Chương 21
Cật Tố
29/03/2022
Ngôn Hành Nhất cảm thấy xấu hổ vô cùng tận, cuối cùng cũng bị đứa nhỏ này nhìn thấy rồi.
Mắt Tiêu Chi Viễn sáng quắc lên: "Sao tên kia lại hôn anh!"
Ngôn Hành Nhất vừa định nói "Anh cũng không biết luôn", môi còn chưa kịp hé ra đã nghe Tiêu Chi Viễn nói tiếp: "Anh làm gì để tên đó hôn anh!?"
"Anh có làm gì đâu! Cậu ta vẫn chưa hôn mà."
"Vậy sao anh không tránh!"
"Chẳng phải anh vừa muốn né ra đó à..."
"Anh còn khiến tên đó ôm?!"
"..."
Chịu, giải thích đường nào đây. Ngôn Hành Nhất không muốn để Tiêu Chi Viễn biết được suy nghĩ u ám trong đầu mình: "Ừ thì... chia tay trong êm đẹp đó."
"Đã thế này rồi mà còn chia tay trong êm đẹp? Tôi mà không ra tay tên kia còn muốn được voi đòi đến cái gì rồi!"
Ngôn Hành Nhất nghe hắn to tiếng mà sững người, liên tục nói vào: "Vâng vâng vâng, không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau."
Tiêu Chi Viễn vẫn chưa nguôi giận, đứng đó ôm cục tức hồi lâu, mãi sau lại buồn rầu hỏi anh: "Vừa rồi tôi không làm đau anh chứ?"
"Không có không có, là nhóc ấy -- " Ngôn Hành Nhất nhìn lên mặt hắn, mẹ Tiêu và Chu Cẩm không phải dạng dữ. May mà Tiêu Chi Viễn là người ra tay trước, không cho Chu Cẩm xơ múi được tí lợi lộc nào. Ngay cả thế thì khóe mắt khóe môi đã xanh xanh tím tím hết cả vào rồi.
"Đúng là sinh nhật bất ngờ."
Ngôn Hành Nhất cầm hộp thuốc ra bôi thuốc cho Tiêu Chi Viễn: "Sao từ khi gặp anh nhóc cứ bị đánh thế?"
Tiêu Chi Viễn còn đang hơn thua giận dỗi, không nói gì.
Biết nguyên nhân là do mình hết, Ngôn Hành Nhất không dám lắm mồm lắm miệng nữa, cẩn thận xử lý vết thương cho hắn.
"Anh nói gì với anh ta?"
Đang dọn lại hộp thuốc nhỏ, Ngôn Hành Nhất nghe Tiêu Chi Viễn hỏi mình như vậy.
"Còn gì được nữa, nói cho cậu ta biết dừng lại ở đây được rồi."
"Thật à?"
Ngôn Hành Nhất bật cười: "Chứ sao, chẳng lẽ gọi cậu ta rảnh rỗi thì nhớ ghé nhiều nhiều hay gì?"
Tiêu Chi Viễn không nói năng gì, vẫn buông thõng mi mắt, ngừng một lúc mới nói: "Nếu còn lần sau, đừng nói chuyện với anh ta."
"Ừm, hiểu rồi."
"Tôi sẽ đánh anh ta ngay lập tức."
"Ừm, anh đi giữ cửa giúp nhóc ha."
Nghe Ngôn Hành Nhất nói thế, mãi Tiêu Chi Viễn mới chịu ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Tôi không đùa."
Ngôn Hành Nhất khoanh tay, gật đầu: "Anh cũng không."
Tiêu Chi Viễn nhìn anh vài giây, mím mím khóe môi xem như đang mỉm cười.
Ngôn Hành Nhất vỗ tay: "Được rồi, đã thống nhất ý kiến chung. Tiêu đại nhân có thể rộng rãi lượng thứ cho tiểu nhân đây được chưa?"
"Tàm tạm."
"Tiểu nhân có thể đi nấu bữa tối sớm, chuẩn bị bít tết giúp ngài được không?"
"Ừm."
Ngôn Hành Nhất cúi đầu khom lưng đi vào gian bếp, đi được nửa đường lại vòng về vỗ vào gáy Tiêu Chi Viễn: "Làm phản rồi!"
Bận rộn luôn tay gần hai ba tiếng đồng hồ, hai người mới ra dáng ngồi xuống bàn ăn thưởng thức miếng bít tết, nhâm nhi chai vang có giá trị không hề nhỏ.
"Sinh nhật vui vẻ." Ly thủy tinh chạm nhau tạo thành tiếng "keng" lanh lảnh. Ngôn Hành Nhất cười nói, "Hai mươi tuổi này, thời cổ đại là phải đội mũ quan thành người rồi đấy."
Tiêu Chi Viễn chỉ cười nhạt nhẽo, xấu hổ nói cảm ơn anh. Nhưng Ngôn Hành Nhất thấy được thật ra đứa nhỏ này vui vẻ vô cùng -- Mắt đã đỏ hoe ra thế kia nên mới không dám nhìn anh.
"Đây đây uống một hớp trước." Ngôn Hành Nhất cũng không muốn bầu không khí nhuốm buồn thương, nhanh chóng nâng ly cụng với Tiêu Chi Viễn, "Uống thử xem đây là rượu gì."
Bản thân Ngôn Hành Nhất không có hứng thú gì với rượu, mấy chữ nước ngoài trên chai anh không nhìn ra. Lúc đó người bạn kia nói cái tên gì vừa quay người anh đã quên sạch, thôi kệ rượu gì đi, cầm ra uống là được.
Hai người uống một hớp, đặt ly xuống nghiêm túc nhấm nháp thử vị.
Tiêu Chi Viễn nhìn Ngôn Hành Nhất, anh cau mày chép miệng: "Ừm... nhóc thấy thế nào?"
"Khá đặc biệt."
"Trời ạ nhóc cứ nói thẳng ra là khó uống thấy mẹ đi!" Ngôn Hành Nhất le lưỡi, "Chả hiểu sao lắm người thích uống thế không biết."
"Vẫn ổn, không quá khó chịu đựng."
"Thế cho nhóc cả cái chai này mà chịu đựng đấy. Đừng quên chuyện chính, mau ăn đi."
Trước sự giục giã của Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.
"Hừm, cũng rất đặc biệt."
Ngôn Hành Nhất muốn lật bàn.
Tiêu Chi Viễn cúi đầu vui vẻ không chịu được, vừa cười vừa nói: "Lừa anh đó, ăn ngon lắm, thật!"
Ngôn Hành Nhất xì một tiếng: "Thế thì đúng, anh làm món này cứ phải gọi là hàng top thiên hạ." Nói rồi cũng tự ăn một miếng, nheo mắt say mê nghiền ngẫm nửa buổi trời, "Anh đúng là thiên tài."
Thực tế thì anh chỉ áp chảo một miếng thịt bò mà thôi. Tiêu Chi Viễn hỏi anh tại sao chỉ biết làm mỗi món bít tết? Ngôn Hành Nhất nghiêm túc đáp "Vì có vẻ Tây đó".
Biểu cảm của anh đương nhiên đến mức Tiêu Chi Viễn không tìm được đường phản bác.
"Ăn thêm mấy miếng nữa đi, bây giờ nhóc phải bổ sung thịt thà nhiều vào."
Tuy Ngôn Hành Nhất nói thế và Tiêu Chi Viễn cũng cố gắng ăn, thế nhưng cũng không thể ngốn quá nhiều thịt vào dạ dày. Thứ hết được tiêu diệt sạch đầu tiên lại là chai rượu "khó uống thấy mẹ" kia.
Sáng sớm tỉnh dậy giữa cơn chóng mặt, thứ Ngôn Hành Nhất nhìn thấy đầu tiên là gương mặt đang say ngủ của Tiêu Chi Viễn. Anh chớp mắt một cái, chắc chắn mình không đang nằm mơ, vội bật dậy như chiếc lò xo vén chăn xem mình có mặc quần không.
May, chẳng những còn quần mà còn đầy đủ cả áo. Nhìn sang Tiêu Chi Viễn cũng đủ cả, Ngôn Hành Nhất xoa xoa ngực trấn an trái tim bé bỏng ngừng đập mấy lần, dựa vào giường sụp xuống mềm nhũn người.
Nếu hôm qua say rượu mất trí, anh không muốn sống nữa mất.
"Chào buổi sáng..."
Tiêu Chi Viễn dụi mắt, giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ chào anh.
Sáng sáng cái đầu em.
"Anh còn khó chịu không?"
Anh? Ngôn Hành Nhất chỉ chỉ mình.
"Ừm, anh uống nhiều hơn."
Mấy ly vang thì có sao?
"Anh còn uống nhiều bia lắm."
Sao!?
"Tôi không cản được."
Anh không làm chuyện gì ngu xuẩn chứ?
"Anh hôn tôi."
Ngôn Hành Nhất như giật bắn lên chui rụt về sau như con tôm, gáy đập vào cạnh giường, mắt trợn ngược lên như con trâu.
"Anh vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa hôn tôi." Tiêu Chi Viễn chỉ chỉ vào trán và gò má mình: "Chỗ này với chỗ này."
Sao không cản anh lại -- Ngôn Hành Nhất sống chết cấu xé tóc mình.
"Tại sao, anh không có ác ý."
Đây đâu phải vấn đề ác ý hay không ác ý đâu.
"Tôi rất vui."
Mắc gì bị đàn ông hôn mà vui vẻ thế!?
"Chưa ai hát chúc mừng sinh nhật tôi bao giờ, cũng không có ai hôn tôi."
Ngôn Hành Nhất ngẩng đầu nhìn Tiêu Chi Viễn, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc hắn.
Mặc dù vậy, anh cần phải trịnh trọng tuyên bố anh chắc chắn, tuyệt đối không mượn cơ hội thực hiện mưu đồ bất chính với nhóc, tuyệt đối không!
Không hề có một tí ti nào luôn!
Tiêu Chi Viễn nhìn biểu cảm đầy kinh hoàng hoảng loạn của anh, cười "ha ha ha" suýt nữa bật ngửa khỏi giường.
"Tôi biết chứ, tôi cũng không hiểu lầm."
Thế thì tốt, thế thì tốt.
"Mắt nhìn của anh cao như vậy, sao lại vừa ý tôi được."
Ê ê hướng đi sai hoàn toàn rồi?!?!
Nhưng Tiêu Chi Viễnkhông cho anh cơ hội giải thích, ngồi dậy xuống giường, vừa đi dép vừa hỏi anh:"Anh muốn ăn sáng cái gì?"
Edit: tokyo2soul
Mắt Tiêu Chi Viễn sáng quắc lên: "Sao tên kia lại hôn anh!"
Ngôn Hành Nhất vừa định nói "Anh cũng không biết luôn", môi còn chưa kịp hé ra đã nghe Tiêu Chi Viễn nói tiếp: "Anh làm gì để tên đó hôn anh!?"
"Anh có làm gì đâu! Cậu ta vẫn chưa hôn mà."
"Vậy sao anh không tránh!"
"Chẳng phải anh vừa muốn né ra đó à..."
"Anh còn khiến tên đó ôm?!"
"..."
Chịu, giải thích đường nào đây. Ngôn Hành Nhất không muốn để Tiêu Chi Viễn biết được suy nghĩ u ám trong đầu mình: "Ừ thì... chia tay trong êm đẹp đó."
"Đã thế này rồi mà còn chia tay trong êm đẹp? Tôi mà không ra tay tên kia còn muốn được voi đòi đến cái gì rồi!"
Ngôn Hành Nhất nghe hắn to tiếng mà sững người, liên tục nói vào: "Vâng vâng vâng, không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau."
Tiêu Chi Viễn vẫn chưa nguôi giận, đứng đó ôm cục tức hồi lâu, mãi sau lại buồn rầu hỏi anh: "Vừa rồi tôi không làm đau anh chứ?"
"Không có không có, là nhóc ấy -- " Ngôn Hành Nhất nhìn lên mặt hắn, mẹ Tiêu và Chu Cẩm không phải dạng dữ. May mà Tiêu Chi Viễn là người ra tay trước, không cho Chu Cẩm xơ múi được tí lợi lộc nào. Ngay cả thế thì khóe mắt khóe môi đã xanh xanh tím tím hết cả vào rồi.
"Đúng là sinh nhật bất ngờ."
Ngôn Hành Nhất cầm hộp thuốc ra bôi thuốc cho Tiêu Chi Viễn: "Sao từ khi gặp anh nhóc cứ bị đánh thế?"
Tiêu Chi Viễn còn đang hơn thua giận dỗi, không nói gì.
Biết nguyên nhân là do mình hết, Ngôn Hành Nhất không dám lắm mồm lắm miệng nữa, cẩn thận xử lý vết thương cho hắn.
"Anh nói gì với anh ta?"
Đang dọn lại hộp thuốc nhỏ, Ngôn Hành Nhất nghe Tiêu Chi Viễn hỏi mình như vậy.
"Còn gì được nữa, nói cho cậu ta biết dừng lại ở đây được rồi."
"Thật à?"
Ngôn Hành Nhất bật cười: "Chứ sao, chẳng lẽ gọi cậu ta rảnh rỗi thì nhớ ghé nhiều nhiều hay gì?"
Tiêu Chi Viễn không nói năng gì, vẫn buông thõng mi mắt, ngừng một lúc mới nói: "Nếu còn lần sau, đừng nói chuyện với anh ta."
"Ừm, hiểu rồi."
"Tôi sẽ đánh anh ta ngay lập tức."
"Ừm, anh đi giữ cửa giúp nhóc ha."
Nghe Ngôn Hành Nhất nói thế, mãi Tiêu Chi Viễn mới chịu ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Tôi không đùa."
Ngôn Hành Nhất khoanh tay, gật đầu: "Anh cũng không."
Tiêu Chi Viễn nhìn anh vài giây, mím mím khóe môi xem như đang mỉm cười.
Ngôn Hành Nhất vỗ tay: "Được rồi, đã thống nhất ý kiến chung. Tiêu đại nhân có thể rộng rãi lượng thứ cho tiểu nhân đây được chưa?"
"Tàm tạm."
"Tiểu nhân có thể đi nấu bữa tối sớm, chuẩn bị bít tết giúp ngài được không?"
"Ừm."
Ngôn Hành Nhất cúi đầu khom lưng đi vào gian bếp, đi được nửa đường lại vòng về vỗ vào gáy Tiêu Chi Viễn: "Làm phản rồi!"
Bận rộn luôn tay gần hai ba tiếng đồng hồ, hai người mới ra dáng ngồi xuống bàn ăn thưởng thức miếng bít tết, nhâm nhi chai vang có giá trị không hề nhỏ.
"Sinh nhật vui vẻ." Ly thủy tinh chạm nhau tạo thành tiếng "keng" lanh lảnh. Ngôn Hành Nhất cười nói, "Hai mươi tuổi này, thời cổ đại là phải đội mũ quan thành người rồi đấy."
Tiêu Chi Viễn chỉ cười nhạt nhẽo, xấu hổ nói cảm ơn anh. Nhưng Ngôn Hành Nhất thấy được thật ra đứa nhỏ này vui vẻ vô cùng -- Mắt đã đỏ hoe ra thế kia nên mới không dám nhìn anh.
"Đây đây uống một hớp trước." Ngôn Hành Nhất cũng không muốn bầu không khí nhuốm buồn thương, nhanh chóng nâng ly cụng với Tiêu Chi Viễn, "Uống thử xem đây là rượu gì."
Bản thân Ngôn Hành Nhất không có hứng thú gì với rượu, mấy chữ nước ngoài trên chai anh không nhìn ra. Lúc đó người bạn kia nói cái tên gì vừa quay người anh đã quên sạch, thôi kệ rượu gì đi, cầm ra uống là được.
Hai người uống một hớp, đặt ly xuống nghiêm túc nhấm nháp thử vị.
Tiêu Chi Viễn nhìn Ngôn Hành Nhất, anh cau mày chép miệng: "Ừm... nhóc thấy thế nào?"
"Khá đặc biệt."
"Trời ạ nhóc cứ nói thẳng ra là khó uống thấy mẹ đi!" Ngôn Hành Nhất le lưỡi, "Chả hiểu sao lắm người thích uống thế không biết."
"Vẫn ổn, không quá khó chịu đựng."
"Thế cho nhóc cả cái chai này mà chịu đựng đấy. Đừng quên chuyện chính, mau ăn đi."
Trước sự giục giã của Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.
"Hừm, cũng rất đặc biệt."
Ngôn Hành Nhất muốn lật bàn.
Tiêu Chi Viễn cúi đầu vui vẻ không chịu được, vừa cười vừa nói: "Lừa anh đó, ăn ngon lắm, thật!"
Ngôn Hành Nhất xì một tiếng: "Thế thì đúng, anh làm món này cứ phải gọi là hàng top thiên hạ." Nói rồi cũng tự ăn một miếng, nheo mắt say mê nghiền ngẫm nửa buổi trời, "Anh đúng là thiên tài."
Thực tế thì anh chỉ áp chảo một miếng thịt bò mà thôi. Tiêu Chi Viễn hỏi anh tại sao chỉ biết làm mỗi món bít tết? Ngôn Hành Nhất nghiêm túc đáp "Vì có vẻ Tây đó".
Biểu cảm của anh đương nhiên đến mức Tiêu Chi Viễn không tìm được đường phản bác.
"Ăn thêm mấy miếng nữa đi, bây giờ nhóc phải bổ sung thịt thà nhiều vào."
Tuy Ngôn Hành Nhất nói thế và Tiêu Chi Viễn cũng cố gắng ăn, thế nhưng cũng không thể ngốn quá nhiều thịt vào dạ dày. Thứ hết được tiêu diệt sạch đầu tiên lại là chai rượu "khó uống thấy mẹ" kia.
Sáng sớm tỉnh dậy giữa cơn chóng mặt, thứ Ngôn Hành Nhất nhìn thấy đầu tiên là gương mặt đang say ngủ của Tiêu Chi Viễn. Anh chớp mắt một cái, chắc chắn mình không đang nằm mơ, vội bật dậy như chiếc lò xo vén chăn xem mình có mặc quần không.
May, chẳng những còn quần mà còn đầy đủ cả áo. Nhìn sang Tiêu Chi Viễn cũng đủ cả, Ngôn Hành Nhất xoa xoa ngực trấn an trái tim bé bỏng ngừng đập mấy lần, dựa vào giường sụp xuống mềm nhũn người.
Nếu hôm qua say rượu mất trí, anh không muốn sống nữa mất.
"Chào buổi sáng..."
Tiêu Chi Viễn dụi mắt, giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ chào anh.
Sáng sáng cái đầu em.
"Anh còn khó chịu không?"
Anh? Ngôn Hành Nhất chỉ chỉ mình.
"Ừm, anh uống nhiều hơn."
Mấy ly vang thì có sao?
"Anh còn uống nhiều bia lắm."
Sao!?
"Tôi không cản được."
Anh không làm chuyện gì ngu xuẩn chứ?
"Anh hôn tôi."
Ngôn Hành Nhất như giật bắn lên chui rụt về sau như con tôm, gáy đập vào cạnh giường, mắt trợn ngược lên như con trâu.
"Anh vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa hôn tôi." Tiêu Chi Viễn chỉ chỉ vào trán và gò má mình: "Chỗ này với chỗ này."
Sao không cản anh lại -- Ngôn Hành Nhất sống chết cấu xé tóc mình.
"Tại sao, anh không có ác ý."
Đây đâu phải vấn đề ác ý hay không ác ý đâu.
"Tôi rất vui."
Mắc gì bị đàn ông hôn mà vui vẻ thế!?
"Chưa ai hát chúc mừng sinh nhật tôi bao giờ, cũng không có ai hôn tôi."
Ngôn Hành Nhất ngẩng đầu nhìn Tiêu Chi Viễn, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc hắn.
Mặc dù vậy, anh cần phải trịnh trọng tuyên bố anh chắc chắn, tuyệt đối không mượn cơ hội thực hiện mưu đồ bất chính với nhóc, tuyệt đối không!
Không hề có một tí ti nào luôn!
Tiêu Chi Viễn nhìn biểu cảm đầy kinh hoàng hoảng loạn của anh, cười "ha ha ha" suýt nữa bật ngửa khỏi giường.
"Tôi biết chứ, tôi cũng không hiểu lầm."
Thế thì tốt, thế thì tốt.
"Mắt nhìn của anh cao như vậy, sao lại vừa ý tôi được."
Ê ê hướng đi sai hoàn toàn rồi?!?!
Nhưng Tiêu Chi Viễnkhông cho anh cơ hội giải thích, ngồi dậy xuống giường, vừa đi dép vừa hỏi anh:"Anh muốn ăn sáng cái gì?"
Edit: tokyo2soul
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.