Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 419: Cho các ngươi một cái đại nhân tình

Phong Lăng Thiên Hạ

26/06/2017

“Là địch cũng cần được tôn trọng!” Sở Dương ngẩng đầu nói: “Người đã chết rồi, ta tới phúng viếng, đó là tâm ý của ta. Gia Cát gia tộc chẳng lẽ ngay cả một chút độ lượng cũng không có sao?”

Vẫn đứng ở vị trí đầu não. Gia Cát Vân Sơn âm trầm nói: “Sở huynh đệ lần này đến không phải chẳng qua là đến phúng viếng thôi sao?”

Sở Dương cười một tiếng nói: “Đúng là gia chủ đại nhân minh xét, lần này ta đến là có vài chuyện. Chuyện thứ nhất chính là phúng viếng chư vị tiền bối; Chuyện thứ hai chính là muốn cùng gia chủ đại nhân thương nghị một số chuyện... Về phần chuyện thứ ba, đó là muốn Gia Cát gia chủ hỗ trợ”.

Gia Cát Vân Sơn ánh mắt chớp động nói: “Ý Sở thần y chính là nói chuyện ở chỗ này ư?”

Sở Dương ngay thẳng nói: “Kính xin gia chủ di giá sang chỗ khác, tại hạ cùng gia chủ ngay mặt trò chuyện với nhau”.

Gia Cát Vân Sơn trầm ngâm một chút rồi nói: “Các ngươi ở chỗ này, ta cùng với Sở thần y đi nói chuyện một chút”.

Tuy nhiên có người giận dữ hét lên: “Hạng người như thế, gia chủ nói chuyện làm gì? Trực tiếp đánh chết hắn ném xuống sông!”

Gia Cát Vân Sơn cả giận nói: “Câm miệng! Hôm nay là ngày nào? Sao cho ngươi càn rỡ như thế? Sau ngày hôm nay, lập tức về Giới Luật Đường tiếp nhận trừng phạt!” Ngay sau đó xoay người lại nhìn Sở Dương nói: “Sở thần y, mời”.

Sở Dương cười một tiếng nói: “Mời” rồi đi theo Gia Cát Vân Sơn ra ngoài.

Phía sau, nhất thời là một trận tao loạn, mọi người trong Gia Cát gia tộc đều giận muốn điên lên, thi nhau chửi bới ầm ĩ.

Sau khi tới thư phòng, phân chủ khách ngồi xuống, Gia Cát Vân Sơn sai thị nữ dâng trà và nói: “Sở thần y, có chuyện gì muốn chỉ giáo cho lão phu, xin nói rõ”.

Sở Dương nhàn nhạt cười cười không nói gì, ngược lại hỏi: “Gia chủ cho rằng hôm nay ta tới đây có đúng hay không?”

Gia Cát Vân Sơn dù hàm dưỡng hơn nữa cũng suýt nữa bị một câu hỏi này làm cho tức tối đến nhảy dựng lên. Ngươi hôm nay tới đây, một đường nhục nhã, đem cả người sống lẫn người chết mắng chửi một trận, ngươi còn nói ngươi tới đây có đúng hay không?

Hôm nay lại tiện nghi mà khoe mẽ, ngươi hỏi thẳng ta xem ngươi tới có đúng hay không...

“Bản thân Sở thần y cho rằng ngươi tới có đúng hay không?” Gia Cát Vân Sơn cố nén giận nhàn nhạt hỏi lại.

“Đúng!” Sở Dương nói như đinh chém sắt: “Hôm nay ta đến thật sự là chính xác vô cùng!”

Vẻ mặt Gia Cát Vân Sơn nhất thời xanh tím, hắn ngẩng đầu hung hăng nhìn Sở Dương nói: “Sở Dương! Ngươi không khỏi có chút khinh người quá đáng rồi!”

“Không phải vậy, hôm nay ta đến đối với Gia Cát gia tộc các ngươi cũng là đại hảo sự!” Sở Dương thản nhiên nói: “Tại sao lại nói là khinh người quá đáng chứ?”

Gia Cát Vân Sơn giận dữ nói: “Ngươi hôm nay đến đây chê cười chúng ta, sao lại nói là đại hảo sự? Quả thực là buồn cười!”

Sở Dương cười lạnh nói: “Xin hỏi Gia Cát gia chủ, tâm tình của mọi người trong Gia Cát gia tộc như thế nào? Có người muốn trả thù hay không? Có người chủ mưu xuất thủ hay không? Những thứ này. Gia Cát gia chủ cũng sẽ nói là không biết đấy chứ?”

Gia Cát Vân Sơn cứng họng. Đúng là trong mấy ngày nay. Gia Cát gia tộc một mực thảo luận việc trả thù nhưng may có các tồn tại cao tầng cố gắng áp chế nên mới tạm thời đem áp xuống.

Sau tang sự ngày hôm nay, có khả năng làn sóng báo thù sẽ ngày càng mạnh hơn! Gia Cát Vân Sơn lúc này cũng đang lo lắng về chuyện này, bởi vì, sau ngày hôm nay không khí sẽ sôi trào tới đỉnh, cũng sẽ khó lòng áp chế được nữa. Nếu sử dụng thủ đoạn cứng rắn áp chế thì sợ rằng sẽ có nội loạn.



“Nếu Gia Cát gia chủ không nói ta sẽ làm cho Gia Cát gia chủ phải thừa nhận. Ta chỉ nói một câu, nếu các ngươi muốn đi trả thù, ta sẽ như thế nào?” Sở Dương cười lạnh một tiếng thản nhiên nói: “Hạ thủ lưu tình là chuyện chúng ta sẽ không.”

Những lời này nói ra không chút khách khí nhưng lại làm cho Gia Cát Vân Sơn rơi vào trầm tư. Chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra!

Sở Dương thản nhiên nói: “Hôm nay Sở mỗ một thân một mình cường thế mà đến chính là muốn nhắc nhở chư vị, chớ có làm cái chuyện không công chịu chết này!”

Gia Cát Vân Sơn trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói: “Sở thần y hôm nay đến đây thật sự là có lòng tốt như vậy sao?”

Sở Dương thản nhiên nói: “Chẳng lẽ còn có ý khác?”

Gia Cát Vân Sơn cười lạnh nói: “Sau cuộc chiến Đồ Đạo các ngươi cũng tổn thất thảm trọng? Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cho dù bây giờ gia tộc bọn ta vọng động, thật sự đi trước nhất cử đem bọn ngươi triệt để diệt trừ cũng có nhiều khả năng! Mà điều Sở thần y bây giờ đang lo lắng chính là chuyện đó sao?”

Điều Sở Dương lo lắng trên thực tế chính là chuyện này. Bởi vì Gia Cát Gia tộc bây giờ đã thành tang binh. Tình huống như thế lại thêm vào mồi lửa tang sự khiến cho có mấy kẻ lỗ mãng liều mạng xông lên...

Nhưng hắn bây giờ sao có thể thừa nhận nên cười lạnh một tiếng nói: “Gia Cát gia chủ bây giờ có thể đi trước một bước đi”.

Gia Cát Vân Sơn đưa mắt nhìn Sở Dương nói: “Nhưng Sở thần y chắc cũng không có lòng tốt đến nhắc nhở như vậy”.

Sở Dương không hề nhượng bộ chút nào nhìn thẳng vào hắn thản nhiên nói: “Tự nhiên là có nguyên nhân. Bởi vì, đối với Gia Cát gia tộc ta cũng có yêu cầu”.

“Yêu cầu gì?” Gia Cát Vân Sơn hỏi.

“Tam thúc Sở Phi Hàn của ta bị các ngươi bắt giữ!” Trên mặt Sở Dương lộ ra

Một tia oán giận nói: “Xin hỏi Gia Cát gia chủ, cái này chính là thủ đoạn của cửu đại gia tộc sao?”

“Lại có chuyện này à?”, ánh mắt Gia Cát Vân Sơn lóe lên hỏi lại.

“Nếu gia chủ nói một câu không biết như vậy tại hạ xin cáo từ”. Sở Dương đứng lên: “Từ nay về sau, ta cũng chỉ có thể ở lại Thiên Cơ Thành thôi. Nơi này tuyết trắng, phong cảnh rất tốt”.

Gia Cát Vân Sơn đâu muốn để cho hỗn đản này thường trú ở Thiên Cơ Thành? Ngươi thường trú cũng không sao nhưng cạnh ngươi còn có hai đại sát tinh Phong Nguyệt. Nếu hai gã đó cũng đi theo ngươi đến Thiên Cơ Thành thường trú... Thì Gia Cát gia tộc chúng ta còn sống được nữa hay không?

“Từ từ đã... Sở thần y chớ có vội”. Gia Cát Vân Sơn vội vàng ngăn trở, nhiệt tình giữ lại cười nói: “Chắc là đoạn thời gian trước khi lục soát kẻ khả nghi nên bắt nhầm quý Tam thúc rồi... Nếu không, Gia Cát gia tộc chúng ta là danh môn vọng tộc, sao có thể làm ra chuyện đó chứ?”

Sở Dương ha ha cười lạnh một tiếng nói: “Bắt nhầm?”

“Đúng, có thể là bắt nhầm”. Gia Cát Vân Sơn cười khan một tiếng nói.

“Nếu là bắt nhầm thì xin Gia Cát gia chủ hỗ trợ thả ra đi”. Sở Dương thản nhiên nói: “Đây cũng là chuyện thứ nhất muốn Gia Cát gia chủ cho phép làm”.

Gia Cát Vân Sơn thở ra một hơi nói: “Vậy hả? Ha hả... Sở thần y, bằng thái độ như thế tới yêu cầu ta thả người sao?”

Sở Dương đứng lên nói: “Thật ra ta cũng không muốn vậy, chính là hai vị tiền bối Phong Nguyệt nhớ đến giao tình cùng Gia Cát gia tộc nên cố ý yêu cầu Gia Cát gia tộc thả người, nếu gia chủ đại nhân không muốn như vậy ta liền trở về bẩm báo lại”.



Gia Cát Vân Sơn mặt liền biến sắc vội vàng lại đứng dậy ngăn cản nói: “Cái này tự nhiên là có thể thương lượng mà, Phong Nguyệt tiền bối đã có ý như vậy... Ha hả, không biết Phong Nguyệt tiền bối là nói như thế nào?”

Sở Dương nói: “Lúc ấy Phong tiền bối cũng không có nói gì mà là Nguyệt tiền bối nói. Nguyệt tiền bối nói: Nói cho Gia Cát gia tộc, bảo bọn họ thả người bằng không hai chúng ta phải đến hậu hoa viên Gia Cát gia tộc đi dạo một chút, dù sao, lâu rồi cũng chưa từng gặp Thương Khung, vừa lúc đi thăm một chút”.

Sở Dương nói: “Những lời này tại hạ có chút không hiểu được nên không thể làm gì khác hơn là chuyển nguyên lời mà cũng không giải thích gì thêm. Thiên Khung cái gì đó rồi vì sao lại phải đến hậu hoa viên Gia Cát gia tộc thì ta không biết?”

Gia Cát Vân Sơn trong lòng cười khổ, những lời này cần gì phải giải thích? Lần này Thương Khung không phải là Thiên khung mà chính là lão tổ tông chúng ta, tên là Gia Cát Thương Khung...

“Nguyệt tiền bối còn nói, Vũ Tuyệt Thành đại nhân thương thế trầm trọng, muốn đưa hắn ra ngoài tìm thuốc chữa thương... Nhưng vướng nhiều loại tục sự quấn thân nên cũng khó có thể rời đi. Nếu thật sự không có biện pháp thì cùng đành phái người đi ra ngoài còn hai người bọn họ ở lại Thiên Cơ Thành ngồi chờ”.

Gia Cát Vân Sơn khẳng khái nói: “Chớ nói đây là tâm nguyện của hai vị tiền bối Phong Nguyệt, nếu không có thì Gia Cát gia tộc chúng ta cũng sẽ không bắt người vô tội. Sở thần y chờ đó, ta đi xem chuyện này rồi lập tức cho Sở thần y một cái công đạo. Xin Sở thần y hồi bẩm với hai vị tiền bối Phong Nguyệt”.

Hắn thầm nghĩ, quả nhiên là lợi hại; Ngay cả nhân vật như Vũ Tuyệt Thành cũng bị bắt làm tù binh... Sát tinh như vậy nên sớm đi đi là hơn. Bọn họ còn ở chỗ này, Gia Cát gia tộc chúng ta ngay cả ăn cơm cũng ăn không vô nữa.

Sở Dương mỉm cười nói: “Ta đi cùng Gia Cát gia chủ. Gia Cát gia chủ nói là bắt nhầm như vậy sợ là cũng không nhận ra Tam thúc ta, nếu ta không đi thì chẳng lẽ lại bắt Gia Cát gia tộc đem tất cả những người bắt được thả ra hay sao?”

Gia Cát Vân Sơn cười khổ nói: “Cũng tốt”.

Vừa mới nói ra là không biết ai là Tam thúc người ta, tiếp theo lại đem chánh chủ thả ra thì không phải là tự vả vào miệng mình sao?

Nhưng đưa Sở Dương đi vào nhưng cũng có chút không ổn bởi vì chốn lao ngục kia chính là một trong mấy nơi bí ẩn của Gia Cát gia tộc, nơi đó giam giữ không ít nhân vật trọng yếu.

Sau khi bắt được Sở Phi Hàn, Gia Cát gia tộc vốn muốn đầu cơ kiếm lợi nên tự nhiên là phải cẩn thận giam giữ ở loại địa phương này.

Đâu dự đoán được, con hàng này lại mượn da hổ kiêu ngạo trực tiếp tìm tới cửa? Hơn nữa còn tỏ thái độ uy hiếp và hù dọa, làm cho người ta khó có thể chịu được.

Không biết làm sao bây giờ, Phong Nguyệt bên kia cũng không qua được.

Trong lòng Gia Cát Vân Sơn đang cực kỳ bối rối. Hắn đang suy nghĩ thì lại nghe Sở Dương nói: “Thế nào, Gia Cát gia chủ, ta có lời nói thật, ta đây chính là muốn tặng cho gia tộc các ngươi một cái nhân tình thật to?”

“Ách?” Gia Cát Vân Sơn đột nhiên ngẩn ra. Dựa vào lời này của ngươi thì đến cuối cùng, ngược lại thành ngươi đưa cho chúng ta một cái đại nhân tình?

Sở Dương ha hả cười một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ bằng vào tu vi của hai vị tiền bối Phong Nguyệt, trực tiếp tới cứu một người chả phải là quá đơn giản hay sao?”

Gia Cát Vân Sơn chỉ cảm thấy đầy bụng đều là hoàng liên, đành liên tục gật đầu nói: “Sở thần y đúng là có thịnh tình, Gia Cát gia tộc vĩnh cảm ơn đại đức này”.

Không làm sao được, không thể làm gì khác hơn là mang theo Sở Dương mà đi. Hắn thầm nghĩ nên nhanh chóng tống con hàng này đi thôi. Mau để cho bọn họ rời Thiên Cơ Thành đi, sau này cửu đại gia tộc cững không quản người này nữa mà toàn lực chuẩn bị chiến tranh với Cửu Kiếp Kiếm Chủ.

Dĩ nhiên, vào lúc thích hợp nếu có thể thì cũng muốn cho người này nếm chút đau khổ nhưng trăm triệu lần không thể để bị nắm được nhược điểm...

Sở Dương một đường đi theo Gia Cát Vân Sơn, đi một hồi lâu mới đến cửa mật lao nhưng hoàn toàn dưới lòng đất.

Thủ vệ mở cửa, hai người được hai vị cao thủ hộ tống một đường đi vào, càng ngày không khí càng âm u.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook