Quyển 7 - Chương 405: Đã chết lại sống, sống lại chết
Phong Lăng Thiên Hạ
26/06/2017
Diệp Mộng Sắc nói: “Oa?”
Dạ Sắc cười lạnh: “Phía trước, khí thế của hắn đã thành, khí thế như cầu vồng! Tại thời khắc này cho dù ta đây là tam phẩm chí tôn đi lên, muốn bắt hắn cũng cần trả giá một ít! Còn về đám cửu phẩm thánh cấp này đi lên thì sẽ bị hắn giết hết! Tuyệt đối không có ai may mắn thoát khỏi”.
“Cho nên, lúc này nên đưa những người này lên cho hắn giết! Cho hắn giết đủ đi! Giết đủ rồi mà chúng ta không vào thì hắn tự nhiên sẽ nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi thì nhuệ khí này sẽ không còn nữa rồi”.
Dạ Sắc thản nhiên nói: “Khi đó, chỉ cần vài vị cửu phẩm thánh cấp đi lên là có thể bắt được hắn!”
Diệp Mộng Sắc có chút nghẹn họng nhìn hắn trân trối nói: “Ngươi nghĩ như vậy hả? Ngươi thật không là vì anh hùng tiếc anh hùng...”.
“Anh hùng cái rắm!” Dạ Sắc thô lỗ nói: “Anh hùng đều bị chết rất sớm!”
Diệp Mộng Sắc lập tức tức không nói ra lời: “Ngươi cứ như vậy, tùy ý để những người này chết ở dưới đao của hắn là vì tiêu ma nhuệ khí... Mà ngươi cũng biết rất rõ ràng, nếu ngươi ra tay thì ngay cả phải trả giá thì cái giá cũng nhỏ bé là có thể bắt được hắn, nhưng ngươi vì không muốn trả một cái giá nhỏ bé mà để cho một trăm người chết ở trong tay người khác?”
Dạ Sắc thờ ơ nói: “Diệp công tử, ở đây, ta cho ngươi một lời khuyên. Tư chất của ngươi rất tốt nhưng ở Diệp gia, ngươi cũng chỉ là Tam công tử mà không phải Đại công tử. Cái này ngoài lý do thứ tự sinh trước sau và tuổi ngươi còn nhỏ ra thì cái thứ hai, quan trọng nhất là ngươi không có cái khí độ của thượng vị giả!”
Diệp Mộng Sắc giận quá hoá cười nói: “Cái gì là khí độ của thượng vị giả?”
“Khí độ Thượng vị giả chính là cho dù phải tâm ngoan thủ lạt, nên lợi dụng thì sẽ lợi dụng, nên vứt bỏ sẽ vứt bỏ!” Dạ Sắc dạy bảo nói: “Ở thời khắc mấu chốt, bỏ đi một trăm người, một ngàn người mà bảo toàn một người. Người này có bị giá trị bảo toàn! Nói ví dụ như hiện tại trong tình huống này chính là ta”.
“Ta là chí tôn tam phẩm. Một chút tổn thương đối với ta mà nói không đáng nhắc đến nhưng nếu kẻ địch thế đại, vào thời khắc mấu chốt ta có thể đi, có thể truyền đạt tin tức, có thể bao quát cả hai mặt, có thể còn sống trở về. Đem tin tức mà gia tộc yêu cầu mang về. Nếu ta vì muốn bảo hộ bọn họ mà bị thương, thì có thể sẽ bị dính vào bên trong. Một lưới bắt hết! Gia tộc chẳng hay biết gì, thành oan án!”
“Một điểm tổn thương nhỏ nhưng có thể tạo thành kết quả như vậy. Hoàn toàn bất đồng!” Dạ Sắc thản nhiên nói: “Cho nên ta thà trả giá mạng hơn một trăm người chứ sẽ không dùng bản thân đi lên đối cứng với một vị đao thánh có nhuệ khí đã thành vô kiên bất tồi!”
“Đó là ngu xuẩn!” Dạ Sắc nhìn Diệp Mộng Sắc nói: “Diệp thiếu chủ, khuyết điểm lớn nhất của ngươi đó chính là trọng tình trọng nghĩa!”
Diệp Mộng Sắc cắn chặt răng muốn mắng hắn nhưng chẳng biết tại sao lại cúi đầu xuống tự hỏi: Trọng tình trọng nghĩa là sai sao?
Đổng Vô Thương đã giết hết người rồi, lúc này đang chống đao đứng ờ giữa sân lạnh lùng nhìn về phía đối diện. Hô hấp của hắn đã chậm rãi bình tĩnh lại.
Trong lúc đó, có không ít người nóng lòng muốn thử, hai mắt đỏ bừng muốn giết chết đại cừu nhân này nhưng đều bị Dạ Sắc ngăn cản.
“Lúc này, ta muốn cho hắn nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi, hô hấp vững vàng rồi. Bề ngoài nhìn lại thì chính là đã hết mệt mỏi nhưng thực ra là nhuệ khí mất sạch rồi!”
“Giao chiến tại tầng cấp này khí thế rất quan trọng!”
Một lát sau, hô hấp của Đổng Vô Thương rốt cục đã vững vàng nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, loại khí thế vô kiên bất tồi trên người hắn giờ phút này đã biến mất rồi.
Dạ Sắc hai tay chắp sau lưng cẩn thận nhìn Đổng Vô Thương thản nhiên nói: “Tất cả cửu phẩm thánh cấp đồng loạt ra tay chém giết Đổng Vô Thương! Lão phu cho các ngươi áp trận, tự tay đi bắt giết Sở Dương cùng Mạnh Siêu Nhiên!”
Mọi người dạ một tiếng rồi lao lên phía trước. Đúng lúc này đột nhiên có một biến cố xảy ra, một thân ảnh cả người là máu lặng yên đứng lên, ở phía sau mọi người mà đột ngột hạ sát thủ!
Sau vài tiếng kêu thảm thiết mọi người mới kinh ngạc xoay người lại. Chỉ thấy trước mặt có một người, mặt và đầu cổ đầy máu đen, trong tay cầm một thanh đoản kiếm lúc này đang rút từ ngực một vị Cửu phẩm thánh cấp ra rồi lại đâm vào ngực người vừa mới kinh ngạc xoay người lại.
Nhìn thấy mọi người quay đầu lại xem, người này lên tiếng cười to: “Ngao ô ~~! Các ngươi thật khờ, ta giết thật sự sảng khoái oa ha ha ha...”
Mọi người trong lúc nhất thời tức giận đến bể phổi.
Nhuế Bất Thông! Hỗn đản này thì ra không chết! Dĩ nhiên là giả chết!
Cho dù giả chết thì lại có năm vị Cửu phẩm thánh cấp cao thủ bị hủy ở trong tay hắn. Lẽ ra, thánh cấp cao thủ trên cơ bản đều có năng lực tự chữa thương nhất định, nhất là gặp phải kẻ địch có phẩm cấp thấp hơn thì thương tổn cơ bản sẽ không một kích mất mạng.
Nhưng không biết làm sao mà phàm là bị tiều tử này đánh lén đều chết oan chết uổng. Mọi người lòng tràn đầy nghẹn khuất, không ngờ lúc không ai rảnh chú ý tới Nhuế Bất Thông đã ra tay và không phải là thánh cấp ngũ phẩm lúc trước nữa mà đã biến thành thánh cấp thất phẩm!
Nhuế Bất Thông càn rỡ cười to nói: “Một đám ngu ngốc ha ha... Dĩ nhiên cứ như vậy buông tha ta, nhìn thấy lão tử ngã xuống liền cho rằng đã chết sao... Lúc đối địch sơ ý như vậy, đúng là cửu đại gia tộc... Oa ha ha, thật sự là buồn cười chết ta”.
Mọi người trong lúc nhất thời trong lòng hỗn độn, chẳng lẽ thật sự là như thế? Đám tham dự vây công Nhuế Bất Thông cơ bản đã chết sạch sẽ rồi, giờ phút này không có người đối chất nữa.
“Phế vật!” Dạ Sắc cũng tức giận mắng to một tiếng rồi thân hình chợt lóe lên, hắn đi đến trước người một vị cửu phẩm thánh cấp đột tử rồi vung tay lên, lồng ngực của vị thánh cấp này lập tức bị mở ra.
Khi nhìn thấy thương thế bên trong, Dạ Sắc cũng không nhịn không được hít sâu một hơi lãnh khí. Chỉ thấy tim vị cửu phẩm thánh cấp này đã biến thành tro giống như là bị đại hỏa đốt cháy vậy.
Dạ Sắc đứng dậy, đồng tử co lại nhìn Nhuế Bất Thông hỏi: “Ngươi luyện công phu gì thế?”
Hoả diễm công pháp Dạ sắc cũng biết vài loại mà làm cho thấp giai cao thủ đánh lén cao giai còn có thể đốt cháy bên trong, bề ngoài không nhìn ra thật đúng là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy.
Nhuế Bất Thông tựa như đang muốn rút chân chạy trốn, nhưng nghe hỏi vậy thì cười nói: “Sao thế? Ta lợi hại không? Ngươi nhìn xem có phải có chút quen mắt hay không? Có muốn học hay không? Ân? Có muốn học hay không?”
Hắn càn rỡ cười lớn một tiếng: “Muốn học thì liền quỳ xuống dập đầu bái ta làm thầy, lão tử tự nhiên sẽ dạy cho ngươi một thân công phu đủ để tung hoành thiên hạ! Cho ngươi chung thân được lợi! Đến đây đi, đến đây đi đồ nhi, vi sư ở chỗ này chờ gặp ngươi”.
Hắn đứng thẳng lưng ưỡn bụng bộ dạng như vậy tựa như đã thành lão sư của Dạ Sắc vậy, cư nhiên lại còn móc ra một khối tử tinh cầm ở trong tay nói: “Vi sư ngay cả lễ gặp mặt cũng đã chuẩn bị xong rồi”.
Dạ Sắc trong mắt sát khí đại thịnh, đột nhiên người nhảy dựng lên lấy tốc độ sét đánh lao tới chỗ Nhuế Bất Thông rồi hung hãng đánh một chưởng về phía ngực hắn.
Nhuế Bất Thông quát to một tiếng rồi liều mạng đem đoản kiếm đâm ra phía trước. Bốp một tiếng, đoản kiếm đã bị bẻ gẫy.
Nhuế Bất Thông toàn thân gãy nát bay ra ngoài. Trên không trung máu tươi phun ra, ngay cả nội tạng tan nát, sau khi bay ra xa hơn mười trượng mới rớt xuống mặt đất quay cuồng hai cái rồi bất động. Cả người cơ hồ đã bị đánh nát!
“Lần này nếu ngươi còn sống thêm được. Lão tử sẽ kêu ngươi là cha!” Dạ Sắc hừ lạnh một tiếng, rút bàn tay về ống tay áo quát lạnh nói: “Lên! Giết Đổng Vô Thương!”
Tất cả mọi người đều có chút cảm giác buồn cười: Ngươi là một vị tam phẩm chí tôn. Đã toàn lực ra tay đem người ta đánh nát rồi làm sao còn có thể sống lại được đây?
Mọi người lúc này mới điên cuồng hét lên một tiếng rồi phóng đi. Đối diện, Đổng Vô Thương đột nhiên đứng lên, không chút né tránh đón đầu lao đến.
Chỉ có Diệp Mộng Sắc là có chút kinh ngạc nhìn Nhuế Bất Thông toàn thân dập nát mà thầm nghĩ: Vừa rồi trong tay hắn cũng có một thanh đoản kiếm, hiện tại là sao?
Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ở chỗ Nhuế Bất Thông cũng có một thanh đoản kiếm đã bị cắt thành hai đoạn!
“Thì ra hắn có hai thanh thần binh lợi khí như vậy.” Diệp Mộng Sắc lẩm bẩm nói.
Bên kia, đã giống như thiên lôi chống lại địa hỏa. Dạ Sắc đoán không sai, Đổng Vô Thương chỉ là một tiếng trống làm hăng hái tinh thần lao tới, sau khi trải qua một lúc nghỉ ngơi, tuy thể lực đã khôi phục nhưng nhuệ khí đã tan mất. Giờ phút này tuy rằng vẫn uy mãnh như trước nhưng thân giống như hãm vào vũng bùn, có chút ứng phó không được.
Dù sao, đám người này vô luận là ai đều cao hơn hắn hai phẩm, đều là cửu phẩm thánh cấp a.
Sau khi đi lên chém ra hai cái thì lập tức lâm vào khổ chiến.
Một tiếng thét dài! Một đạo kiếm ý đột nhiên tràn ngập trên không trung! Nó giống như vương giả buông xuống, thiên hạ phủ phục.
Từng tiếng lượng kiếm ngân vang ngang trời xuất thế. Uy vũ đường hoàng, rung động trời cao!
Ở cùng thời khắc đó tất cả kẻ dùng kiếm, trường kiếm trong tay không thể khống chế nổi, đều phát ra một tiếng kiếm ngân vang! Tựa hồ như thảo dân hèn mọn đột nhiên gặp vương giả nên bái phục sát đất làm đại lễ!
Tuy nhiên trường đao của Đổng Vô Thương lại không bị ảnh hưởng, bắt lấy cơ hội này, đại đao triển khai chém ra một trận mãnh liệt! Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tất cả cao thủ làm sao có thể dự đoán được nơi này không chỉ có một vị Đao trung thánh quân mà cư nhiên còn có một vị Kiếm trung thánh quân?
Giờ khắc này đều vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị Đổng Vô Thương một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chém bay ba tên cửu phẩm thánh cấp!
Một đạo kiếm quang, huy hoàng sáng lạn từ trong phòng bay ra, tựa như một đạo cầu vồng kinh thiên, chợt lóe lên rồi lao vào trong đám người đang hỗn chiến, sát sát sát vài tiếng vang, vài vị thánh cấp cao thủ đã bị kiếm quang chặt đứt.
Kiếm quang xoay quanh một vòng rồi rốt cục hạ xuống, mọi người lui ra phía sau một bước nhìn chăm chú vào. Chỉ thấy một thiếu niên, trong tay cầm trường kiếm, hắc у như mực, mặt mỉm cười tao nhã đứng ở trước mặt mọi người. Trên tay hắn, mũi kiếm còn đầm đìa máu tươi nhỏ giọt...
“Sở Dương?!” Tất cả mọi người đều chấn động! Trong lúc nhất thời, ít ai dám tin tưởng vào mắt mình!
Sở Dương... Hắn không phải là Quân cấp nhất phẩm sao? Sao đã thành Kiếm trung thánh quân rồi?
Sở Dương nhàn nhạt cười nói: “Chính là tại hạ, xin chào các vị. Hiếm thấy trong một buổi sáng sớm lại có nhiều khách đến vậy, thật sự là thịnh tình đáng khen”.
Đến làm khách? Nhìn máu đen đầy đất, khắp nơi ngổn ngang thi thể, chân tay đứt cụt, mọi người trong lúc nhất thời đều không biết nói gì.
“Sở Dương, thì ra ngươi là Kiếm trung thánh quân! Hảo hảo hảo! Nhiều người như vậy đều bị ngươi lừa rồi, ngươi ẩn dấu thực lực lâu như thế là vì cớ gì??” Dạ Sắc nhịn không được có chút cuồng nộ hỏi.
Tại sao Sở Dương đột nhiên lại thành Kiếm trung thánh quân? Điều này làm hắn rất kỳ quái!
Dạ Sắc cười lạnh: “Phía trước, khí thế của hắn đã thành, khí thế như cầu vồng! Tại thời khắc này cho dù ta đây là tam phẩm chí tôn đi lên, muốn bắt hắn cũng cần trả giá một ít! Còn về đám cửu phẩm thánh cấp này đi lên thì sẽ bị hắn giết hết! Tuyệt đối không có ai may mắn thoát khỏi”.
“Cho nên, lúc này nên đưa những người này lên cho hắn giết! Cho hắn giết đủ đi! Giết đủ rồi mà chúng ta không vào thì hắn tự nhiên sẽ nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi thì nhuệ khí này sẽ không còn nữa rồi”.
Dạ Sắc thản nhiên nói: “Khi đó, chỉ cần vài vị cửu phẩm thánh cấp đi lên là có thể bắt được hắn!”
Diệp Mộng Sắc có chút nghẹn họng nhìn hắn trân trối nói: “Ngươi nghĩ như vậy hả? Ngươi thật không là vì anh hùng tiếc anh hùng...”.
“Anh hùng cái rắm!” Dạ Sắc thô lỗ nói: “Anh hùng đều bị chết rất sớm!”
Diệp Mộng Sắc lập tức tức không nói ra lời: “Ngươi cứ như vậy, tùy ý để những người này chết ở dưới đao của hắn là vì tiêu ma nhuệ khí... Mà ngươi cũng biết rất rõ ràng, nếu ngươi ra tay thì ngay cả phải trả giá thì cái giá cũng nhỏ bé là có thể bắt được hắn, nhưng ngươi vì không muốn trả một cái giá nhỏ bé mà để cho một trăm người chết ở trong tay người khác?”
Dạ Sắc thờ ơ nói: “Diệp công tử, ở đây, ta cho ngươi một lời khuyên. Tư chất của ngươi rất tốt nhưng ở Diệp gia, ngươi cũng chỉ là Tam công tử mà không phải Đại công tử. Cái này ngoài lý do thứ tự sinh trước sau và tuổi ngươi còn nhỏ ra thì cái thứ hai, quan trọng nhất là ngươi không có cái khí độ của thượng vị giả!”
Diệp Mộng Sắc giận quá hoá cười nói: “Cái gì là khí độ của thượng vị giả?”
“Khí độ Thượng vị giả chính là cho dù phải tâm ngoan thủ lạt, nên lợi dụng thì sẽ lợi dụng, nên vứt bỏ sẽ vứt bỏ!” Dạ Sắc dạy bảo nói: “Ở thời khắc mấu chốt, bỏ đi một trăm người, một ngàn người mà bảo toàn một người. Người này có bị giá trị bảo toàn! Nói ví dụ như hiện tại trong tình huống này chính là ta”.
“Ta là chí tôn tam phẩm. Một chút tổn thương đối với ta mà nói không đáng nhắc đến nhưng nếu kẻ địch thế đại, vào thời khắc mấu chốt ta có thể đi, có thể truyền đạt tin tức, có thể bao quát cả hai mặt, có thể còn sống trở về. Đem tin tức mà gia tộc yêu cầu mang về. Nếu ta vì muốn bảo hộ bọn họ mà bị thương, thì có thể sẽ bị dính vào bên trong. Một lưới bắt hết! Gia tộc chẳng hay biết gì, thành oan án!”
“Một điểm tổn thương nhỏ nhưng có thể tạo thành kết quả như vậy. Hoàn toàn bất đồng!” Dạ Sắc thản nhiên nói: “Cho nên ta thà trả giá mạng hơn một trăm người chứ sẽ không dùng bản thân đi lên đối cứng với một vị đao thánh có nhuệ khí đã thành vô kiên bất tồi!”
“Đó là ngu xuẩn!” Dạ Sắc nhìn Diệp Mộng Sắc nói: “Diệp thiếu chủ, khuyết điểm lớn nhất của ngươi đó chính là trọng tình trọng nghĩa!”
Diệp Mộng Sắc cắn chặt răng muốn mắng hắn nhưng chẳng biết tại sao lại cúi đầu xuống tự hỏi: Trọng tình trọng nghĩa là sai sao?
Đổng Vô Thương đã giết hết người rồi, lúc này đang chống đao đứng ờ giữa sân lạnh lùng nhìn về phía đối diện. Hô hấp của hắn đã chậm rãi bình tĩnh lại.
Trong lúc đó, có không ít người nóng lòng muốn thử, hai mắt đỏ bừng muốn giết chết đại cừu nhân này nhưng đều bị Dạ Sắc ngăn cản.
“Lúc này, ta muốn cho hắn nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi, hô hấp vững vàng rồi. Bề ngoài nhìn lại thì chính là đã hết mệt mỏi nhưng thực ra là nhuệ khí mất sạch rồi!”
“Giao chiến tại tầng cấp này khí thế rất quan trọng!”
Một lát sau, hô hấp của Đổng Vô Thương rốt cục đã vững vàng nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, loại khí thế vô kiên bất tồi trên người hắn giờ phút này đã biến mất rồi.
Dạ Sắc hai tay chắp sau lưng cẩn thận nhìn Đổng Vô Thương thản nhiên nói: “Tất cả cửu phẩm thánh cấp đồng loạt ra tay chém giết Đổng Vô Thương! Lão phu cho các ngươi áp trận, tự tay đi bắt giết Sở Dương cùng Mạnh Siêu Nhiên!”
Mọi người dạ một tiếng rồi lao lên phía trước. Đúng lúc này đột nhiên có một biến cố xảy ra, một thân ảnh cả người là máu lặng yên đứng lên, ở phía sau mọi người mà đột ngột hạ sát thủ!
Sau vài tiếng kêu thảm thiết mọi người mới kinh ngạc xoay người lại. Chỉ thấy trước mặt có một người, mặt và đầu cổ đầy máu đen, trong tay cầm một thanh đoản kiếm lúc này đang rút từ ngực một vị Cửu phẩm thánh cấp ra rồi lại đâm vào ngực người vừa mới kinh ngạc xoay người lại.
Nhìn thấy mọi người quay đầu lại xem, người này lên tiếng cười to: “Ngao ô ~~! Các ngươi thật khờ, ta giết thật sự sảng khoái oa ha ha ha...”
Mọi người trong lúc nhất thời tức giận đến bể phổi.
Nhuế Bất Thông! Hỗn đản này thì ra không chết! Dĩ nhiên là giả chết!
Cho dù giả chết thì lại có năm vị Cửu phẩm thánh cấp cao thủ bị hủy ở trong tay hắn. Lẽ ra, thánh cấp cao thủ trên cơ bản đều có năng lực tự chữa thương nhất định, nhất là gặp phải kẻ địch có phẩm cấp thấp hơn thì thương tổn cơ bản sẽ không một kích mất mạng.
Nhưng không biết làm sao mà phàm là bị tiều tử này đánh lén đều chết oan chết uổng. Mọi người lòng tràn đầy nghẹn khuất, không ngờ lúc không ai rảnh chú ý tới Nhuế Bất Thông đã ra tay và không phải là thánh cấp ngũ phẩm lúc trước nữa mà đã biến thành thánh cấp thất phẩm!
Nhuế Bất Thông càn rỡ cười to nói: “Một đám ngu ngốc ha ha... Dĩ nhiên cứ như vậy buông tha ta, nhìn thấy lão tử ngã xuống liền cho rằng đã chết sao... Lúc đối địch sơ ý như vậy, đúng là cửu đại gia tộc... Oa ha ha, thật sự là buồn cười chết ta”.
Mọi người trong lúc nhất thời trong lòng hỗn độn, chẳng lẽ thật sự là như thế? Đám tham dự vây công Nhuế Bất Thông cơ bản đã chết sạch sẽ rồi, giờ phút này không có người đối chất nữa.
“Phế vật!” Dạ Sắc cũng tức giận mắng to một tiếng rồi thân hình chợt lóe lên, hắn đi đến trước người một vị cửu phẩm thánh cấp đột tử rồi vung tay lên, lồng ngực của vị thánh cấp này lập tức bị mở ra.
Khi nhìn thấy thương thế bên trong, Dạ Sắc cũng không nhịn không được hít sâu một hơi lãnh khí. Chỉ thấy tim vị cửu phẩm thánh cấp này đã biến thành tro giống như là bị đại hỏa đốt cháy vậy.
Dạ Sắc đứng dậy, đồng tử co lại nhìn Nhuế Bất Thông hỏi: “Ngươi luyện công phu gì thế?”
Hoả diễm công pháp Dạ sắc cũng biết vài loại mà làm cho thấp giai cao thủ đánh lén cao giai còn có thể đốt cháy bên trong, bề ngoài không nhìn ra thật đúng là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy.
Nhuế Bất Thông tựa như đang muốn rút chân chạy trốn, nhưng nghe hỏi vậy thì cười nói: “Sao thế? Ta lợi hại không? Ngươi nhìn xem có phải có chút quen mắt hay không? Có muốn học hay không? Ân? Có muốn học hay không?”
Hắn càn rỡ cười lớn một tiếng: “Muốn học thì liền quỳ xuống dập đầu bái ta làm thầy, lão tử tự nhiên sẽ dạy cho ngươi một thân công phu đủ để tung hoành thiên hạ! Cho ngươi chung thân được lợi! Đến đây đi, đến đây đi đồ nhi, vi sư ở chỗ này chờ gặp ngươi”.
Hắn đứng thẳng lưng ưỡn bụng bộ dạng như vậy tựa như đã thành lão sư của Dạ Sắc vậy, cư nhiên lại còn móc ra một khối tử tinh cầm ở trong tay nói: “Vi sư ngay cả lễ gặp mặt cũng đã chuẩn bị xong rồi”.
Dạ Sắc trong mắt sát khí đại thịnh, đột nhiên người nhảy dựng lên lấy tốc độ sét đánh lao tới chỗ Nhuế Bất Thông rồi hung hãng đánh một chưởng về phía ngực hắn.
Nhuế Bất Thông quát to một tiếng rồi liều mạng đem đoản kiếm đâm ra phía trước. Bốp một tiếng, đoản kiếm đã bị bẻ gẫy.
Nhuế Bất Thông toàn thân gãy nát bay ra ngoài. Trên không trung máu tươi phun ra, ngay cả nội tạng tan nát, sau khi bay ra xa hơn mười trượng mới rớt xuống mặt đất quay cuồng hai cái rồi bất động. Cả người cơ hồ đã bị đánh nát!
“Lần này nếu ngươi còn sống thêm được. Lão tử sẽ kêu ngươi là cha!” Dạ Sắc hừ lạnh một tiếng, rút bàn tay về ống tay áo quát lạnh nói: “Lên! Giết Đổng Vô Thương!”
Tất cả mọi người đều có chút cảm giác buồn cười: Ngươi là một vị tam phẩm chí tôn. Đã toàn lực ra tay đem người ta đánh nát rồi làm sao còn có thể sống lại được đây?
Mọi người lúc này mới điên cuồng hét lên một tiếng rồi phóng đi. Đối diện, Đổng Vô Thương đột nhiên đứng lên, không chút né tránh đón đầu lao đến.
Chỉ có Diệp Mộng Sắc là có chút kinh ngạc nhìn Nhuế Bất Thông toàn thân dập nát mà thầm nghĩ: Vừa rồi trong tay hắn cũng có một thanh đoản kiếm, hiện tại là sao?
Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ở chỗ Nhuế Bất Thông cũng có một thanh đoản kiếm đã bị cắt thành hai đoạn!
“Thì ra hắn có hai thanh thần binh lợi khí như vậy.” Diệp Mộng Sắc lẩm bẩm nói.
Bên kia, đã giống như thiên lôi chống lại địa hỏa. Dạ Sắc đoán không sai, Đổng Vô Thương chỉ là một tiếng trống làm hăng hái tinh thần lao tới, sau khi trải qua một lúc nghỉ ngơi, tuy thể lực đã khôi phục nhưng nhuệ khí đã tan mất. Giờ phút này tuy rằng vẫn uy mãnh như trước nhưng thân giống như hãm vào vũng bùn, có chút ứng phó không được.
Dù sao, đám người này vô luận là ai đều cao hơn hắn hai phẩm, đều là cửu phẩm thánh cấp a.
Sau khi đi lên chém ra hai cái thì lập tức lâm vào khổ chiến.
Một tiếng thét dài! Một đạo kiếm ý đột nhiên tràn ngập trên không trung! Nó giống như vương giả buông xuống, thiên hạ phủ phục.
Từng tiếng lượng kiếm ngân vang ngang trời xuất thế. Uy vũ đường hoàng, rung động trời cao!
Ở cùng thời khắc đó tất cả kẻ dùng kiếm, trường kiếm trong tay không thể khống chế nổi, đều phát ra một tiếng kiếm ngân vang! Tựa hồ như thảo dân hèn mọn đột nhiên gặp vương giả nên bái phục sát đất làm đại lễ!
Tuy nhiên trường đao của Đổng Vô Thương lại không bị ảnh hưởng, bắt lấy cơ hội này, đại đao triển khai chém ra một trận mãnh liệt! Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tất cả cao thủ làm sao có thể dự đoán được nơi này không chỉ có một vị Đao trung thánh quân mà cư nhiên còn có một vị Kiếm trung thánh quân?
Giờ khắc này đều vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị Đổng Vô Thương một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chém bay ba tên cửu phẩm thánh cấp!
Một đạo kiếm quang, huy hoàng sáng lạn từ trong phòng bay ra, tựa như một đạo cầu vồng kinh thiên, chợt lóe lên rồi lao vào trong đám người đang hỗn chiến, sát sát sát vài tiếng vang, vài vị thánh cấp cao thủ đã bị kiếm quang chặt đứt.
Kiếm quang xoay quanh một vòng rồi rốt cục hạ xuống, mọi người lui ra phía sau một bước nhìn chăm chú vào. Chỉ thấy một thiếu niên, trong tay cầm trường kiếm, hắc у như mực, mặt mỉm cười tao nhã đứng ở trước mặt mọi người. Trên tay hắn, mũi kiếm còn đầm đìa máu tươi nhỏ giọt...
“Sở Dương?!” Tất cả mọi người đều chấn động! Trong lúc nhất thời, ít ai dám tin tưởng vào mắt mình!
Sở Dương... Hắn không phải là Quân cấp nhất phẩm sao? Sao đã thành Kiếm trung thánh quân rồi?
Sở Dương nhàn nhạt cười nói: “Chính là tại hạ, xin chào các vị. Hiếm thấy trong một buổi sáng sớm lại có nhiều khách đến vậy, thật sự là thịnh tình đáng khen”.
Đến làm khách? Nhìn máu đen đầy đất, khắp nơi ngổn ngang thi thể, chân tay đứt cụt, mọi người trong lúc nhất thời đều không biết nói gì.
“Sở Dương, thì ra ngươi là Kiếm trung thánh quân! Hảo hảo hảo! Nhiều người như vậy đều bị ngươi lừa rồi, ngươi ẩn dấu thực lực lâu như thế là vì cớ gì??” Dạ Sắc nhịn không được có chút cuồng nộ hỏi.
Tại sao Sở Dương đột nhiên lại thành Kiếm trung thánh quân? Điều này làm hắn rất kỳ quái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.