Chương 156: Khổ tu
Tiểu Đao Phong Lợi
30/03/2013
Hai người Lăng Võ và Mặc Thanh trong lòng ngổn ngang trăm ngàn thứ, cầm bản kiếm kỹ của Lăng Tiêu chỉnh lý lại tâm tình, cầm Phạm Đế Á Thánh Quả Thánh quả rời đi.
Lăng Tiêu cũng không hối hận đã cấp Phạm Đế Á Thánh Quả Thánh quả cho hai người, với hắn thì quản lý Quân đội hay quản lý thành thị đều không phải thứ hắn am hiểu, mà căn bản cũng chẳng hứng thú.
Hắn sinh ra ở thế tục, có người nhà, có bằng hữu, có người yêu!
Tuy rằng không có hành động gì quá mức thân mật với Diệp tử, nhưng trong đáy lòng Lăng Tiêu thì đã chấp nhận nữ tặc đáng yêu này rồi.
Nếu không chấp nhận nàng, hắn đã không mang theo nàng đến lãnh địa.
Tâm tư của nàng không khác lắm so với những gì Lăng Đạo đã nói, không oán không hối đi theo hắn, chưa bao giờ than thở một câu!
Cho nên, hắn cần có thực lực cực mạnh trên lãnh địa, phải khiến nó trở thành một viên mình châu huy hoàng nhất trong Đế quốc Lam Nguyệt, khiến cho tất cả quý tộc phải nhắc tới, phải tán thưởng, làm cho bọn họ đến cả lòng ghen tị cũng không có nổi.
Quân đội, Lăng Tiêu quyết định trước hết sẽ bắt đầu từ Lăng Võ, đào tạo hắn thành cao thủ.
Sau đó, trong tương lai sẽ luyện chế một lượng lớn đan dược đề thăng thực lực, không cần những cá nhân hùng mạnh, chỉ cần quân đội hùng mạnh.
Tất cả phải đạt đến tu vi Đại Kiếm Sư, sau đó, cho họ tu luyện Phục Ma Kim Cương kiếm kỹ.
Lăng Tiêu tự tin rằng, danh xưng binh đoàn đứng đầu đại lục chắc chắn chạy không thoát khỏi tay hắn.
Dựa theo cách nói của Phong Linh, các môn phái thế gia ẩn tàng, trên cơ bản sẽ không tham gia vào chuyện của thế tục giới nữa.
Đối với việc này, có lẽ bọn họ giống nhau, đều có ước thúc của bản thân họ!
Nếu không, một khi một môn phái thế gia muốn quật khởi, muốn trở thành một vương triều thì chỉ e rằng không phải là một chuyện khó khăn gì!
Cho nên mới nói, Lăng Tiêu cũng không sợ những môn phái thế gia kia uy hiếp lãnh địa của mình!
Những chuyện của thế tục giới hãy dùng biện pháp thế tục để giải quyết! Mình có lãnh địa giàu có, binh hùng tướng mạnh! Còn cần phải sợ ai?
Cho nên, với hai người Lăng Võ và Mặc Thanh, Lăng Tiêu tận lực mượn sức, tin tưởng họ.
Những hán tử này đều có thể hiểu được một đạo lý: Đi theo mình mới có thể huy hoàng.
Phản bội, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì!
Lúc này Diệp Vi Ny tiến vào phòng, thấy Lăng Tiêu đang trầm tư thì không quấy rầy, đi đến phía sau lưng hắn, vươn đôi tay như ngọc tới, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai Lăng Tiêu
Lăng Tiêu hồi phục tinh thần, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Diệp tử, còn bao lâu nữa đột phá đến Cuồng Kiếm Sư?
Đôi tay nhỏ của Diệp Vi Ny dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói:
- Gần đây nhiều chính sự quá, ai, cũng muốn tìm vài sự giúp đỡ, đáng tiếc không thể không lo lắng cho bọn họ được. Hiện tại phương diện tình báo có Mạnh Ly phụ trách, muội còn có thể thoải mái một chút. Tuy nhiên vẫn còn tốt, khi Mặc Thanh tiếp nhận chức thành chủ, muội rất nhanh sẽ được thoát khỏi chính sự. Khi đó hẳn là có thể toàn tâm tu luyện rồi.
Lăng Tiêu bỗng vươn tay ra, đặt tay lên trên bàn tay Diệp Vi Ny, nhẹ nhàng nói:
- Diệp tử, nàng vất vả rồi!
Thân hình Diệp Vi Ny cứng đờ, khóe miệng hơi hơi mím lại, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước, thấp giọng nói:
- Huynh sao vậy? Đột nhiên nói lời này...
Lăng Tiêu nắm tay Diệp Vi Ny, kéo nàng đến bên cạnh mình, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói:
- Ta hy vọng nàng có thể theo ta, giúp ta rất nhiều, rất nhiều năm nữa! Cho nên, nàng phải mau chóng tăng thực lực của mình lên. Sau này, ta sẽ luyện chế một số đan dược, kết hợp với đan dược trước đây để nhanh chóng đề cao thực lực của nàng. Nhưng nàng phải nhớ, đan dược chỉ là phụ trợ, không thể quá ỷ lại vào nó được!
Khuôn mặt phấn hồng của Diệp Vi Ny khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, nhẹ nhàng gật đầu:
- Muội hiểu!
Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, chân trời phía Đông hiện lên một mảng màu tím mê người.
Trong biệt viện của Phong Linh truyền ra từng tiếng đàn, tiếng đàn này giống như diễn tả lại tình huống của Lăng Tiêu lúc ấy. Khi thì tư thế hào hùng, khi thì tràn ngập sát khí, khi thì âm sắc triền miên, khiến người ta đau lòng.
Lăng Tiêu ngồi khoanh chân, hô hấp rất dài, hắn đang hấp thu linh khí. Đây là thời gian nhiều linh khí nhất trong ngày, cũng là lúc mà linh khí tinh thuần nhất!
Lăng Tiêu hiện giờ đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, tuy chỉ có thể tồn trữ linh khí rất hữu hạn, nhưng có thể đề cao về chất!
Sau một thời gian dài tìm hiểu, hơn nữa là tự thân chứng kiến, Lăng Tiêu cuối cùng cũng xác định được cấp bậc của thế giới này. Ở đây từ Kiếm Thị đến Ma Kiếm tính (tức là đến Ma Kiếm Sĩ, Ma Kiếm Sư) thì lấy luyện thể là chính!
Giống như Phúc bá, tuy đã đạt tới Ma Kiếm Sư bậc một, cực kỳ hùng mạnh, nhưng vẫn đang kiên trì rèn luyện thể chất hàng ngày. Có thể nói, sau khi tới Ma Kiếm Sư, thân thể người luyện võ sẽ đạt tới một trạng thái nhất định!
Lúc này, cơ thể gần như là đao thương bất nhập!
Cũng bởi vậy nên ngày đó Phúc bá mới dám đón nhận cường nỏ có lực rất lớn mà lao vào trong đám người, giết kẻ cầm đầu!
Mặc dù đối mặt với người luyện võ cùng cấp bậc có thể bị thương, nhưng tố chất thân thể và năng lực khôi phục tuyệt đối đạt tới cực hạn của nhân loại!
Muốn lên tiếp thì phải tu luyện tinh thần lực!
Nếu điều này là đúng, vậy trên phương diện cường độ thân thể, cao thủ cấp bậc Kiếm Tông chưa chắc đã mạnh hơn Ma Kiếm Sĩ, nhưng họ có tinh thần lực cũng khá thâm hậu!
Một trong những nguyên nhân mà kiếm khí phóng ra cực kỳ mạnh, đó là trong kiếm khí của họ có tinh thần lực công kích!
Tại thời điểm đối mặt, cao thủ cấp bậc Kiếm Tông nếu tu luyện tinh thần lực đến mức tinh thâm, thậm chí chỉ dùng một ánh mắt đã có thể giết chết một người thường!
Đây, thực ra chính là một loại công kích tinh thần!
Lúc Phúc bá nói đến chỗ này thì vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ. Không đạt tới cấp bậc này thì sẽ không thể hiểu được cảm giác này.
Thu lão Nguyên Soái là Ma Kiếm Sư bậc năm, cũng chỉ có thể chạm đến biên bờ của tinh thần lực, nhưng chỉ một chút lĩnh ngộ ngẫu nhiên thôi đã có thu hoạch cực lớn rồi.
Có thể nói, nếu Ma Kiếm Sư muốn thăng cấp thì không còn là dùng khổ tu để có thể đạt tới được, mà phải là tinh thần lực... đối với người tu chân mà nói thì chính là tu vi tâm cảnh!
Cường độ thân thể Lăng Tiêu tuy mới chỉ là Đại Kiếm Sư bậc sáu, nhưng tâm cảnh của hắn từ mấy tháng trước, sau khi từ Phạm Đế Á Thánh Sơn đi xuống, đã đạt tới Kim Đan trung kỳ rồi!
Căn cứ vào so sánh giữa Tu Chân Giới và thế giới này, thực lực Kim Đan kỳ còn mạnh hơn Kiếm Tông, nhưng khẳng định là không bằng Kiếm Hoàng. Hoàng giai cường giả đã siêu thoát khỏi phạm trù võ đạo rồi.
Tuy rằng Lăng Tiêu chưa bao giờ gặp cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng, nhưng biết được từ những câu ngạn ngữ của dân gian, vũ giả đạt tới Kiếm Hoàng có thể hấp thu thiên địa linh khí, lời này tức là sao?
Lăng Tiêu nghĩ thầm: “Cho dù không có cánh cửa tu chân, nhưng sự tình của bọn họ cũng có thể liệt vào dạng tu chân đi!” Về mục đích cũng giống như Lăng Tiêu vậy, đó là tu thành tiên nhân. Người thế giới này muốn tu thành Kiếm Thần, trên thực tế chẳng phải cũng vì muốn theo đuổi cực hạn, mưu toan siêu thoát sinh tử đó sao!
Bọn họ chính là muốn ngịch thiên!
Mà kiếm kỹ Lăng Tiêu sử dụng, tất cả đều đến từ Thục Sơn Kiếm phái.
Kiếm thuật, có thể nói, là kiếm kỹ chân chân chính chính chủ yếu vẫn là chiêu quét, kỹ xảo là chính, phối hợp với linh lực hùng mạnh, có thể thi triển ra uy lực cực lớn.
Nếu thực lực là Kim Đan kỳ, vậy đầu tiên có thể tu luyện “Ngự Kiếm Thuật”, đây có thể nói là tâm nguyện đầu tiên và lớn nhất của đệ tử Thục Sơn!
Ngự kiếm phi hành! Đây là một sự kiện vinh quang cỡ nào! Nhìn núi nhìn sông dưới chân mình, qua lại như gió. Cũng chỉ có được như thế mới chân chính là một người tu chân tài ba!
Thời điểm đạt tới Kim Đan kỳ, chuyển hóa tất cả linh lực trong người thành chân nguyên, thực lực sẽ có sự biến đổi từ lượng đến chất! Chân nguyên có thể liên tục cung cấp khả năng hùng mạnh, tới lúc đó thì các loại kiếm kỹ mới có thể chân chính thi triển ra!
Thủ đoạn chung cực của kiếm tu Thục Sơn là tu luyện ý niệm thành kiếm, có thể đả thương kẻ địch ngoài ngàn dặm! Tuy nhiên, cũng chỉ có Đại Thừa kỳ mới có thực lực này! Nhưng đó là cảnh giới có thể phi thăng thành tiên rồi!
Kiếp trước, Lăng Tiêu chưa bao giờ hy vọng xa vời mình sẽ có tu vi như thế. Cho dù là hiện tại, ở thế giới có linh khí dư thừa như thế này, hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Tu chân vốn đã thuộc loại việc làm nghịch thiên. Cho nên thái độ đối với tu luyện, thuận theo tự nhiên vẫn là tốt nhất.
Như trước mắt, một điểm linh lực ít đến đáng thương trong cơ thể Lăng Tiêu chỉ có thể cung ứng cho hắn có thể thi triển ra một chiêu.
Đây là Lăng Tiêu đã đánh giá cao thành quả của bản thân, hắn chỉ có thể dùng một chiêu “Tiên kiếm kỹ” mà thôi!
Lấy tâm cảnh Kim Đan trung kỳ của hắn, chính là tinh thần lực, phối hợp với linh lực tại đan điền, dùng tinh thần lực bù lại linh lực vẫn không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng thi triển ra một chiêu uy lực lớn!
Phù Quang Lược Ảnh!
Bốn chữ này lướt qua trong đầu Lăng Tiêu, lập tức đưa hắn trở lại tình cảnh tại Thục Sơn năm đó. Khi hắn đang là Kim Đan kỳ, lần đầu tiên nắm giữ thành thục kiếm kỹ này, liền gấp gáp chạy đi thí nghiệm. Đứng dưới một vách núi, không quan tâm tới núi đá mà chém ra một kiếm.
Kết quả, uy lực kinh thiên động địa khiến cho đất nứt núi lở. Mà sau khi thi triển ra một kiếm kia, trong cơ thể Lăng Tiêu hoàn toàn hết sạch linh lực, tinh thần lực đột nhiên nhiễu loạn, suýt nữa đã bị núi đá cuồn cuộn chôn vùi.
May mắn là cơ thể Kim Đan kỳ cực kỳ mạnh mẽ, nếu không, chỉ sợ Lăng Tiêu lúc đó... còn phải tới thế giới này sớm hơn một chút.
Khóe miệng Lăng Tiêu cười tự giễu, cảm khái thiên đạo thật thần kỳ. Bản thân mình không ngờ rơi vào tình cảnh linh hồn xuyên việt, cứ thế tới thế giới này. Có lẽ Thục Sơn tổ sư gia trên cao đã kéo mình một phen, muốn Thục Sơn kiếm phái càng thêm phát dương quang đại chăng.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu thản nhiên mở hai mắt, trong mắt chợt lóe ra một đạo khí tím!
Linh lực Trúc Cơ trung kỳ, tâm cảnh Kim Đan trung kỳ. Nghĩ lại chỉ sợ toàn bộ Tu Chân Giới cũng không có quái thai thứ hai như vậy đâu?
Lăng Tiêu đứng lên, hít một hơi thật sâu, sau đó nghĩ thầm: ít nhất, hiện tại điều mà ta muốn, là có khả năng nắm giữ một chiêu bảo mệnh! Nếu bị bức bách quá, thì cùng lắm là lưỡng bại câu thương.
“Được, vậy từ giờ trở đi, hãy rèn luyện thân thể trước đã!” Lăng Tiêu nghĩ.
Như vậy, ít nhất trong tình huống không có linh lực, tinh thần lực bị cạn kiệt, mình cũng không đến mức độ không động đậy nổi thân thể.
Liên tiếp ba tháng, Lăng Tiêu mỗi ngày đều gia nhập đội ngũ tư binh (giờ đổi tên thành Binh đoàn Tia Chớp) cùng nhau thao luyện.
Khiến lúc đầu những hán tử thô tục này đều thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cả mắt ra ngoài.
Trời, lĩnh chủ đại nhân điên rồi sao? Hay là ăn no rửng mỡ?
Cảnh tượng kỳ dị này liền truyền khắp toàn bộ thành Penzias rất nhanh. Lăng Tiêu thật không ngờ là hành động vô ý này của mình lại khơi dậy một phong trào rèn luyện thể chất rất mạnh trong thành Penzias.
Thậm chí có vô số bình dân đều tranh nhau muốn gửi con cái vào binh đoàn Tia Chớp tiến hành cũng luyện.
Phải biết rằng, nếu đứa trẻ đó được nhận vào binh đoàn Tia Chớp, chẳng những bình thường có thể ăn thịt, ăn mặc tốt, từng tháng thậm chí còn được nhận một kim tệ trợ cấp .
Đó là kim tệ, chứ không phải con mẹ nó đồng tệ đâu nha!
Danh vọng của Lăng Tiêu không ngừng tăng lên. Về phần lão lĩnh chủ cũ của Penzias, đã sớm bị người quên từ lâu. Nhắc tới hắn, rất nhiều người thậm chí còn nhổ nước bọt.
Phì! Nếu hắn cút đi sớm một chút, tân lĩnh chủ đại nhân đã tới sớm rồi, chúng ta đã sớm có những ngày tươi đẹp rồi!
Đúng vậy, giao một nửa lương thực thổ điền sản xuất ra cho quý tộc, mới nghe dường như phi thường hà khắc, nhưng vấn đề ở chỗ, trước đó những bình dân căn bản là chưa từng có gì, dù chỉ là một tấc đất!
Mà hiện tại, chỉ cần bọn họ không ngừng trồng trọt tiếp, đất đai này sẽ không bị thu hồi lại!
Dạng quý tộc lão gia thế này, ở toàn bộ Đế quốc Lam Nguyệt, chỉ sợ cũng tìm không ra người thứ hai!
Địa phương khác, không phải không có phương thức này để thu hút bình dân trồng trọt, nhưng tỷ lệ thu lương thực ít nhất cũng là 6/10, thậm chí còn có quý tộc thu tới 7/10, 8/10! Như vậy, bình dân vẫn nghèo và khổ.
Huống chi Lăng Tiêu chỉ thu 5/10, hơn nữa năm thứ nhất còn trợ cấp hạt giống.
Trong lòng những bình dân này, uy vọng của lĩnh chủ đại nhân thậm chí đã vượt qua cả Hoàng quyền! Còn quan trọng hơn cả quốc vương bệ hạ!
Chính vì vậy, tử tước đại nhân vẫn còn cần cù khổ tu luyện, bọn họ còn có cái gì lý mà lười biếng?
Nhìn đám tư binh trang bị hoàn mỹ này, các bình dân đều đã rất quen mắt, đều giáo dục con cái nhà mình: các ngươi chỉ cần khắc khổ tu luyện, về sau là có thể đi làm thân binh cho lĩnh chủ lão gia.
Đội ngũ ba nghìn người chỉnh tề như nhất! Ánh mắt linh hoạt, sắc bén, hô hấp đồng đều. Loại không khí áp lực này có thể khiến người thường cảm thấy sợ hãi, thậm chí gục ngã!
Thống nhất ăn mặc, toàn bộ khôi giáp đều là đến từ nhà sản xuất tốt nhất đế quốc. Mỗi người đều được trang bị bách luyện tinh cương kiếm! Loại này đã vượt qua tiêu chuẩn vũ khí tinh nhuệ của quân đội. Trên tay trái mỗi người đều đeo một dấu hiệu hình tia chớp làm bằng đồng tinh khiết.
Đó chính là niềm tự hào nhất của tất cả các tư binh, là linh hồn của bọn họ!
Cho dù là những binh lính trên trán vẫn còn dấu hiệu của nô lệ, chỉ cần đeo khối băng tay này, liền không ai dám khinh thị bọn họ!
Đây lại một loại lực ngưng tụ, khiến cho đội quân này càng ngày càng xích lại với nhau!
Chỉ còn có ba ngày nữa là tới Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương truyền thống của đế quốc, toàn bộ thành Penzias hiện tại đã bị không khí ngày hội này lung lay. Mà Lăng Tiêu cũng quyết định ở lại trên lãnh địa của chính mình trong năm đầu tiên tới thế giới này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.