Quyển 7 - Chương 413: Phong Nguyệt trở về
Phong Lăng Thiên Hạ
26/06/2017
Sở Dương có chút hiểu được mà trầm ngâm.
“Kiếm Linh, có phải ý ngươi nói là hai chữ ‘quý trọng’ này mới chính là đạo lý hiện lạc nhân sinh hả?” Sở Dương nói.
“Ta cũng không nói gì, là tự ngươi nói thôi”. Kiếm Linh giảo hoạt cười cười.
Sở Dương cũng có chút hiểu được nở nụ cười, trong miệng nhắc tới hai chữ ‘Quý trọng’ mà cảm thấy áp lực trong lòng thoáng cái đã giảm bớt rất nhiều, tâm linh tựa hồ có thêm một tầng cảm ngộ thì thào nói: “Đa tạ ngươi, Kiếm Linh, ta nghĩ rằng ta hiểu được, sau này ta sẽ càng thêm quý trọng những thứ ta đang có trong tay”.
Kiếm Linh nhàn nhạt cười cười rồi trầm giọng nói: “Đúng vậy, trong đời có thể có được thứ đáng cho mình quý trọng đã là một chuyện hạnh phúc lớn lao rồi. Ngươi đã rất hạnh phúc bởi vì có nhiều thứ đáng để quý trọng, rất nhiều rất nhiều thứ đáng quý trọng...” Thanh âm Kiếm Linh có chút mất mát nói.
Sở Dương lẳng lặng nói: “Kiếm Linh, ngươi cũng đáng được ta quý trọng”.
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta phi thường quý trọng ngươi!”
Thân thể Kiếm Linh run lên một cái rồi ha hả cười nói: “Đa tạ”. Trong thanh âm có chút mất tự nhiên.
Sở Dương trấn an cười cười rồi đau lòng nhìn Ô Thiến Thiến trong ngực hỏi: “Đã như vậy, như vậy làm thế nào để bảo quản thân thể Thiến Thiến đây?”
Kiếm Linh nhắc nhở: “Ngươi có thể đưa nàng vào Cửu Kiếp Không Gian, Cửu Kiếp Không Gian mặc dù bằng vào cấp bậc của ngươi vẫn chưa thể dung nạp được vật còn sống nhưng nàng hiện tại đã là người chết, đối với tử thi mà nói. Cửu Kiếp Không Gian không quan trọng”.
Sở Dương nghe vậy thì nhất thời giận tím mặt nói: “Người chết? Tử thi? Ngươi, con mẹ ngươi mới là tử thi! Cả nhà ngươi đều là tử thi!”
Gia hỏa này, mới vừa còn nói cám ơn người ta, mới vừa mới nói quý trọng người ta, hiện tại một lời không hợp lại lập tức chửi ầm lên.
Kiếm Linh thức thời rụt cổ lại không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Con mẹ nó! Lão tử cảm thấy hoài nghi đối với lời nói của ngươi mới vừa rồi! Mẹ kiếp, ngươi vừa mới nói quý trọng ta, tiếp theo liền mắng ta đây cả nhà đều là tử thi khiến lão tử giật cả mình...
Gia hỏa này rõ ràng là đang bị stress nặng rồi, đã biết hắn nói gì cũng đều là do không vui. Thôi không nói nữa...
Sở Dương nhìn lại những người khác thì hơi yên tâm. Ngoại trừ Nhuế Bất Thông vẫn giống như một đống thịt vụn nằm một góc trông thê thảm không nỡ nhìn ra, những người khác cũng không có gì đáng lo lắng.
Đổng Vô Thương đang giãy dụa đứng lên, trên mặt đầy mồ hôi, hắn tự lấy tay chỉnh sửa lại mấy cái xương sườn gãy rồi lại đem tay phải chỉnh lại.. Vừa làm vừa đau đớn đến mức khuôn mặt đen trở nên trắng bệch, mồ hôi hột cuồn cuộn rơi xuống, hít sâu một hơi lãnh khí nói: “Con mẹ nó đau quá.” Nhưng hành động trên tay vẫn tiếp tục.
Mặc Lệ Nhi nhìn thấy vừa tức giận vừa đau lòng mắng: “Thật chưa từng thấy loại ngu ngốc này... Nơi này có thần y, ngươi chờ một lát sẽ chết à? Không nên tự làm như vậy”.
Đổng Vô Thương nhếch miệng, trợn mắt trắng dã nói: “Ngươi thì biết cái gì, lão đại đã nói, cần phải biết vượt qua chính mình...” Rồi vừa đứng lên, đi tới đống thịt Nhuế Bất Thông mắng: “Thằng nhãi này lần này chết thực khó coi quá.” Rồi phanh một cước, đem Nhuế Bất Thông đá bay đi ra ngoài.
Sở Dương nhìn thấy những người khác không có lo lắng đến tính mạng thì có chút yên lòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi ôm lấy Mạc Khinh Vũ đang hôn mê đưa vào trong phòng đặt xuống, sau đó lại đi ra ôm những người khác vào.
Cho tới giờ khắc này, trong tim hắn vẫn không quên được thanh âm kia, câu nói kia. Nàng là Tiểu Điềm Điềm.
Nàng là nữ tử.
Nàng đã cửu ngươi.
Nàng có hài tử của ngươi.
Hài tử... Sở Dương trong lòng run lên, trong lòng nổi lên một ít tư vị khác thường, quả thực không biết nên hình dung như thế nào cho đúng.
Nhớ tới năm đó, khi mình ở trong núi rừng Thiên Ngoại Lâu chém giết với Kim Mã Kỵ Sĩ Đường; Sau đó trúng độc cấu Giao, lâm nguy trong sớm tối. Lúc ấy chỉ có Thiết Bổ Thiên ở bên cạnh...
Về sau mình tỉnh lại nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà Kiếm Linh cũng trùng hợp vào đoạn thời gian đó lại ngủ say. Mãi cho đến lúc sắp rời đi mới biết được mình từng được cứu nhưng muốn hỏi thì lại bị Thiết Bổ Thiên hời hợt đánh trống lảng.
Hắn vẫn nhớ lúc ấy, mình tức giận xách cổ Thiết Bổ Thiên lên, tức giận mắng nàng, tức giận thiếu chút nữa là bóp chết nàng...
Hôm nay mới biết được, lúc ấy vì cứu mình, vì mình mà phó xuất hết thảy, dĩ nhiên lại là nàng! Dĩ nhiên là nàng! Sở Dương trong lòng đau đớn một trận.
Ô Thiến Thiến phó xuất đã đủ mệt. Như vậy, Thiết Bổ Thiên vì mình mà phó xuất, làm sao đây?
Hy sinh sự trong sạch của bản thân để cứu mình, biết rõ trong lòng yêu mình nhưng dấu mà không nói, yên lặng thừa nhận, lúc đối mặt với mình còn cố gắng khắc chế tâm tình, mạnh mẽ giả bộ bằng hữu... Trong lòng nàng lúc đó có tư vị gì?
Có hài tử tự mình yên lặng sinh ra... Nếu không phải Ô Thiến Thiến hôm nay nói ra, mình có lẽ cả đời chẳng hay biết gì? Nghĩ tới đây, Sở Dương lại đau lòng. Lại áy náy, lại là tức giận. Nha đầu kia cũng quá quật cường rồi?
Trong lòng nhớ tới khi mình rời khỏi Hạ Tam Thiên. Thiết Bổ Thiên đã xúc cảm làm ra bài thơ kia mà Sở Dương trong lòng lại run lên, tựa hồ như chỗ nhạy cảm nhất trong tâm trí trong phút chốc đã bị Thiết Bổ Thiên động vào.
Thu phong tà dương thiên bất tỉnh.
Tang thương thì hậu tự trầm ngâm;
Than nhẹ anh hùng đa cô phụ,
Bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm.
Nhớ tới bài thơ này, trước mắt Sở Dương tựa hồ vừa xuất hiện một vị thiếu niên Vương giả vàng bào vương miện, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bễ nghễ nhìn thiên hạ này, Quân uy tứ hải.
Nhưng, thời điểm thiếu niên đế vương này xoay người lại thoáng nhìn, trong mắt ẩn chứa đầy nỗi cô đơn cùng cô độc, thương tâm...
“Ai...” Sở Dương thở dài nghĩ: “Ta vốn tưởng rằng, ta tiêu sái mà đi, không có chút nào nhớ mong, không nghĩ tới lại không tự chủ được. Ta vốn tưởng rằng ta không thẹn với lương tâm chính là thi ân tại người, lại không nghĩ rằng cũng anh hùng đa đoan... Anh hùng nhiều cô phụ, bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm. Ta không phải là anh hùng mà đã có bao nhiêu cô phụ rồi? Thiết Bổ Thiên, lúc ấy ta vẫn nghĩ ngươi ám chỉ ta với Thiến Thiến, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới ngươi lại nói về bản thân mình”.
Hắn cắn nhẹ răng thầm nghĩ: Nếu gặp lại tên khốn kia, nhất định phải đét vào mông một trận! Chuyện lớn như thế lại gạt lão tử...
Nghĩ tới đây Sở Dương lại tức giận lẩm bẩm nói: “Không có ta, một mình ngươi sinh được cái rắm! Lại còn không nói!... Quả thực là có thể nhẫn cái không thể nhẫn..”
Nghĩ tới đây hắn lại có chút buồn bực nghĩ: Thiết Bổ Thiên... Mình đã từng hoài nghi nàng là nữ nhi, vẫn từng âm thầm dò xét vài lần nhưng mỗi một lần đều thấy rõ ràng là nam nhân mà... Có hầu kết, không có ngực, không có mông... Sao đột nhiên lại biến thành nữ nhân chứ...
Sở Dương trong lòng có chút ưu tư đột nhiên nghĩ: Mẹ kiếp, gia hỏa kia là nam nhân cũng rất tuấn tú, nếu là nữ nhân... Sợ rằng tuyệt đối là cứng nhắc... Lần này, khụ khụ, có chút lỗ lã rồi...
Còn nữa, hài tử của ta... Hài tử, không biết đã lớn đến mức nào rồi? Hình dáng ra sao?
Đang suy nghĩ miên man thì phía cửa lớn có thanh âm truyền đến rồi một chiếc xe trượt tuyết dừng ở trước cửa.
Hai người Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết từ trên xe trượt tuyết chậm rãi đi xuống.
Hai người Phong Nguyệt mất khá nhiều thời gian mới đưa được Vũ Tuyệt Thành từ trên Tinh Vân Sơn xuống. Lên núi thì dễ dàng, xuống núi thật khó khăn, nhất là sau khi tuyết rơi dày, đi đứng càng khó khăn.
Phong Nguyệt chẳng qua là tạm thời có thể hành động, còn lâu mới có thể tới mức khôi phục tu vi và vận dụng được nguyên khí, thật là so với người bình thường còn không bằng. Trên đường xuống núi, hai người và Vũ Tuyệt Thành cùng nhau ngã vào vách đá nhiều lần...
Thật vất vả mới xuống đến chân núi, đợi lâu mới có một đoàn xe trượt tuyết đi qua, Nguyệt Linh Tuyết đưa ra giá gấp mười lần, cơ hồ là phải cầu khẩn vị thương nhân kia thì mới mua được cái xe trượt tuyết, đem Vũ Tuyệt Thành hầu hạ như tổ tông đem lên xe trượt tuyết, phía dưới lót thêm cái đệm dày, lúc này mới một đường vội vàng đánh xe trượt tuyết trở lại Thiên Cơ Thành.
Nguyệt Linh Tuyết bình sinh chưa từng cầu người? Hôm nay coi như là khai sáng, cửu phẩm Chí Tôn tôn sư cầu khẩn một vị thương nhân... Thật là lần đầu tiên mà.
Điều này làm cho Nguyệt Linh Tuyết trong lòng thật sự có chút than thở và cảm ngộ. Tựa hồ đối với nhân sinh có thêm cái nhìn thâm sâu thêm một tầng.
Xe trượt tuyết đã có nhưng cứ như vậy trở lại cũng không dễ, bởi vì bên trong Thiên Cơ Thành đang triển khai chiến đấu.
Bằng hiện trạng hai người trở về tham gia chiến đấu thì không thể nghi ngờ là trở về tìm chết. Cho dù gặp phải một tên Võ Tôn cũng có thể dễ dàng chém giết hai vị cửu phẩm điên phong Chí Tôn này!
Hơn nữa, hai người lần này trở lại còn có mục đích tối trọng yếu là cứu mấy tiểu tử kia thoát hiểm! Hiện tại lại không có điểm khí lực nào nên đành phải dùng kế.
Cho nên, Nsuyệt Linh Tuyết lại có một lần đầu tiên trong đời trát phấn. Phấn chuyên dùng cho nữ nhân.
Hai người thay đổi trang phục một chút, đổi một bộ quần áo khác, khôi phục lại vẻ bình thường giống như không nhiễm một hạt bụi, lại dùng phấn của Phong Vũ Nhu trát lên mặt. Nhất thời mặt mày trở nên hồng hào, sau đó mới giả bộ làm ra vẻ vân đạm phong khinh ngồi trên xe trượt tuyết quay trở lại.
Dọc theo đường đi, hai người không còn tu vi hộ thể nên rất lạnh, không khác gì gà bị vặt lông giữa đông hàn vậy, tuy nhiên vẫn phải ngồi trên xe trượt tuyết làm bộ mặt đầy hồng quang, phong thần tuấn nhã, tiêu sái tự nhiên, bộ dạng chỉ điểm giang sơn...
Thật là cực kỳ phong nhã!
Theo Phong Vũ Nhu thì lần này chính là lần phong nhã nhất trên đời...
Còn chưa tới Lan Hương Viên, trên không trung đã đầy mùi máu tươi đậm đặc, ngay cả tuyết rơi thật nhiều nhưng cũng không che hết được loại sát khí nồng đậm này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười khổ nhưng ngay sau đó lại càng thêm ra vẻ nhàn nhã đi chơi, ngồi trên xe trượt tuyết chuyện trò vui vẻ đi vào.
Vị Hắc y nhân kia từ xa nhìn thấy hai người nhưng không quan sát kỹ, nếu không, bằng vào tu vi của hắn nhất định sẽ có thể phát hiện ra, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ uy chấn Cửu Trọng Thiên này hiện tại chẳng qua chỉ là hai con cọp giấy, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể trừ đi hai người này...
“Kiếm Linh, có phải ý ngươi nói là hai chữ ‘quý trọng’ này mới chính là đạo lý hiện lạc nhân sinh hả?” Sở Dương nói.
“Ta cũng không nói gì, là tự ngươi nói thôi”. Kiếm Linh giảo hoạt cười cười.
Sở Dương cũng có chút hiểu được nở nụ cười, trong miệng nhắc tới hai chữ ‘Quý trọng’ mà cảm thấy áp lực trong lòng thoáng cái đã giảm bớt rất nhiều, tâm linh tựa hồ có thêm một tầng cảm ngộ thì thào nói: “Đa tạ ngươi, Kiếm Linh, ta nghĩ rằng ta hiểu được, sau này ta sẽ càng thêm quý trọng những thứ ta đang có trong tay”.
Kiếm Linh nhàn nhạt cười cười rồi trầm giọng nói: “Đúng vậy, trong đời có thể có được thứ đáng cho mình quý trọng đã là một chuyện hạnh phúc lớn lao rồi. Ngươi đã rất hạnh phúc bởi vì có nhiều thứ đáng để quý trọng, rất nhiều rất nhiều thứ đáng quý trọng...” Thanh âm Kiếm Linh có chút mất mát nói.
Sở Dương lẳng lặng nói: “Kiếm Linh, ngươi cũng đáng được ta quý trọng”.
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta phi thường quý trọng ngươi!”
Thân thể Kiếm Linh run lên một cái rồi ha hả cười nói: “Đa tạ”. Trong thanh âm có chút mất tự nhiên.
Sở Dương trấn an cười cười rồi đau lòng nhìn Ô Thiến Thiến trong ngực hỏi: “Đã như vậy, như vậy làm thế nào để bảo quản thân thể Thiến Thiến đây?”
Kiếm Linh nhắc nhở: “Ngươi có thể đưa nàng vào Cửu Kiếp Không Gian, Cửu Kiếp Không Gian mặc dù bằng vào cấp bậc của ngươi vẫn chưa thể dung nạp được vật còn sống nhưng nàng hiện tại đã là người chết, đối với tử thi mà nói. Cửu Kiếp Không Gian không quan trọng”.
Sở Dương nghe vậy thì nhất thời giận tím mặt nói: “Người chết? Tử thi? Ngươi, con mẹ ngươi mới là tử thi! Cả nhà ngươi đều là tử thi!”
Gia hỏa này, mới vừa còn nói cám ơn người ta, mới vừa mới nói quý trọng người ta, hiện tại một lời không hợp lại lập tức chửi ầm lên.
Kiếm Linh thức thời rụt cổ lại không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Con mẹ nó! Lão tử cảm thấy hoài nghi đối với lời nói của ngươi mới vừa rồi! Mẹ kiếp, ngươi vừa mới nói quý trọng ta, tiếp theo liền mắng ta đây cả nhà đều là tử thi khiến lão tử giật cả mình...
Gia hỏa này rõ ràng là đang bị stress nặng rồi, đã biết hắn nói gì cũng đều là do không vui. Thôi không nói nữa...
Sở Dương nhìn lại những người khác thì hơi yên tâm. Ngoại trừ Nhuế Bất Thông vẫn giống như một đống thịt vụn nằm một góc trông thê thảm không nỡ nhìn ra, những người khác cũng không có gì đáng lo lắng.
Đổng Vô Thương đang giãy dụa đứng lên, trên mặt đầy mồ hôi, hắn tự lấy tay chỉnh sửa lại mấy cái xương sườn gãy rồi lại đem tay phải chỉnh lại.. Vừa làm vừa đau đớn đến mức khuôn mặt đen trở nên trắng bệch, mồ hôi hột cuồn cuộn rơi xuống, hít sâu một hơi lãnh khí nói: “Con mẹ nó đau quá.” Nhưng hành động trên tay vẫn tiếp tục.
Mặc Lệ Nhi nhìn thấy vừa tức giận vừa đau lòng mắng: “Thật chưa từng thấy loại ngu ngốc này... Nơi này có thần y, ngươi chờ một lát sẽ chết à? Không nên tự làm như vậy”.
Đổng Vô Thương nhếch miệng, trợn mắt trắng dã nói: “Ngươi thì biết cái gì, lão đại đã nói, cần phải biết vượt qua chính mình...” Rồi vừa đứng lên, đi tới đống thịt Nhuế Bất Thông mắng: “Thằng nhãi này lần này chết thực khó coi quá.” Rồi phanh một cước, đem Nhuế Bất Thông đá bay đi ra ngoài.
Sở Dương nhìn thấy những người khác không có lo lắng đến tính mạng thì có chút yên lòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi ôm lấy Mạc Khinh Vũ đang hôn mê đưa vào trong phòng đặt xuống, sau đó lại đi ra ôm những người khác vào.
Cho tới giờ khắc này, trong tim hắn vẫn không quên được thanh âm kia, câu nói kia. Nàng là Tiểu Điềm Điềm.
Nàng là nữ tử.
Nàng đã cửu ngươi.
Nàng có hài tử của ngươi.
Hài tử... Sở Dương trong lòng run lên, trong lòng nổi lên một ít tư vị khác thường, quả thực không biết nên hình dung như thế nào cho đúng.
Nhớ tới năm đó, khi mình ở trong núi rừng Thiên Ngoại Lâu chém giết với Kim Mã Kỵ Sĩ Đường; Sau đó trúng độc cấu Giao, lâm nguy trong sớm tối. Lúc ấy chỉ có Thiết Bổ Thiên ở bên cạnh...
Về sau mình tỉnh lại nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà Kiếm Linh cũng trùng hợp vào đoạn thời gian đó lại ngủ say. Mãi cho đến lúc sắp rời đi mới biết được mình từng được cứu nhưng muốn hỏi thì lại bị Thiết Bổ Thiên hời hợt đánh trống lảng.
Hắn vẫn nhớ lúc ấy, mình tức giận xách cổ Thiết Bổ Thiên lên, tức giận mắng nàng, tức giận thiếu chút nữa là bóp chết nàng...
Hôm nay mới biết được, lúc ấy vì cứu mình, vì mình mà phó xuất hết thảy, dĩ nhiên lại là nàng! Dĩ nhiên là nàng! Sở Dương trong lòng đau đớn một trận.
Ô Thiến Thiến phó xuất đã đủ mệt. Như vậy, Thiết Bổ Thiên vì mình mà phó xuất, làm sao đây?
Hy sinh sự trong sạch của bản thân để cứu mình, biết rõ trong lòng yêu mình nhưng dấu mà không nói, yên lặng thừa nhận, lúc đối mặt với mình còn cố gắng khắc chế tâm tình, mạnh mẽ giả bộ bằng hữu... Trong lòng nàng lúc đó có tư vị gì?
Có hài tử tự mình yên lặng sinh ra... Nếu không phải Ô Thiến Thiến hôm nay nói ra, mình có lẽ cả đời chẳng hay biết gì? Nghĩ tới đây, Sở Dương lại đau lòng. Lại áy náy, lại là tức giận. Nha đầu kia cũng quá quật cường rồi?
Trong lòng nhớ tới khi mình rời khỏi Hạ Tam Thiên. Thiết Bổ Thiên đã xúc cảm làm ra bài thơ kia mà Sở Dương trong lòng lại run lên, tựa hồ như chỗ nhạy cảm nhất trong tâm trí trong phút chốc đã bị Thiết Bổ Thiên động vào.
Thu phong tà dương thiên bất tỉnh.
Tang thương thì hậu tự trầm ngâm;
Than nhẹ anh hùng đa cô phụ,
Bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm.
Nhớ tới bài thơ này, trước mắt Sở Dương tựa hồ vừa xuất hiện một vị thiếu niên Vương giả vàng bào vương miện, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bễ nghễ nhìn thiên hạ này, Quân uy tứ hải.
Nhưng, thời điểm thiếu niên đế vương này xoay người lại thoáng nhìn, trong mắt ẩn chứa đầy nỗi cô đơn cùng cô độc, thương tâm...
“Ai...” Sở Dương thở dài nghĩ: “Ta vốn tưởng rằng, ta tiêu sái mà đi, không có chút nào nhớ mong, không nghĩ tới lại không tự chủ được. Ta vốn tưởng rằng ta không thẹn với lương tâm chính là thi ân tại người, lại không nghĩ rằng cũng anh hùng đa đoan... Anh hùng nhiều cô phụ, bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm. Ta không phải là anh hùng mà đã có bao nhiêu cô phụ rồi? Thiết Bổ Thiên, lúc ấy ta vẫn nghĩ ngươi ám chỉ ta với Thiến Thiến, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới ngươi lại nói về bản thân mình”.
Hắn cắn nhẹ răng thầm nghĩ: Nếu gặp lại tên khốn kia, nhất định phải đét vào mông một trận! Chuyện lớn như thế lại gạt lão tử...
Nghĩ tới đây Sở Dương lại tức giận lẩm bẩm nói: “Không có ta, một mình ngươi sinh được cái rắm! Lại còn không nói!... Quả thực là có thể nhẫn cái không thể nhẫn..”
Nghĩ tới đây hắn lại có chút buồn bực nghĩ: Thiết Bổ Thiên... Mình đã từng hoài nghi nàng là nữ nhi, vẫn từng âm thầm dò xét vài lần nhưng mỗi một lần đều thấy rõ ràng là nam nhân mà... Có hầu kết, không có ngực, không có mông... Sao đột nhiên lại biến thành nữ nhân chứ...
Sở Dương trong lòng có chút ưu tư đột nhiên nghĩ: Mẹ kiếp, gia hỏa kia là nam nhân cũng rất tuấn tú, nếu là nữ nhân... Sợ rằng tuyệt đối là cứng nhắc... Lần này, khụ khụ, có chút lỗ lã rồi...
Còn nữa, hài tử của ta... Hài tử, không biết đã lớn đến mức nào rồi? Hình dáng ra sao?
Đang suy nghĩ miên man thì phía cửa lớn có thanh âm truyền đến rồi một chiếc xe trượt tuyết dừng ở trước cửa.
Hai người Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết từ trên xe trượt tuyết chậm rãi đi xuống.
