Quyển 7 - Chương 44: Tiểu huynh đệ, ngươi thật là quang minh lỗi lạc
Phong Lăng Thiên Hạ
04/07/2013
Tình huống như vậy, đương nhiên là Sở Dương chỉ thị kiếm linh tra xét mà ra được.
Hơn nữa, so với kết quả mà kiếm linh tra ra cũng khác nhau rất lớn.
Kỳ thật vừa rồi, sau khi kiếm linh tra xét tình huống Sa Tâm Lượng, nói lại với Sở Dương thế này : Sa Tâm Lượng này tuy huyền công trong kinh mạch rất thâm hậu, nhưng nền tảng của hắn lại rất uy yếu, nhất định là từng bị trọng thương nguyên khí, tổn hại với căn bản. Hơn nữa tâm mạch của hắn có chút cứng nhắc, bề mặt lại có màu thâm đen. Hiển nhiên là từng trúng phải Âm Dương nhị cực chi độc, nhưng không được bài trừ sạch sẽ, lưu lại trong cơ thể... Tuy không ảnh hưởng tới toàn cục, không tổn hại tới tuổi thọ, bất quá cuối cùng vẫn để lại hậu hoạn."
Chỉ đơn giản mấy câu như vậy,nhưng sau khi qua miệng Sở Dương, lập tức lại biến thành một bộ dáng khác. Sa Tâm Lượng thiếu chút nữa bị hắn dọa cho thần hồn bất phụ thể... Ta chỉ còn lại bốn năm năm tuổi thọ thôi sao?
Ta không mơ chứ!!!!
Nhìn thấy bộ dáng hai người như vậy, Sở Dương cười âm hiểm.
Hắn cũng không có lòng tốt, dễ dàng chữa thương cho hai người như vậy... Mà là... hiện tại mình còn chưa có căn cơ. Hơn nữa, cũng không có chỗ dựa vững chắc. Trong Bình Sa Lĩnh này, thật sự có chút lo lắng.
Hôm nay trời ban cơ hội như vậy, trước tiên cứ phải cột hai người này vào thắt lưng cái đã. Sau này mình làm việc, nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Hai người kia, chẳng có ai là loại bình thường cả. Một người là người tổng phụ trách chấp pháp phách mại đường, một người là đệ nhất thống lĩnh chấp pháp đường nơi này...
Chấp pháp giả tổng cộng có ba đường khẩu một trong số đó là Huyết Thù đường khẩu.
Sở Dương nắm được hai trong ba thì chẳng khác nào như mặt trời ban trưa trên Bình Sa Lĩnh.
Cho nên Sở ngự tọa vừa mới bắt đầu đã không muốn tha cho hai lão gia hỏa này. Mẹ nó, xã hội đen đầu đường còn phải tìm đương sai nha môn làm ô dù. Lão tử nói thế nào cũng là đại thiếu gia Sở gia, muốn tìm cũng phải là hàng đủ phân lượng.
Nhìn Sa Tâm Lượng, Sở Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Ta làm sao biết được? Ta hỏi ngươi, trước khi ngươi bị thương, mặt của ngươi cho dù đen cũng không có màu xanh đen như vậy? Nhìn gương xem, màu xanh đen trên trán ngươi, có phải đậm hơn màu sắc trên hai má?"
Cái này thuần thúy là nói nhảm. Người bình thường, đến lúc già chẳng lẽ làn da có thể trắng nõn như thiếu niên sao? Huống chi Sa Tâm Lượng còn là chấp pháp giả , ngày nào cũng ở nơi ngoan lệ như chấp pháp đường?
Nếu làn da mà càng ngày càng giống tiểu bạch kiểm thì đó mới là kỳ quặc đó. Về phần trên trán đen hơn một chút.. Con mẹ nó, ai mà chẳng có chỗ này đen hơn chỗ kia....
Đương nhiên, nếu đặt những thứ này trong thế kỷ 21, chúng ta đều biết.
Chỉ là Cửu Trọng Thiên đại lục... đi đâu để học mấy lý luận cao thâm đó đây?
Sa Tâm Lượng lập tức mềm nhũn hai chân, ngồi phệt xuống đất, đầu túa ra mồ hôi lạnh ròng ròng. Cả cái đầu hói chẳng mấy chốc đã bóng loáng.
Hai người thi nhau đổ mồ hôi, ngây ra như phỗng.
Thấy hai người có bộ dáng như vậy, Sở Dương liền tỏ ra 'ngạc nhiên': "Hai người các ngươi... không phải cùng một tìm ... 'vị thần y' đó chứ?"
Hai người vẻ mặt cầu xin gật đầu, hiện tại đến ý nghĩ chặt vị 'thần y' kia thành tám khối cũng có rồi.
"Thật... thật là... ta hết chỗ nói rồi." Sở Dương thở dài một tiếng: "Hai người các ngươi thật sự là nan huynh nan đệ, không ngờ ngay cả tìm lang băm hai mình cũng tìm đúng một người...."
Ta cũng hết chỗ nói rồi. Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đã bội phục sát đất bản lĩnh lừa đảo của vị kiếm chủ đại nhân này rồi. Quá khủng khiếp rồi! Người ta rõ ràng đã hóa giải đi một chút chỉ lực của Toái mạch chỉ, giảm bớt một chút bệnh trạng. Tuy không thể trị tận gốc, nhưng cũng đã đi theo chiều hướng tốt. Nhưng qua miệng Sở Dương, không ngờ lại biến thành mưu sát đoạt mệnh...
Còn có vị Sa Tâm Lượng này, hắn bị trọng thương trí mạng, động chạm tới căn bản. Người ta có thể cứu hắn trở về cũng là đã là rất giỏi rồi. Hơn nữa, loại thương thế động chạm tới căn bản này, làm sao mà khôi phục cho được? Nhất là đã từng đấy tuổi rồi... lại càng không có khả năng...
Còn độc nữa.... Âm Dương nhị cực chi độc, chỉ cần không dùng cửu trọng đan, thì nhất định sẽ còn sót lại. Hơn nữa cũng không nguy hiểm tới sinh mệnh, giảm thiểu tới mức thân thể có thể chịu đựng được.
Vậy mà vào miẹng Sở Dương, lại biến thành một vụ mưu sát!
Haiz... Dường như bản kiếm linh cũng là đồng lõa...
Kỳ thật cái này cũng không thể trách Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện ngu xuẩn. Ngược lại hai người bọn họ không những không ngu xuẩn, mà còn là người cực kỳ thông minh, có thể tu luyện tới quân cấp, có ai là kẻ vụng về chứ?
Nhưng sự tình liên quan tới an toàn tính mạng bản thân, ai có thể bình tĩnh xử lý cho được? Huống chi danh tiếng 'thần y' của Sở Dương đã thâm nhập vào trong lòng hai người, nói năng cũng có đạo lý rõ ràng, hết thảy đều giống như tận mắt nhìn thấy, nào dám lỗ mãng hoài nghi?
Chúng ta càng hết chỗ nói rồi!
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện quay sang nhìn nhau, khóc không ra nước mắt. Không ngờ hai người chúng ta đều bị hủy trong tay một tên lang băm... Bị lừa một lần còn chưa đủ, không ngờ còn kéo theo cả huynh đệ để hắn lừa lần thứ hai...
Sa Tâm Lượng thổn thức không thôi, kéo tay Tần Bảo Thiện: "Tần huynh, không thể tưởng hai người chúng ta, lại cùng lật thuyền trong một cái mương...."
Tần Bảo Thiện có cảm giác không biết nói gì: Nếu không phải là ngươi, ta còn có thể lật thuyền trong mương sao? Mẹ nó, đêm hôm đó lão tử đã nghĩ tới đi tìm tên tiểu tử này rồi, còn không phải là ngươi kéo lão tử đi tìm 'thần y' của ngươi, mới thành ra thế này sao?
Nhưng bây giờ, nói những cái này có tác dụng gì? Tần Bảo Thiện cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Nếu kiếp này ta còn có thể gặp lại tên hỗn đản đó, ta sẽ xẻo thịt hắn, từng miếng một, ăn tươi nuốt sống!" Cơ nhục trên mặt Sa Tâm Lượng co giật, thần tình dữ tợn.
Ngay sau đó, hai người đều giật mình, cùng quay sang nhìn Sở Dương, giống như nhìn thấy bồ tát sống, cùng hỏi: "Sở thần y... vết thương của ta... có thể trị được sao?"
Sở Dương dở khóc dở cười, nói: "Ta có nói không trị được sao?" Hai người lập tức rú lên, trong phút chốc đã cảm thấy muôn hoa nở rộ, suýt chút nữa thì nhào tới ôm chầm lấy Sở Dương, lão lệ lập tức lưng tròng....
Mẹ nó, thì ra lão tử còn cứu được!
"Bất quá...." Sở Dương cực kỳ buồn bã, một câu' bất quá' lập tức khiến hai người lo lắng không thôi. Sở Dương mới tiếp tục nói: "Các ngươi đều từng bị lang băm trị hỏng. Nếu muốn xoay chuyển, thật sự là khó như lên trời. Không phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa liên quan tới mấy vị linh dược... ta chỉ có thể khống chế thương thế cho hai vị tiền bối trước. Về phần hoàn toàn khỏi hắn, thì phải xem có tìm được linh dược hay không... Nếu như tìm được, ta sẽ phụ trách trị liệu. Trong vòng một năm, Tần lão tiền bối có thể khỏe mạnh, trong vòng hai năm , Sa lão tiền bôi cũng có thể khôi khục hoàn toàn. Thậm chí nguyên khí bị hao tổn cũng có thể hồi phục trở lại..."
Hai người cùng mừng rỡ: "Lời này là thật sao?"
Sở Dương mặt mày ủ rũ, khoát tay: "Các ngươi đừng có cao hứng quá sớm. Ta còn chưa nói hết đâu... Nhưng nếu không tìm được linh dược, ta cũng bất lực...."
Trái im hai người lập tức nhảy lên, vội vàng hỏi Sở Dương : "Linh dược gì?" Trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đứng là thiên tài địa bảo khó tìm nha... Nếu như vậy thì đúng là toi cái mạng già này rồi...
"Tử tinh!... Tử tinh... Đến rồi...." Đúng lúc này, hai vị thiết bài chấp pháp giả đã chạy tới, đầu đầy mồ hôi. Trong tay mỗi người là một cái túi thật lớn. Mẹ ơi, gần như phải vay mượn tất cả mọi người, dập đầu như băm tỏi mới kiếm được ba trăm khối tử tinh, vội vàng chạy trở về...
Đây đúng là hai tên xui xẻo, đang nói tới chỗ mấu chốt nhất thì lại thò đầu ra, chen vào...
Sa Tâm Lượng, Tần Bảo Thiện đều cùng quay đầu lại, tức sùi bọt mép, trợn mắt mà nhìn. Gần như chỉ muốn ăn tuơi nuốt sống hai tên này,nghiến răng nghiến lợi, rít lên từng chữ một: "Đồ... hỗn... trướng...."
Hai vị thiết bài chấp pháp giả lập tức ngây người! Đúng là không hiểu gì cả.
Lại chuyện gì đây?
"Đặt tử tinh xuống, cút ra ngoài!" Sa Tâm Lượng giương nanh múa vuốt gầm lên: "Trong thởi gian nháy mắt, biến mất ngay khỏi mắt ta!"
Hai người sưu một tiếng, lập tức không thấy bóng dáng đau nữa.
AI dám ở trước mặt ngươi? Mẹ nó, còn phải dùng tới thời gian một cái nháy mắt sao?
Sa Tâm Lượng bước tới, xách hai cái bao lớn trở lại, cười cười, hơi khom người, có chút khép nép, nói với Sở Dương: "Sở thần y, khụ khụ khụ... Tử tinh của ngài...."
Trong thanh âm, tràn ngập ý nịnh bợ lấy lòng.
Sở Dương mỉm cười nói: "Sa lão, chuyện này ta làm hơi quá... Ha ha, tất cả mọi người đều là người biết chuyện. Hai người kia tới nhà ta, quả thực chỉ lấy sáu mươi khố tử tinh. Nhưng tình thế như vậy, ta đương nhiên phải giáo huấn bọn hắn. Bắt bọn hắn nhè ra ba trăm khố tử tinh! Ha ha... Hai vị đừng để ý!"
"Nên làm như vậy! Người như thế nhất định phải giáo huấn!" Tần Bảo Thiện liên tục gật đầu, cực kỳ đồng ý.
"Đúng đúng! Cái loại hỗn đản đó, cũng chỉ có như vậy mới trị được. Thật là đại khoái nhân tâm." Sa Tâm Lượng nắm tay trái, nện vào lòng tay phải: "Thật sự là thống khoái!"
Hai người nhìn Sở Dương, khen: "Tiểu huynh đệ thật sự là người quang minh lỗi lạc.
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh mở to hai mắt, thực sự tắt tiếng, không biết nói gì nữa rồi. Chuyện làm sao lại phát triển tới thế này? Thế nào nháy mắt một cái, Sở Dương đã biến thành thẳng thắn quang minh rồi. Không ngờ còn có bộ dáng cực kỳ chân thành, mà ở trong mắt hai vị lão đại này, Sở Dương lại biến thành... người quang minh lỗi lạc?!
Hắn quang minh lỗi lạc chỗ nào? Ta sao không nhìn ra chứ?
"Đương nhiên, vui một mình không bằng vui chung. Tới đây, hai vị lão ca. chúng ta ba người mỗi người một trăm khối." Sở Dương nhiệt tình tiếp đón, khoảng cách cấp tốc xích lại, đã trở thành lão ca rồi.
Hai người cùng lắc đầu, phật lòng khó chịu: "Tiểu huynh đệ, ngươi quả thực là đang vũ nhục đám lão ca ca! Chúng ta làm sao lại lấy đồ của ngươi?"
Cũng là câu này, nếu là nói ra trước đó, chớ nói là mỗi người một một trăm khối, chỉ sợ Sở Dương ngay cả một khối cũng không lấy được, còn phải mất mạng ở nơi này. Nhưng bây giờ nói ra, không những tranh thủ được hảo cảm của hai người, mà còn cho dù hai người này gan lớn bằng trời, cũng tuyệt đối không dám nhận một trăm khối tử tinh này!
Vạn nhất thu rồi hắn trở mặt thì sao? Cái mạng già của mình vẫn nằm trong tay người ta đó..
"Vậy dược liệu...." Sa Tâm Lượng xoa xoa tay.
"Đúng đúng. Ta thiếu chút nữa lại quên mất. Có văn phòng tứ bảo không?" Sở Dương vỗ trán một cái, thuận tay đặt hai bao tử tinh xuống dưới đít, thản nhiên ngòi lên.
Sa Tâm Lượng tự mình chạy đi lấy văn phòng tứ bảo, Sở Dương vung bút viết nhanh.
"Tần lão ca, phương thuốc của ngươi đây. Nhât định phải trong hai tháng tìm được những vị thuốc này. Nhất định, nhất định!" Sở Dương vừa múa bút thành văn, vừa liên thanh dặn dò.
"Ta hiểu." Tần Bảo Thiện hết sức chăm chú nhìn tên dược liệu, tinh thần vô cùng tập trung.
"Năm trăm năm kim linh chi, tuyết sâm, năm trăm năm tuyết sâm, kim huyết huyền sâm... Cửu biện ngọc linh chi...." Tần Bảo Thiện trong lòng thả lòng. Trong này, chỉ có cửu biện ngọc linh chi là khó kiếm, còn lại đều rất bình thường.
Bất quá... cừu biện ngọc linh chi này, vẫn không làm khó được lão phu...
Hơn nữa, so với kết quả mà kiếm linh tra ra cũng khác nhau rất lớn.
Kỳ thật vừa rồi, sau khi kiếm linh tra xét tình huống Sa Tâm Lượng, nói lại với Sở Dương thế này : Sa Tâm Lượng này tuy huyền công trong kinh mạch rất thâm hậu, nhưng nền tảng của hắn lại rất uy yếu, nhất định là từng bị trọng thương nguyên khí, tổn hại với căn bản. Hơn nữa tâm mạch của hắn có chút cứng nhắc, bề mặt lại có màu thâm đen. Hiển nhiên là từng trúng phải Âm Dương nhị cực chi độc, nhưng không được bài trừ sạch sẽ, lưu lại trong cơ thể... Tuy không ảnh hưởng tới toàn cục, không tổn hại tới tuổi thọ, bất quá cuối cùng vẫn để lại hậu hoạn."
Chỉ đơn giản mấy câu như vậy,nhưng sau khi qua miệng Sở Dương, lập tức lại biến thành một bộ dáng khác. Sa Tâm Lượng thiếu chút nữa bị hắn dọa cho thần hồn bất phụ thể... Ta chỉ còn lại bốn năm năm tuổi thọ thôi sao?
Ta không mơ chứ!!!!
Nhìn thấy bộ dáng hai người như vậy, Sở Dương cười âm hiểm.
Hắn cũng không có lòng tốt, dễ dàng chữa thương cho hai người như vậy... Mà là... hiện tại mình còn chưa có căn cơ. Hơn nữa, cũng không có chỗ dựa vững chắc. Trong Bình Sa Lĩnh này, thật sự có chút lo lắng.
Hôm nay trời ban cơ hội như vậy, trước tiên cứ phải cột hai người này vào thắt lưng cái đã. Sau này mình làm việc, nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Hai người kia, chẳng có ai là loại bình thường cả. Một người là người tổng phụ trách chấp pháp phách mại đường, một người là đệ nhất thống lĩnh chấp pháp đường nơi này...
Chấp pháp giả tổng cộng có ba đường khẩu một trong số đó là Huyết Thù đường khẩu.
Sở Dương nắm được hai trong ba thì chẳng khác nào như mặt trời ban trưa trên Bình Sa Lĩnh.
Cho nên Sở ngự tọa vừa mới bắt đầu đã không muốn tha cho hai lão gia hỏa này. Mẹ nó, xã hội đen đầu đường còn phải tìm đương sai nha môn làm ô dù. Lão tử nói thế nào cũng là đại thiếu gia Sở gia, muốn tìm cũng phải là hàng đủ phân lượng.
Nhìn Sa Tâm Lượng, Sở Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Ta làm sao biết được? Ta hỏi ngươi, trước khi ngươi bị thương, mặt của ngươi cho dù đen cũng không có màu xanh đen như vậy? Nhìn gương xem, màu xanh đen trên trán ngươi, có phải đậm hơn màu sắc trên hai má?"
Cái này thuần thúy là nói nhảm. Người bình thường, đến lúc già chẳng lẽ làn da có thể trắng nõn như thiếu niên sao? Huống chi Sa Tâm Lượng còn là chấp pháp giả , ngày nào cũng ở nơi ngoan lệ như chấp pháp đường?
Nếu làn da mà càng ngày càng giống tiểu bạch kiểm thì đó mới là kỳ quặc đó. Về phần trên trán đen hơn một chút.. Con mẹ nó, ai mà chẳng có chỗ này đen hơn chỗ kia....
Đương nhiên, nếu đặt những thứ này trong thế kỷ 21, chúng ta đều biết.
Chỉ là Cửu Trọng Thiên đại lục... đi đâu để học mấy lý luận cao thâm đó đây?
Sa Tâm Lượng lập tức mềm nhũn hai chân, ngồi phệt xuống đất, đầu túa ra mồ hôi lạnh ròng ròng. Cả cái đầu hói chẳng mấy chốc đã bóng loáng.
Hai người thi nhau đổ mồ hôi, ngây ra như phỗng.
Thấy hai người có bộ dáng như vậy, Sở Dương liền tỏ ra 'ngạc nhiên': "Hai người các ngươi... không phải cùng một tìm ... 'vị thần y' đó chứ?"
Hai người vẻ mặt cầu xin gật đầu, hiện tại đến ý nghĩ chặt vị 'thần y' kia thành tám khối cũng có rồi.
"Thật... thật là... ta hết chỗ nói rồi." Sở Dương thở dài một tiếng: "Hai người các ngươi thật sự là nan huynh nan đệ, không ngờ ngay cả tìm lang băm hai mình cũng tìm đúng một người...."
Ta cũng hết chỗ nói rồi. Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đã bội phục sát đất bản lĩnh lừa đảo của vị kiếm chủ đại nhân này rồi. Quá khủng khiếp rồi! Người ta rõ ràng đã hóa giải đi một chút chỉ lực của Toái mạch chỉ, giảm bớt một chút bệnh trạng. Tuy không thể trị tận gốc, nhưng cũng đã đi theo chiều hướng tốt. Nhưng qua miệng Sở Dương, không ngờ lại biến thành mưu sát đoạt mệnh...
Còn có vị Sa Tâm Lượng này, hắn bị trọng thương trí mạng, động chạm tới căn bản. Người ta có thể cứu hắn trở về cũng là đã là rất giỏi rồi. Hơn nữa, loại thương thế động chạm tới căn bản này, làm sao mà khôi phục cho được? Nhất là đã từng đấy tuổi rồi... lại càng không có khả năng...
Còn độc nữa.... Âm Dương nhị cực chi độc, chỉ cần không dùng cửu trọng đan, thì nhất định sẽ còn sót lại. Hơn nữa cũng không nguy hiểm tới sinh mệnh, giảm thiểu tới mức thân thể có thể chịu đựng được.
Vậy mà vào miẹng Sở Dương, lại biến thành một vụ mưu sát!
Haiz... Dường như bản kiếm linh cũng là đồng lõa...
Kỳ thật cái này cũng không thể trách Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện ngu xuẩn. Ngược lại hai người bọn họ không những không ngu xuẩn, mà còn là người cực kỳ thông minh, có thể tu luyện tới quân cấp, có ai là kẻ vụng về chứ?
Nhưng sự tình liên quan tới an toàn tính mạng bản thân, ai có thể bình tĩnh xử lý cho được? Huống chi danh tiếng 'thần y' của Sở Dương đã thâm nhập vào trong lòng hai người, nói năng cũng có đạo lý rõ ràng, hết thảy đều giống như tận mắt nhìn thấy, nào dám lỗ mãng hoài nghi?
Chúng ta càng hết chỗ nói rồi!
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện quay sang nhìn nhau, khóc không ra nước mắt. Không ngờ hai người chúng ta đều bị hủy trong tay một tên lang băm... Bị lừa một lần còn chưa đủ, không ngờ còn kéo theo cả huynh đệ để hắn lừa lần thứ hai...
Sa Tâm Lượng thổn thức không thôi, kéo tay Tần Bảo Thiện: "Tần huynh, không thể tưởng hai người chúng ta, lại cùng lật thuyền trong một cái mương...."
Tần Bảo Thiện có cảm giác không biết nói gì: Nếu không phải là ngươi, ta còn có thể lật thuyền trong mương sao? Mẹ nó, đêm hôm đó lão tử đã nghĩ tới đi tìm tên tiểu tử này rồi, còn không phải là ngươi kéo lão tử đi tìm 'thần y' của ngươi, mới thành ra thế này sao?
Nhưng bây giờ, nói những cái này có tác dụng gì? Tần Bảo Thiện cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Nếu kiếp này ta còn có thể gặp lại tên hỗn đản đó, ta sẽ xẻo thịt hắn, từng miếng một, ăn tươi nuốt sống!" Cơ nhục trên mặt Sa Tâm Lượng co giật, thần tình dữ tợn.
Ngay sau đó, hai người đều giật mình, cùng quay sang nhìn Sở Dương, giống như nhìn thấy bồ tát sống, cùng hỏi: "Sở thần y... vết thương của ta... có thể trị được sao?"
Sở Dương dở khóc dở cười, nói: "Ta có nói không trị được sao?" Hai người lập tức rú lên, trong phút chốc đã cảm thấy muôn hoa nở rộ, suýt chút nữa thì nhào tới ôm chầm lấy Sở Dương, lão lệ lập tức lưng tròng....
Mẹ nó, thì ra lão tử còn cứu được!
"Bất quá...." Sở Dương cực kỳ buồn bã, một câu' bất quá' lập tức khiến hai người lo lắng không thôi. Sở Dương mới tiếp tục nói: "Các ngươi đều từng bị lang băm trị hỏng. Nếu muốn xoay chuyển, thật sự là khó như lên trời. Không phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa liên quan tới mấy vị linh dược... ta chỉ có thể khống chế thương thế cho hai vị tiền bối trước. Về phần hoàn toàn khỏi hắn, thì phải xem có tìm được linh dược hay không... Nếu như tìm được, ta sẽ phụ trách trị liệu. Trong vòng một năm, Tần lão tiền bối có thể khỏe mạnh, trong vòng hai năm , Sa lão tiền bôi cũng có thể khôi khục hoàn toàn. Thậm chí nguyên khí bị hao tổn cũng có thể hồi phục trở lại..."
Hai người cùng mừng rỡ: "Lời này là thật sao?"
Sở Dương mặt mày ủ rũ, khoát tay: "Các ngươi đừng có cao hứng quá sớm. Ta còn chưa nói hết đâu... Nhưng nếu không tìm được linh dược, ta cũng bất lực...."
Trái im hai người lập tức nhảy lên, vội vàng hỏi Sở Dương : "Linh dược gì?" Trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đứng là thiên tài địa bảo khó tìm nha... Nếu như vậy thì đúng là toi cái mạng già này rồi...
"Tử tinh!... Tử tinh... Đến rồi...." Đúng lúc này, hai vị thiết bài chấp pháp giả đã chạy tới, đầu đầy mồ hôi. Trong tay mỗi người là một cái túi thật lớn. Mẹ ơi, gần như phải vay mượn tất cả mọi người, dập đầu như băm tỏi mới kiếm được ba trăm khối tử tinh, vội vàng chạy trở về...
Đây đúng là hai tên xui xẻo, đang nói tới chỗ mấu chốt nhất thì lại thò đầu ra, chen vào...
Sa Tâm Lượng, Tần Bảo Thiện đều cùng quay đầu lại, tức sùi bọt mép, trợn mắt mà nhìn. Gần như chỉ muốn ăn tuơi nuốt sống hai tên này,nghiến răng nghiến lợi, rít lên từng chữ một: "Đồ... hỗn... trướng...."
Hai vị thiết bài chấp pháp giả lập tức ngây người! Đúng là không hiểu gì cả.
Lại chuyện gì đây?
"Đặt tử tinh xuống, cút ra ngoài!" Sa Tâm Lượng giương nanh múa vuốt gầm lên: "Trong thởi gian nháy mắt, biến mất ngay khỏi mắt ta!"
Hai người sưu một tiếng, lập tức không thấy bóng dáng đau nữa.
AI dám ở trước mặt ngươi? Mẹ nó, còn phải dùng tới thời gian một cái nháy mắt sao?
Sa Tâm Lượng bước tới, xách hai cái bao lớn trở lại, cười cười, hơi khom người, có chút khép nép, nói với Sở Dương: "Sở thần y, khụ khụ khụ... Tử tinh của ngài...."
Trong thanh âm, tràn ngập ý nịnh bợ lấy lòng.
Sở Dương mỉm cười nói: "Sa lão, chuyện này ta làm hơi quá... Ha ha, tất cả mọi người đều là người biết chuyện. Hai người kia tới nhà ta, quả thực chỉ lấy sáu mươi khố tử tinh. Nhưng tình thế như vậy, ta đương nhiên phải giáo huấn bọn hắn. Bắt bọn hắn nhè ra ba trăm khố tử tinh! Ha ha... Hai vị đừng để ý!"
"Nên làm như vậy! Người như thế nhất định phải giáo huấn!" Tần Bảo Thiện liên tục gật đầu, cực kỳ đồng ý.
"Đúng đúng! Cái loại hỗn đản đó, cũng chỉ có như vậy mới trị được. Thật là đại khoái nhân tâm." Sa Tâm Lượng nắm tay trái, nện vào lòng tay phải: "Thật sự là thống khoái!"
Hai người nhìn Sở Dương, khen: "Tiểu huynh đệ thật sự là người quang minh lỗi lạc.
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh mở to hai mắt, thực sự tắt tiếng, không biết nói gì nữa rồi. Chuyện làm sao lại phát triển tới thế này? Thế nào nháy mắt một cái, Sở Dương đã biến thành thẳng thắn quang minh rồi. Không ngờ còn có bộ dáng cực kỳ chân thành, mà ở trong mắt hai vị lão đại này, Sở Dương lại biến thành... người quang minh lỗi lạc?!
Hắn quang minh lỗi lạc chỗ nào? Ta sao không nhìn ra chứ?
"Đương nhiên, vui một mình không bằng vui chung. Tới đây, hai vị lão ca. chúng ta ba người mỗi người một trăm khối." Sở Dương nhiệt tình tiếp đón, khoảng cách cấp tốc xích lại, đã trở thành lão ca rồi.
Hai người cùng lắc đầu, phật lòng khó chịu: "Tiểu huynh đệ, ngươi quả thực là đang vũ nhục đám lão ca ca! Chúng ta làm sao lại lấy đồ của ngươi?"
Cũng là câu này, nếu là nói ra trước đó, chớ nói là mỗi người một một trăm khối, chỉ sợ Sở Dương ngay cả một khối cũng không lấy được, còn phải mất mạng ở nơi này. Nhưng bây giờ nói ra, không những tranh thủ được hảo cảm của hai người, mà còn cho dù hai người này gan lớn bằng trời, cũng tuyệt đối không dám nhận một trăm khối tử tinh này!
Vạn nhất thu rồi hắn trở mặt thì sao? Cái mạng già của mình vẫn nằm trong tay người ta đó..
"Vậy dược liệu...." Sa Tâm Lượng xoa xoa tay.
"Đúng đúng. Ta thiếu chút nữa lại quên mất. Có văn phòng tứ bảo không?" Sở Dương vỗ trán một cái, thuận tay đặt hai bao tử tinh xuống dưới đít, thản nhiên ngòi lên.
Sa Tâm Lượng tự mình chạy đi lấy văn phòng tứ bảo, Sở Dương vung bút viết nhanh.
"Tần lão ca, phương thuốc của ngươi đây. Nhât định phải trong hai tháng tìm được những vị thuốc này. Nhất định, nhất định!" Sở Dương vừa múa bút thành văn, vừa liên thanh dặn dò.
"Ta hiểu." Tần Bảo Thiện hết sức chăm chú nhìn tên dược liệu, tinh thần vô cùng tập trung.
"Năm trăm năm kim linh chi, tuyết sâm, năm trăm năm tuyết sâm, kim huyết huyền sâm... Cửu biện ngọc linh chi...." Tần Bảo Thiện trong lòng thả lòng. Trong này, chỉ có cửu biện ngọc linh chi là khó kiếm, còn lại đều rất bình thường.
Bất quá... cừu biện ngọc linh chi này, vẫn không làm khó được lão phu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.