Chương 12: Bị ốm
Thiên Bình
03/05/2021
Anh ném lại những lời này, sai người đem Diệp Tuyền đi.
“Đừng chạm vào tôi!” Diệp Tuyền giãy dụa, gầm lên: “Trần Hoa Vinh, mày chờ đấy! Chủ nhân sẽ không bỏ qua cho mày! Trần Hoa Vinh, có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Trần Hoa Vinh liếc cô một cái: “Giết cô? Nghĩ hay thật. Chủ nhân cô buôn lậu súng ống đạn được, buôn bán thuốc phiện... Cô biết vị trí kho hàng của ông ta, còn biết con đường nhập hàng của ông ta, yên tâm... Đặc nhiệm Quốc tế sẽ khoản đãi cô.”
“Phi bà đây sẽ không nói nửa lời! Trần Hoa Vinh, mày dám giăng bẫy bà đây! Trần Hoa Vinh, mày là thằng khốn! Bà đây với mày không chết không thôi!”
Trần Hoa Vinh nguy hiểm nheo mắt lại. “Rầm...” lập tức có người một chưởng đánh ngất Diệp Tuyền.
Chủ nhân cô ta là trùm ma túy lớn quốc tế, Diệp Tuyền biết rất nhiều rất nhiều bí mật của ông ta, lần này có thể bắt cô ta, công của Trần Hoa Vinh không thể không kể đến.
“Lão Vinh, lời khách khí không cần nói nhiều, cậu rảnh rỗi thì tìm anh em uống rượu.” Đội trưởng đội đặc nhiệm quốc tế là một người mạnh mẽ, anh vươn tay đến, vỗ mạnh vai Trần Hoa Vinh.
Trần Hoa Vinh gật đầu: “Chỉ sợ mọi người bận thôi, em giờ rảnh lắm.”
Đội trưởng sắc mặt vui vẻ, dùng sức khoác vai anh. “Lão Vinh! Chờ đến khi bắt được lão quỷ kia, chúng ta cùng nhau ăn mừng! Đi thôi!” Ra lệnh, đội đặc nhiệm quốc tế đem Diệp Tuyền và đám người áo đen khác đi, toàn bộ rút khỏi rừng cây.
Lý Tử Thất cũng coi như hiểu ra, Trần Hoa Vinh và đám người trong đội đặc nhiệm quốc tế có quan hệ cũng không bình thường.
Đội đặc nhiệm quốc tế rút rồi, Trần Hoa Vinh không đi cùng bọn họ, chứng minh anh không phải người trong đội. Có lẽ nào, trước kia anh là… thành viên của đội đặc nhiệm? Nhưng đội viên đội đặc nhiệm chính khí nghiêm nghị, mà Trần Hoa Vinh... Lý Tử Thất không ngửi được chút mùi chính khí nào trên người anh cả. Lý Tử Thất đánh giá anh từ trên xuống dưới, người này hôm nay làm trò ấy đúng là thiếu đạo đức! Lợi dụng đội đặc nhiệm quốc tế để bắt Diệp Tuyền, anh không tốn lấy một viên đạn, ngay cả mồi nhử là cô cũng là túm tạm lúc đó. Người này tâm cơ quá sâu, quả nhiên thủ đoạn đến cực điểm!
Trần Hoa Vinh nhìn cô một cái, không nói gì, mang theo người rời khỏi rừng cây. Lý Tử Thất trong lòng tức giận, không lập tức theo sau. Chờ đến khi cô từ rừng cây đi ra, lập tức choáng váng. Cô nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên phát hiện, Trần Hoa Vinh căn bản không chờ cô...
Trên đường cái văng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại một mình cô... Lý Tử Thất không ngờ, người này lại bỏ cô lại. Khốn kiếp! Núi hoang rừng thẳm, anh cứ như vậy nguẩy mông mà đi. Cô làm sao bây giờ?
“Tôi... làm thế nào về nhà được đây?” Lý Tử Thất khóc không ra nước mắt, trong lòng hung hăng mắng một câu: “ Đồ khốn!”
Lý Tử Thất đứng trên đường cái, vòng trái vòng phải vài vòng. Mặt trời chói chang nhô lên cao, nắng tới mức cô không mở mắt ra được. Nâng tay che trước mắt, đưa mắt nhìn bốn phía, phía trước cách đó không xa... Ven đường hình như có một chiếc xe đang đỗ! Là chiếc xe Diệp Tuyền đem cô tới đây.
Nhưng…
“Có xe thì làm được gì? Mình cũng đâu biết lái!” Lý Tử Thất tức giận muốn chết.
Hiện giờ tính huống thế này... Không biết lái, cũng phải thử một lần! Lý Tử Thất nóng bức, cả người toát mồ hôi, nửa giờ, toàn thân cô ướt đẫm.
“Khốn kiếp!” Sợi tóc dài dính vào bên má, khó chịu muốn chết. Áo thun cũng bị thấm ướt, dán chặt vào người.
Anh nghiền ngẫm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhìn ngực cô không rời. Lý Tử Thất thấy rõ tia trào phúng trong mắt anh…
Cô cúi đầu nhìn ngực mình, áo thun bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào người. Chỗ ngực như ẩn như hiện, khó che giấu bộ ngực đầy đặn, ngay cả áo ngực viền hoa màu da cũng có thể thấy rất rõ ràng. Lý Tử Thất quẫn bách, mặt đỏ bừng. Hai tay ôm ngực ngồi vào ghế tài xế, tức giận đóng cửa xe.
Cô dùng sức trừng anh, ghét ánh mắt của anh! Ghét vẻ mặt của anh! Ghét giọng điệu nói chuyện của anh! Nhất là biểu tình trơ tráo không cười của anh! Vào giờ phút này, cô hận không thể móc mắt anh ra, đạp nghiền nát dưới chân! Hận không thể xông lên, nặn mặt anh thành con mực! Hận không thể xé miệng anh, lấy kim vá lại!
Trần Hoa Vinh đột nhiên bật cười. Cô giận quá, ngực phập phồng kịch liệt. Lý Tử Thất càng thẹn thùng quẫn bách! Cô biết, người này cố ý! Cố ý khiến cô khó chịu! Nhìn anh cười đáng ghét như vậy, nhất định không có chuyện tốt! Mặt Lý Tử Thất giận đến tối đen, tâm tình Trần Hoa Vinh rất tốt. Chọc tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này giận đến giậm chân đúng là một chuyện đặc biệt thú vị.
Anh vững vàng đi tới xe, tiêu sái gác một tay trên mui xe, cúi đầu nhìn cô: “Có ngồi ngây trong đó làm gì? Không lên xe của tôi cho rồi!”
Lý Tử Thất phẫn hận trợn mắt nhìn anh: “Ai muốn ngồi xe anh!”
Anh cười như không cười nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có chí khí. Lát nữa đừng đi cầu xin tôi.” Anh xoay người đi tới xe mình. Quay đầu nhìn cô một cái. Khóe môi nhếch lên một nụ cười. Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế tài xế Rolls Royce.
Lý Tử Thất nhất quyết không ngồi xe anh, nổ máy xe Wrangle lần nữa, xe nhảy lên chạy tới trước một khoảng, lại chết máy, làm thế nào cũng không mở được.
Chỉ chốc lát sau, anh hạ cửa kính, nhẹ nhàng nói: “Xem ra hết xăng rồi…”
Lý Tử Thất nhìn bảng điều khiển… Hiện lượng xăng… ô vuông cuối cùng… đường màu đỏ… Trong bình xăng con, lại…không còn dầu?
Anh nở nụ cười, từ trong xe truyền ra: “Tôi đoán cô chạy không được bao xa, nên cố ý ở đây chờ cô, còn không mau cảm ơn tôi.”
“Tôi cảm ơn anh? Nếu không phải tại anh, cô đây sẽ khốn khổ như vậy?” Cô mở cừa, xuống xe, dùng sức đóng cửa xe.
Trần Hoa Vinh làm như không nghe thấy, khóe miệng co rút.
Lý Tử Thất mở cửa sau, làm thế nào cũng không mở ra. Đồ thất đức, anh đã khóa cửa lại rồi!
“Cầu xin tôi đi…”
“Nằm mơ!”, Lý Tử Thất quật cường nhấc chân bước đi.
Tiếng mở cửa xe… Anh xuống xe, nắm cổ tay cô, kéo cô lại. Tầm mắt hai người đối diện nhau, vì trời nóng nực, mặt cô béo béo mập mập, trán còn có giọt mồ hôi, gương mặt trông sáng bóng mềm mại. Cặp mắt đào hoa đặc biệt đẹp mắt. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tựa như cực kỳ tức giận muốn cắn người.
Trần Hoa Vinh nắm cổ tay cô, kéo ra cửa sau, đè đầu cô, nhét vào trong xe: “Tính tình vừa ngốc vừa cứng, đúng là hết nói nổi!”
Xe chạy trên con đường nhựa vắng vẻ suốt nửa giờ đồng hồ, mãi mà không vào tới nội thành. Dù sao trên suốt quãng đường đến cái nơi vừa xảy ra trận đạn lạc kia, Lý Tử Thất vẫn luôn hôn mê nên cô cũng chẳng hay biết con đường đó hình thù thế nào, đi xa bao nhiêu. Chỉ cho đến khi Trần Hoa Vinh lái xe vào cánh cổng lớn của một ngôi biệt thự, Lý Tử Thất mới phát giác đây không phải là đường về nhà cô!
“Đừng chạm vào tôi!” Diệp Tuyền giãy dụa, gầm lên: “Trần Hoa Vinh, mày chờ đấy! Chủ nhân sẽ không bỏ qua cho mày! Trần Hoa Vinh, có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Trần Hoa Vinh liếc cô một cái: “Giết cô? Nghĩ hay thật. Chủ nhân cô buôn lậu súng ống đạn được, buôn bán thuốc phiện... Cô biết vị trí kho hàng của ông ta, còn biết con đường nhập hàng của ông ta, yên tâm... Đặc nhiệm Quốc tế sẽ khoản đãi cô.”
“Phi bà đây sẽ không nói nửa lời! Trần Hoa Vinh, mày dám giăng bẫy bà đây! Trần Hoa Vinh, mày là thằng khốn! Bà đây với mày không chết không thôi!”
Trần Hoa Vinh nguy hiểm nheo mắt lại. “Rầm...” lập tức có người một chưởng đánh ngất Diệp Tuyền.
Chủ nhân cô ta là trùm ma túy lớn quốc tế, Diệp Tuyền biết rất nhiều rất nhiều bí mật của ông ta, lần này có thể bắt cô ta, công của Trần Hoa Vinh không thể không kể đến.
“Lão Vinh, lời khách khí không cần nói nhiều, cậu rảnh rỗi thì tìm anh em uống rượu.” Đội trưởng đội đặc nhiệm quốc tế là một người mạnh mẽ, anh vươn tay đến, vỗ mạnh vai Trần Hoa Vinh.
Trần Hoa Vinh gật đầu: “Chỉ sợ mọi người bận thôi, em giờ rảnh lắm.”
Đội trưởng sắc mặt vui vẻ, dùng sức khoác vai anh. “Lão Vinh! Chờ đến khi bắt được lão quỷ kia, chúng ta cùng nhau ăn mừng! Đi thôi!” Ra lệnh, đội đặc nhiệm quốc tế đem Diệp Tuyền và đám người áo đen khác đi, toàn bộ rút khỏi rừng cây.
Lý Tử Thất cũng coi như hiểu ra, Trần Hoa Vinh và đám người trong đội đặc nhiệm quốc tế có quan hệ cũng không bình thường.
Đội đặc nhiệm quốc tế rút rồi, Trần Hoa Vinh không đi cùng bọn họ, chứng minh anh không phải người trong đội. Có lẽ nào, trước kia anh là… thành viên của đội đặc nhiệm? Nhưng đội viên đội đặc nhiệm chính khí nghiêm nghị, mà Trần Hoa Vinh... Lý Tử Thất không ngửi được chút mùi chính khí nào trên người anh cả. Lý Tử Thất đánh giá anh từ trên xuống dưới, người này hôm nay làm trò ấy đúng là thiếu đạo đức! Lợi dụng đội đặc nhiệm quốc tế để bắt Diệp Tuyền, anh không tốn lấy một viên đạn, ngay cả mồi nhử là cô cũng là túm tạm lúc đó. Người này tâm cơ quá sâu, quả nhiên thủ đoạn đến cực điểm!
Trần Hoa Vinh nhìn cô một cái, không nói gì, mang theo người rời khỏi rừng cây. Lý Tử Thất trong lòng tức giận, không lập tức theo sau. Chờ đến khi cô từ rừng cây đi ra, lập tức choáng váng. Cô nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên phát hiện, Trần Hoa Vinh căn bản không chờ cô...
Trên đường cái văng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại một mình cô... Lý Tử Thất không ngờ, người này lại bỏ cô lại. Khốn kiếp! Núi hoang rừng thẳm, anh cứ như vậy nguẩy mông mà đi. Cô làm sao bây giờ?
“Tôi... làm thế nào về nhà được đây?” Lý Tử Thất khóc không ra nước mắt, trong lòng hung hăng mắng một câu: “ Đồ khốn!”
Lý Tử Thất đứng trên đường cái, vòng trái vòng phải vài vòng. Mặt trời chói chang nhô lên cao, nắng tới mức cô không mở mắt ra được. Nâng tay che trước mắt, đưa mắt nhìn bốn phía, phía trước cách đó không xa... Ven đường hình như có một chiếc xe đang đỗ! Là chiếc xe Diệp Tuyền đem cô tới đây.
Nhưng…
“Có xe thì làm được gì? Mình cũng đâu biết lái!” Lý Tử Thất tức giận muốn chết.
Hiện giờ tính huống thế này... Không biết lái, cũng phải thử một lần! Lý Tử Thất nóng bức, cả người toát mồ hôi, nửa giờ, toàn thân cô ướt đẫm.
“Khốn kiếp!” Sợi tóc dài dính vào bên má, khó chịu muốn chết. Áo thun cũng bị thấm ướt, dán chặt vào người.
Anh nghiền ngẫm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhìn ngực cô không rời. Lý Tử Thất thấy rõ tia trào phúng trong mắt anh…
Cô cúi đầu nhìn ngực mình, áo thun bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào người. Chỗ ngực như ẩn như hiện, khó che giấu bộ ngực đầy đặn, ngay cả áo ngực viền hoa màu da cũng có thể thấy rất rõ ràng. Lý Tử Thất quẫn bách, mặt đỏ bừng. Hai tay ôm ngực ngồi vào ghế tài xế, tức giận đóng cửa xe.
Cô dùng sức trừng anh, ghét ánh mắt của anh! Ghét vẻ mặt của anh! Ghét giọng điệu nói chuyện của anh! Nhất là biểu tình trơ tráo không cười của anh! Vào giờ phút này, cô hận không thể móc mắt anh ra, đạp nghiền nát dưới chân! Hận không thể xông lên, nặn mặt anh thành con mực! Hận không thể xé miệng anh, lấy kim vá lại!
Trần Hoa Vinh đột nhiên bật cười. Cô giận quá, ngực phập phồng kịch liệt. Lý Tử Thất càng thẹn thùng quẫn bách! Cô biết, người này cố ý! Cố ý khiến cô khó chịu! Nhìn anh cười đáng ghét như vậy, nhất định không có chuyện tốt! Mặt Lý Tử Thất giận đến tối đen, tâm tình Trần Hoa Vinh rất tốt. Chọc tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này giận đến giậm chân đúng là một chuyện đặc biệt thú vị.
Anh vững vàng đi tới xe, tiêu sái gác một tay trên mui xe, cúi đầu nhìn cô: “Có ngồi ngây trong đó làm gì? Không lên xe của tôi cho rồi!”
Lý Tử Thất phẫn hận trợn mắt nhìn anh: “Ai muốn ngồi xe anh!”
Anh cười như không cười nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có chí khí. Lát nữa đừng đi cầu xin tôi.” Anh xoay người đi tới xe mình. Quay đầu nhìn cô một cái. Khóe môi nhếch lên một nụ cười. Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế tài xế Rolls Royce.
Lý Tử Thất nhất quyết không ngồi xe anh, nổ máy xe Wrangle lần nữa, xe nhảy lên chạy tới trước một khoảng, lại chết máy, làm thế nào cũng không mở được.
Chỉ chốc lát sau, anh hạ cửa kính, nhẹ nhàng nói: “Xem ra hết xăng rồi…”
Lý Tử Thất nhìn bảng điều khiển… Hiện lượng xăng… ô vuông cuối cùng… đường màu đỏ… Trong bình xăng con, lại…không còn dầu?
Anh nở nụ cười, từ trong xe truyền ra: “Tôi đoán cô chạy không được bao xa, nên cố ý ở đây chờ cô, còn không mau cảm ơn tôi.”
“Tôi cảm ơn anh? Nếu không phải tại anh, cô đây sẽ khốn khổ như vậy?” Cô mở cừa, xuống xe, dùng sức đóng cửa xe.
Trần Hoa Vinh làm như không nghe thấy, khóe miệng co rút.
Lý Tử Thất mở cửa sau, làm thế nào cũng không mở ra. Đồ thất đức, anh đã khóa cửa lại rồi!
“Cầu xin tôi đi…”
“Nằm mơ!”, Lý Tử Thất quật cường nhấc chân bước đi.
Tiếng mở cửa xe… Anh xuống xe, nắm cổ tay cô, kéo cô lại. Tầm mắt hai người đối diện nhau, vì trời nóng nực, mặt cô béo béo mập mập, trán còn có giọt mồ hôi, gương mặt trông sáng bóng mềm mại. Cặp mắt đào hoa đặc biệt đẹp mắt. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tựa như cực kỳ tức giận muốn cắn người.
Trần Hoa Vinh nắm cổ tay cô, kéo ra cửa sau, đè đầu cô, nhét vào trong xe: “Tính tình vừa ngốc vừa cứng, đúng là hết nói nổi!”
Xe chạy trên con đường nhựa vắng vẻ suốt nửa giờ đồng hồ, mãi mà không vào tới nội thành. Dù sao trên suốt quãng đường đến cái nơi vừa xảy ra trận đạn lạc kia, Lý Tử Thất vẫn luôn hôn mê nên cô cũng chẳng hay biết con đường đó hình thù thế nào, đi xa bao nhiêu. Chỉ cho đến khi Trần Hoa Vinh lái xe vào cánh cổng lớn của một ngôi biệt thự, Lý Tử Thất mới phát giác đây không phải là đường về nhà cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.