Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 6 - Chương 296: Lập kế hoạch Hoàng Tọa Chiến!

Phong Lăng Thiên Hạ

06/06/2013

Hắc Ma cười lạnh một tiếng, nói: " Hắc Ma chúng ta ám sát nhiều người, tuy nhiên lại chưa từng giết qua Kiếm Đế!" Hắn lạnh lùng nhìn Điền Bất Hối: "Đao Hoàng, ta có thể ám sát, thậm chí Quân Tọa, ta cũng có thể ám sát.

Nhưng, đối với một cái Kiếm Đế mà cả người đều là kiếm khí. . . Ám sát?"

"Điền công tử, ngươi có biết cái gì gọi là Kiếm Đế hay không?" Hắc Ma chế nhạo không chút lưu tình nào: "Độ nhạy cảm của Kiếm Đế, đệ nhất thiên hạ! Bất kỳ sát thủ nào, tiềm hành cỡ nào, chống lại Kiếm Đế, cũng chỉ có thể là chính diện đánh giết, mà tuyệt đối không phải là. . ." Ám sát! Hiểu sao?"

Vừa nói như thế, tất cả mọi người đều rối rít gật đầu.

Hắc Ma nói không sai một chút nào, chỉ sợ chống lại Chí Tôn bình thường, cũng có thể lựa chọn thủ đoạn đánh lén, chỉ cần thủ đoạn cao minh, sẽ có cơ hội ra tay.

Nhưng mà Kiếm Đế. . .

Kiếm, vốn là binh khí nhạy cảm nhất thiên hạ! Bởi vì đặc tính của kiếm là nhạy cảm, mà người tu thành Kiếm Đế, chẳng khác gì đem bản thân hóa thành một thanh kiếm.

Đối với một thanh thần kiếm lúc nào cũng lộ ra mũi nhọn, lúc nào cũng nhắm người mà giết, đánh lén thế nào?

Điền Bất Hối thản nhiên nói: "Hắc Ma đại nhân hiểu lầm ý của ta, trong lúc quyết chiến, tự nhiên không thể ám sát. Cho nên ta nói là. . . Bất ngờ giết! Ám sát! Nói cách khác. . . Có biện pháp gì, đem vị Kiếm Đế này, ở thời điểm vừa bắt đầu trận chiến, dù phải trả một cái giá lớn, cũng phải giết chết hắn!"

Vừa nói như thế, tất cả mọi người đều trầm tư.

Hắc Ma trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Nếu là như vậy. . ." Đối với người trong Hắc Ma mà nói, thật ra cũng không phải là chuyện không làm được. . . Bất quá. . . Phải trả một cái giá, thật sự rất đắt. . .

"Biện pháp gì?" Tinh thần của Điền Bất Hối đại chấn.

Bây giờ hắn lo lắng nhất, chính là vị Kiếm Đế Cố Độc Hành.

Mà trận chiến Hoàng Tọa, nhìn như ở tầng dưới, cũng là trung kiên lực lượng. Nếu Vương Tọa chiến thất bại, như vậy, Hoàng Tọa chiến, tuyệt đối không thể thua!

"Hắc Ma đại nhân yên tâm, nếu Hắc Ma phải trả giá thật nhiều, như vậy, trong tương lai phân chia lợi ích Trung Tam Thiên, thì tất nhiên gia tộc Hắc Ma sẽ đạt được bồi thường tương ứng!"

Điền Bất Hối trịnh trọng nói.

Hắn biết Hắc Ma có thành kiến đối với mình, cho nên dứt khoát thề độc một cái.

Hắc Ma hừ một tiếng, trầm mặc một chút rồi nói: " Hắc Ma chúng ta, trước mắt có năm vị kim bài sát thủ, ba vị ngọc bài Thái thượng sát thủ; phải dùng những lực lượng này, cùng nhau động thủ! Có bổn tọa đối chiến với Cố Độc Hành một lần, sau đó những người khác nhân cơ hội ra tay."

"Bất quá bổn tọa đã là Quân Cấp, ba vị Thái thượng ngọc bài, cũng có một người là Quân Cấp." Hắc Ma nhíu mày: "Làm sao có thể ra tay trong khi Hoàng Tọa chiến đấu, là một vấn đề."

Điền Bất Hối nhíu mày.

Đây đúng là một vấn đề, nếu không có chấp pháp giả ở đây, cũng có thể làm như vậy. Nhưng, có chấp pháp giả ở đây, làm sao có thể dấu diếm được bọn họ? Một khi bị phát hiện, chẳng phải là… "

"Trừ khi, tự đánh rớt một cấp, xuống đến Hoàng cấp. Như vậy, tu vi tổn hao nhiều, tâm thần vẫn là Quân Cấp như cũ. . . Như thế đối kháng Hoàng Tọa, cho dù bị phát hiện, cũng không có ai có thể nói gì." Hắc Ma nói một cách âm lãnh: "Bất quá nếu đã đến Quân Cấp, ai lại cam tâm tình nguyện đánh rớt giai vị của mình?"

Đầu tiên ánh mắt của mọi người sáng lên, sau đó lại cau mày.

Đúng vậy, Quân Cấp cao thủ, ai dám đánh rớt giai vị của bản thân? Hơn nữa là ở trước khi quyết chiến?

Điền Bất Hối cau mày, nghĩ biện pháp.

"Trừ khi. . ." Hắc Ma nói: "Trừ khi có Phệ Cốt Phần Tâm Thảo cùng Thất Diệu Linh Lung Hoa. Hai loại phối hợp, sau khi đánh xong, lập tức ăn vào, khôi phục thực lực. Ngoài ra, không cách nào làm ta phải hy sinh như thế!"

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều sáng quắc nhìn về phía Điền Bất Hối!

Mọi người đều biết, Phệ Cốt Phần Tâm Thảo cùng Thất Diệu Linh Lung Hoa, đều là trấn tộc chi bảo của gia tộc Điền thị! Hơn nữa cũng là thiên tài địa bảo có công hiệu thần diệu!

Hắc Ma thản nhiên nói: "Nếu là có bảo đảm như vậy, ở trận chiến này ta có thể đem toàn bộ lực lượng của Hắc Ma lên, sau đó chia làm sáu đội phân tán bên trong đám Hoàng Tọa, thừa dịp đánh chết Cố Độc Hành! Mặt khác, con trai ta đã tìm được địa điểm phục kích tốt nhất, Hoàng Tọa cuộc chiến, cũng chính là lúc hắn đóng góp công lao."

"Chỉ cần Cố Độc Hành chết, như vậy, Hoàng Tọa cuộc chiến, cũng đã thắng." Hắc Ma thản nhiên nói: "Dĩ nhiên, cũng có nguy hiểm. Ví dụ như, Phệ Cốt Phần Tâm Thảo cùng Thất Diệu Linh Lung Hoa có thực sự như lời đồn đại hay không. . . Đó cũng là chuyện không thể nói chính xác. Tự nhiên, nếu Điền công tử không đồng ý, coi như bổn tọa chưa nói."

Điền Bất Hối bất ngờ bị nhét lên đống lửa.



Hắn nói ra chuyện này, kết quả lại bị đập ngược lên đầu một cái thật mạnh, việc này thật sự rất bất ngờ.

Phệ Cốt Phần Tâm Thảo cùng Thất Diệu Linh Lung Hoa đều do gia tộc Điền thị bảo tồn một ngàn năm trăm năm, hơn nữa cũng hao hết tâm tư mới đào tạo đến lúc thành thục, lần đại chiến này liên quan đến muôn đời, dĩ nhiên Điền Bất Hối sẽ mang tới đây.

Nhưng loại kỳ bảo này, làm sao có thể bỏ được, làm sao có thể đưa ra như vậy được?

Nhưng nếu bây giờ không đáp ứng. . . Một khi thất bại, như vậy toàn bộ hậu quả, . . . Ngay cả nghĩ thì Điền Bất Hối cũng không dám nghĩ.

Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục Điền Bất Hối mạnh mẽ cắn răng một cái, nói: "Nếu Hắc Ma đại nhân có nắm chắc như thế, Điền gia chúng ta, liền cống hiến Phệ Cốt Phần Tâm Thảo cùng Thất Diệu Linh Lung Hoa, thì cũng đâu có sao!"

"Điền công tử quả nhiên hết lòng vì đại nghĩa!" Hắc Ma nói một cách âm hiểm.

"Nhưng ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?" Điền Bất Hối đỏ mắt.

"Chỉ cần ngươi lấy thuốc ra cho ta, ta tự phế Quân Cấp tu vi ngay chỗ này, ngay lập tức!" Hắc Ma nói một cách hung hăng .

"Tốt!"

Hai người giơ tay, vỗ.

Mọi người chứng kiến đều bội phục, quả nhiên Hắc Ma không hổ là ngoan nhân đệ nhất Trung Tam Thiên! Vì giết Cố Độc Hành, thậm chí chịu trả cái giá lớn như vậy.

Trong lòng Điền Bất Hối đau đến đổ máu, nhưng trên mặt còn phải nở nụ cười.

Một chút sau, thuốc lấy ra.

Quả nhiên Hắc Ma ở trước mắt bao người, đột nhiên đem Quân Cấp tu vi của bản thân hạ xuống, phun ra mấy ngụm máu tươi, thở hào hển, một lúc lâu mới bình ổn hơi thở, một vị Quân Cấp cao thủ dò mạch, hướng Điền Bất Hối gật đầu.

Trên mặt Điền Bất Hối tỏ vẻ vui vẻ.

Hắc Ma đã rơi xuống đến Hoàng Tọa cửu phẩm!

"Hắc Ma đại nhân, vất vả." Điền Bất Hối vái chào thật sâu. Thầm nghĩ, đến lúc ngươi giết Cố Độc Hành xong rồi trở về, ngươi làm gì có cơ hội sử dụng thiên tài địa bảo? Lập tức giết ngươi, không phải là xong rồi?

Hắc Ma thở dốc một hồi, nói: "Đừng quên sáng mai an bài trận doanh, không nên đem người của Hắc Ma chúng ta tập trung ở một chỗ. Như vậy thật sự là hi sinh một cách lãng phí!"

Sau đó ngừng một chút nói: "Hoàng Tọa cuộc chiến, cũng không muốn phân làm mấy trận, dứt khoát cũng như cuộc chiến của Vương Tọa, đánh một trận quyết thắng thua! Phải loạn mới có thể chiến thắng."

Tất cả mọi người hiểu: sát thủ thừa dịp đâm giết loạn, mới là sát chiêu. Ít người. . . Thì không thể ẩn nấp thì làm sao ám sát? Rõ ràng là quyết đấu. . .

Lần này Điền Bất Hối nói thật thành tâm: "Nhất định như vậy!"

Hắc Ma thu lấy Phệ Cốt Phần Tâm Thảo cùng Thất Diệu Linh Lung Hoa, u ám nói: "Như thế, tạm biệt."

Đi ra cửa.

"Phía dưới lập tức an bài trận doanh sáng mai. . ." Trong mắt Điền Bất Hối lóe ra vẻ âm hiểm: "Sáng mai đánh một trận chỉ cho phép thắng, không cho phép thua!"

Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng.

Ở bên cạnh Vong Mệnh Hồ lại xuất hiện một màn kỳ cảnh.

Bông tuyết rơi xuống từ trên bầu trời, mà ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng ở phía chân trời, dĩ nhiên là một bên xuất hiện mặt trời, một bên tuyết rơi. Hơn nữa, khí nóng từ trong Vong Mệnh Hồ bay lên, tiếp xúc đến ánh mặt trời cùng bông tuyết, đột nhiên biến thành ngũ quang thập sắc xinh đẹp.

Nhìn thấy trong mắt, như mộng như ảo.

Hai vị Chí Tôn trong tấm bia đá, giống như xuất hiện một tòa thành ở không trung. Trong đó, có lầu các ngay trên mây, hàng ngàn vạn nhà cao cửa rộng, ngũ thải quang mang, lóe ra mê ly.

Ở bên trong tòa thành trên không trung, thậm chí có thể thấy được có người lui tới, có bạch y tiên tử, bay tới bay đi, dáng vóc yểu điệu, tựa như thiên thượng Tiên cung, Quỳnh Lâu điện ngọc.



Loại cảnh tượng kỳ dị này, kéo dài nửa canh giờ.

Mà bất kể là song phương quyết chiến hay là chín đại gia tộc cùng chấp pháp giả đang xem cuộc chiến, đều giống như không kịp nhìn, nhìn giống như nằm mơ, cho đến khi ánh mặt trời dâng lên, một màn này cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán, mọi người đều như ở trong mộng mới tỉnh.

Vẫn cảm thấy y nguyên như cũ.

Trong lòng Sở Dương ngẩn ra, một trận ngạc nhiên.

Những Quỳnh Lâu điện ngọc ở trên không trung. . . Nhìn thế nào cũng giống như thật? Mặc dù thật sự rất nhỏ, nhưng là ". . Mỗi người, mỗi vật trong đó có cảm xúc tồn tại, là không thể nghi ngờ!

Sở Dương không tin đó là ảo ảnh.

Hơn nữa, xuất hiện ở trong khí thế của hai vị Chí Tôn đang giằng co, thì cảnh tượng kỳ dị như thế này, chẳng lẽ thật sự là giả?

Nếu là thật sự? Như vậy, chỗ đó, là ở địa phương nào?

Ngay khi hắn đang ở trong một mảnh nghi ngờ, chỉ nghe thấy chấp pháp giả râu bạc trắng ho khan một tiếng, nói: "Hoàng Tọa cuộc chiến, bay giờ bắt đầu!"

Hắn còn chưa dứt lời, Điền Bất Hối liền giành nói: "Chấp pháp giả đại nhân, tại hạ có một điều thỉnh cầu, Hoàng Tọa cuộc chiến, không bằng cũng là đánh một trận quyết thắng bại!"

Chấp pháp giả râu bạc trắng sửng sốt, chau mày.

Trong lòng có một chút bất mãn. Nếu là như thế, thì chế định quy tắc trước làm cái gì? Các ngươi dứt khoát cho mọi người xông lên, cũng không cần phân ra cấp bậc, cuối cùng có một bên chết sạch là xong việc. . .

Vương Tọa cuộc chiến sửa lại một lần, Hoàng Tọa cuộc chiến, lại cũng muốn sửa?

Có để yên hay không?

Cố nhịn tức nói: "Việc này, muốn hỏi đối phương. . ."

Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Nếu Điền huynh có ý như thế, chúng ta tự nhiên là muốn phụng bồi.

Không cần cũng được đi, vì sao lại đồng ý."

Chấp pháp giả râu bạc trắng hoàn toàn buồn bực.

"Một khi đã như vậy, vậy thì khai chiến nhanh lên đi!" Nói xong hừ một tiếng, ngồi xuống ở trên đài cao. Đột nhiên lại mở mắt, thản nhiên nói: "Đã như vậy, cuộc chiến của Quân Cấp sau đó, cũng đánh một trận thôi!"

Cũng là đánh một trận là trực tiếp quyết định!

Điền Bất Hối mừng rỡ, nói: "Xin nghe theo lời đại nhân!"

Vung tay lên, Hoàng Tọa ở phía sau rối rít đi ra.

Nhóm người Sở Dương cùng Cố Độc Hành đứng chung một chỗ nhìn, chỉ thấy trong đó hắc bạch giao nhau, quần áo các màu hổn độn gom chung một chỗ. Không giống như Vương Tọa cuộc chiến, do gia tộc của mình tạo thành một đội.

Bên này, ở Cố Độc Hành dẫn đầu, tất cả chín mươi sáu vị Hoàng Tọa đều chậm rãi đi ra ngoài.

Còn bên trận doanh đối phương, Hoàng Tọa cao thủ có khoảng một một trăm ba mươi bốn người! Trong đó có hơn ba mươi người ánh mắt xấc láo, có chút khinh thường. Giống như rất sợ người khác không biết bọn họ chính là người của Thạch gia trên Thượng Tam Thiên.

Hai bên đối mặt, cách xa nhau khoảng ba mươi trượng, lẳng lặng đứng thẳng!

Cố Độc Hành đứng ở vị trí đầu não, búng vào kiếm thét dài, nói có chút cô đơn: "Không nghĩ tới Cố Độc Hành ta, thế nhưng ở sáng hôm nay, lại có thể tham gia cuộc chiến của Hoàng Tọa! Đời người như mộng, không là gì khác."

Trong lòng Sở Dương cũng có chút cảm khái.

Hai năm trước nhìn thấy Cố Độc Hành, hắn mới là một cái Vũ Tông nho nhỏ. Mà bây giờ, cũng đã là đại biểu của các đại gia tộc, dẫn theo mấy trăm Hoàng Tọa xuất chiến. Hơn nữa, các gia chủ của các đại gia tộc, tất cả cũng do hắn điều khiển!

Cũng không có người không phục!

Trong miệng Cố Độc Hành thở dài, nhưng thần quang trong mắt thì càng ngày càng thịnh, rốt cục hóa thành hai đạo kiếm quang, nói một cách lạnh lùng, thản nhiên: "Sớm chết. . . Sớm siêu thoát! Đến đây đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook