Chương 19: Gật đầu
Thiên Bình
03/05/2021
Chật vật mãi cuối cùng cũng xong hai tiếng luyện tập. Lúc ra khỏi nhà gỗ, nhìn thấy mấy cây mộc nhân thung, Lý Tử Thất nghĩ cũng lâu rồi mình không tập võ, hôm trước Trần Hoa Vinh cũng nói mình không có sự nhạy bén, không biết bị bắt gặp thì liệu có đánh lại được đám người canh biệt thự không.
Bậy nào!!! Chưa trốn đã nghĩ bị tóm rồi!!!
Tôn Hạo cũng không biết Lý Tử Thất đang nghĩ gì. Thấy cô nhăn nhó chỉ cho là cô còn giận Trần Hoa Vinh chuyện tối qua.
“Tôi nói này, mặc dù Lão đại tự quyết định mà không hỏi cô trước là không đúng, nhưng cũng chỉ là vì lo cho an toàn của cô thôi. Với lại xem cái tình hình này, cậu ấy chắc chắn biết được nếu có hỏi cô cô cũng nhất quyết không chịu ở lại đây”.
“Biết vậy mà anh ta còn tự tiện cho tôi nghỉ học?? Hừ, mặc kệ là lý do gì, tôi cũng không thể nào thông cảm cho anh ta, đừng thay anh ta nói chuyện. Tôi không nghe đâu”
“Ai thay cậu ấy nói chuyện chứ. Cô đã nhăn nhó cả buổi sáng rồi, có nhăn hơn thì kết quả cũng không đổi được. Cô không thấy mệt à??”
Lý Tử Thất quay đầu đi hướng khác, không thèm nói gì. Hừ, người của Trần Hoa Vinh, tính cách cũng như Trần Hoa Vinh, bọn họ dựa vào cái gì nói cô.
Về đến biệt thự, nhân lúc Trần Hoa Vinh còn đang ở trong thư phòng chưa ra khỏi nhà, Lý Tử Thất liền thu thập đồ đạc. Cô không thể mang quá nhiều đồ, vì vậy chỉ sắp xếp máy tính và bảng vẽ, cùng hai bộ quần áo, cho vào chiếc ba lô. Những đồ đạc khác không mang đi, cô cũng không cần nữa.
Đến chín giờ, đoán giờ này Trần Hoa Vinh cũng ra khỏi nhà rồi, cô liền xuống tầng một hỏi quản gia Trần. Hôm nay Trần Hoa Vinh rời nhà sớm, từ hơn một tiếng trước đã cùng Tôn Hạo ra ngoài. Ha, theo lịch trình thông thường, phải đến tối anh ta mới về.
“Quản gia Trần, hôm nay cháu hơi mệt, buổi trưa chỉ muốn nghỉ thôi, đến giờ ăn không cần gọi cháu đâu” - nói xong cô vào thẳng phòng bếp, lấy một quả táo ra gặm. Cái tủ lạnh chết tiệt ngoài hoa quả cũng không có gì ăn được cả.
Quản gia Trần gật đầu, cũng không hỏi thêm. Lý Tử Thất an tâm đắc chí đi lên phòng, chờ cho đến buổi trưa mọi người đi nghỉ ngơi thì sẽ xuất kích.
Đến trưa, cả biệt thự im lìm. Mọi người đều đang nghỉ ngơi. Lý Tử Thất đeo theo cái ba lô, đi ra phía cổng. Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây thì cô vẫn chưa đi ra hướng này bao giờ cả. Cô có chút hối hận mọi ngày không đi dạo loanh quanh tìm hiểu một chút, ngày đến đây cũng không quan sát cái cổng này kỹ một chút. Mặc dù Lý Tử Thất cũng là một người thường xuyên ở trong nhà, không có việc gì thì sẽ không ra ngoài, nhưng nếu bảo cô hai tháng tới chỉ ở trong biệt thự thì đúng là chán chết cô.
Vệ sĩ đứng canh hai bên cổng như hai pho tượng đá, hoàn toàn không nhúc nhích. Cánh cổng to đùng kia cũng đang đóng chặt. Lý Tử Thất nấp sau một cái cây, nhất thời có chút ảo não. Nhưng cô nhất định không bỏ cuộc, cổng chính không được thì còn có tường rào.
Lý Tử Thất không tiếp tục lại gần cánh cổng nữa vì sợ bị bọn họ phát hiện. Từ bên cạnh con đường dẫn ra phía cổng, cô đi men theo hướng đi song song với tường bao. Tường bao mặc dù không cao nhưng lại có rất nhiều dây leo, nhất thời Lý Tử Thất cũng không biết phải bắt đầu leo từ đâu. Cô muốn quăng ba lô sang phía bên kia trước để dễ trèo hơn, nhưng bên trong là máy tính cùng bảng vẽ, chúng đều là bảo bối của cô, không thể ném.
Lý Tử Thất hết sức bình sinh lấy đà, chỉ cần tay có thể bám lên bờ tường thì liền dễ dàng. Nhưng khi cô vừa bám được vào, đằng sau liền có tiếng “Khụ!!!”
Cả người Lý Tử Thất cứng đờ. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Hoa Vinh đang đứng ngay phía sau mình. Tây trang thẳng thớm, giày da bóng loáng, hẳn là vừa mới về. Trong đầu cô hiện lên một cái chuông mãnh liệt kêu không ổn, nhưng hai tay vẫn cố chấp bám lấy bờ tường không muốn xuống.
“Cô muốn bỏ trốn?” - Lý Tử Thất có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói của Trần Hoa Vinh. Tuy bình thường hai người không nói chuyện với nhau được câu nào tử tế, anh cũng không ít lần rống giận với cô, nhưng Lý Tử Thất đảm bảo người này chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh lẽo như vậy chất vấn cô.
Lý Tử Thất thấy đằng nào cũng bị bắt gặp rồi, nhất định là bể kế hoạch, vậy là nhảy xuống.
“Tôi cũng không còn cách nào khác. Anh không cho tôi tự do, tự tôi phải đấu tranh thôi”
“Cô thật sự rất không biết điều” - lần này Trần Hoa Vinh cũng không giải thích hay đôi co với cô. Bây giờ Lý Tử Thất mới thấy phía sau anh là hai người vệ sĩ khác, có lẽ không chỉ ở cổng mới có người canh gác, chỉ là cô không biết mà thôi. Ngay sau khi Trần Hoa Vinh nói xong, bọn họ liền tiến lên làm thủ thế “mời”, đưa cô quay trở lại biệt thự.
“Trần quản gia, hôm nay cô ấy sẽ không ăn trưa, không ăn tối, cũng không cần cho cô ấy ra khỏi phòng” - Trần Hoa Vinh lạnh lùng ra lệnh, sau đó quay sang nói với cô - “Cô ở trong phòng, cẩn thận suy nghĩ đi”
Lý Tử Thất không thể tin nổi. Người này thế nhưng còn định nhốt cô trong phòng không cho cô ăn. Anh biết chắc cô rất coi trọng bữa ăn, rõ ràng đang tìm cách chỉnh cô.
Lý Tử Thất bị đưa lên lầu. Sau khi cửa đóng lại, cô còn nghe thấy cạch một tiếng. Thử mở chốt, thế mà bị khóa thật rồi!!!
Cả buổi chiều và tối, Lý Tử Thất đều ở trong phòng. Nhưng không như lời Trần Hoa Vinh nói, cô cả ngày đều nghĩ đến phương án trốn đi khác.
Nửa đêm, Lý Tử Thất vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ phải thoát khỏi nơi này. Xung quanh bây giờ tối như vậy, tầm nhìn giảm, nhất định sẽ dễ trốn hơn. Nhưng cửa phòng đang khóa, Lý Tử Thất rối rắm.
Cô chợt nhìn đến ban công. Đây là tầng hai, leo xuống sẽ không có vấn đề gì. Trần Hoa Vinh hẳn không nghĩ đến cô sẽ từ ban công trốn đi, hơn nữa cũng rất tự tin rằng cho dù có trốn cô cũng trốn không thoát. Khóa cửa phòng cũng chỉ là thủ tục mà thôi.
Lý Tử Thất buộc ga giường và vỏ chăn lại với nhau. Từ đây leo xuống khoảng gần bốn mét. Mặc dù tầng hai cũng không phải quá cao, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm đôi chân của mình. Khéo chưa trốn được đã bị trật chân, lúc đó nhất định khó coi.
Lý Tử Thất tuột người dọc theo dây tự chế, thuận lợi leo xuống tầng một. Bình thường xung quanh nhà đều có người tuần tra. Cô thỉnh thoảng vẫn thấy ánh đèn pin lóe lên khi bọn họ đi xung quanh. Có điều cô vẫn chưa từng quan sát tần suất tuần tra của bọn họ, vậy nên chỉ có thể làm mọi việc nhanh chóng nhất có thể.
Ngay khi leo được xuống tầng một, Lý Tử Thất liền ngay lập tức men theo tường căn biệt thự, lại quay lại bờ tường hướng cổng ra khu biệt thự. Mặc dù buổi trưa đã bị bắt gặp một lần, nhưng hiện tại là nửa đêm, hơn nữa cô không nghĩ ra con đường nào khác khả thi hơn. Hiện tại hẳn là bọn họ đã tản ra xung quanh, chỉ cần chú ý ẩn nấp, Lý Tử Thất vẫn có lòng tin mình sẽ trốn ra ngoài được.
Nhưng có vẻ vận may không mỉm cười với cô. Lý Tử Thất còn chưa đi ra được đến bờ tường thì đám người canh biệt thự đã rọi đèn về phía cô. Lý Tử Thất bị đèn chiếu chói mắt, nhất thời không nhìn ra được hình dáng người đứng đối diện mình.
Hỏng rồi, lại bị tóm.
Lý Tử Thất đầu tiên nghĩ vẫn chỉ có điều này. Nhưng đợi đến khi đèn hạ xuống một chút, nương theo ánh sáng le lói hắt lại, cô mới tá hỏa nhận ra, người phía đối diện chính là Trần Hoa Vinh!!!
“Ngạc nhiên sao? Cô cho là tôi để yên cửa ban công mà không có phòng bị gì sao?” - Trần Hoa Vinh trào phúng. Sự việc buổi trưa vẫn còn khiến anh giận vô cùng, nhưng nghĩ đến cô cả ngày bị đói, anh liền bảo người làm chút đồ ăn mang sang cho cô. Thế mà mở cửa phòng ra, liền thấy người này đã nhẹ nhàng nhảy khỏi ban công.
Lý Tử Thất nhìn người đối diện, hai tay siết chặt quai đeo, mím môi không nói gì. Với sự bá đạo của người này, khẳng định cô có nói gì cũng sẽ không nhượng bộ. Cô dù sao cũng đấu không lại anh ta.
“Cô không biết rằng quanh đây luôn có người túc trực à?”
“Tôi biết. Nhưng như thế thì sao? Cơ hội duy nhất cũng chỉ có thể tự mình giành lấy”
“Đừng để tôi phải giải thích nhiều lần. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Phạt cô vẫn còn chưa hết hiệu lực cô đã trốn đi. Tôi không có nhiều thời gian canh chừng như vậy. Cô từ bỏ ý định đi, cũng chỉ là một học kỳ mà thôi, cô không cần mạng của mình sao?”
“Tôi cũng không chỉ cần một kỳ học này. Mỗi ngày ở đây tôi đều cảm thấy mình đang bị cầm tù, mỗi ngày gặp anh cũng rất không thoải mái. Miễn cưỡng ba ngày còn được. Hai tháng? Tôi sẽ trầm cảm mất!!!”
Trần Hoa Vinh cũng được coi là một người đàn ông vạn người mơ ước, nhưng trong lời nói của Lý Tử Thất lại biểu thị toàn sự ghét bỏ. Trần Thị tổng tài khi nào thị lại phải chịu cái sự đả kích này!!!
Một nơi mà những cô gái khác đều mong được đặt chân tới, cô lại vô cùng ghét bỏ coi nó như nhà tù. Sự bảo vệ của anh biết bao người vọng tưởng, cô lại muốn tránh xa.
Trần Hoa Vinh chịu đả kích không nhỏ, vừa tức giận cô cứng đầu, vừa bực bội cô dùng giọng điệu chán ghét như thế nói về mình.
“Vậy, cô cứ đứng ở ngoài này đi” - Trần Hoa Vinh xoay người bước thẳng vào nhà. Cơn giận đã khiến anh quên luôn việc đưa đồ ăn cho cô, quên luôn cả việc cô chỉ vừa mới ốm dậy.
Lý Tử Thất biết bây giờ có trốn cũng không kịp nữa rồi. Trần Hoa Vinh đã phát hiện ra thì chắc chắn vệ sĩ đều đang nhìn cô chằm chằm. Đợi Trần Hoa Vinh đi khuất, cô mới cất bước đi về phía biệt thự.
Nhưng cửa khóa rồi. Lý Tử Thất đi một vòng quanh chân nhà. Ngay cả dây được thả từ trên ban công phòng cô cũng đã bị thu đi mất. Mọi cánh cửa đều bị khóa, ngay cả cửa sổ cũng không tha. Cô bị nhốt ở bên ngoài. Xung quanh toàn là cây cối, bên ngoài rất nhiều muỗi, ban đêm trời mùa hè mặc dù không lạnh nhưng cũng không hề tốt chút nào. Lý Tử Thất ngồi trước cửa ra vào, cả người cuộn tròn. Cô vừa mệt vừa đói, cả ngày không được ăn gì lại còn đào tẩu thất bại hai lần, bây giờ đã không chịu được mà co gối ngủ thiếp đi.
Đang mơ màng, cô thấy có người nhấc bổng mình lên. Mí mắt nặng trĩu không thể mở nổi nhưng tiềm thức cô vẫn cho rằng đó là Trần Hoa Vinh. Dù sao ở trong biệt thự này, người có thể vừa đáng ghét vừa quan tâm cô cũng chỉ có người này.
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ người làm gọi cô dậy. Lý Tử Thất ngơ ngác nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc thì nhớ lại đêm qua. Xem ra đúng là trong lúc cô mơ mơ màng màng đã được Trần Hoa Vinh đưa về phòng. Lý Tử Thất nhận ra dường như người này cũng chẳng đáng ghét như cách anh nói chuyện. Mặc dù luôn ngang ngược, thích bắt nạt cô nhưng cũng vẫn quan tâm cô, luôn có chừng mực. Nhưng sự quan tâm này cũng không đổi lại được sự thỏa hiệp của Lý Tử Thất với Trần Hoa Vinh.
Bậy nào!!! Chưa trốn đã nghĩ bị tóm rồi!!!
Tôn Hạo cũng không biết Lý Tử Thất đang nghĩ gì. Thấy cô nhăn nhó chỉ cho là cô còn giận Trần Hoa Vinh chuyện tối qua.
“Tôi nói này, mặc dù Lão đại tự quyết định mà không hỏi cô trước là không đúng, nhưng cũng chỉ là vì lo cho an toàn của cô thôi. Với lại xem cái tình hình này, cậu ấy chắc chắn biết được nếu có hỏi cô cô cũng nhất quyết không chịu ở lại đây”.
“Biết vậy mà anh ta còn tự tiện cho tôi nghỉ học?? Hừ, mặc kệ là lý do gì, tôi cũng không thể nào thông cảm cho anh ta, đừng thay anh ta nói chuyện. Tôi không nghe đâu”
“Ai thay cậu ấy nói chuyện chứ. Cô đã nhăn nhó cả buổi sáng rồi, có nhăn hơn thì kết quả cũng không đổi được. Cô không thấy mệt à??”
Lý Tử Thất quay đầu đi hướng khác, không thèm nói gì. Hừ, người của Trần Hoa Vinh, tính cách cũng như Trần Hoa Vinh, bọn họ dựa vào cái gì nói cô.
Về đến biệt thự, nhân lúc Trần Hoa Vinh còn đang ở trong thư phòng chưa ra khỏi nhà, Lý Tử Thất liền thu thập đồ đạc. Cô không thể mang quá nhiều đồ, vì vậy chỉ sắp xếp máy tính và bảng vẽ, cùng hai bộ quần áo, cho vào chiếc ba lô. Những đồ đạc khác không mang đi, cô cũng không cần nữa.
Đến chín giờ, đoán giờ này Trần Hoa Vinh cũng ra khỏi nhà rồi, cô liền xuống tầng một hỏi quản gia Trần. Hôm nay Trần Hoa Vinh rời nhà sớm, từ hơn một tiếng trước đã cùng Tôn Hạo ra ngoài. Ha, theo lịch trình thông thường, phải đến tối anh ta mới về.
“Quản gia Trần, hôm nay cháu hơi mệt, buổi trưa chỉ muốn nghỉ thôi, đến giờ ăn không cần gọi cháu đâu” - nói xong cô vào thẳng phòng bếp, lấy một quả táo ra gặm. Cái tủ lạnh chết tiệt ngoài hoa quả cũng không có gì ăn được cả.
Quản gia Trần gật đầu, cũng không hỏi thêm. Lý Tử Thất an tâm đắc chí đi lên phòng, chờ cho đến buổi trưa mọi người đi nghỉ ngơi thì sẽ xuất kích.
Đến trưa, cả biệt thự im lìm. Mọi người đều đang nghỉ ngơi. Lý Tử Thất đeo theo cái ba lô, đi ra phía cổng. Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây thì cô vẫn chưa đi ra hướng này bao giờ cả. Cô có chút hối hận mọi ngày không đi dạo loanh quanh tìm hiểu một chút, ngày đến đây cũng không quan sát cái cổng này kỹ một chút. Mặc dù Lý Tử Thất cũng là một người thường xuyên ở trong nhà, không có việc gì thì sẽ không ra ngoài, nhưng nếu bảo cô hai tháng tới chỉ ở trong biệt thự thì đúng là chán chết cô.
Vệ sĩ đứng canh hai bên cổng như hai pho tượng đá, hoàn toàn không nhúc nhích. Cánh cổng to đùng kia cũng đang đóng chặt. Lý Tử Thất nấp sau một cái cây, nhất thời có chút ảo não. Nhưng cô nhất định không bỏ cuộc, cổng chính không được thì còn có tường rào.
Lý Tử Thất không tiếp tục lại gần cánh cổng nữa vì sợ bị bọn họ phát hiện. Từ bên cạnh con đường dẫn ra phía cổng, cô đi men theo hướng đi song song với tường bao. Tường bao mặc dù không cao nhưng lại có rất nhiều dây leo, nhất thời Lý Tử Thất cũng không biết phải bắt đầu leo từ đâu. Cô muốn quăng ba lô sang phía bên kia trước để dễ trèo hơn, nhưng bên trong là máy tính cùng bảng vẽ, chúng đều là bảo bối của cô, không thể ném.
Lý Tử Thất hết sức bình sinh lấy đà, chỉ cần tay có thể bám lên bờ tường thì liền dễ dàng. Nhưng khi cô vừa bám được vào, đằng sau liền có tiếng “Khụ!!!”
Cả người Lý Tử Thất cứng đờ. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Hoa Vinh đang đứng ngay phía sau mình. Tây trang thẳng thớm, giày da bóng loáng, hẳn là vừa mới về. Trong đầu cô hiện lên một cái chuông mãnh liệt kêu không ổn, nhưng hai tay vẫn cố chấp bám lấy bờ tường không muốn xuống.
“Cô muốn bỏ trốn?” - Lý Tử Thất có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói của Trần Hoa Vinh. Tuy bình thường hai người không nói chuyện với nhau được câu nào tử tế, anh cũng không ít lần rống giận với cô, nhưng Lý Tử Thất đảm bảo người này chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh lẽo như vậy chất vấn cô.
Lý Tử Thất thấy đằng nào cũng bị bắt gặp rồi, nhất định là bể kế hoạch, vậy là nhảy xuống.
“Tôi cũng không còn cách nào khác. Anh không cho tôi tự do, tự tôi phải đấu tranh thôi”
“Cô thật sự rất không biết điều” - lần này Trần Hoa Vinh cũng không giải thích hay đôi co với cô. Bây giờ Lý Tử Thất mới thấy phía sau anh là hai người vệ sĩ khác, có lẽ không chỉ ở cổng mới có người canh gác, chỉ là cô không biết mà thôi. Ngay sau khi Trần Hoa Vinh nói xong, bọn họ liền tiến lên làm thủ thế “mời”, đưa cô quay trở lại biệt thự.
“Trần quản gia, hôm nay cô ấy sẽ không ăn trưa, không ăn tối, cũng không cần cho cô ấy ra khỏi phòng” - Trần Hoa Vinh lạnh lùng ra lệnh, sau đó quay sang nói với cô - “Cô ở trong phòng, cẩn thận suy nghĩ đi”
Lý Tử Thất không thể tin nổi. Người này thế nhưng còn định nhốt cô trong phòng không cho cô ăn. Anh biết chắc cô rất coi trọng bữa ăn, rõ ràng đang tìm cách chỉnh cô.
Lý Tử Thất bị đưa lên lầu. Sau khi cửa đóng lại, cô còn nghe thấy cạch một tiếng. Thử mở chốt, thế mà bị khóa thật rồi!!!
Cả buổi chiều và tối, Lý Tử Thất đều ở trong phòng. Nhưng không như lời Trần Hoa Vinh nói, cô cả ngày đều nghĩ đến phương án trốn đi khác.
Nửa đêm, Lý Tử Thất vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ phải thoát khỏi nơi này. Xung quanh bây giờ tối như vậy, tầm nhìn giảm, nhất định sẽ dễ trốn hơn. Nhưng cửa phòng đang khóa, Lý Tử Thất rối rắm.
Cô chợt nhìn đến ban công. Đây là tầng hai, leo xuống sẽ không có vấn đề gì. Trần Hoa Vinh hẳn không nghĩ đến cô sẽ từ ban công trốn đi, hơn nữa cũng rất tự tin rằng cho dù có trốn cô cũng trốn không thoát. Khóa cửa phòng cũng chỉ là thủ tục mà thôi.
Lý Tử Thất buộc ga giường và vỏ chăn lại với nhau. Từ đây leo xuống khoảng gần bốn mét. Mặc dù tầng hai cũng không phải quá cao, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm đôi chân của mình. Khéo chưa trốn được đã bị trật chân, lúc đó nhất định khó coi.
Lý Tử Thất tuột người dọc theo dây tự chế, thuận lợi leo xuống tầng một. Bình thường xung quanh nhà đều có người tuần tra. Cô thỉnh thoảng vẫn thấy ánh đèn pin lóe lên khi bọn họ đi xung quanh. Có điều cô vẫn chưa từng quan sát tần suất tuần tra của bọn họ, vậy nên chỉ có thể làm mọi việc nhanh chóng nhất có thể.
Ngay khi leo được xuống tầng một, Lý Tử Thất liền ngay lập tức men theo tường căn biệt thự, lại quay lại bờ tường hướng cổng ra khu biệt thự. Mặc dù buổi trưa đã bị bắt gặp một lần, nhưng hiện tại là nửa đêm, hơn nữa cô không nghĩ ra con đường nào khác khả thi hơn. Hiện tại hẳn là bọn họ đã tản ra xung quanh, chỉ cần chú ý ẩn nấp, Lý Tử Thất vẫn có lòng tin mình sẽ trốn ra ngoài được.
Nhưng có vẻ vận may không mỉm cười với cô. Lý Tử Thất còn chưa đi ra được đến bờ tường thì đám người canh biệt thự đã rọi đèn về phía cô. Lý Tử Thất bị đèn chiếu chói mắt, nhất thời không nhìn ra được hình dáng người đứng đối diện mình.
Hỏng rồi, lại bị tóm.
Lý Tử Thất đầu tiên nghĩ vẫn chỉ có điều này. Nhưng đợi đến khi đèn hạ xuống một chút, nương theo ánh sáng le lói hắt lại, cô mới tá hỏa nhận ra, người phía đối diện chính là Trần Hoa Vinh!!!
“Ngạc nhiên sao? Cô cho là tôi để yên cửa ban công mà không có phòng bị gì sao?” - Trần Hoa Vinh trào phúng. Sự việc buổi trưa vẫn còn khiến anh giận vô cùng, nhưng nghĩ đến cô cả ngày bị đói, anh liền bảo người làm chút đồ ăn mang sang cho cô. Thế mà mở cửa phòng ra, liền thấy người này đã nhẹ nhàng nhảy khỏi ban công.
Lý Tử Thất nhìn người đối diện, hai tay siết chặt quai đeo, mím môi không nói gì. Với sự bá đạo của người này, khẳng định cô có nói gì cũng sẽ không nhượng bộ. Cô dù sao cũng đấu không lại anh ta.
“Cô không biết rằng quanh đây luôn có người túc trực à?”
“Tôi biết. Nhưng như thế thì sao? Cơ hội duy nhất cũng chỉ có thể tự mình giành lấy”
“Đừng để tôi phải giải thích nhiều lần. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Phạt cô vẫn còn chưa hết hiệu lực cô đã trốn đi. Tôi không có nhiều thời gian canh chừng như vậy. Cô từ bỏ ý định đi, cũng chỉ là một học kỳ mà thôi, cô không cần mạng của mình sao?”
“Tôi cũng không chỉ cần một kỳ học này. Mỗi ngày ở đây tôi đều cảm thấy mình đang bị cầm tù, mỗi ngày gặp anh cũng rất không thoải mái. Miễn cưỡng ba ngày còn được. Hai tháng? Tôi sẽ trầm cảm mất!!!”
Trần Hoa Vinh cũng được coi là một người đàn ông vạn người mơ ước, nhưng trong lời nói của Lý Tử Thất lại biểu thị toàn sự ghét bỏ. Trần Thị tổng tài khi nào thị lại phải chịu cái sự đả kích này!!!
Một nơi mà những cô gái khác đều mong được đặt chân tới, cô lại vô cùng ghét bỏ coi nó như nhà tù. Sự bảo vệ của anh biết bao người vọng tưởng, cô lại muốn tránh xa.
Trần Hoa Vinh chịu đả kích không nhỏ, vừa tức giận cô cứng đầu, vừa bực bội cô dùng giọng điệu chán ghét như thế nói về mình.
“Vậy, cô cứ đứng ở ngoài này đi” - Trần Hoa Vinh xoay người bước thẳng vào nhà. Cơn giận đã khiến anh quên luôn việc đưa đồ ăn cho cô, quên luôn cả việc cô chỉ vừa mới ốm dậy.
Lý Tử Thất biết bây giờ có trốn cũng không kịp nữa rồi. Trần Hoa Vinh đã phát hiện ra thì chắc chắn vệ sĩ đều đang nhìn cô chằm chằm. Đợi Trần Hoa Vinh đi khuất, cô mới cất bước đi về phía biệt thự.
Nhưng cửa khóa rồi. Lý Tử Thất đi một vòng quanh chân nhà. Ngay cả dây được thả từ trên ban công phòng cô cũng đã bị thu đi mất. Mọi cánh cửa đều bị khóa, ngay cả cửa sổ cũng không tha. Cô bị nhốt ở bên ngoài. Xung quanh toàn là cây cối, bên ngoài rất nhiều muỗi, ban đêm trời mùa hè mặc dù không lạnh nhưng cũng không hề tốt chút nào. Lý Tử Thất ngồi trước cửa ra vào, cả người cuộn tròn. Cô vừa mệt vừa đói, cả ngày không được ăn gì lại còn đào tẩu thất bại hai lần, bây giờ đã không chịu được mà co gối ngủ thiếp đi.
Đang mơ màng, cô thấy có người nhấc bổng mình lên. Mí mắt nặng trĩu không thể mở nổi nhưng tiềm thức cô vẫn cho rằng đó là Trần Hoa Vinh. Dù sao ở trong biệt thự này, người có thể vừa đáng ghét vừa quan tâm cô cũng chỉ có người này.
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ người làm gọi cô dậy. Lý Tử Thất ngơ ngác nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc thì nhớ lại đêm qua. Xem ra đúng là trong lúc cô mơ mơ màng màng đã được Trần Hoa Vinh đưa về phòng. Lý Tử Thất nhận ra dường như người này cũng chẳng đáng ghét như cách anh nói chuyện. Mặc dù luôn ngang ngược, thích bắt nạt cô nhưng cũng vẫn quan tâm cô, luôn có chừng mực. Nhưng sự quan tâm này cũng không đổi lại được sự thỏa hiệp của Lý Tử Thất với Trần Hoa Vinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.