Quyển 4 - Chương 165: Ta hi vọng có.
Phong Lăng Thiên Hạ
10/04/2013
Màn đêm tịch liêu, từng đám mây trắng muốt lững lờ trôi nổi trên nền trời, một cơn gió nhẹ chốc chốc lại khẽ khàng lướt qua. Dưới bóng trăng, khuôn mặt thiếu niên của Sở Dương không ngừng biến đổi, khóe môi vẻ lên một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đáp.
Mấy gã thiếu niên đều ngồi xuống xung quanh hắn, tay ôm gối, vểnh tai lẳng lặng lắng nghe. Không biết Kỷ Mặc và La Khắc Địch đã trở lại lúc nào, đang yên lặng ngồi nghe ở phía ngoài, đôi mắt người nào cũng sáng rực.
Mặt hồ Lưu Thúy nhẹ nhàng xao động, sóng vẫn ì oạp xô nhẹ vào bờ mà làm công việc như nó đã làm từ ngàn năm nay, sâu sắc mà ấm áp, bình thản mà vĩnh hằng.
"Huynh đệ là phải dùng máu và nước mắt của mình để đổi lấy, không phải chỉ là câu nói suông! "
"Tìm sáu gã huynh đệ tốt còn khó hơn là tìm một người vợ tốt!" Sở Dương cười nhẹ đáp : "Ta hi vọng ta sẽ có. Còn mọi người thì sao? "
"Chúng tôi cũng muốn có! " Mấy thiếu niên nở nụ cười tràn ngập ước mơ, đồng thanh.
Một đêm này, mọi người đều cảm thấy nó vô cùng mỹ diệu.
Bọn họ đều ngồi yên lặng. Mạc Khinh Vũ nhu thuận ngồi trong lòng Sở Dương, không hề động đậy. Ai cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp tràn ngập mộng tưởng ấy.
Mạc Thành Vũ lặng lẽ ngồi trên nóc nhà, tai nghe thanh âm nhàn nhạt của Sở Dương, đôi môi cũng không khỏi nở ra nụ cười tận đáy lòng. Hắn nhớ khi còn nhỏ, lúc gã cùng tu luyện với những huynh đệ của mình.
Cùng nhau kề vai sát cánh bước chân vào giang hồ, cùng nhau xông pha trong tinh phong huyết vũ, cùng uống say, cùng làm loạn, cùng nhau… làm bất cứ chuyện gì…
Mạc Thành Vũ nhẹ thở dài. Đã bao năm rồi? Có bao nhiêu người biến mất? Còn bao nhiêu người ở lại?
Giờ khắc này, Mạc Thành Vũ đột nhiên quyết định, sau khi trở về nhất định phải tìm đám huynh đệ của mình, uống một chầu cho thỏa thích. Như thế thật tốt… yên tĩnh, cùng nhau nhớ lại kỷ niệm xưa.
Một lúc lâu sau, Đổng Vô Thương bật cười ha ha, nhún người lên cao, nhảy vào cái sân nhỏ vừa làm xong. Ánh đao lóe lên, thi triển ra từng đường Mặc thị đao pháp vô cùng sắc bén và cuồng mãnh. Tự mình bức mình.
Những người khác cũng dáo dác nhìn nhau, rồi khẽ cười, triển khai ra võ học của mình. Mỗi người đều nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đối phương.
Nếu muốn trở thành huynh đệ, thì đừng nên thua kém huynh đệ của mình. Đừng để huynh đệ mình đứng trên đỉnh cao, còn mình thì ở dưới chân núi ngước nhìn.
Sở Dương cười cười nhìn bọn họ, cảm giác trong đan điền đang nhẹ cuộn trào khí tức của Cửu Kiếm Kiếp.
"Ngươi đã hiểu cái gì gọi là huynh đệ rồi! " Tiếng của Kiếm Hồn nhẹ nhàng vang lên trong đầu, trong giọng nói dường như mang theo một chút vui mừng : "Tuy vẫn còn có chút phiến diện, nhưng nhân gian thất tình, ngươi đã lãnh ngộ được một chút hàm nghĩa huynh đệ. Hôm nay ta nói cho ngươi: Tình, cũng là một khâu quan trọng nhất trong tu hành! "
"Tình mới là một khâu quan trọng nhất…" Sở Dương lẩm bẩm lại câu đó, dường như đã hiểu ra được chút gì đó.
Trong đan điền, khí tức Cửu Kiếm Kiếp bắt đầu cuộn trào lên mạnh mẽ. Một cỗ khí tức kỳ quái bỗng chốc vọt vào kinh mạch của Sở Dương, Kiếm Hồn có chút vui mừng, cũng có chút lạc lõng nói: "Hôm nay ngươi đã có tư cách được thưởng, ta sẽ không áp chế sự tăng lên giai vị của ngươi nữa. Huynh đệ cũng là một loại cảm ngộ của võ học. Ngươi, đã đủ rồi!"
Trong sân, năm người đã sức cùng lực kiệt, nhưng một đám vẫn quật cường đứng đó, không hề chịu ngã xuống, dùng lực lượng thuần túy để tu luyện hòng đột phá cực hạn của mình.
Đột nhiên, một lượng luồng khí tức mơ hồ bắt đầu rung động trong sân.
Với tư cách thiên tài của các đại gia tộc, bọn họ tự nhiên là vô cùng quen thuộc sự chấn động này biểu hiện của cái gì. Bởi vì bản thân bọn họ, cũng nhiều lần đã như vậy. Đó là mỗi một lần kiêu ngạo, mỗi một lần đều có thêm cảm giác thành tựu của bản thân.
Mọi người nhao nhao tìm kiếm nguồn khí tức ấy.
Luồng khí tức lay động một hồi rồi đột nhiên giống như vạn mã lao nhanh, bắt đầu sôi trào gào thét.
Mọi người ngạc nhiên nhìn về.
Chỉ thấy Sở Dương đang ôm Mạc Khinh Vũ, khuôn mặt trầm tĩnh, cứ tĩnh lặng ngồi như vậy. Mà khí tức mờ mịt này đang cuồn cuộn phát ra từ người hắn.
Đột phá?
Sở Dương đột phá?
Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, chỉ riêng Cố Độc Hành là không có gì là bất ngờ. Hắn chỉ nở một nụ cười khổ mà thôi.
Cái tên biến thái này, chắc là chuyện hôm nay đã xúc động đến tâm tình của hắn. Không ngờ lại đột phá nhanh như vậy.
Khí tức chấn động mờ mịt kia bỗng biến mất. Võ giả Ngũ phẩm!
Bọn Kỷ Mặc - Đổng Vô Thường không khỏi phải thở dài. Võ giả Ngũ phẩm. Ai biết là hắn kẹt ở chỗ đó bao lâu rồi ? Có đột phá cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì lớn.
Mọi người nhìn nhau, lại tiếp tục luyện tập.
Nhưng không lâu sau, một cỗ khí tức chấn động mờ mịt kia lại lần nữa cuồn cuộn tràn ngập khắp sân. Đám người Kỷ Mặc đã chấn động rồi ! Lần này là ai? Sở Dương vừa đột phá, nên chắc chắn không thể là hắn đâu!
Nhưng sau khi bọn họ tìm cả một vòng, lại rốt cục phát hiện: lại là Sở Dương!
Vẫn tiếp tục là Sở Dương!
Kỷ Mặc ngây ngốc há hốc mồm, một lúc sau mới rặn ra được mấy chữ :
"Ta s…Đẹt mợ! " (Tác giả viết thế, không phải em chém đâu! :oe77
La Khắc Địch cùng Đổng Vô Thương cũng đã choáng váng rồi. Chẳng lẽ đột phá dễ như thế sao? Muốn đột phá từng phẩm giai đều phải cần một lượng chân nguyên lực rất lớn, mà chân nguyên lực, đương nhiên là cần có thời gian tích lũy đấy!
Khí tức mờ mịt di động càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng nổ "ầm", một tiếng đó giống như vang trong lòng mọi người vậy.
Mà theo tiếng động này, cái cằm mọi người hầu như đều đã rơi trên mặt đất. Lại đột phá, lại đột phá nữa rồi !!
Võ giả Lục phẩm!
Trên nóc nhà, Mạc Thành Vũ cũng không khỏi nở một nụ cười khổ. Hắn là Vương cấp cao thủ, mặc dù hiện tại trọng thương chưa lành, nhưng giác quan linh mẫn hơn hơn mấy người phía dưới. Từ khi Sở Dương đột phá đến Võ giả Ngũ phẩm, hắn đã chú ý đến, sau đó liền phát hiện khí tức Sở Dương chỉ dừng lại ở Võ giả Ngũ phẩm sơ cấp một đoạn thời gian.
Sau đó, khí tức trong cơ thể hắn từng chút một tăng cường, dần dần mạnh lên, đến Ngũ phẩm trung cấp. Khi đó, Mạc Thành Vũ đã chấn động rồi.
Nhưng khí tức Sở Dương cũng không dừng lại tại đó, vẫn còn đang tiếp tục tăng trưởng. Thời gian dần dần qua đã đạt đến cao cấp, rồi một lúc sau lại đạt đến đỉnh phong, cuối cùng còn chưa dừng lại mà đột phá đến Lục phẩm!
Quái vật … !!!
Nhìn Sở Dương cứ như thế mà đột phá, trong nội tâm Mạc Thành Vũ lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
"Đừng có ngạc nhiên, Lão đại lúc nào chả thế ! Mỗi khi đột phá là đột phá liên tục đó!! " Cố Độc Hành cười khổ, lên tiếng đáp.
Khi Cố Độc Hành vừa nói xong, mọi người tinh thần liền vững lại, tiếp tục tra tấn thân thể sắp đến cực hạn của mình.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, đột nhiên cỗ khí tức chấn động mờ mịt kia lại lan ra một lần nữa.
"Phù phù..” Kỷ Mặc lại tìm khắp một vòng, lại phát hiện là Sở Dương, cuối cùng ngã vật trên mặt đất vì "không chịu nổi nhiệt" nữa, toàn thân gã run rẩy, méo miệng trợn mắt run giọng thốt: "Cái này… con mẹ nó… cái này… con mẹ nó.. !! "
Còn Đổng Vô Thương thì nghẹn họng nhìn Sở Dương trân trối, trong lòng đã nổi sóng thần c.m.n.r.
Còn La Khắc Địch trợn mắt há hốc mồm…
Lại đột phá nữa…
Liên tục đột phá ba phẩm. Hơn nữa khí tức vẫn còn đang tiếp tục tăng trưởng với tốc độ chóng mặt tới Thất phẩm đỉnh, cuối cùng mới cam lòng dừng lại.
Trên nóc nhà, Mạc Thành Vũ suýt chút nữa thì đã ngã lăn xuống đất.
Liên tục đột phá ba phẩm giai! Nếu người nào có thể ăn hết những vô số linh dược thiên tài địa bảo, chỉ cần khống chế cho thân thể mình không bị dược lực bạo chết thì chắc cũng có thể làm được như vậy.
Nhưng trải qua tu luyện, sau đó từng bước một vững chắc đột phá thì đây là lần đầu tiên hắn thấy!
Hơn nữa… khi tiểu tử này đột phá, trong lòng vẫn đang còn ôm một thân thể nho nhỏ - Mạc Khinh Vũ!
Người bình thường trong lúc đột phá, chỉ cần bị quấy rầy một chút sẽ tẩu hỏa nhập ma. Thậm chí một tiếng chó sủa cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Còn thằng ông nội này lại chơi ngược, ôm một tiểu cô nương, liên tục đột phá ba phẩm giai!
Mặc dù Mạc Khinh Vũ rất biết điều. Trong lúc Sở Dương đột phá thì ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn không nhúc nhích. Nhưng dù sao đó cũng là một người sống sờ sờ đấy!
"Sặc… Kỷ Mặc, lấy tư chất của ngươi thì ở trong Kỷ gia cũng xem như là thiên tài. Nghe nói năm đó, tốc độ nhanh nhất của ngươi là chỉ dùng ba ngày đã đột phá một phẩm giai hả? "Gương mặt lạnh như băng của Cố Độc Hành lộ ra một loại biểu cảm không-biết-đó-là-gì. Lần đầu tiên nở nụ cười, nói với Kỷ Mặc với một giọng điệu vô cùng nhiệt tình như thế.
"Cút! Cám ơn cái sự quan tâm chó má của ngươi nhá! " Kỷ Mặc hét lên giận dữ. Trước mặt một tên quái thai chưa đến nửa canh giờ đã đột phá ba phẩm giai, khoe khoang ta đây ba ngày đột phá một phẩm giai là thiên tài thì…
Cố Độc Hành ngươi thật đúng là thiên tài đâm thọc nha…!!
"Về sau đứa nào dám mở miệng khoa trương "ca là thiên tài", ta sẽ liều mạng với nó!" Kỷ Mặc ôm lấy mặt, nằm vật ra đất, hai chân co lên trước ngực.
Quả thật là xấu hổ đến chết mất !
Ở trước mặt gã Sở Dương này, cho dù là thiên tài kiểu gì cũng chỉ có nước mặc cảm tự ti.
"Sở Dương ca ca, cuối cùng huynh cũng đột phá xong rồi sao?" Thấy Sở Dương đã mở mắt, thân thể Mạc Khinh Vũ đang cuộn tròn trong lòng hắn cuối cùng cũng dám ngước đầu, run run hỏi.
"Ừ, đã xong!" Sở Dương nở một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô nàng nhẹ đáp lời.
"Muội sợ quấy rầy huynh, không dám cử động đó!" Mạc Khinh Vũ chu miệng, làm nũng : "Eo đau, chân cũng đau, cánh tay khó chịu, ngay cả mông cũng đều đau nhức rồi này!!! "
"Ặc… Để huynh xoa bóp cho nhé !!" Sở Dương cười nịnh đáp.
"Vâng ! Ở đây… ở đây… xoa nhẹ một chút, ở đây, ở đây nữa nè!" Mạc Khinh Vũ xoay Sở Dương hết một chập, không ngừng kêu lên "thỏa mãn", bắt Sở Dương liên tục xoa bóp cho mình. Đột nhiên cô nhóc cười lên khanh khách : "Nhột…!!"
Cuối cùng tay chân của cô đều được xoa bóp một lần, cô lolita này ngồi xuống coi bộ là đã thỏa mãn lắm rồi. Cô liền dựa lên đùi Sở Dương, dẩu môi, duỗi một ngón tay chỉ chỉ cặp mông: "Chỗ này cũng rất đau…"
Sở Dương đã đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con rồi !
Nhẹ nhàng xoa xoa cái mông nhỏ của cô, Sở Dương đột nhiên mơ đến hết cảnh này đến cảnh khác.
Nếu như bảy tám năm sau, lolita này cũng dựa vào người mình cho mình xoa bóp như vậy thì…
Tưởng tượng một hồi, miệng lưỡi của Sở đại quan nhân đã khô khốc, âm thầm chửi bản thân : "Thứ cầm thú! Mày lại có tâm tư này, quả thực đúng là cái đồ trời đánh mà!"
"Sở Dương ca ca, được rồi!" Mạc Khinh Vũ lắc mông thốt lên bực bội: "Huynh cầm cái gì đâm vào bụng nhỏ của muội vậy? Đau nha!"
Nói xong thì liền định thò tay xuống "bắt cọp". (cái này là mình chém! :bibo
"Á… khụ khụ…" Sở Dương vội vàng đặt tiểu la lỵ ra chổ khác, đứng bật dậy, cười lớn đi vào trong sân, hô lên: "Mọi người tập luyện như thế nào? Ặc, sao lại nhìn ca như vậy? Trên mặt ca nở hoa à?"
Mọi người vô cùng căm tức nhìn gã, cuối cùng đồng loạt rên rỉ một cách vô lực. Kỷ Mặc vác cái bản mặt đưa đám nói:
"Bị lừa cmnlr…"
La Khắc Địch gật đầu đồng cảm:
"Bị lừa rồi…"
Được rồi ! Nhiều năm sau, nếu ta trở thành truyền thuyết, ta hi vọng trong truyền thuyết của ta có các ngươi!
Nhiều năm sau, nếu các ngươi trở thành truyền thuyết, ta hi vọng trong truyền thuyết của các ngươi có ta!
Đời này kiếp này sẽ không cô phụ hai tiếng ‘huynh đệ’!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.