Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 407: Phong Hồ định thắng bại

Phong Lăng Thiên Hạ

26/06/2017

Dạ Sắc gần như hôn mê bất tỉnh. Gia hỏa trước mắt này chính là Nhuế Bất Thông! Không ngờ tại thời khắc mấu chốt này lại sống lại. Ánh mắt Dạ Sắc nhìn Nhuế Bất Thông gần như muốn ăn thịt người vậy.

Năm trăm người tới đây, hiện tại chỉ còn lại có bốn vị cửu phẩm thánh cấp, kể cả đám Gia Cát Trường Trường, Diệp Mộng Sắc, Dạ Thí Vũ thì cũng bất quá có tám người thôi! Còn đối phương, đến bây giờ cũng chưa có ai chết!

Hơn nữa, kẻ trước mắt kia lại nhơn nhơn xuất hiện ở trước mắt mình. Giờ khắc này, Dạ Sắc phẫn nộ gần như muốn chết!

Tuy nhiên phía đối diện, Nhuế Bất Thông vẫn đang đắc ý kêu gào: “Dạ Sắc, cha ngươi đang ở đây này, sao còn không mau kêu cha đi? Đứa con bất hiếu của ta! Mau gọi cha nào! Kêu đi, kêu đi...”.

Dạ Sắc nghiến răng, đem răng trong miệng mình cắn nát một cái! Quả thực là có thể nhẫn những cái vốn không thể nhẫn, nhưng những lời này thật sự là do bản thân hắn nói ra, hiện giờ bị người ta bắt được nhược điểm nên không thể làm gì được.

Sở Dương cười ha ha: “Bất Thông, chúc mừng ngươi thu được một vị Chí tôn tam phẩm làm nghĩa tử! Ha ha ha... Chuyện này thật sự là thật đáng mừng!”

Dạ Sắc hét lớn một tiếng rồi liền lao tới Nhuế Bất Thông, một chưởng đánh ra. Nhuế Bất Thông cười lớn một tiếng nhưng không tránh không né, cũng một chưởng đánh tới.

Trong chưởng phong mang theo nhiệt khí nóng cháy! Bịch một tiếng, hai cỗ chưởng lực giao nhau trên không trung. Nhuế Bất Thông kêu lên một tiếng đau đớn rồi như quả bóng cao su bắn đi ra ngoài, sau khi lăn đi mười bảy mười tám trượng và liên tục hộc máu mới rớt trên mặt đất ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đánh cha ngươi sao? Tên nghịch tử này! Ngươi thật sự không phải là người nữa, ngươi, thật không ngờ dám khi sư diệt tổ...”.

Dạ Sắc phẫn nộ hét lớn một tiếng rồi lại vọt tới. Tuy nhiên lúc này, Sở Dương và Đổng Vô Thương đồng thời nhìn nhau rồi hai người đồng thời phi thân lên, Kiếm trung thánh quân, Trung đao thánh quân đồng thời nhân kiếm hợp nhất, nhân đao hợp nhất và lặng yên tấn công Dạ Sắc!

Trên không trung, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh nhàn nhạt màu trắng tốc độ như lưu quang, bằng mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra lao về phía Dạ Sắc.

Dạ Sắc đang muốn xuống tay thì đột nhiên cả người mao cốt tủng nhiên, tựa như có cái gì đáng sợ sắp phát sinh.

Trong lúc cấp bách chợt có một đạo bóng trắng vù một tiếng rồi lướt qua trước mắt mình, xuy một tiếng, trên cổ họng hắn chợt xuất hiện một vết máu.

Dạ Sắc hoảng hốt! Là ai vậy? Không ngờ lại có tốc độ như vậy? Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy trước mặt ánh đao như núi, kiếm quang như hải, một đao một kiếm mãnh liệt mà đến!

Dạ Sắc quát to một tiếng, trường kiếm phóng ra. Đương một tiếng, trường kiếm bị Sở Dương một kiếm gọt đoạn, còn lại nửa thanh, sau đó lại bị Đổng Vô Thương một đao chém nát nhưng kình khí phản chấn cũng làm cho hai người đổng thời rên thảm một tiếng, thân mình quay cuồng lui về sau.

Dạ Sắc thân mình vẫn lù lù bất động, tiện tay đem trướng kiếm ném đi rồi liền phi thân về hướng hai người. Trong lòng hắn đã cực kỳ hận rồi! Phải giết chết mấy tên tiểu bối này!

Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được trên cổ họng mình có chút ngứa ngáy, loại ngứa ngáy này sau khi cảm giác được thì đột nhiên biến thành một loại cảm giác không thể chịu đựng được! Tựa hồ là đang có đến mấy vạn con kiến bò ở trong xương tủy.

Dạ Sắc nhịn không được cong người lại, cùng với đó hắn đưa tay xuy một tiếng, đem một mảnh thịt ở cổ họng móc ra và kéo xuống. Máu tươi đầm đìa.

Tuy nhiên hắn làm như thế, tình trạng chẳng những khá hơn mà ngược lại càng thêm ngứa. Lúc này Dạ Sắc sợ hãi không dám gãi nữa, hắn biết, bản thân chỉ sợ đã trúng độc rồi. Còn gãi nữa chỉ sợ bản thân sẽ đem cổ họng chặt đứt đi.

Nhưng hắn vẫn rất kỳ quái, mình trúng độc lúc nào vậy mà dạng độc gì lại có thể hạ độc được cả tồn tại cấp Chí tôn?



Ngay lúc này, cái bóng trắng lại chợt lóe lên, Dạ Sắc giận dữ vươn bàn tay ra, trên không trung bàn tay mãnh liệt biến thành một tòa núi lớn ầm ầm rơi xuống.

“Chi” một tiếng, một cái bóng trắng nhanh chóng từ trong tay hắn chạy ra ngoài.

“Cái gì vậy?!” Dạ Sắc cố nén cơn ngứa đến cực điểm, nhịn việc bản thân sắp cuồng hô chửi bậy phẫn nộ đến cực cực điểm kêu to: “Đi ra!”

Bóng trắng chợt lóe lên rồi dừng ở đầu vai Sở Dương. Dạ Sắc nhìn chăm chú nhìn lại.

Chỉ thấy ở trên vai Sở Dương có một con vật to cỡ nửa lòng bàn tay, cả người như tuyết trắng, bộ dáng nhỏ xinh đáng yêu, lông xù. Xem ra trọng lượng cả người tuyệt đối không đến nửa cân, giờ phút này nó đang mở to hai mắt khinh miệt nhìn mình, đồng thời còn vươn một cái ngón tay út vuốt ve mấy sợ râu. Trong thần thái lại là một vẻ dương dương tự đắc.

“Phong Hồ?” Dạ Sắc tròng mắt gần như trợn trừng nhìn nó mà hét lớn: “Không thể nào, một con Tiểu Phong Hồ sao có thể làm ta bị thương được?!”

“Nếu là Phong Hồ bình thường thì không được nhưng đây là một con không phải bình thường.” Sở Dương đem Phong hồ từ đầu vai kéo xuống dưới ôm vào trong lòng đồng thời hắc hắc cười lạnh nói: “Phong Hồ, thiên tư có hạn, tiến giai đến cửu cấp linh thú cũng đã là thiên đại tạo hóa rồi, còn một đầu Phong Hồ này... Hắc hắc...”.

Phong Hồ rất phối hợp ở trong lòng Sở Dương đứng thẳng người dậy, làm ra vẻ uy phong lẫm lâm, hai cái chân nhỏ chống nạnh, ánh mắt bễ nghễ, không ai bì nổi!

“Đây là một đầu Phong Hồ sao?” Dạ Sắc cả giận nói.

“Đi, để cho hắn được kiến thức một chút!” Sở Dương đem Phong Hồ lập tức ném đi ra ngoài.

Phong Hồ kêu lên “chi” một tiếng rồi bay ra ngoài, ở giữa không trung nó đột nhiên trướng đại mãnh liệt rồi biến thành một con hồ ly to gần bằng nửa cái sân!

Chỉ thấy con hồ ly này cả người như tuyết trắng, ánh mắt lại giống như bảo thạch màu tím, rạng rỡ sáng lên, tuy thân thể đã trở nên vô cùng lớn những vẫn làm cho người ta có cảm giác nhỏ xinh đáng yêu.

Phía đuôi đầu Phong Hồ này có đến bốn cái đuôi lông xù to đang nhẹ nhàng phe phẩy, tựa như là bốn cái quạt lớn nhẹ nhàng lay động. Bên cạnh còn có cái đuôi thứ năm đã thò ra một nửa, lông xù, mặc dù còn ngắn nhưng cũng cố gắng phe phẩy, trông rất là đáng yêu.

Phong Hồ vừa hiển lộ nguyên hình, liền lập tức lao qua khoảng cách mấy trượng, hự hự, đem bốn vị cửu phẩm thánh cấp còn lại cắn đứt cổ rồi lập tức dùng móng vuốt lấy một nắm tuyết dưới mặt đất lên mà chậm rãi xoa xoa miệng mình và răng nanh.

Cư nhiên sau khi giết người còn lau chùi sạch sẽ, nó mãnh liệt há miệng nhổ ra một miếng, cái mũi nhỏ thở phì phò vài cái tựa như đang kiểm tra xem trong miệng mình còn có mùi máu tươi nữa hay không...

Từ những yếu tố trên tổng hợp lại thì có thể kết luận đây là một con Phong Hồ rất sạch sẽ!

“Bốn cái đuôi? Bốn đuôi rưỡi??”, tròng mắt Dạ Sắc lập tức như lồi ra, lúc này đây, ngay cả cái cổ họng đang ngứa ngày hắn cơ hồ cũng quên mất: “Điều này sao có thể?”

“Sao lại không thể nào?” Sở Dương thương hại nhìn hắn nói: “Đây là một đầu Phong Hồ, chính là cấp mười hai sơ cấp linh thú, trong lúc ngươi bất ngờ không đề phòng đánh lén ngươi, đây còn không phải là thoải mái rất dễ dàng?”



Dạ Sắc sắc mặt xám trắng, thân mình cũng run rẩy nói: “Không thể nào, Phong Hồ không có độc, mà có loại độc nào có thể hạ độc được Chí tôn chứ? Đây... Đây, tuyệt đối không thể nào!”

Sở Dương trào phúng nói: “Phong Hồ đương nhiên không có độc, độc trên móng vuốt của nó đương nhiên là do bôi lên. Không có độc nào có thể hạ độc được Chí tôn?” Sở Dương cười lạnh một tiếng nói: “Dạ chí tôn, có thể ngươi đã nghe nói qua về Tiên thiên chi độc?”

“Tiên thiên chi độc?!” Nghe bốn chữ này, Dạ Sắc rốt cục nản lòng thoái chí, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Thân là tam phẩm Chí tôn, hắn há có thể không biết đến Tiên thiên chi độc lợi hại thế nào?

Sở Dương vừa cùng hắn nói nhăng nói cuội vừa quan sát thần sắc và phản ứng của hắn. Nói càng nhiều càng tốt. Ngươi không phải là không minh bạch ư? Ta sẽ giải thích cẩn thận cho ngươi! Thời gian càng dài, độc tính phát tác càng mạnh!

Phong Hồ chính là con bài tẩy của Sở Dương lúc này.

Phong Hồ vốn ở trung tam thiên, tại Cực bắc cánh đồng hoang vu đã là linh thú cấp chín, sau khi đi theo Mạc Khinh Vũ, được ăn vô số các loại linh dược tài nguyên nên nhanh chóng tiến giai lên cấp mười đỉnh phong, lẽ ra đây đã là một cái bình cảnh lớn nhưng khi theo Mạc Khinh Vũ đi Thiên Cơ thành, ở cửa thành liền nuốt được một viên nội đan cấp mười đỉnh phong linh thú của Dạ Đế mà không ngờ xoạt một tiếng tiến lên thập nhất cấp.

Đến khi tìm được Sở Dương, Sở Dương lúc chữa bệnh cho Sở Nhạc Nhi chỉ dùng độc đan của nhân diện thải hồng tri chu, nội đan lại không dùng nên cũng tiện nghi cho tiểu gia hỏa này.

Nhân diện thải hồng tri chu thân mình chính là cấp mười một linh thú, Phong Hồ sau khi tiêu hóa nội đan xong thì thực lực từ từ tăng cao thì tới cấp mười một đỉnh phong.

Mà Sở Dương sau khi lấy được Hồng Mông tử khí xong, được Tử Tà Tình làm chủ, sử cấp cho nó một ít. Cái này quá diệu!

Phong Hồ từ cấp mười một đỉnh phong đến cấp mười hai, chính là một cái quan khẩu quan trọng nhất, nhiều con vốn bị vây cả đời ở chỗ này, nhưng, một đoàn Hồng Mông tử khí kia đã trực tiếp đem quan ải này phá đi!

Tu vi của Phong Hồ như ngồi hỏa tiễn bay lên, liền xông lên cấp mười hai! Hiện tại mà nói, Phong Hồ chẳng khác gì là đầu linh thú cấp mười hai đệ nhất tại Cửu trọng thiên đại lục.

Linh thú cấp mười hai, nếu đổi lại là loại chiến đấu trực tiếp đối kháng thì có thể dùng lực đối lại một vị ngũ phẩm chí tôn! Phong Hồ tuy rằng không tinh thông chiến đấu nhưng bây giờ đánh Dạ Sắc lại khá dễ dàng.

Sở dĩ Sở Dương có bố trí ổn thỏa khiến cho Tử Tà Tình phóng tâm mà đi, tất cả đều từ Phong Hồ này. Đây là nguyên nhân căn bản!

“Thì ra là thế.” Dạ Sắc thê lương cười cười, chỉ cảm thấy bản thân cổ họng càng ngày càng ngứa, chậm rãi toàn thân đều ngứa lên, tựa như ngay cả trong sọ cũng đã có hàng vạn hàng nghìn con kiến cắn xé, khó chịu muốn chết hơn sống.

Hắn cố nén cơn ngứa mà đứng thẳng nhưng cảm giác chiến lực càng lúc càng giảm, chiến ý bản thân cũng từng điểm tiêu đi. Giờ phút này, hắn chỉ cầu chết!

“Mạnh Siêu Nhiên, đi ra giết ta đi!” Dạ Sắc quát to một tiếng: “Ngươi không phải muốn báo thù hay sao? Đến đây đi, ta thành toàn cho ngươi! Mau ra đây giết ta đi. Ha ha... Nam tử hán đại trượng phu, nói cái gì cũng không thể tự chết ở trong tay mình!”

“Mau tới đây! Mau ra đây giết ta đi!” Dạ Sắc la to.

Tiên thiên chi độc lan tràn ở cổ họng hắn, loại này đến từ cơ thể mẹ Tiên thiên chi độc, một khi đi ra liền biến thành độc dược, ngay cả chí tôn cũng vô pháp chịu được!

‘Thương’ một tiếng, rồi một thanh trường kiếm lóe sáng từ bên trong cửa sổ phóng ra. Chính là trường kiếm của Lăng Hàn Vũ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook