu phục lớn tiếng chất vấn, tâm trạng thập phần kích động, xem ra đây lần đầu tiên hắn bước vào Mộng Giới.
"Chúng tôi đã nói với ông những gì chúng tôi phải nói rồi, ông có thể chấp nhận hay không là vấn đề của ông." Một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai đang dựa vào ghế sô pha, nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên bất ngờ nhoẻn miệng cười. Hắn cười và nói: "Chúng tôi không phải ba ba của ông, vì vậy chúng tôi không có nghĩa vụ quản đến việc sống chết của ông."
"Ta muốn báo cảnh sát! Báo cảnh sát!" Người đàn ông trung niên kia thần sắc hung ác, nhưng Giang Thành vừa liếc liền biết, hắn chỉ đơn giản là bị hoảng sợ cực độ mà thôi.
Người đàn ông trung niên có lẽ đã nhận ra rằng thế giới này khác hoàn toàn với thế giới thực, nhưng từ tận đáy lòng ông ta chỉ là đang cố gắng kháng cự lại sự thật này.
Giống như loài chim đà điểu thực hiện hành vi cắm đầu mình vào trong cát khi gặp nguy hiểm.
Nếu không phải là như vậy thì hiện tại ông ta đại khái có thể chọn rời đi mà không phải lưu lại nơi đây.
Lần này làm nhiệm vụ có ba người mới hoàn toàn, ngoại trừ người đàn ông trung niên khoác áo chẽn, còn có một nam một nữ.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ ngủ hình khủng long dễ thương với chiếc đuôi ngắn kéo dài ở đằng sau, khuôn mặt tái nhợt trông có vẻ như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Người đàn ông so với người phụ nữ tốt hơn một chút, nhưng sau này theo lời Bàng Tử, người đàn ông khi mới vừa ra sân biểu hiện còn tệ hơn cả người đàn ông trung niên, không chỉ cảm xúc kích động đi chất vấn tất cả những người có mặt mà còn lật tung cái bàn trong quán cà phê trước mặt mọi người.
“Tốt rồi.” Nam tử âu phục tiến lên, rất tự nhiên nói: “Nếu mọi người đã tập hợp đông đủ thì chúng ta cùng nhau đi tới trường học xem một chút đi.”
“Trường học này nhất định là địa điểm của nhiệm vụ sao?” Người lên tiếng lần này là một nữ tử mặc sườn xám, trang điểm màu khói nhạt, tràn đầy phong vị của thế kỷ trước, dáng người vô cùng tốt, chỉ là dung mạo lại bình thường không có đặc biệt.
“Không nhất định.” Nam tử âu phục nhìn nàng cười nói: “Nhưng thử một lần cũng không có gì nguy hiểm, chúng ta đều biết rằng chỉ khi đến được địa điểm chân chính của nhiệm vụ thì mới có thể gặp phải những thứ kia.”
Nghe được người đàn ông nhắc tới những thứ kia, ánh mắt mọi người đều trở nên nghiêm túc, cũng không ai lên tiếng nữa.
Một nhóm người bước ra khỏi quán cà phê, ngay cả người đàn ông trung niên vừa mới cuồng loạn kia cũng lặng lẽ đi theo ở cuối nhóm.
Bàng Tử nhân cơ hội này chen tới nói, "Bác sĩ," hắn trầm giọng nói, "Ta ở lúc vừa mới tới đây không có thấy ngươi liền xém tý nữa bị hù chết."
Giang Thành lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Làm sao ngươi tìm đến được quán cà phê?"
Ai ngờ Bàng Tử liếm môi, có chút ngượng ngùng nói: “Ta không có tìm được, xuất phát điểm của ta liền là ở ngay tại đây, thời điểm ta đẩy cửa bước ra thì trực tiếp đứng trên mặt bàn ở tầng ba của quán cà phê, đối diện với trường học.”
Giang Thành nghiêng đầu liếc nhìn Bàng Tử, nửa ngày không nói chuyện, sau đó mới tiếp tục hỏi: "Những người khác thì sao?"
"Tất cả bọn họ đều sau khi ta tới đây thì mới xuất hiện."
"Điểm sinh ra của bọn họ cũng là ở trong quán cà phê?"
“Cũng không phải là toàn bộ mọi người,” Bàng Tử lắc đầu, sau đó hếch cằm, ra hiệu cho Giang Thành nhìn về đội ngũ ở phía trước, người đàn ông mặc âu phục đang nghiêng đầu an ủi cô gái mặc đồ ngủ khủng long, “Cái người mặc đồ âu phục trắng kia cũng giống như ngươi, là tự mình tìm đến."
Giang Thành hít vào một hơi, "Nói cách khác, ngoại trừ ta cùng hắn, bảy người còn lại đều là sinh ra ở quán cà phê, đặc biệt là ngươi, trực tiếp đứng trên mặt bàn ở lầu ba."
"Bác sĩ, nếu như nhất định phải nói như vậy, ta cũng không cùng ngươi tranh luận." Bàng Tử xem ra so với lần đầu tiên tiến vào Mộng Giới đã mạnh hơn rất nhiều, ít nhất hắn còn có thể nói chuyện lưu loát, hắn tiếp tục nói: "Nhưng xin ngươi đừng dùng từ sinh ra như vậy, ta nghĩ dùng từ giáng lâm thì có vẻ thần thánh hơn nhiều.”
Giang Thành “chậc” một tiếng, đang định giáo huấn Bàng Tử thì trong vô thức bọn họ đã đi tới trước cửa trường học rồi.
Cửa lớn không hề có động tĩnh gì nhưng cánh cửa nhỏ bên cạnh lại phát ra một tiếng “kéttttt” thật dài.
Tiếp đến có một người phụ nữ trung niên bước ra, tự xưng là giáo viên tiếp tân ở đây, tới để đón tiếp bọn họ.
Bởi vì không rõ ràng nội dung nhiệm vụ lần này cùng vai trò thân phận của bọn họ, mọi người sáng suốt lựa chọn chỉ đi theo sau lưng người phụ nữ trung niên, tức là NPC đầu tiên, không ai nói một lời nào nữa.
Nói chung, vai trò của NPC đầu tiên sẽ là giải thích danh tính của những người chơi trong nhiệm vụ này và bối cảnh của nhiệm vụ mà họ sắp phải đối mặt.
Sau khi giao tiếp với người phụ nữ, họ đã biết được danh tính của nhân vật mà họ đóng vai.
Họ là đội chụp ảnh của một công ty văn hóa truyền thông nào đó, lần này là bọn họ đáp ứng lời mời đặc biệt đến để chụp ảnh nhân ngày kỷ niệm thành lập của ngôi trường này.
Quả thực đúng như lời người đàn ông mặc âu phục nói, đây chính là một học viện nghệ thuật chủ yếu tuyển sinh viên ngành thanh nhạc và các chuyên ngành liên quan, quy mô trường tuy nhỏ nhưng theo lời người phụ nữ thì rất nổi tiếng và đã đào tạo ra được không ít minh tinh.
“Người của công ty các anh đã giao thiết bị đến đây một ngày trước rồi.” Người phụ nữ trung niên nói: “Hiện tại nó đã được đặt an toàn ở bên trong phòng thiết bị của chúng tôi nên bây giờ mọi người không cần lo lắng.”
“Chúng tôi có thể đi đến phòng thiết bị không?” Thanh niên đội mũ lưỡi trai trong đội ngũ đột nhiên mở miệng hỏi.
Lúc này, hắn đang đội mũ ngược, chiếc khuyên tai ở một bên tai dường như được khảm từ thứ gì đó, viên đá ở dưới ánh tà dương phản xạ ra những tia sáng lấp lánh.
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn về phía nam thanh niên, "Không thể, tuyệt đối không thể!"
ps: Tiếp tục đặt tên tạm thời các nhân vật cho dễ nhận dạng và đỡ dài dòng nhé
-Thanh niên đội mũ lưỡi trai: Mão Tử
-Nam nhân âu phục trắng: Bạch Tử
-Người đàn ông trung niên mặc áo chẽn: Sinh Thúc
-Cô gái mặc áo ngủ khỏng long: Long Nữ
-Cô gái mặc sườn xám: Thanh Nhi
-Người nam nhân mới xuất hiện: Tân Tử
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.