Quyển 7 - Chương 292: Mùng chín tháng chạp, Đệ Ngũ Khinh Nhu?
Phong Lăng Thiên Hạ
21/05/2017
Sở Dương có chút không biết nói gì.
Ta vừa nói đến Chu quả thì ngươi nói Chu quả không ổn, sợ khó vào được bán kết nhưng ta vừa nói đến hắc huyết Chu quả thì ngươi lại luyến tiếc.
Thực sự chưa thấy người nào như vậy.
Hàn Tiêu Nhiên cười cười nói: “Tiểu huynh đệ chớ có chê cười ta. Lão ca ca ta cả cuộc đời chấp pháp thiên hạ đều thiết diện vô tư, chưa từng ăn hối lộ của bất luận kẻ nào; Nay nhìn thấy thứ thiên tài địa bảo này thật sự là hiếm có. Vừa thấy nó thuộc về huynh đệ mình thì lại tiếc nuối, ha haa...”. Hàn Tiêu Nhiên có chút tự giễu nói xong, Sở Dương cũng có chút kính trọng.
Hàn Tiêu Nhiên hoặc là thiếu chút kiến thức hoặc còn có chút tâm tính thần giữ của nhưng không thể không làm cho trong lòng người ta có chút kính ý.
Cũng chỉ có chấp pháp giả chân chính như Hàn Tiêu Nhiên mới đủ tư cách làm chấp pháp giả! Đáng tiếc là người như vậy thật sự quá ít.
Nghĩ đến vết thương của Hàn Tiêu Nhiên, Sở Dương liền cảm thấy trong lòng nặng trịch. Chính hắn rõ ràng có thể trị được nhưng trước mắt Hàn Tiêu Nhiên thân là chấp pháp giả nên bản thân không thể bại lộ thân phận được.
Nếu không, lấy tính cách chí công vô tư của Hàn Tiêu Nhiên đến lúc đó sẽ đứng ở bên nào... Cái này đúng là dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được.
Nếu trước đó dùng Cửu trọng đan chữa khỏi thương thế cho hắn, ngay sau đó lại bị hắn cái quân pháp bất vị thân.
Cái này thực sự có chút... Rối rắm.
Nếu đối với người khác mà nói, loại chuyện nhận ưu đãi trước rồi không trả lại cho ân nhân tuyệt đối là hạng người vong ân phụ nghĩa nhưng đối với Hàn Tiêu Nhiên mà nói thì lại tuyệt đối không thích hợp!
Bởi vì hắn thực sự là loại người này, loại người quân pháp bất vị thân. Tuyệt đối là làm được!
Cho nên hiện tại tâm tình Sở Dương rối rắm vạn phần.
Hàn Tiêu Nhiên ôm tử tinh hạp trong lúc nhất thời có chút kích động, có chút lén lút nhìn chung quanh rồi mới mở ra xem.
“Bình sinh đây là lần đầu tiên ta kích động và có một loại cảm giác như ăn trộm như vậy”. Hàn Tiêu Nhiên nói.
Sở Dương không biết nên khóc hay cười.
Trong Tử tinh hạp, Hắc huyết Chu quả đang lẳng lặng nằm đó, lớp vỏ trong suốt tựa như có mây mù lượn lờ quanh vậy, bên trong lại có quang hoa màu đen chớp động tựa như là ánh sao lấp loé trong trời đêm vậy, đồng thời lại mang theo tinh quang mơ hồ tựa như là có sinh mệnh đang ở dưới lớp vỏ chậm rãi lưu động.
Một làn hương thơm toả ngát khiến cho người ngửi thấy cảm giác tinh thần chấn động, tựa như nguyên khí trong cơ thể cũng vận hành với tốc độ nhanh hơn.
“Thật sự là thứ tốt”. Hàn Tiêu Nhiên có chút say mê hít một ngụm hương khí, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Tiểu huynh đệ, thứ tốt như vậy nếu đưa cho một cao thủ thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong ăn vào ước chừng là có thể khiến hắn tấn chức Chí tôn, còn cho ta ăn thì lại chỉ có thể để cho ta kéo dài chút hơi tàn thêm vài năm, chẳng phải lãng phí quá sao?”.
Sở Dương cười cười nói: “Hàn lão ca sao lại nói lời này chứ. Đã thế còn làm kiêu”.
Hàn Tiêu Nhiên cười to nói: “Tốt! Ta đây liền ăn”.
Sở Dương gật đầu cười nói: “Thế gian này có nhiều thứ tốt đẹp đều bị người ta thu thập lấy nhưng lại tiếc nuối đến chết không dám dùng, không dám ăn, như vậy chẳng phải là lãng phí hay sao?”.
Hắn cười nói: “Ăn vào bụng người một nhà mới là không lãng phí. Thứ này ngay cả người khác ăn vào có thể ‘băng linh hãm thiên, thoát phá hư không’ thì có quan hệ gì tới ta chứ? Hàn lão ca mau ăn đi, dược hiệu của thứ này mất đi rất nhanh, ngay cả tử tinh hạp cũng không ngăn được sự xói mòn dược lực. Ăn sớm một khắc thì công dụng lớn hơn một phần”.
Hàn Tiêu Nhiên liên tục gật đầu rồi không hề do dự nữa khẽ cắn phá lớp vỏ Chu quả ra rồi nhẹ nhàng hít một cái đã cảm thấy có một cỗ chất lỏng ôn nhuyễn thuần hậu chui vào cổ họng.
Trong phút chốc ba vạn sáu ngàn cái lỗ chân lông cả người tựa như toàn bộ được thư giãn, ngay cả lông tóc lông mi cũng thoải mái vô cùng.
Lập tức một cỗ nhiệt lực hôi hổi mang theo cảm giác làm cho người ta uất thiếp đi từ đan điền dâng lên một đường vù vù lao lên ót.
Cuối cùng, một cỗ dược lực kỳ lạ khi đến chỗ vết thương trên đầu của Hàn Tiêu Nhiên thì đem toàn bộ miệng vết thương nghiêm mật bao vây kín, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Khi dược lực bao vây miệng vết thương Hàn Tiêu Nhiên không còn cảm thấy dấu hiệu của độc thương nữa. Tuy biết rõ là còn tồn tại nhưng lúc vận công thì không dò xét được. Cả người cực kỳ thoải mái.
“Thuốc này, tựa như đối với vết thương của ta rất có công hiệu, dược lực chưa biến mất mà tự động tìm tới chỗ thương, đem miệng vết thương bao lấy”.
Hàn Tiêu Nhiên cảm nhận một chút rồi thỏa mãn híp mắt lại nói: “Đã bao nhiều năm năm, đây lần đầu tiên lão ca ca cảm giác thoải mái như vậy”.
Sở Dương ấm áp nở nụ cười nói: “Như vậy là tốt rồi”.
Hàn Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn thật dài một tiếng nói: “Tiểu huynh đệ... Rồi lắc đầu thổn thức một chút mà không nói nữa.
Tuy nhiên Sở Dương lại có thể cảm giác được giờ khắc này trong lòng Hàn Tiêu Nhiên rất kích động.
“Đi thôi”. Hàn Tiêu Nhiên ấm áp nhìn hắn nói: “Chúng ta nên sớm đi đi, đông nam chúng ta lần này đây muốn nhờ tiểu huynh đệ mà được hãnh diện...”.
Sở Dương ha ha cười nói: “Sao lại vậy chứ, vài lần trước thứ hạng của đông nam cũng không được tốt?”.
“Nghe nói là từ vạn năm đến nay, đông nam dược sư còn chưa có một người nào có thể tiến vào trận chung kết”. Hàn Tiêu Nhiên lắc đầu cười khổ nói.
“Thảm như vậy sao!” Sở Dương ngạc nhiên.
“Thật là thảm”. Hàn Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý.
“Như vậy lần này đây sẽ tuyệt không sẽ thảm nữa”. Sở Dương mỉm cười nói.
Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đông nam chúng ta lần này có tiểu huynh đệ!”.
“Hàn lão ca, việc của Thạch gia thế nào rồi?” Sở Dương vừa đi vừa hỏi.
“Việc này nói ra thì dài lắm, ta vẫn giấu diếm chưa nói với ai. Về sau chúng ta chậm rãi chải vuốt vậy, tóm lại là cực kỳ phức tạp”. Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói.
Sở Dương liền không hề hỏi nữa.
Trên đường đi chỉ thấy trước mặt người càng ngày càng nhiều, các dược sư. Các gia tộc đều chen chúc nhau như thủy triều từ bốn phương tám hướng kéo về. Từ các ngã tư đường dũng mãnh tiến ra rồi nhập vào đường chính như một dòng nước lũ.
“Nhiều dược sư như vậy ư, từ nơi nào đến vậy!” Sở Dương có chút kinh ngạc hỏi: “Mấy ngày nay cũng không ra phố, sao đột nhiên lại tiến ra nhiều như vậy?”.
“Cái này còn do đây chỉ là địa phương nhỏ, còn địa phương khác so với nơi này thì còn nhiều hơn gấp bội đấy”. Hàn Tiêu Nhiên nhìn quen rồi nên không chút ngạc nhiên nói: “Cửu trùng thiên nhiều người như vậy nên có nhiều dược sư như vậy cũng chẳng có gì lạ”.
Sở Dương tắc lưỡi. Một đám dược sư chỉnh tề đi về phía trước, nhân số tuy nhiều nhưng hầu như không có mấy ai nói chuyện với nhau. Ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người quen biết nhau nói chuyện vài câu còn đâu đều là im lặng không nói gì.
Lưng mang theo linh dược nhưng cho dù là người thân cận nhất cũng không biết là người bên cạnh mình mang tới Vạn dược đại điển loại thuốc gì.
“Người cả đời này đều muốn đứng ở đỉnh phong ngắm phong cảnh: Mặc kệ là dược sư cũng tốt, võ giả cũng thế, hay là là bần dân, thương nhân đều muốn đứng ở đỉnh cao tại giai tầng của hắn!”.
Hàn Tiêu Nhiên bùi ngùi nói: “Cho nên, Vạn dược đại điển chính là cơ hội cho các dược sư. Cả đời, đây là cơ hội lớn nhất!”.
Sở Dương gật gật đầu.
Hàn Tiêu Nhiên vừa cất bước vừa nói: “Trong hai tháng này số dược sư lục tục tiến vào Thiên Cơ thành, có đến một vạn ba ngàn người đã vô thanh vô tức mà chết, linh dược mang theo cũng không cánh mà bay”.
Hắn thâm ý nhìn nhìn Sở Dương thở dài nói. “Một vạn ba ngàn người đã chết...”.
Sở Dương có chút không biết nói gì.
“Thiên Cơ thành phồn hoa náo nhiệt nhưng trong đó ẩn tàng không biết bao nhiêu tội ác!” Hàn Tiêu Nhiên có chút giận dữ nặng nề nói.
“Nhưng việc này điều tra không tìm được chứng cứ, tra cũng không thể tra”. Sở Dương nhíu mày nói: “Lão ca cần gì phải lo lắng thế?”.
Tiêu nhiên nói: “Có dấu vết”.
“Số dược sư trong đó tự giết lẫn nhau cũng là số ít”.
“Trong khoảng thời gian này ta quan sát Cửu đại gia tộc. Hầu như bọn họ mỗi một ngày đều có động tác, nhất là Lan gia, hành động hầu như đã không cần che dấu nữa”. Hàn Tiêu Nhiên nghiến răng nói: “Cửu đại gia tộc từ vạn cổ truyền lại, nay lại có thể làm ra chuyện này chẳng phải là làm cho người ta thất vọng và đau khổ tới cực điểm sao!”.
“Lan gia...”. Sở Dương hoạt kê nói.
Đột nhiên hắn lại nhớ tới trong Cửu kiếp trong không gian có khá nhiều linh dược cướp được từ Lan gia, trong lúc nhất thời lại có chút chột dạ.
Thì ra Lan gia ngày đó tổn thất nhiều linh dược như vậy nên mấy ngày nay tiến hành giết người cướp của để bù lại...
Thật sự là nhân tài.
Ngay lúc này phía trước đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống vang trời. Hai người đều là ngâm ra rồi bước nhanh đến.
Chỉ thấy phía trước có mấy người mặc đồ trắng đang chặn đường đi, trong tay cầm kèn và loa đồng ra sức thổi vang. Thanh âm vang tận mây xanh.
Cùng lúc đó, trong thành Thiên Cơ từ các phương hướng đều vang lên tiếng chiêng trống vang trời.
Cạch cạch cạch... “Các vị, chúng ta là Đệ Ngũ thế gia, có một đại sự muốn tuyên bố!”.
Cạch cạch cạch... “Các vị tạm xin dừng bước, chúng ta là Đệ Ngũ gia tộc có đại hỷ muốn tuyên bố!”.
Cạch cạch cạch...
Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói: “Đệ Ngũ gia tộc này muốn làm cái gì vậy?”.
Sở Dương nghe được hai chữ Đệ Ngũ thì trong lòng liền mẫn cảm nói: “Mặc kệ làm cái gì, chúng ta cứ lưu lại nghe một chút cũng không sao”.
Lúc này rốt cuộc tiếng chiêng trống đã dừng lại, nhưng lỗ tai mọi người vẫn lùng bùng từng đợt.
“Các vị, mùng chín tháng chạp này chính là ngày sinh nhật của đại gia Đệ Ngũ Khinh Cuồng của gia tộc chúng ta! Là đại thọ sáu mươi, khắp chốn mừng vui! Để ăn mừng. Đệ Ngũ gia tộc chúng ta. Đệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân bỏ vốn ra chúc thọ đại ca, bao hết Thủy nguyệt lâu, khuynh tình nhất túy! Đến lúc đó, mặc kệ là ai, chỉ cần đi vào Thủy nguyệt lâu đều có rượu uống!”.
Cạch cạch cạch...
“Ở Thủy nguyệt lâu, Đệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân cũng lập lên một cái sân khấu kịch, mùng chín tháng chạp sẽ xướng tuồng chúc mừng đại thọ sáu mươi tuổi! Đại thọ sáu mươi, lục lục đại thuận! Mùng chín tháng chạp, lập đài hát hí khúc!”.
Tiếng chiêng trống lại vang lên một hồi, mấy người này lại hô lên mấy lần rồi mới tránh đường để cho mọi người thông hành.
“Chỉ là một cái sinh nhật sáu mươi tuổi mà Đệ Ngũ gia tộc này lại làm long trọng như thế, thật thật là chưa thấy bao giờ!” Hàn Tiêu Nhiên khinh bỉ nói: “Ở trong các võ giả Cửu trùng thiên, sáu mươi tuổi nhiều nhất cũng chỉ được coi như trẻ bi bô tập nói học bước mà thôi. Thế mà lại dám tổ chức lớn như vậy? Lúc này mà chết thì cũng coi như chết non! Đệ Ngũ gia tộc cư nhiên làm long trọng như thế, đại thọ sáu mươi nếu làm như vậy thì nếu là đại thọ sáu ngàn tuổi chẳng phải là mời tất cả tam thiên đến chúc mừng hay sao? Quả thực là hào phóng quá”.
“Đệ Ngũ Khinh Nhu này cũng là kẻ nhà giàu mới nổi, tranh thủ cơ hội vỗ mông đại ca mình nhưng lại có thể làm tận lực như thế... Xem ra huynh đệ này cũng không nhất định là hòa thuận”. Hàn Tiêu Nhiên phân tích nói.
Đứng một bên Sở Dương cũng chấn động, trong mắt thần quang chớp động.
Mùng chín tháng chạp? Đệ Ngũ Khinh Nhu?
- ---
Chương 293: Đại mạc lạp khai.
- ---
Đối với lời của Hàn Tiêu Nhiên thì Sở Dương đương nhiên là tuyệt đối không đồng ý. Đại thọ sáu mươi làm như vậy tuyệt đối là chuyện bé xé ra to, điểm này tuyệt đối đúng như vậy nhưng trong đó có Đệ Ngũ Khinh Nhu chủ sự nên chuyện này tuyệt đối không phải bình thường.
Về phần theo Hàn Tiêu Nhiên thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đi vuốt mông ngựa, cái này cũng là một cách suy nghĩ thôi...
Sở Dương không đồng ý.
Hàn Tiêu Nhiên chưa nghe nói qua về Đệ Ngũ Khinh Nhu hoặc là không biết nên mới nói như vậy, cái đó có thể hiểu được nhưng nếu Sở Dương thực sự cũng nghĩ như vậy thì đúng là não hỏng rồi.
Nếu Hàn Tiêu Nhiên biết được chỗ lợi hại của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chỉ sợ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.
Có một loại người, mặc kệ hắn võ công cao thấp ra sao nhưng ở bất luận địa phương nào đều có thể lăn lộn được. Mặc kệ thiên địa ra sao nhưng mặc hắn rong đuổi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể nghi ngờ chính là người như thế. Người giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối sẽ không đi vỗ mông ngựa như vậy, thậm chí cho dù là người khác vỗ mông hắn thì hắn cũng không thích.
Sở Dương cũng là người như thế cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu hiểu rõ Sở Dương giống như Sở Dương hiểu rõ Đệ Ngũ Khinh Nhu vậy.
Một khi đã như vậy thì đây là có ý gì?
Nghe người Đệ Ngũ gia tộc đi trên đường cái vẫn la hét ám ĩ. Sở Dương cau chặt mày trong lòng chậm rãi suy nghĩ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng lẽ đang truyền lại cho ta một tin tức? Nhưng truyền là tin tức gì?
Mùng chín tháng chạp, đại thọ sáu mươi tuổi. Đệ Ngũ Khinh Cuồng, Đệ Ngũ Khinh Nhu. Lập đài hát hí khúc. Đệ Ngũ Khinh Nhu bỏ vốn hoàn toàn?
Sở Dương tự hỏi, trước tiên đưa ra giả thiết thứ nhất: Giả thiết đúng như mình đoán phía trước thì đám người Dạ gia chính là do Đệ Ngũ Khinh Nhu xúi giục, đến cả Thánh tộc trưởng lão...
Trước tiên cần khẳng định chuyện này đã.
Như vậy chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu biết được mình ở đây thì hắn tất nhiên sẽ vô cùng chú ý đến mình.
Cho nên khi muốn biết thời gian cần hành động, Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ thông qua nhiều con đường khác nhau để biết.
Một khi đã như vậy, hắn có thể đoán ra được chính mình đang làm cái gì cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp, trợ giúp, thậm chỉ là còn muốn hắn sớm định ra kế hoạch trụ cột.
Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu biết hoặc là do người khác làm không được nhưng Sở Dương ta nhất định là sẽ làm được cho nên mới có một màn hôm nay.
Một màn này chính là muốn nói cho ta biết: Ta đã quy hoạch tốt lắm rồi chỉ chờ ngươi đến hát hí khúc thôi.
Mùng chín tháng chạp, hẳn là trước ngày này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến châm lửa mà thôi. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu đã xây dựng sân khấu rồi, ngày nào đó Đệ Ngũ gia tộc bọn họ sẽ mời gánh hát đến hát hí khúc. Nói cách khác là hắn chỉ đứng nhìn mà thôi, nhìn mình hát hí khúc.
Đại thọ sáu mươi, phía sau cũng không hẳn là cái “Lục Lục Đại thuận” kia, đây tuy là một câu hay nhưng ở trong tình huống này lại có vẻ không được tôn kính.
Như vậy là trong đó tất nhiên có hàm nghĩa khác mà phía trước lại có một cái mùng chín tháng chạp. Cái này có hàm nghĩa là: Trong Cửu đại gia tộc trước mắt đã có sáu gia tộc xác định bước vào vùng lốc xoáy này!
Chỉ cần chính mình điểm hoả thì sẽ khiến cho lục đại gia tộc đánh nhau. Ánh mắt Sở Dương lóe lên và bước chân nhanh hơn.
Một khi đã như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi muốn xem biểu diễn, ta đây sẽ diễn cho ngươi một hồi, cho ngươi xem ca ca ngươi lợi hại thế nào!
Chớ có cho là Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi bày mưu nghĩ kế thì rất ngưu nhá...
Nhớ tới bao dược trong Cửu kiếp không gian, nghĩ đến Lan gia hiện tại mỗi lần thúc giục mình, cό loại con mắt mòn mỏi mà Sở Dương nhịn không được khóe miệng nhếch lên. Hỗn loạn. Cũng tốt.
“Đệ Ngũ gia tộc này hẳn là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc...” Hàn Tiêu Nhiên không hiểu nên nói thêm một câu.
Sở Dương nhẹ nhàng đáp lời.
“Làm ra chuyện bực này khiến cho Gia Cát gia tộc rất mất mặt”. Hàn Tiêu Nhiên hôm nay tâm tình không tệ, cười nói: “Đệ Ngũ Khinh Nhu này lại có thể làm ra chuyện bực này, nếu ta là Gia Cát Sơn Vân sẽ đập cho hắn một cái. Quả thực nhà giàu mới nổi tới cực điểm.”.
Sở Dương cười khổ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu sở dĩ dám làm như thế chính là đang truyền cho mình một tin tức: Ta đang ở trong Gia Cát gia tộc có quyền cao chức trọng! Rất có địa vị đó!
Bằng không, lấy tính cách ổn trọng của Đệ Ngũ Khinh Nhu sao lại dám liều lĩnh như vậy? Từ đây xem ra, dám đánh Đệ Ngũ Khinh Nhu ư. Gia Cát Sơn Vân sợ là vị tất đã có gan.
Vừa nói giỡn hai người vừa theo đám người đi tới một nơi. Đó là một cái quảng trường thật lớn, rộng ước chừng mấy ngàn trượng, rộng lớn đến cực điểm.
Đối diện Quảng trường là một toà nhà cao tầng có treo một tấm biển lớn, phía trên có bốn chữ to, dưới ánh mặt trời lấp lóe kim quang: Vạn dược thịnh điển!
Sở Dương hít một hơi khí lạnh. Địa phương này chính mình khi trước đã tới, khi đó, nơi này còn là một ngọn núi! Bên cạnh, còn có một cái hồ.
Nhưng hôm nay lại không thấy sơn thủy đầu, tất cả đã biến thành một mảng hư không!
“Vạn dược đại điển chính là như vậy đó”. Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Mấy vị chí tôn hợp lực lại đem toàn bộ thủy chuyển đi, đem sơn san thành bình địa, chỉ trong nháy mắt mà thôi.”.
“Lợi hại thật!” Sở Dương táp lưỡi nói.
“Cái này không tính cái gì”. Hàn Tiêu Nhiên nói: “Năm đó một trận chiến giữa Pháp Tôn đại nhân và Vũ Tuyệt Thành vậy thật là cải thiên hoán nhật. Vũ Tuyệt Thành đứng giữa không trung tùy tay túm lấy một tòa đại sơn giơ lên không trung. Hai người mỗi người một tòa đại sơn đối kháng với nhau!”.
“Thật vậy sao!” Sở Dương trợn mắt há hốc mồm hỏi.
Một tay nắm lên một ngọn núi đánh nhau?
Cái này. Cái này rất bưu hãn nha?
“Vũ Tuyệt Thành là ai vậy?” Sở Dương nghe thấy tên này thì không khỏi tò mò hỏi.
Hàn Tiêu Nhiên ho khan hai tiếng mặt lộ ra một tia mất tự nhiên nói: “Là một Vị tiền bối cao thủ... Ngươi về sau sẽ biết.”.
Sở Dương a một tiếng thì chợt nghe tiếng của Hàn Tiêu Nhiên truyền âm đến: “Vũ Tuyệt Thành chính là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn...”
Sở Dương trong lòng chấn động nhưng mặt thì bất động thanh sắc. Hắn biết cái tên cùng thân phận này tựa như có chút kiêng kị?
Sở Dương đánh giá kiến trúc trước mặt nói: “Phòng ốc nơi này rất khác lạ”.
“Phòng ốc này đều chuẩn bị cho các dược sư đó”. Hàn Tiêu Nhiên lộ ra một bộ dáng có chút coi thường nói.
“Cái phòng này chính là do Dạ đế đại nhân đem một ngọn núi từ bên ngoài lột đi lớp vỏ, chọn lựa lấy mấy khối đá lớn nhất rắn chắc nhất đem về sau đó trực tiếp dùng chính tảng đá đó moi ra một khoảng không gian làm thang lầu cho nên toàn bộ phòng ốc này... Đúng là một tảng đá hoàn chỉnh đó!”.
Sở Dương liên thanh ho khan. Mẹ, ra vẻ ca ca ta hiện tại ngay cả một tảng đá như vậy còn chưa nâng lên, mà Vị Dạ đế này lại có thể đem một ngọn núi... Lột vỏ sau đó... Chọn lựa mấy khối đá lớn và rắn chắc nhất... Khiêng trở về?
“Từ ngoài thành khiêng trở về?” Sở Dương trừng mắt hỏi.
“Đúng vậy mà từ ngoài thành khiêng bay trở về.” Hàn Tiêu Nhiên e sợ đả kích hắn chưa đủ nặng nên còn thêm một câu.
“Khiêng bay trở về?” Sở Dương vẻ mặt đen xì.
“Ngươi ngu ngốc, khiêng tảng đá lớn như vậy nếu không bay thì đi về thế nào được?” Hàn Tiêu Nhiên đương nhiên nói.
“Ngạch khụ khụ... Thì ra là bị bắt buộc phải như vậy... Như vậy là bất đắc dĩ hả!” Sở Dương nhấc tay đầu hàng.
“Đúng rồi, làm người đều bị bức mà ra vậy!” Hàn Tiêu Nhiên có một loại bộ dáng ra vẻ bùi ngùi nói: “Ngươi có thể có được hôm nay, chẳng phải cũng là bị bức bách đó sao...”.
“Hàn lão ca... Ta biết ngài hôm nay cao hứng nhưng mà... Thực không thích hợp ra vẻ thế đâu”. Sở Dương thật sự nhắc nhở nói.
Hàm Tiêu Nhiên cười ha ha.
Mang theo Sở Dương đi vào, tổng chấp pháp đông nam rất có mặt mũi. Sớm đã có ngoại môn đệ tử của Gia Cát gia tộc phụ trách đi lại đưa Hàn Tiêu Nhiên đi vào sau đó liền cáo từ rời đi.
Sở Dương thế mới biết. Phụ trách bên trong Vạn dược đại điển đều là người của Dược cốc. Tuy Gia Cát gia tộc là chủ trì nhưng người của Gia Cát gia tộc lại chỉ có thể phụ trách phía bên ngoài.
Trước mặt có sắp xếp hơn mười cái bàn, phía sau mỗi một cái bàn đều có hai cái bạch y nhân ngồi, phía sau đó lại là một cái thông đạo thông vào một gian phòng.
Mấy chục người này dáng vẻ đều giống nhau. Mặt quả thực so với Hàn Tiêu Nhiên còn muốn thiết diện vô tư hơn.
Nhìn thấy đông nam tổng chấp pháp tiến vào, đến trước một cái bàn người nọ lại có thể đầu không ngẩng, mắt không nhìn hỏi: “Người tới là người nào?”.
“Đông nam chấp pháp giả Hàn Tiêu Nhiên dẫn theo đông nam chấp pháp giả dược sư đến tham gia Vạn dược đại điển”. Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười nói.
“Ô, Hàn tổng chấp pháp ư, ngài lui ra phía sau còn cho các dược sư lại đây báo danh đi”. Người nọ thảm nhiên nói.
Sở Dương thật sự là phục.
Đều nói dược cốc nhân rất lớn lối. Sở Dương vẫn không rõ cái “Rất lớn” này là gì nhưng hiện tại rốt cuộc đã biết.
Rất cứng đầu! Quả thực là rất ngưu!
Đối mặt với đông nam tổng chấp pháp mà lại có thể nói một câu: Ngài lui ra!
Choáng.
Sở Dương đi lên trước.
“Họ tên?” Người nọ thuận miệng hỏi.
“Sở Dương”. Sở Dương trả lời.
“Giới tính?” Người kia hỏi nói.
Sở Dương ngây người, giới tính? Con mẹ nó, ta đứng ngay trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi còn cho ta là nữ sao?
Giờ phút này, hắn nghe bàn bên cạnh cũng có câu hỏi như vậy truyền đến: “Họ tên? Giới tính?”.
Sở Dương vừa quay đầu lại thì thấy một đám dược sư thần sắc kỳ quái trong đó còn có người không tự chủ được nhìn xuống đũng quần hắn một cái, tựa hồ sau khi nghe được những lời này thì đột nhiên hoài nghi với chính mình, muốn nhìn để xác nhận lại một chút...
“Khụ khụ, nam”. Sở Dương xác nhận nói, nói xong liền sờ sờ mũi. Thật ra hắn cũng muốn sờ đũng quần xác nhận lại một chút nhưng chung quy vẫn biết xấu hổ.
“Khụ khụ nam?” Người nọ nhướng mày quát lớn nói: “Hỏi giới tính của ngươi, nam là nam, nữ là nữ! Cái gì tên là khụ khụ nam?”.
Sở Dương nhất thời tức giận nhưng Hàn Tiêu Nhiên vội vàng nháy mắt.
“Nam!” Sở Dương nén giận nói.
“Ừm, bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”.
“Mang dược gì đến? Lấy ra cho ta xem xem”. Người nọ nhướng mắt trong lòng có chút khinh thị nói: “Dược sư mười chín tuổi thì có thể có được cái gì chứ? Có thể có cái gì tốt dược? Xem ra cũng là đến cho đủ số mà thôi.”
“Đây”. Sở Dương lấy ra một cái tử tinh hạp đưa qua.
“Đây là cái gì? Sao không nói?!” Người nọ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái sau đó mới cầm lấy cái hòm. Hắn vừa mở ra đột nhiên cả người sững ra, mặt mũi ửng đỏ tiếp theo lại trắng bệch thất thanh kinh hô một tiếng: “Ta! Ta nhìn thấy cái gì đây!”.
Đám dược sư bên cạnh vội quay đầu nhìn sang.
Người này vẫn trợn trừng hai mắt nhìn vào, dùng một loại thanh âm rên rỉ nói: “Hắc huyết Chu quả! Cực phẩm! Ôi trời ạ.”.
Người này lúc trước kiêu căng như vậy, giờ phút này lại đột nhiên chuyển thành như vậy, cả kinh nhất chợt suýt nữa thì phát điên
Ta vừa nói đến Chu quả thì ngươi nói Chu quả không ổn, sợ khó vào được bán kết nhưng ta vừa nói đến hắc huyết Chu quả thì ngươi lại luyến tiếc.
Thực sự chưa thấy người nào như vậy.
Hàn Tiêu Nhiên cười cười nói: “Tiểu huynh đệ chớ có chê cười ta. Lão ca ca ta cả cuộc đời chấp pháp thiên hạ đều thiết diện vô tư, chưa từng ăn hối lộ của bất luận kẻ nào; Nay nhìn thấy thứ thiên tài địa bảo này thật sự là hiếm có. Vừa thấy nó thuộc về huynh đệ mình thì lại tiếc nuối, ha haa...”. Hàn Tiêu Nhiên có chút tự giễu nói xong, Sở Dương cũng có chút kính trọng.
Hàn Tiêu Nhiên hoặc là thiếu chút kiến thức hoặc còn có chút tâm tính thần giữ của nhưng không thể không làm cho trong lòng người ta có chút kính ý.
Cũng chỉ có chấp pháp giả chân chính như Hàn Tiêu Nhiên mới đủ tư cách làm chấp pháp giả! Đáng tiếc là người như vậy thật sự quá ít.
Nghĩ đến vết thương của Hàn Tiêu Nhiên, Sở Dương liền cảm thấy trong lòng nặng trịch. Chính hắn rõ ràng có thể trị được nhưng trước mắt Hàn Tiêu Nhiên thân là chấp pháp giả nên bản thân không thể bại lộ thân phận được.
Nếu không, lấy tính cách chí công vô tư của Hàn Tiêu Nhiên đến lúc đó sẽ đứng ở bên nào... Cái này đúng là dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được.
Nếu trước đó dùng Cửu trọng đan chữa khỏi thương thế cho hắn, ngay sau đó lại bị hắn cái quân pháp bất vị thân.
Cái này thực sự có chút... Rối rắm.
Nếu đối với người khác mà nói, loại chuyện nhận ưu đãi trước rồi không trả lại cho ân nhân tuyệt đối là hạng người vong ân phụ nghĩa nhưng đối với Hàn Tiêu Nhiên mà nói thì lại tuyệt đối không thích hợp!
Bởi vì hắn thực sự là loại người này, loại người quân pháp bất vị thân. Tuyệt đối là làm được!
Cho nên hiện tại tâm tình Sở Dương rối rắm vạn phần.
Hàn Tiêu Nhiên ôm tử tinh hạp trong lúc nhất thời có chút kích động, có chút lén lút nhìn chung quanh rồi mới mở ra xem.
“Bình sinh đây là lần đầu tiên ta kích động và có một loại cảm giác như ăn trộm như vậy”. Hàn Tiêu Nhiên nói.
Sở Dương không biết nên khóc hay cười.
Trong Tử tinh hạp, Hắc huyết Chu quả đang lẳng lặng nằm đó, lớp vỏ trong suốt tựa như có mây mù lượn lờ quanh vậy, bên trong lại có quang hoa màu đen chớp động tựa như là ánh sao lấp loé trong trời đêm vậy, đồng thời lại mang theo tinh quang mơ hồ tựa như là có sinh mệnh đang ở dưới lớp vỏ chậm rãi lưu động.
Một làn hương thơm toả ngát khiến cho người ngửi thấy cảm giác tinh thần chấn động, tựa như nguyên khí trong cơ thể cũng vận hành với tốc độ nhanh hơn.
“Thật sự là thứ tốt”. Hàn Tiêu Nhiên có chút say mê hít một ngụm hương khí, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Tiểu huynh đệ, thứ tốt như vậy nếu đưa cho một cao thủ thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong ăn vào ước chừng là có thể khiến hắn tấn chức Chí tôn, còn cho ta ăn thì lại chỉ có thể để cho ta kéo dài chút hơi tàn thêm vài năm, chẳng phải lãng phí quá sao?”.
Sở Dương cười cười nói: “Hàn lão ca sao lại nói lời này chứ. Đã thế còn làm kiêu”.
Hàn Tiêu Nhiên cười to nói: “Tốt! Ta đây liền ăn”.
Sở Dương gật đầu cười nói: “Thế gian này có nhiều thứ tốt đẹp đều bị người ta thu thập lấy nhưng lại tiếc nuối đến chết không dám dùng, không dám ăn, như vậy chẳng phải là lãng phí hay sao?”.
Hắn cười nói: “Ăn vào bụng người một nhà mới là không lãng phí. Thứ này ngay cả người khác ăn vào có thể ‘băng linh hãm thiên, thoát phá hư không’ thì có quan hệ gì tới ta chứ? Hàn lão ca mau ăn đi, dược hiệu của thứ này mất đi rất nhanh, ngay cả tử tinh hạp cũng không ngăn được sự xói mòn dược lực. Ăn sớm một khắc thì công dụng lớn hơn một phần”.
Hàn Tiêu Nhiên liên tục gật đầu rồi không hề do dự nữa khẽ cắn phá lớp vỏ Chu quả ra rồi nhẹ nhàng hít một cái đã cảm thấy có một cỗ chất lỏng ôn nhuyễn thuần hậu chui vào cổ họng.
Trong phút chốc ba vạn sáu ngàn cái lỗ chân lông cả người tựa như toàn bộ được thư giãn, ngay cả lông tóc lông mi cũng thoải mái vô cùng.
Lập tức một cỗ nhiệt lực hôi hổi mang theo cảm giác làm cho người ta uất thiếp đi từ đan điền dâng lên một đường vù vù lao lên ót.
Cuối cùng, một cỗ dược lực kỳ lạ khi đến chỗ vết thương trên đầu của Hàn Tiêu Nhiên thì đem toàn bộ miệng vết thương nghiêm mật bao vây kín, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Khi dược lực bao vây miệng vết thương Hàn Tiêu Nhiên không còn cảm thấy dấu hiệu của độc thương nữa. Tuy biết rõ là còn tồn tại nhưng lúc vận công thì không dò xét được. Cả người cực kỳ thoải mái.
“Thuốc này, tựa như đối với vết thương của ta rất có công hiệu, dược lực chưa biến mất mà tự động tìm tới chỗ thương, đem miệng vết thương bao lấy”.
Hàn Tiêu Nhiên cảm nhận một chút rồi thỏa mãn híp mắt lại nói: “Đã bao nhiều năm năm, đây lần đầu tiên lão ca ca cảm giác thoải mái như vậy”.
Sở Dương ấm áp nở nụ cười nói: “Như vậy là tốt rồi”.
Hàn Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn thật dài một tiếng nói: “Tiểu huynh đệ... Rồi lắc đầu thổn thức một chút mà không nói nữa.
Tuy nhiên Sở Dương lại có thể cảm giác được giờ khắc này trong lòng Hàn Tiêu Nhiên rất kích động.
“Đi thôi”. Hàn Tiêu Nhiên ấm áp nhìn hắn nói: “Chúng ta nên sớm đi đi, đông nam chúng ta lần này đây muốn nhờ tiểu huynh đệ mà được hãnh diện...”.
Sở Dương ha ha cười nói: “Sao lại vậy chứ, vài lần trước thứ hạng của đông nam cũng không được tốt?”.
“Nghe nói là từ vạn năm đến nay, đông nam dược sư còn chưa có một người nào có thể tiến vào trận chung kết”. Hàn Tiêu Nhiên lắc đầu cười khổ nói.
“Thảm như vậy sao!” Sở Dương ngạc nhiên.
“Thật là thảm”. Hàn Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý.
“Như vậy lần này đây sẽ tuyệt không sẽ thảm nữa”. Sở Dương mỉm cười nói.
Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đông nam chúng ta lần này có tiểu huynh đệ!”.
“Hàn lão ca, việc của Thạch gia thế nào rồi?” Sở Dương vừa đi vừa hỏi.
“Việc này nói ra thì dài lắm, ta vẫn giấu diếm chưa nói với ai. Về sau chúng ta chậm rãi chải vuốt vậy, tóm lại là cực kỳ phức tạp”. Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói.
Sở Dương liền không hề hỏi nữa.
Trên đường đi chỉ thấy trước mặt người càng ngày càng nhiều, các dược sư. Các gia tộc đều chen chúc nhau như thủy triều từ bốn phương tám hướng kéo về. Từ các ngã tư đường dũng mãnh tiến ra rồi nhập vào đường chính như một dòng nước lũ.
“Nhiều dược sư như vậy ư, từ nơi nào đến vậy!” Sở Dương có chút kinh ngạc hỏi: “Mấy ngày nay cũng không ra phố, sao đột nhiên lại tiến ra nhiều như vậy?”.
“Cái này còn do đây chỉ là địa phương nhỏ, còn địa phương khác so với nơi này thì còn nhiều hơn gấp bội đấy”. Hàn Tiêu Nhiên nhìn quen rồi nên không chút ngạc nhiên nói: “Cửu trùng thiên nhiều người như vậy nên có nhiều dược sư như vậy cũng chẳng có gì lạ”.
Sở Dương tắc lưỡi. Một đám dược sư chỉnh tề đi về phía trước, nhân số tuy nhiều nhưng hầu như không có mấy ai nói chuyện với nhau. Ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người quen biết nhau nói chuyện vài câu còn đâu đều là im lặng không nói gì.
Lưng mang theo linh dược nhưng cho dù là người thân cận nhất cũng không biết là người bên cạnh mình mang tới Vạn dược đại điển loại thuốc gì.
“Người cả đời này đều muốn đứng ở đỉnh phong ngắm phong cảnh: Mặc kệ là dược sư cũng tốt, võ giả cũng thế, hay là là bần dân, thương nhân đều muốn đứng ở đỉnh cao tại giai tầng của hắn!”.
Hàn Tiêu Nhiên bùi ngùi nói: “Cho nên, Vạn dược đại điển chính là cơ hội cho các dược sư. Cả đời, đây là cơ hội lớn nhất!”.
Sở Dương gật gật đầu.
Hàn Tiêu Nhiên vừa cất bước vừa nói: “Trong hai tháng này số dược sư lục tục tiến vào Thiên Cơ thành, có đến một vạn ba ngàn người đã vô thanh vô tức mà chết, linh dược mang theo cũng không cánh mà bay”.
Hắn thâm ý nhìn nhìn Sở Dương thở dài nói. “Một vạn ba ngàn người đã chết...”.
Sở Dương có chút không biết nói gì.
“Thiên Cơ thành phồn hoa náo nhiệt nhưng trong đó ẩn tàng không biết bao nhiêu tội ác!” Hàn Tiêu Nhiên có chút giận dữ nặng nề nói.
“Nhưng việc này điều tra không tìm được chứng cứ, tra cũng không thể tra”. Sở Dương nhíu mày nói: “Lão ca cần gì phải lo lắng thế?”.
Tiêu nhiên nói: “Có dấu vết”.
“Số dược sư trong đó tự giết lẫn nhau cũng là số ít”.
“Trong khoảng thời gian này ta quan sát Cửu đại gia tộc. Hầu như bọn họ mỗi một ngày đều có động tác, nhất là Lan gia, hành động hầu như đã không cần che dấu nữa”. Hàn Tiêu Nhiên nghiến răng nói: “Cửu đại gia tộc từ vạn cổ truyền lại, nay lại có thể làm ra chuyện này chẳng phải là làm cho người ta thất vọng và đau khổ tới cực điểm sao!”.
“Lan gia...”. Sở Dương hoạt kê nói.
Đột nhiên hắn lại nhớ tới trong Cửu kiếp trong không gian có khá nhiều linh dược cướp được từ Lan gia, trong lúc nhất thời lại có chút chột dạ.
Thì ra Lan gia ngày đó tổn thất nhiều linh dược như vậy nên mấy ngày nay tiến hành giết người cướp của để bù lại...
Thật sự là nhân tài.
Ngay lúc này phía trước đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống vang trời. Hai người đều là ngâm ra rồi bước nhanh đến.
Chỉ thấy phía trước có mấy người mặc đồ trắng đang chặn đường đi, trong tay cầm kèn và loa đồng ra sức thổi vang. Thanh âm vang tận mây xanh.
Cùng lúc đó, trong thành Thiên Cơ từ các phương hướng đều vang lên tiếng chiêng trống vang trời.
Cạch cạch cạch... “Các vị, chúng ta là Đệ Ngũ thế gia, có một đại sự muốn tuyên bố!”.
Cạch cạch cạch... “Các vị tạm xin dừng bước, chúng ta là Đệ Ngũ gia tộc có đại hỷ muốn tuyên bố!”.
Cạch cạch cạch...
Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói: “Đệ Ngũ gia tộc này muốn làm cái gì vậy?”.
Sở Dương nghe được hai chữ Đệ Ngũ thì trong lòng liền mẫn cảm nói: “Mặc kệ làm cái gì, chúng ta cứ lưu lại nghe một chút cũng không sao”.
Lúc này rốt cuộc tiếng chiêng trống đã dừng lại, nhưng lỗ tai mọi người vẫn lùng bùng từng đợt.
“Các vị, mùng chín tháng chạp này chính là ngày sinh nhật của đại gia Đệ Ngũ Khinh Cuồng của gia tộc chúng ta! Là đại thọ sáu mươi, khắp chốn mừng vui! Để ăn mừng. Đệ Ngũ gia tộc chúng ta. Đệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân bỏ vốn ra chúc thọ đại ca, bao hết Thủy nguyệt lâu, khuynh tình nhất túy! Đến lúc đó, mặc kệ là ai, chỉ cần đi vào Thủy nguyệt lâu đều có rượu uống!”.
Cạch cạch cạch...
“Ở Thủy nguyệt lâu, Đệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân cũng lập lên một cái sân khấu kịch, mùng chín tháng chạp sẽ xướng tuồng chúc mừng đại thọ sáu mươi tuổi! Đại thọ sáu mươi, lục lục đại thuận! Mùng chín tháng chạp, lập đài hát hí khúc!”.
Tiếng chiêng trống lại vang lên một hồi, mấy người này lại hô lên mấy lần rồi mới tránh đường để cho mọi người thông hành.
“Chỉ là một cái sinh nhật sáu mươi tuổi mà Đệ Ngũ gia tộc này lại làm long trọng như thế, thật thật là chưa thấy bao giờ!” Hàn Tiêu Nhiên khinh bỉ nói: “Ở trong các võ giả Cửu trùng thiên, sáu mươi tuổi nhiều nhất cũng chỉ được coi như trẻ bi bô tập nói học bước mà thôi. Thế mà lại dám tổ chức lớn như vậy? Lúc này mà chết thì cũng coi như chết non! Đệ Ngũ gia tộc cư nhiên làm long trọng như thế, đại thọ sáu mươi nếu làm như vậy thì nếu là đại thọ sáu ngàn tuổi chẳng phải là mời tất cả tam thiên đến chúc mừng hay sao? Quả thực là hào phóng quá”.
“Đệ Ngũ Khinh Nhu này cũng là kẻ nhà giàu mới nổi, tranh thủ cơ hội vỗ mông đại ca mình nhưng lại có thể làm tận lực như thế... Xem ra huynh đệ này cũng không nhất định là hòa thuận”. Hàn Tiêu Nhiên phân tích nói.
Đứng một bên Sở Dương cũng chấn động, trong mắt thần quang chớp động.
Mùng chín tháng chạp? Đệ Ngũ Khinh Nhu?
- ---
Chương 293: Đại mạc lạp khai.
- ---
Đối với lời của Hàn Tiêu Nhiên thì Sở Dương đương nhiên là tuyệt đối không đồng ý. Đại thọ sáu mươi làm như vậy tuyệt đối là chuyện bé xé ra to, điểm này tuyệt đối đúng như vậy nhưng trong đó có Đệ Ngũ Khinh Nhu chủ sự nên chuyện này tuyệt đối không phải bình thường.
Về phần theo Hàn Tiêu Nhiên thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đi vuốt mông ngựa, cái này cũng là một cách suy nghĩ thôi...
Sở Dương không đồng ý.
Hàn Tiêu Nhiên chưa nghe nói qua về Đệ Ngũ Khinh Nhu hoặc là không biết nên mới nói như vậy, cái đó có thể hiểu được nhưng nếu Sở Dương thực sự cũng nghĩ như vậy thì đúng là não hỏng rồi.
Nếu Hàn Tiêu Nhiên biết được chỗ lợi hại của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chỉ sợ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.
Có một loại người, mặc kệ hắn võ công cao thấp ra sao nhưng ở bất luận địa phương nào đều có thể lăn lộn được. Mặc kệ thiên địa ra sao nhưng mặc hắn rong đuổi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể nghi ngờ chính là người như thế. Người giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối sẽ không đi vỗ mông ngựa như vậy, thậm chí cho dù là người khác vỗ mông hắn thì hắn cũng không thích.
Sở Dương cũng là người như thế cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu hiểu rõ Sở Dương giống như Sở Dương hiểu rõ Đệ Ngũ Khinh Nhu vậy.
Một khi đã như vậy thì đây là có ý gì?
Nghe người Đệ Ngũ gia tộc đi trên đường cái vẫn la hét ám ĩ. Sở Dương cau chặt mày trong lòng chậm rãi suy nghĩ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng lẽ đang truyền lại cho ta một tin tức? Nhưng truyền là tin tức gì?
Mùng chín tháng chạp, đại thọ sáu mươi tuổi. Đệ Ngũ Khinh Cuồng, Đệ Ngũ Khinh Nhu. Lập đài hát hí khúc. Đệ Ngũ Khinh Nhu bỏ vốn hoàn toàn?
Sở Dương tự hỏi, trước tiên đưa ra giả thiết thứ nhất: Giả thiết đúng như mình đoán phía trước thì đám người Dạ gia chính là do Đệ Ngũ Khinh Nhu xúi giục, đến cả Thánh tộc trưởng lão...
Trước tiên cần khẳng định chuyện này đã.
Như vậy chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu biết được mình ở đây thì hắn tất nhiên sẽ vô cùng chú ý đến mình.
Cho nên khi muốn biết thời gian cần hành động, Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ thông qua nhiều con đường khác nhau để biết.
Một khi đã như vậy, hắn có thể đoán ra được chính mình đang làm cái gì cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp, trợ giúp, thậm chỉ là còn muốn hắn sớm định ra kế hoạch trụ cột.
Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu biết hoặc là do người khác làm không được nhưng Sở Dương ta nhất định là sẽ làm được cho nên mới có một màn hôm nay.
Một màn này chính là muốn nói cho ta biết: Ta đã quy hoạch tốt lắm rồi chỉ chờ ngươi đến hát hí khúc thôi.
Mùng chín tháng chạp, hẳn là trước ngày này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến châm lửa mà thôi. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu đã xây dựng sân khấu rồi, ngày nào đó Đệ Ngũ gia tộc bọn họ sẽ mời gánh hát đến hát hí khúc. Nói cách khác là hắn chỉ đứng nhìn mà thôi, nhìn mình hát hí khúc.
Đại thọ sáu mươi, phía sau cũng không hẳn là cái “Lục Lục Đại thuận” kia, đây tuy là một câu hay nhưng ở trong tình huống này lại có vẻ không được tôn kính.
Như vậy là trong đó tất nhiên có hàm nghĩa khác mà phía trước lại có một cái mùng chín tháng chạp. Cái này có hàm nghĩa là: Trong Cửu đại gia tộc trước mắt đã có sáu gia tộc xác định bước vào vùng lốc xoáy này!
Chỉ cần chính mình điểm hoả thì sẽ khiến cho lục đại gia tộc đánh nhau. Ánh mắt Sở Dương lóe lên và bước chân nhanh hơn.
Một khi đã như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi muốn xem biểu diễn, ta đây sẽ diễn cho ngươi một hồi, cho ngươi xem ca ca ngươi lợi hại thế nào!
Chớ có cho là Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi bày mưu nghĩ kế thì rất ngưu nhá...
Nhớ tới bao dược trong Cửu kiếp không gian, nghĩ đến Lan gia hiện tại mỗi lần thúc giục mình, cό loại con mắt mòn mỏi mà Sở Dương nhịn không được khóe miệng nhếch lên. Hỗn loạn. Cũng tốt.
“Đệ Ngũ gia tộc này hẳn là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc...” Hàn Tiêu Nhiên không hiểu nên nói thêm một câu.
Sở Dương nhẹ nhàng đáp lời.
“Làm ra chuyện bực này khiến cho Gia Cát gia tộc rất mất mặt”. Hàn Tiêu Nhiên hôm nay tâm tình không tệ, cười nói: “Đệ Ngũ Khinh Nhu này lại có thể làm ra chuyện bực này, nếu ta là Gia Cát Sơn Vân sẽ đập cho hắn một cái. Quả thực nhà giàu mới nổi tới cực điểm.”.
Sở Dương cười khổ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu sở dĩ dám làm như thế chính là đang truyền cho mình một tin tức: Ta đang ở trong Gia Cát gia tộc có quyền cao chức trọng! Rất có địa vị đó!
Bằng không, lấy tính cách ổn trọng của Đệ Ngũ Khinh Nhu sao lại dám liều lĩnh như vậy? Từ đây xem ra, dám đánh Đệ Ngũ Khinh Nhu ư. Gia Cát Sơn Vân sợ là vị tất đã có gan.
Vừa nói giỡn hai người vừa theo đám người đi tới một nơi. Đó là một cái quảng trường thật lớn, rộng ước chừng mấy ngàn trượng, rộng lớn đến cực điểm.
Đối diện Quảng trường là một toà nhà cao tầng có treo một tấm biển lớn, phía trên có bốn chữ to, dưới ánh mặt trời lấp lóe kim quang: Vạn dược thịnh điển!
Sở Dương hít một hơi khí lạnh. Địa phương này chính mình khi trước đã tới, khi đó, nơi này còn là một ngọn núi! Bên cạnh, còn có một cái hồ.
Nhưng hôm nay lại không thấy sơn thủy đầu, tất cả đã biến thành một mảng hư không!
“Vạn dược đại điển chính là như vậy đó”. Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Mấy vị chí tôn hợp lực lại đem toàn bộ thủy chuyển đi, đem sơn san thành bình địa, chỉ trong nháy mắt mà thôi.”.
“Lợi hại thật!” Sở Dương táp lưỡi nói.
“Cái này không tính cái gì”. Hàn Tiêu Nhiên nói: “Năm đó một trận chiến giữa Pháp Tôn đại nhân và Vũ Tuyệt Thành vậy thật là cải thiên hoán nhật. Vũ Tuyệt Thành đứng giữa không trung tùy tay túm lấy một tòa đại sơn giơ lên không trung. Hai người mỗi người một tòa đại sơn đối kháng với nhau!”.
“Thật vậy sao!” Sở Dương trợn mắt há hốc mồm hỏi.
Một tay nắm lên một ngọn núi đánh nhau?
Cái này. Cái này rất bưu hãn nha?
“Vũ Tuyệt Thành là ai vậy?” Sở Dương nghe thấy tên này thì không khỏi tò mò hỏi.
Hàn Tiêu Nhiên ho khan hai tiếng mặt lộ ra một tia mất tự nhiên nói: “Là một Vị tiền bối cao thủ... Ngươi về sau sẽ biết.”.
Sở Dương a một tiếng thì chợt nghe tiếng của Hàn Tiêu Nhiên truyền âm đến: “Vũ Tuyệt Thành chính là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn...”
Sở Dương trong lòng chấn động nhưng mặt thì bất động thanh sắc. Hắn biết cái tên cùng thân phận này tựa như có chút kiêng kị?
Sở Dương đánh giá kiến trúc trước mặt nói: “Phòng ốc nơi này rất khác lạ”.
“Phòng ốc này đều chuẩn bị cho các dược sư đó”. Hàn Tiêu Nhiên lộ ra một bộ dáng có chút coi thường nói.
“Cái phòng này chính là do Dạ đế đại nhân đem một ngọn núi từ bên ngoài lột đi lớp vỏ, chọn lựa lấy mấy khối đá lớn nhất rắn chắc nhất đem về sau đó trực tiếp dùng chính tảng đá đó moi ra một khoảng không gian làm thang lầu cho nên toàn bộ phòng ốc này... Đúng là một tảng đá hoàn chỉnh đó!”.
Sở Dương liên thanh ho khan. Mẹ, ra vẻ ca ca ta hiện tại ngay cả một tảng đá như vậy còn chưa nâng lên, mà Vị Dạ đế này lại có thể đem một ngọn núi... Lột vỏ sau đó... Chọn lựa mấy khối đá lớn và rắn chắc nhất... Khiêng trở về?
“Từ ngoài thành khiêng trở về?” Sở Dương trừng mắt hỏi.
“Đúng vậy mà từ ngoài thành khiêng bay trở về.” Hàn Tiêu Nhiên e sợ đả kích hắn chưa đủ nặng nên còn thêm một câu.
“Khiêng bay trở về?” Sở Dương vẻ mặt đen xì.
“Ngươi ngu ngốc, khiêng tảng đá lớn như vậy nếu không bay thì đi về thế nào được?” Hàn Tiêu Nhiên đương nhiên nói.
“Ngạch khụ khụ... Thì ra là bị bắt buộc phải như vậy... Như vậy là bất đắc dĩ hả!” Sở Dương nhấc tay đầu hàng.
“Đúng rồi, làm người đều bị bức mà ra vậy!” Hàn Tiêu Nhiên có một loại bộ dáng ra vẻ bùi ngùi nói: “Ngươi có thể có được hôm nay, chẳng phải cũng là bị bức bách đó sao...”.
“Hàn lão ca... Ta biết ngài hôm nay cao hứng nhưng mà... Thực không thích hợp ra vẻ thế đâu”. Sở Dương thật sự nhắc nhở nói.
Hàm Tiêu Nhiên cười ha ha.
Mang theo Sở Dương đi vào, tổng chấp pháp đông nam rất có mặt mũi. Sớm đã có ngoại môn đệ tử của Gia Cát gia tộc phụ trách đi lại đưa Hàn Tiêu Nhiên đi vào sau đó liền cáo từ rời đi.
Sở Dương thế mới biết. Phụ trách bên trong Vạn dược đại điển đều là người của Dược cốc. Tuy Gia Cát gia tộc là chủ trì nhưng người của Gia Cát gia tộc lại chỉ có thể phụ trách phía bên ngoài.
Trước mặt có sắp xếp hơn mười cái bàn, phía sau mỗi một cái bàn đều có hai cái bạch y nhân ngồi, phía sau đó lại là một cái thông đạo thông vào một gian phòng.
Mấy chục người này dáng vẻ đều giống nhau. Mặt quả thực so với Hàn Tiêu Nhiên còn muốn thiết diện vô tư hơn.
Nhìn thấy đông nam tổng chấp pháp tiến vào, đến trước một cái bàn người nọ lại có thể đầu không ngẩng, mắt không nhìn hỏi: “Người tới là người nào?”.
“Đông nam chấp pháp giả Hàn Tiêu Nhiên dẫn theo đông nam chấp pháp giả dược sư đến tham gia Vạn dược đại điển”. Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười nói.
“Ô, Hàn tổng chấp pháp ư, ngài lui ra phía sau còn cho các dược sư lại đây báo danh đi”. Người nọ thảm nhiên nói.
Sở Dương thật sự là phục.
Đều nói dược cốc nhân rất lớn lối. Sở Dương vẫn không rõ cái “Rất lớn” này là gì nhưng hiện tại rốt cuộc đã biết.
Rất cứng đầu! Quả thực là rất ngưu!
Đối mặt với đông nam tổng chấp pháp mà lại có thể nói một câu: Ngài lui ra!
Choáng.
Sở Dương đi lên trước.
“Họ tên?” Người nọ thuận miệng hỏi.
“Sở Dương”. Sở Dương trả lời.
“Giới tính?” Người kia hỏi nói.
Sở Dương ngây người, giới tính? Con mẹ nó, ta đứng ngay trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi còn cho ta là nữ sao?
Giờ phút này, hắn nghe bàn bên cạnh cũng có câu hỏi như vậy truyền đến: “Họ tên? Giới tính?”.
Sở Dương vừa quay đầu lại thì thấy một đám dược sư thần sắc kỳ quái trong đó còn có người không tự chủ được nhìn xuống đũng quần hắn một cái, tựa hồ sau khi nghe được những lời này thì đột nhiên hoài nghi với chính mình, muốn nhìn để xác nhận lại một chút...
“Khụ khụ, nam”. Sở Dương xác nhận nói, nói xong liền sờ sờ mũi. Thật ra hắn cũng muốn sờ đũng quần xác nhận lại một chút nhưng chung quy vẫn biết xấu hổ.
“Khụ khụ nam?” Người nọ nhướng mày quát lớn nói: “Hỏi giới tính của ngươi, nam là nam, nữ là nữ! Cái gì tên là khụ khụ nam?”.
Sở Dương nhất thời tức giận nhưng Hàn Tiêu Nhiên vội vàng nháy mắt.
“Nam!” Sở Dương nén giận nói.
“Ừm, bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”.
“Mang dược gì đến? Lấy ra cho ta xem xem”. Người nọ nhướng mắt trong lòng có chút khinh thị nói: “Dược sư mười chín tuổi thì có thể có được cái gì chứ? Có thể có cái gì tốt dược? Xem ra cũng là đến cho đủ số mà thôi.”
“Đây”. Sở Dương lấy ra một cái tử tinh hạp đưa qua.
“Đây là cái gì? Sao không nói?!” Người nọ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái sau đó mới cầm lấy cái hòm. Hắn vừa mở ra đột nhiên cả người sững ra, mặt mũi ửng đỏ tiếp theo lại trắng bệch thất thanh kinh hô một tiếng: “Ta! Ta nhìn thấy cái gì đây!”.
Đám dược sư bên cạnh vội quay đầu nhìn sang.
Người này vẫn trợn trừng hai mắt nhìn vào, dùng một loại thanh âm rên rỉ nói: “Hắc huyết Chu quả! Cực phẩm! Ôi trời ạ.”.
Người này lúc trước kiêu căng như vậy, giờ phút này lại đột nhiên chuyển thành như vậy, cả kinh nhất chợt suýt nữa thì phát điên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.