Chương 39
Cật Tố
03/05/2022
Ngôn Hành Nhất đặt ly hồng trà xuống bàn, vung tay phải lên: “Parkinson.”
*Parkinson: là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
“Anh vẫn thích nói đùa như trước nhỉ.” Tiêu Chi Viễn nghe xong, ý cười càng sâu thêm, “Em cũng đùa thôi, cảm thấy anh hơi căng thẳng.”
“Nghe giống trò đùa thật.” Ngôn Hành Nhất nhìn thẳng vào mắt hắn, “Có bao giờ tôi căng thẳng chứ? Cậu cũng biết đấy.”
Chi Viễn, em không biết rằng tôi còn giỏi nói dối hơn cả viết tiểu thuyết.
Là ngay cả khi cảm thấy có lỗi với em, tôi cũng sẽ không thoái nhượng lấy một bước. Dù em có thử tôi thế nào đi nữa thì Ngôn Hành Nhất vẫn chỉ là gã đàn ông Ngôn Hành Nhất lòng lang dạ sói từng bỏ rơi em.
“Đúng vậy, chẳng thấy bao giờ.”
Lời Tiêu Chi Viễn nói đầy sâu xa, nhưng Ngôn Hành Nhất vờ như nghe không hiểu gì.
Không có ý định đấu khẩu với nhau thêm nữa, Tiêu Chi Viễn lật sơ đồ đã được phác thảo xong ra trước mặt anh.
Cũng như cách đây rất lâu về trước, bức tranh vừa xuất hiện trước mắt Ngôn Hành Nhất sẽ biết ngay nó thuộc về chi tiết nào và khung cảnh nào. Dù chỉ là bản phản thảo sơ bộ, song khả năng khống chế hình ảnh và thể hiện không gian đã hoàn thiện hơn trước đây, gần như hòa tan câu chữ của tác giả vào trong ngòi bút, tái hiện suy nghĩ trong đầu của Ngôn Hành Nhất lên tranh vẽ một cách hoàn hảo.
Ngôn Hành Nhất không thể không thừa nhận, có lẽ trên đời này chỉ có một mình Tiêu Chi Viễn mới có thể đạt đến trình độ ăn khớp này với anh.
Nhưng khác với những tác giả từng hợp tác trước đây, lần này hắn không chuẩn bị nhiều cấu trúc và hình thức thể hiện cho Ngôn Hành Nhất đưa ra ý kiến và lựa chọn.
“Hiện tại em không nghĩ ra gì khác thích hợp hơn.” Tiêu Chi Viễn nói.
Ngôn Hành Nhất hiểu ý hắn, Tiêu Chi Viễn tin rằng hắn hiểu rõ câu chuyện này chỉ sau tác giả là anh. Hắn không phải phỏng đoán bằng các góc độ khác nhau như các tiểu thuyết khác, hắn tin chắc đây là điều Ngôn Hành Nhất muốn biểu đạt.
“Ừm, tôi tin.”
Đối với lời tín nhiệm phát ra từ tận đáy lòng này, Tiêu Chi Viễn không nói được lời khách sáo nào đáp lại, chỉ im lặng đưa cho anh tờ kế tiếp.
Hắn đã vốn là người chẳng giỏi đối phó với người khác. Mặc cho những năm vừa rồi hắn đã thay đổi thế nào, vẫn chẳng thể thay đổi được bản chất lương thiện và ngốc nghếch ngấm trong xương.
Sau khi thảo luận xong nội dung của các bức tranh lớn trong ba quyển, Tiêu Chi Viễn lần lượt đánh dấu những vấn đề mấu chốt trên bản nháp về trang phục và vật dụng, ngoài ra có cả các chi tiết khác không đề cập không tác phẩm, đồng thời sử dụng hình vẽ minh họa để làm rõ với Ngôn Hành Nhất.
Chuyện Ngôn Hành Nhất là dân ưa tra cứu tìm tòi để đắp nặn vào chi tiết Tiêu Chi Viễn đã biết từ rất lâu trước đây rồi, vì một câu thoại mà lật tung sách vở tài liệu từ trong nước đến ngoại văn hay thậm chí nhờ bạn đến thư viện mượn sách diễn ra rất thường xuyên. Dù là địa danh, chủng tộc vô căn cứ hay thậm chí phá vỡ hoàn toàn quy luật của thế giới thực, hư cấu vị trí địa lý và dân tộc anh cũng phải hư cấu sao cho hợp lý đến từng chân tơ kẽ tóc, đó chính là điều làm nên điểm mạnh của Quân Tửu.
Đó là lý do kết quả của quá trình phức tạp này không phải thứ mà Tiêu Chi Viễn có thể đúc rút vẽ ra một cách đơn giản được, hắn cần nguồn tài liệu sống là những gì tồn tại trong đầu Ngôn Hành Nhất nhưng chưa từng được viết ra. Mà từ trước khi vào nghề, khi hắn đã từng minh họa cho quyển sách này bằng tất cả sự yêu thích của mình cũng đã có vô số những cuộc trao đổi tương tự với Ngôn Hành Nhất.
Công việc này vừa dài dặc vừa rườm rà. Nhưng theo lời thư ký nhỏ đã nói, Tiêu Chi Viễn khi đã vào trạng thái làm việc sẽ rất khó thoát ra. Làm việc với hắn mà nói có lẽ chưa bao giờ là một quá trình khô khan, ngược lại còn là niềm hứng thú được sáng tạo.
Trong lúc Tiêu Chi Viễn vùi đầu ghi chép và chỉnh sửa những lỗ hổng, Ngôn Hành Nhất len lén nhìn ngắm người mình đã từng rất thân thuộc này.
Vẻ ngoài của hắn không thay đổi quá nhiều, chỉ là vóc người trông cao lớn hơn cậu thanh niên hai mươi tuổi lúc nào cũng bất mãn kia, ngay cả cách ăn mặc vẫn áo thun quần jeans như trước.
Những khi không khoác nụ cười ôn hòa đến mức khiến người ta muốn nổi điên kia lên mặt, thói quen cau mày tự hỏi “Vật tổ ở đây có giá trị tham khảo gì”, vẫn hệt như dáng vẻ rất nhiều năm về trước.
*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định như bộ lạc hay thị tộc nguyên thủy.
Giống như đúc những ngày từng ở cạnh mình.
Thế nhưng nắm nhìn khắp mọi góc độ, Ngôn Hành Nhất ý thức một sự thật rằng —— Hắn đã có thể tự mình gánh vác một phương trời, đi lên từ tài năng và nỗ lực của bản thân để giành được một chỗ đứng nhỏ nhoi cho mình, từ từ leo tới đỉnh cao mà người khác không thể đạt tới.
Sự ý thức ấy khiến Ngôn Hành Nhất nhanh chóng bừng tỉnh khỏi dòng hoài niệm trong cơn hoảng hốt, lẳng lặng chờ đợi câu hỏi tiếp theo của hắn.
Giải quyết vấn đề cuối cùng xong đã gần tám giờ. Hai người ngồi một chỗ không động đậy suốt năm tiếng liền, thậm chí Cách Tử đến rót trà cũng không ai hay. Ngồi một lúc mới nhận ra trời tối rồi.
“Xin lỗi, em không để ý đã trễ thế rồi.”
“Không sao, cảm ơn cậu đã xem trọng quyển sách này như vậy.”
Tiêu Chi Viễn không phải áy náy làm bộ làm tịch, câu trả lời của Ngôn Hành Nhất cũng không hề dối trá.
“Đi ăn cơm tối thôi, có một nhà hàng rất khá gần đây.” Tiêu Chi Viễn dọn dẹp đồ trên bàn cho gọn lại, hơi thả lỏng cơ thể.
Ngôn Hành Nhất lắc đầu, vừa nói “Không cần đâu” vừa đứng dậy. Có lẽ ngồi một tư thế trong thời gian dài nên đầu gối cứng lại, gậy chống còn không cầm chắc nên anh nghiêng ngả đập người vào cạnh bàn.
“Hành Nhất!”
Tiêu Chi Viễn bắt lấy tay Ngôn Hành Nhất, anh theo phản xạ chống tay còn lại lên bàn, không ngã mà chỉ có gậy chống và giấy tờ trên bàn rớt xuống đất.
Một tiếng “Hành Nhất” đột ngột thốt ra khiến cả hai đều sững sờ mất vài giây.
“Anh không sao chứ?”
Tiêu Chi Viễn chậm rãi buông tay để Ngôn Hành Nhất đứng vững. Anh “Ây da” một tiếng, vội vội vàng vàng đưa tay nhìn bản thảo bị mình đè lên, tiếp đó muốn xoay người nhặt chỗ dưới đất.
“Đồ cần dùng cả đấy? Tôi mà làm hư mất thì khổ.”
Tiêu Chi Viễn có vẻ giận lên tiếng: “Anh đừng nhúc nhích!” Nói đoạn ngồi xổm xuống thô bạo gom sạch giấy tờ lại, không thèm nhìn đã vứt cả lên bàn, đưa gậy cho anh.
“Ngại quá, tôi không thích vận động nên cử động phối hợp không được nhịp nhàng lắm.” Ngôn Hành Nhất nhận gậy, sau đó hoạt động đầu gối một lát.
Tiêu Chi Viễn kéo hai cái ghế ra xa, nụ cười ôn hòa lần nữa treo trên khóe môi như muốn giấu đi thái độ sơ suất vừa rồi: “Không ngã là được rồi.”
Phòng làm việc chỉ còn mình Từ Lý, thấy hai người xuống lầu thì đứng dậy.
“Hai người kia đâu rồi?” Tiêu Chi Viễn hỏi.
“Đi ăn cơm rồi ạ, chắc sẽ về ngay.” Từ Lý tạm đặt bút xuống, “Thầy định ra ngoài ạ?”
Tiêu Chi Viễn gật đầu: “Đừng ở lại muộn quá, nhớ về nhà sớm.”
“Vâng.”
Đi đến cửa, Tiêu Chi Viễn chợt nhớ ra cái gì, hỏi: “Chìa chiếc Peugeot Đại Lăng cầm à?”
“Cậu ấy không lái.” Từ Lý đến chỗ Cao Lăng làm việc tìm chìa khóa xe cho Tiêu Chi Viễn.
Hắn đưa lại chìa khóa trong tay mình cho Từ Lý: “Nói cậu lấy lái xe về.”
“Em biết rồi.”
Buổi tối vẫn nực nội như thường, Tiêu Chi Viễn chạy qua cửa hàng tiện lợi trong khu, mở cửa xe mua kem cho Ngôn Hành Nhất: “Không mời được anh ăn cơm, chỉ đành mời anh cái này thôi.”
Ngôn Hành Nhất không từ chối, cầm lấy xé giấy gói bằng miệng.
“Lâu thế rồi mà vẫn còn kem này à.”
“Phải.”
“Đừng ăn nhiều, dạ dày anh không tốt.” Tiêu Chi Viễn hỏi tiếp, “Anh dừng ở đâu?”
Ngôn Hành Nhất nói địa chỉ, nghiêng đầu sang bên kia nhìn ngó ngoài cửa sổ xe, tấm kính phản chiếu sườn mặt của Tiêu Chi Viễn.
Dịu dàng đúng mực, chu đáo đúng mực; không thân thiết quá mức cũng không cố tỏ ra xa cách. Thứ cảm giác như từng thân thuộc và sự quan tâm như có như không ấy như chiếc dùi đục sâu vào kẽ hở hồi ức của Ngôn Hành Nhất, làm những kỷ niệm ấm áp và rung động lòng người năm xưa dần hiện về trong trí nhớ, cũng khiến cho nỗi đau đớn bén nhọn lan tràn khắp lồng ngực anh.
Ngôn Hành Nhất không chịu thừa nhận nỗi đau ấy là hối hận.
Nếu trước đây không đẩy em ra, chẳng phải bây giờ em sẽ đối xử với tôi tốt lắm ư?
*Parkinson: là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
“Anh vẫn thích nói đùa như trước nhỉ.” Tiêu Chi Viễn nghe xong, ý cười càng sâu thêm, “Em cũng đùa thôi, cảm thấy anh hơi căng thẳng.”
“Nghe giống trò đùa thật.” Ngôn Hành Nhất nhìn thẳng vào mắt hắn, “Có bao giờ tôi căng thẳng chứ? Cậu cũng biết đấy.”
Chi Viễn, em không biết rằng tôi còn giỏi nói dối hơn cả viết tiểu thuyết.
Là ngay cả khi cảm thấy có lỗi với em, tôi cũng sẽ không thoái nhượng lấy một bước. Dù em có thử tôi thế nào đi nữa thì Ngôn Hành Nhất vẫn chỉ là gã đàn ông Ngôn Hành Nhất lòng lang dạ sói từng bỏ rơi em.
“Đúng vậy, chẳng thấy bao giờ.”
Lời Tiêu Chi Viễn nói đầy sâu xa, nhưng Ngôn Hành Nhất vờ như nghe không hiểu gì.
Không có ý định đấu khẩu với nhau thêm nữa, Tiêu Chi Viễn lật sơ đồ đã được phác thảo xong ra trước mặt anh.
Cũng như cách đây rất lâu về trước, bức tranh vừa xuất hiện trước mắt Ngôn Hành Nhất sẽ biết ngay nó thuộc về chi tiết nào và khung cảnh nào. Dù chỉ là bản phản thảo sơ bộ, song khả năng khống chế hình ảnh và thể hiện không gian đã hoàn thiện hơn trước đây, gần như hòa tan câu chữ của tác giả vào trong ngòi bút, tái hiện suy nghĩ trong đầu của Ngôn Hành Nhất lên tranh vẽ một cách hoàn hảo.
Ngôn Hành Nhất không thể không thừa nhận, có lẽ trên đời này chỉ có một mình Tiêu Chi Viễn mới có thể đạt đến trình độ ăn khớp này với anh.
Nhưng khác với những tác giả từng hợp tác trước đây, lần này hắn không chuẩn bị nhiều cấu trúc và hình thức thể hiện cho Ngôn Hành Nhất đưa ra ý kiến và lựa chọn.
“Hiện tại em không nghĩ ra gì khác thích hợp hơn.” Tiêu Chi Viễn nói.
Ngôn Hành Nhất hiểu ý hắn, Tiêu Chi Viễn tin rằng hắn hiểu rõ câu chuyện này chỉ sau tác giả là anh. Hắn không phải phỏng đoán bằng các góc độ khác nhau như các tiểu thuyết khác, hắn tin chắc đây là điều Ngôn Hành Nhất muốn biểu đạt.
“Ừm, tôi tin.”
Đối với lời tín nhiệm phát ra từ tận đáy lòng này, Tiêu Chi Viễn không nói được lời khách sáo nào đáp lại, chỉ im lặng đưa cho anh tờ kế tiếp.
Hắn đã vốn là người chẳng giỏi đối phó với người khác. Mặc cho những năm vừa rồi hắn đã thay đổi thế nào, vẫn chẳng thể thay đổi được bản chất lương thiện và ngốc nghếch ngấm trong xương.
Sau khi thảo luận xong nội dung của các bức tranh lớn trong ba quyển, Tiêu Chi Viễn lần lượt đánh dấu những vấn đề mấu chốt trên bản nháp về trang phục và vật dụng, ngoài ra có cả các chi tiết khác không đề cập không tác phẩm, đồng thời sử dụng hình vẽ minh họa để làm rõ với Ngôn Hành Nhất.
Chuyện Ngôn Hành Nhất là dân ưa tra cứu tìm tòi để đắp nặn vào chi tiết Tiêu Chi Viễn đã biết từ rất lâu trước đây rồi, vì một câu thoại mà lật tung sách vở tài liệu từ trong nước đến ngoại văn hay thậm chí nhờ bạn đến thư viện mượn sách diễn ra rất thường xuyên. Dù là địa danh, chủng tộc vô căn cứ hay thậm chí phá vỡ hoàn toàn quy luật của thế giới thực, hư cấu vị trí địa lý và dân tộc anh cũng phải hư cấu sao cho hợp lý đến từng chân tơ kẽ tóc, đó chính là điều làm nên điểm mạnh của Quân Tửu.
Đó là lý do kết quả của quá trình phức tạp này không phải thứ mà Tiêu Chi Viễn có thể đúc rút vẽ ra một cách đơn giản được, hắn cần nguồn tài liệu sống là những gì tồn tại trong đầu Ngôn Hành Nhất nhưng chưa từng được viết ra. Mà từ trước khi vào nghề, khi hắn đã từng minh họa cho quyển sách này bằng tất cả sự yêu thích của mình cũng đã có vô số những cuộc trao đổi tương tự với Ngôn Hành Nhất.
Công việc này vừa dài dặc vừa rườm rà. Nhưng theo lời thư ký nhỏ đã nói, Tiêu Chi Viễn khi đã vào trạng thái làm việc sẽ rất khó thoát ra. Làm việc với hắn mà nói có lẽ chưa bao giờ là một quá trình khô khan, ngược lại còn là niềm hứng thú được sáng tạo.
Trong lúc Tiêu Chi Viễn vùi đầu ghi chép và chỉnh sửa những lỗ hổng, Ngôn Hành Nhất len lén nhìn ngắm người mình đã từng rất thân thuộc này.
Vẻ ngoài của hắn không thay đổi quá nhiều, chỉ là vóc người trông cao lớn hơn cậu thanh niên hai mươi tuổi lúc nào cũng bất mãn kia, ngay cả cách ăn mặc vẫn áo thun quần jeans như trước.
Những khi không khoác nụ cười ôn hòa đến mức khiến người ta muốn nổi điên kia lên mặt, thói quen cau mày tự hỏi “Vật tổ ở đây có giá trị tham khảo gì”, vẫn hệt như dáng vẻ rất nhiều năm về trước.
*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định như bộ lạc hay thị tộc nguyên thủy.
Giống như đúc những ngày từng ở cạnh mình.
Thế nhưng nắm nhìn khắp mọi góc độ, Ngôn Hành Nhất ý thức một sự thật rằng —— Hắn đã có thể tự mình gánh vác một phương trời, đi lên từ tài năng và nỗ lực của bản thân để giành được một chỗ đứng nhỏ nhoi cho mình, từ từ leo tới đỉnh cao mà người khác không thể đạt tới.
Sự ý thức ấy khiến Ngôn Hành Nhất nhanh chóng bừng tỉnh khỏi dòng hoài niệm trong cơn hoảng hốt, lẳng lặng chờ đợi câu hỏi tiếp theo của hắn.
Giải quyết vấn đề cuối cùng xong đã gần tám giờ. Hai người ngồi một chỗ không động đậy suốt năm tiếng liền, thậm chí Cách Tử đến rót trà cũng không ai hay. Ngồi một lúc mới nhận ra trời tối rồi.
“Xin lỗi, em không để ý đã trễ thế rồi.”
“Không sao, cảm ơn cậu đã xem trọng quyển sách này như vậy.”
Tiêu Chi Viễn không phải áy náy làm bộ làm tịch, câu trả lời của Ngôn Hành Nhất cũng không hề dối trá.
“Đi ăn cơm tối thôi, có một nhà hàng rất khá gần đây.” Tiêu Chi Viễn dọn dẹp đồ trên bàn cho gọn lại, hơi thả lỏng cơ thể.
Ngôn Hành Nhất lắc đầu, vừa nói “Không cần đâu” vừa đứng dậy. Có lẽ ngồi một tư thế trong thời gian dài nên đầu gối cứng lại, gậy chống còn không cầm chắc nên anh nghiêng ngả đập người vào cạnh bàn.
“Hành Nhất!”
Tiêu Chi Viễn bắt lấy tay Ngôn Hành Nhất, anh theo phản xạ chống tay còn lại lên bàn, không ngã mà chỉ có gậy chống và giấy tờ trên bàn rớt xuống đất.
Một tiếng “Hành Nhất” đột ngột thốt ra khiến cả hai đều sững sờ mất vài giây.
“Anh không sao chứ?”
Tiêu Chi Viễn chậm rãi buông tay để Ngôn Hành Nhất đứng vững. Anh “Ây da” một tiếng, vội vội vàng vàng đưa tay nhìn bản thảo bị mình đè lên, tiếp đó muốn xoay người nhặt chỗ dưới đất.
“Đồ cần dùng cả đấy? Tôi mà làm hư mất thì khổ.”
Tiêu Chi Viễn có vẻ giận lên tiếng: “Anh đừng nhúc nhích!” Nói đoạn ngồi xổm xuống thô bạo gom sạch giấy tờ lại, không thèm nhìn đã vứt cả lên bàn, đưa gậy cho anh.
“Ngại quá, tôi không thích vận động nên cử động phối hợp không được nhịp nhàng lắm.” Ngôn Hành Nhất nhận gậy, sau đó hoạt động đầu gối một lát.
Tiêu Chi Viễn kéo hai cái ghế ra xa, nụ cười ôn hòa lần nữa treo trên khóe môi như muốn giấu đi thái độ sơ suất vừa rồi: “Không ngã là được rồi.”
Phòng làm việc chỉ còn mình Từ Lý, thấy hai người xuống lầu thì đứng dậy.
“Hai người kia đâu rồi?” Tiêu Chi Viễn hỏi.
“Đi ăn cơm rồi ạ, chắc sẽ về ngay.” Từ Lý tạm đặt bút xuống, “Thầy định ra ngoài ạ?”
Tiêu Chi Viễn gật đầu: “Đừng ở lại muộn quá, nhớ về nhà sớm.”
“Vâng.”
Đi đến cửa, Tiêu Chi Viễn chợt nhớ ra cái gì, hỏi: “Chìa chiếc Peugeot Đại Lăng cầm à?”
“Cậu ấy không lái.” Từ Lý đến chỗ Cao Lăng làm việc tìm chìa khóa xe cho Tiêu Chi Viễn.
Hắn đưa lại chìa khóa trong tay mình cho Từ Lý: “Nói cậu lấy lái xe về.”
“Em biết rồi.”
Buổi tối vẫn nực nội như thường, Tiêu Chi Viễn chạy qua cửa hàng tiện lợi trong khu, mở cửa xe mua kem cho Ngôn Hành Nhất: “Không mời được anh ăn cơm, chỉ đành mời anh cái này thôi.”
Ngôn Hành Nhất không từ chối, cầm lấy xé giấy gói bằng miệng.
“Lâu thế rồi mà vẫn còn kem này à.”
“Phải.”
“Đừng ăn nhiều, dạ dày anh không tốt.” Tiêu Chi Viễn hỏi tiếp, “Anh dừng ở đâu?”
Ngôn Hành Nhất nói địa chỉ, nghiêng đầu sang bên kia nhìn ngó ngoài cửa sổ xe, tấm kính phản chiếu sườn mặt của Tiêu Chi Viễn.
Dịu dàng đúng mực, chu đáo đúng mực; không thân thiết quá mức cũng không cố tỏ ra xa cách. Thứ cảm giác như từng thân thuộc và sự quan tâm như có như không ấy như chiếc dùi đục sâu vào kẽ hở hồi ức của Ngôn Hành Nhất, làm những kỷ niệm ấm áp và rung động lòng người năm xưa dần hiện về trong trí nhớ, cũng khiến cho nỗi đau đớn bén nhọn lan tràn khắp lồng ngực anh.
Ngôn Hành Nhất không chịu thừa nhận nỗi đau ấy là hối hận.
Nếu trước đây không đẩy em ra, chẳng phải bây giờ em sẽ đối xử với tôi tốt lắm ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.