Chương 10
Rỉnog1
16/11/2016
Tôi sững người, khi nhìn thấy hai người đó đang nắm tay, làm đủ
trò như một cặp tình nhân, và hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của
tôi.
-Anh Long, em cũng ra ban công hóng gió, người ta hết kéo Violon rồi. – Thi kéo tay tôi từ phía sau, không để ý tôi đang nhìn chằm chằm hai người kia.
-Ừ - tôi gật đầu, cố nén tức giận. Tự nhủ “phải thật bình tĩnh trong những lúc thế này”
Tôi kéo Thi ra ban công. Gió thổi đến lạnh người, giống hệt cái không khí trong đêm ở lại nhà bà băm. Tôi rùng mình, rút điện thoại gọi cho Tuyết:
-Em đang làm gì vậy?
-Em đang làm báo cáo. Chắc phải 30 phút nữa mới về được. Anh ăn…
-Chỗ làm à? Báo cáo? - tôi chen vào, không đợi Tuyết nói hết câu, mặt nóng phừng.
Tôi tắt phụt máy, rồi nhắn cho anh Quang chủ quán một tin nhắn: “Anh kêu hai người ban nãy ra ngoài ban công hộ em, đó là người quen của em”. Ba mươi giây sau đã thấy anh Quang trả lời: “Ừ, đợi anh xíu”
-Đi với em mà cứ Tuyết Tuyết hoài! – giọng Thi tỏ vẻ hờn dỗi. – mà anh sao vậy? nhìn anh…
Tôi im lặng, không nói gì, cố nén tức giận trên khuôn mặt. Một lúc sau, lão sếp và Tuyết bước ra ban công. Mắt mở to kinh ngạc khi thấy tôi:
-Này Long. – Anh Quang nói – hóa ra là người quen của em!
Mặt tôi đỏ phừng, nhưng vẫn cố thật bình tĩnh trả lời anh Quang:
-Cám ơn anh! Cho tụi em nói chuyện riêng chút xíu nhé – tôi quay qua lão sếp và Tuyết, mặt lúc này đã trắng nhách – Chào sếp, chào Tuyết!
Anh Quang bước ra, tôi vội vàng khép cánh cửa ban công lại, sợ ảnh hưởng tới mọi người trong quán. Tôi nhìn Tuyết chằm chằm, lão sếp có vẻ lo lắng, cất tiếng trước:
-Chú hiểu lầm rồi, anh…
Bốp… không đợi lão giải thích, tôi đấm liên tục ba phát vào mặt và bụng lão ta. Hắn bị đấm nằm xuống sàn, mũi tóe máu. Thi chạy lại, vội vàng can tôi ra:
-Anh làm gì vậy? Sao lại đánh người ta! – Thi hoảng hốt, còn Tuyết chạy lại đỡ lão sếp.
-Anh hiểu lầm rồi – Tuyết cố giải thích – chuyện không phải như vậy đâu.
Tôi lau vết máu dính trên áo, cố giữ lại bình tĩnh:
-Hai người lén lút với nhau sau lưng tôi mà còn chối ư? Tưởng tôi không thấy những gì hai người làm ban nãy à? Lũ khốn nạn…thôi được rồi, tôi không còn quan hệ gì với hai người nữa! Biến đi
Nói rồi, tôi nắm tay Thi kéo đi. Nếu ở lại thêm vài giây nữa thôi, có lẽ tôi sẽ đấm vỡ mặt thằng sếp khốn nạn ấy. Đằng sau vẫn còn nghe thấy tiếng của lão sếp:
-Mày đợi đấy Long, tao sẽ…
Tôi tính tiền, chào anh Quang rồi đưa Thi về lại chung cư. Gió lạnh thổi ù vào tai khiến tôi quên bớt đi nỗi bực ban nãy. Tôi cay đắng khi nghĩ tới mình đã bị phản bội bao nhiêu năm qua, nhưng cũng thấy nhẹ lòng khi biết rằng: Cuối cùng, tôi cũng có thể yên tâm bỏ lại tất cả đề đi tìm sự thật cho Đức. Tôi sẽ không để Đức phải chết một cách oan ức được.
Màn đêm dần buông trên bầu trời Sài Gòn, tôi lặng lẽ ngồi giữa công viên. Cảm nhận từng cơn gió tốc vào mặt lạnh buốt. Điện thoại reo, tôi vội bắt máy, là Thi:
-Em tìm được thông tin của số điện thoại đó rồi.
-Ờ, em đọc đi.
-Cũng không có gì nhiều đâu, chỉ là một vài thông tin nhỏ thôi. Người đó tên thật là Trần Uyên Linh, số chứng minh nhân dân: 27x xxx xxx. Sinh năm 93. Người này có đăng kí sim, nhưng mà hơn một năm nay không sử dụng, nên số bị khóa rồi.
-Ừ, cám ơn em nhé.
-Dạ không có gì
Tôi cúp máy, vừa cố nhớ ra trong đầu những người quen có thể tìm tung tích người tên Linh này, vừa lững thững bước về chung cư. Chợt tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nên ngoái đầu nhìn ra sau. Một bóng người lúi cúi chạy vào bóng đêm, nhanh đến mức tôi chỉ kịp nhìn thấy mớ tóc luề xuề, rối tung lên của bà ta…bà băm.
Cuối cùng thì lần này bà ta xuất hiện để làm gì? Có liên quan gì tới việc Hoàng không về ngày đám giỗ của Đức?
P/s: bắt đầu từ chap này, các tình tiết ma quái sẽ trở lại dẹp hết đống tình cảm nhố nhăng nhé
-Anh Long, em cũng ra ban công hóng gió, người ta hết kéo Violon rồi. – Thi kéo tay tôi từ phía sau, không để ý tôi đang nhìn chằm chằm hai người kia.
-Ừ - tôi gật đầu, cố nén tức giận. Tự nhủ “phải thật bình tĩnh trong những lúc thế này”
Tôi kéo Thi ra ban công. Gió thổi đến lạnh người, giống hệt cái không khí trong đêm ở lại nhà bà băm. Tôi rùng mình, rút điện thoại gọi cho Tuyết:
-Em đang làm gì vậy?
-Em đang làm báo cáo. Chắc phải 30 phút nữa mới về được. Anh ăn…
-Chỗ làm à? Báo cáo? - tôi chen vào, không đợi Tuyết nói hết câu, mặt nóng phừng.
Tôi tắt phụt máy, rồi nhắn cho anh Quang chủ quán một tin nhắn: “Anh kêu hai người ban nãy ra ngoài ban công hộ em, đó là người quen của em”. Ba mươi giây sau đã thấy anh Quang trả lời: “Ừ, đợi anh xíu”
-Đi với em mà cứ Tuyết Tuyết hoài! – giọng Thi tỏ vẻ hờn dỗi. – mà anh sao vậy? nhìn anh…
Tôi im lặng, không nói gì, cố nén tức giận trên khuôn mặt. Một lúc sau, lão sếp và Tuyết bước ra ban công. Mắt mở to kinh ngạc khi thấy tôi:
-Này Long. – Anh Quang nói – hóa ra là người quen của em!
Mặt tôi đỏ phừng, nhưng vẫn cố thật bình tĩnh trả lời anh Quang:
-Cám ơn anh! Cho tụi em nói chuyện riêng chút xíu nhé – tôi quay qua lão sếp và Tuyết, mặt lúc này đã trắng nhách – Chào sếp, chào Tuyết!
Anh Quang bước ra, tôi vội vàng khép cánh cửa ban công lại, sợ ảnh hưởng tới mọi người trong quán. Tôi nhìn Tuyết chằm chằm, lão sếp có vẻ lo lắng, cất tiếng trước:
-Chú hiểu lầm rồi, anh…
Bốp… không đợi lão giải thích, tôi đấm liên tục ba phát vào mặt và bụng lão ta. Hắn bị đấm nằm xuống sàn, mũi tóe máu. Thi chạy lại, vội vàng can tôi ra:
-Anh làm gì vậy? Sao lại đánh người ta! – Thi hoảng hốt, còn Tuyết chạy lại đỡ lão sếp.
-Anh hiểu lầm rồi – Tuyết cố giải thích – chuyện không phải như vậy đâu.
Tôi lau vết máu dính trên áo, cố giữ lại bình tĩnh:
-Hai người lén lút với nhau sau lưng tôi mà còn chối ư? Tưởng tôi không thấy những gì hai người làm ban nãy à? Lũ khốn nạn…thôi được rồi, tôi không còn quan hệ gì với hai người nữa! Biến đi
Nói rồi, tôi nắm tay Thi kéo đi. Nếu ở lại thêm vài giây nữa thôi, có lẽ tôi sẽ đấm vỡ mặt thằng sếp khốn nạn ấy. Đằng sau vẫn còn nghe thấy tiếng của lão sếp:
-Mày đợi đấy Long, tao sẽ…
Tôi tính tiền, chào anh Quang rồi đưa Thi về lại chung cư. Gió lạnh thổi ù vào tai khiến tôi quên bớt đi nỗi bực ban nãy. Tôi cay đắng khi nghĩ tới mình đã bị phản bội bao nhiêu năm qua, nhưng cũng thấy nhẹ lòng khi biết rằng: Cuối cùng, tôi cũng có thể yên tâm bỏ lại tất cả đề đi tìm sự thật cho Đức. Tôi sẽ không để Đức phải chết một cách oan ức được.
Màn đêm dần buông trên bầu trời Sài Gòn, tôi lặng lẽ ngồi giữa công viên. Cảm nhận từng cơn gió tốc vào mặt lạnh buốt. Điện thoại reo, tôi vội bắt máy, là Thi:
-Em tìm được thông tin của số điện thoại đó rồi.
-Ờ, em đọc đi.
-Cũng không có gì nhiều đâu, chỉ là một vài thông tin nhỏ thôi. Người đó tên thật là Trần Uyên Linh, số chứng minh nhân dân: 27x xxx xxx. Sinh năm 93. Người này có đăng kí sim, nhưng mà hơn một năm nay không sử dụng, nên số bị khóa rồi.
-Ừ, cám ơn em nhé.
-Dạ không có gì
Tôi cúp máy, vừa cố nhớ ra trong đầu những người quen có thể tìm tung tích người tên Linh này, vừa lững thững bước về chung cư. Chợt tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nên ngoái đầu nhìn ra sau. Một bóng người lúi cúi chạy vào bóng đêm, nhanh đến mức tôi chỉ kịp nhìn thấy mớ tóc luề xuề, rối tung lên của bà ta…bà băm.
Cuối cùng thì lần này bà ta xuất hiện để làm gì? Có liên quan gì tới việc Hoàng không về ngày đám giỗ của Đức?
P/s: bắt đầu từ chap này, các tình tiết ma quái sẽ trở lại dẹp hết đống tình cảm nhố nhăng nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.