Quyển 7 - Chương 417: Kiếm Cương trở về vị trí cũ
Phong Lăng Thiên Hạ
26/06/2017
Ba ngày sau đó, Vũ Tuyệt Thành hết đường xoay xở nhưng Kiếm Cương lại càng sinh động hơn. Tốc độ hấp thu của nó càng ngày càng nhanh chóng, hơn nữa còn bắt đầu hấp thu sinh cơ của Vũ Tuyệt Thành.
Vũ Tuyệt Thành hiện tại thân thể rất yếu, ngay cả động ngón tay út cũng không được nên căn bản là không thể ngăn cản được. Hơn nữa, Kiếm Cương ngoại trừ hấp thu sinh cơ ra thì vẫn còn máy động trong đan điền hắn.
Tựa hồ như Kiếm Cương phát hiện ra kẻ vây khốn mình giờ này thực lực đã không đủ để áp chế bản thân nữa cho nên nó muốn rời đi vậy.
Kiếm Cương càng nhảy càng lợi hại rốt cục bị Sở Dương ‘phát giác’ ra.
Một ngày kia, sau khi dùng thuốc xong, Sở Dương ngồi cạnh Vũ Tuyệt Thành nghiêm túc nhìn hắn nói: “Vũ đại nhân, ta nghĩ, có một việc ta phải nói với ngươi.”
Vũ Tuyệt Thành khó khăn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nói đi”.
“Mấy ngày qua, rốt cục ta có thể điều tra ra, không phải là Vũ đại nhân không phối hợp, cũng không phải tại hạ dùng thuốc không đúng, mà là do trong cơ thể Vũ đại nhân có một thứ tai hoạ ngầm ẩn núp”.
Sở Dương nghiêm túc nói.
Đối với những lời này của Sở Dương, Vũ Tuyệt Thành hoàn toàn đồng ý. Hắn dùng ánh mắt khích lệ nhìn Sở Dương để hắn nói tiếp.
“Có một cỗ lực lượng không biết tên, ngấm ngầm chiếm lấy linh khí của Vũ đại nhân. Chỉ có trước tiên thỏa mãn nhu cầu của nó đã thì số linh khí còn lại mới có thể dùng cho Vũ đại nhân chữa thương được”.
Sở Dương trầm trọng nói: “Nhưng, bằng vào tình trạng bây giờ của Vũ đại nhân thì căn bản không thể thỏa mãn nó được, cho nên cũng không thể trợ giúp bản thân ngài được. Thuốc của ta sau khi được kinh mạch của Vũ đại nhân chuyển hóa thành linh lực đồng dạng cũng bị lực lượng này ngầm chiếm lấy, nên trên thực tế trong mấy ngày qua. Vũ đại nhân... Căn bản là không có được bất kỳ sự trị liệu nào, thương thế chuyển biến xấu đi!”.
“Đúng vậy.” Vũ Tuyệt Thành thở dài nói.
“Cho nên, mấy ngày qua ta đang suy nghĩ, liệu có phải trước tiên trục xuất cỗ lực lượng này ra đã... Hoặc là nói, tạm thời buông tha cho nó, chúng ta trước tiên đem thân thể khôi phục lại đã, đến lúc đó hoặc là một lần nữa tu luyện lại hoặc là có biện pháp khác... Ta tin tưởng bằng vào sự hiểu biết của Vũ đại nhân đối với cổ lực lượng này nên phải có biện pháp”.
Sở Dương thành thật nói.
“Không sai.” Vũ Tuyệt Thành đồng ý nói: “Cỗ lực lượng này không ra, thân thể ta không cách nào khôi phục được”.
“Làm thế nào để trục xuất nó ra?” Sở Dương nói: “Điểm này ta thật sự không có kinh nghiệm, kính xin Vũ đại nhân chỉ giáo”.
Hắn còn tăng thêm một câu: “Vũ đại nhân, thứ cho ta nói một câu không lọt tai, bây giờ cần lấy tánh mạng làm trọng, bất kể là để báo thù hoặc là việc khác, không có tánh mạng cũng không cần nói tới cái gì nữa...”
Vũ Tuyệt Thành thở dài.
Từ bỏ lực lượng này, Vũ Tuyệt Thành trong lòng thật sự không nỡ. Kiếm Cương là thứ vũ khí vô kiên bất tồi, là lá bài tẩy lớn nhất miểu sát Chí Tôn, uy năng và tìm kiếm Cửu Kiếp Kiếm Chủ!
Nếu không có nó, thực lực của mình sẽ suy giảm rất nhiều nhưng Sở Dương nói cũng không sai, không có mạng thì đừng nói là ngươi có được Kiếm Cương, cho dù ngươi có được đầy đủ Cửu Kiếp Kiếm cũng không có phước mà dùng.
Vũ Tuyệt Thành bất đắc dĩ nói: “Nhưng bằng lực lượng bây giờ của ta muốn đuổi nó ra cũng bất lực. Trước mắt, cổ lực lượng này rất nóng nảy, nhìn bộ dáng là muốn phá thể mà ra.. Chỉ có thể đợi chính nó đi ra”.
“Sau khi đi ra, chúng ta nên làm như thế nào để bảo tồn lực lượng này?” Sở Dương thiện ý hỏi.
“Không có cách nào bảo tồn”. Vũ Tuyệt Thành thở dài nói: “Sau khi đi ra, tùy theo ý nó thôi, nó muốn đi đâu không khống chế được...”
Sở Dương ‘ách’ một tiếng nói: “Thật đáng tiếc... Lực lượng cường đại như thế”.
Vũ Tuyệt Thành thở dài nghĩ: Đáng tiếc thôi sao? Nếu ngươi biết được đây là dạng lực lượng gì thì ngươi lại càng tiếc nuối không thôi đó!
Lại qua hai ngày nữa, thương thế của đám Đổng Vô Thương vốn đã khỏi hẳn, Mạc Khinh Vũ cũng khôi phục hơn phân nửa, nói chung ngoại trừ Vũ Tuyệt Thành cùng Ô Thiến Thiến ra thì căn bản đã khôi phục.
Dĩ nhiên tổn thương của Phong Nguyệt thì chỉ có thể nói là đã khởi sắc, khoảng cách đến lúc hoàn toàn khôi phục... Thì còn cách xa đến vạn dặm.
Bên trong cơ thể Vũ Tuyệt Thành, Kiếm Cương xao động càng ngày càng lợi hại khiến cho thương thế của hắn cũng càng ngày càng xấu đi.
Bộ vị Đan điền đã mơ hồ phồng lên, có chút trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy một vật màu bạc ở bên trong qua lại tán loạn...
Vũ Tuyệt Thành mỗi một ngày đều thảm không thể nói hết được, sống không bằng chết... Rốt cục, một ngày nọ khi Sở Dương đến Vũ Tuyệt Thành đưa ra biện pháp: “Dùng đao mổ xẻ đan điền ta ra! Để vật kia nhanh đi ra ngoài...”
Đủ rồi! Vũ đại nhân thật sự bị hành đủ rồi. Bất kể là ai, ngày nào cũng phải trải qua hình phạt ở mười tám tầng địa ngục thì đều cho rằng đủ lắm rồi!
Bây giờ, đối với Vũ Tuyệt Thành mà nói, chỉ sợ trong đan điền hắn chính là một thanh Cửu Kiếp Kiếm hắn cũng không chút do dự từ bỏ! Đây chính là muốn chết a.
“Tốt!” Sở Dương lập tức đi ra ngoài, chuẩn bị kim sang dược, loanh quanh một hồi lâu rồi mới đi vào.
“Vũ đại nhân, ngươi cố chịu đựng”. Sở Dương chậm rãi nói.
Lúc này Kiếm Cương càng ngày càng xao động mạnh. Vũ Tuyệt Thành đã đau đến mức chết đi sống lại nên cả giận nói: “Nhanh lên...” Thanh âm đã có chút run rẩy.
Sở Dương không do dự nữa vung đao chém vào đan điền Vũ Tuyệt Thành, ngay sau đó chỉ thấy một vật màu bạc với khí thể tựa như ngựa hoang từ trong người Vũ Tuyệt Thành vọt ra, như gió lốc vọt lên, thương một tiếng, nó đã xuyên phá tan nóc phòng lao lên chín tầng trời, hóa thành một tia chớp dài mấy dặm rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Từ đầu đến cuối, không dừng lại, không quay đầu lại. Không chút nào lưu luyến. Vũ Tuyệt Thành thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nuối tiếc không thôi, thân thể trong phút chốc đã thoải mái hơn nhưng Kiếm Cương dù sao đã không còn nữa.
Sở Dương lập tức bận rộn cầm máu sau đó dùng kim sang dược xử lý miệng vết thương, vận khởi thần công chữa trị cho Vũ Tuyệt Thành.
Cái này cũng hao phí hơn một canh giờ mới miễn cưỡng xử lý xong cho Vũ Tuyệt Thành. Lúc này Vũ Tuyệt Thành phục dụng dược vật mới cảm nhận được một cỗ lực lượng chậm rãi từ trong dược vật phát ra mà tiến vào kinh mạch đã hoàn toàn khô cạn, tiến vào đan điền sau đó cố gắng chữa trị vết thương.
Mạng mình cuối cùng đã bảo vệ được rồi. Hơn nữa, có vị Sở Dương không kém thần y như mình ở chỗ này, nên mặc dù thời gian có lâu nhưng một thân tu vi cũng chẳng khác gì là đã được bảo vệ.
Vũ Tuyệt Thành trong lòng thở dài: Như thế đã là phi thường không tệ rồi, còn muốn gì hơn đây?
Ở ngoài Lan Hương Viên, trên bầu trời, một đoàn bóng đen đang lẳng lặng nổi lơ lửng phát ra ba động không tiếng động.
Đoàn kiếm quang màu bạc kia sau khi nhìn thấy đoàn bóng đen này thì trong lúc bất chợt phát ra một tiếng kêu phấn chấn, ngay sau đó giống như lao vào chỗ chết vậy, vọt về phía bóng đen, thể tích ngân quang cũng càng ngày càng nhỏ, nó bay vòng quanh hắc vụ. Hoạt bát xoay quanh, tung tăng giống như là đứa con xa nhà đã lâu lao vào lòng mẹ vậy.
Cuối cùng, nó lặng yên tan ra lao vào trong hắc vụ và hắc vụ cũng vô thanh vô tức tản ra mà tiêu tán vô ảnh vô mạng... Cái này hết thảy cũng phát sinh vô thanh vô tức.
Sau khi Sở Dương trị liệu xong cho Vũ Tuyệt Thành. Vũ Tuyệt Thành mới phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi, chua xót nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi. Thấy vậy Sở Dương im ắng lui ra.
Sau khi trở lại phòng, một đoàn bóng đen khẩn cấp tiến vào Cửu Kiếp Không Gian. Sở Dương vội vàng đem ý thức đắm chìm vào thì thấy Kiếm Linh vẻ mặt hưng phấn nói: “Đắc thủ rồi?”
Kiếm Linh hưng phấn hô: “Ha ha ha... Kiếm cương đã trở về rồi, được Vũ Tuyệt Thành ân cần săn sóc bấy lâu, bây giờ phong mang đã nội liễm, sau khi hòa vào Cửu Kiếp Kiếm, bất kể là kiếm tiêm, kiếm phong hay kiếm nhận, uy lực cũng sẽ gia tăng gấp đôi”.
Sở Dương hưng phấn nói: “Đây chẳng phải là nói, ta sau này cũng có thể miểu sát Chí Tôn sao?”
Kiếm Linh nhất thời xem thường nói: “Đại ca ngươi chớ có nói đùa. Bằng vào lực lượng bây giờ của ngươi, có thể phát động ra hình thái sơ cấp của Kiếm Cương đã là rất tốt rồi. Ngươi cho là Kiếm cương ở trong tay Vũ Tuyệt Thành có thể miểu sát Chí Tôn thì ngươi cũng có thể sao?”
Sở Dương cả giận nói: “Vũ Tuyệt Thành cũng không phải là Cửu Kiếp Kiếm Chủ mà hắn có thể sử dụng, ta đây chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ sao lại không thể dùng chứ?”
Kiếm Linh nói: “Không phải là như vậy, nếu phát huy được uy lực chân chính của Kiếm Cương thì ngay cả Cửu Trọng Thiên đại lục ngươi cũng có thể một kiếm bổ đôi nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi cần phải phát huy được ra tu vi lớn nhất. Mọi người đều biết là Cửu Kiếp Kiếm có thể nhất thống Cửu Trọng Thiên nhưng ngươi bây giờ có thể sao? Vũ Tuyệt Thành đã sớm là tồn tại ngoài cửu phẩm Chí Tôn, ngươi thì sao?”
Sở Dương cả giận nói: “Ta chỉ bất quá nói vậy, nói một câu ngươi cũng nói lại mười câu, giống như đàn bà vậy...”
Kiếm Linh giận dữ im lặng.
Sở Dương nhìn vào đan điền của mình thì thấy trên Cửu Kiếp Kiếm có một đạo bạch quang đang từ kiếm tiêm bơi tới kiếm phong, sau đó lại bơi tới kiếm nhận, dao động đến kiếm cách.
Chẳng qua là kiếm phong, kiếm nhận và kiếm tiêm kiếm cách tựa hồ đối với đạo bạch quang này rất là bất mãn, thỉnh thoảng kiếm tiêm hất nó bắn ra, kiếm phong lại đem nó ném xuống, kiếm nhận trực tiếp đem nó cắt thành mấy phần, kiếm cách trầm mặc không thèm làm quen...
Sở Dương nhìn lấy mà làm kỳ.
Kiếm cương này dường như không được hoan nghênh lắm thì phải?
“Bọn chúng thấy trên người nó có khí tức khác nên phi thường bất mãn”. Kiếm Linh giải thích: “Giống như là trượng phu bắt được thê tử vụng trộm, muốn rửa sạch sẽ đi. Bọn chúng hành động như vậy là đang muốn xóa đi khí tức của Vũ Tuyệt Thành đó”.
Trượng phu bắt được thê tử vụng trộm, rửa sạch?? Sở Dương mồ hôi đầm đìa.
Hắn sợ không dám nói chuyện cùng con hàng này nữa mà chuyên tâm nhìn Kiếm Cương. Chỉ thấy nó đang không ngừng va chạm cùng dao động bên trong, bạch quang trên người cũng dần dần trong suốt, từ từ lóe sáng rồi biến thành bạch quang nhu hòa sau đó mới bám vào trên mũi kiếm. Lúc này kiếm tiêm run lên nhưng không cự tuyệt nữa. Tiếp theo, kiếm phong, kiếm nhận, kiếm cách cũng không cự tuyệt, ngay sau đó cả Cửu Kiếp Kiếm đều phát ra quang huy chói lọi...
Một loại ánh sáng nhu hòa từ từ tan ra thẩm thấu vào Cửu Kiếp Kiếm rồi biến mất.
Trong lòng Sở Dương dâng lên một cảm giác: Nếu Cửu Kiếp Kiếm là một con người, như vậy Kiếm Cương chính là kinh mạch. Bây giờ, kinh mạch đang trở về vị trí cũ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được uy lực của Cửu Kiếp Kiếm lại một lần nữa tăng lên, ít nhất là mấy lần!
Vũ Tuyệt Thành hiện tại thân thể rất yếu, ngay cả động ngón tay út cũng không được nên căn bản là không thể ngăn cản được. Hơn nữa, Kiếm Cương ngoại trừ hấp thu sinh cơ ra thì vẫn còn máy động trong đan điền hắn.
Tựa hồ như Kiếm Cương phát hiện ra kẻ vây khốn mình giờ này thực lực đã không đủ để áp chế bản thân nữa cho nên nó muốn rời đi vậy.
Kiếm Cương càng nhảy càng lợi hại rốt cục bị Sở Dương ‘phát giác’ ra.
Một ngày kia, sau khi dùng thuốc xong, Sở Dương ngồi cạnh Vũ Tuyệt Thành nghiêm túc nhìn hắn nói: “Vũ đại nhân, ta nghĩ, có một việc ta phải nói với ngươi.”
Vũ Tuyệt Thành khó khăn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nói đi”.
“Mấy ngày qua, rốt cục ta có thể điều tra ra, không phải là Vũ đại nhân không phối hợp, cũng không phải tại hạ dùng thuốc không đúng, mà là do trong cơ thể Vũ đại nhân có một thứ tai hoạ ngầm ẩn núp”.
Sở Dương nghiêm túc nói.
Đối với những lời này của Sở Dương, Vũ Tuyệt Thành hoàn toàn đồng ý. Hắn dùng ánh mắt khích lệ nhìn Sở Dương để hắn nói tiếp.
“Có một cỗ lực lượng không biết tên, ngấm ngầm chiếm lấy linh khí của Vũ đại nhân. Chỉ có trước tiên thỏa mãn nhu cầu của nó đã thì số linh khí còn lại mới có thể dùng cho Vũ đại nhân chữa thương được”.
Sở Dương trầm trọng nói: “Nhưng, bằng vào tình trạng bây giờ của Vũ đại nhân thì căn bản không thể thỏa mãn nó được, cho nên cũng không thể trợ giúp bản thân ngài được. Thuốc của ta sau khi được kinh mạch của Vũ đại nhân chuyển hóa thành linh lực đồng dạng cũng bị lực lượng này ngầm chiếm lấy, nên trên thực tế trong mấy ngày qua. Vũ đại nhân... Căn bản là không có được bất kỳ sự trị liệu nào, thương thế chuyển biến xấu đi!”.
“Đúng vậy.” Vũ Tuyệt Thành thở dài nói.
“Cho nên, mấy ngày qua ta đang suy nghĩ, liệu có phải trước tiên trục xuất cỗ lực lượng này ra đã... Hoặc là nói, tạm thời buông tha cho nó, chúng ta trước tiên đem thân thể khôi phục lại đã, đến lúc đó hoặc là một lần nữa tu luyện lại hoặc là có biện pháp khác... Ta tin tưởng bằng vào sự hiểu biết của Vũ đại nhân đối với cổ lực lượng này nên phải có biện pháp”.
Sở Dương thành thật nói.
“Không sai.” Vũ Tuyệt Thành đồng ý nói: “Cỗ lực lượng này không ra, thân thể ta không cách nào khôi phục được”.
“Làm thế nào để trục xuất nó ra?” Sở Dương nói: “Điểm này ta thật sự không có kinh nghiệm, kính xin Vũ đại nhân chỉ giáo”.
Hắn còn tăng thêm một câu: “Vũ đại nhân, thứ cho ta nói một câu không lọt tai, bây giờ cần lấy tánh mạng làm trọng, bất kể là để báo thù hoặc là việc khác, không có tánh mạng cũng không cần nói tới cái gì nữa...”
Vũ Tuyệt Thành thở dài.
Từ bỏ lực lượng này, Vũ Tuyệt Thành trong lòng thật sự không nỡ. Kiếm Cương là thứ vũ khí vô kiên bất tồi, là lá bài tẩy lớn nhất miểu sát Chí Tôn, uy năng và tìm kiếm Cửu Kiếp Kiếm Chủ!
Nếu không có nó, thực lực của mình sẽ suy giảm rất nhiều nhưng Sở Dương nói cũng không sai, không có mạng thì đừng nói là ngươi có được Kiếm Cương, cho dù ngươi có được đầy đủ Cửu Kiếp Kiếm cũng không có phước mà dùng.
Vũ Tuyệt Thành bất đắc dĩ nói: “Nhưng bằng lực lượng bây giờ của ta muốn đuổi nó ra cũng bất lực. Trước mắt, cổ lực lượng này rất nóng nảy, nhìn bộ dáng là muốn phá thể mà ra.. Chỉ có thể đợi chính nó đi ra”.
“Sau khi đi ra, chúng ta nên làm như thế nào để bảo tồn lực lượng này?” Sở Dương thiện ý hỏi.
“Không có cách nào bảo tồn”. Vũ Tuyệt Thành thở dài nói: “Sau khi đi ra, tùy theo ý nó thôi, nó muốn đi đâu không khống chế được...”
Sở Dương ‘ách’ một tiếng nói: “Thật đáng tiếc... Lực lượng cường đại như thế”.
Vũ Tuyệt Thành thở dài nghĩ: Đáng tiếc thôi sao? Nếu ngươi biết được đây là dạng lực lượng gì thì ngươi lại càng tiếc nuối không thôi đó!
Lại qua hai ngày nữa, thương thế của đám Đổng Vô Thương vốn đã khỏi hẳn, Mạc Khinh Vũ cũng khôi phục hơn phân nửa, nói chung ngoại trừ Vũ Tuyệt Thành cùng Ô Thiến Thiến ra thì căn bản đã khôi phục.
Dĩ nhiên tổn thương của Phong Nguyệt thì chỉ có thể nói là đã khởi sắc, khoảng cách đến lúc hoàn toàn khôi phục... Thì còn cách xa đến vạn dặm.
Bên trong cơ thể Vũ Tuyệt Thành, Kiếm Cương xao động càng ngày càng lợi hại khiến cho thương thế của hắn cũng càng ngày càng xấu đi.
Bộ vị Đan điền đã mơ hồ phồng lên, có chút trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy một vật màu bạc ở bên trong qua lại tán loạn...
Vũ Tuyệt Thành mỗi một ngày đều thảm không thể nói hết được, sống không bằng chết... Rốt cục, một ngày nọ khi Sở Dương đến Vũ Tuyệt Thành đưa ra biện pháp: “Dùng đao mổ xẻ đan điền ta ra! Để vật kia nhanh đi ra ngoài...”
Đủ rồi! Vũ đại nhân thật sự bị hành đủ rồi. Bất kể là ai, ngày nào cũng phải trải qua hình phạt ở mười tám tầng địa ngục thì đều cho rằng đủ lắm rồi!
Bây giờ, đối với Vũ Tuyệt Thành mà nói, chỉ sợ trong đan điền hắn chính là một thanh Cửu Kiếp Kiếm hắn cũng không chút do dự từ bỏ! Đây chính là muốn chết a.
“Tốt!” Sở Dương lập tức đi ra ngoài, chuẩn bị kim sang dược, loanh quanh một hồi lâu rồi mới đi vào.
“Vũ đại nhân, ngươi cố chịu đựng”. Sở Dương chậm rãi nói.
Lúc này Kiếm Cương càng ngày càng xao động mạnh. Vũ Tuyệt Thành đã đau đến mức chết đi sống lại nên cả giận nói: “Nhanh lên...” Thanh âm đã có chút run rẩy.
Sở Dương không do dự nữa vung đao chém vào đan điền Vũ Tuyệt Thành, ngay sau đó chỉ thấy một vật màu bạc với khí thể tựa như ngựa hoang từ trong người Vũ Tuyệt Thành vọt ra, như gió lốc vọt lên, thương một tiếng, nó đã xuyên phá tan nóc phòng lao lên chín tầng trời, hóa thành một tia chớp dài mấy dặm rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Từ đầu đến cuối, không dừng lại, không quay đầu lại. Không chút nào lưu luyến. Vũ Tuyệt Thành thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nuối tiếc không thôi, thân thể trong phút chốc đã thoải mái hơn nhưng Kiếm Cương dù sao đã không còn nữa.
Sở Dương lập tức bận rộn cầm máu sau đó dùng kim sang dược xử lý miệng vết thương, vận khởi thần công chữa trị cho Vũ Tuyệt Thành.
Cái này cũng hao phí hơn một canh giờ mới miễn cưỡng xử lý xong cho Vũ Tuyệt Thành. Lúc này Vũ Tuyệt Thành phục dụng dược vật mới cảm nhận được một cỗ lực lượng chậm rãi từ trong dược vật phát ra mà tiến vào kinh mạch đã hoàn toàn khô cạn, tiến vào đan điền sau đó cố gắng chữa trị vết thương.
Mạng mình cuối cùng đã bảo vệ được rồi. Hơn nữa, có vị Sở Dương không kém thần y như mình ở chỗ này, nên mặc dù thời gian có lâu nhưng một thân tu vi cũng chẳng khác gì là đã được bảo vệ.
Vũ Tuyệt Thành trong lòng thở dài: Như thế đã là phi thường không tệ rồi, còn muốn gì hơn đây?
Ở ngoài Lan Hương Viên, trên bầu trời, một đoàn bóng đen đang lẳng lặng nổi lơ lửng phát ra ba động không tiếng động.
Đoàn kiếm quang màu bạc kia sau khi nhìn thấy đoàn bóng đen này thì trong lúc bất chợt phát ra một tiếng kêu phấn chấn, ngay sau đó giống như lao vào chỗ chết vậy, vọt về phía bóng đen, thể tích ngân quang cũng càng ngày càng nhỏ, nó bay vòng quanh hắc vụ. Hoạt bát xoay quanh, tung tăng giống như là đứa con xa nhà đã lâu lao vào lòng mẹ vậy.
Cuối cùng, nó lặng yên tan ra lao vào trong hắc vụ và hắc vụ cũng vô thanh vô tức tản ra mà tiêu tán vô ảnh vô mạng... Cái này hết thảy cũng phát sinh vô thanh vô tức.
Sau khi Sở Dương trị liệu xong cho Vũ Tuyệt Thành. Vũ Tuyệt Thành mới phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi, chua xót nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi. Thấy vậy Sở Dương im ắng lui ra.
Sau khi trở lại phòng, một đoàn bóng đen khẩn cấp tiến vào Cửu Kiếp Không Gian. Sở Dương vội vàng đem ý thức đắm chìm vào thì thấy Kiếm Linh vẻ mặt hưng phấn nói: “Đắc thủ rồi?”
Kiếm Linh hưng phấn hô: “Ha ha ha... Kiếm cương đã trở về rồi, được Vũ Tuyệt Thành ân cần săn sóc bấy lâu, bây giờ phong mang đã nội liễm, sau khi hòa vào Cửu Kiếp Kiếm, bất kể là kiếm tiêm, kiếm phong hay kiếm nhận, uy lực cũng sẽ gia tăng gấp đôi”.
Sở Dương hưng phấn nói: “Đây chẳng phải là nói, ta sau này cũng có thể miểu sát Chí Tôn sao?”
Kiếm Linh nhất thời xem thường nói: “Đại ca ngươi chớ có nói đùa. Bằng vào lực lượng bây giờ của ngươi, có thể phát động ra hình thái sơ cấp của Kiếm Cương đã là rất tốt rồi. Ngươi cho là Kiếm cương ở trong tay Vũ Tuyệt Thành có thể miểu sát Chí Tôn thì ngươi cũng có thể sao?”
Sở Dương cả giận nói: “Vũ Tuyệt Thành cũng không phải là Cửu Kiếp Kiếm Chủ mà hắn có thể sử dụng, ta đây chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ sao lại không thể dùng chứ?”
Kiếm Linh nói: “Không phải là như vậy, nếu phát huy được uy lực chân chính của Kiếm Cương thì ngay cả Cửu Trọng Thiên đại lục ngươi cũng có thể một kiếm bổ đôi nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi cần phải phát huy được ra tu vi lớn nhất. Mọi người đều biết là Cửu Kiếp Kiếm có thể nhất thống Cửu Trọng Thiên nhưng ngươi bây giờ có thể sao? Vũ Tuyệt Thành đã sớm là tồn tại ngoài cửu phẩm Chí Tôn, ngươi thì sao?”
Sở Dương cả giận nói: “Ta chỉ bất quá nói vậy, nói một câu ngươi cũng nói lại mười câu, giống như đàn bà vậy...”
Kiếm Linh giận dữ im lặng.
Sở Dương nhìn vào đan điền của mình thì thấy trên Cửu Kiếp Kiếm có một đạo bạch quang đang từ kiếm tiêm bơi tới kiếm phong, sau đó lại bơi tới kiếm nhận, dao động đến kiếm cách.
Chẳng qua là kiếm phong, kiếm nhận và kiếm tiêm kiếm cách tựa hồ đối với đạo bạch quang này rất là bất mãn, thỉnh thoảng kiếm tiêm hất nó bắn ra, kiếm phong lại đem nó ném xuống, kiếm nhận trực tiếp đem nó cắt thành mấy phần, kiếm cách trầm mặc không thèm làm quen...
Sở Dương nhìn lấy mà làm kỳ.
Kiếm cương này dường như không được hoan nghênh lắm thì phải?
“Bọn chúng thấy trên người nó có khí tức khác nên phi thường bất mãn”. Kiếm Linh giải thích: “Giống như là trượng phu bắt được thê tử vụng trộm, muốn rửa sạch sẽ đi. Bọn chúng hành động như vậy là đang muốn xóa đi khí tức của Vũ Tuyệt Thành đó”.
Trượng phu bắt được thê tử vụng trộm, rửa sạch?? Sở Dương mồ hôi đầm đìa.
Hắn sợ không dám nói chuyện cùng con hàng này nữa mà chuyên tâm nhìn Kiếm Cương. Chỉ thấy nó đang không ngừng va chạm cùng dao động bên trong, bạch quang trên người cũng dần dần trong suốt, từ từ lóe sáng rồi biến thành bạch quang nhu hòa sau đó mới bám vào trên mũi kiếm. Lúc này kiếm tiêm run lên nhưng không cự tuyệt nữa. Tiếp theo, kiếm phong, kiếm nhận, kiếm cách cũng không cự tuyệt, ngay sau đó cả Cửu Kiếp Kiếm đều phát ra quang huy chói lọi...
Một loại ánh sáng nhu hòa từ từ tan ra thẩm thấu vào Cửu Kiếp Kiếm rồi biến mất.
Trong lòng Sở Dương dâng lên một cảm giác: Nếu Cửu Kiếp Kiếm là một con người, như vậy Kiếm Cương chính là kinh mạch. Bây giờ, kinh mạch đang trở về vị trí cũ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được uy lực của Cửu Kiếp Kiếm lại một lần nữa tăng lên, ít nhất là mấy lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.