Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 401: Ta rời đi, sau này gặp lại.

Phong Lăng Thiên Hạ

26/06/2017

“Xin đại nhân lưu cho Gia Cát Hồ Đồ một mạng!” Bên kia, Vũ Tuyệt Thành giãy dụa kêu lên: “Chuyện này còn chưa rõ, ta chết không nhắm mắt!”

Lúc này Vũ Tuyệt Thành có thể nói là đã bi ai đến cực điểm! Bị Pháp Tôn dùng trăm phương nghìn kế kéo ra, tiếp theo đánh với Ninh Thiên Nhai một trận, sau đó lại bị kéo đến nơi này chủ trì đại trận. Nói là cái gì hạch tâm đại trận, kết quả lại bị rút lấy bản mạng nguyên hồn ở nơi này!

Điều này làm cho Vũ Tuyệt Thành gần muốn tự sát rồi. Bản thân mình lại ngu ngốc như vậy sao? Đầu tiên là bị vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ nào đó lợi dụng đến chết, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện. Sau đó lại bị vị Pháp Tôn này lợi dụng đến chết, và lại cũng là cam tâm tình nguyện...

Vũ Tuyệt Thành bi phẫn đến cực điểm!

Pháp Tôn lần này đánh lén cực kỳ độc ác! Song chưởng ngưng tụ toàn bộ tu vi hung hăng đánh tới, đó là e sợ nếu Vũ Tuyệt Thành không chết sẽ trả thù.

Hiện tại Vũ Tuyệt Thành đan điền đã bị đánh vỡ, kinh mạch bị xé nát, cột sống bị đánh gẫy, xương sườn cũng bị chặt đứt hơn mười cái, ngay cả xương hông cũng bị chấn nát. Tùy tiện đổi là người khác, chỉ sợ ngay như Ninh Thiên Nhai, dưới tình huống này cũng lập tức chết oan chết uổng nhưng Vũ Tuyệt Thành không ngờ lại không chết mà chỉ nằm trên mặt đất dậy không nổi.

Nếu là thể đứng lên thì chỉ sợ Vũ Tuyệt Thành sớm đã bổ nhào tới!

Vũ Tuyệt Thành một đời mạnh mẽ tuyệt đối, nhưng tại tràng đại chiến Đồ đạo này, Thần Phong thần công chưa kịp đánh ra, Lưu Vân kiếm pháp chưa kịp sử dụng, đòn sát thủ Kiếm cương còn chưa kịp phóng thích một lần đã bị đánh cho tàn tật! Hơn nữa còn là đấu tranh nội bộ.

Chuyện này thật sự không thể không khiến người ta thở dài: Thiên ý trêu người, không ngờ lại tới mức như này!

“Ngươi muốn hỏi hắn? Đây.” Tử Tà Tình một cước đem Gia Cát Hồ Đồ đá qua nói: “Nể mặt mũi tổ tông ngươi, hỏi nhanh một chút!”

Vũ Tuyệt Thành cố gắng ngẩng đầu lên, chịu đựng nỗi đau đớn như thiên đao vạn quả thống khổ nói: “Gia Cát Hồ Đồ kia, ngươi... Ngươi cho ta nói một chút, đại trận này!”

Gia Cát Hồ Đồ cũng kiên cường nói: “Ngươi bị Pháp Tôn lừa rồi, ta cũng không phải là như vậy sao, hơn nữa còn phải làm bia đỡ đạn?”

Vũ Tuyệt Thành thẳng thắn nhìn hắn nói: “Đại trận này như thế nào!”

Gia Cát Hồ Đồ nói: “Thiên Cơ Tinh Vân Liệt Thiên đại trận xưa nay đều yêu cầu phải có bản mạng nguyên hồn của một vị chí tôn đã ngoài bát phẩm đến chủ trì, một khi đại trận hoàn thành. Thời điểm chấm dứt, bản mạng nguyên hồn của vị cửu phẩm chí tôn này sẽ hoàn toàn tiêu tán đi. Bản thân cũng sẽ đi đời nhà ma! Đây cũng là lý do mà gia tộc Gia Cát chúng ta cho dù có được tòa này đại trận cũng rất ít sử dụng, Bát phẩm chí tôn, dù sao ai cũng không lãng phí được”.

Gia Cát Hồ Đồ thản nhiên nói: “Còn về lúc này đây, chính như Pháp Tôn đại nhân nói rồi, Vũ đại nhân nên vì Đồ đạo mà hiến thân đi! Ha hả... Chúng ta tự nhiên sẽ không nói cái gì”.

Vũ Tuyệt Thành trợn tròn hai mắt gào lên: “Vì... Đồ đạo... Hiến thân?” Rồi đột nhiên oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi khấp huyết kêu lên: “Pháp Tôn! Con mẹ ngươi...”. Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Vũ Tuyệt Thành thuở nhỏ gia giáo rất nghiêm, ít khi nói tục nhưng lúc này lại vì tức giận quá mà không thèm lựa lời nữa rồi.

“Các ngươi tự sát đi!” Tử Tà Tình nhìn đám Dạ Đế liếc mắt một cái rồi thản nhiên nói.

Đám người Dạ Đế mặt xám như tro tàn, vị Tử đại nhân này quả nhiên vẫn không chịu buông tha cho nhóm mình!

“Chậm đã.” Bố Lưu Tình nói: “Tử đại nhân chậm đã, ta cho rằng nên giữ những người này lại. Sau trận chiến này, bọn họ toàn quân bị diệt, nếu không ai truyền tin tức trở về nữa, đám dư nghiệt các gia tộc sẽ gây ra nhiều phong ba khác”.

Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: “Còn có thể khởi phong ba gì nữa? Bên kia đã làm thịt hết rồi.” Trên bầu trời tiếng sấm đã càng ngày càng gần.

Tử Tà Tình ngẩng đầu nhìn lên nói: “Ta và Bố Lưu Tình phải đi rồi. Phong Vũ Nhu, Nguyệt Linh Tuyết, hai người các ngươi mang Vũ Tuyệt Thành về đi. Đem Vũ Tuyệt Thành giao cho Sở Dương trị liệu một chút, dù sao cũng là hậu nhân của cố nhân ta, nếu có thể không phải chết thì hay là đừng cho hắn chết. Các ngươi cần bảo trọng nhiều hơn!”



Nói xong, nàng gọn gàng vung chưởng vỗ vào đầu Gia Cát Hồ Đồ rồi một chân liên tục đá ra, Dạ Đế, Tiêu Sắt, Diệp Khinh Sầu, Lăng Phong Vân, bốn người trong phút chốc đã bị đá dập nát thân thể.

Bố Lưu Tình cùng Phong Vũ Nhu, Nguyệt Linh Tuyết không kịp nói cái gì đã thấy phía chân trời có một mảnh Tử Vân vọt đến với tốc độ rất nhanh. Tuy lúc này tuyết rơi đầu trời nhưng trong khoảng cách ngàn dặm không ngờ vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Tử Tà Tình thét dài một tiếng rồi không đợi Tử Vân lao tới mà gào to một tiếng: “Bảo trọng! Cáo từ!” Rồi đột nhiên nhảy dựng người lên, thân ảnh bạch y yểu điệu thoáng cái đã lên cao hơn trăm trượng và từ từ ngâm nói:

“Tha nhật vân đoan như tương kiến, thỉnh quân giang nam tảo lạc hoa!”

Sau đó hai tay giang ra quát: “Mở!”

Xuy một tiếng, bầu trời bị xé rách, thân thể Tử Tà Tình chợt lóe lên rồi tiến vào, ngay sau đó chỉ còn âm thanh từ trên chín tầng mây vọng lại: “Ta đi đây!”

Ba người Phong Nguyệt cùng Vũ Tuyệt Thành đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm! Giờ khắc này, Vũ Tuyệt Thành chỉ muốn hung hăng đập vào đầu mình mấy cái!

Mẹ nó, rốt cuộc đã có bao nhiêu thằng động kinh tới tham gia trận chiến Đồ đạo để giết vị Đại đạo cường giả này? Đây đâu phải là Đại đạo cường giả bình thường mà rõ ràng là Đỉnh phong Đại đạo cường giả có thể xé rách hư không mà ngao du thiên địa rồi!

Bản thân mình lá gan cũng đúng là khá lớn!

Phía chân trời, Tử Vân mang theo tiếng sấm mơ hồ đã đến trên đỉnh đầu. Bố Lưu Tình hình như có sở ngộ, mỉm cười lấy từ trong lòng ra một cái giới chỉ nói: “Đây là món đồ nhỏ ta chuẩn bị tiểu đồ Khinh Vũ, Nhị đệ, phiền ngươi khi nào trở về giao cho nó đi”.

Nguyệt Linh Tuyết kinh ngạc tiếp nhận giới chỉ nói: “Đại ca, người bảo trọng!”

Bố Lưu Tình đưa ánh mắt hoài niệm ngắm lại cả vùng đất này rồi lắc đầu cười khẽ nói: “Không muốn đi rồi lại muốn đi, thật không muốn đi rồi lại không thể không đi. Ha ha...”

“Ta ở phía trên dò đường trước cho các ngươi. Chờ sau khi các ngươi đến cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu thấy lão Ninh thì nói cho hắn biết, chuyện tranh đoạt danh hiệu đệ nhất thiên hạ một vạn bốn ngàn năm qua, kỳ thật ta sớm đã biết rằng ta không bằng hắn nhưng lúc này đây ta lại thắng một bậc, ha ha... Ta ở phía trên chờ hắn tới tìm ta tính sổ!”

Bố Lưu Tình còn chưa nói xong thì một đạo tử quang đã từ trên đám mây rơi xuống rồi một thanh âm hùng hậu ở trên Tử Vân quát lớn: “Là ai đã nghiền nát hư không? Là ai, mở ta Đại đạo chi môn?”

Bố Lưu Tình ngửa đầu lớn tiếng nói: “Là ta!”

Thanh âm kia lạnh lùng nói: “Là ngươi, nếu đã mở ra Đại đạo chi môn thì sao còn không tiến vào!”

Sau đó một đạo tử quang từ trên đám mây rủ xuống, xoạt một tiếng dừng ở trước người Bố Lưu Tình rồi không ngờ biến thành một cái thang màu tím không biết cao bao nhiêu.

Bố Lưu Tình chắp tay rồi người nhẹ nhàng leo lên thang.

Đám Nguyệt Linh đồng thời kêu to: “Đại ca! Bảo trọng!”

Lời còn chưa dứt thì sưu một tiếng, cái thang trời màu tím kia đột nhiên biến mất, ngay tiếp theo mang theo Bố Lưu Tình biến mất cùng.

Ngay sau đó, đạo Tử Vân kia còn xoay quanh trong không trung một hồi tựa như đang tìm kiếm cái gì, thật lâu sau vẫn không chịu rời đi.

Bọn Phong Nguyệt biết đây là đang tìm kiếm Tử Tà Tình nhưng Tử Tà Tình đã sớm đi rồi. Hắn ngay cả có thân thông quảng đại thì sao tìm được chứ?



Sau khi tìm kiếm nửa ngày mà không có kết quả, đạo Tử Vân rốt cục từ từ rời đi.

Bố Lưu Tình đứng ở trên Tử Vân lại cảm giác bản thân mình đã hoàn toàn ngăn cách với thiên địa. Có tâm muốn nhìn mà không nhìn không thấy, đập vào mắt duy chỉ có một mảnh màu tím thì không khỏi thở dài một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.

Không biết ngoài Cửu Trọng Thiên là thế giới như thế nào...

...

Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu hai tay ôm quyền, đứng trang nghiêm nhìn theo hướng Bố Lưu Tình rời đi rồi hai người đều đột nhiên thở dài một hơi.

“Bố đại ca một mình tiến đến, thật không hiểu... Là phúc hay họa.” Phong Vũ Nhu đôi mắt có chút đỏ lên nói: “Nhiều năm như vậy không có một vị đại ca như vậy thật tình chiếu cố, hiện giờ vừa mới có thì lại đi mất rồi”.

Nguyệt Linh Tuyết xúc động nói: “Không tệ, nguyên bản ta còn tưởng rằng Bố đại ca lạnh lùng bạc tình nhưng một khi kết giao mới phát hiện ra, Bố đại ca lại là một vị hảo hán tử trọng tình trọng nghĩa như thế!”

“Trở về đi thôi.” Phong Vũ Nhu kinh ngạc đứng một hồi rồi thấp giọng nói.

Hai người vốn không chết cũng trọng thương, nhưng sau khi Tử Tà Tình đến lại cho hai người sử dụng Cửu trọng đan, lúc này Cửu trọng đan đang vận chuyển trong đan điền cùng với thể Hồng Mông tử vân trong cơ lập tức hòa hợp nhất thể nên hiện tại miễn cưỡng có thể hành động.

Đương nhiên, nếu muốn gia nhập chiến đấu thì còn cần một đoạn thời gian dài nữa. Sinh mệnh căn cơ cùng căn nguyên tổn thất của một vị Cửu phẩm đỉnh phong chí tôn cũng không phải là một viên thuốc có thể chữa khỏi hoàn toàn...

Hai người đi tới chỗ Vũ Tuyệt Thành thì thấy Vũ Tuyệt Thành hai mắt nhắm nghiền, trong mắt có nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

“Vũ đại nhân, nếu như còn có thể chịu đựng được thì tại hạ cõng ngươi trở về.” Nguyệt Linh Tuyết áy náy nói: “Nơi này hẻo lánh, không có xe ngựa. Xin Vũ đại nhân nhẫn nại một chút”.

Vũ Tuyệt Thành xương sống dập nát, xương hông dập nát, căn bản không thể di động được nên Nguyệt Linh Tuyết phải cõng hắn trở về. Tuy nhiên chỉ cần trên đoạn đường này, Vũ Tuyệt Thành đã đủ chết đi sống lại trên dưới một trăm lần rồi.

Vũ Tuyệt Thành cắn răng nói: “Vậy liền phiền toái hiền khang lệ rồi! Vũ mỗ bây giờ còn không thể chết được, không tìm Pháp Tôn báo thù này, ta chết không nhắm mắt!”

Nguyệt Linh Tuyết hiểu được gật đầu, Vũ Tuyệt Thành nghẹn khuất, bọn họ hoàn toàn có thể cảm động lây. Bởi vì, sau hơn một vạn năm bản thân phu thê hai người cũng bị lừa tới đây...

Nguyệt Linh Tuyết lại điều tức rồi một hồi, sau khi cảm giác khôi phục được vài phần khí lực thì mới cởi mấy bộ y phục trên tử thi dưới đất, hắn dùng một bộ còn lại buộc Vũ Tuyệt Thành lên lưng.

Hai người hiện có suy nghĩ rất đơn giản: Nếu Vũ Tuyệt Thành hiện tại cùng Pháp Tôn có đại thù thì tương lại chính mình sẽ có thêm một trợ thủ... Cũng không tệ.

Hai người tuy rằng khá cẩn thận nhưng Vũ Tuyệt Thành bị thương thật sự quá nặng nên khẽ động một cái thì hắn lại kêu rên một tiếng, hôn mê bất tỉnh rồi lại tỉnh rồi tiếp theo lại ngất đi...

Một khi tỉnh lại hắn bắt đầu lại phều phào không dứt nghiến răng nghiến lợi mắng Pháp Tôn. Ô ngôn uế ngữ khiến Phong Vũ Nhu nghe được phải đỏ bừng cả mặt.

Nhưng lại biết, hắn hiện tại thật sự cần sinh mệnh chi hỏa, phải dựa vào cừu hận này chống đỡ, vạn nhất câm mồm không mắng thì chỉ sợ sẽ chết đi mất...

Hai người thật cẩn thận nâng hắn lên rồi chậm rãi đi xuống núi. Ba vị Cửu phẩm đỉnh phong Chí tôn lúc này chạy đi tốc độ so với người thường còn không bằng...

Giờ phút này, trong Thiên Cơ thành đang đánh đến long trời lở đất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook