Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 294: Ta gọi là Sở Dương

Phong Lăng Thiên Hạ

21/05/2017

“Hắc huyết Chu quả!” Sau một tiếng kêu này nhất thời ánh mắt bốn phía đều rọi lại đây. Thậm chí còn có vài tên Bạch y nhân nhảy ra khỏi vị trí lục đục chạy tới.

Đám dược sư đang đứng trước bàn vắt óc tìm mưu nghĩ kế về vấn đề giới tính nay lại thở phào vì không thấy các đại sư phụ trách khảo hạch đâu nữa, nhưng trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt: “Ta còn chưa trả lời, các ngươi sao đã bỏ đi? Ta đây rốt cuộc là nam hay là nữ”.

Bạch y nhân đứng phía trước Sở Dương sau khi kêu một tiếng thì tiếp theo liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Sở Dương, nhìn trên dưới tả hữu vô cùng cẩn thận.

Sở Dương bị nhìn với ánh mắt như vậy mà toàn thân nổi da gà. Mẹ nó, vạn nhất người này lại là gay thì toi. Hơn nữa lại nhìn mình như vậy... Trong phút chốc Sở đại thiếu gia đã suy nghĩ rất sâu xa.

Lúc này, vài tên Bạch y nhân đã như lang sói lao lại đây, cầm cái tử tinh hòm lên sau đó châu đầu nhìn vào.

“Hắc huyết Chu quả!”.

“Đúng là Hắc huyết Chu quả và lại là cực phẩm!”.

“Ta ngất, cái này thế mà lại thực sự là cực phẩm Chu quả! Xem ra sợ không có hơn một vạn năm thì không thể trưởng thành được?”.

“Phế thoại! Chu quả trong Hắc huyết tùng lâm, thời gian trưởng thành vốn gấp trăm lần so với bên ngoài, cái này nếu không có hơn một vạn năm ngàn năm thì sẽ không thành thục, ngươi lại còn nói cái gì đã có một vạn năm? Tri thức yếu kém!”.

“Ta xem xem, để ta nhìn xem. Ta, mẹ ơi! Thực sự là thứ này...”.

“Thứ tốt...”.

Toàn là thanh âm tán thưởng. Cả đám Dược cốc y sư hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt kích động giống như vừa phát hiện ra tân đại lục vậy. Vẻ mặt lạnh lùng bản khắc vừa rồi đã sớm bay lên chín từng mây rồi.

Sở Dương trợn mắt há hốc mồm. Đây chính là kẻ vừa hỏi giới tính của mình đây sao?

“Đám người Dược cốc này cứ như trẻ con vậy. Bọn họ ngoại trừ hứng thú đối với dược và y thuật ra những thứ khác căn bản là khinh thường, nhất là mấy tên trường lão thì càng ngưu, cho dù có Chí tôn đứng ở trước mặt hắn cũng vẫn lạnh như băng”. Hàn Tiêu Nhiên truyền âm giải thích.

Sở Dương cười khổ gật gật đầu. Điểm này không cần ngươi nói ta đã nhìn ra rồi.

“Thật ra đám người Dược cốc này ta xem cũng rất thuận mắt bởi vì bọn họ tuy khó tính, tuy bất cận nhân tình nhưng đối đãi với bệnh nhân đều tận tình, vĩnh viễn đều như vậy, đối mặt với ai cũng như nhau”. Hàn Tiêu Nhiên cảm khái nói một tiếng.

Sở Dương gật gật đầu.

“Tránh ra tránh ra!” Trong đám người chợt có một lão đầu bạc râu thưa rẽ sóng người lao tới, đi phía trước có bốn gã võ sĩ vì hắn mà mở đường. Lão đầu nhi rất gấp gáp, miệng liên hồi thúc giục: “Tránh ra tránh ra, mau một chút, mau một chút nào!”.

Lão nhân này quần áo sạch sẽ, tuy rằng hơi thấp bé nhưng râu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, sắc mặt hồng nhuận, nếu lúc bình thường chỉ sợ cũng là một nhân vật rất uy nghiêm nhưng giờ phút này lại vội vội vàng vàng mà hủy đi khí chất của hắn.

Đây rõ ràng là hắn không còn để y đến hình tượng của mình nữa. Sau khi đi vào đến phụ cận trung tâm, lão đầu nhi uy nghiêm ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ! Ừm! Khụ khụ! Một đám vô liêm sỉ, không có chút nhãn lực nào! Còn chưa tránh ra để ta đến xem!”.

Sau khi ho khan vài tiếng nhưng lại không có người nào để ý tới, lão đầu nhi có chút khó chịu quát lớn lên. Lúc này mọi người mới tránh ra một khe hở, lão đầu nhi dùng bả vai huých người khác ra mà tiến vào đồng thời khẩn cấp nói: “Nghe nói là Hắc huyết Chu quả hả?”.

Tiếp theo.

“!!!!” Lão đầu nhi kinh hô lên, nói năng lộn xộn: “Thực đúng là Hắc huyết Chu quả! Con mẹ nó!”.



Theo sau một tiếng mắng hưng phấn nước miếng như mưa bắn ra tung toé. Mọi người đều lắc đầu, tuy nhiên lão đầu nhi hiển nhiên cũng không có phát giác ra mình vừa lỡ lời mà lập tức cúi khom người xuống, hai mắt dán chặt vào cái tử tinh hạp, tham lam hít sâu hai hơi, thanh âm run run, đôi tay cũng như thể đang bị bệnh phong tà vậy, run run nói: “Thật thật... Thật đúng là... Ồ? Không đúng...”.

Mọi người kinh ngạc một trận: Cái này có cái gì không đúng chứ? Cái này rõ ràng là đúng mà!

Trong đó một tên dược sư to gan nói: “Ngũ trưởng lão, cái này đúng là Hắc huyết Chu quả mà”.

“Ngươi thì biết cái gì! Về điểm này thì ngươi dùng con mắt ruồi bọ để nhìn đại kiến thức rồi. Đâu có nhận ra đây là cái gì tốt chứ?” Vị ngũ trưởng lão này cũng không ngẩng đầu lên mà liền mắng một câu.

“Cái này đâu phải là Hắc huyết Chu quả! Cái này rõ ràng là loại cao nhất trong các loại Chu quả, là Tử linh lung băng tuyết! Tử linh lung băng tuyết!”.

Lão đầu kích động hẳn lên, đưa tay vỗ bốp một cái vào tử tinh hạp rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Ai đưa đến đây? Ai đưa đến đây, đứng ra đây cho ta!”.

Thái độ của lão giống như muốn đánh người ta vậy.

Sở Dương trợn mắt há hốc mồm hồi lâu. Hắn cũng biết, dược vật trong Hắc huyết tùng lâm rất trân quý nhưng cũng chỉ biết là trân quý mà thôi, còn căn bản không nghĩ đến, sau khi lấy ra một quả Hắc huyết Chu quả lại đại oanh động như vậy!

Xem ra Sở Dương đã xem nhẹ giá trị của dược thảo trong Hắc huyết tùng lâm rồi. Rung động như vậy xem ra đã hơn xa so với mong muốn của mình rồi.

“Là ta đưa đến đây”. Nhìn thấy lão đầu nhi kia hai mắt như đã biến thành hai cái đèn pha sáng ngời nhìn quanh. Sở Dương đành phải kiên trì nói một câu.

“Ngươi không nên đưa đến đây?” Ngũ trưởng lão nhìn gã thiếu niên trước mặt này nói: “Ngươi đưa tới đây làm cái gì? Bán hả?”.

“Không phải. Ta đưa đến...”. Sở Dương vội vàng giải thích.

“Không phải bán à?” Ngũ trưởng lão thực sự thất vọng, hắn chặn lời Sở Dương nhưng hai tay ôm chặt cái hòm hơn nữa nói: “Ta mua! Ngươi muốn cái gì? Linh dược hay là tử tinh? Hoặc là...”.

Sở Dương dở khóc dở cười.

“Ngũ trưởng lão. Đây là một vị dược sư đang đến báo danh”. Bên cạnh một vị dược cốc dược sư thật cẩn thận nói: “Cái Chu quả này là cái để bình chọn tư cách dự tuyển đó”.

“?” Ngũ trưởng lão kinh ngạc rồi lập tức đột nhiên giật mình một cái nói: “Bình chọn tư cách dự tuyển?”.

Rồi đột nhiên dậm chân nói: “Thiên tài địa bảo như vậy mà lấy ra để bình chọn tư cách dự tuyển sao? Bại gia tử! Nhật nguyệt vô quang bại gia tử!”.

Hắn trừng mắt ánh mắt: “Dược như vậy mà lại lấy ra để bình chọn tư cách dự tuyển? Cái này quả thực là sự khinh mạn đối với thiên tài địa bảo mà! Cái này chính là tội ác khó tha!”.

Sở Dương mồ hôi đầm đìa. Ta mang đến. Đây để tham gia bình chọn chính là tương đương với đem tặng cho các ngươi, thế mà ngươi lại có thể mắng ta là phá sản, đây là tội ác...

Con mẹ nó, lập trường của ngươi đứng ở bên nào đây?

Tuy nhiên ngũ trưởng lão lại đột nhiên phục hồi tinh thần nói: “Ngạch. Nói cách khác, đây là cống hiến cho Vạn dược đại điển? Là của chúng ta?”.

Đám Dược sư Dược cốc không nói gì, gật gật đầu. Lão nhân gia ngài cuối cùng đã tinh ngộ lại rồi.

“Nhận, nhận, ha ha ha...”. Ngũ trưởng lão hàng râu bạc dựng thẳng tắp lên đắc ý cười to.

“Như vậy. Cái tư cách này đã qua chưa?” Sở Dương cẩn thận hỏi lại.



“Qua không? Ngươi lại có thể còn hỏi như vậy hả?” Ngũ trường lão giận tím mặt nói: “Đây chính là sự khinh mạn đối với linh dược đó! Thật là vô liêm sỉ! Dược như vậy nếu còn không có thể qua thì quả thực là thiên lý khó dung!”.

Sở Dương sáng suốt ngậm miệng lại. Lão nhân này bị một quả Chu quả này kích thích gần điên rồi, nếu hắn biết ta còn có hơn ba mươi tư quả nữa... Thì chẳng phải là có thể ăn tươi nuốt sống ta sao?

“Lấy lệnh bài tư cách đến đây!” Ngũ trưởng lão quay đầu kêu lên thanh âm có chút dữ tợn: “Mau lên!”.

Lập tức một cái lệnh bài bằng ngọc được đưa lại đây, tuy nhiên người đưa đến khá từng trải nên thấp giọng nhắc nhở: “Ngũ trưởng lão. Cái này không hợp quy củ lắm. Hay là vào trong phòng để chất vấn một phen, sau đó điền vào tư liệu sau đó mới cấp lệnh bài...”.

“Không hợp cái rắm!” Ngũ trưởng lão phẫn nộ quát: “Nhanh xong thủ tục đi để ta còn đem Chu quả đi bảo quản. Thằng ngốc này lại có thể chỉ dùng tử tinh hạp để bảo quản, thật là ngu ngốc, dược lực đã bắt đầu xói mòn rồi, thật là phá gia mà! Ngươi nhanh lên cho ta. Còn lằng nhằng nữa, lão phu đem cái đuôi lắp vào mông ngươi, có tin không?!”.

Người nọ hoảng sợ vội đưa ngọc bài đưa tới. Lão đầu nhi cầm ngọc bài ở trong tay hỏi Sở Dương: “Tên là gì?”.

“Sở Dương”. Sở Dương vội trả lời.

Lão nhân vung tay lên, chỉ pháp như đao, hai chữ Sở Dương liền được khắc lên ngọc bài. Tuy nhiên do lão viết ngoáy quá nên nhìn không ra hai chữ Sở Dương. Ngược lại nhìn như là ba chữ “Lâm Trung Nhật”

(Mặt trời trong rừng)

Sở Dương nhận lấy, nhìn quanh không thấy giống tên mình thì không khỏi nhíu mày nói: “Tiền bối... Này... Ngọc bài này, tên viết... Có chút không giống tên ta”.

Lão nhân cả giận nói: “Ngươi cầm cái ngọc bài này là được rồi, còn quản cái gì giống với không giống? Nhìn vào dãy số này này: Cửu hào! Biết chưa? Kêu ngươi là cửu hào... Chuẩn, đúng vậy... Tên chỉ là một cái danh hiệu mà thôi. Lăn sang một bên đi... Chu quả mà ngươi bảo quản như vậy? Đúng là ngu ngốc! Nếu không gặp được lão phu thì dược lực Chu quả bị xói mòn đi mất!”.

Hắn tức giận nhìn Sở Dương liếc mắt một cái nói: “Mang theo ngọc bài đi theo lão phu”.

Sở Dương còn chưa kịp đem ngọc bài nhét vào trong ngực thì đã bị hắn đưa tay, như hai cái kìm sắt lôi đi, người bị kéo lảo đảo rồi hầu như là bị nhấc lên mà kéo vào thông đạo đi vào cái phòng nhỏ.

Sau lưng là những ánh mắt hâm mộ. Gia hoả này vận khí thật tốt, lại có thể có một quả Chu quả...

Ngũ trưởng lão sau khi tiến vào trong phòng tiện tay lục từ trong lòng ra một cái tử tinh ngọc tâm hạp trong suốt, xoát một tiếng đã đem Chu quả trong tử tinh hạp của Sở Dương cẩn thận lấy ra rồi bỏ vào trong từ tinh ngọc tâm hạp. Xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hắn làm xong việc này thì hành động mới từ tốn trở lại và quay đầu nhìn Sở Dương nói: “Ngươi kêu tên gì?”.

“Sở Dương...”. Sở Dương không nói gì trả lời.

“Ô ồ ồ”. Ngũ trưởng lão nói: “Đang ở nơi nào?”.

“Đông nam chấp pháp giả dược sư”. Sở Dương nói.

“Ô ồ ồ”. Ngũ trưởng lão tựa như nghĩ đến cái gì, không yên lòng nói xong đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn Sở Dương muốn nói chuyện gì, tuy nhiên lúc này trong mắt lại xuất hiện một tia mờ mịt, hắn vỗ vỗ trán nói: “Xem trí nhớ của ta kìa, ngươi kêu tên gì nhỉ?”.

Sở Dương hầu như muốn khóc nói: “Ta gọi là Sở Dương...”.

“Đúng rồi, đúng rồi, Sở Dương, ta gọi ngươi đến là muốn hỏi một việc...”. Ngũ trưởng lão vỗ lên trán mình, ánh mắt đột nhiên nóng bỏng hẳn lên giống như là cô gái đang yêu xa cách tình lang quá lâu nay gặp lại vậy... Tình ý thâm sâu, tình ý liên miên.

Sở Dương vừa thấy loại ánh mắt này thì nhịn không được co lại, theo bản năng đưa hai tay ôm lấy ngực như cô gái phòng bị sắc lang vậy, cảnh giác nói: “Làm gì vậy?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook