Quyển 7 - Chương 471: Hài tử của ngươi cũng là hài tử của ta!
Phong Lăng Thiên Hạ
25/11/2013
Thiết Bổ Thiên gần như muốn ôm đầu
hét lớn: Ai là nam nhân với ngươi?
Cau mày, vẻ mặt ngượng ngịu nói: "Sở ngự tọa, Sở huynh, trẫm... Từ lúc còn nhỏ đã cẩn tuân cổ huấn, nghiêm túc tự giữ, chưa từng... Cho nên, ha ha... đối với tiếp xúc cơ thể.. quá gần, có chút... không quen. Nói như vậy, Sở huynh có thể thông cảm hay không?"
Sở Dương nghênh ngang nói: "Vậy thì có sao đâu? Đều là nam nhân, nhiều lần là quen thôi."
Nói xong lại đưa tay muốn ôm.
Thiết Bổ Thiên lui lại một bước: "Sở huynh, xin cho ta... một thời gian ngắn thích ứng, thế nào?"
Sở Dương ra vẻ rất mất hứng nói: "Vậy thì thôi, cho ngươi thời gian để ngươi thích ứng."
Thiết Bổ Thiên thả lỏng trong lòng, chỉ nghe Sở Dương nói tiếp: "Dù sao trong khoảng thời gian này, ta cũng không có việc gì mà, ở lại chỗ của ngươi luôn. Ở nửa năm một năm, chờ ngươi thích ứng là được."
Thiết Bổ Thiên há hốc miệng: "Hả? Một năm nửa năm?"
"Đúng." Sở Dương chân thành nói: "Thiết huynh, ngươi không biết, trong thời gian vừa rồi, có đôi khi đêm khuya nằm mơ, nhớ tới lúc trước ta và ngươi một lòng một dạ, đồng tâm hiệp lực tạo nên nghiệp lớn, nhiệt huyết trong lòng lại kích động sôi trào! Chỉ hận không thể gặp lại ngươi một lần nữa, nâng cốc nói chuyện, thường xuyên suy nghĩ, đó là một sự sảng thoái thế nào chứ."
Thiết Bổ Thiên hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy." Cũng bị hắn khơi gợi lên kỷ niệm ngày xưa.
Sở Dương có chút than thở nói: "Bệ hạ, huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không gặp, lần này khó khăn lắm mới có dịp đoàn tụ, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi đâu. Nhất định phải uống thật sảng khoái với ngươi! Huynh đệ ta ngươi, không say không về! À, nghe nói trong cung có ôn tuyền?"
Sở Dương lộ ra bộ dáng mê say, hưng phấn nói: "Uống rượu xong, huynh đệ chúng ta đi tắm ôn tuyền, ngâm cùng một bể. Bệ hạ, ha ha, ngươi sẽ không xấu hổ đấy chứ?"
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên trắng bệch, gần như đứng không yên: "Ngâm... chung một bể?"
"Đúng!" Sở Dương cười ha ha: "Buổi tối, hai người chúng ta lại ngủ chung, ôn lại chuyện cũ! Kỳ thật, mấy năm nay thật đúng là nhớ ngươi đó."
"Ngủ... Ngủ chung?" Thân hình Thiết Bổ Thiên lảo đảo muốn ngã.
"Đúng! Là ngủ chung một giường!" Sở Dương hảo sảng giải thích: "Yên tâm, ta sẽ không chiếm dụng ngươi quá lâu đâu. Ha ha... Không ảnh hưởng tới ngươi và chúng hoàng phi mỹ mạo... Hắc hắc hắc...."
Nói xong, Sở ngự tọa lại nháy nháy mắt, vẻ mặt cực kỳ dâm đãng: "Ngươi biết đấy!"
Ta biết ta muốn đánh chết tên hỗn đản nhà ngươi ấy!
Thiết Bổ Thiên tức giận mắng trong lòng một tiếng, nhất thời bó tay không có biện pháp.
Sở Dương rất là hưng phấn xoa xoa tay: "Ta nói này bệ hạ, lão bằng hữu ta đây đến đây lâu như vậy rồi, ngươi cũng phải co chút thành ý chứ nhỉ. Nói thế nào cũng phải có một bữa ăn ngon lành phải không?"
"Ừm, còn nữa. Thiến Thiến sư tỷ đâu?" Sở Dương nói: "Nàng ở hậu cung? Ha ha, trở thành hoàng hậu đương nhiên không nên xuất đầu lộ diện. Mà... ngươi không ăn dấm chua đấy chứ?"
Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, trong lòng hắn đang nghĩ tới một chuyện: Không biết Thiến Thiến đi Thượng Tam Thiên, đã gặp được Sở Dương chưa?
Nhưng vừa mới nghe Sở Dương nói xong liền lập tức hiểu ra. Thì ra hai người bọn họ còn chưa gặp nhau.
Trong lòng không khỏi thoáng buông lỏng, cười nói: "Sở huynh từ xa tới, trẫm đương nhiên phải chuẩn bị chiêu đãi rồi. Bất quá... Sở huynh, chẳng lẽ ngươi cho rằng ở trong hoàng cung, không ngờ còn sợ thiếu cơm ăn rượu uống cho ngươi sao? Đồ ăn chẳng lẽ còn phải đặc biệt chuẩn bị? Ha ha...."
Sở Dương vỗ vỗ gáy: "Ta hồ đồ. Haiz, phiêu bạt giang hồ nhiều đâm quen rồi..."
Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Về phần hoàng hậu... khụ khụ...."
Nói tới đây, đột nhiên có chút do dự.
Nói thế nào đây?
Ô Thiến Thiến đi Thượng Tam Thiên tìm Sở Dương rồi, Sở Dương rời khỏi đây, chỉ cần đi Thượng Tam Thiên, hai người có thể gặp mặt. Cho nên mấy lời như "hoàng hậu" chết rồi đâu thể nói ra được.
Nhưng nếu không nói, giải thích chuyện Ô Thiến Thiến không có trong hoàng cung thế nào đây?
Không có cách nào khác, đành phải lảng sang chuyện khác: "Sở huynh, đi nào, trẫm dẫn ngươi đi dùng cơm. Ta và ngươi phải uống một trận."
Sở Dương cười hắc hắc: "Được!"
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trong lòng hai người đều có quỷ, dọc đường đi tới, không ngờ không nói lời nào.
Cũng có không ít đại thần chờ ngoài điện, Thiết Bổ Thiên trực tiếp truyền chỉ, bãi triều ba ngày! Bất luận kẻ nào cũng không gặp.
Nói ngắn gọn: Không có việc gì thì đừng làm phiên ta, mà có việc cũng đứng tới.
Nhưng vừa phát thánh chỉ xong, Thiết Bổ Thiên lại bắt đầu thấy hối hận: Đầu mình chẳng lẽ bị lừa đá rồi? Ba ngày không lên triều là để bồi tiếp tên vô lại này... chỉ là, nên bồi tiếp thế nào đây?
Tên gia hỏa này hơi tí là muốn động thủ động cước, lại còn muốn không say không nghỉ? Còn muốn...ngủ chung?
Đây quả thực là muốn mạng a.
Ngự hoa viên, trên bàn đá.
Nơi này thoáng đãng trống trải, bốn phía đều có thể nhìn tới, hơn nữa còn ở trên cao. Chỉ là vị hoàng đế bệ hạ Thiết Bổ Thiên này cố ý lựa chọn nơi này đều uống rượu với Sở Dương, chính là để nhiều người có thể thấy được, ngươi cũng không thể giả say nổi điên được.
Nhưng hoàng đế bệ hạ hiển nhiên đã đánh giá thấp độ mặt dày của Sở Dương rồi.
Rượu quá ba tuần, ăn quá ngũ vị, miệng lưỡi Sở ngự tọa bắt đầu liến thoắng rồi. Ánh mắt cũng có chút mê ly, hứng thú tung hoành, nói chuyện trời đất, nói đến chỗ cao hứng, không ngờ còn đứng lên hoa chân múa tay diễn tả.
Thiết Bổ Thiên thở dài trong lòng.
Trước kia ở cùng với hắn, thế cục khẩn trương, sinh tử tồn vong chỉ trong khoảnh khắc, còn chưa có cơ hội uống rượu, hôm nay mới biết được, tửu lượng của Sở Dương, thật sự là... không lớn.
"Bệ hạ, ngươi còn nhớ Đệ Ngũ Khinh Nhu?" Sở Dương ực một hơi cạn ba bốn chén, có thể nhìn ra được, ngự tọa đại nhân rất cao hứng, rất hưng phấn, nói chuyện quên trời đất.
"Đệ Ngũ Khinh Nhu? Thì sao?"
"Đệ Ngũ Khinh Nhu đó! Chính là kẻ đại chiến với chúng ta lúc trước đó...." Sở ngự tọa rõ ràng say rồi, nghiêng nghiêng ngả ngả miêu tả.
Cung nữ hầu hạ bốn phía đều dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn vị khách nhân kỳ quái này của hoàng đế bệ hạ. Đều khẽ nhíu mày, hoàng cung đại nội, làm sao có thể ồn ào như thế? Hoàng đế bệ hạ của chúng ta làm sao lại có bằng hữu như thế?
Đúng lúc này, chỉ thấy Sở Dương say mềm, đưa tay vẫy vẫy một vị cung nữ, nói: "Ngươi, lại đây! Rót rượu!"
Vị cung nữ kia đang cầm bình rượu trên tay, nghe vậy liền vội vàng đi tới, đang muốn cúi người xuống rót rượu thì bị Sở ngự tọa nhéo má một cái, sờ soạng một cái, không khỏi giật nảy người sợ hãi.
Sở Dương cười hắc hắc quái dị, ngón tay vân vê, đưa lên mũi ngửi ngửi: "Thơm quá, thật mịn nha. Ha ha...."
Thiết Bổ Thiên lập tức tức tới đỏ mặt tía tai, vỗ bàn: "Ngươi làm gì vậy?"
Sở Dương liếc mắt, ngạc nhiên nói: "Bệ hạ, ta nói này huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, có gì đâu chứ?"
Thiết Bổ Thiên cả giận nói: "Đùa giỡn nữ nhân, há lại là hành vi anh hùng?"
"Anh hùng cái mẹ gì!" Sở Dương hừ hừ, nói: "Bệ hạ, hắc hắc, ngươi làm hoàng đé rồi, tam cung lục viện bảy mươi hai phi, hậu cung mỹ nữ như mây... Hắc hắc, các huynh đệ tắm máu chiến đấu, thiên tân vạn khổ, mới đánh hạ cho ngươi giang sơn... Đến bây giờ vẫn còn cô dơn một mình này!"
Thiết Bổ Thiên ngẩn ngơ.
"Ngươi hưởng hết phúc rồi, chúng ta cũng không ghen tị... Chỉ là ngươi làm hoàng đế, cũng phải có một chút nhân tình chứ?" Sở Dương uống rượu, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm? Ngươi có biết ta đã sống cô đơn bao nhiêu lâu rồi không? Lúc ăn cơm, lò lạnh nồi không, lúc ngủ, gối đầu một mình khó ngủ?"
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên xanh mét: "Sở huynh, cái này, ngươi biết rõ ta không có ý này."
“Ta chỉ đùa một chút thôi, nhìn ngươi kìa." Sắc mặt Sở Dương đột nhiên trở nên rất vui vẻ, vừa rồi Thiết Bổ Thiên đột nhiên nổi giận, quát lớn, tất cả đều rơi vào mắt hắn.
Vừa rồi tức giận, tuyệt đối không phải là tức giận vì thần tử đùa giỡn cung nữ của mình,ngược lại có chút giống như... chính là ăn dấm chua...
Ừm, ghen? Chỉ cần ngươi không đầu hàng, ta sẽ cho ngươi uống no dấm chua!
"Rượu cũng uống xong rồi, chúng ta đi tắm ôn tuyền thôi." Sở ngự tọa lảo dảo đứng lên.
"Cái này, trẫm... đột nhiên có chút choáng đầu." Thiết Bổ Thiên nói: "Ta cho nội thị dẫn ngươi đi. Ta về nghỉ ngơi một chút."
"choáng đầu? Không sao cả, tắm ôn tuyền một chút là khỏi thôi." Sở Dương nói, vung tay lên: "Kỳ thật ta cũng thường xuyên choáng đầu, nhưng chỉ cần cởi sạch trơn như nhộng, thả mình vào trong bể nước nóng là thoải mái hơn phân nửa! Đi thôi đi thôi, bệ hạ ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Đi tắm ôn tuyền nhất định phải có người bồi tiếp, vừa tắm vừa nói chuyện phiếm, thật sự là hưởng thụ!"
Thiết Bổ Thiên thầm kêu khổ trong lòng, hưởng thụ? Nếu như ta thật sự cùng tắm với ngoưi... Vậy ngươi mới chân chính là hưởng thụ đấy... Tên hỗn đản này!
"Ừm, là thế này." Thiết Bổ Thiên đảo tròng mắt, nói: "Sở huynh, là như vầy, ta vừa mới có nhi tử, ừm tiểu tử này bây giờ cứ phải có ta ở cùng mới chịu ngủ trưa. Bây giờ có khi nó đã sớm sốt ruột, khóc rống lên rồi. Ha ha tiểu tử kia tỳ khí lớn lắm...."
Ánh mắt Sở Dương sáng ngời, trong phút chốc không ngờ rực rõ chói mắt: "Thật sao? Ta phải đi xem sao. ha ha... Thiết huynh ngươi sinh hài tử, tất nhiên là tốt."
Thiết Bổ Thiên thần nghĩ trong lòng: "Ngươi sinh hài tử tất nhiên là tốt là có ý gì?"
Nhưng câu hỏi này lập tức bị khủng hoảng nhấn chìm. Thiết Bổ Thiên luống cuống tay chân, nguy rồi, hắn muốn đi gặp hài tử! Phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, không ngờ bất giác đánh vào miệng mình một cái.
Này thì nói lung tung, này không thì không lựa lời mà nói.
Bây giờ thì xong rồi, gặp phải họa rồi.
Để cho Sở Dương nhìn thấy, tướng mạo đứa nhỏ này giống hắn y như đúc, liều hắn có nảy lòng nghi ngờ hay không?
"Đi một chút... Đi xem!" Sở Dương hứng trí bừng bừng: "Hài tử của ngươi, cũng chẳng khác gì hài tử của ta. Hài tử của ta, ta há không thể gặp. Ha ha... Mang ta đi xem tiểu tử này. Ta còn mang theo không ít quà gặp mặt đâu...."
Thiết Bổ Thiên càng cảm thấy mơ hồ trong lòng: "Hài tử của ngươi, cũng chẳng khác gì hài tử của ta? Hài tử của ta, ta há lại không gặp? Lời này... hình như... thế nào nghe cũng thấy không thích hợp a.
"Không phải ta nói gì đâu, nhưng Thiết huynh ngươi cũng nhanh quá đấy. Mới có được mấy ngày, hài tử cũng có cả rồi...." Sở Dương càng lúc càng hưng phấn, kéo Thiết Bổ Thiên đi.
Cau mày, vẻ mặt ngượng ngịu nói: "Sở ngự tọa, Sở huynh, trẫm... Từ lúc còn nhỏ đã cẩn tuân cổ huấn, nghiêm túc tự giữ, chưa từng... Cho nên, ha ha... đối với tiếp xúc cơ thể.. quá gần, có chút... không quen. Nói như vậy, Sở huynh có thể thông cảm hay không?"
Sở Dương nghênh ngang nói: "Vậy thì có sao đâu? Đều là nam nhân, nhiều lần là quen thôi."
Nói xong lại đưa tay muốn ôm.
Thiết Bổ Thiên lui lại một bước: "Sở huynh, xin cho ta... một thời gian ngắn thích ứng, thế nào?"
Sở Dương ra vẻ rất mất hứng nói: "Vậy thì thôi, cho ngươi thời gian để ngươi thích ứng."
Thiết Bổ Thiên thả lỏng trong lòng, chỉ nghe Sở Dương nói tiếp: "Dù sao trong khoảng thời gian này, ta cũng không có việc gì mà, ở lại chỗ của ngươi luôn. Ở nửa năm một năm, chờ ngươi thích ứng là được."
Thiết Bổ Thiên há hốc miệng: "Hả? Một năm nửa năm?"
"Đúng." Sở Dương chân thành nói: "Thiết huynh, ngươi không biết, trong thời gian vừa rồi, có đôi khi đêm khuya nằm mơ, nhớ tới lúc trước ta và ngươi một lòng một dạ, đồng tâm hiệp lực tạo nên nghiệp lớn, nhiệt huyết trong lòng lại kích động sôi trào! Chỉ hận không thể gặp lại ngươi một lần nữa, nâng cốc nói chuyện, thường xuyên suy nghĩ, đó là một sự sảng thoái thế nào chứ."
Thiết Bổ Thiên hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy." Cũng bị hắn khơi gợi lên kỷ niệm ngày xưa.
Sở Dương có chút than thở nói: "Bệ hạ, huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không gặp, lần này khó khăn lắm mới có dịp đoàn tụ, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi đâu. Nhất định phải uống thật sảng khoái với ngươi! Huynh đệ ta ngươi, không say không về! À, nghe nói trong cung có ôn tuyền?"
Sở Dương lộ ra bộ dáng mê say, hưng phấn nói: "Uống rượu xong, huynh đệ chúng ta đi tắm ôn tuyền, ngâm cùng một bể. Bệ hạ, ha ha, ngươi sẽ không xấu hổ đấy chứ?"
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên trắng bệch, gần như đứng không yên: "Ngâm... chung một bể?"
"Đúng!" Sở Dương cười ha ha: "Buổi tối, hai người chúng ta lại ngủ chung, ôn lại chuyện cũ! Kỳ thật, mấy năm nay thật đúng là nhớ ngươi đó."
"Ngủ... Ngủ chung?" Thân hình Thiết Bổ Thiên lảo đảo muốn ngã.
"Đúng! Là ngủ chung một giường!" Sở Dương hảo sảng giải thích: "Yên tâm, ta sẽ không chiếm dụng ngươi quá lâu đâu. Ha ha... Không ảnh hưởng tới ngươi và chúng hoàng phi mỹ mạo... Hắc hắc hắc...."
Nói xong, Sở ngự tọa lại nháy nháy mắt, vẻ mặt cực kỳ dâm đãng: "Ngươi biết đấy!"
Ta biết ta muốn đánh chết tên hỗn đản nhà ngươi ấy!
Thiết Bổ Thiên tức giận mắng trong lòng một tiếng, nhất thời bó tay không có biện pháp.
Sở Dương rất là hưng phấn xoa xoa tay: "Ta nói này bệ hạ, lão bằng hữu ta đây đến đây lâu như vậy rồi, ngươi cũng phải co chút thành ý chứ nhỉ. Nói thế nào cũng phải có một bữa ăn ngon lành phải không?"
"Ừm, còn nữa. Thiến Thiến sư tỷ đâu?" Sở Dương nói: "Nàng ở hậu cung? Ha ha, trở thành hoàng hậu đương nhiên không nên xuất đầu lộ diện. Mà... ngươi không ăn dấm chua đấy chứ?"
Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, trong lòng hắn đang nghĩ tới một chuyện: Không biết Thiến Thiến đi Thượng Tam Thiên, đã gặp được Sở Dương chưa?
Nhưng vừa mới nghe Sở Dương nói xong liền lập tức hiểu ra. Thì ra hai người bọn họ còn chưa gặp nhau.
Trong lòng không khỏi thoáng buông lỏng, cười nói: "Sở huynh từ xa tới, trẫm đương nhiên phải chuẩn bị chiêu đãi rồi. Bất quá... Sở huynh, chẳng lẽ ngươi cho rằng ở trong hoàng cung, không ngờ còn sợ thiếu cơm ăn rượu uống cho ngươi sao? Đồ ăn chẳng lẽ còn phải đặc biệt chuẩn bị? Ha ha...."
Sở Dương vỗ vỗ gáy: "Ta hồ đồ. Haiz, phiêu bạt giang hồ nhiều đâm quen rồi..."
Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Về phần hoàng hậu... khụ khụ...."
Nói tới đây, đột nhiên có chút do dự.
Nói thế nào đây?
Ô Thiến Thiến đi Thượng Tam Thiên tìm Sở Dương rồi, Sở Dương rời khỏi đây, chỉ cần đi Thượng Tam Thiên, hai người có thể gặp mặt. Cho nên mấy lời như "hoàng hậu" chết rồi đâu thể nói ra được.
Nhưng nếu không nói, giải thích chuyện Ô Thiến Thiến không có trong hoàng cung thế nào đây?
Không có cách nào khác, đành phải lảng sang chuyện khác: "Sở huynh, đi nào, trẫm dẫn ngươi đi dùng cơm. Ta và ngươi phải uống một trận."
Sở Dương cười hắc hắc: "Được!"
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trong lòng hai người đều có quỷ, dọc đường đi tới, không ngờ không nói lời nào.
Cũng có không ít đại thần chờ ngoài điện, Thiết Bổ Thiên trực tiếp truyền chỉ, bãi triều ba ngày! Bất luận kẻ nào cũng không gặp.
Nói ngắn gọn: Không có việc gì thì đừng làm phiên ta, mà có việc cũng đứng tới.
Nhưng vừa phát thánh chỉ xong, Thiết Bổ Thiên lại bắt đầu thấy hối hận: Đầu mình chẳng lẽ bị lừa đá rồi? Ba ngày không lên triều là để bồi tiếp tên vô lại này... chỉ là, nên bồi tiếp thế nào đây?
Tên gia hỏa này hơi tí là muốn động thủ động cước, lại còn muốn không say không nghỉ? Còn muốn...ngủ chung?
Đây quả thực là muốn mạng a.
Ngự hoa viên, trên bàn đá.
Nơi này thoáng đãng trống trải, bốn phía đều có thể nhìn tới, hơn nữa còn ở trên cao. Chỉ là vị hoàng đế bệ hạ Thiết Bổ Thiên này cố ý lựa chọn nơi này đều uống rượu với Sở Dương, chính là để nhiều người có thể thấy được, ngươi cũng không thể giả say nổi điên được.
Nhưng hoàng đế bệ hạ hiển nhiên đã đánh giá thấp độ mặt dày của Sở Dương rồi.
Rượu quá ba tuần, ăn quá ngũ vị, miệng lưỡi Sở ngự tọa bắt đầu liến thoắng rồi. Ánh mắt cũng có chút mê ly, hứng thú tung hoành, nói chuyện trời đất, nói đến chỗ cao hứng, không ngờ còn đứng lên hoa chân múa tay diễn tả.
Thiết Bổ Thiên thở dài trong lòng.
Trước kia ở cùng với hắn, thế cục khẩn trương, sinh tử tồn vong chỉ trong khoảnh khắc, còn chưa có cơ hội uống rượu, hôm nay mới biết được, tửu lượng của Sở Dương, thật sự là... không lớn.
"Bệ hạ, ngươi còn nhớ Đệ Ngũ Khinh Nhu?" Sở Dương ực một hơi cạn ba bốn chén, có thể nhìn ra được, ngự tọa đại nhân rất cao hứng, rất hưng phấn, nói chuyện quên trời đất.
"Đệ Ngũ Khinh Nhu? Thì sao?"
"Đệ Ngũ Khinh Nhu đó! Chính là kẻ đại chiến với chúng ta lúc trước đó...." Sở ngự tọa rõ ràng say rồi, nghiêng nghiêng ngả ngả miêu tả.
Cung nữ hầu hạ bốn phía đều dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn vị khách nhân kỳ quái này của hoàng đế bệ hạ. Đều khẽ nhíu mày, hoàng cung đại nội, làm sao có thể ồn ào như thế? Hoàng đế bệ hạ của chúng ta làm sao lại có bằng hữu như thế?
Đúng lúc này, chỉ thấy Sở Dương say mềm, đưa tay vẫy vẫy một vị cung nữ, nói: "Ngươi, lại đây! Rót rượu!"
Vị cung nữ kia đang cầm bình rượu trên tay, nghe vậy liền vội vàng đi tới, đang muốn cúi người xuống rót rượu thì bị Sở ngự tọa nhéo má một cái, sờ soạng một cái, không khỏi giật nảy người sợ hãi.
Sở Dương cười hắc hắc quái dị, ngón tay vân vê, đưa lên mũi ngửi ngửi: "Thơm quá, thật mịn nha. Ha ha...."
Thiết Bổ Thiên lập tức tức tới đỏ mặt tía tai, vỗ bàn: "Ngươi làm gì vậy?"
Sở Dương liếc mắt, ngạc nhiên nói: "Bệ hạ, ta nói này huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, có gì đâu chứ?"
Thiết Bổ Thiên cả giận nói: "Đùa giỡn nữ nhân, há lại là hành vi anh hùng?"
"Anh hùng cái mẹ gì!" Sở Dương hừ hừ, nói: "Bệ hạ, hắc hắc, ngươi làm hoàng đé rồi, tam cung lục viện bảy mươi hai phi, hậu cung mỹ nữ như mây... Hắc hắc, các huynh đệ tắm máu chiến đấu, thiên tân vạn khổ, mới đánh hạ cho ngươi giang sơn... Đến bây giờ vẫn còn cô dơn một mình này!"
Thiết Bổ Thiên ngẩn ngơ.
"Ngươi hưởng hết phúc rồi, chúng ta cũng không ghen tị... Chỉ là ngươi làm hoàng đế, cũng phải có một chút nhân tình chứ?" Sở Dương uống rượu, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm? Ngươi có biết ta đã sống cô đơn bao nhiêu lâu rồi không? Lúc ăn cơm, lò lạnh nồi không, lúc ngủ, gối đầu một mình khó ngủ?"
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên xanh mét: "Sở huynh, cái này, ngươi biết rõ ta không có ý này."
“Ta chỉ đùa một chút thôi, nhìn ngươi kìa." Sắc mặt Sở Dương đột nhiên trở nên rất vui vẻ, vừa rồi Thiết Bổ Thiên đột nhiên nổi giận, quát lớn, tất cả đều rơi vào mắt hắn.
Vừa rồi tức giận, tuyệt đối không phải là tức giận vì thần tử đùa giỡn cung nữ của mình,ngược lại có chút giống như... chính là ăn dấm chua...
Ừm, ghen? Chỉ cần ngươi không đầu hàng, ta sẽ cho ngươi uống no dấm chua!
"Rượu cũng uống xong rồi, chúng ta đi tắm ôn tuyền thôi." Sở ngự tọa lảo dảo đứng lên.
"Cái này, trẫm... đột nhiên có chút choáng đầu." Thiết Bổ Thiên nói: "Ta cho nội thị dẫn ngươi đi. Ta về nghỉ ngơi một chút."
"choáng đầu? Không sao cả, tắm ôn tuyền một chút là khỏi thôi." Sở Dương nói, vung tay lên: "Kỳ thật ta cũng thường xuyên choáng đầu, nhưng chỉ cần cởi sạch trơn như nhộng, thả mình vào trong bể nước nóng là thoải mái hơn phân nửa! Đi thôi đi thôi, bệ hạ ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Đi tắm ôn tuyền nhất định phải có người bồi tiếp, vừa tắm vừa nói chuyện phiếm, thật sự là hưởng thụ!"
Thiết Bổ Thiên thầm kêu khổ trong lòng, hưởng thụ? Nếu như ta thật sự cùng tắm với ngoưi... Vậy ngươi mới chân chính là hưởng thụ đấy... Tên hỗn đản này!
"Ừm, là thế này." Thiết Bổ Thiên đảo tròng mắt, nói: "Sở huynh, là như vầy, ta vừa mới có nhi tử, ừm tiểu tử này bây giờ cứ phải có ta ở cùng mới chịu ngủ trưa. Bây giờ có khi nó đã sớm sốt ruột, khóc rống lên rồi. Ha ha tiểu tử kia tỳ khí lớn lắm...."
Ánh mắt Sở Dương sáng ngời, trong phút chốc không ngờ rực rõ chói mắt: "Thật sao? Ta phải đi xem sao. ha ha... Thiết huynh ngươi sinh hài tử, tất nhiên là tốt."
Thiết Bổ Thiên thần nghĩ trong lòng: "Ngươi sinh hài tử tất nhiên là tốt là có ý gì?"
Nhưng câu hỏi này lập tức bị khủng hoảng nhấn chìm. Thiết Bổ Thiên luống cuống tay chân, nguy rồi, hắn muốn đi gặp hài tử! Phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, không ngờ bất giác đánh vào miệng mình một cái.
Này thì nói lung tung, này không thì không lựa lời mà nói.
Bây giờ thì xong rồi, gặp phải họa rồi.
Để cho Sở Dương nhìn thấy, tướng mạo đứa nhỏ này giống hắn y như đúc, liều hắn có nảy lòng nghi ngờ hay không?
"Đi một chút... Đi xem!" Sở Dương hứng trí bừng bừng: "Hài tử của ngươi, cũng chẳng khác gì hài tử của ta. Hài tử của ta, ta há không thể gặp. Ha ha... Mang ta đi xem tiểu tử này. Ta còn mang theo không ít quà gặp mặt đâu...."
Thiết Bổ Thiên càng cảm thấy mơ hồ trong lòng: "Hài tử của ngươi, cũng chẳng khác gì hài tử của ta? Hài tử của ta, ta há lại không gặp? Lời này... hình như... thế nào nghe cũng thấy không thích hợp a.
"Không phải ta nói gì đâu, nhưng Thiết huynh ngươi cũng nhanh quá đấy. Mới có được mấy ngày, hài tử cũng có cả rồi...." Sở Dương càng lúc càng hưng phấn, kéo Thiết Bổ Thiên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.