Chương 13
Trương Tiểu Nhàn
22/05/2015
“Đã trễ rồi, để anh đưa em về.” Anh dịu dàng nói.
Em đưa mắt nhìn anh, thoáng giật mình, trong lòng vui đến quên cả trời đất, thốt ra: “Dạ.”
“Vậy đi thôi.” Anh nhếch môi cười khẽ.
Em lâng lâng theo anh xuống cầu thang đá mài.
Anh giống như một thân sĩ, mở cửa xe cho em. Em ngồi lên xe, ngồi ở vị trí mà bình thường chỉ có bạn gái anh mới có thể ngồi.
Sau đó, anh mở cửa bên kia ngồi lên.
Xe từ từ rời khỏi Bối Lộ, chạy băng băng trên triền núi vắng vẻ ban đêm.
Em cơ hồ không dám tin hết thảy là sự thật.
Có nhiều đêm, em đã mơ ước một ngày, em có thể là người cuối cùng ngồi trên xe anh, trên đường về nhà, chỉ có anh và em, đi hoài không đến.
Em đã tưởng tượng sẽ nói rất nhiều chuyện với anh, em có thể hỏi anh những điều em tâm đắc về nghệ thuật hay kiến trúc, hoặc cũng có thể nói cho anh hay, em sắp đi học ngành Kiến trúc.
Nhưng mà, khi thời khắc ấy thật sự đến rồi, khi chỉ có anh và em, thì em lại không sao tìm ra được một lời mở đầu thật hoàn mỹ.
Vì thế, em không dám nói gì, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt lén nhìn anh, không ngừng hy vọng anh sẽ bắt chuyện với em.
Nhưng, ánh mắt anh chưa từng đảo qua em, anh luôn đăm đăm nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.
Em hy vọng đường về nhà đi hoài không hết, nhưng mà, tối hôm đó, đường về lại gần hơn bao giờ hết.
Mắt thấy đã sắp đến nơi, lòng em vô cùng hoảng loạn. Em nhất định phải nói với anh điều gì đó, để anh nhớ rõ em.
Em nhất định phải nhanh chóng tìm ra đề tài.
Em vờ như lõi đời nói:
“Hạ Hạ có bạn trai mới rồi.”
Anh cười cười:
“Cô ấy lúc nào cũng đầy người theo đuổi.”
“Em từng nghĩ bọn anh sẽ kết hôn với nhau.”
Anh quay đầu nhìn em, nhịn không được bật cười.
“Anh sẽ không kết hôn. Sao phải kết hôn chứ?”
“Vì anh và người kia yêu nhau chứ sao!” Em khờ khạo đáp.
Anh lại cười thành tiếng, như thể chuyện em vừa nói ra rất nực cười vậy.
“Oscar Wilde từng nói: ‘Tuy người chung thủy có thể hiểu rõ được từng khía cạnh nhỏ nhặt nhất của tình yêu, nhưng chỉ có kẻ phản bội mới biết tình yêu bất hạnh đến nhường nào.’ Em từng nghe qua câu này chưa?”
Em yên lặng gật đầu, đáp:
“Bức chân dung của quỷ dữ.”
Em đã từng đọc hai câu này trong cuốn ấy.
“Thế à? Anh đã quên mình đọc được ở đâu rồi.”
“Sao anh lại không tin vào tình yêu?” Em lấy dũng khí hỏi anh.
Anh dừng xe, nhếch môi, nở nụ cười, dùng giọng phớt đời mà nói với em:
“Anh không tin tình yêu, vì anh không tin chính mình.”
Tín Sinh, giờ anh đã nhớ ra chưa?
Anh đã từng nói với một cô gái yêu anh rằng: anh không tin tình yêu, vì anh không tin tưởng chính mình.
Nhưng mà, cô ấy vẫn khăng khăng yêu anh, không biết trời cao đất rộng là gì, không biết tự lượng sức mình là gì, lúc nào cũng nhủ thầm có một ngày, cô ấy sẽ khiến anh tin vào tình yêu.
Em đưa mắt nhìn anh, thoáng giật mình, trong lòng vui đến quên cả trời đất, thốt ra: “Dạ.”
“Vậy đi thôi.” Anh nhếch môi cười khẽ.
Em lâng lâng theo anh xuống cầu thang đá mài.
Anh giống như một thân sĩ, mở cửa xe cho em. Em ngồi lên xe, ngồi ở vị trí mà bình thường chỉ có bạn gái anh mới có thể ngồi.
Sau đó, anh mở cửa bên kia ngồi lên.
Xe từ từ rời khỏi Bối Lộ, chạy băng băng trên triền núi vắng vẻ ban đêm.
Em cơ hồ không dám tin hết thảy là sự thật.
Có nhiều đêm, em đã mơ ước một ngày, em có thể là người cuối cùng ngồi trên xe anh, trên đường về nhà, chỉ có anh và em, đi hoài không đến.
Em đã tưởng tượng sẽ nói rất nhiều chuyện với anh, em có thể hỏi anh những điều em tâm đắc về nghệ thuật hay kiến trúc, hoặc cũng có thể nói cho anh hay, em sắp đi học ngành Kiến trúc.
Nhưng mà, khi thời khắc ấy thật sự đến rồi, khi chỉ có anh và em, thì em lại không sao tìm ra được một lời mở đầu thật hoàn mỹ.
Vì thế, em không dám nói gì, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt lén nhìn anh, không ngừng hy vọng anh sẽ bắt chuyện với em.
Nhưng, ánh mắt anh chưa từng đảo qua em, anh luôn đăm đăm nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.
Em hy vọng đường về nhà đi hoài không hết, nhưng mà, tối hôm đó, đường về lại gần hơn bao giờ hết.
Mắt thấy đã sắp đến nơi, lòng em vô cùng hoảng loạn. Em nhất định phải nói với anh điều gì đó, để anh nhớ rõ em.
Em nhất định phải nhanh chóng tìm ra đề tài.
Em vờ như lõi đời nói:
“Hạ Hạ có bạn trai mới rồi.”
Anh cười cười:
“Cô ấy lúc nào cũng đầy người theo đuổi.”
“Em từng nghĩ bọn anh sẽ kết hôn với nhau.”
Anh quay đầu nhìn em, nhịn không được bật cười.
“Anh sẽ không kết hôn. Sao phải kết hôn chứ?”
“Vì anh và người kia yêu nhau chứ sao!” Em khờ khạo đáp.
Anh lại cười thành tiếng, như thể chuyện em vừa nói ra rất nực cười vậy.
“Oscar Wilde từng nói: ‘Tuy người chung thủy có thể hiểu rõ được từng khía cạnh nhỏ nhặt nhất của tình yêu, nhưng chỉ có kẻ phản bội mới biết tình yêu bất hạnh đến nhường nào.’ Em từng nghe qua câu này chưa?”
Em yên lặng gật đầu, đáp:
“Bức chân dung của quỷ dữ.”
Em đã từng đọc hai câu này trong cuốn ấy.
“Thế à? Anh đã quên mình đọc được ở đâu rồi.”
“Sao anh lại không tin vào tình yêu?” Em lấy dũng khí hỏi anh.
Anh dừng xe, nhếch môi, nở nụ cười, dùng giọng phớt đời mà nói với em:
“Anh không tin tình yêu, vì anh không tin chính mình.”
Tín Sinh, giờ anh đã nhớ ra chưa?
Anh đã từng nói với một cô gái yêu anh rằng: anh không tin tình yêu, vì anh không tin tưởng chính mình.
Nhưng mà, cô ấy vẫn khăng khăng yêu anh, không biết trời cao đất rộng là gì, không biết tự lượng sức mình là gì, lúc nào cũng nhủ thầm có một ngày, cô ấy sẽ khiến anh tin vào tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.