Quyển 7 - Chương 43: Ngươi gặp lang băm
Phong Lăng Thiên Hạ
04/07/2013
Lão giả đầu hói trong lòng đã sớm khóc không ra nước mắt.
Bằng vào kinh nghiệm của hắn, há có thể không nhìn ra, hai tên thiết bài chấp pháp giả vừa rồi kỳ thật chỉ thu sáu mươi khối tử tinh thôi. Hơn nữa, con mẹ hắn vừa mới trở về Sở gia, lại còn mất hoàn toàn công lực, là một phế vật chân chính. Sở gia vì ngươi là lấy ra ba trăm khối tử tinh?
Đây là nói giỡn à?
Nhưng đối phương lại đang lừa bịp tống tiền, hơn nữa bên ta không chỉ đuối lý trước mà còn có việc cầu người!
Không trả? Làm sao giờ?
Không chỉ có hắn nhìn ra, Tần Bảo Thiện đương nhiên cũng không phải kẻ ngu. Cũng nhìn ra được, nhưng nhìn ra là một chuyện, có cho hay không lại là một chuyện khác.
Hiện giờ, xem như bị dồn tới bờ vực rồi.
Không cho không được a.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều buồn bực lắc đầu. Lão giả đầu hói khẽ mấp máy môi, truyền âm qua: "Lão Tần, hai người chúng ta lần này gặp hạn rồi. Bị tên tiểu tử còn chưa dứt sữa này lừa bịp tống tiền... Ta chỉ không hiểu được một điều, tên hỗn đản này vừa mới rồi còn kinh sợ, sao vai diễn lại chuyển biến nhanh như thế? Vừa nghe chúng ta có việc cầu hắn, hắn lập tức trở mặt ngay? Đây... đây quả thực chính là một tên lưu manh!"
Tần Bảo Thiện thở dài, truyền âm: "Cái này còn phải nghĩ sao? Ngươi nghe chuyện thời thơ ấu của hắn rồi đó. Hắn trực tiếp lớn lên trong ổ lưu manh mà.... Ở trong cái phường lưu manh đó, bổn sự thuận gió thả buồm là không thể thiếu được... Nếu hắn không làm như vậy mới là lạ đó...."
Lão giả đầu hói gật đầu liên tục: "Nói cũng đúng... vẫn là Tần huynh quan sát tinh tế."
Hỏi tiếp: "Hiện giờ, chỉ có lấy tử tinh ra trước, trấn trụ tên tiểu tử này, sau đó khiến hắn trị thương cho ngươi, rồi... hử?"
Tần Bảo Thiện thở dài: "Đi bước nào hay bước đó. Nếu là trị thương, nhận ân huệ của người ta rồi, sau đó lại trở mặt.. chẳng phải là vong ân phụ nghĩa? Không nói cái khác, có vượt qua tâm ma bản thân hay không, cũng đã là trở ngại lớn rồi!"
Trong mắt lão giả đầu hói lóe lên hung quang, nói: "Chuyện này.... nói sau."
Tần Bảo Thiện đoán được hắn muốn làm gì, cũng thở dài nói: "Ngươi xem liệu thế nào mà làm."
Lúc này, Sở Dương cuối cùng cũng từ cái loại cảm xúc kia bình tĩnh trở lại: "Tiền bối, không bằng cho ta xem thương thế của ngươi trước đi. Xem nó rốt cuộc là thương thế gì, cũng chuẩn bị tâm lý trước."
Tần Bảo Thiện mừng rỡ: "Vậy phải phiền toái Sở thần y rrồi."
Sở Dương thở dài, ra vẻ đạo mạo nói: "Y giả phụ mẫu tâm. Dù sao nhìn lão tiền bối thống khổ như vậy, ta cũng không đành lòng." Lão giả đầu hói vội quay đầu đi, che miệng ho khan.
Con mẹ nó! Y giả phụ mẫu tâm của ngươi phải dùng tới ba trăm tử tinh mới đổi được! Cho dù là đại cung phụng dược cốc cũng không tham lam bằng ngươi....
"Thỉnh tiền bối thả lỏng toàn thân, tán đi huyền công hộ thể. Bằng không vãn bối công lực bị phế, căn bản không xem rõ bệnh được." Sở Dương thản nhiên ói.
Tần Bảo Thiện nghe lời mà làm. Đây là địa bàn của mình, thật sự chẳng có gì phải sợ hãi.
Nhìn Tần Bảo Thiện cởi áo chỗ bị thương, Sở Dương đưa tay tới, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Tần Bảo Thiện kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy hai đầu ngón tay không ngờ trực tiếp ngập vào trong thịt mình, giống như tiến vào trong nội tạng của mình vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tin được cắm sâu như vậy mà ngay cả da thịt cũng không hề rách.
Tựa hồ toàn bộ cơ bắp, từng khối xương của mình đều bị hai ngón tay này tách ra hai bên.
May mà tu vi Tần Bảo Thiện tuyệt đỉnh, sức chịu đựng cao hơn không ít người, chỉ rên lên một tiếng Sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi to như hạt đầu không ngừng đổ ra, rơi xuống.
Sở Dương rốt cuộc cũng thu tay, chỉ nhíu mày.
Nhìn thấy sắc mặt hắn trầm trọng, lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều lo lắng, không nhịn được hỏi: "Sở thần y, có vấn đề gì sao?"
"Rất phiền toái!" Sở Dương nhíu mày, nhìn sắc mặt Tần Bảo Thiện ẩn hiện giận dữ, nhưng tựa hồ lại không dám phát tác, rốt cuộc thở dài nói: "Làm sao ngươi... lại làm bừa như vậy?"
"Làm bừa?" Tần Bảo Thiện khó hiểu hỏi.
"Thương thế của tiền bối, vốn là do một loại công phu âm độc tạo ra. Từ thương thế mà xem, tuyệt đối là 'Toái Mạch chỉ' không thể nghi ngờ. Trúng chỉ, toàn bộ vả vai và cánh tay đều bị phong trụ! Hơn nữa đau nhức khó chịu, một ngày sau, nếu không giải, kinh mạch xung quanh bắt đầu nứt vỡ, hai ngày sau, nếu không giải, liền bắt đầu vỡ tan. Ba ngày sau là bắt đầu nát."
"Đây cũng là chỗ đáng sợ của Toái Mạch chỉ! Dễ dàng phế đi cả cánh tay!"
Sở Dương thuộc như lòng bàn tay.
"Đúng, đúng là như thế!" Ánh mắt Tần Bảo Thiện tỏa sáng, hưng phấn, gia hỏa này quả nhiên có thể trị.
"Vốn trúng loại thương thế này, nếu tìm ta ngay, ta sẽ lập tức giải cho ngươi, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng thương thế của ngươi, lại kéo dài ít nhất ba ngày rồi!" Sở Dương nói
"Đúng.. Quả thực là kéo dài năm ngày rồi." Tần Bảo Thiện hơi hoảng sợ, nói.
"Nếu như kéo dài thì cũng thôi. Kinh mạch vỡ nát, sau khi ta giải thương cho ngươi, lại dùng một loại bí pháp, điều chế thuốc, sau đó dùng nửa tháng, là có thể thuyên giảm. Chỉ là... Không ngờ ngươi...."
Sở Dương lắc đầu thở dài.
Tần Bảo Thiện càng nghe càng cảm thấy không ổn. Không khỏi khẩn trương hỏi: "Làm sao?"
"Chỉ là không ngờ ngươi lại đi tìm đại phu, xem qua cho ngươi rồi. Hơn nữa, còn tiến hành hóa giải cho ngươi. Nhưng phương pháp hóa giải lại hoàn toàn sai lầm!" Sở Dương giận không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hắn dựa theo phương pháp Liệt Mạch thủ chữa trị cho ngươi! Đây quả thực là lang băm, cực kỳ hỗn đản!"
Sắc mặt Tần Bảo Thiện lập tức trắng bệch. Mình đi tìm đại phu trong chấp pháp giả, trị liệu một lần. vị đại phu kia còn nói như đinh đóng cột, đây là Liệt Mạch thủ không sai, sau đó trị liệu cho mình một phen.
Ngay lúc đó, mình cảm thấy thực sự thoải mái rồi, còn tặng đại lễ, sau đó kích động trở về, lại phát hiện một ngày rưỡi sau không ngờ còn đau hơn. Lại tìm vị đại phu kia, nhưng bó tay không có biện pháp.
"Sở thần y... Cái này, có hậu quả gì không?" Lão giả đầu hói cũng sợ hãi: Vị đại phu kia, đúng là hắn giới thiệu cho Tần Bảo Thiện....
"Có hậu quả gì không?" Sở Dương bực bội nói: "Hậu quả cũng không có gì. Chẳng qua vốn ta chỉ cần một ngày là có thể chữa khỏi, bây giờ thì biến thành nửa năm cũng chưa chắc đã trừ được! Hơn nữa, hiện tại xem ra, tựa hồ còn không chỉ như thế! Hậu quả như vậy, ngươi hiểu không?"
"Hả?" Với định lực vượt xa thường nhân của hai người mà cũng không nhịn được, kinh hô một tiếng.
"Ngươi thử cử động bả vai một chút, đừng sợ đau, nâng lên cao... Lấy tay ngươi ấn vào ngực phải, dùng sức ấn xuống! Đúng, dùng sức!" Sở Dương lạnh lùng chỉ đạo. Một ngón tay đặt lên uyển mạch hắn, cũng không dùng sức.
Tần Bảo Thiện ấn theo như lời hắn nói, nâng vai trái lên, tay phải đồng thời dùng sức ấn vào một một vị trí trên ngực phải. Trong lúc bất tri bất giác, lực lượng thần hồn của kiếm linh đã dọc theo cánh tay Sở Dương tiến vào thân thẻ Tần Bảo Thiện, sau đó ẩn giấu của Tần Bảo Thiện ở ngực phải, chuẩn bị bạo tạc....
Tần Bảo Thiện dùng sức ấn một cái, đột nhiên hét thảm một tiếng. Chỉ cảm thấy ở chỗ đó giống như bị một con dao nhỏ hung hăng khoét mất một miếng thịt vậy. Lập tức cả người đổ môi lạnh, đau đớn không chịu nổi, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Nhưng vẫn đau tới mức không thể hô hấp không thể nói chuyện, chỉ ngồi xồm trên mặt đất hít hơi lạnh.
"Đây là sao vậy?" Lão giả đầu hói chấn động.
"Không sao cả, bất quá chỉ bị lang băm trị hỏng mà thôi. Chẳng những không chữa khỏi vai trái, mà còn làm biến dạng kinh mạch. Thủ pháp trị liệu Liệt Mạch thủ kỳ thật chính là đảo ngược lại phương hướng mà kinh mạch bị nghịch chuyển. Nói dễ hiểu một chút, chính là thi triển ngược lại Liệt Mạch thủ của đối phương... Kinh mạch của hắn vốn không có bị xoay, nhưng sau khi được trị liệu như Liệt Mạch thủ lại chẳng khác nào bị thừa nhận thêm một lần Liệt Mạch thủ..."
Sở Dương thản nhiên nói: "Vị lang băm mà ngươi tìm được lợi hại nhất là ở chỗ... Hắn thi triển Liệt Mạch thủ trên thương thế Toái Mạch chỉ. Lập tức khiến toàn bộ kinh mạch nửa trên hai bả vai cũng bị vạ lây! Hơn nữa còn là trộn lẫn lực lượng Toái Mạch chỉ, biến thành thương thế kỳ dị không phải Liệt Mạch chỉ, cũng không phải Toái Mạch chỉ!"
Hắn thương hại nhìn Tần Bảo Thiện: "May mà ngươi tìm được ta lúc này. Nếu không, để qua một ngày nữa,toàn bộ bả vai phải của ngươi xong rồi. Hơn nữa, còn kéo theo tâm mạch... Cho dù ngươi có tìm được ta, ta cũng không chữa được...."
Tần Bảo Thiện há hốc miệng, khẽ rên rỉ.
"Ta nói này, vị đại phu ngươi tìm, có cừu oán với ngươi phải không? Đây quả thực rõ ràng là dồn ngươi vào chỗ chết? ... Hơn nữa, không nắm chắc thương thế, hắn trị không được thì cũng đừng có trị a. Lần này thì phiền toái lớn rồi. Thật là... con mẹ nó... thật là....." Sở Dương lắc đầu thở dài.
Tần Bảo Thiện ngây người.
Lão giả đầu hói cũng ngây người.
Trong phút chốc, hai người đều có biểu tình: khóc không ra nước mắt!
Tiếp đó Tần Bảo Thiện nỏi giận đùng đùng, túm lấy cổ áo lão giả đầu hói, hung tợn rống lên: "Sa Tâm Lượng! Cái con mẹ ngươi, tìm cho lão tử đại phu! Làm hại ta rồi! Ta... ta với ngươi có thâm thì đại hận gì mà ngươi lại hại ta như thế...."
Tần Bảo Thiện bi phẫn mà không biết nói gì.
Lão giả đầu hói Sa Tâm Lượng gần như nướt mắt cũng muốn rớt xuống rồi, không ngừng giải thích: "Tần huynh, Tần huynh... cái này... chuyện này không liên quan tới ta....."
"Vậy thì liên quan tới ai?" Tần Bảo Thiện hét lên như sấm động: "Thương thế lão phu vốn không nặng, lại bị người giới thiệu lang băm, giờ thì ra bộ dạng thế này... Mắt thấy khó giữ được tính mạng. Không ngờ ngươi vẫn còn nói không liên quan tới ngươi?"
Những lời này cũng nhắc nhở Sa Tâm Lượng, vội vàng quay đầu nhìn Sở Dương, không ngờ giống như cầu xin nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi xem... Tần huynh... còn cứu được không?"
Sở Dương hừ một tiếng nói: "Hai người các ngươi còn tranh cãi gì? Tiền bối, ngươi cố nhiên là bị lang băm trị vào tuyệt cảnh, nhưng vị Sa lão tiền bối này... hai đầu lông mày lại là một vùng hắc khí, rõ ràng cũng từng bị trọng thương tới căn bản. Hơn nữa còn trúng Âm Dương nhị cực chi độc, sau đó lại bị trị sai cách, độc đi vào cơ thể, mất ba trăm năm tuổi thọ rồi. Hai người các ngươi không phải... Ha ha, phỏng chứng chắc cũng xuống mồ cùng một lúc."
Một câu nói kia giống như sét đánh giữa trời quang.
Sa Tâm Lượng choáng váng, sắc mặt trắng bệch, sững sờ nói: "Ngươi nói cái gì?... Làm sao ngươi biét ta từng bị trọng thương tới căn bản? Trúng Âm DƯơng nhị cực chi độc?"
Đủ loại hậu quả đáng sợ cùng xuát hiện trong não, Sa Tâm Lượng càng nghĩ càng sợ hãi. Nếu là thật, vị thần ý mà hắn giới thiệu cho Tần Bảo Thiện, căn bản là một tên lang băm. Hoặc cũng chính là một tên ngu ngốc. Mà người trị thương cho mình cũng chính là hắn... Nếu hắn cũng trị liệu cho mình như Tần Bảo Thiện....?"
Càng nghĩ càng sợ, không ngờ không đứng vững được nữa.
Có vết xe đổ của Tần Bảo Thiện trước mặt, Sa Tâm Lượng nào còn dám tin tưởng vị 'thần y' của chấp pháp giả kia nữa? Hơn nữa, y thuật Sở Dương cao mình như vậy, hắn há lại nói sai được?
Sở Dương cười cao thâm mạt trắc, thở dài: "Hai người... đều gặp langbăm!"
Trong lòng hung hăng nói: Lão tử dọa chết hai lão bất tử các ngươi!
Bằng vào kinh nghiệm của hắn, há có thể không nhìn ra, hai tên thiết bài chấp pháp giả vừa rồi kỳ thật chỉ thu sáu mươi khối tử tinh thôi. Hơn nữa, con mẹ hắn vừa mới trở về Sở gia, lại còn mất hoàn toàn công lực, là một phế vật chân chính. Sở gia vì ngươi là lấy ra ba trăm khối tử tinh?
Đây là nói giỡn à?
Nhưng đối phương lại đang lừa bịp tống tiền, hơn nữa bên ta không chỉ đuối lý trước mà còn có việc cầu người!
Không trả? Làm sao giờ?
Không chỉ có hắn nhìn ra, Tần Bảo Thiện đương nhiên cũng không phải kẻ ngu. Cũng nhìn ra được, nhưng nhìn ra là một chuyện, có cho hay không lại là một chuyện khác.
Hiện giờ, xem như bị dồn tới bờ vực rồi.
Không cho không được a.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều buồn bực lắc đầu. Lão giả đầu hói khẽ mấp máy môi, truyền âm qua: "Lão Tần, hai người chúng ta lần này gặp hạn rồi. Bị tên tiểu tử còn chưa dứt sữa này lừa bịp tống tiền... Ta chỉ không hiểu được một điều, tên hỗn đản này vừa mới rồi còn kinh sợ, sao vai diễn lại chuyển biến nhanh như thế? Vừa nghe chúng ta có việc cầu hắn, hắn lập tức trở mặt ngay? Đây... đây quả thực chính là một tên lưu manh!"
Tần Bảo Thiện thở dài, truyền âm: "Cái này còn phải nghĩ sao? Ngươi nghe chuyện thời thơ ấu của hắn rồi đó. Hắn trực tiếp lớn lên trong ổ lưu manh mà.... Ở trong cái phường lưu manh đó, bổn sự thuận gió thả buồm là không thể thiếu được... Nếu hắn không làm như vậy mới là lạ đó...."
Lão giả đầu hói gật đầu liên tục: "Nói cũng đúng... vẫn là Tần huynh quan sát tinh tế."
Hỏi tiếp: "Hiện giờ, chỉ có lấy tử tinh ra trước, trấn trụ tên tiểu tử này, sau đó khiến hắn trị thương cho ngươi, rồi... hử?"
Tần Bảo Thiện thở dài: "Đi bước nào hay bước đó. Nếu là trị thương, nhận ân huệ của người ta rồi, sau đó lại trở mặt.. chẳng phải là vong ân phụ nghĩa? Không nói cái khác, có vượt qua tâm ma bản thân hay không, cũng đã là trở ngại lớn rồi!"
Trong mắt lão giả đầu hói lóe lên hung quang, nói: "Chuyện này.... nói sau."
Tần Bảo Thiện đoán được hắn muốn làm gì, cũng thở dài nói: "Ngươi xem liệu thế nào mà làm."
Lúc này, Sở Dương cuối cùng cũng từ cái loại cảm xúc kia bình tĩnh trở lại: "Tiền bối, không bằng cho ta xem thương thế của ngươi trước đi. Xem nó rốt cuộc là thương thế gì, cũng chuẩn bị tâm lý trước."
Tần Bảo Thiện mừng rỡ: "Vậy phải phiền toái Sở thần y rrồi."
Sở Dương thở dài, ra vẻ đạo mạo nói: "Y giả phụ mẫu tâm. Dù sao nhìn lão tiền bối thống khổ như vậy, ta cũng không đành lòng." Lão giả đầu hói vội quay đầu đi, che miệng ho khan.
Con mẹ nó! Y giả phụ mẫu tâm của ngươi phải dùng tới ba trăm tử tinh mới đổi được! Cho dù là đại cung phụng dược cốc cũng không tham lam bằng ngươi....
"Thỉnh tiền bối thả lỏng toàn thân, tán đi huyền công hộ thể. Bằng không vãn bối công lực bị phế, căn bản không xem rõ bệnh được." Sở Dương thản nhiên ói.
Tần Bảo Thiện nghe lời mà làm. Đây là địa bàn của mình, thật sự chẳng có gì phải sợ hãi.
Nhìn Tần Bảo Thiện cởi áo chỗ bị thương, Sở Dương đưa tay tới, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Tần Bảo Thiện kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy hai đầu ngón tay không ngờ trực tiếp ngập vào trong thịt mình, giống như tiến vào trong nội tạng của mình vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tin được cắm sâu như vậy mà ngay cả da thịt cũng không hề rách.
Tựa hồ toàn bộ cơ bắp, từng khối xương của mình đều bị hai ngón tay này tách ra hai bên.
May mà tu vi Tần Bảo Thiện tuyệt đỉnh, sức chịu đựng cao hơn không ít người, chỉ rên lên một tiếng Sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi to như hạt đầu không ngừng đổ ra, rơi xuống.
Sở Dương rốt cuộc cũng thu tay, chỉ nhíu mày.
Nhìn thấy sắc mặt hắn trầm trọng, lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều lo lắng, không nhịn được hỏi: "Sở thần y, có vấn đề gì sao?"
"Rất phiền toái!" Sở Dương nhíu mày, nhìn sắc mặt Tần Bảo Thiện ẩn hiện giận dữ, nhưng tựa hồ lại không dám phát tác, rốt cuộc thở dài nói: "Làm sao ngươi... lại làm bừa như vậy?"
"Làm bừa?" Tần Bảo Thiện khó hiểu hỏi.
"Thương thế của tiền bối, vốn là do một loại công phu âm độc tạo ra. Từ thương thế mà xem, tuyệt đối là 'Toái Mạch chỉ' không thể nghi ngờ. Trúng chỉ, toàn bộ vả vai và cánh tay đều bị phong trụ! Hơn nữa đau nhức khó chịu, một ngày sau, nếu không giải, kinh mạch xung quanh bắt đầu nứt vỡ, hai ngày sau, nếu không giải, liền bắt đầu vỡ tan. Ba ngày sau là bắt đầu nát."
"Đây cũng là chỗ đáng sợ của Toái Mạch chỉ! Dễ dàng phế đi cả cánh tay!"
Sở Dương thuộc như lòng bàn tay.
"Đúng, đúng là như thế!" Ánh mắt Tần Bảo Thiện tỏa sáng, hưng phấn, gia hỏa này quả nhiên có thể trị.
"Vốn trúng loại thương thế này, nếu tìm ta ngay, ta sẽ lập tức giải cho ngươi, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng thương thế của ngươi, lại kéo dài ít nhất ba ngày rồi!" Sở Dương nói
"Đúng.. Quả thực là kéo dài năm ngày rồi." Tần Bảo Thiện hơi hoảng sợ, nói.
"Nếu như kéo dài thì cũng thôi. Kinh mạch vỡ nát, sau khi ta giải thương cho ngươi, lại dùng một loại bí pháp, điều chế thuốc, sau đó dùng nửa tháng, là có thể thuyên giảm. Chỉ là... Không ngờ ngươi...."
Sở Dương lắc đầu thở dài.
Tần Bảo Thiện càng nghe càng cảm thấy không ổn. Không khỏi khẩn trương hỏi: "Làm sao?"
"Chỉ là không ngờ ngươi lại đi tìm đại phu, xem qua cho ngươi rồi. Hơn nữa, còn tiến hành hóa giải cho ngươi. Nhưng phương pháp hóa giải lại hoàn toàn sai lầm!" Sở Dương giận không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hắn dựa theo phương pháp Liệt Mạch thủ chữa trị cho ngươi! Đây quả thực là lang băm, cực kỳ hỗn đản!"
Sắc mặt Tần Bảo Thiện lập tức trắng bệch. Mình đi tìm đại phu trong chấp pháp giả, trị liệu một lần. vị đại phu kia còn nói như đinh đóng cột, đây là Liệt Mạch thủ không sai, sau đó trị liệu cho mình một phen.
Ngay lúc đó, mình cảm thấy thực sự thoải mái rồi, còn tặng đại lễ, sau đó kích động trở về, lại phát hiện một ngày rưỡi sau không ngờ còn đau hơn. Lại tìm vị đại phu kia, nhưng bó tay không có biện pháp.
"Sở thần y... Cái này, có hậu quả gì không?" Lão giả đầu hói cũng sợ hãi: Vị đại phu kia, đúng là hắn giới thiệu cho Tần Bảo Thiện....
"Có hậu quả gì không?" Sở Dương bực bội nói: "Hậu quả cũng không có gì. Chẳng qua vốn ta chỉ cần một ngày là có thể chữa khỏi, bây giờ thì biến thành nửa năm cũng chưa chắc đã trừ được! Hơn nữa, hiện tại xem ra, tựa hồ còn không chỉ như thế! Hậu quả như vậy, ngươi hiểu không?"
"Hả?" Với định lực vượt xa thường nhân của hai người mà cũng không nhịn được, kinh hô một tiếng.
"Ngươi thử cử động bả vai một chút, đừng sợ đau, nâng lên cao... Lấy tay ngươi ấn vào ngực phải, dùng sức ấn xuống! Đúng, dùng sức!" Sở Dương lạnh lùng chỉ đạo. Một ngón tay đặt lên uyển mạch hắn, cũng không dùng sức.
Tần Bảo Thiện ấn theo như lời hắn nói, nâng vai trái lên, tay phải đồng thời dùng sức ấn vào một một vị trí trên ngực phải. Trong lúc bất tri bất giác, lực lượng thần hồn của kiếm linh đã dọc theo cánh tay Sở Dương tiến vào thân thẻ Tần Bảo Thiện, sau đó ẩn giấu của Tần Bảo Thiện ở ngực phải, chuẩn bị bạo tạc....
Tần Bảo Thiện dùng sức ấn một cái, đột nhiên hét thảm một tiếng. Chỉ cảm thấy ở chỗ đó giống như bị một con dao nhỏ hung hăng khoét mất một miếng thịt vậy. Lập tức cả người đổ môi lạnh, đau đớn không chịu nổi, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Nhưng vẫn đau tới mức không thể hô hấp không thể nói chuyện, chỉ ngồi xồm trên mặt đất hít hơi lạnh.
"Đây là sao vậy?" Lão giả đầu hói chấn động.
"Không sao cả, bất quá chỉ bị lang băm trị hỏng mà thôi. Chẳng những không chữa khỏi vai trái, mà còn làm biến dạng kinh mạch. Thủ pháp trị liệu Liệt Mạch thủ kỳ thật chính là đảo ngược lại phương hướng mà kinh mạch bị nghịch chuyển. Nói dễ hiểu một chút, chính là thi triển ngược lại Liệt Mạch thủ của đối phương... Kinh mạch của hắn vốn không có bị xoay, nhưng sau khi được trị liệu như Liệt Mạch thủ lại chẳng khác nào bị thừa nhận thêm một lần Liệt Mạch thủ..."
Sở Dương thản nhiên nói: "Vị lang băm mà ngươi tìm được lợi hại nhất là ở chỗ... Hắn thi triển Liệt Mạch thủ trên thương thế Toái Mạch chỉ. Lập tức khiến toàn bộ kinh mạch nửa trên hai bả vai cũng bị vạ lây! Hơn nữa còn là trộn lẫn lực lượng Toái Mạch chỉ, biến thành thương thế kỳ dị không phải Liệt Mạch chỉ, cũng không phải Toái Mạch chỉ!"
Hắn thương hại nhìn Tần Bảo Thiện: "May mà ngươi tìm được ta lúc này. Nếu không, để qua một ngày nữa,toàn bộ bả vai phải của ngươi xong rồi. Hơn nữa, còn kéo theo tâm mạch... Cho dù ngươi có tìm được ta, ta cũng không chữa được...."
Tần Bảo Thiện há hốc miệng, khẽ rên rỉ.
"Ta nói này, vị đại phu ngươi tìm, có cừu oán với ngươi phải không? Đây quả thực rõ ràng là dồn ngươi vào chỗ chết? ... Hơn nữa, không nắm chắc thương thế, hắn trị không được thì cũng đừng có trị a. Lần này thì phiền toái lớn rồi. Thật là... con mẹ nó... thật là....." Sở Dương lắc đầu thở dài.
Tần Bảo Thiện ngây người.
Lão giả đầu hói cũng ngây người.
Trong phút chốc, hai người đều có biểu tình: khóc không ra nước mắt!
Tiếp đó Tần Bảo Thiện nỏi giận đùng đùng, túm lấy cổ áo lão giả đầu hói, hung tợn rống lên: "Sa Tâm Lượng! Cái con mẹ ngươi, tìm cho lão tử đại phu! Làm hại ta rồi! Ta... ta với ngươi có thâm thì đại hận gì mà ngươi lại hại ta như thế...."
Tần Bảo Thiện bi phẫn mà không biết nói gì.
Lão giả đầu hói Sa Tâm Lượng gần như nướt mắt cũng muốn rớt xuống rồi, không ngừng giải thích: "Tần huynh, Tần huynh... cái này... chuyện này không liên quan tới ta....."
"Vậy thì liên quan tới ai?" Tần Bảo Thiện hét lên như sấm động: "Thương thế lão phu vốn không nặng, lại bị người giới thiệu lang băm, giờ thì ra bộ dạng thế này... Mắt thấy khó giữ được tính mạng. Không ngờ ngươi vẫn còn nói không liên quan tới ngươi?"
Những lời này cũng nhắc nhở Sa Tâm Lượng, vội vàng quay đầu nhìn Sở Dương, không ngờ giống như cầu xin nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi xem... Tần huynh... còn cứu được không?"
Sở Dương hừ một tiếng nói: "Hai người các ngươi còn tranh cãi gì? Tiền bối, ngươi cố nhiên là bị lang băm trị vào tuyệt cảnh, nhưng vị Sa lão tiền bối này... hai đầu lông mày lại là một vùng hắc khí, rõ ràng cũng từng bị trọng thương tới căn bản. Hơn nữa còn trúng Âm Dương nhị cực chi độc, sau đó lại bị trị sai cách, độc đi vào cơ thể, mất ba trăm năm tuổi thọ rồi. Hai người các ngươi không phải... Ha ha, phỏng chứng chắc cũng xuống mồ cùng một lúc."
Một câu nói kia giống như sét đánh giữa trời quang.
Sa Tâm Lượng choáng váng, sắc mặt trắng bệch, sững sờ nói: "Ngươi nói cái gì?... Làm sao ngươi biét ta từng bị trọng thương tới căn bản? Trúng Âm DƯơng nhị cực chi độc?"
Đủ loại hậu quả đáng sợ cùng xuát hiện trong não, Sa Tâm Lượng càng nghĩ càng sợ hãi. Nếu là thật, vị thần ý mà hắn giới thiệu cho Tần Bảo Thiện, căn bản là một tên lang băm. Hoặc cũng chính là một tên ngu ngốc. Mà người trị thương cho mình cũng chính là hắn... Nếu hắn cũng trị liệu cho mình như Tần Bảo Thiện....?"
Càng nghĩ càng sợ, không ngờ không đứng vững được nữa.
Có vết xe đổ của Tần Bảo Thiện trước mặt, Sa Tâm Lượng nào còn dám tin tưởng vị 'thần y' của chấp pháp giả kia nữa? Hơn nữa, y thuật Sở Dương cao mình như vậy, hắn há lại nói sai được?
Sở Dương cười cao thâm mạt trắc, thở dài: "Hai người... đều gặp langbăm!"
Trong lòng hung hăng nói: Lão tử dọa chết hai lão bất tử các ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.