Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 121: Sư đồ. (1+2)

Cao Thiết

26/03/2013



Trác Dật nhìn thấy thiếu niên tuổi tác còn nhỏ hơn mình, dĩ nhiên đối xử với bọn họ như vậy, biểu tình không khỏi bị kiềm hãm, lập tức nói:

- Ngươi là ai? Đây cũng là đạo đãi khách của Huyền Thiên Tông các ngươi sao?

- Huyền Thiên Tông đối với hạng người khác nhau tự nhiên có phương pháp riêng biệt.

Trác Dật còn muốn nói điều gì, bất quá lại bị Doãn Băng Hinh bên cạnh ngăn cản, hơi chút quan sát hai mắt Hàn Phong, nhìn thấy thiếu niên này dĩ nhiên tùy ý đứng trước thiên giai cường giả, trong lòng cũng là ngạc nhiên vô cùng, nhưng biết lúc này hắn có thiên giai cường giả trợ trận, nếu tiếp tục tranh luận thì kẻ phải chịu thiệt chính là mình.

Vì vậy. Doãn Băng Hinh có chút khinh thường mở miệng nói:

- Huyền Thiên Tông bất quá cũng chỉ là loại tông môn giỏi ỷ lớn hiếp nhỏ, đệ tử đánh không lại, liền thế hệ trước xuất thủ, ngày hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức, ta rất mọng đợi quý tông tại Thiên Thánh Đại Hội có thể đạt được thành tích tốt!

Nói xong, Doãn Băng Hinh liền nháy mắt với Trác Dật, hai người cũng không quay đầu lại mà xuống núi.

Phí Lão đứng bên cạnh Hàn Phong, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Bất quá là hai gã đệ tử tâm cao khí ngạo của Thiên Thánh Cốc, không cần để ý tới bọn họ. Thật vất vả mới về tới, ta cũng không muốn tạo ra phiền phức không cần thiết.

- Đã như vậy, lão đầu tử ta đây cũng không quản nữa.

Phí Lão vuốt râu, nhàn nhạt cười nói.

Hai người tùy ý nói chuyện như vậy lọt vào trong mắt đám người Đoạn Nhạc khiến họ càng không thể tin nổi.

Nhìn ngữ khí nói chuyện của thiếu niên, tựa hồ vô cùng quen thuộc với cường giả.

Mà lúc này, Mạnh Hùng trải qua thời gian ngắn điều tức, không khỏi đi tới, vui vẻ nói:

- Hàn Phong. ngươi rốt cuộc đã trở về?

Lời này của Mạnh Hùng vừa nói ra, Đoạn Nhạc cùng Triệu Lâm Lâm đều sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt.

Hàn Phong?

Hàn Phong nghe được thanh âm của Mạnh Hùng, cũng xoay người lại, nhìn vẻ mặt kích động của ba người, khẽ cười nói:

- Đã lâu không gặp!

- Hàn Phong, thật sự là ngươi sao?

Đoạn Nhạc nghe vậy, không khỏi kinh hỉ bước tới, vỗ vai Hàn Phong, vui vẻ nói:

- Tiểu tử ngươi hai năm qua đã đi dâu, chúng ta còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì rồi chứ?

Lúc này, Mạnh Hùng cùng Triệu Lâm Lâm cũng bắt đầu hỏi thăm Hàn Phong một phen.

Hàn Phong từ trong ánh mắt của bọn họ có thể cảm nhận được sự vui mừng, trong lòng cũng là cảm động.

Chỉ bất quá, mấy người Mạnh Hùng tựa hồ nhớ tới bên cạnh Hàn Phong còn có một lão giả thực lực mạnh mẽ, nhất thời sắc mặt cứng lại, vội vàng thi lễ, ngữ khí cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, tiểu tử Mạnh Hùng vô cùng cảm kích.

Phí Lão nghe vậy, chỉ mỉm cười, không có nhiều lời.

Hàn Phong thấy thế, khoát khoát tay nói:

- Các ngươi không cần quá mức khẩn trương, Phí Lão là bằng hữu của ta.

Mấy người Mạnh Hùng cùng Đoạn Nhạc vừa nghe đều là trợn mắt há miệng, có chút không thể tin nổi nhìn Hàn Phong.

Bọn họ thật sự không ngờ, Hàn Phong có thể là bằng hữu của vị tiền bối kia.

Với điều này, Hàn Phong cũng không giải thích, đơn giản mặc kệ bọn họ.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chui qua đoàn người, nguyên lai là một thiếu nử mười hai mười ba tuổi, đang mở to mắt đánh giá Hàn Phong.

Tựa hồ đối với Hàn Phong trước mắt, thiếu nữ cảm thấy hết sức hứng thú, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ tò mò.

Hàn Phong cũng nhìn thiếu nữ trước mặt. nhất thời cảm thấy quen thuộc.

Bất quá hắn còn chưa kịp nhớ ra nàng là ai, thiếu nữ đã mở miệng nói:

- Ngươi chính là Hàn Phong mà sư phụ hay nhắc tới?

Nguyên lai thiếu nữ đó là Lâm Phỉ Vân do Lâm Nguyệt lúc trước thu nhận.

Nghe được câu hỏi của nàng, Hàn Phong cũng lặng người.

Lập tức nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, trong đầu nhất thời hiện ra rất nhiều hình ảnh từ kiếp trước.

Nguyên lai là nàng, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới.

Thiếu nữ trước mắt, hắn cũng biết, hơn nữa quan hệ giữa hai ngươi vô cùng thân thiết.

Lâm Phỉ Vân chăm chú nhìn Hàn Phong, cũng không nói lời nào, sắc mặt có chút buồn bực, trừng mắt tức giận nói:

- Người ta hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời ta?

Bị thiếu nữ này hỏi làm Hàn Phong giật mình tỉnh lại, khi nhìn vẻ mặt khả ái của nàng, trong lòng không khỏi buồn cười, vị sư tỷ này quả nhiên vẫn giống kiếp trước.

Bất quá, kiếp này nàng đã trở thành sư muội của mình, trong lòng Hàn Phong nghĩ lại.

- Ta chính là Hàn Phong, còn ngươi là ai?

Hàn Phong tuy rằng rõ ràng lai lịch của thiếu nữ trước mắt, nhưng vẫn làm bộ hỏi.

Lâm Phỉ Vân tròng mắt vừa chuyển, hiện lên vẻ giảo hoạt, nói:

- Ta không nói cho ngươi biết, hừ!

Nói xong, Lâm Phỉ Vân liền dạt mọi người sang hai bên, rồi chạy ra ngoài.

Đối với cử động này của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong cũng mặc kệ, hiện tại nàng mới chỉ mười ba tuổi, tuy rằng so với tuổi tác của Hàn Phong cũng không lớn hơn, nhưng tâm trí vô cùng đơn thuần, tựa như một tiểu hài tử vậy.

Mạnh Hùng nhìn thấy Hàn Phong kinh ngạc thì nhếch miệng cười, thô lỗ nói:

- Hàn Phong, đây chính là tiểu sư muội mà sư phụ ngươi mới vừa thu nhận. Ngươi đã trở về, từ sau phải trông coi nàng, đừng để nàng làm phiền ta nữa. Một năm qua ta bị nàng lăn qua lăn lại đến thảm.

Nghe được Mạnh Hùng nói như thế, Hàn Phong không cần nghĩ cũng biết, trong thời gian này, Lâm Phỉ Vân không ít lần trêu chọc hắn. Việc này kiếp trước hắn đã từng trải qua rất nhiều, tự nhiên hiểu rõ tại sao Mạnh Hùng lại có vẻ mặt thống khổ như vậy.

Nghĩ thế, Hàn Phong cũng chỉ lắc đầu cười khổ không ngớt.

Kế tiếp sau khi trò chuyện vài câu cùng mọi người, Hàn Phong liền rời khỏi.

Lúc này, hắn đi tới tiểu viện của Lâm Nguyệt.

Tới gần sân, trong lòng Hàn Phong cũng không khỏi có chút kích động.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng chợt chi nha một tiếng rồi mở ra, một đạo thân ảnh quen thuộc chậm rãi bước tới.

Lâm Nguyệt vốn đang nằm nghỉ, ai ngờ tiểu đồ đệ của nàng cả cửa cũng không thèm gõ, đột nhiên vội vã lao vào phòng.

Khiến Lâm Nguyệt bất ngờ chính là nàng tới chỉ để ngủ cùng mình.

Khi ngồi dậy, thấy được là tiểu đồ đệ mà mình thương yêu, mặc dù không có ý muốn trách cứ, nhưng nàng vẫn giả vờ mắng:

- Vân nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi muốn vào phòng thì phải gõ cửa, ngươi lại cứ thế lao vào...

- Ai nha! Sư phụ, lần sau con sẽ chú ý hơn.

Lâm Phỉ Vân đi tới bên giường, nói.

Lâm Nguyệt thấy thế, biết tiểu đồ đệ này của mình tính tình vốn đã như vậy, đành sẵng giọng nói:

- Ngươi nha, cũng không biết phải nói sao với ngươi mới tốt nữa.

Lâm Phỉ Vân không để ý tới lời nói của Lâm Nguyệt, ngược lại có chút kích động kéo tay áo nàng, nói:

- Sư phụ, để con nói cho người biết một chuyện.

- Chuyện gì lại làm tiểu Vân nhi của chúng ta kích động như vậy.

Lâm Nguyệt yêu thương vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân, cười nói.

- Vừa rồi, ta đã gặp Hàn Phong sư huynh.

Lâm Phỉ Vân nhìn Lâm Nguyệt, nói rõ ràng từng chữ.

Bỗng nhiên, Lâm Phỉ Vân có thể cảm giác được bàn tay của Lâm Nguyệt đang vuốt ve khuôn mặt của mình có chút run rẩy.

Chợt, Lâm Nguyệt phục hồi tinh thần lại, không khỏi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân:

- Vân nhi, không được nói dối.



- Vân nhi không có nói dối, vốn con cũng không biết Hàn Phong sư huynh, nhưng Mạnh Hùng đã nói thế, nên con vội chạy ngay về đây báo cho người biết.

Lâm Phỉ Vân thấy Lâm Nguyệt không tin, vẻ mặt bất mãn nói.

Nghe được Lâm Phỉ Vân nói như thế, biểu tình trên mặt Lâm Nguyệt rốt cục có một tia biến hóa.

- Vân nhi, con nói thật chứ? Con ở đâu gặp được hắn?

Lâm Nguyệt không khỏi gấp giọng hỏi.

Trác Dật nhìn thấy thiếu niên tuổi tác còn nhỏ hơn mình, dĩ nhiên đối xử với bọn họ như vậy, biểu tình không khỏi bị kiềm hãm, lập tức nói:

- Ngươi là ai? Đây cũng là đạo đãi khách của Huyền Thiên Tông các ngươi sao?

- Huyền Thiên Tông đối với hạng người khác nhau tự nhiên có phương pháp riêng biệt.

Trác Dật còn muốn nói điều gì, bất quá lại bị Doãn Băng Hinh bên cạnh ngăn cản, hơi chút quan sát hai mắt Hàn Phong, nhìn thấy thiếu niên này dĩ nhiên tùy ý đứng trước thiên giai cường giả, trong lòng cũng là ngạc nhiên vô cùng, nhưng biết lúc này hắn có thiên giai cường giả trợ trận, nếu tiếp tục tranh luận thì kẻ phải chịu thiệt chính là mình.

Vì vậy. Doãn Băng Hinh có chút khinh thường mở miệng nói:

- Huyền Thiên Tông bất quá cũng chỉ là loại tông môn giỏi ỷ lớn hiếp nhỏ, đệ tử đánh không lại, liền thế hệ trước xuất thủ, ngày hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức, ta rất mọng đợi quý tông tại Thiên Thánh Đại Hội có thể đạt được thành tích tốt!

Nói xong, Doãn Băng Hinh liền nháy mắt với Trác Dật, hai người cũng không quay đầu lại mà xuống núi.

Phí Lão đứng bên cạnh Hàn Phong, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Bất quá là hai gã đệ tử tâm cao khí ngạo của Thiên Thánh Cốc, không cần để ý tới bọn họ. Thật vất vả mới về tới, ta cũng không muốn tạo ra phiền phức không cần thiết.

- Đã như vậy, lão đầu tử ta đây cũng không quản nữa.

Phí Lão vuốt râu, nhàn nhạt cười nói.

Hai người tùy ý nói chuyện như vậy lọt vào trong mắt đám người Đoạn Nhạc khiến họ càng không thể tin nổi.

Nhìn ngữ khí nói chuyện của thiếu niên, tựa hồ vô cùng quen thuộc với cường giả.

Mà lúc này, Mạnh Hùng trải qua thời gian ngắn điều tức, không khỏi đi tới, vui vẻ nói:

- Hàn Phong. ngươi rốt cuộc đã trở về?

Lời này của Mạnh Hùng vừa nói ra, Đoạn Nhạc cùng Triệu Lâm Lâm đều sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt.

Hàn Phong?

Hàn Phong nghe được thanh âm của Mạnh Hùng, cũng xoay người lại, nhìn vẻ mặt kích động của ba người, khẽ cười nói:

- Đã lâu không gặp!

- Hàn Phong, thật sự là ngươi sao?

Đoạn Nhạc nghe vậy, không khỏi kinh hỉ bước tới, vỗ vai Hàn Phong, vui vẻ nói:

- Tiểu tử ngươi hai năm qua đã đi dâu, chúng ta còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì rồi chứ?

Lúc này, Mạnh Hùng cùng Triệu Lâm Lâm cũng bắt đầu hỏi thăm Hàn Phong một phen.

Hàn Phong từ trong ánh mắt của bọn họ có thể cảm nhận được sự vui mừng, trong lòng cũng là cảm động.

Chỉ bất quá, mấy người Mạnh Hùng tựa hồ nhớ tới bên cạnh Hàn Phong còn có một lão giả thực lực mạnh mẽ, nhất thời sắc mặt cứng lại, vội vàng thi lễ, ngữ khí cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, tiểu tử Mạnh Hùng vô cùng cảm kích.

Phí Lão nghe vậy, chỉ mỉm cười, không có nhiều lời.

Hàn Phong thấy thế, khoát khoát tay nói:

- Các ngươi không cần quá mức khẩn trương, Phí Lão là bằng hữu của ta.

Mấy người Mạnh Hùng cùng Đoạn Nhạc vừa nghe đều là trợn mắt há miệng, có chút không thể tin nổi nhìn Hàn Phong.

Bọn họ thật sự không ngờ, Hàn Phong có thể là bằng hữu của vị tiền bối kia.

Với điều này, Hàn Phong cũng không giải thích, đơn giản mặc kệ bọn họ.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chui qua đoàn người, nguyên lai là một thiếu nử mười hai mười ba tuổi, đang mở to mắt đánh giá Hàn Phong.

Tựa hồ đối với Hàn Phong trước mắt, thiếu nữ cảm thấy hết sức hứng thú, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ tò mò.

Hàn Phong cũng nhìn thiếu nữ trước mặt. nhất thời cảm thấy quen thuộc.

Bất quá hắn còn chưa kịp nhớ ra nàng là ai, thiếu nữ đã mở miệng nói:

- Ngươi chính là Hàn Phong mà sư phụ hay nhắc tới?

Nguyên lai thiếu nữ đó là Lâm Phỉ Vân do Lâm Nguyệt lúc trước thu nhận.

Nghe được câu hỏi của nàng, Hàn Phong cũng lặng người.

Lập tức nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, trong đầu nhất thời hiện ra rất nhiều hình ảnh từ kiếp trước.

Nguyên lai là nàng, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới.

Thiếu nữ trước mắt, hắn cũng biết, hơn nữa quan hệ giữa hai ngươi vô cùng thân thiết.

Lâm Phỉ Vân chăm chú nhìn Hàn Phong, cũng không nói lời nào, sắc mặt có chút buồn bực, trừng mắt tức giận nói:

- Người ta hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời ta?

Bị thiếu nữ này hỏi làm Hàn Phong giật mình tỉnh lại, khi nhìn vẻ mặt khả ái của nàng, trong lòng không khỏi buồn cười, vị sư tỷ này quả nhiên vẫn giống kiếp trước.

Bất quá, kiếp này nàng đã trở thành sư muội của mình, trong lòng Hàn Phong nghĩ lại.

- Ta chính là Hàn Phong, còn ngươi là ai?

Hàn Phong tuy rằng rõ ràng lai lịch của thiếu nữ trước mắt, nhưng vẫn làm bộ hỏi.

Lâm Phỉ Vân tròng mắt vừa chuyển, hiện lên vẻ giảo hoạt, nói:

- Ta không nói cho ngươi biết, hừ!

Nói xong, Lâm Phỉ Vân liền dạt mọi người sang hai bên, rồi chạy ra ngoài.

Đối với cử động này của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong cũng mặc kệ, hiện tại nàng mới chỉ mười ba tuổi, tuy rằng so với tuổi tác của Hàn Phong cũng không lớn hơn, nhưng tâm trí vô cùng đơn thuần, tựa như một tiểu hài tử vậy.

Mạnh Hùng nhìn thấy Hàn Phong kinh ngạc thì nhếch miệng cười, thô lỗ nói:

- Hàn Phong, đây chính là tiểu sư muội mà sư phụ ngươi mới vừa thu nhận. Ngươi đã trở về, từ sau phải trông coi nàng, đừng để nàng làm phiền ta nữa. Một năm qua ta bị nàng lăn qua lăn lại đến thảm.

Nghe được Mạnh Hùng nói như thế, Hàn Phong không cần nghĩ cũng biết, trong thời gian này, Lâm Phỉ Vân không ít lần trêu chọc hắn. Việc này kiếp trước hắn đã từng trải qua rất nhiều, tự nhiên hiểu rõ tại sao Mạnh Hùng lại có vẻ mặt thống khổ như vậy.

Nghĩ thế, Hàn Phong cũng chỉ lắc đầu cười khổ không ngớt.

Kế tiếp sau khi trò chuyện vài câu cùng mọi người, Hàn Phong liền rời khỏi.

Lúc này, hắn đi tới tiểu viện của Lâm Nguyệt.

Tới gần sân, trong lòng Hàn Phong cũng không khỏi có chút kích động.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng chợt chi nha một tiếng rồi mở ra, một đạo thân ảnh quen thuộc chậm rãi bước tới.

Lâm Nguyệt vốn đang nằm nghỉ, ai ngờ tiểu đồ đệ của nàng cả cửa cũng không thèm gõ, đột nhiên vội vã lao vào phòng.

Khiến Lâm Nguyệt bất ngờ chính là nàng tới chỉ để ngủ cùng mình.

Khi ngồi dậy, thấy được là tiểu đồ đệ mà mình thương yêu, mặc dù không có ý muốn trách cứ, nhưng nàng vẫn giả vờ mắng:

- Vân nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi muốn vào phòng thì phải gõ cửa, ngươi lại cứ thế lao vào...

- Ai nha! Sư phụ, lần sau con sẽ chú ý hơn.

Lâm Phỉ Vân đi tới bên giường, nói.

Lâm Nguyệt thấy thế, biết tiểu đồ đệ này của mình tính tình vốn đã như vậy, đành sẵng giọng nói:

- Ngươi nha, cũng không biết phải nói sao với ngươi mới tốt nữa.

Lâm Phỉ Vân không để ý tới lời nói của Lâm Nguyệt, ngược lại có chút kích động kéo tay áo nàng, nói:

- Sư phụ, để con nói cho người biết một chuyện.

- Chuyện gì lại làm tiểu Vân nhi của chúng ta kích động như vậy.

Lâm Nguyệt yêu thương vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân, cười nói.



- Vừa rồi, ta đã gặp Hàn Phong sư huynh.

Lâm Phỉ Vân nhìn Lâm Nguyệt, nói rõ ràng từng chữ.

Bỗng nhiên, Lâm Phỉ Vân có thể cảm giác được bàn tay của Lâm Nguyệt đang vuốt ve khuôn mặt của mình có chút run rẩy.

Chợt, Lâm Nguyệt phục hồi tinh thần lại, không khỏi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân:

- Vân nhi, không được nói dối.

- Vân nhi không có nói dối, vốn con cũng không biết Hàn Phong sư huynh, nhưng Mạnh Hùng đã nói thế, nên con vội chạy ngay về đây báo cho người biết.

Lâm Phỉ Vân thấy Lâm Nguyệt không tin, vẻ mặt bất mãn nói.

Nghe được Lâm Phỉ Vân nói như thế, biểu tình trên mặt Lâm Nguyệt rốt cục có một tia biến hóa.

- Vân nhi, con nói thật chứ? Con ở đâu gặp được hắn?

Lâm Nguyệt không khỏi gấp giọng hỏi.

Nhìn thấy Lâm Nguyệt rốt cục tin tưởng mình, Lâm Phỉ Vân liền đem sự tình xảy ra vừa rồi kể lại một lượt.

Lúc này, trong lòng Lâm Nguyệt càng thêm tin tưởng lời nói của Lâm Phỉ Vân.

Nghĩ đến tên đồ đệ hai năm trước thất tung của mình, trong lòng Lâm Nguyệt nhất thời kích động không thôi.

Trong hai năm qua, không có lúc nào, nàng không nghĩ tới sinh tử của đồ đệ, hôm nay hắn rốt cuộc đã trở về, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng coi như hoàn toàn buông bỏ.

Nghĩ tới đây, Lâm Nguyệt cũng mặc kệ, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, Hàn Phong vừa đi tới sân, nhìn thấy cửa phòng từ từ mở ra, trong lòng cũng đồng thời kích động.

Khi bóng người quen thuộc từ trong phòng đi ra, Hàn Phong cũng khó lòng khống chế được nội tâm kích động, không khỏi tiến về phía trước vài bước, đi tới trước mặt người kia.

Trong lòng Hàn Phong cảm thấy tràn ngập ấm áp, khóe miệng hơi run run hô lên:

- Sư phụ, con đã trở về.

Lâm Nguyệt lẳng lặng nhìn Hàn Phong đang đứng trước mặt, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nàng nhớ tới lúc trước Hàn Phong mới được mình dẫn về Huyền Thiên, chẳng qua là một tiểu hài tử cao chưa tới vai nàng, nhưng hôm nay đứng chung một chỗ, hắn đã mơ hồ cao hơn nàng một nửa cái đầu.

Trên mặt cũng ít đi vài phần trẻ con, mà thay vào đó là một chút ổn trọng cùng thành thục.

Nhìn đồ đệ đã hai năm xa cách, Lâm Nguyệt cũng vô cùng xúc động, chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Phong, vô ý thức giơ bàn tay trắng noãn, vuốt nhẹ lên mặt hắn.

Cảm nhận được bàn tay ấm áp, nõn nà của Lâm Nguyệt đang vuốt nhẹ trên mặt mình, Hàn Phong có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói:

- Sư phụ, con đã không còn là một tiểu hài tử nữa rồi.

Khanh khách!

Nghe vậy, Lâm Nguyệt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phong, cũng nhịn không được cười thành tiếng.

Lâm Nguyệt có chút hơi giận hỏi:

- Hai năm qua, ngươi đã đi dâu? Dĩ nhiên không một tiếng mà bỏ đi, ngươi có biệt sư phụ lo lắng nhiều thế nào hay không?

Nói tới chữ cuối cùng, khóe mắt Lâm Nguyệt không khỏi có chút ửng hồng. Tuy rằng nàng cùng Hàn Phong ở chung không lâu, nhưng Lâm Nguyệt đặt trên người hắn rất nhiều tình cảm, Hàn Phong cũng đem lại cho những hồi ức đẹp đẽ.

Có thể nói, Hàn Phong không chỉ là đồ đệ của nàng, mà còn như người thân của nàng, nên hôm nay gặp lại hắn, Lâm Nguyệt mới không thể khống chế được tâm tình như thế.

Hàn Phong thấy hai mắt Lâm Nguyệt hơi đỏ lên, cũng hiểu được trong hai năm mình biến mất, nàng nhất định đã lo lắng rất nhiều. Trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn cùng cảm động.

Bất quá Hàn Phong cũng không hề hối hận, nếu không nhờ thể, hắn sao có thể tìm được Trầm Ngọc và Tiêu Linh, lại làm thế nào quen biết được với thiên tài thương nghiệp như La Mạn.

Lúc này, Lâm Phỉ Vân vốn núp ở phía sau, cũng ló cái đầu nhỏ ra, mở to đôi mắt hiếu kỳ đánh giá hai người.

Khi nàng nhìn thấy hai mắt Lâm Nguyệt ửng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng một mảnh kinh ngạc, nàng chưa từng thấy bộ dáng như vậy của sư phụ mình, nhất thời cho rằng Hàn Phong sư huynh khi dễ sư phụ.

Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân không khỏi giận dữ, từ trong phòng xông tới, vung nắm đấm nhỏ đánh lên ngực Hàn Phong. Đồng thời trong miệng lớn tiếng trách mắng:

- Ngươi là đồ xấu xa, dĩ nhiên khi dễ sư phụ, xem chiêu!

Đối với công kích này, Lâm Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng.

Bất quá đấu khí của Lâm Phỉ Vân chỉ là cơ sở cửu phẩm, lấy thực lực hiện tại của Hàn Phong dù có đứng im cũng không bị bất cứ thương tổn gì.

Nhưng Hàn Phong không dám dùng đấu khí hộ thể, lo lắng sẽ đả thương tiểu nha đầu này.

Rơi vào đường cùng, Hàn Phong đành phải xuất thủ, nhẹ nhàng giữ lấy nắm đấm nhỏ của Lâm Phỉ Vân.

Hàn Phong tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị ngã, nhất thời giơ tay đỡ lấy, thuận lợi ôm cả thân thể của Lâm Phỉ Vân vào trong ngực.

Hàn Phong chỉ cảm thấy thân thể của tiểu nha đầu này không ngờ trơn bóng như vậy, hơn nữa vóc người cũng khá lả lướt.

Vốn trong đầu Hàn Phong không chút tà niệm, hiện tại cũng không khỏi hơi rung động.

Lúc này, Lâm Nguyệt cũng đã kịp có phản ứng, nhanh chóng bước tớ nói:

- Vân nhi, ngươi làm cái gì vậy?

- A! Buông!

Bị Hàn Phong đột nhiên ôm một cái như vậy, Lâm Phỉ Vân chỉ càm thấy một cỗ khí tức nam tử kéo tới, trong lòng không khỏi quýnh lên, sắc mặt hoảng loạn hô.

Nghe Lâm Phỉ Vân hô to, Hàn Phong cũng có chút xấu hổ, vội vàng buông nàng ra, nhanh chóng thu hồi hai tay.

Có lẽ đã bị ký ức kiếp trước ảnh hưởng, vì vậy khi Hàn Phong tiếp xúc với Lâm Phỉ Vân, tinh không có quá nhiều cố kỵ, ngược lại hắn quên mất mình và nàng mới chỉ là lần đầu gặp mặt.

Lúc này Lâm Nguyệt đã đi tới, trước tiên trừng mắt với Hàn Phong, rối kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân, kiểm tra trên dưới một phen rồi nói:

- tiểu tử thối ngươi, mời vừa trở về liền đã khi dễ sư muội, hai năm không gặp, ngươi thật mạnh a!

Hàn Phong nghe vậy, chỉ có thể xấu hổ sờ mũi, không có giải thích thêm.

Cũng không thể đi tính toán với một tiểu cô nương.

Kế đó, Lâm Nguyệt kéo Lâm Phỉ Vân đến bên người, nhẹ giọng nói:

- Vân nhi, đây là Hàn Phong sư huynh của ngươi, về sau ngươi phải cùng sư huynh chung sống hòa thuận.

- A!

Lâm Phỉ Vân liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, lại quay đầu nhìn Hàn Phong, hơi chút hiếu kỳ nói một tiếng.

Hàn Phong thấy thế, không khỏi mỉm cười lại với nàng.

Bất quá Lâm Phỉ Vân chỉ là quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng. Hiển nhiên chuyện vừa rồi vẫn để bụng.

Lâm Nguyệt thấy thế, trước tiên đưa Lâm Phỉ Vân trở về, rồi dẫn Hàn Phong vào trong phòng, thăm hỏi chuyện hai năm qua.

Hàn Phong hơi chút suy nghĩ, liền đem chuyện trong hai năm qua kể tóm tắt một lượt.

Đương nhiên một ít chuyện rùng rợn, Hàn Phong tịnh không nói ra, chủ yếu là sợ Lâm Nguyệt quá mức lo lắng.

Sư đồ hai năm không gặp, vừa thấy mặt liền trò chuyện tới đêm mới thôi.

Lâm Phỉ Vân phải trở về, chủ yếu là vì lúc này trong tông đột nhiên xuất hiện vài người không rõ lai lịch.

Bất quá, những người đó nói là bằng hữu của Hàn Phong, nên Lâm Phỉ Vân đành phải chạy đến xác minh.

Nhờ có Lâm Phỉ Vân nhắc nhở, Hàn Phong mới nhờ tới, vừa rồi vì quá kích động khi gặp lại Lâm Nguyệt nên đã quên mất đám người Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh.

Lâm Nguyệt nghe được là bằng hữu do Hàn Phong dẫn theo, cũng cảm thấy hiếu kỳ, nên cùng hắn đi tới diễn võ trường.

Lúc này, Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh đều đang ngồi trong tiểu viện, mấy người Mạnh Hùng cũng đứng ở gần đó, vẻ mặt hiếu kỳ đánh giá bọn họ.

Nhất là khi nhìn thấy dung mạo của Tiêu Linh cùng Trầm Ngọc, mấy thiếu niên như Đoạn Nhạc đều là đỏ mắt mà nhìn.

Tuy nói dung mạo Doãn Băng Hinh của Thiên Thánh Cốc cũng không thua kém hai nàng, nhưng so với cả hai, trên người Doãn Băng Hinh nhiều hơn một phần băng lãnh ngạo khí khiến đám người Đoạn Nhạc cảm thấy thập phần khó chịu.

Nhất là lúc trước tỷ thí lời nói khinh miệt của nàng càng khiến Đoạn Nhạc giận dữ vô cùng.

Hàn Phong lại đi tới diễn võ trường, thấy mấy người đang buồn chán ngồi ở đó, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Sau đó, Hàn Phong vội vàng đem mọi người giới thiệu cho Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt từ trước lúc đến đây đã từ miệng của Hàn Phong biết đến hai nàng. Bất quá nàng cũng không ngờ cả hai lại xinh đẹp như vậy.

Quan trọng chính là ánh mắt của hai thiếu nữ này đều hướng về phía đồ đệ của mình, Lâm Nguyệt phát hiện quan hệ của bọn họ không rõ ràng.

Lâm Nguyệt không khỏi quan sát tinh tế hai nàng, sau đó lại dùng ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Phong vài lần.

Cảm nhận được ánh mắt có chút trêu chọ của Lâm Nguyệt, nét mặt của Hàn Phong cũng lộ ra một tia xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thị Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook