Chương 27: UP HIẾP CÔ VÀ BẮT NGƯỜI
Sofiamolayna
29/08/2023
Họ bắt cô ở trên tầng 18...và cô... cô kinh hoàng nghĩ... tòa nhà này còn có 20 tầng nữa và tất cả đều đầy người của hắn ta lúc này.
Cô đang ở trước cửa tầng hầm, nếu người ta gọi như vậy.
Người giúp việc mở cửa và nói, "Xin mời vào trong....cầu thang cẩn thận.." Cô nhìn mặt cô ấy,
Cô muốn nhờ giúp đỡ... nhưng điều đó sẽ chỉ khiến cô đau đớn.
Cô bước lên cầu thang, cô đi theo cầu thang, cô nhìn thấy hắn ở cuối cầu thang, ý chí và sức lực của cô như mất đi trong giây lát... Tất cả những gì cô muốn là chạy... nhưng... sẽ ở đâu cô chạy?
Cô cảm thấy bị mắc kẹt...
Cô đứng trước mặt Đông Hoàng, cô nhìn xuống… Cô cảm thấy bàn tay hắn ta trên đùi mình, cô rùng mình. Tay anh di chuyển lên eo cô qua quần áo. hắn ta kéo eo cô về phía mình.... Cô va vào hắn ta.
Hắn nói:"Em đã học cách lắng nghe...rất tốt."
Cô cảm thấy hắn ta kéo cô trên vai, hắn ta bế cô đến một trong những căn phòng nhưng khi đi ngang qua cô có thể ngửi thấy mùi máu ở đây... và nó chứa đầy lính canh và vũ khí. Đây là nơi như thế nào vậy?Hắn đỡ cô đứng dậy khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô... Cô lùi lại và nhận ra còn có những người khác ngoài hắn ta... liệu hắn ta có định giết cô không?
Nhóm tồi tệ nhất đã cưỡng hiếp cô... không... Cô run rẩy lùi lại trước hắn,hắn chỉ cười khúc khích trước phản ứng của cô-điều này làm cô sợ hơn...
Hắn nắm lấy tay cô và kéo cô về phía mình, anh ôm lấy mặt cô và nói: "Sự sợ hãi ... Anh yêu nỗi sợ hãi của em... quả thực rất hấp dẫn ..."
Mặt cô bắt đầu trở nên tái nhợt, còn biểu cảm của hắn ta thì trở nên quái dị….
Đông Hoàng quay cô lại để lưng cô quay về phía anh ta, và rồi cô thấy Bạch Vũ bị trói trên ghế, chân cô tê cứng... Còn Bạch Vũ thì sao?
Đầu anh ta đang chảy máu, cơ thể anh ta đẫm máu. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy hắn ta trong tình trạng này... bị thương và đau đớn... Cô gần như không nhận ra hắn ta...
Sao thế ?
Đông Hoàng thì thầm vào tai cô, "Em biết anh ta... tôi nói có đúng không?"
Cô thì thầm khi nước mắt tràn mi cô , "Bạch Vũ ..."
Tay của Đông Hoàng đặt lên eo cô, anh ta nói, "À...anh ta đang tìm kiếm em những ngày này... anh ấy đã lọt vào mắt tôi... Tôi cần hỏi anh ấy tại sao?... tại sao?... anh ấy nói anh ấy là bạn của em..."
Cô nhìn Đông Hoàng , anh ta thật sự rất tàn nhẫn.... Cô quay sang Bạch Vũ , Một người đàn ông tạt nước đá lạnh vào người Bạch Vũ , ý thức của Bạch Vũ dần hiện lên.Anh mệt mỏi nhìn xung quanh, máu vừa được rửa sạch bởi nước, nhưng thế này khiến khung cảnh càng thêm kinh tởm và đáng thương.
Bạch Vũ nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh ấy mở to,anh ấy nhận ra cô.Anh thì thầm, "Y- Sương...Y Sương.."
Cô không thể ngăn được, cô không thể không bước tới chỗ anh ấy, có lẽ gần như chạy đến chỗ anh ấy khi nước mắt cô tuôn rơi.Cô sờ vào mặt anh ấy vẫn lo lắng về vết thương của anh ấy, khắp người anh ấy đều bị thương. Cô thì thầm trong nước mắt, "TẠI SAO... tại sao..Cậu lại mạo hiểm chính mình.."
Bạch Vũ thì thầm với cô: "Tôi ...đã lo lắng...Tôi cần phải phạt cậu.."
Cô càng khóc nhiều hơn khi chạm vào mặt anh ấy, Bạch Vũ nói: "...Papa... và tôi... đang tìm kiếm cậu... tôi sẽ cứu cậu.."
Cô vừa khóc vừa lắc đầu:"không..."
Cô thì thầm: "Làm ơn... quay lại... làm ơn.. anh bị thương..."
Bạch Vũ thì thầm, "...đừng...quan tâm...miễn là...cậu ở bên tôi.." Anh ho ra máu giữa chừng...
Cô hoảng hốt, Bạch Vũ nói thêm:"... yêu... em.."
Cô càng khóc nhiều hơn, tất cả là vì cô nghe thấy tiếng vỗ tay,cô quay sang Đông Hoàng,người đang vỗ tay và mỉm cười.Hắn ta cười khi bước đến chỗ cô,hắn ta quay sang người của mình và nói:"Hải... bạn cảm thấy thế nào về điều này?"Hải chỉ lạnh lùng như đá.
Hắn bước đến chỗ cô và ánh mắt anh hướng về Bạch Vũ,Bạch Vũ đang trừng mắt nhìn hắn.Hắn mỉm cười nói với cô:"Hai người hành động giống như... con tàu Titanic... hay Romeo và Juliet..."
Hắn nói: "Mối tình đầu và tất cả..."Cô lại càng sợ lời nói của hắn hơn,hắn dùng sức túm lấy mặt cô.
Hắn tức giận nói: "Trong cả hai người... người yêu đều chết.." Hắn ta đẩy cô ra khỏi đường đi.
Cô ngã xuống sàn,Bạch Vũ gọi tên cô.Nhưng ngay sau đó cô nhận thấy hắn chĩa súng vào Bạch Vũ .
Cô đang ở trước cửa tầng hầm, nếu người ta gọi như vậy.
Người giúp việc mở cửa và nói, "Xin mời vào trong....cầu thang cẩn thận.." Cô nhìn mặt cô ấy,
Cô muốn nhờ giúp đỡ... nhưng điều đó sẽ chỉ khiến cô đau đớn.
Cô bước lên cầu thang, cô đi theo cầu thang, cô nhìn thấy hắn ở cuối cầu thang, ý chí và sức lực của cô như mất đi trong giây lát... Tất cả những gì cô muốn là chạy... nhưng... sẽ ở đâu cô chạy?
Cô cảm thấy bị mắc kẹt...
Cô đứng trước mặt Đông Hoàng, cô nhìn xuống… Cô cảm thấy bàn tay hắn ta trên đùi mình, cô rùng mình. Tay anh di chuyển lên eo cô qua quần áo. hắn ta kéo eo cô về phía mình.... Cô va vào hắn ta.
Hắn nói:"Em đã học cách lắng nghe...rất tốt."
Cô cảm thấy hắn ta kéo cô trên vai, hắn ta bế cô đến một trong những căn phòng nhưng khi đi ngang qua cô có thể ngửi thấy mùi máu ở đây... và nó chứa đầy lính canh và vũ khí. Đây là nơi như thế nào vậy?Hắn đỡ cô đứng dậy khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô... Cô lùi lại và nhận ra còn có những người khác ngoài hắn ta... liệu hắn ta có định giết cô không?
Nhóm tồi tệ nhất đã cưỡng hiếp cô... không... Cô run rẩy lùi lại trước hắn,hắn chỉ cười khúc khích trước phản ứng của cô-điều này làm cô sợ hơn...
Hắn nắm lấy tay cô và kéo cô về phía mình, anh ôm lấy mặt cô và nói: "Sự sợ hãi ... Anh yêu nỗi sợ hãi của em... quả thực rất hấp dẫn ..."
Mặt cô bắt đầu trở nên tái nhợt, còn biểu cảm của hắn ta thì trở nên quái dị….
Đông Hoàng quay cô lại để lưng cô quay về phía anh ta, và rồi cô thấy Bạch Vũ bị trói trên ghế, chân cô tê cứng... Còn Bạch Vũ thì sao?
Đầu anh ta đang chảy máu, cơ thể anh ta đẫm máu. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy hắn ta trong tình trạng này... bị thương và đau đớn... Cô gần như không nhận ra hắn ta...
Sao thế ?
Đông Hoàng thì thầm vào tai cô, "Em biết anh ta... tôi nói có đúng không?"
Cô thì thầm khi nước mắt tràn mi cô , "Bạch Vũ ..."
Tay của Đông Hoàng đặt lên eo cô, anh ta nói, "À...anh ta đang tìm kiếm em những ngày này... anh ấy đã lọt vào mắt tôi... Tôi cần hỏi anh ấy tại sao?... tại sao?... anh ấy nói anh ấy là bạn của em..."
Cô nhìn Đông Hoàng , anh ta thật sự rất tàn nhẫn.... Cô quay sang Bạch Vũ , Một người đàn ông tạt nước đá lạnh vào người Bạch Vũ , ý thức của Bạch Vũ dần hiện lên.Anh mệt mỏi nhìn xung quanh, máu vừa được rửa sạch bởi nước, nhưng thế này khiến khung cảnh càng thêm kinh tởm và đáng thương.
Bạch Vũ nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh ấy mở to,anh ấy nhận ra cô.Anh thì thầm, "Y- Sương...Y Sương.."
Cô không thể ngăn được, cô không thể không bước tới chỗ anh ấy, có lẽ gần như chạy đến chỗ anh ấy khi nước mắt cô tuôn rơi.Cô sờ vào mặt anh ấy vẫn lo lắng về vết thương của anh ấy, khắp người anh ấy đều bị thương. Cô thì thầm trong nước mắt, "TẠI SAO... tại sao..Cậu lại mạo hiểm chính mình.."
Bạch Vũ thì thầm với cô: "Tôi ...đã lo lắng...Tôi cần phải phạt cậu.."
Cô càng khóc nhiều hơn khi chạm vào mặt anh ấy, Bạch Vũ nói: "...Papa... và tôi... đang tìm kiếm cậu... tôi sẽ cứu cậu.."
Cô vừa khóc vừa lắc đầu:"không..."
Cô thì thầm: "Làm ơn... quay lại... làm ơn.. anh bị thương..."
Bạch Vũ thì thầm, "...đừng...quan tâm...miễn là...cậu ở bên tôi.." Anh ho ra máu giữa chừng...
Cô hoảng hốt, Bạch Vũ nói thêm:"... yêu... em.."
Cô càng khóc nhiều hơn, tất cả là vì cô nghe thấy tiếng vỗ tay,cô quay sang Đông Hoàng,người đang vỗ tay và mỉm cười.Hắn ta cười khi bước đến chỗ cô,hắn ta quay sang người của mình và nói:"Hải... bạn cảm thấy thế nào về điều này?"Hải chỉ lạnh lùng như đá.
Hắn bước đến chỗ cô và ánh mắt anh hướng về Bạch Vũ,Bạch Vũ đang trừng mắt nhìn hắn.Hắn mỉm cười nói với cô:"Hai người hành động giống như... con tàu Titanic... hay Romeo và Juliet..."
Hắn nói: "Mối tình đầu và tất cả..."Cô lại càng sợ lời nói của hắn hơn,hắn dùng sức túm lấy mặt cô.
Hắn tức giận nói: "Trong cả hai người... người yêu đều chết.." Hắn ta đẩy cô ra khỏi đường đi.
Cô ngã xuống sàn,Bạch Vũ gọi tên cô.Nhưng ngay sau đó cô nhận thấy hắn chĩa súng vào Bạch Vũ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.