Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 44: Lễ Vật Đặc Biệt

Tịch Tiểu Tặc

22/02/2023

Thôn Phệ ma công! Thẩm Tường nghe được cái tên này, lập tức sửng sốt, đứng ngây người ngay tại chỗ, người qua đường đều dùng ánh mắt khác thường nhìn lấy hắn.

"Chớ có kinh ngạc, nếu như không phải như vậy thì Ma công ta sẽ không phải là Ma công! Thôn Phệ ma công có tam đại pháp tắc. Thứ nhất tuyệt không thể thôn phệ quá nhiều người có tu vi cao hơn ngươi. Thứ hai, tuyệt không thể thôn phệ người tốt, bằng không ngươi sẽ bởi vì áy náy mà sinh ra tâm ma, cuối cùng dẫn đến ngươi trở thành một ác ma. Thứ ba, tuyệt không thể để người khác biết ngươi có loại Ma công này, bằng không ngươi chắc chắn sẽ bị nhân sĩ chính đạo vây giết."

Nghe giọng nói lạnh lẽo kia của Bạch U U, vẻ mặt Thẩm Tường càng trở nên nghiêm nghị, loại ma công này xác thực lợi hại, có thể đoạt tu vi của người khác, nhưng hắn cũng biết loại ma công này nếu như dùng thường xuyên thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với chính mình.

"Sau khi ngươi thi triển một lần thì nhất định phải luyện hóa toàn bộ chân khí thôn phệ được thành của chính mình, nhất định phải làm cho tất cả chân khí thôn phệ được trở nên vô cùng tinh thuần, bằng không tuyệt không thể tiến hành thôn phệ lần thứ hai!" Giọng nói của Bạch U U lạnh lùng mà nghiêm túc.

Thẩm Tường hít sâu một hơi, muốn thi triển loại ma công này thì nhất định cần phải chuẩn bị tâm lý.

"Ta bây giờ liền truyền cho ngươi, lúc thi triển ma công ngươi phải cẩn thận một chút, chắc chắn không được để những người khác nhìn thấy, hơn nữa ngươi đừng thôn phệ người cũng bởi vậy mà chết đi." Trong khi Bạch U U đang nói thì thông qua thần thức rót vào trong đầu Thẩm Tường một số thứ, đây chính là phương pháp thi triển Thôn Phệ ma công kia.

Có thể thôn phệ công lực của người khác, loại công pháp này tuy rằng độc ác, nhưng trong đó cũng rất là huyền ảo, để Thẩm Tường sa vào trong đó, muốn hiểu thông suốt chỗ huyền ảo của Thôn Phệ ma công này, muốn nhìn thấu nguyên lý trong đó.

"Đừng vọng tưởng hiểu rõ được ma công, đừng nói ngươi, cho dù là ta cũng không có cái năng lực đó, người sáng tạo ra ma công kia là một thiên tài tuyệt thế, mỗi một môn công pháp của hắn đều vĩ đại mà kinh khủng." Giọng nói Bạch U U vậy mà tràn ngập kính nể.

Thẩm Tường cũng rất kính nể đối với người kia, hắn lúc này hướng về phía vị trí của Hắc Phong bang mà đi tới, Hắc Phong bang là một bang hội, tuy rằng mặt ngoài là sạch sẽ, nhưng sau lưng lại làm rất nhiều việc không thể lộ ra ngoài, tổng bộ của Hắc Phong bang có thể được xây dựng ở trong Vương thành, nói rõ Hắc Phong bang chắc chắn có chỗ dựa, Thẩm Tường hoài nghi chỗ dựa kia của Hắc Phong bang chính là Dược gia kia.

Từ sau khi Dược Thiên Hoa và trưởng lão Dược gia mất tích, những bang hội tổ chức thế lực hung ác khác đều bị phá hủy, nhưng Hắc Phong bang lại không bị gì, từ điểm đó cũng có thể thấy được nguyên nhân tất yếu trong đó.

Bị Hắc Phong bang ám sát, Thẩm Tường đương nhiên tuyệt không thể cứ buông tha Hắc Phong bang như vậy.

Xa xa một tòa đại đại trạch viện, bên trong đang truyền ra từng đợt tiếng động ồn ào náo động, lúc này Thẩm Tường mới nhớ tới, bang chủ Hắc Phong bang trước đó vài ngày đã bắt đầu chuẩn bị thọ yến mừng thọ mình bảy mươi tuổi, hiện tại bên trong là đang tổ chức thọ yến.



Khóe miệng Thẩm Tường hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười âm lãnh, Hắc Phong bang phái người tới giết hắn, tất nhiên là đã nhận được không ít chỗ tốt, hơn nữa còn cho rằng đã đắc thủ.

Tuy rằng có quy định không được động thủ tùy tiện ở trong Vương thành, nhưng là ân oán cá nhân thì lại có thể, huống chi Thẩm Tường rơi vào ám sát.

Cửa lớn đại trạch viện của Hắc Phong bang mở rộng ra, ở cổng có mười mấy thủ vệ, bọn họ trông thấy cách ăn mặc của Thẩm Tường không đủ sang trọng thì vội vàng quát lên: "Người nào?"

Thẩm Tường nhàn nhạt lướt nhìn qua bọn họ, mặt hiện ra vẻ khinh thường nói: "Thẩm Tường Đan Vương các!"

Mười mấy tên thủ vệ kia lập tức sững sờ, đại danh Thẩm Tường bọn họ nghe qua nhưng lại chưa bao giờ gặp qua, bọn họ đều không nghĩ tới Thẩm Tường sẽ đến nơi này, hôm nay thế nhưng là đại thọ của bang chủ bọn hắn, mà Hắc Phong bang bọn họ và Dược gia rất thân cận, bây giờ xuất hiện ở đây thì mục đích có thể nghĩ ra được.

"Ngươi tới làm gì? Bang chủ của chúng ta nhưng không có mời các ngươi!" Một tên thủ vệ trong đó nói, giọng điệu cũng không dám cứng rắn như trước, dù sao Thẩm Tường thế nhưng là người có thể đánh bại Phàm Võ cảnh tầng bảy, hơn nữa còn là một luyện đan sư trẻ tuổi, loại tiểu lâu la như bọn hắn thì không thể trêu vào.

Một tên thủ vệ thì chạy vào trong, chắc là đi thông báo, loại chuyện này không phải bọn họ có thể xử lý, mà Thẩm Tường cũng không có làm khó dễ bọn họ, chỉ là đứng ở cổng từ từ chờ đợi.

Không bao lâu, tiếng huyên náo ở bên trong nhỏ đi, thần thức cường đại của Thẩm Tường có thể cảm ứng được có nhiều người thực lực ở Phàm Võ cảnh tầng năm đến tầng bảy đang từ từ tới gần hắn, điều này làm cho Thẩm Tường âm thầm lấy làm kỳ lạ, hắn không nghĩ tới bang chủ Hắc Phong bang này lại giao thiệp rộng như vậy, thế mà quen biết nhiều người có thực lực không tầm thường như vậy.

Hai tay Thẩm Tường chắp sau lưng, eo thẳng tắp đứng ở cổng, dùng ánh mắt trầm ổn nhìn một đám người quần áo lộng lẫy từ bên trong đi tới.

Những người này đại đa số đều có dáng vẻ người trung niên, Thẩm Tường tuy rằng tới Vương thành này cũng đã được một đoạn thời gian, nhưng hắn lại không thể nào hiểu rõ gia tộc võ đạo nơi này, tuy nhiên hắn đoán ra được những người này đều là tộc trưởng gia tộc võ đạo có thanh danh không tệ hoặc là người có thân phận tương đối cao bên trong những gia tộc kia.

Mọi người thấy thiếu niên cứng cỏi kiên cường trước mắt này, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên kia, trong lòng cũng không thể không thầm khen, khó mà tin được Thẩm Tường mới mười sáu tuổi, đây cũng là những thiếu niên nam nữ kia trong gia tộc của bọn họ nếu mà so sánh thì kém xa.

"Thiếu gia Thẩm gia, hôm nay là đại thọ của ta, ta không muốn làm ra chút chuyện vui gì, nếu như ngươi có chuyện khác, còn xin để hôm khác bàn lại." Bang chủ Hắc Phong bang là một lão nhân cường tráng, hất cái áo choàng màu đen được chế tạo bởi da thú, nhìn oai phong lẫm liệt, tuy nhiên hắn ở lúc vừa nhìn thấy Thẩm Tường thì đôi mắt giống như chim ưng kia của hắn lại hiện lên vẻ chấn kinh.



Thẩm Tường bắt gặp ánh mắt khiếp sợ kia, trong lòng cười thầm, cao giọng nói ra: "Hắc bang chủ, ta là tới nói cho ngươi một chuyện, hôm nay lúc ta từ ngoài thành trở về, có người giả mạo là người của Hắc Phong bang tới giết ta."

Con người của Bang chủ Hắc Phong Bang đột nhiên co rụt vào, hỏi: "Làm sao ngươi biết bọn họ giả mạo người Hắc Phong bang?"

Khóe miệng Thẩm Tường hơi nhếch lên, cười nói: "Bọn họ tuy rằng có hơn ba trăm người, nhưng toàn bộ đều bị ta giết chết, ta nghĩ người của Hắc Phong bang chắc là sẽ không yếu tới như vậy đi!"

Sớm tại hôm nay, Hắc Phong bang liền nhận được tin tức, trong khu rừng núi ở ngoài thành có lửa cháy, ba trăm người bọn họ phái đi ra không có một chút tin tức nào, bây giờ trông thấy Thẩm Tường trở về bình yên vô sự, tâm tư của bang chủ kia đều đã lạnh đi một nửa.

Sau khi Bang chủ Hắc Phong bang nghe được lời này của Thẩm Tường thì cơ bắp trên mặt hơi co rút lại, bởi vì ba trăm người chết đi kia đối với Hắc Phong bang bọn hắn mà nói là chuyện rất quan trọng, nhưng hắn lại không thể thừa nhận đó là người của Hắc Phong bang bọn hắn.

Có mấy người đi theo phía sau bang chủ Hắc Phong bang thì trên cả khuôn mặt đều là sự kinh ngạc, suy đoán của Thẩm Tường thì bọn họ chắc chắn là biết Hắc Phong bang phái người đi giết hắn, cho nên mấy người đi theo phía sau bang chủ Hắc Phong bang kia chắc là người của Dược gia.

"Ta nói đúng không, Hắc bang chủ? Các ngươi cần phải điều tra thật tốt xem đến cùng là thế lực nào giả mạo các ngươi, làm hỏng thanh danh của các ngươi." Thẩm Tường mỉm cười nói: "Ta cho ngươi biết tin tức này, coi như là thọ lễ ta tặng cho ngươi."

Hai mắt bang chủ Hắc Phong bang rung động, bên trong đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ và bi thống, bởi vì ba trăm người kia chính là con của hắn dẫn đội đi, con của hắn nói phải mang đầu của Thẩm Tường về coi như đại lễ đưa cho hắn, nhưng không nghĩ tới hôm nay toàn bộ đều bị Thẩm Tường giết chết!

"Thẩm Tường .... " Bang chủ Hắc Phong bang đột nhiên rống lớn một tiếng, quát lại Thẩm Tường đang muốn rời khỏi.

Thẩm Tường nghiêng đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt, mỉm cười hỏi: "Hắc bang chủ có chuyện gì không?"

Giọng nói của bang chủ Hắc Phong bang trở nên run rẩy, từ trong hàm răng gạt ra hai chữ: "Đa tạ!"

"Không cần khách khí!" Thẩm Tường mỉm cười, lập tức sải bước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook