Quyển 7 - Chương 412: Âm dương tu tích kiều dung Thiến (Hạ)
Phong Lăng Thiên Hạ
26/06/2017
Sở Dương oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi nhưng ngay sau đó lại liên tục oa oa ba tiếng, ba ngụm máu tươi lại phun ra, đầu óc thiên toàn địa chuyển, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt một cái thân ảnh áo đen như mực, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, mi mục như vẽ, phong hoa tuyệt đại.
Đó chính là Ô Thiến Thiến.
Ô Thiến Thiến cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, ánh mắt u oán không thôi nhìn mình tựa hồ như muốn vươn tay chạm vào mặt mình nhưng lại sờ không tới, tựa hồ muốn dựa vào ngực mình nhưng rồi lại càng ngày càng xa.
“Sở Dương, ta đi đây... Huynh hạnh phúc nha...”
Bên trong đầu hắn tựa hồ truyền đến tiếng kêu gọi mơ hồ của Ô Thiến Thiến, trong tiếng kêu đầy linh hồn lực toàn tâm toàn ý chúc phúc...
Sở Dương vừa phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc nhất thời đau lòng đến chết, một lòng mịt mờ.
Bên trong Cửu Kiếp Không Gian Kiếm Linh gầm lên: “Bổ Thiên Ngọc! Bổ Thiên Ngọc!”
Sở Dương ngơ ngẩn nói: “Cái gì... Sao?”
Kiếm Linh rống giận: “Nhanh dùng Bổ Thiên Ngọc đi! Nếu không dùng nhanh, để thân thể nàng cứng lại thì nàng thật sự sẽ chết đó!”
“Bổ Thiên Ngọc?” Sở Dương chợt tỉnh ngộ lại, thần trí mình bị đả kích quá mạnh nên quên mất Bổ Thiên Ngọc, một đạo đại sát khí này. Hắn cố gắng làm cho thần trí thanh tỉnh lại, tuy vẫn còn có chút mờ mịt nhưng dưới tình thế cấp bách vẫn tiện tay nắm một thanh đoạn kiếm hung hăng đâm vào đùi mình.
Nỗi đau đớn thấu xương làm cho tâm thần hắn mạnh mẽ thanh tỉnh lại: “Bổ Thiên Ngọc, dùng như thế nào?”
“Trước tiên bỏ vào trong miệng nàng để giữ lấy tánh mạng nguyên hồn đã!” Kiếm Linh gấp giọng nói.
Sở Dương vội vàng đưa tay vào trong Cửu Kiếp Không Gian, tuy nhiên lúc này mới phát hiện ra tay mình đã gãy nhưng cũng không kịp kêu đau, ba một tiếng hắn nắn xương cốt thẳng lại một chút rồi lấy ra Bổ Thiên Ngọc, lấy một khối lớn nhất bỏ vào miệng Ô Thiến Thiến.
Nhưng môi Ô Thiến Thiến mím chặt nên nuốt không vào, mắt thấy Bổ Thiên Ngọc lấp lóe quang hoa ở bên môi Ô Thiến Thiến mà từ từ bị hòa tan, Sở Dương lòng như lửa đốt đột nhiên cúi đầu dùng miệng mình ngậm Bổ Thiên Ngọc rồi kề vào môi Ô Thiến Thiến mà mớm. Lúc này Bổ Thiên Ngọc đã phát huy ra một loại sinh mệnh lực lượng tinh thuần, hắn bèn thổi một hơi thông qua kẽ môi Ô Thiến Thiến mà thổi đi vào.
Nhưng ngay sau đó, hắn sợ trải qua quá trình như thế thì linh khí của Bổ Thiên Ngọc có thể bị mình chia sẻ mất, Ô Thiến Thiến không thể khôi phục lại nên lại lấy ra một khối khác cho Ô Thiến Thiến phục dùng.
Khi lấy ra miếng thứ ba Kiếm Linh liên tục không ngừng đau lòng nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Không cần phải nhiều như vậy đâu, cẩn thẩn nàng phát nổ đó”.
Lúc này Sở Dương mới dừng tay lại. Theo sau hắn nhanh chóng đem tay mình khôi phục lại, vận khởi Cửu Trọng Thiên Thần Công đả thông kinh mạch, đồng thời lấy ra mấy khỏa Cửu Trọng Đan giao cho Mạnh Siêu Nhiên để hắn đi trị thương cho người khác.
Ngay sau đó Sở Dương lại bắt đầu đợi chờ. Đợi chờ Ô Thiến Thiến tỉnh lại.
Cuộc chiến mới vừa rồi miêu tả tựa hồ rất dài nhưng thật ra mọi chuyện cũng chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn, vừa mới bắt đầu cũng đã kết thúc!
Địch nhân chỉ có một nhưng phía mình, trừ Mạnh Siêu Nhiên ra, ai nấy đều bị trọng thương! Chiến cuộc này quá hung hiểm, vượt xa bất kỳ một lần đại chiến nào của Sở Dương kể từ khi xuất đạo tới nay!
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Dương đối trận với một vị Chí Tôn, hơn nữa còn là lần đầu tiên chống lại cửu phẩm Chí Tôn!
Thực lực chênh lệch chẳng khác gì giữa đất bằng và bầu trời! Nói chung là không thể so sánh nổi!
Mặc Lệ Nhi bị thương khá nhẹ còn Đổng Vô Thương bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, mặc dù không đến nỗi chết nhưng nếu không có Cửu Trọng Đan thì sợ rằng Đổng Vô Thương cũng không cách nào khôi phục được!
Mạc Khinh Vũ liên tục liều mang hai lần, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Sở Nhạc Nhi bị Hắc y nhân hất bắn ra xa, giờ phút này cũng căn bản không đứng lên được.
Phong Hồ khập khiễng leo lên trên người Mạc Khinh Vũ không ngừng thở dài, trong đôi mắt to thần sắc rất thống khổ.
Nhuế Bất Thông bị đá lên giữa không trung lúc này mới rơi xuống, như một đống bùn rơi lên trên mặt đất. Tuy nhiên Sở Dương và Đổng Vô Thương đối với người này lại không lo lắng, vì Nhuế Bất Thông chính là người không cần lo lắng nhất.
Bất Tử Chi Thân... Mỗi một lần chết thực lực lại có gia tăng.
Chỉ có những người bị thương thì tương đối phiền toái. Đợi một hồi Ô Thiến Thiến vẫn chưa tỉnh lại, thân thể mặc dù vẫn mềm mại nhưng không có nửa điểm dấu hiệu tánh mạng.
Sở Dương lo lắng hỏi Kiếm Linh nói: “Đến lúc nào nàng mới có thể tỉnh lại? Bổ Thiên Ngọc này mất bao lâu mới thấy được hiệu quả? Con mẹ nó, đúng là bốc phét mà, ta còn tưởng rằng so sánh với Cửu Trọng Đan nó thần hiệu hơn, kết quả còn không bằng Cửu Trọng Đan!”
Kiếm Linh hấp háy mí mắt nói: “Các ngươi có quá lo lắng cho Ô Thiến Thiến cũng không cần phải chê bai Bổ Thiên Ngọc như vậy! Bổ Thiên Ngọc đã sớm có hiệu quả rồi, nguyên hồn của Ô Thiến Thiến đã được bảo vệ, tạm thời không chết được nhưng nếu muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì dễ vậy sao? Chỉ bằng Bổ Thiên Ngọc này làm sao có thể làm được?”
“Chẳng lẽ còn cần thứ khác nữa?” Sở Dương hỏi: “Cần gì nữa?”
“Bổ Thiên Ngọc đã là thứ nghịch thiên rồi! Chỉ cần là người đã chết, thân thể còn chưa cứng ngắc, Bổ Thiên Ngọc có thể giữ cho thần hồn không tiêu tan, cho dù đã chết một canh giờ, Bổ Thiên Ngọc cũng có thể đem Hồn Phách câu trở về. Nói một cách khác, Ô Thiến Thiến mặc dù hiện tại không có hô hấp, tim không đập nhưng hồn phách của nàng vẫn ở trong thân thể, nếu ngươi chưa tìm ra phương pháp cứu sống nàng, thì ngàn năm, vạn năm sau thân thể cũng sẽ không nát đi, chỉ cần có cơ duyên xảo hợp thỏa mãn điều kiện thì nàng vẫn có thể tỉnh lại!” Kiếm Linh nói.
“Ngươi chỉ cần nói cái gì có thể làm cho nàng tỉnh lại thôi. Là cái gì vậy?” Sở Dương đau lòng nhìn Ô Thiến Thiến không nhịn được nói: “Nói những thứ khác dài dòng như vậy làm cái gì?”
“Phải có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo!” Kiếm Linh vội vàng nói ra một cái tên.
“Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo?” Sở Dương ánh mắt sáng ngời nói: “Nói xem ở đâu có vật này?”
Kiếm Linh thở dài một hơi thật dài nói: “Cửu Trọng Thiên Khuyết!”
Sở Dương một thoáng ngơ ngẩn! Một hồi lâu sau mới như núi lửa bộc phát mắng to: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó, đây không phải là làm khó người ta sao?! Cửu Trọng Thiên Khuyết, bằng vào tu vi của ta hiện nay, biết năm nào tháng nào mới có thể tới đó chứ!”.
“Năm nào tháng nào, đó là chuyện của ngươi nhưng cần phải đi”. Kiếm Linh thản nhiên nói: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi có thể tìm được Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo phối hợp với Bổ Thiên Ngọc thì Ô Thiến Thiến một khi sống trở lại sẽ có được khả năng Cửu Tử Bất Diệt!”
Kiếm Linh nháy mắt mấy cái nhìn Sở Dương nói: “Có thấy Nhuế Bất Thông có thân thể phượng hoàng không? Sanh lão bệnh tử chính là Thiên Đạo tuần hoàn, còn Bổ Thiên Ngọc lại có thể nghịch chuyển Sinh Tử, cho nên điển phong lực lượng của Bổ Thiên Ngọc vốn là nghịch thiên lực, nghịch thiên lực là cái gì? Chỉ có Đại đạo lực mới có thể nghịch thiên được, mà Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, danh như ý nghĩa, thêm cửu tử hoàn hồn lại thêm nghịch thiên lực, đó chính là Luân Hồi cửu chuyển, thân thể bất tử!”
Sở Dương yên tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi cười lạnh nói: “Ngươi nói như vậy, Thiến Thiến hiện bị bức đến bộ dáng này, đó ngược lại là vận mệnh của nàng?”
Kiếm Linh không chút phủ nhận nói: “Cũng không phải là ai cũng có thể nhận được nghịch thiên lực của Bổ Thiên Ngọc. Nghịch thiên lực của Bổ Thiên Ngọc được Cửu Kiếp Kiếm Chủ chủ trì luyện chế truyền cho người khác, từ Tuyên cổ tới nay chỉ có một mình ngươi làm được và cũng chỉ có lần này”.
Kiếm Linh nói: “Chuyện cho tới bây giờ ta cũng vô phương nói rõ. Ngươi trải qua Sinh Tử chi kiếp mà chưa chết, thuận lòng trời mà diệt, nghịch thiên mà sinh. Sau ngươi, trên cõi đời này sẽ không còn có Cửu Kiếp Kiếm nữa, cũng sẽ không có Cửu Kiếp Kiếm Chủ nữa!”
“Cho nên Bổ Thiên Ngọc chính là trên trời dưới đất hiếm có!”
“Ô Thiến Thiến đáng lẽ đã chết nhưng lại được Bổ Thiên Ngọc nghịch thiên lưu lại, chỉ cần có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo là có thể sống lại. Sau khi sống lại sẽ có được chín lần vượt qua tử kiếp mà không bỏ mạng”.
Kiếm Linh thản nhiên nói; “Còn nữa chính là... Bắt đầu từ đó, ngươi cũng đã chân chính đi vào vận mệnh của chính mình”.
“Chân chính đi vào vận mệnh của chính mình?” Sở Dương ngơ ngẩn nói.
“Không sai, vận mệnh của chính mình”. Kiếm Linh nghiêm nghị nói: “Trước đó, ngươi không biết đến thiên ngoại hữu thiên nhưng sau khi Tử Tà Tình xuất hiện ngươi đã biết. Ngươi và Tử Tà Tình hữu tình, có ước hẹn ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, tuy nhiên có thể do quyết tâm của ngươi không kiên định, ngươi chỉ muốn cùng các huynh đệ của mình tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên, thỏa mãn mơ ước trước kia”.
“Cho nên có thể vứt bỏ việc đi ra khỏi Cửu trùng thiên, việc đó cũng không phải là không được. Thậm chí ngươi không đạt được ước định cùng Tử Tà Tình cũng không sao”.
“Nhưng vào lúc này, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi từ bỏ thì chẳng khác nào từ bỏ huynh đệ của ngươi. Cho nên ngươi chỉ có thể đi về phía trước! Nhưng vào lúc này ngươi chỉ biết bảo vệ huynh đệ mà vẫn như cũ, không biết phương hướng phấn đấu của bản thân ngươi”.
“Đúng vào lúc này Ô Thiến Thiến lại chết đi, ta nói cho ngươi biết, phương hướng chính xác đó chính là, Cửu Trọng Thiển Khuyết!”
“Chỉ có đến Cửu Trọng Thiên Khuyết mới lấy được Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo!”
Kiếm Linh nói: “Những đáp án này chờ ngươi đến Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, một cách tự nhiên sẽ biết rõ!”
“Đó mới là sứ mạng chân chính của Cửu Kiếp Kiếm Chủ!”
Kiếm Linh từng chữ nói: “Âm Dương tu tích kiều dung thiến, cũng không chỉ là một câu thơ mà thôi. Cửu tử hoàn hồn, nghịch thiên mà đi, Thiên vi chi u, Địa vi chi minh, chính là Âm Dương. Sinh Tử tương tích chính là Âm Dương tu tích kiều dung thiến”.
“Không trải qua sinh tử, ngươi có thể hiểu được và quý trọng nàng hay không?”
Sở Dương trầm mặc.
“Kiếp trước lúc ngươi mất đi mới hiểu được và quý trọng Mạc Khinh Vũ, ngươi kiếp này sau khi mất đi mới biết được và quý trọng Ô Thiến Thiến!”
“Nhưng ngươi vì sao cứ sau khi mất đi mới hiểu được và quý trọng? Ngươi hiện tại cũng rất quý trọng huynh đệ của ngươi nhưng ta dám đánh cuộc, nếu trong số bọn hắn có một người hiện tại chết đi thì sau này ngươi đối với những người khác càng thêm quý trọng! Như vậy thật ra lại không tốt. Lúc mất đi mới hối hận, chứng minh ngươi làm không đủ”. Kiếm Linh nói một hơi. Ánh mắt hắn nhìn Sở Dương nói: “Quý trọng ngay hiện tại không phải là tốt hơn sao?”
Sở Dương sợ hãi động dung rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Lúc mất đi cái gì, người mới thấy quý trọng cái đó, đó là tục nhân mà. Quý trọng ngay lúc hiện tại mới là trí giả và cường giả!” Kiếm Linh khẽ mỉm cười nói: “Nơi này không chỉ có nữ nhân của ngươi mà còn có huynh đệ, tỷ muội, cha mẹ, thân nhân, tu vi hoặc là sứ mạng! Hay nữa là địch nhân. Còn nữa, hành vi thường ngày của bản thân, kiên trì... Quý trọng hết thảy những gì có thể quý trọng thì ngươi có thể nhận được hết thảy, có thể lấy được hết thảy”.
Đó chính là Ô Thiến Thiến.
Ô Thiến Thiến cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, ánh mắt u oán không thôi nhìn mình tựa hồ như muốn vươn tay chạm vào mặt mình nhưng lại sờ không tới, tựa hồ muốn dựa vào ngực mình nhưng rồi lại càng ngày càng xa.
“Sở Dương, ta đi đây... Huynh hạnh phúc nha...”
Bên trong đầu hắn tựa hồ truyền đến tiếng kêu gọi mơ hồ của Ô Thiến Thiến, trong tiếng kêu đầy linh hồn lực toàn tâm toàn ý chúc phúc...
Sở Dương vừa phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc nhất thời đau lòng đến chết, một lòng mịt mờ.
Bên trong Cửu Kiếp Không Gian Kiếm Linh gầm lên: “Bổ Thiên Ngọc! Bổ Thiên Ngọc!”
Sở Dương ngơ ngẩn nói: “Cái gì... Sao?”
Kiếm Linh rống giận: “Nhanh dùng Bổ Thiên Ngọc đi! Nếu không dùng nhanh, để thân thể nàng cứng lại thì nàng thật sự sẽ chết đó!”
“Bổ Thiên Ngọc?” Sở Dương chợt tỉnh ngộ lại, thần trí mình bị đả kích quá mạnh nên quên mất Bổ Thiên Ngọc, một đạo đại sát khí này. Hắn cố gắng làm cho thần trí thanh tỉnh lại, tuy vẫn còn có chút mờ mịt nhưng dưới tình thế cấp bách vẫn tiện tay nắm một thanh đoạn kiếm hung hăng đâm vào đùi mình.
Nỗi đau đớn thấu xương làm cho tâm thần hắn mạnh mẽ thanh tỉnh lại: “Bổ Thiên Ngọc, dùng như thế nào?”
“Trước tiên bỏ vào trong miệng nàng để giữ lấy tánh mạng nguyên hồn đã!” Kiếm Linh gấp giọng nói.
Sở Dương vội vàng đưa tay vào trong Cửu Kiếp Không Gian, tuy nhiên lúc này mới phát hiện ra tay mình đã gãy nhưng cũng không kịp kêu đau, ba một tiếng hắn nắn xương cốt thẳng lại một chút rồi lấy ra Bổ Thiên Ngọc, lấy một khối lớn nhất bỏ vào miệng Ô Thiến Thiến.
Nhưng môi Ô Thiến Thiến mím chặt nên nuốt không vào, mắt thấy Bổ Thiên Ngọc lấp lóe quang hoa ở bên môi Ô Thiến Thiến mà từ từ bị hòa tan, Sở Dương lòng như lửa đốt đột nhiên cúi đầu dùng miệng mình ngậm Bổ Thiên Ngọc rồi kề vào môi Ô Thiến Thiến mà mớm. Lúc này Bổ Thiên Ngọc đã phát huy ra một loại sinh mệnh lực lượng tinh thuần, hắn bèn thổi một hơi thông qua kẽ môi Ô Thiến Thiến mà thổi đi vào.
Nhưng ngay sau đó, hắn sợ trải qua quá trình như thế thì linh khí của Bổ Thiên Ngọc có thể bị mình chia sẻ mất, Ô Thiến Thiến không thể khôi phục lại nên lại lấy ra một khối khác cho Ô Thiến Thiến phục dùng.
Khi lấy ra miếng thứ ba Kiếm Linh liên tục không ngừng đau lòng nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Không cần phải nhiều như vậy đâu, cẩn thẩn nàng phát nổ đó”.
Lúc này Sở Dương mới dừng tay lại. Theo sau hắn nhanh chóng đem tay mình khôi phục lại, vận khởi Cửu Trọng Thiên Thần Công đả thông kinh mạch, đồng thời lấy ra mấy khỏa Cửu Trọng Đan giao cho Mạnh Siêu Nhiên để hắn đi trị thương cho người khác.
Ngay sau đó Sở Dương lại bắt đầu đợi chờ. Đợi chờ Ô Thiến Thiến tỉnh lại.
Cuộc chiến mới vừa rồi miêu tả tựa hồ rất dài nhưng thật ra mọi chuyện cũng chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn, vừa mới bắt đầu cũng đã kết thúc!
Địch nhân chỉ có một nhưng phía mình, trừ Mạnh Siêu Nhiên ra, ai nấy đều bị trọng thương! Chiến cuộc này quá hung hiểm, vượt xa bất kỳ một lần đại chiến nào của Sở Dương kể từ khi xuất đạo tới nay!
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Dương đối trận với một vị Chí Tôn, hơn nữa còn là lần đầu tiên chống lại cửu phẩm Chí Tôn!
Thực lực chênh lệch chẳng khác gì giữa đất bằng và bầu trời! Nói chung là không thể so sánh nổi!
Mặc Lệ Nhi bị thương khá nhẹ còn Đổng Vô Thương bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, mặc dù không đến nỗi chết nhưng nếu không có Cửu Trọng Đan thì sợ rằng Đổng Vô Thương cũng không cách nào khôi phục được!
Mạc Khinh Vũ liên tục liều mang hai lần, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Sở Nhạc Nhi bị Hắc y nhân hất bắn ra xa, giờ phút này cũng căn bản không đứng lên được.
Phong Hồ khập khiễng leo lên trên người Mạc Khinh Vũ không ngừng thở dài, trong đôi mắt to thần sắc rất thống khổ.
Nhuế Bất Thông bị đá lên giữa không trung lúc này mới rơi xuống, như một đống bùn rơi lên trên mặt đất. Tuy nhiên Sở Dương và Đổng Vô Thương đối với người này lại không lo lắng, vì Nhuế Bất Thông chính là người không cần lo lắng nhất.
Bất Tử Chi Thân... Mỗi một lần chết thực lực lại có gia tăng.
Chỉ có những người bị thương thì tương đối phiền toái. Đợi một hồi Ô Thiến Thiến vẫn chưa tỉnh lại, thân thể mặc dù vẫn mềm mại nhưng không có nửa điểm dấu hiệu tánh mạng.
Sở Dương lo lắng hỏi Kiếm Linh nói: “Đến lúc nào nàng mới có thể tỉnh lại? Bổ Thiên Ngọc này mất bao lâu mới thấy được hiệu quả? Con mẹ nó, đúng là bốc phét mà, ta còn tưởng rằng so sánh với Cửu Trọng Đan nó thần hiệu hơn, kết quả còn không bằng Cửu Trọng Đan!”
Kiếm Linh hấp háy mí mắt nói: “Các ngươi có quá lo lắng cho Ô Thiến Thiến cũng không cần phải chê bai Bổ Thiên Ngọc như vậy! Bổ Thiên Ngọc đã sớm có hiệu quả rồi, nguyên hồn của Ô Thiến Thiến đã được bảo vệ, tạm thời không chết được nhưng nếu muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì dễ vậy sao? Chỉ bằng Bổ Thiên Ngọc này làm sao có thể làm được?”
“Chẳng lẽ còn cần thứ khác nữa?” Sở Dương hỏi: “Cần gì nữa?”
“Bổ Thiên Ngọc đã là thứ nghịch thiên rồi! Chỉ cần là người đã chết, thân thể còn chưa cứng ngắc, Bổ Thiên Ngọc có thể giữ cho thần hồn không tiêu tan, cho dù đã chết một canh giờ, Bổ Thiên Ngọc cũng có thể đem Hồn Phách câu trở về. Nói một cách khác, Ô Thiến Thiến mặc dù hiện tại không có hô hấp, tim không đập nhưng hồn phách của nàng vẫn ở trong thân thể, nếu ngươi chưa tìm ra phương pháp cứu sống nàng, thì ngàn năm, vạn năm sau thân thể cũng sẽ không nát đi, chỉ cần có cơ duyên xảo hợp thỏa mãn điều kiện thì nàng vẫn có thể tỉnh lại!” Kiếm Linh nói.
“Ngươi chỉ cần nói cái gì có thể làm cho nàng tỉnh lại thôi. Là cái gì vậy?” Sở Dương đau lòng nhìn Ô Thiến Thiến không nhịn được nói: “Nói những thứ khác dài dòng như vậy làm cái gì?”
“Phải có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo!” Kiếm Linh vội vàng nói ra một cái tên.
“Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo?” Sở Dương ánh mắt sáng ngời nói: “Nói xem ở đâu có vật này?”
Kiếm Linh thở dài một hơi thật dài nói: “Cửu Trọng Thiên Khuyết!”
Sở Dương một thoáng ngơ ngẩn! Một hồi lâu sau mới như núi lửa bộc phát mắng to: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó, đây không phải là làm khó người ta sao?! Cửu Trọng Thiên Khuyết, bằng vào tu vi của ta hiện nay, biết năm nào tháng nào mới có thể tới đó chứ!”.
“Năm nào tháng nào, đó là chuyện của ngươi nhưng cần phải đi”. Kiếm Linh thản nhiên nói: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi có thể tìm được Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo phối hợp với Bổ Thiên Ngọc thì Ô Thiến Thiến một khi sống trở lại sẽ có được khả năng Cửu Tử Bất Diệt!”
Kiếm Linh nháy mắt mấy cái nhìn Sở Dương nói: “Có thấy Nhuế Bất Thông có thân thể phượng hoàng không? Sanh lão bệnh tử chính là Thiên Đạo tuần hoàn, còn Bổ Thiên Ngọc lại có thể nghịch chuyển Sinh Tử, cho nên điển phong lực lượng của Bổ Thiên Ngọc vốn là nghịch thiên lực, nghịch thiên lực là cái gì? Chỉ có Đại đạo lực mới có thể nghịch thiên được, mà Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, danh như ý nghĩa, thêm cửu tử hoàn hồn lại thêm nghịch thiên lực, đó chính là Luân Hồi cửu chuyển, thân thể bất tử!”
Sở Dương yên tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi cười lạnh nói: “Ngươi nói như vậy, Thiến Thiến hiện bị bức đến bộ dáng này, đó ngược lại là vận mệnh của nàng?”
Kiếm Linh không chút phủ nhận nói: “Cũng không phải là ai cũng có thể nhận được nghịch thiên lực của Bổ Thiên Ngọc. Nghịch thiên lực của Bổ Thiên Ngọc được Cửu Kiếp Kiếm Chủ chủ trì luyện chế truyền cho người khác, từ Tuyên cổ tới nay chỉ có một mình ngươi làm được và cũng chỉ có lần này”.
Kiếm Linh nói: “Chuyện cho tới bây giờ ta cũng vô phương nói rõ. Ngươi trải qua Sinh Tử chi kiếp mà chưa chết, thuận lòng trời mà diệt, nghịch thiên mà sinh. Sau ngươi, trên cõi đời này sẽ không còn có Cửu Kiếp Kiếm nữa, cũng sẽ không có Cửu Kiếp Kiếm Chủ nữa!”
“Cho nên Bổ Thiên Ngọc chính là trên trời dưới đất hiếm có!”
“Ô Thiến Thiến đáng lẽ đã chết nhưng lại được Bổ Thiên Ngọc nghịch thiên lưu lại, chỉ cần có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo là có thể sống lại. Sau khi sống lại sẽ có được chín lần vượt qua tử kiếp mà không bỏ mạng”.
Kiếm Linh thản nhiên nói; “Còn nữa chính là... Bắt đầu từ đó, ngươi cũng đã chân chính đi vào vận mệnh của chính mình”.
“Chân chính đi vào vận mệnh của chính mình?” Sở Dương ngơ ngẩn nói.
“Không sai, vận mệnh của chính mình”. Kiếm Linh nghiêm nghị nói: “Trước đó, ngươi không biết đến thiên ngoại hữu thiên nhưng sau khi Tử Tà Tình xuất hiện ngươi đã biết. Ngươi và Tử Tà Tình hữu tình, có ước hẹn ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, tuy nhiên có thể do quyết tâm của ngươi không kiên định, ngươi chỉ muốn cùng các huynh đệ của mình tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên, thỏa mãn mơ ước trước kia”.
“Cho nên có thể vứt bỏ việc đi ra khỏi Cửu trùng thiên, việc đó cũng không phải là không được. Thậm chí ngươi không đạt được ước định cùng Tử Tà Tình cũng không sao”.
“Nhưng vào lúc này, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi từ bỏ thì chẳng khác nào từ bỏ huynh đệ của ngươi. Cho nên ngươi chỉ có thể đi về phía trước! Nhưng vào lúc này ngươi chỉ biết bảo vệ huynh đệ mà vẫn như cũ, không biết phương hướng phấn đấu của bản thân ngươi”.
“Đúng vào lúc này Ô Thiến Thiến lại chết đi, ta nói cho ngươi biết, phương hướng chính xác đó chính là, Cửu Trọng Thiển Khuyết!”
“Chỉ có đến Cửu Trọng Thiên Khuyết mới lấy được Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo!”
Kiếm Linh nói: “Những đáp án này chờ ngươi đến Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, một cách tự nhiên sẽ biết rõ!”
“Đó mới là sứ mạng chân chính của Cửu Kiếp Kiếm Chủ!”
Kiếm Linh từng chữ nói: “Âm Dương tu tích kiều dung thiến, cũng không chỉ là một câu thơ mà thôi. Cửu tử hoàn hồn, nghịch thiên mà đi, Thiên vi chi u, Địa vi chi minh, chính là Âm Dương. Sinh Tử tương tích chính là Âm Dương tu tích kiều dung thiến”.
“Không trải qua sinh tử, ngươi có thể hiểu được và quý trọng nàng hay không?”
Sở Dương trầm mặc.
“Kiếp trước lúc ngươi mất đi mới hiểu được và quý trọng Mạc Khinh Vũ, ngươi kiếp này sau khi mất đi mới biết được và quý trọng Ô Thiến Thiến!”
“Nhưng ngươi vì sao cứ sau khi mất đi mới hiểu được và quý trọng? Ngươi hiện tại cũng rất quý trọng huynh đệ của ngươi nhưng ta dám đánh cuộc, nếu trong số bọn hắn có một người hiện tại chết đi thì sau này ngươi đối với những người khác càng thêm quý trọng! Như vậy thật ra lại không tốt. Lúc mất đi mới hối hận, chứng minh ngươi làm không đủ”. Kiếm Linh nói một hơi. Ánh mắt hắn nhìn Sở Dương nói: “Quý trọng ngay hiện tại không phải là tốt hơn sao?”
Sở Dương sợ hãi động dung rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Lúc mất đi cái gì, người mới thấy quý trọng cái đó, đó là tục nhân mà. Quý trọng ngay lúc hiện tại mới là trí giả và cường giả!” Kiếm Linh khẽ mỉm cười nói: “Nơi này không chỉ có nữ nhân của ngươi mà còn có huynh đệ, tỷ muội, cha mẹ, thân nhân, tu vi hoặc là sứ mạng! Hay nữa là địch nhân. Còn nữa, hành vi thường ngày của bản thân, kiên trì... Quý trọng hết thảy những gì có thể quý trọng thì ngươi có thể nhận được hết thảy, có thể lấy được hết thảy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.