Hai người Phong Nguyệt mất khá nhiều thời gian mới đưa được Vũ Tuyệt Thành từ trên Tinh Vân Sơn xuống. Lên núi thì dễ dàng, xuống núi thật khó khăn, nhất là sau khi tuyết rơi dày, đi đứng càng khó khăn.
Phong Nguyệt chẳng qua là tạm thời có thể hành động, còn lâu mới có thể tới mức khôi phục tu vi và vận dụng được nguyên khí, thật là so với người bình thường còn không bằng. Trên đường xuống núi, hai người và Vũ Tuyệt Thành cùng nhau ngã vào vách đá nhiều lần...
Thật vất vả mới xuống đến chân núi, đợi lâu mới có một đoàn xe trượt tuyết đi qua, Nguyệt Linh Tuyết đưa ra giá gấp mười lần, cơ hồ là phải cầu khẩn vị thương nhân kia thì mới mua được cái xe trượt tuyết, đem Vũ Tuyệt Thành hầu hạ như tổ tông đem lên xe trượt tuyết, phía dưới lót thêm cái đệm dày, lúc này mới một đường vội vàng đánh xe trượt tuyết trở lại Thiên Cơ Thành.
Nguyệt Linh Tuyết bình sinh chưa từng cầu người? Hôm nay coi như là khai sáng, cửu phẩm Chí Tôn tôn sư cầu khẩn một vị thương nhân... Thật là lần đầu tiên mà.
Điều này làm cho Nguyệt Linh Tuyết trong lòng thật sự có chút than thở và cảm ngộ. Tựa hồ đối với nhân sinh có thêm cái nhìn thâm sâu thêm một tầng.
Xe trượt tuyết đã có nhưng cứ như vậy trở lại cũng không dễ, bởi vì bên trong Thiên Cơ Thành đang triển khai chiến đấu.
Bằng hiện trạng hai người trở về tham gia chiến đấu thì không thể nghi ngờ là trở về tìm chết. Cho dù gặp phải một tên Võ Tôn cũng có thể dễ dàng chém giết hai vị cửu phẩm điên phong Chí Tôn này!
Hơn nữa, hai người lần này trở lại còn có mục đích tối trọng yếu là cứu mấy tiểu tử kia thoát hiểm! Hiện tại lại không có điểm khí lực nào nên đành phải dùng kế.
Cho nên, Nsuyệt Linh Tuyết lại có một lần đầu tiên trong đời trát phấn. Phấn chuyên dùng cho nữ nhân.
Hai người thay đổi trang phục một chút, đổi một bộ quần áo khác, khôi phục lại vẻ bình thường giống như không nhiễm một hạt bụi, lại dùng phấn của Phong Vũ Nhu trát lên mặt. Nhất thời mặt mày trở nên hồng hào, sau đó mới giả bộ làm ra vẻ vân đạm phong khinh ngồi trên xe trượt tuyết quay trở lại.
Dọc theo đường đi, hai người không còn tu vi hộ thể nên rất lạnh, không khác gì gà bị vặt lông giữa đông hàn vậy, tuy nhiên vẫn phải ngồi trên xe trượt tuyết làm bộ mặt đầy hồng quang, phong thần tuấn nhã, tiêu sái tự nhiên, bộ dạng chỉ điểm giang sơn...
Thật là cực kỳ phong nhã!
Theo Phong Vũ Nhu thì lần này chính là lần phong nhã nhất trên đời...
Còn chưa tới Lan Hương Viên, trên không trung đã đầy mùi máu tươi đậm đặc, ngay cả tuyết rơi thật nhiều nhưng cũng không che hết được loại sát khí nồng đậm này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười khổ nhưng ngay sau đó lại càng thêm ra vẻ nhàn nhã đi chơi, ngồi trên xe trượt tuyết chuyện trò vui vẻ đi vào.
Vị Hắc y nhân kia từ xa nhìn thấy hai người nhưng không quan sát kỹ, nếu không, bằng vào tu vi của hắn nhất định sẽ có thể phát hiện ra, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ uy chấn Cửu Trọng Thiên này hiện tại chẳng qua chỉ là hai con cọp giấy, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể trừ đi hai người này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.