Quyển 7 - Chương 68: Các huynh đệ của ta!
Phong Lăng Thiên Hạ
10/08/2013
"Sở Dương... Độc Hành... Bọn họ không sao, nhưng ta...." Đàm Đàm đột
nhiên chộp lấy tay Tạ Đan Phượng, nắm thật chặt, trong mắt có chút bất
lực: "... Sau này lực lượng của ta dần dần giác tỉnh, lần lượt tiếp thụ
ký ức, lần lượt... sống lại. Mà mỗi một lần sống lại, đều .... có thời
gian không giữ được thần trí. Ta... nếu ta cứ đi với bọn họ, một khi
phát hiện ra,... bọn họ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ta mà chạy một mình.
Ta sẽ liên lụy bọn họ, cùng táng mệnh theo ta...."
Hắn cười khổ, thanh âm giống như khóc: "Ta cũng không bỏ được bọn họ mà đi... Hơn nữa cũng không muốn rời bỏ Sở Dương. Chỉ là ta, lại chỉ có thể rời đi."
"Ta không biết cuối cùng ta sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Nhưng ta thực sợ hãi, ta sẽ trở nên không giống chính mình nữa." Đàm Đàm cầm lấy tay Tạ Đan Phượng, tay run rẩy: "Cho nên, ta mới mang ngươi tới đây...."
Hắn nhìn thật sao vào mắt Tạ Đan PHượng, khuôn mặt quái dị đó, giờ phút nà đã không còn quái dị nữa rồi, có chút khẩn cầu nói: "Ta muốn ngươi thời thời khắc khắc nhắc nhở ta... Ta là Đàm Đàm. Không phải kẻ kia, phải là... thứ kia."
ÁNh mắt Tạ Đan Phượng đã có chút ươn ướt.
Tay nàng dùng lực, nắm chặt lấy tay Đàm Đàm, thanh âm ôn nhu như nước: "Ta sẽ nhớ kỹ. Ta sẽ nhắc nhở ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi biến thành người khác."
Đàm Đàm cất tiếng cười: "Ngươi có trách ích kỷ không? Vì bản thân mà mang ngươi tới nơi băng thiên tuyết địa thế này...."
Tạ Đan Phượng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có đấy... Cho nên sau này ngươi nhất định phải bảo vệ ta. Nhất định không được biến thành người khác, tới bắt nạt ta. Đây là khoản bồi thường ngươi phải trả cho ta."
Đàm Đàm rốt cuộc cũng nở một nụ cười rạng rỡ, hai hàng lông mày cao thấp nhảy múa, vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên. Cái này cũng không cần phải nói, ngươi là lão bà của ta mà."
"Ngươi nói linh tinh gì đó... Ai là lão bà của ngươi?" Thanh âm Tạ Đan Phượng dần dần nhỏ xuống, ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên rồi...
"Ha ha ha...." Đàm Đàm cười ngây ngô, nói: "Nơi này là chỗ tu luyện thích hợp với ta nhất. Chờ thực lực ta đạt tới cảnh giới nhất định, chúng ta cùng ra ngoài đi tìm bọn họ."
Hắn có chút chờ mong nói: "Kỳ thật, ta cũng thích đi theo bọn họ, ở cùng bọn họ mỗi ngày."
Tạ Đan Phượng gật đầu.
"Ngươi cũng phải tu luyện. ngươi thử xem môn công phu này. Môn công phu này, chỉ có thánh mẫu Tam Tinh thánh tộc năm đó mới có tư cách tu luyện nha...."
...
Trung Tam Thiên.
Đây là một khu rừng rậm.
Có bảy tám người đang vô cùng sợ hãi chạy trốn trong rừng, chạy trối chết.
Xoạt một tiếng, một thân ảnh đã đứng trước mặt bọn họ. Thần sắc trong mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng: "Ngao ô... Đám hỗn trướng các ngươi, dám vũ nhục Thiên Binh các. Không ngờ còn muốn chạy?"
Ngươi này trên mặt đeo một cái mặt nạ kỳ quái, trên mặt nạ lại có một cái đầu sói. Trên đầu sói có khắc một chữ "ngũ" bắt mắt.
Chính là Thiên Binh các ngũ các chủ. Lang công tử, cũng chính là Lang Kiếm Vương La Khắc Địch trước kia.
Năm ngươi kia tự biết không thoát được, nghiến răng nghiến lợi: "Lang công tử, các ngươi đã giết sạch gia tộc chúng ta rồi, chẳng lẽ còn muốn chém tận giết tuyệt hay sao?"
La Khắc Địch hừ lạnh một tiếng: "Nếu các ngươi thành thành thật thật cúp đuôi làm người, bổn tọa cũng không rảnh đối phó các ngươi. Nhưng không ngờ các ngươi lại dám công kích Thiên Binh các thậm tệ. Đó chính là tội chết."
Năm người cùng rống lớn, phân ra năm phương hướng vây công.
"Ngao ô... tới hay lắm...." La Khắc Địch thét dài một tiếng, một đạo quang hoa chói mắt chợt lóe lên, trường kiếm đã xuất khỏi vỏ.
Quang mang chớp động, thương một tiếng, trường kiếm lai vào vỏ. Thân hình La Khắc Địch tựa như gió nhẹ bay lên, nhoáng một cái đã xuất hiện trên ngọn tây, sau đó lại biến mất vô tung vô ảnh.
Trong rừng rậm, năm người trừng mắt, ánh mắt không nào tin nổi, ôm chặt lấy yết hầu. Từ cổ họng năm người cùng phun ra huyết hoa, rầm rầm ngã xuống...
...
Thiên Binh các hiện tại đã như mặt trời ban trưa. Cờ xí Thiên Binh các tới nơi nào, các đại thế gia cũng phải lui bước, thậm chí ngay cả Ám Trúc cũng phải lễ nhượng ba phần.
Ở Trung Tam Thiên trước kia, chính là một chuyện tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Bờ Vong Mệnh hồ.
Cố Độc Hành ướt đẫm người từ trong hồ nước bò lên, rống lớn một tiếng, đá nát tảng cự thạch ngàn cân bên chân.
"Vẫn không thể lặn xuống dưới đáy." Cố Độc Hành thống khổ ngồi xuống: "Lão đại, ngươi ở đâu? Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?"
Hắn ngồi ở bên bờ Vong mệnh hồ, nhìn hồ nước thật lâu, cho tới khi trời đất tối đen, Cố Độc Hành rốt cuộc mới đứng lên.
Thét dài một tiếng thê lương, Cố Độc Hành hóa thân thành kiếm quang, từ bờ Vong Mệnh hồ bay lên, lao xuống núi nhanh như một tia chớp.
...
Mạc thị gia tộc.
Mạc Thiên Cơ đang ngồi trước bàn sách, nhíu mày trầm tư. Ở trước mặt hắn là một tấm giấy trắng, bên trên nét mực tung hoành, viết mấy chữ lớn. Rõ ràng là một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Mạc Thiên Cơ đang tính toán.
Thiên Binh các mục tiêu tu vi năm đầu tiên.
Cố Độc Hành, lục phẩm kiếm đế.
Kỷ Mặc, ngũ phẩm hoàng tọa.
Ngạo Tà Vân....
....
Ngạo Tà Vân nghĩ cả nửa ngày. Đặt bút lông lên mục tiêu mà các huynh đệ báo lên. Đem lục phẩm kiếm đế của Cố Độc Hành đổi thành bát phẩm kiếm đế. Kỷ Mặc thì đổi thành 'thất'
Hết thảy đều tăng lên hai phẩm.
Lẩm bẩm nói: "Cho dù chỉ tới thất phẩm, cũng cao hơn so với lục phẩm một phẩm. Đi theo Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ có một chút mục tiêu như vậy làm sao được... Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải gia tăng tu vi lên."
Có người gõ cửa, Mạc Thiên Cơ ừm một tiếng, một người đẩy cửa bước vào.
"Bá phụ hôm nay cảm thấy thế nào?" Mạc Thiên Cơ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới liền nở một nụ cười.
Người tới chính là Hắc Ma.
"So với hôm qua thì khỏe hơn không ít." Hắc Ma cười ha hả, nói: "Ta biết mấy ngày nay ngươi đang rầu rĩ cái gì... Cho nên, ta nhớ ra Hắc Ma gia tộc chúng ta có một loại bí pháp, không biết có thể trợ giúp ngươi một chút hay không."
"Bí pháp?" Hai mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên.
"Hắc Ma gia tộc sở dĩ cường đại, không phải là ở giết người, mà là ở ẩn náu." Hắc Ma cười ha hả, lấy một quyển sách từ trong người ra, khẽ đặt lên bàn: "Nếu các ngươi thật sự xuống xông lên Thượng Tam Thiên, thì khắp nơi đều là địch nhân, hơn nữa còn rất cường đại. Ẩn nấu bỏ trốn, chính là công pháp bắt buộc phải có."
Hắn đặt sách lên bàn, mỉm cười, chậm rãi đi ra ngoài: "Ta đi tìm lão Mạc đánh cờ đây."
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ đảo qua, vẻ mặt ngưng trọng hẳn lên. Đây là một quyển sách hình dáng cổ xưa, trang giấy cũng nhàu nát không chịu nổi, tựa hồ chỉ cần đụng một cái là nát vụn. cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.
Trên bìa viết năm chữ." Tiềm Tung Tuyệt Sát phổ"
Cẩm thận mở ra, chỉ thấy trên trang đầu tiên viết: Tiềm hình tu vô tung, giết người tu vô hình, thanh thủy nhập thương hải, kim long ẩn trời quang...
Mạc Thiên Cơ mở xem từng tờ từng tờ, càng xem tâm tình càng kích động.
Cuối cùng vội vàng viết mấy từ giấy, gửi đi...
...
Ở một nơi khác, Ngạo Tà Vân đang cùng Tạ Đan Quỳnh đối luyện. Hai người đều ướt đẫm mồ hôi, chật vật không chịu nổi.
Quỳnh hoa bay múa, vù vù bay tới. Ngạo Tà Vân trốn không kịp, vải trên đùi từng mảnh từng mảnh hóa thành hồ điệp bay đi. Tạ Đan Quỳnh đột nhiên kinh hô một tiếng, nhìn chân Ngạo Tà Vân.
Trên đùi Ngạo Tà Vân, một số vảy kim sắc đã bám vào cẳng chân, lập lóe ánh sáng.
"Tà Vân, long lân của ngươi mấy ngày nay mọc thật nhanh." Tạ Đan Quỳnh hưng phân nói.
"Ừ, trong khoảng thời gian này, không biết tại sao, mỗi khi trời tối lại nằm mơ thấy biến thành một con rồng.... Thật là kỳ quái." Ngạo Tà Vân có chút khổ não, cũng có chút kỳ vọng.
"Nhưng chung quy đây cũng là chuyện tốt." Tạ Đan Quỳnh nói.
"Ừm, cứ tiến bộ như vậy, nói không chừng nhiều nhất là nửa năm long lân có thể phủ tới eo. Đến lúc đó là có thể mở ra bảo tàng long mạch rồi. Cho nên, ta tính toán ngày mai liền báo tin tức cho bọn Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành. Đến lúc đó mọi người cùng nhau mở bảo tàng
Ngạo Tà Vân nói.
Tạ Đan Quỳnh do dự một chút, nói: "Đây là thứ mà Ngạo gia các ngươi thủ hộ hơn ngàn năm, chúng ta vào. thật sự không ổn lắm..."
Ngạo Tà Vân khẽ cười, nói: "Trước kia Sở lão đại ở đây, có thứ gì tốt đều chia cho mọi người. Cố Độc Hành đi theo lão đại lâu nhất, nhưng cũng chưa bao giờ thấy Sở lão đại chiếu cố đặc thù gì cho hắn cả? Tất cả mọi người đều như nhau... Ngạo Tà Vân ta há lại độc chiếm sao?"
Hắn thở dài nói: "Lại nói, ta cũng hiểu được, nếu không có các ngươi đi cùng, chỉ một mình ta thì có ý nghĩa gì?"
"Vong Mệnh hồ, người của cửu đại gia tộc đều tới đây. Chúng ta cũng nhìn thấy phong phạm cửu đại gia tộc rồi. Chỉ là... bọn họ có thể đứng vững Cửu Trọng Thiên, chúng ta không thể sao? "
Ngạo Tà Vân căm giận nói: "Cho nên ta mới muốn cùng các huynh đệ xông lên. Nhất là Lệ Bạt Thiên, Trần Phi Trần, còn có mấy người của Tiêu gia, Thạch gia... tên nhân yêu hỗn đản của Dạ gia, xử lý tất cả bọn chúng...."
Tạ Đan Quỳnh cười ha ha.
Đúng lúc này có người báo lại: "Thiếu gia, Mạc gia chủ truyền tới tin tức, mời thiếu gia nhanh tới một chuyến."
Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh nhìn nhau: "Xem ra có chuyện, chúng ta cùng đi thôi."
"Nhớ mang phụ trọng, tiện thể luyện công, chớ để mấy tên biến thái kia bỏ rơi lại đằng sau...."
"Ha ha, nói rất đúng."
...
Ở một nơi khác, đám người Kỷ Mặc, Cố Độc Hành, La Khắc Địch cũng nhận được tin tức của Mạc Thiên Cơ. Chúng huynh đệ liền từ bốn phương tám hướng tụ hợp lại....
....
Cực bắc hoang nguyên, động phủ Úy công tử.
Úy công tử một thân nhẹ nhàng khoan khoái, từ trong động đi ra, hai tay vung lên. Cửa động đóng lại, thân hình bay vút lên, hướng về một phương hướng khác mà cấp tốc lao đi.
"Thời gian dài như vậy rồi, cũng không biết Trúc Tử bế quan thế nào rồi...." Úy công tử vừa đi vừa nghĩ: "Tên Sở Dương hỗn đản, không phải thật sự chết đuối dưới Vong Mệnh hồ chứ... Nếu đúng thì thật thành chuyện cười rồi."
"Dị tượng Cửu Kiếp kiếm xuất hiện, chứng tỏ Cửu Kiếp kiếm chủ không chết. Nếu không cheét, vậy tên gia hỏa này đang ở đâu?"
Nghĩ nghĩ, vẫn không có đầu mối: "Ta đi tìm Trúc Tử trước đã, định hôn sự với Lộ Lộ trước đã, chuyện này không quyết, tâm không tĩnh nổi...."
,,,,
Trong khoảng thời gian này, Sở đại lão bản tọa trấn Tử Tinh Hồi Xuân đường, một ngày kiếm đấu tiền.
Nháy mắt, từ lúc Tử Tinh Hồi Xuân đường khai trương, đã được gần một tháng rồi. Mấy hôm đầu tiên, mỗi khi trời tối, Sở thần y lại phải mò ra ngoài đánh lén, sau đó hôm sau tiếp nhận thành quả lão động của mình tối hôm trước, tiến hành trị liệu kiếm tử tinh...
Hắn cười khổ, thanh âm giống như khóc: "Ta cũng không bỏ được bọn họ mà đi... Hơn nữa cũng không muốn rời bỏ Sở Dương. Chỉ là ta, lại chỉ có thể rời đi."
"Ta không biết cuối cùng ta sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Nhưng ta thực sợ hãi, ta sẽ trở nên không giống chính mình nữa." Đàm Đàm cầm lấy tay Tạ Đan Phượng, tay run rẩy: "Cho nên, ta mới mang ngươi tới đây...."
Hắn nhìn thật sao vào mắt Tạ Đan PHượng, khuôn mặt quái dị đó, giờ phút nà đã không còn quái dị nữa rồi, có chút khẩn cầu nói: "Ta muốn ngươi thời thời khắc khắc nhắc nhở ta... Ta là Đàm Đàm. Không phải kẻ kia, phải là... thứ kia."
ÁNh mắt Tạ Đan Phượng đã có chút ươn ướt.
Tay nàng dùng lực, nắm chặt lấy tay Đàm Đàm, thanh âm ôn nhu như nước: "Ta sẽ nhớ kỹ. Ta sẽ nhắc nhở ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi biến thành người khác."
Đàm Đàm cất tiếng cười: "Ngươi có trách ích kỷ không? Vì bản thân mà mang ngươi tới nơi băng thiên tuyết địa thế này...."
Tạ Đan Phượng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có đấy... Cho nên sau này ngươi nhất định phải bảo vệ ta. Nhất định không được biến thành người khác, tới bắt nạt ta. Đây là khoản bồi thường ngươi phải trả cho ta."
Đàm Đàm rốt cuộc cũng nở một nụ cười rạng rỡ, hai hàng lông mày cao thấp nhảy múa, vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên. Cái này cũng không cần phải nói, ngươi là lão bà của ta mà."
"Ngươi nói linh tinh gì đó... Ai là lão bà của ngươi?" Thanh âm Tạ Đan Phượng dần dần nhỏ xuống, ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên rồi...
"Ha ha ha...." Đàm Đàm cười ngây ngô, nói: "Nơi này là chỗ tu luyện thích hợp với ta nhất. Chờ thực lực ta đạt tới cảnh giới nhất định, chúng ta cùng ra ngoài đi tìm bọn họ."
Hắn có chút chờ mong nói: "Kỳ thật, ta cũng thích đi theo bọn họ, ở cùng bọn họ mỗi ngày."
Tạ Đan Phượng gật đầu.
"Ngươi cũng phải tu luyện. ngươi thử xem môn công phu này. Môn công phu này, chỉ có thánh mẫu Tam Tinh thánh tộc năm đó mới có tư cách tu luyện nha...."
...
Trung Tam Thiên.
Đây là một khu rừng rậm.
Có bảy tám người đang vô cùng sợ hãi chạy trốn trong rừng, chạy trối chết.
Xoạt một tiếng, một thân ảnh đã đứng trước mặt bọn họ. Thần sắc trong mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng: "Ngao ô... Đám hỗn trướng các ngươi, dám vũ nhục Thiên Binh các. Không ngờ còn muốn chạy?"
Ngươi này trên mặt đeo một cái mặt nạ kỳ quái, trên mặt nạ lại có một cái đầu sói. Trên đầu sói có khắc một chữ "ngũ" bắt mắt.
Chính là Thiên Binh các ngũ các chủ. Lang công tử, cũng chính là Lang Kiếm Vương La Khắc Địch trước kia.
Năm ngươi kia tự biết không thoát được, nghiến răng nghiến lợi: "Lang công tử, các ngươi đã giết sạch gia tộc chúng ta rồi, chẳng lẽ còn muốn chém tận giết tuyệt hay sao?"
La Khắc Địch hừ lạnh một tiếng: "Nếu các ngươi thành thành thật thật cúp đuôi làm người, bổn tọa cũng không rảnh đối phó các ngươi. Nhưng không ngờ các ngươi lại dám công kích Thiên Binh các thậm tệ. Đó chính là tội chết."
Năm người cùng rống lớn, phân ra năm phương hướng vây công.
"Ngao ô... tới hay lắm...." La Khắc Địch thét dài một tiếng, một đạo quang hoa chói mắt chợt lóe lên, trường kiếm đã xuất khỏi vỏ.
Quang mang chớp động, thương một tiếng, trường kiếm lai vào vỏ. Thân hình La Khắc Địch tựa như gió nhẹ bay lên, nhoáng một cái đã xuất hiện trên ngọn tây, sau đó lại biến mất vô tung vô ảnh.
Trong rừng rậm, năm người trừng mắt, ánh mắt không nào tin nổi, ôm chặt lấy yết hầu. Từ cổ họng năm người cùng phun ra huyết hoa, rầm rầm ngã xuống...
...
Thiên Binh các hiện tại đã như mặt trời ban trưa. Cờ xí Thiên Binh các tới nơi nào, các đại thế gia cũng phải lui bước, thậm chí ngay cả Ám Trúc cũng phải lễ nhượng ba phần.
Ở Trung Tam Thiên trước kia, chính là một chuyện tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Bờ Vong Mệnh hồ.
Cố Độc Hành ướt đẫm người từ trong hồ nước bò lên, rống lớn một tiếng, đá nát tảng cự thạch ngàn cân bên chân.
"Vẫn không thể lặn xuống dưới đáy." Cố Độc Hành thống khổ ngồi xuống: "Lão đại, ngươi ở đâu? Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?"
Hắn ngồi ở bên bờ Vong mệnh hồ, nhìn hồ nước thật lâu, cho tới khi trời đất tối đen, Cố Độc Hành rốt cuộc mới đứng lên.
Thét dài một tiếng thê lương, Cố Độc Hành hóa thân thành kiếm quang, từ bờ Vong Mệnh hồ bay lên, lao xuống núi nhanh như một tia chớp.
...
Mạc thị gia tộc.
Mạc Thiên Cơ đang ngồi trước bàn sách, nhíu mày trầm tư. Ở trước mặt hắn là một tấm giấy trắng, bên trên nét mực tung hoành, viết mấy chữ lớn. Rõ ràng là một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Mạc Thiên Cơ đang tính toán.
Thiên Binh các mục tiêu tu vi năm đầu tiên.
Cố Độc Hành, lục phẩm kiếm đế.
Kỷ Mặc, ngũ phẩm hoàng tọa.
Ngạo Tà Vân....
....
Ngạo Tà Vân nghĩ cả nửa ngày. Đặt bút lông lên mục tiêu mà các huynh đệ báo lên. Đem lục phẩm kiếm đế của Cố Độc Hành đổi thành bát phẩm kiếm đế. Kỷ Mặc thì đổi thành 'thất'
Hết thảy đều tăng lên hai phẩm.
Lẩm bẩm nói: "Cho dù chỉ tới thất phẩm, cũng cao hơn so với lục phẩm một phẩm. Đi theo Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ có một chút mục tiêu như vậy làm sao được... Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải gia tăng tu vi lên."
Có người gõ cửa, Mạc Thiên Cơ ừm một tiếng, một người đẩy cửa bước vào.
"Bá phụ hôm nay cảm thấy thế nào?" Mạc Thiên Cơ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới liền nở một nụ cười.
Người tới chính là Hắc Ma.
"So với hôm qua thì khỏe hơn không ít." Hắc Ma cười ha hả, nói: "Ta biết mấy ngày nay ngươi đang rầu rĩ cái gì... Cho nên, ta nhớ ra Hắc Ma gia tộc chúng ta có một loại bí pháp, không biết có thể trợ giúp ngươi một chút hay không."
"Bí pháp?" Hai mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên.
"Hắc Ma gia tộc sở dĩ cường đại, không phải là ở giết người, mà là ở ẩn náu." Hắc Ma cười ha hả, lấy một quyển sách từ trong người ra, khẽ đặt lên bàn: "Nếu các ngươi thật sự xuống xông lên Thượng Tam Thiên, thì khắp nơi đều là địch nhân, hơn nữa còn rất cường đại. Ẩn nấu bỏ trốn, chính là công pháp bắt buộc phải có."
Hắn đặt sách lên bàn, mỉm cười, chậm rãi đi ra ngoài: "Ta đi tìm lão Mạc đánh cờ đây."
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ đảo qua, vẻ mặt ngưng trọng hẳn lên. Đây là một quyển sách hình dáng cổ xưa, trang giấy cũng nhàu nát không chịu nổi, tựa hồ chỉ cần đụng một cái là nát vụn. cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.
Trên bìa viết năm chữ." Tiềm Tung Tuyệt Sát phổ"
Cẩm thận mở ra, chỉ thấy trên trang đầu tiên viết: Tiềm hình tu vô tung, giết người tu vô hình, thanh thủy nhập thương hải, kim long ẩn trời quang...
Mạc Thiên Cơ mở xem từng tờ từng tờ, càng xem tâm tình càng kích động.
Cuối cùng vội vàng viết mấy từ giấy, gửi đi...
...
Ở một nơi khác, Ngạo Tà Vân đang cùng Tạ Đan Quỳnh đối luyện. Hai người đều ướt đẫm mồ hôi, chật vật không chịu nổi.
Quỳnh hoa bay múa, vù vù bay tới. Ngạo Tà Vân trốn không kịp, vải trên đùi từng mảnh từng mảnh hóa thành hồ điệp bay đi. Tạ Đan Quỳnh đột nhiên kinh hô một tiếng, nhìn chân Ngạo Tà Vân.
Trên đùi Ngạo Tà Vân, một số vảy kim sắc đã bám vào cẳng chân, lập lóe ánh sáng.
"Tà Vân, long lân của ngươi mấy ngày nay mọc thật nhanh." Tạ Đan Quỳnh hưng phân nói.
"Ừ, trong khoảng thời gian này, không biết tại sao, mỗi khi trời tối lại nằm mơ thấy biến thành một con rồng.... Thật là kỳ quái." Ngạo Tà Vân có chút khổ não, cũng có chút kỳ vọng.
"Nhưng chung quy đây cũng là chuyện tốt." Tạ Đan Quỳnh nói.
"Ừm, cứ tiến bộ như vậy, nói không chừng nhiều nhất là nửa năm long lân có thể phủ tới eo. Đến lúc đó là có thể mở ra bảo tàng long mạch rồi. Cho nên, ta tính toán ngày mai liền báo tin tức cho bọn Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành. Đến lúc đó mọi người cùng nhau mở bảo tàng
Ngạo Tà Vân nói.
Tạ Đan Quỳnh do dự một chút, nói: "Đây là thứ mà Ngạo gia các ngươi thủ hộ hơn ngàn năm, chúng ta vào. thật sự không ổn lắm..."
Ngạo Tà Vân khẽ cười, nói: "Trước kia Sở lão đại ở đây, có thứ gì tốt đều chia cho mọi người. Cố Độc Hành đi theo lão đại lâu nhất, nhưng cũng chưa bao giờ thấy Sở lão đại chiếu cố đặc thù gì cho hắn cả? Tất cả mọi người đều như nhau... Ngạo Tà Vân ta há lại độc chiếm sao?"
Hắn thở dài nói: "Lại nói, ta cũng hiểu được, nếu không có các ngươi đi cùng, chỉ một mình ta thì có ý nghĩa gì?"
"Vong Mệnh hồ, người của cửu đại gia tộc đều tới đây. Chúng ta cũng nhìn thấy phong phạm cửu đại gia tộc rồi. Chỉ là... bọn họ có thể đứng vững Cửu Trọng Thiên, chúng ta không thể sao? "
Ngạo Tà Vân căm giận nói: "Cho nên ta mới muốn cùng các huynh đệ xông lên. Nhất là Lệ Bạt Thiên, Trần Phi Trần, còn có mấy người của Tiêu gia, Thạch gia... tên nhân yêu hỗn đản của Dạ gia, xử lý tất cả bọn chúng...."
Tạ Đan Quỳnh cười ha ha.
Đúng lúc này có người báo lại: "Thiếu gia, Mạc gia chủ truyền tới tin tức, mời thiếu gia nhanh tới một chuyến."
Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh nhìn nhau: "Xem ra có chuyện, chúng ta cùng đi thôi."
"Nhớ mang phụ trọng, tiện thể luyện công, chớ để mấy tên biến thái kia bỏ rơi lại đằng sau...."
"Ha ha, nói rất đúng."
...
Ở một nơi khác, đám người Kỷ Mặc, Cố Độc Hành, La Khắc Địch cũng nhận được tin tức của Mạc Thiên Cơ. Chúng huynh đệ liền từ bốn phương tám hướng tụ hợp lại....
....
Cực bắc hoang nguyên, động phủ Úy công tử.
Úy công tử một thân nhẹ nhàng khoan khoái, từ trong động đi ra, hai tay vung lên. Cửa động đóng lại, thân hình bay vút lên, hướng về một phương hướng khác mà cấp tốc lao đi.
"Thời gian dài như vậy rồi, cũng không biết Trúc Tử bế quan thế nào rồi...." Úy công tử vừa đi vừa nghĩ: "Tên Sở Dương hỗn đản, không phải thật sự chết đuối dưới Vong Mệnh hồ chứ... Nếu đúng thì thật thành chuyện cười rồi."
"Dị tượng Cửu Kiếp kiếm xuất hiện, chứng tỏ Cửu Kiếp kiếm chủ không chết. Nếu không cheét, vậy tên gia hỏa này đang ở đâu?"
Nghĩ nghĩ, vẫn không có đầu mối: "Ta đi tìm Trúc Tử trước đã, định hôn sự với Lộ Lộ trước đã, chuyện này không quyết, tâm không tĩnh nổi...."
,,,,
Trong khoảng thời gian này, Sở đại lão bản tọa trấn Tử Tinh Hồi Xuân đường, một ngày kiếm đấu tiền.
Nháy mắt, từ lúc Tử Tinh Hồi Xuân đường khai trương, đã được gần một tháng rồi. Mấy hôm đầu tiên, mỗi khi trời tối, Sở thần y lại phải mò ra ngoài đánh lén, sau đó hôm sau tiếp nhận thành quả lão động của mình tối hôm trước, tiến hành trị liệu kiếm tử tinh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.