Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 291: Đáp thai hát hí khúc

Phong Lăng Thiên Hạ

21/05/2017

Đêm khuya, trăng sáng lên cao.

Quanh tiểu viện Đệ Ngũ Khinh Nhu, Chí tôn thần niệm vờn quanh bao vây nghiêm mật.

“Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng hỏi.

Ở trước mặt hắn, lão giả kia gật gật đầu nói: “Đã ổn thỏa rồi”.

“Ừm, ngày mai chính là ngày bắt đầu Vạn Dược đại điển đại tái rồi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh mắt có chút thâm thúy nói: “Các đại thế gia có phản ứng như thế nào?”.

Lão giả kia khẽ cười một tiếng nói: “Trừ bỏ Gia Cát gia tộc và Trần gia, Lệ gia, thất gia tộc khác đều đang rục rịch, đối với tin tức này các Thánh tộc trưởng lão cũng cảm thấy phi thường hứng thú”.

“Vậy là tốt rồi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng cười cười nói: “Trần gia cũng chưa chắc là không có hứng thú, mà là do tình thế bức bách nên bọn họ không thể không bỏ qua. Bởi vì dưới tay Phong nguyệt bọn họ đã tổn thất khá nhiều nhân thủ”.

“Cho nên hiện tại bọn họ đã cảm giác được tổn thất không gượng dậy nổi”.

“Nhưng một khi bạo loạn nổ ra thì Trần gia tự nhiên sẽ động thủ! Cho dù bọn họ thật sự không muốn động thủ thì sẽ có người tới tìm bọn họ gây phiền toái”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng nở nụ cười nói.

“Mà tình thế của Lệ gia hiện tại đúng là bấp bênh, bọn họ cho dù không tham gia thì người khác cũng sẽ không buông tha cho bọn họ cho nên. Lệ gia cũng sẽ động thủ”.

Lão giả kia nói: “Vâng, hiện tại cục diện đã bố trí tốt rồi, có thể nói là đã chuẩn bị xong sân khấu, chỉ chờ có người lên đài mua hát thôi”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu ha ha cười nói: “Nói không tệ, mà trách nhiệm chủ yếu của ta cũng chỉ là xây dựng cái sân khấu này thôi. Sự tình sau này chúng ta không cần quản tới. Cứ lẳng lặng chờ đợi là được”.

“Chỉ cần sân khấu mà không hát hí khúc?” Lão giả nọ ngẩn ra nhịn không được cau mày nhắc nhở nói: “Khinh Nhu, cái này sai lầm rồi. Tuy rằng hiện tại mọi việc đã bố trí đâu đó nhưng sự tình chung quy vẫn cần một cái mồi lửa, cho dù có yếu thì cuối cùng cũng sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ. Tuy nhiên lúc ban đầu cũng cần có lửa đến châm”.

“Lời này không sai nhưng lửa này cũng không thể do chúng ta châm được. Nếu chúng ta đi châm thì trước tiên Đệ Ngũ gia tộc sẽ cháy sạch, sẽ tan xương nát thịt. Như vậy, ngay cả kế hoạch có thành công thì cũng không có chút tác dụng nào, chỉ tiện nghi cho người khác thôi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu thần bí cười cười.

“Cái này thì ta không rõ ràng lắm, vậy ai sẽ thay thế chúng ta đi nhóm lửa?” Lão giả nọ suy nghĩ hỏi.

“Nếu ta không tính lầm thì người kia hẳn là đã chuẩn bị tốt mồi lửa. Cái hắn cần hiện tại là chúng ta đã hoàn bàn dựng xong sân khấu thôi”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh mắt chớp động nói: “Chỉ cần chúng ta đem tin sân khấu đã hoàn thành truyền ra thì chiến hỏa sẽ liên miên sẽ nổi ra, trong thời gian ngắn cửu đại gia tộc sẽ trở thành lợn nướng mà thôi”.

Lão giã nọ ánh mắt có chút mê man, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

“Thúc tổ đại nhân, nếu ta không có nhớ lầm thì mười ngày tới là mùng chín tháng chạp, cũng chính là ngày dự tuyển Vạn Dược đại điển đại tái chấm dứt, đó chính là ngày sinh nhật đại ca ta?” Đệ Ngũ Khinh Nhu thần bí cười nói.

“Dạ. Thật khó cho ngươi còn nhớ rõ chuyện này”. Lão giả nọ ha ha cười nói.

“Đại ca năm nay cũng đã sáu mươi rồi, còn chưa có một cái sinh nhật nào ra hồn.” Đệ Ngũ Khinh Nhu than thở nói: “Lúc này, còn có đệ đệ ta vì hắn mà hảo hảo chúc mừng một lần”.

Lão giả càng thêm mờ mịt. Đang nói chính sự ngươi đột đột nhiên lại chuyển sang chuyện sinh nhật? Cái chuyển biến này cũng quá đột ngột đi?

Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư nói: “Ngươi ngày mai đi truyền tin tức nói: Đệ Ngũ gia tộc bao toàn bộ Thủy nguyệt lâu để tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi cho đại ca Đệ Ngũ Khinh Cuồng của ta!”.



“Cái gì?” Lão giả sửng sốt. Lão tử đã sống mấy ngàn tuổi rồi còn chưa được một lần sinh nhật long trọng như vậy, đại ca ngươi mới sáu mươi tuổi mà có thể tổ chức “Đại thọ?”

“Còn có nữa, lần này đại ca của ta tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi, Đệ Ngũ Khinh Nhu ta bao hết tất cả chi phí.” Đệ Ngũ Khinh Nhu tăng thêm khẩu khí nói: “Những lời này, nhất định phải thông báo rộng rãi ra ngoài, phải thể hiện được tình cảm thâm hậu của huynh đệ chúng ta”.

“Ngươi bao hết à?” Lão giả hoảng sợ: “Cái này cũng không phải là số lượng nhỏ đâu”.

“Cái đó không sao”. Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: “Hơn nữa, số tiền này là do gia tộc bỏ ra”.

“Gia tộc bỏ ra?” Lão giã như đi trong mây mù dày đặc lắp bắp nói: “Gia tộc bỏ ra nhưng lấy danh nghĩa cá nhân ngươi à?”.

“Đương nhiên”. Đệ Ngũ Khinh Nhu không chút nào áy náy nói.

“A. Ta hoàn toàn hôn mê rồi. Rốt cuộc đã động thủ sao?” Lão giả hoa tay múa chân có chút vui sướng hỏi lại.

“Bắt đầu từ ngày mai cho dọn dẹp đi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: “Đến lúc đó mời một gánh hát đến hát hí khúc giúp vui, cho nên từ ngày mai bắt đầu phải dựng sân khấu rồi”.

“Lập sân khấu hát hí khúc? Long trọng như vậy sao?” Lão giả hồ đồ nói.

“Đương nhiên rồi! Đại thọ sáu mươi tuổi mà!” Đệ Ngũ Khinh Nhu Vung tay áo lên nói: “Việc này cứ như vậy định đi. Ngày mai bắt đầu, bắt đầu phát ra tin tức và mời khách cùng bạn hữu, đến ngày đó tới Thủy nguyệt lâu xem chúng ta diễn”.

Thấy lão giả vẫn lãi nhải muốn hỏi, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu nhíu lông mày rồi thở dài một hơi nói: “Không cần hỏi nguyên nhân! Chỉ cần theo lời ta làm là tốt rồi!”.

“Tốt”. Lão giả không hiểu ra sao đành phải đáp ứng nói.

“Chớ quên chuyện tất cả đều là do ta bỏ vốn ra, nhất định phải cực lực tuyên dương chuyện này!” Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn lo lắng dặn dò lại một câu nữa.

“Tốt”. Lão giả đáp ứng rời đi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn theo bóng dáng hắn, nhịn không được đau đầu nhíu mày thì thào giận dữ nói: “Thực là mệt mỏi”.

Ngày thứ hai, bắt đầu từ sáng sớm, bên trong Thiên Cơ thành bắt đầu loạn lên, tựa như là hỗn loạn vậy. Theo sắc trời sáng dần, vầng thái dương cũng lên cao, không khí dần dần trở nên nóng bức.

Sở Dương đã xong khoá thổ nạp và tham ngộ hàng ngày, đứng lên. Hắn cũng không chuẩn bị gì mà chỉ lấy từ Cửu kiếp không gian ra một cái bọc nhỏ và chuẩn bị xuất môn.

Thanh âm Tử Tà Tình cách vách truyền đến: “Hôm nay ta không đi cùng ngươi được, hôm nay là ngày Nhạc Nhi thoát thai hoán cốt, là một ngày quan trọng nhất nên ta muốn ở lại đây hộ pháp cho nàng”.

“Tốt”.

Sở Dương đáp ứng một tiếng nói. Lúc này bên ngoài có người cao giọng gọi: “Sở lão đệ, đã chuẩn bị tốt chưa?”.

Đúng là thanh âm Hàn Tiêu Nhiên.

“Tốt lắm, tốt lắm rồi”. Sở Dương vừa đáp ứng vừa bước nhanh ra ngoài mở cửa Lan Hương Viên thì nhìn thấy Hàn Tiêu Nhiên mặc bộ hắc bào sạch sẽ khoanh tay đứng bên ngoài nhìn hắn, vuốt cằm mỉm cười.

“Hôm nay là ngày đầu tiên của Vạn Dược đại điển. Chúng ta đi dự tuyển thôi”. Hàm Tiêu Nhiên mỉm cười nói.

Sở Dương ha ha cười đồng ý.

“Lão đệ, dự tuyển cửa thứ nhất này chính là so với nhau về thiên tài địa bảo thôi, không có gì xảo diệu cả! Ngươi nên chuẩn bị cho tốt?” Hàn Tiêu Nhiên nói: “Nếu lão đệ không nắm chắc thì ta đã mang đến một gốc Thiên niên Huyết chi, chắc là đủ dùng rồi”.



“Ta đã chuẩn bị tốt rồi”. Sở Dương mỉm cười nói: “Hơn nữa còn chuẩn bị cho huynh một phần nữa”.

“Chuẩn bị cho ta một phần?” Hàn Tiêu Nhiên kỳ quái mở to hai mắt nhìn.

“Ta có hai quả Chu quả. Trong đó một quả dùng để tham gia Vạn Dược đại điển, làm nước cờ đầu. Một quả khác thì cho huynh dùng. Chu quả này tuy không thể hoàn toàn trị tận gốc bệnh của ngươi nhưng có thể giúp ngươi thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa cũng có thể chống đỡ lâu hơn một ít”. Sở Dương mỉm cười nói.

Hàn Tiêu Nhiên không cho là đúng lắc đầu nói: “Huynh đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi coi Vạn Dược đại điển quá đơn giản rồi, nơi này tụ tập ước chừng hàng vạn dược sư, hơn nữa những người này nếu đã dám tham gia Vạn Dược đại điển thì sẽ không thiếu mặt hàng quý hiếm? Chỉ là một quả Chu quả mà muốn tiến vào Vạn Dược đại điển thì chỉ sợ là không có khả năng”.

“Chu quả bình thường tự nhiên là không có khả năng, nhưng nếu là Hắc huyết Chu quả thì sao?” Sở Dương thần bí cười cười nói: “Chu quả này ta lấy được từ trong Hắc huyết tùng lâm ra”.

“Hắc, Hắc huyết Chu quả?” Hàn Tiêu Nhiên nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Thổ địa trong Hắc huyết tùng lâm so với bên ngoài thì cứng rắn gấp trăm lần nên nếu có linh dược sinh ra trong này thì giá trị tuyệt đối là gấp ngoại giới hàng trăm lần!

Mà Hắc huyết Chu quả càng thêm là độc nhất vô nhị! Là thiên tài địa bảo điển hình hơn nữa còn là loại cao nhất.

Chu quả bình thường thấp nhất cũng cần một trăm năm sinh trưởng mới có thể nở hoa, năm mươi năm mới thành thục. Tổng cộng là một trăm năm mươi măm!

Tuy nhiên ở trong Hắc huyết tùng lâm thì không phải như thế. Ở trong Hắc huyết tùng lâm Chu quả cần thêm thời gian gấp một trăm lần mới thành thục!

Nói cách khác, một vạn năm ngàn năm nhưng Hắc huyết Chu quả ở trong hắc huyết tùng lâm một vạn năm ngàn năm, so với một vạn năm ngàn năm ở ngoại giới... Có thể so sánh sao? Đây quả thực là đem trời so với đất vậy.

“Ngươi lấy được Hắc huyết Chu quả à?” Hàn Tiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới đường đi của Sở Dương thì thông minh ra nói: “Ngươi không theo thông đạo riêng của Tiêu gia mà đi qua Hắc huyết tùng lâm hả?”.

“Tiêu gia có thông đạo riêng à?” Sở Dương nhảy dựng lên nói.

Hàn Tiêu Nhiên ngạc nhiên. Hai người hai mặt nhìn nhau rồi cười khổ không thôi.

“Ngươi, thật sự là to gan lớn mật. Lại dám xông qua Hắc huyết tùng lâm...”. Hàm Tiêu Nhiên lắc đầu thở dài nói: “Nhưng lấy được Hắc huyết Chu quả, vận khí thật sự là tốt đến khó tin”.

“Ha ha”. Sở Dương cười cười: “Hơn nữa không phải Hắc huyết Chu quả bình thường mà là loại cao nhất, Linh lung băng tuyết Chu quả”.

Hàn Tiêu Nhiên hai mắt máy động nói: “Linh lung băng tuyết Chu quả?”.

Sở Dương cười hắc hắc, từ trong bao quần áo lấy ra một cái tử tinh hạp (hộp màu tím) rồi ném đi nói: “Hàn lão ca, đây chính là thứ mất một vạn năm ngàn năm mới thành thục kia đó, mau ăn đi”.

Hàn Tiêu Nhiên cuống quít tiếp lấy, hết hồn nói: “Đây chính là thiên tài địa bảo một vạn năm ngàn năm mới thành thục, ngươi cứ như vậy lấy ra ư?”, đúng là lòng đau như cắt vậy.

Sở Dương chẳng hề để ý nói: “Cái này có cái gì chứ? Ta đã cho ngươi rồi thì nó là của ngươi. Cho dù có hỏng mất thì cũng là vật của ngươi hỏng. Ta vì sao phải tiếc?”.

Hàn Tiêu Nhiên khóe miệng run rẩy vài cái, có chút căm giận nhưng lại không có biện pháp nói lại.

Chu quả này đúng là do Sở Dương hái từ cây Hắc huyết Chu quả thu được từ hắc huyết tùng lâm kia, cây này tổng cộng có ba mươi sáu quả, nay chỉ lấy ra có hai quả mà thôi, đầu cần phải đau đớn chứ?

Lúc hắn lấy được cây Chu quả thì quả đang có màu xanh nhưng sau khi tiến vào Cửu kiếp không gian thì Kiếm linh trong khoảng thời gian ngắn liền lợi dụng đặc tính của cửu kiếp không gian mà thúc dục nên đã thành thục rồi.

Hàn Tiêu Nhiên có chút đau lòng nói: “Chỉ là ứng tuyển vào Vạn Dược đại điển mà huynh đệ ngươi lấy ra nghịch thiên bảo vật như vậy, cái này quá là xa xỉ rồi, quá lãng phí...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook